Quyển 2 - Chương 79: Phượng Minh kiếm pháp
Hắc Huyền
06/09/2017
Nghe Khương Đại Xuyên hỏi thăm, bước chân Cao Nhân
cũng nhanh hơn, hận không thể bỏ lại cái tên gia hỏa chuyên làm mất mặt
người khác này. Sao có thể nghe từ thành gỗ mục không thể điều khắc
thành chim Điêu được chứ!
Trong Tàng Thư Các có rất nhiều giá sách cao lớn, cũ kỹ, phía trên đặt lưa thưa từng quyển cổ tịch. Có một số đệ tử bình thường hoặc ngồi, hoặc đứng trước giá sách mà yên lặng quan sát. Có một số ít đệ tử còn vừa xem sách, vừa liên tục bấm thủ quyết.
Muốn quan sát Tàng Thư Các thì cần phải nộp Linh thạch, đồng thời không thể mang cổ tịch trong này ra ngoài. Nếu có ai đó học xong một loại kiếm pháp hoặc đạo thuật, rời khỏi đây thì có thể tùy ý truyền thụ lại cho đệ tử khác. Có điều, chẳng có ai lại đi làm mấy việc vô nghĩa, phí sức như vậy.
Thời gian của tu chân giả không thể lãng phí. Trừ phi là người nhà cùng huyết mạch, hoặc bạn hữu chí thân, bình thường không có ai mất thời gian chỉ điểm cho đồng môn cả.
Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Mới nhìn thì tưởng tu chân giới đã siêu thoát ra khỏi dạng tồn tại như chốn nhân gian. Nhưng trên thực tế, nó vẫn chỉ là một góc nào đó của nhân giới mà thôi.
Khương Đại Xuyên và Cao Nhân tới nơi này thì ngay lập tức tìm kiếm cổ tịch có liên quan tới Trùng Vân kiếm pháp. Bất kể là chiêu thức, kiếm quyết hay những kinh nghiệm tu luyện có liên quan tới kiếm pháp này, dù hai người có hiểu hay không cũng chăm chú chúi đầu vào.
Lịch thạch cũng đã trả rồi, không thể không xem chút ít, nhưng nhìn bộ dạng hai người như vậy, không biết liệu có thể học được kiếm pháp gì không, hay là đến cả kiếm quyết cũng không nhớ nổi.
Bạch Dịch thong thả đi qua từng giá sách, từ tốn quan sát. Mỗi một quyển mở ra, sau một lúc là bị hắn khép lại.
Công pháp ở tầng thứ nhất Tàng Thư Các này chỉ phù hơp với đệ tử bình thường của tông môn tu luyện, không có cái gì khiến cho Bạch Dịch cảm thấy hứng thú.
Xem qua đại khái mấy chục bản cổ tịch, bước chân Bạch Dịch dừng lại trược một bộ kiếm pháp cổ quái gần đó.
Bộ kiếm pháp này tên Phượng Minh, giống với Trùng Vân kiếm pháp, là kiếm pháp trụ cột cho các đệ tử bình thường tu tập. Trên cổ tịch phủ một lớp bụi dày đặc, mới nhìn thì không ai muốn lấy xem.
Phủi qua lớp bụi bề mặt, Bạch Dịch cảm thấy hơi hứng thú, lật lật xem. Những kiếm pháp, pháp thuật đê giai bình thường hắn không để tâm. Chỉ có những thứ ly kỳ, cổ quái như này mới có thể làm hắn chú ý một chút.
Phượng Minh kiếm pháp do một vị trưởng lão xuất xứ từ Thương Vân Tông cách đây ngàn năm sáng tạo ra. Năm đó, vị trưởng lão này ở trong một hiểm địa, nghe thấy tiếng hót rung chuyển đất trời, cho đó là âm thanh của chim Phượng. Khi quay trở lại tông môn, mất mấy chục năm bế quan thì nghĩ ra bộ kiếm pháp Phượng Minh này.
Bộ kiếm pháp này có chỗ đặc thù. Khi thi triển nó ra thì sẽ có âm thanh như tiếng chim hót vang lên. Bởi vậy, khi Phương Minh kiếm pháp xuất thế, Thương Vân chấn động. Tất cả trưởng lão trong tông năm đó đều khiếp sợ không thôi.
Loại kiếm pháp phát ra âm thanh, khi thi triển có thể tạo ra tiếng chim hót chưa ai từng nghe nói tới trước đó. Sau khi biết được chân tướng của kiếm pháp, các vị trưởng lão đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Bởi vì Phượng Minh kiếm pháp chính là Trùng Vân kiếm pháp, nhưng lúc thi triển, xuất kiếm cần dùng tốc độ thật nhanh gây chấn động không khí, từ đó tạo ra tiếng chim hót mà thôi. Uy lực của hai bộ kiếm pháp này không khác nhau chút nào.
Cùng một loại kiếm pháp, chỉ khác nhau tiếng chim hót mà lúc xuất kiếm cần phải căn chỉnh thời gian để khống chế chấn động, phí sức như thế mà không hiệu quả chút nào. Trừ vị trưởng lão sáng tạo nó ra, không có ai nguyện đi luyện, cuối cùng nó bị vất vào một xó, chẳng ai sờ tới nữa.
Trùng Vân kiếm pháp chia làm chín tầng. Phượng Mình kiếm pháp cũng chia làm chín tầng như vậy. Mỗi lần luyện thành công một tầng, âm thanh phát ra sẽ tăng lên theo. Năm đó, vị trưởng lão kia chỉ có điều kiện luyện tới tầng thứ tư. Theo hắn suy đoán, nếu có thể luyện tới tầng thứ chín, hoàn toàn có khả năng dẫn phát ra âm thanh của Phượng chân chính. Lúc đó, chỉa dựa vào âm thanh chim Phượng kêu cũng có thể dễ dàng giết chết địch nhân rồi. Uy lực chân chính của nó không phải là thứ Trùng Vân kiếm pháp có thế so sánh được.
Suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, vì sau đó chưa từng có ai luyện thành công bộ kiếm pháp này. Không luyện thành nên chẳng ai tin. Về sau, câu chuyện về bộ kiếm pháp Phượng Minh đã trở thành một câu truyện cười ở Thương Vân Tông này.
Quan sát bộ kiếm pháp trong tay cẩn thận một hồi, Bạch Dịch ngày càng cảm thấy hưng phấn, có ý ghi nhớ trọn vẹn bốn tầng kiếm quyết.
Tuy năm xưa vị trưởng lão sáng tạo ra chỉ luyện tới tầng thứ tư, nhưng hắn thấy, từ tầng năm trở đi kiếm pháp này bị khuyếm khuyết rất nhiều. Dẫu có tu luyện đến tầng cuối cùng cũng khó mà dùng kiếm âm để đả thương người được.
Dùng kiếm sinh âm là một loại kiếm pháp cao cấp. Có thể coi cái loại kiếm pháp dùng chấn động do kiếm thế tạo ra tiếng chim hót này là tiền thân của bí pháp sóng âm.
Bí pháp sóng âm ở tu chân giới có khá ít người biết, hơn nữa cảnh giới không tới Hóa Thần thì không có cách nào cảm ngộ được. Năm xưa, vị trưởng lão của Thương Vân Tông có thể cảm ngộ dùng kiếm sinh âm cũng coi như có chút thiên phú hơn người về mặt này.
Tuy Phượng Minh kiếm pháp chỉ có một nửa kiếm quyết chính xác, nó không làm khó được Bạch Dịch. Chỉ cần dùng một ít thời gian suy diễn, với kinh nghiệm tu chân của hắn hoàn toàn có thể suy diễn ra kiếm quyết của năm tầng Phượng Minh kiếm quyết còn lại.
Nếu phần đầu của Phượng Minh kiếm pháp giống với Trùng Vân kiếm pháp, Bạch Dịch quyết định sẽ tu luyện thêm một chút. Về sau, lúc xuất thủ sẽ không làm người khác nghi ngờ. Tới lúc tu luyện viên mãn, cũng coi như có thêm một sát chiêu đáng sợ.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Lúc hoàng hôn tới, Khương Đại Xuyên và Cao Nhân lưu luyến bỏ cổ tịch xuống, cùng Bạch Dịch rời khỏi Tàng Thư Các.
Một ngày một khối Linh thạch, hai người bọn họ còn chưa kham nổi.
Ba người vừa mới đi tới cửa ra vào Tàng Thư Các, vị Chấp sự mặc thanh y lại đi ra, cười nhạo. “Thế nào, ba vị đệ tử ngoại môn đã học xong kiếm pháp chưa, hay đã học xong đạo thuật rồi? A, phải, ngay cả Linh lực các ngươi cũng không có, dù học xong đạo thuật, kiếm pháp cũng không thể thi triển ra được, ha ha ha…”
Tên Chấp sự Tàng Thư Các cố ý cười lớn, kéo theo sự chú ý của các đệ tử khác.
Bạch Dịch quét mắt nhìn đối phương, bước chân không dừng lại. Loại tiểu nhân mắt chó này hắn không muốn phí lời đôi co làm gì.
Cao Nhân cắn răng không nói tiếng nào bước theo sau lưng Bạch Dịch. Khương Đại Xuyên há miệng định nói gì, thấy đệ tử xung quanh đều đang chăm chú nhìn mình thì bao nhiêu lời định nói lại nuốt cả vào.
“Nếu còn Linh thạch thì nhớ quay lại Tàng Thư Các. Nói không chừng một ngày nào đó các ngươi hoàn toàn có thể luyện thành cái thế kỳ công nào đó.” Tên Chấp sự Tàng Thư Các nhìn bóng lưng ba người, tiếp tục cười nhạo. “Nếu tích lũy đủ Linh thạch, các ngươi có thể đi tới tầng hai, thậm chí tầng ba Tàng Thư Các. Cơ hội lớn đang ở trước mắt, đừng dễ dàng buông bỏ a.”
Đám đệ tử ngoại môn cảnh giới thấp kém, tất nhiên không lọt vào mắt tên Chấp sự kia. Ba người đã không biết tốt xấu, còn muốn quan sát kiếm pháp, đạo quyết, mưu toàn dùng cảnh giới Luyện Khí kỳ để tu luyện pháp thuật cảnh giới Trúc Cơ, việc ấy đúng là si tâm vọng tưởng.
Tiếng cười của tên Chấp sự còn chưa dứt, bước chân Bạch Dịch bỗng dừng lại. Hắn không quay đầu, điểm tay tế ra phi kiếm.
Lấy ra phi kiếm ngay cửa ra vào Tàng Thư Các, việc này không khỏi khiến tên Chấp sự giật nảy mình, tưởng đối phương thẹn quá hóa giận, muốn động thủ với mình.
Tế xuất phi kiếm ra rồi, Bạch Dịch biến đổi thủ quyết thì triển tầng thứ nhất Phượng Minh kiếm pháp vừa mới học được ra. Chỉ nghe một tiếng chim thanh thúy vang lên giữa không trung, vui sướng vô cùng như tiếng chim hoàng oanh thật đang hót.
“Chim…, tiếng chim hót?” Khương Đại Xuyên nhìn phi kiếm của Bạch Dịch một hồi mà không sao hiểu thấu. Cao Nhân đứng bên cạnh cũng hết sức ngạc nhiên.
Đợi tới lúc tất cả đệ tử trong Tàng Thư Các đều đã nghe được tiếng chim hót rồi, Bạch Dịch mới thu lại phi kiếm, nhìn tên Chấp sự đang há mồm, quay đầu nói với Khương Đại Xuyên. “Đại Xuyên, ngươi nói thật đúng. Thì ra trong Tàng Thư Các này quả thực có một con chim.”
Trong Tàng Thư Các có rất nhiều giá sách cao lớn, cũ kỹ, phía trên đặt lưa thưa từng quyển cổ tịch. Có một số đệ tử bình thường hoặc ngồi, hoặc đứng trước giá sách mà yên lặng quan sát. Có một số ít đệ tử còn vừa xem sách, vừa liên tục bấm thủ quyết.
Muốn quan sát Tàng Thư Các thì cần phải nộp Linh thạch, đồng thời không thể mang cổ tịch trong này ra ngoài. Nếu có ai đó học xong một loại kiếm pháp hoặc đạo thuật, rời khỏi đây thì có thể tùy ý truyền thụ lại cho đệ tử khác. Có điều, chẳng có ai lại đi làm mấy việc vô nghĩa, phí sức như vậy.
Thời gian của tu chân giả không thể lãng phí. Trừ phi là người nhà cùng huyết mạch, hoặc bạn hữu chí thân, bình thường không có ai mất thời gian chỉ điểm cho đồng môn cả.
Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Mới nhìn thì tưởng tu chân giới đã siêu thoát ra khỏi dạng tồn tại như chốn nhân gian. Nhưng trên thực tế, nó vẫn chỉ là một góc nào đó của nhân giới mà thôi.
Khương Đại Xuyên và Cao Nhân tới nơi này thì ngay lập tức tìm kiếm cổ tịch có liên quan tới Trùng Vân kiếm pháp. Bất kể là chiêu thức, kiếm quyết hay những kinh nghiệm tu luyện có liên quan tới kiếm pháp này, dù hai người có hiểu hay không cũng chăm chú chúi đầu vào.
Lịch thạch cũng đã trả rồi, không thể không xem chút ít, nhưng nhìn bộ dạng hai người như vậy, không biết liệu có thể học được kiếm pháp gì không, hay là đến cả kiếm quyết cũng không nhớ nổi.
Bạch Dịch thong thả đi qua từng giá sách, từ tốn quan sát. Mỗi một quyển mở ra, sau một lúc là bị hắn khép lại.
Công pháp ở tầng thứ nhất Tàng Thư Các này chỉ phù hơp với đệ tử bình thường của tông môn tu luyện, không có cái gì khiến cho Bạch Dịch cảm thấy hứng thú.
Xem qua đại khái mấy chục bản cổ tịch, bước chân Bạch Dịch dừng lại trược một bộ kiếm pháp cổ quái gần đó.
Bộ kiếm pháp này tên Phượng Minh, giống với Trùng Vân kiếm pháp, là kiếm pháp trụ cột cho các đệ tử bình thường tu tập. Trên cổ tịch phủ một lớp bụi dày đặc, mới nhìn thì không ai muốn lấy xem.
Phủi qua lớp bụi bề mặt, Bạch Dịch cảm thấy hơi hứng thú, lật lật xem. Những kiếm pháp, pháp thuật đê giai bình thường hắn không để tâm. Chỉ có những thứ ly kỳ, cổ quái như này mới có thể làm hắn chú ý một chút.
Phượng Minh kiếm pháp do một vị trưởng lão xuất xứ từ Thương Vân Tông cách đây ngàn năm sáng tạo ra. Năm đó, vị trưởng lão này ở trong một hiểm địa, nghe thấy tiếng hót rung chuyển đất trời, cho đó là âm thanh của chim Phượng. Khi quay trở lại tông môn, mất mấy chục năm bế quan thì nghĩ ra bộ kiếm pháp Phượng Minh này.
Bộ kiếm pháp này có chỗ đặc thù. Khi thi triển nó ra thì sẽ có âm thanh như tiếng chim hót vang lên. Bởi vậy, khi Phương Minh kiếm pháp xuất thế, Thương Vân chấn động. Tất cả trưởng lão trong tông năm đó đều khiếp sợ không thôi.
Loại kiếm pháp phát ra âm thanh, khi thi triển có thể tạo ra tiếng chim hót chưa ai từng nghe nói tới trước đó. Sau khi biết được chân tướng của kiếm pháp, các vị trưởng lão đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Bởi vì Phượng Minh kiếm pháp chính là Trùng Vân kiếm pháp, nhưng lúc thi triển, xuất kiếm cần dùng tốc độ thật nhanh gây chấn động không khí, từ đó tạo ra tiếng chim hót mà thôi. Uy lực của hai bộ kiếm pháp này không khác nhau chút nào.
Cùng một loại kiếm pháp, chỉ khác nhau tiếng chim hót mà lúc xuất kiếm cần phải căn chỉnh thời gian để khống chế chấn động, phí sức như thế mà không hiệu quả chút nào. Trừ vị trưởng lão sáng tạo nó ra, không có ai nguyện đi luyện, cuối cùng nó bị vất vào một xó, chẳng ai sờ tới nữa.
Trùng Vân kiếm pháp chia làm chín tầng. Phượng Mình kiếm pháp cũng chia làm chín tầng như vậy. Mỗi lần luyện thành công một tầng, âm thanh phát ra sẽ tăng lên theo. Năm đó, vị trưởng lão kia chỉ có điều kiện luyện tới tầng thứ tư. Theo hắn suy đoán, nếu có thể luyện tới tầng thứ chín, hoàn toàn có khả năng dẫn phát ra âm thanh của Phượng chân chính. Lúc đó, chỉa dựa vào âm thanh chim Phượng kêu cũng có thể dễ dàng giết chết địch nhân rồi. Uy lực chân chính của nó không phải là thứ Trùng Vân kiếm pháp có thế so sánh được.
Suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, vì sau đó chưa từng có ai luyện thành công bộ kiếm pháp này. Không luyện thành nên chẳng ai tin. Về sau, câu chuyện về bộ kiếm pháp Phượng Minh đã trở thành một câu truyện cười ở Thương Vân Tông này.
Quan sát bộ kiếm pháp trong tay cẩn thận một hồi, Bạch Dịch ngày càng cảm thấy hưng phấn, có ý ghi nhớ trọn vẹn bốn tầng kiếm quyết.
Tuy năm xưa vị trưởng lão sáng tạo ra chỉ luyện tới tầng thứ tư, nhưng hắn thấy, từ tầng năm trở đi kiếm pháp này bị khuyếm khuyết rất nhiều. Dẫu có tu luyện đến tầng cuối cùng cũng khó mà dùng kiếm âm để đả thương người được.
Dùng kiếm sinh âm là một loại kiếm pháp cao cấp. Có thể coi cái loại kiếm pháp dùng chấn động do kiếm thế tạo ra tiếng chim hót này là tiền thân của bí pháp sóng âm.
Bí pháp sóng âm ở tu chân giới có khá ít người biết, hơn nữa cảnh giới không tới Hóa Thần thì không có cách nào cảm ngộ được. Năm xưa, vị trưởng lão của Thương Vân Tông có thể cảm ngộ dùng kiếm sinh âm cũng coi như có chút thiên phú hơn người về mặt này.
Tuy Phượng Minh kiếm pháp chỉ có một nửa kiếm quyết chính xác, nó không làm khó được Bạch Dịch. Chỉ cần dùng một ít thời gian suy diễn, với kinh nghiệm tu chân của hắn hoàn toàn có thể suy diễn ra kiếm quyết của năm tầng Phượng Minh kiếm quyết còn lại.
Nếu phần đầu của Phượng Minh kiếm pháp giống với Trùng Vân kiếm pháp, Bạch Dịch quyết định sẽ tu luyện thêm một chút. Về sau, lúc xuất thủ sẽ không làm người khác nghi ngờ. Tới lúc tu luyện viên mãn, cũng coi như có thêm một sát chiêu đáng sợ.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Lúc hoàng hôn tới, Khương Đại Xuyên và Cao Nhân lưu luyến bỏ cổ tịch xuống, cùng Bạch Dịch rời khỏi Tàng Thư Các.
Một ngày một khối Linh thạch, hai người bọn họ còn chưa kham nổi.
Ba người vừa mới đi tới cửa ra vào Tàng Thư Các, vị Chấp sự mặc thanh y lại đi ra, cười nhạo. “Thế nào, ba vị đệ tử ngoại môn đã học xong kiếm pháp chưa, hay đã học xong đạo thuật rồi? A, phải, ngay cả Linh lực các ngươi cũng không có, dù học xong đạo thuật, kiếm pháp cũng không thể thi triển ra được, ha ha ha…”
Tên Chấp sự Tàng Thư Các cố ý cười lớn, kéo theo sự chú ý của các đệ tử khác.
Bạch Dịch quét mắt nhìn đối phương, bước chân không dừng lại. Loại tiểu nhân mắt chó này hắn không muốn phí lời đôi co làm gì.
Cao Nhân cắn răng không nói tiếng nào bước theo sau lưng Bạch Dịch. Khương Đại Xuyên há miệng định nói gì, thấy đệ tử xung quanh đều đang chăm chú nhìn mình thì bao nhiêu lời định nói lại nuốt cả vào.
“Nếu còn Linh thạch thì nhớ quay lại Tàng Thư Các. Nói không chừng một ngày nào đó các ngươi hoàn toàn có thể luyện thành cái thế kỳ công nào đó.” Tên Chấp sự Tàng Thư Các nhìn bóng lưng ba người, tiếp tục cười nhạo. “Nếu tích lũy đủ Linh thạch, các ngươi có thể đi tới tầng hai, thậm chí tầng ba Tàng Thư Các. Cơ hội lớn đang ở trước mắt, đừng dễ dàng buông bỏ a.”
Đám đệ tử ngoại môn cảnh giới thấp kém, tất nhiên không lọt vào mắt tên Chấp sự kia. Ba người đã không biết tốt xấu, còn muốn quan sát kiếm pháp, đạo quyết, mưu toàn dùng cảnh giới Luyện Khí kỳ để tu luyện pháp thuật cảnh giới Trúc Cơ, việc ấy đúng là si tâm vọng tưởng.
Tiếng cười của tên Chấp sự còn chưa dứt, bước chân Bạch Dịch bỗng dừng lại. Hắn không quay đầu, điểm tay tế ra phi kiếm.
Lấy ra phi kiếm ngay cửa ra vào Tàng Thư Các, việc này không khỏi khiến tên Chấp sự giật nảy mình, tưởng đối phương thẹn quá hóa giận, muốn động thủ với mình.
Tế xuất phi kiếm ra rồi, Bạch Dịch biến đổi thủ quyết thì triển tầng thứ nhất Phượng Minh kiếm pháp vừa mới học được ra. Chỉ nghe một tiếng chim thanh thúy vang lên giữa không trung, vui sướng vô cùng như tiếng chim hoàng oanh thật đang hót.
“Chim…, tiếng chim hót?” Khương Đại Xuyên nhìn phi kiếm của Bạch Dịch một hồi mà không sao hiểu thấu. Cao Nhân đứng bên cạnh cũng hết sức ngạc nhiên.
Đợi tới lúc tất cả đệ tử trong Tàng Thư Các đều đã nghe được tiếng chim hót rồi, Bạch Dịch mới thu lại phi kiếm, nhìn tên Chấp sự đang há mồm, quay đầu nói với Khương Đại Xuyên. “Đại Xuyên, ngươi nói thật đúng. Thì ra trong Tàng Thư Các này quả thực có một con chim.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.