Quyển 2 - Chương 288: Nguyệt Nô Ninh Châu
Hắc Huyền
18/08/2020
Phần lớn Linh thú là Yêu thú Tu Chân giả thu phục được, dùng để đối địch hoặc phụ trợ tu luyện.
Linh thú có trăm ngàn chủng loại, có loại tàn nhẫn thích giết chóc, có loại xinh xắn nhanh nhẹn, hoặc như loại Linh thú phi hành ôn hòa như Thanh Vân Tước được phần lớn tu chân giả yêu thích, cũng có loại Linh thú có thể phun hỏa giúp chủ nhân luyện đan luyện khí.
Bình thường phần lớn Linh thú đều nghỉ ngơi trong túi Linh Thú, lúc cần đến mới được chủ nhân triệu hoán ra. Nhưng có không ít tu sĩ không muốn dùng túi Linh Thú nên mang theo Linh thú bên người. Đương nhiên, gần như tất cả Linh thú có thể đi theo bên người chủ nhân đều dùng Huyết Hồn nhận chủ, vĩnh viễn không cắn trả, gọi là Linh thú bổn mạng. Bằng không thì ai dám dắt một con Yêu thú chưa nhận chủ luôn theo kề cận bên người.
Trong trấn nhỏ có không ít tu sĩ mang theo Linh thú, để Linh thú kéo xe cũng không hiếm. Nhưng để một con thỏ lớn kéo xe thì cả trấn chỉ có mình vị này.
Chiếc xe thỏ kéo chạy qua bên người Bạch Dịch cực kỳ đơn sơ giản dị, không có thùng xe, trên hai bánh xe gỗ đặt một tấm ván gỗ, trên ván gỗ lót ít rơm, nhìn không khác xe ba gác kéo hàng của phàm nhân.
Cũng chính chiếc xe ba gác hình thù kỳ quái này cộng thêm con thỏ kéo xe mới hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Có người nghĩ thoáng, cho rằng người trên xe tính tình cổ quái; cũng có người khinh thường, cho rằng người nọ muốn thu hút sự chú ý, một tên ấu trĩ. Nhưng khi Bạch Dịch thấy chủ nhân chiếc xe ba gác này, kết luận thu được chỉ có hai chữ.
Tên lười.
Nằm trên ván gỗ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Tướng mạo bình thường, trang phục càng không có gì nổi bật, nhìn qua giống hệt nông dân mới vào thành. Quần ảo vải thô được giặt nhiều lần tới phai màu, trừ hai đầu lông mày lộ vẻ lười biếng, thanh niên này khiến người ta có cảm giác thường thường không có gì nổi bật, khiến người ta không sinh ra nửa phần cảnh giác và địch ý với gã.
Thanh niên hơi híp mắt, đôi mắt lòng trắng thì nhiều mà lòng đen thì ít, nhìn rất có cảm giác nửa sống nửa chết. Miệng gã ngậm một cọng rơm trên xe, thỉnh thoảng dùng cặp mắt cá chết quét một vòng quầy hàng bên đường. Phần lớn thời gian gã đều lộ vẻ mệt mỏi buồn ngủ, cho đến khi trên cung đường của con thỏ kéo xe xuất hiện chút thay đổi.
Trên đường trấn bằng phẳng, trong lúc bánh xe băng qua đường lại lách đi nửa tấc, gần như không ai phát hiện ra. Thanh niên trên xe đến mí mắt cũng lười nhấc bỗng mở hai mắt, trong đôi mắt lười biếng như lóe lên lưu tinh, rồi thoáng cái trở về vẻ lười biếng vô thần.
Lúc người thanh niên mở trừng mắt, đúng là khi xe thỏ đi qua bên người Bạch Dịch.
Khi thanh niên nhìn thấy Bạch Dịch, cọng rơm trên khóe miệng khẽ lắc. Gã đã tìm được thứ khiến con thỏ của gã sinh ra chút kiêng kị. Mà nguyên nhân bánh xe thay đổi phương hướng, đúng là thanh trường kiếm đen sì Bạch Dịch khoác sau lưng.
Bánh xe lắc lư một độ nhỏ cũng không ai để ý, nhưng trong lòng người thanh niên này đã thoáng kinh ngạc, bởi vì trong cả trấn nhỏ này, thứ có thể khiến thỏ của gã kiêng kị, ngoại trừ cường giả cảnh giới Nguyên Anh thì chỉ còn lại dị bảo ẩn chứa khí tức Yêu thú cường đại.
Vỗ cái lưng mỏi, thanh niên rất không tình nguyện ngồi dậy, lộ khuôn miệng đầy răng trắng, lười biếng hỏi thăm: "Huynh đệ, đường đến hội đấu giá trong trấn đi thế nào vậy?"
Ngày nào trong trấn cũng cử hành thịnh hội đấu giá, trong hội đấu giá không chỉ có các loại tài liệu linh thảo kỳ dị, đan dược hiếm có, thậm chí còn có Yêu thú sống và Pháp bảo. Kỳ trân dị bảo không phải bày ở quầy hàng trên đường mà chỉ có thể thấy ở hội đấu giá. Người mà thanh niên hỏi thăm không phải ai khác mà chính là Bạch Dịch bên đường.
"Phố Tây." Bạch Dịch dừng chân, mắt nhìn thanh niên và con thỏ cực lớn kia, đáp ngắn gọn.
"Cám ơn." Thanh niên đổ về sau như thiếu ngủ, ngữ khí trở nên uể oải yếu ớt nói: "Kiếm của ngươi không tệ. Chắc con muỗi to đó cắn người rất đau nhỉ?"
Người thanh niên lười biếng nói xong câu này, chân mày Bạch Dịch khẽ nhếch lên.
Có rất ít người nhìn ra xúc tu bên mép Sát Văn được luyện chế vào chủ kiếm Tử Đằng Kiếm, thanh niên lười biếng này lại nhìn một cái ra luôn, quả thực khiến Bạch Dịch hơi ngạc nhiên.
"Thỏ của ngươi cũng rất tốt, chắc lúc trăng tròn nó còn vui hơn nữa." Bạch Dịch bình tĩnh đáp lại, bước chân nâng lên. Khi hắn cất bước, thanh niên xe ba gác cũng đi về phía trước.
Hai người đi trên đường đều nói những lời khiến người ta khó hiểu. Nhưng trong lòng hai người đều hiện lên chút kiêng kị.
"Lúc trăng tròn Nguyệt Oa chỉ hơi tham ăn thôi." Thanh niên vẫn lười biếng khiến người ta tức lộn ruột. Gã dựa trên ván gỗ không động đậy, ngữ khí hiền hoà nói: "Ngươi từng gặp Linh thú Nguyệt Oa rồi?"
Nguyệt Oa là tên con thỏ lớn kéo xe cho người thanh niên. Nhìn như con thỏ ngốc nghếch đang kéo xe chạy, thật ra tốc độ vẫn đang song song với Bạch Dịch.
"Chưa gặp." Bạch Dịch cười nhạt một tiếng, nói: "Từng nghe ít lời đồn thôi."
Bạch Dịch có chút tò mò với thanh niên trên xe. Gã có thể mang theo một Yêu thú cấp 5 tương đương với Kim Đan hậu kỳ, chứng minh rằng cảnh giới của thanh niên trên xe ít nhất đạt tới Kim Đan. Nhưng dùng linh thức cảm giác, quanh thanh niên chỉ có linh khí Trúc Cơ kỳ dao động.
Xem ra thanh niên lười biếng đã dùng pháp môn đặc biệt che dấu cảnh giới, chỉ cho thấy trình độ khí tức Trúc Cơ.
"Nghe nói được cả chuyện Nguyệt Oa, huynh đài quả là có kiến thức rộng rãi." Vẻ mặt thanh niên lười biếng lộ ra phần ngưng trọng hiếm thấy, sau khi nhổ cọng rơm trong miệng ra, nói: "Ninh Châu, Du Kiến Hải, ngươi có thể gọi ta là Kiến Hải."
"Thương Vân, Bạch
Sau khi trao đổi danh hào, xe ba gác và bước chân Bạch Dịch đồng thời dừng ở một điểm đầu phố. Thanh niên tên Du Kiến Hải lười biếng cười, phất tay tạm biệt không chút sức sống. Con thỏ lớn kéo xe ba gác đi tới phố Tây, rất nhanh biến mất trong đám người chen chúc trên đường.
"Nguyệt Nô Ngự Thú Tông, cuối cùng đã có người khống chế được rồi à. . ."
Bạch Dịch đứng ở đầu phố, nhẹ giọng nói khẽ: "Chắc hẳn Du Kiến Hải cũng là bậc kỳ tài hiếm thấy. Xem ra Thanh Không Lôi càng phiền toái hơn rồi."
Nguyệt Nô trong miệng Bạch Dịch đúng là con thỏ lớn kéo xe kia. Nếu Tu Chân giả đầy đường biết con thỏ lớn nhìn qua ngốc nghếch kia đáng sợ cỡ nào, e rằng cả con đường này, trừ chiếc xe ba gác kia ra sẽ chẳng còn một bóng người.
Yêu thú cấp 5 có năng lực xé tươi tu sĩ Kim Đan, dù là Tu Chân giả Kim Đan hậu kỳ gặp phải nó cũng không thoải mái gì, nhất là dị thú như Nguyệt Nô. Đây là thứ ngàn năm khó gặp, nghe nói có huyết mạch Yêu tộc của Hồng Hoang Viễn Cổ, hơn nữa chỉ có thể nuôi dưỡng từ Yêu thú cấp 1.
Nguyệt Nô thích nhất là hấp thu lực lượng Nguyệt Hoa. Trong đêm trăng tròn, uy lực của Nguyệt Nô có thể phát huy gấp bội bình thường. Ở Thanh Không Vực mới chỉ biết có một con Nguyệt Nô tồn tại, luôn bị nuôi dưỡng trong Ngự Thú Tông ở Ninh Châu, nuôi đến ngàn năm.
Ninh Châu nhiều Yêu thú, có thể nói hơn phân nửa Ninh Châu đều là thiên hạ của Yêu thú. Mà ở Ninh Châu cũng chỉ có duy nhất một tông môn tu chân, chính là Ngự Thú Tông tinh thông Linh Thú chi đạo.
Có thể sống cùng vô số Yêu tộc là đủ thấy được thực lực Ngự Thú Tông tuyệt đối không thể khinh thường. Ngự Thú Tông vừa thần bí vừa ít ra mặt làm việc, môn nhân cũng hiếm khi rời một bước khỏi Ninh Châu.
Bởi vì Ngự Thú Tông ít xuất hiện nên ngay cả Bạch Dịch cũng không biết nhiều. Nhưng hắn có thể xác định, trong Ngự Thú Tông có cường giả trên Hóa Thần, hơn nữa ít nhất đã truyền thừa tới vạn năm.
Một môn phái tu chân truyền thừa đã lâu và ít xuất hiện, với thân phận của Tiêu Dao Tiên Quân, đương nhiên sẽ không nhìn ngó người ta quá nhiều. Xác định Ngự Thú Tông có tồn tại cường giả là đủ rồi, vì hắn là Tán tiên, tất nhiên sẽ không quá quan tâm đám tu sĩ dưới Đại Thừa.
Nguyệt Nô Ngự Thú Tông nhận chủ khiến Bạch Dịch hơi ngạc nhiên, nhưng Du Kiến Hải đến từ Ninh Châu kia còn ngạc nhiên hơn hắn.
Trên xe ba gác tới phố Tây, Du Kiến Hải tiếp tục ngậm một cọng rơm trong miệng, chán nản lẩm bẩm: "Xúc tu của Sát Văn lại đem luyện thành Pháp khí, tu sĩ Thanh Châu đều phá của thế à?"
Linh thú có trăm ngàn chủng loại, có loại tàn nhẫn thích giết chóc, có loại xinh xắn nhanh nhẹn, hoặc như loại Linh thú phi hành ôn hòa như Thanh Vân Tước được phần lớn tu chân giả yêu thích, cũng có loại Linh thú có thể phun hỏa giúp chủ nhân luyện đan luyện khí.
Bình thường phần lớn Linh thú đều nghỉ ngơi trong túi Linh Thú, lúc cần đến mới được chủ nhân triệu hoán ra. Nhưng có không ít tu sĩ không muốn dùng túi Linh Thú nên mang theo Linh thú bên người. Đương nhiên, gần như tất cả Linh thú có thể đi theo bên người chủ nhân đều dùng Huyết Hồn nhận chủ, vĩnh viễn không cắn trả, gọi là Linh thú bổn mạng. Bằng không thì ai dám dắt một con Yêu thú chưa nhận chủ luôn theo kề cận bên người.
Trong trấn nhỏ có không ít tu sĩ mang theo Linh thú, để Linh thú kéo xe cũng không hiếm. Nhưng để một con thỏ lớn kéo xe thì cả trấn chỉ có mình vị này.
Chiếc xe thỏ kéo chạy qua bên người Bạch Dịch cực kỳ đơn sơ giản dị, không có thùng xe, trên hai bánh xe gỗ đặt một tấm ván gỗ, trên ván gỗ lót ít rơm, nhìn không khác xe ba gác kéo hàng của phàm nhân.
Cũng chính chiếc xe ba gác hình thù kỳ quái này cộng thêm con thỏ kéo xe mới hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Có người nghĩ thoáng, cho rằng người trên xe tính tình cổ quái; cũng có người khinh thường, cho rằng người nọ muốn thu hút sự chú ý, một tên ấu trĩ. Nhưng khi Bạch Dịch thấy chủ nhân chiếc xe ba gác này, kết luận thu được chỉ có hai chữ.
Tên lười.
Nằm trên ván gỗ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Tướng mạo bình thường, trang phục càng không có gì nổi bật, nhìn qua giống hệt nông dân mới vào thành. Quần ảo vải thô được giặt nhiều lần tới phai màu, trừ hai đầu lông mày lộ vẻ lười biếng, thanh niên này khiến người ta có cảm giác thường thường không có gì nổi bật, khiến người ta không sinh ra nửa phần cảnh giác và địch ý với gã.
Thanh niên hơi híp mắt, đôi mắt lòng trắng thì nhiều mà lòng đen thì ít, nhìn rất có cảm giác nửa sống nửa chết. Miệng gã ngậm một cọng rơm trên xe, thỉnh thoảng dùng cặp mắt cá chết quét một vòng quầy hàng bên đường. Phần lớn thời gian gã đều lộ vẻ mệt mỏi buồn ngủ, cho đến khi trên cung đường của con thỏ kéo xe xuất hiện chút thay đổi.
Trên đường trấn bằng phẳng, trong lúc bánh xe băng qua đường lại lách đi nửa tấc, gần như không ai phát hiện ra. Thanh niên trên xe đến mí mắt cũng lười nhấc bỗng mở hai mắt, trong đôi mắt lười biếng như lóe lên lưu tinh, rồi thoáng cái trở về vẻ lười biếng vô thần.
Lúc người thanh niên mở trừng mắt, đúng là khi xe thỏ đi qua bên người Bạch Dịch.
Khi thanh niên nhìn thấy Bạch Dịch, cọng rơm trên khóe miệng khẽ lắc. Gã đã tìm được thứ khiến con thỏ của gã sinh ra chút kiêng kị. Mà nguyên nhân bánh xe thay đổi phương hướng, đúng là thanh trường kiếm đen sì Bạch Dịch khoác sau lưng.
Bánh xe lắc lư một độ nhỏ cũng không ai để ý, nhưng trong lòng người thanh niên này đã thoáng kinh ngạc, bởi vì trong cả trấn nhỏ này, thứ có thể khiến thỏ của gã kiêng kị, ngoại trừ cường giả cảnh giới Nguyên Anh thì chỉ còn lại dị bảo ẩn chứa khí tức Yêu thú cường đại.
Vỗ cái lưng mỏi, thanh niên rất không tình nguyện ngồi dậy, lộ khuôn miệng đầy răng trắng, lười biếng hỏi thăm: "Huynh đệ, đường đến hội đấu giá trong trấn đi thế nào vậy?"
Ngày nào trong trấn cũng cử hành thịnh hội đấu giá, trong hội đấu giá không chỉ có các loại tài liệu linh thảo kỳ dị, đan dược hiếm có, thậm chí còn có Yêu thú sống và Pháp bảo. Kỳ trân dị bảo không phải bày ở quầy hàng trên đường mà chỉ có thể thấy ở hội đấu giá. Người mà thanh niên hỏi thăm không phải ai khác mà chính là Bạch Dịch bên đường.
"Phố Tây." Bạch Dịch dừng chân, mắt nhìn thanh niên và con thỏ cực lớn kia, đáp ngắn gọn.
"Cám ơn." Thanh niên đổ về sau như thiếu ngủ, ngữ khí trở nên uể oải yếu ớt nói: "Kiếm của ngươi không tệ. Chắc con muỗi to đó cắn người rất đau nhỉ?"
Người thanh niên lười biếng nói xong câu này, chân mày Bạch Dịch khẽ nhếch lên.
Có rất ít người nhìn ra xúc tu bên mép Sát Văn được luyện chế vào chủ kiếm Tử Đằng Kiếm, thanh niên lười biếng này lại nhìn một cái ra luôn, quả thực khiến Bạch Dịch hơi ngạc nhiên.
"Thỏ của ngươi cũng rất tốt, chắc lúc trăng tròn nó còn vui hơn nữa." Bạch Dịch bình tĩnh đáp lại, bước chân nâng lên. Khi hắn cất bước, thanh niên xe ba gác cũng đi về phía trước.
Hai người đi trên đường đều nói những lời khiến người ta khó hiểu. Nhưng trong lòng hai người đều hiện lên chút kiêng kị.
"Lúc trăng tròn Nguyệt Oa chỉ hơi tham ăn thôi." Thanh niên vẫn lười biếng khiến người ta tức lộn ruột. Gã dựa trên ván gỗ không động đậy, ngữ khí hiền hoà nói: "Ngươi từng gặp Linh thú Nguyệt Oa rồi?"
Nguyệt Oa là tên con thỏ lớn kéo xe cho người thanh niên. Nhìn như con thỏ ngốc nghếch đang kéo xe chạy, thật ra tốc độ vẫn đang song song với Bạch Dịch.
"Chưa gặp." Bạch Dịch cười nhạt một tiếng, nói: "Từng nghe ít lời đồn thôi."
Bạch Dịch có chút tò mò với thanh niên trên xe. Gã có thể mang theo một Yêu thú cấp 5 tương đương với Kim Đan hậu kỳ, chứng minh rằng cảnh giới của thanh niên trên xe ít nhất đạt tới Kim Đan. Nhưng dùng linh thức cảm giác, quanh thanh niên chỉ có linh khí Trúc Cơ kỳ dao động.
Xem ra thanh niên lười biếng đã dùng pháp môn đặc biệt che dấu cảnh giới, chỉ cho thấy trình độ khí tức Trúc Cơ.
"Nghe nói được cả chuyện Nguyệt Oa, huynh đài quả là có kiến thức rộng rãi." Vẻ mặt thanh niên lười biếng lộ ra phần ngưng trọng hiếm thấy, sau khi nhổ cọng rơm trong miệng ra, nói: "Ninh Châu, Du Kiến Hải, ngươi có thể gọi ta là Kiến Hải."
"Thương Vân, Bạch
Sau khi trao đổi danh hào, xe ba gác và bước chân Bạch Dịch đồng thời dừng ở một điểm đầu phố. Thanh niên tên Du Kiến Hải lười biếng cười, phất tay tạm biệt không chút sức sống. Con thỏ lớn kéo xe ba gác đi tới phố Tây, rất nhanh biến mất trong đám người chen chúc trên đường.
"Nguyệt Nô Ngự Thú Tông, cuối cùng đã có người khống chế được rồi à. . ."
Bạch Dịch đứng ở đầu phố, nhẹ giọng nói khẽ: "Chắc hẳn Du Kiến Hải cũng là bậc kỳ tài hiếm thấy. Xem ra Thanh Không Lôi càng phiền toái hơn rồi."
Nguyệt Nô trong miệng Bạch Dịch đúng là con thỏ lớn kéo xe kia. Nếu Tu Chân giả đầy đường biết con thỏ lớn nhìn qua ngốc nghếch kia đáng sợ cỡ nào, e rằng cả con đường này, trừ chiếc xe ba gác kia ra sẽ chẳng còn một bóng người.
Yêu thú cấp 5 có năng lực xé tươi tu sĩ Kim Đan, dù là Tu Chân giả Kim Đan hậu kỳ gặp phải nó cũng không thoải mái gì, nhất là dị thú như Nguyệt Nô. Đây là thứ ngàn năm khó gặp, nghe nói có huyết mạch Yêu tộc của Hồng Hoang Viễn Cổ, hơn nữa chỉ có thể nuôi dưỡng từ Yêu thú cấp 1.
Nguyệt Nô thích nhất là hấp thu lực lượng Nguyệt Hoa. Trong đêm trăng tròn, uy lực của Nguyệt Nô có thể phát huy gấp bội bình thường. Ở Thanh Không Vực mới chỉ biết có một con Nguyệt Nô tồn tại, luôn bị nuôi dưỡng trong Ngự Thú Tông ở Ninh Châu, nuôi đến ngàn năm.
Ninh Châu nhiều Yêu thú, có thể nói hơn phân nửa Ninh Châu đều là thiên hạ của Yêu thú. Mà ở Ninh Châu cũng chỉ có duy nhất một tông môn tu chân, chính là Ngự Thú Tông tinh thông Linh Thú chi đạo.
Có thể sống cùng vô số Yêu tộc là đủ thấy được thực lực Ngự Thú Tông tuyệt đối không thể khinh thường. Ngự Thú Tông vừa thần bí vừa ít ra mặt làm việc, môn nhân cũng hiếm khi rời một bước khỏi Ninh Châu.
Bởi vì Ngự Thú Tông ít xuất hiện nên ngay cả Bạch Dịch cũng không biết nhiều. Nhưng hắn có thể xác định, trong Ngự Thú Tông có cường giả trên Hóa Thần, hơn nữa ít nhất đã truyền thừa tới vạn năm.
Một môn phái tu chân truyền thừa đã lâu và ít xuất hiện, với thân phận của Tiêu Dao Tiên Quân, đương nhiên sẽ không nhìn ngó người ta quá nhiều. Xác định Ngự Thú Tông có tồn tại cường giả là đủ rồi, vì hắn là Tán tiên, tất nhiên sẽ không quá quan tâm đám tu sĩ dưới Đại Thừa.
Nguyệt Nô Ngự Thú Tông nhận chủ khiến Bạch Dịch hơi ngạc nhiên, nhưng Du Kiến Hải đến từ Ninh Châu kia còn ngạc nhiên hơn hắn.
Trên xe ba gác tới phố Tây, Du Kiến Hải tiếp tục ngậm một cọng rơm trong miệng, chán nản lẩm bẩm: "Xúc tu của Sát Văn lại đem luyện thành Pháp khí, tu sĩ Thanh Châu đều phá của thế à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.