Quyển 2 - Chương 209: Sự thật về áp chế cảnh giới
Hắc Huyền
23/02/2019
Xoa chiếc cằm bóng loáng của mình, Bạch Dịch thầm
thở dài một tiếng. Thân thể này vốn là bộ dáng thiếu niên thanh tú, xem
ra rất được người khác yêu thích.
Đặc biệt là những nữ tu thích trêu ghẹo người khác...
"Mục sư tỷ, khi nào chúng ta có thể sử dụng Truyền Tống Trận của Mục gia?" Bạch Dịch không thèm để ý việc gọi ai là sư tỷ. Một danh xưng mà thôi, đã có việc cầu người, đương nhiên phải biết nhún nhường.
Một tiếng Mục sư tỷ khiến Mục Linh cười khanh khách không ngừng, hơn nửa ngày mới dừng được. Nàng chỉ vào Bạch Dịch, nói với Nghê Thu Vũ: "Vị sư đệ này của ngươi quả nhiên nhu thận, không giống tên biểu đệ ngu ngốc kia của ta, cả người chỉ biết săn bắn. Một ngày không được đánh giết mấy con Yêu Thú thì hắn cảm thấy không thoải mái, Mục gia đến thế hệ hắn coi như hủy."
"Tên biểu đệ kia của ngươi giống như rất sợ ngươi, cảnh giới của các ngươi tương đương, hắn lại là thiếu gia dòng chính, sao thấy ngươi mà như chuột nhìn thấy mèo vậy?" Nghê Thu Vũ thu lại vẻ u sầu, nhớ tới biểu đệ Mục Linh, không khỏi tò mò hỏi.
"Ta là đòn sát thủ gia tộc chuẩn bị trong cuộc chiến giành linh mạch, tên ngu ngốc Mục Vũ kia trong vòng một năm cũng không có cơ hội đột phá Kim Đan."
Dường như Mục Linh không thèm để ý tới bí mật của gia tộc, tùy ý nói: "Mục gia không chỉ có một tu sĩ Trúc Cơ áp chế cảnh giới như ta. Cuộc chiến giành Linh mạch sang năm, tất nhiên Mục gia sẽ toàn lực ứng phó."
Nghê Thu Vũ nghe xong gật đầu. Loại tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ áp chế tu vi chờ đến cuộc chiến giành Linh mạch mới đột phá lên tu sĩ Kim Đan không chỉ Mục gia có, tất nhiên Lôi gia cũng có, ngay cả Thương Vân Tông cũng có.
Nhớ đến vị Trúc Cơ hậu kỳ bế quan nhiều năm trong Phù Diêu Phong, Nghê Thu Vũ im lặng không nói. Nam Uyên táng thân dưới lòng đất nhưng Bắc Nhai trong Lũng Vô Nhai vẫn là hậu thủ tông môn chuẩn bị vì cuộc chiến giành Linh mạch. Hơn nữa người áp chế cảnh giới trong Thương Vân Tông cũng không phải chỉ mình Lũng Vô Nhai.
Thấy Nghê Thu Vũ có chút xuất thần, Mục Linh cười nói: "Lần này các ngươi tới thật không khéo, hai ngày nay không thể mở Truyền Tống Trận. Hai ngày sau là sinh thần một vị tộc lão trong gia tộc, trùng hợp là Truyền Tống Trận cho vị tộc lão này quản lý. Muốn đến Nam Chiếu phải ở Trấn Mục Gia thêm mấy ngày, vừa lúc tỷ muội ta đã lâu không gặp. Chờ khi qua sinh thần tộc lão, Truyền Tống Trận mới có thể mở lại bình thường."
Thế lực Mục gia cực kỳ khổng lồ, một vị tộc lão tương đương với một vị trưởng lão ở tông môn. Không cần phải nói, được xưng là tộc lão người Mục gia, tu vi nhất định đều ở cảnh giới Kim Đan. Tộc lão quản lý Truyền Tống Trận đến sinh thần, đương nhiên sẽ buông xuống mấy đồ linh tinh trong tay.
Nếu là một ít cường giả tu chân đến Mục gia mượn Truyền Tống Trận, dù là tộc lão mở tiệc thọ vẫn có thể mở ra bình thường. Nhưng Nghê Thu Vũ là tiểu bối Trúc Cơ, đành phải ngoan ngoãn đợi nhà người ta qua hết sinh thần mới có thể tiến về trước Nam Chiếu.
Hai ngày mà thôi, Bạch Dịch cũng không vội. Nhưng Nghê Thu Vũ lại có chút lo sợ bất an, có lẽ càng gần cố hương càng e sợ, càng là gần gũi cố hương, Nghê Thu Vũ càng thêm lo lắng.
Mục Linh không hổ là hảo hữu của Nghê Thu Vũ, tiệc rượu xong liền đưa Nghê Thu Vũ và Bạch Dịch vào hậu hoa viên Mục gia giải sầu. Một đường cười cười nói nói, khiến tinh thần Nghê Thu Vũ khá hơn không ít.
Hậu hoa viên của Mục gia cực kỳ khổng lồ, trong vườn gieo trồng đủ các loại hoa cỏ cây cối, trong đó còn kèm theo rất nhiều linh thảo, thậm chí còn có một ít linh thảo cực kì hiếm thấy. Xem ra kinh nghiệm gieo trồng linh thảo của Mục gia đích thực không tầm thường.
Hoa viên to như vậy nhưng vì có nhiều linh thảo nên tỏa ra linh khí nồng đậm. Lá xanh hoa đỏ, cộng thêm tiếng cười như chuông bạc của các nữ tử khiến hoa viên khổng lồ này thêm vài phần linh động.
Xuống tới nơi trồng nho, Mục Linh và Nghê Thu Vũ vén tay, giống như con nít mà hái lấy quả nho tươi ngon, không ngừng chọn những quả to để nhấm nháp. Bạch Dịch theo sau có phần nhàm chán, trước đó ánh mắt hắn còn dừng trên từng mảnh linh thảo, sau đó phát hiện phương pháp bồi dưỡng linh thảo của Mục gia có phần qua quýt bình thường nên chẳng buồn nhìn thêm.
Trong mắt Bạch Dịch là qua quýt bình thường nhưng phải biết rằng Mục gia nổi danh không phải Linh Lan Tửu, cũng không phải cường giả tu chân trong nhà, mà là phương pháp bồi dưỡng linh thảo của Mục gia. Xét toàn bộ Thanh Châu, năng lực bồi dưỡng linh thảo của Mục gia nước Ngũ Nhạc là tồn tại cao nhất.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, một nam tử trẻ tuổi phong thần như ngọc xuất hiện dưới giàn nho. Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng trẻo của hắn khiến cả người lộ ra phong độ nhẹ nhàng.
"Mục Linh, thì ra nàng ở đây."
Nam tử mỉm cười bước về phía trước, khi thấy Nghê Thu Vũ thì gật đầu mỉm cười, lộ ra vẻ nho nhã lễ độ. Khi nhìn đến Bạch Dịch, sâu trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia lo lắng, nhưng trong nháy mắt liền che đi.
"Nàng có khách? Không biết hai vị này là..." Nam tử vô cùng lễ phép mà hỏi thăm.
"Chương Nhạc, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Khi Mục Linh thấy nam tử, thần sắc lập tức biến đổi một lần nữa, ngữ khí lạnh lùng nói.
"Không có gì, hai ngày sau là đại thọ của sư tôn, ta muốn tới hỏi xem nàng đã chuẩn bị tốt lễ vật chưa, nếu chưa thì ta có thể giúp nàng cùng chuẩn bị."
Chương Nhạc nhìn Nghê Thu Vũ và Bạch Dịch, có phần xấu hổ cười, như cũ nói ra ý định khi đến: "Lần trước rèn luyện ở Độc Vụ Trạch, trùng hợp có được một đóa Kỳ Lan ba tuyến, không biết nàng có cần hay không? Nàng biết sư tôn lão nhân gia ngài thích nhất là Cửu Tuyến Lan, ba tuyến đã rất có khó được, ta đã có quà khác, Kỳ Lan ba tuyến này tạm thời không dùng đến."
"Ta đã chuẩn bị xong thọ lễ của thúc công, không cần ngươi đến xen vào việc của người khác." Mục Linh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói.
Chương Nhạc như không nghe thấy ngữ khí lạnh băng này của Mục Linh, vẫn mỉm cười như cũ: "Nếu đã chuẩn bị tốt thì ta quá lo lắng rồi. Nàng chiêu đãi khách quý đi, ta sẽ không quấy rầy."
Dứt lời, nam tử tên Chương Nhạc lễ phép gật đầu với Nghê Thu Vũ và Bạch Dịch, xoay người rời đi.
Đến khi đối phương đi xa, Nghê Thu Vũ đang chuẩn bị tò mò hỏi thì thấy sắc mặt Mục Linh càng thêm u ám. Nữ tử vốn có dung mạo không tầm thường lúc này lạnh như một tòa băng sơn, Bạch Dịch có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể Mục Linh chấn động, bắt đầu trở nên cuồng nộ bất an.
"Tên Chương Nhạc kia giống như rất lễ phép, là đệ tử nào của tộc lão nhà ngươi sao, Mục Linh, sắc mặt ngươi không tốt lắm, ngươi làm sao vậy?" Nghê Thu Vũ khó hiểu hỏi thăm. Người ta chính là tới hỏi xem Mục Linh đã chuẩn bị tốt thọ lễ chưa, xem bộ dáng là chuẩn bị giúp đỡ, không cần phải tức giận như vậy.
"Một tiểu nhân mà thôi, không cần để ý đến hắn."
Mục Linh hít sâu một hơi, sau nửa ngày mới trầm thấp nói: "Hắn là đệ tử đắc ý của thúc công. Tuy không phải người Mục gia nhưng rất được Mục gia coi trọng, thiên phú tu luyện cũng không tầm thường. Từ lúc bắt đầu vào Mục gia, không đến hai mươi năm tu luyện đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, đặt ở bên ngoài chỉ sợ cũng là đám người thiên tư phi phàm."
"Nếu là thiên tài tu luyện, sao lại nói hắn là tiểu nhân?" Nghê Thu Vũ càng thêm nghi hoặc, không đến hai mươi năm đã tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu ở Thương Vân Tông, tất nhiên cũng là người nổi bật trong đám đệ tử chân truyền.
"Hắn theo đuổi ta rất nhiều năm." Mục Linh bỗng nhiên hiện ra một loại thần sắc mỏi mệt, thấp giọng nói: "Hơn nữa thúc công đã đồng ý, chỉ cần kết thúc cuộc chiến giành Linh mạch sẽ gả ta cho hắn."
"Hắn là vị hôn phu tương lai của ngươi!" Nghê Thu Vũ kinh ngạc nói, nàng cũng không biết Mục Linh phải lập gia đình.
"Hắn là kẻ thù của ta!" Ánh mắt Mục Linh hiện vẻ lạnh lẽo, nói: "Trước khi hắn lấy ta, ta sẽ đích thân giết hắn!"
Đặc biệt là những nữ tu thích trêu ghẹo người khác...
"Mục sư tỷ, khi nào chúng ta có thể sử dụng Truyền Tống Trận của Mục gia?" Bạch Dịch không thèm để ý việc gọi ai là sư tỷ. Một danh xưng mà thôi, đã có việc cầu người, đương nhiên phải biết nhún nhường.
Một tiếng Mục sư tỷ khiến Mục Linh cười khanh khách không ngừng, hơn nửa ngày mới dừng được. Nàng chỉ vào Bạch Dịch, nói với Nghê Thu Vũ: "Vị sư đệ này của ngươi quả nhiên nhu thận, không giống tên biểu đệ ngu ngốc kia của ta, cả người chỉ biết săn bắn. Một ngày không được đánh giết mấy con Yêu Thú thì hắn cảm thấy không thoải mái, Mục gia đến thế hệ hắn coi như hủy."
"Tên biểu đệ kia của ngươi giống như rất sợ ngươi, cảnh giới của các ngươi tương đương, hắn lại là thiếu gia dòng chính, sao thấy ngươi mà như chuột nhìn thấy mèo vậy?" Nghê Thu Vũ thu lại vẻ u sầu, nhớ tới biểu đệ Mục Linh, không khỏi tò mò hỏi.
"Ta là đòn sát thủ gia tộc chuẩn bị trong cuộc chiến giành linh mạch, tên ngu ngốc Mục Vũ kia trong vòng một năm cũng không có cơ hội đột phá Kim Đan."
Dường như Mục Linh không thèm để ý tới bí mật của gia tộc, tùy ý nói: "Mục gia không chỉ có một tu sĩ Trúc Cơ áp chế cảnh giới như ta. Cuộc chiến giành Linh mạch sang năm, tất nhiên Mục gia sẽ toàn lực ứng phó."
Nghê Thu Vũ nghe xong gật đầu. Loại tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ áp chế tu vi chờ đến cuộc chiến giành Linh mạch mới đột phá lên tu sĩ Kim Đan không chỉ Mục gia có, tất nhiên Lôi gia cũng có, ngay cả Thương Vân Tông cũng có.
Nhớ đến vị Trúc Cơ hậu kỳ bế quan nhiều năm trong Phù Diêu Phong, Nghê Thu Vũ im lặng không nói. Nam Uyên táng thân dưới lòng đất nhưng Bắc Nhai trong Lũng Vô Nhai vẫn là hậu thủ tông môn chuẩn bị vì cuộc chiến giành Linh mạch. Hơn nữa người áp chế cảnh giới trong Thương Vân Tông cũng không phải chỉ mình Lũng Vô Nhai.
Thấy Nghê Thu Vũ có chút xuất thần, Mục Linh cười nói: "Lần này các ngươi tới thật không khéo, hai ngày nay không thể mở Truyền Tống Trận. Hai ngày sau là sinh thần một vị tộc lão trong gia tộc, trùng hợp là Truyền Tống Trận cho vị tộc lão này quản lý. Muốn đến Nam Chiếu phải ở Trấn Mục Gia thêm mấy ngày, vừa lúc tỷ muội ta đã lâu không gặp. Chờ khi qua sinh thần tộc lão, Truyền Tống Trận mới có thể mở lại bình thường."
Thế lực Mục gia cực kỳ khổng lồ, một vị tộc lão tương đương với một vị trưởng lão ở tông môn. Không cần phải nói, được xưng là tộc lão người Mục gia, tu vi nhất định đều ở cảnh giới Kim Đan. Tộc lão quản lý Truyền Tống Trận đến sinh thần, đương nhiên sẽ buông xuống mấy đồ linh tinh trong tay.
Nếu là một ít cường giả tu chân đến Mục gia mượn Truyền Tống Trận, dù là tộc lão mở tiệc thọ vẫn có thể mở ra bình thường. Nhưng Nghê Thu Vũ là tiểu bối Trúc Cơ, đành phải ngoan ngoãn đợi nhà người ta qua hết sinh thần mới có thể tiến về trước Nam Chiếu.
Hai ngày mà thôi, Bạch Dịch cũng không vội. Nhưng Nghê Thu Vũ lại có chút lo sợ bất an, có lẽ càng gần cố hương càng e sợ, càng là gần gũi cố hương, Nghê Thu Vũ càng thêm lo lắng.
Mục Linh không hổ là hảo hữu của Nghê Thu Vũ, tiệc rượu xong liền đưa Nghê Thu Vũ và Bạch Dịch vào hậu hoa viên Mục gia giải sầu. Một đường cười cười nói nói, khiến tinh thần Nghê Thu Vũ khá hơn không ít.
Hậu hoa viên của Mục gia cực kỳ khổng lồ, trong vườn gieo trồng đủ các loại hoa cỏ cây cối, trong đó còn kèm theo rất nhiều linh thảo, thậm chí còn có một ít linh thảo cực kì hiếm thấy. Xem ra kinh nghiệm gieo trồng linh thảo của Mục gia đích thực không tầm thường.
Hoa viên to như vậy nhưng vì có nhiều linh thảo nên tỏa ra linh khí nồng đậm. Lá xanh hoa đỏ, cộng thêm tiếng cười như chuông bạc của các nữ tử khiến hoa viên khổng lồ này thêm vài phần linh động.
Xuống tới nơi trồng nho, Mục Linh và Nghê Thu Vũ vén tay, giống như con nít mà hái lấy quả nho tươi ngon, không ngừng chọn những quả to để nhấm nháp. Bạch Dịch theo sau có phần nhàm chán, trước đó ánh mắt hắn còn dừng trên từng mảnh linh thảo, sau đó phát hiện phương pháp bồi dưỡng linh thảo của Mục gia có phần qua quýt bình thường nên chẳng buồn nhìn thêm.
Trong mắt Bạch Dịch là qua quýt bình thường nhưng phải biết rằng Mục gia nổi danh không phải Linh Lan Tửu, cũng không phải cường giả tu chân trong nhà, mà là phương pháp bồi dưỡng linh thảo của Mục gia. Xét toàn bộ Thanh Châu, năng lực bồi dưỡng linh thảo của Mục gia nước Ngũ Nhạc là tồn tại cao nhất.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, một nam tử trẻ tuổi phong thần như ngọc xuất hiện dưới giàn nho. Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng trẻo của hắn khiến cả người lộ ra phong độ nhẹ nhàng.
"Mục Linh, thì ra nàng ở đây."
Nam tử mỉm cười bước về phía trước, khi thấy Nghê Thu Vũ thì gật đầu mỉm cười, lộ ra vẻ nho nhã lễ độ. Khi nhìn đến Bạch Dịch, sâu trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia lo lắng, nhưng trong nháy mắt liền che đi.
"Nàng có khách? Không biết hai vị này là..." Nam tử vô cùng lễ phép mà hỏi thăm.
"Chương Nhạc, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Khi Mục Linh thấy nam tử, thần sắc lập tức biến đổi một lần nữa, ngữ khí lạnh lùng nói.
"Không có gì, hai ngày sau là đại thọ của sư tôn, ta muốn tới hỏi xem nàng đã chuẩn bị tốt lễ vật chưa, nếu chưa thì ta có thể giúp nàng cùng chuẩn bị."
Chương Nhạc nhìn Nghê Thu Vũ và Bạch Dịch, có phần xấu hổ cười, như cũ nói ra ý định khi đến: "Lần trước rèn luyện ở Độc Vụ Trạch, trùng hợp có được một đóa Kỳ Lan ba tuyến, không biết nàng có cần hay không? Nàng biết sư tôn lão nhân gia ngài thích nhất là Cửu Tuyến Lan, ba tuyến đã rất có khó được, ta đã có quà khác, Kỳ Lan ba tuyến này tạm thời không dùng đến."
"Ta đã chuẩn bị xong thọ lễ của thúc công, không cần ngươi đến xen vào việc của người khác." Mục Linh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói.
Chương Nhạc như không nghe thấy ngữ khí lạnh băng này của Mục Linh, vẫn mỉm cười như cũ: "Nếu đã chuẩn bị tốt thì ta quá lo lắng rồi. Nàng chiêu đãi khách quý đi, ta sẽ không quấy rầy."
Dứt lời, nam tử tên Chương Nhạc lễ phép gật đầu với Nghê Thu Vũ và Bạch Dịch, xoay người rời đi.
Đến khi đối phương đi xa, Nghê Thu Vũ đang chuẩn bị tò mò hỏi thì thấy sắc mặt Mục Linh càng thêm u ám. Nữ tử vốn có dung mạo không tầm thường lúc này lạnh như một tòa băng sơn, Bạch Dịch có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể Mục Linh chấn động, bắt đầu trở nên cuồng nộ bất an.
"Tên Chương Nhạc kia giống như rất lễ phép, là đệ tử nào của tộc lão nhà ngươi sao, Mục Linh, sắc mặt ngươi không tốt lắm, ngươi làm sao vậy?" Nghê Thu Vũ khó hiểu hỏi thăm. Người ta chính là tới hỏi xem Mục Linh đã chuẩn bị tốt thọ lễ chưa, xem bộ dáng là chuẩn bị giúp đỡ, không cần phải tức giận như vậy.
"Một tiểu nhân mà thôi, không cần để ý đến hắn."
Mục Linh hít sâu một hơi, sau nửa ngày mới trầm thấp nói: "Hắn là đệ tử đắc ý của thúc công. Tuy không phải người Mục gia nhưng rất được Mục gia coi trọng, thiên phú tu luyện cũng không tầm thường. Từ lúc bắt đầu vào Mục gia, không đến hai mươi năm tu luyện đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, đặt ở bên ngoài chỉ sợ cũng là đám người thiên tư phi phàm."
"Nếu là thiên tài tu luyện, sao lại nói hắn là tiểu nhân?" Nghê Thu Vũ càng thêm nghi hoặc, không đến hai mươi năm đã tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu ở Thương Vân Tông, tất nhiên cũng là người nổi bật trong đám đệ tử chân truyền.
"Hắn theo đuổi ta rất nhiều năm." Mục Linh bỗng nhiên hiện ra một loại thần sắc mỏi mệt, thấp giọng nói: "Hơn nữa thúc công đã đồng ý, chỉ cần kết thúc cuộc chiến giành Linh mạch sẽ gả ta cho hắn."
"Hắn là vị hôn phu tương lai của ngươi!" Nghê Thu Vũ kinh ngạc nói, nàng cũng không biết Mục Linh phải lập gia đình.
"Hắn là kẻ thù của ta!" Ánh mắt Mục Linh hiện vẻ lạnh lẽo, nói: "Trước khi hắn lấy ta, ta sẽ đích thân giết hắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.