Quyển 2 - Chương 231: Tấn Mi Ngọc
Hắc Huyền
25/05/2019
Lúc Phổ Dương Vương sắp đi, Bạch Dịch bảo hắn tốt nhất là nên thu thập
nhiều Chiến Hồn một chút. Thiên Cơ Khôi Lỗi có Chiến Hồn tá túc bên
trong sẽ càng dũng mãnh hơn.
Đại chiến ở Nam Chiếu vừa mới chấm dứt, thi thể trong thành còn chưa dọn sạch, Chiến hồn chắc chắn có rất nhiều. Nghê Thế Kỳ có cảnh giới Kim Đan kỳ, chỉ cần có tài liệu thu hồn đặc biệt là có thể dễ dàng thu lấy đám Chiến hồn này.
Để lại nhiều tài liệu luyện khí cho Bạch Dịch, Nghê Thế Kỳ rời Vương phủ tới Hoàng thành nhận ban thưởng. Từ Vương phủ tới Hoàng thành mất mười ngày. Trong khoảng thời gian này, Bạch Dịch định sẽ luyện chế một ít Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp cho Phổ Dương Vương, chờ tới lúc lấy được Tấn Mi Ngọc trong tay là sẽ rời khỏi Nam Chiếu.
Không phải ai cũng am hiểu luyện khí. Dù Nghê Thế Kỳ có trong tay phương pháp để luyện chế, lão cũng chưa chắc đã dễ dàng luyện được. Như trưởng lão luyện khí Chu Thừa, để luyện ra một con Thiên Cơ Khôi Lỗi, không có vài năm nghiên cứu cũng không dễ mà luyện ra được.
Ít nhất Bạch Dịch cũng khẳng định Chu Thừa không luyện chế được một con Thiên Cơ Khôi Lỗi chân chính, vì vị trưởng lão này không biết yêu cầu bên trong Khôi Lỗi cần có Linh thể tá túc.
Nghê Thu Vũ thấy Bạch Dịch đem phương pháp luyện chế Khôi Lỗi cho gia gia, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Đã có sự tương trợ của Thiên Cơ Khôi Lỗi, từ nay về sau Phổ Dương Vương có thể yên tâm rồi.
Mục Linh cũng hết sức kinh ngạc. Nàng nghĩ lại điểm mấu chốt mới nhìn Nghê Thu Vũ bằng ánh mắt hâm mộ. Vừa định châm chọc đối phương một phen thì thấy vẻ mặt phong khinh vân đạm của Bạch Dịch, cảm giác như người này còn không thèm để ý tới bí mật ấy.
Mục Linh ngỡ phát hiện ra sự khác thường của Bạch Dịch nên cố tình bảo. “Tiểu sư đệ, phương pháp luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi này có thể cho ta một phần không?”
Mục Linh tính trêu đùa Bạch Dịch một phen, nghĩ đối phương đã yêu thích Nghê Thu Vũ mà còn làm ra vẻ không quan tâm. Biểu hiện ấy thật đáng giận. Nhưng nàng còn kinh ngạc hơn khi thấy Bạch Dịch đưa ngay cho mình phương pháp luyện chế như của Nghê Thế Kỳ.
Chẳng lẽ hắn thực sự không thích Nghê Thu Vũ? Hay căn bản là hắn hoàn toàn không quan tâm gì tới bí pháp luyện chế này?
Không chờ cho Mục Linh kịp tỉnh táo lại, Bạch Dịch lại đưa tiếp cho Nghê Thu Vũ một phần phương pháp luyện chế. Dù sao chỉ có mấy người, cũng nên công bằng một chút.
Trở lại trong phòng, Mục Linh và Nghê Thu Vũ cùng quay mặt nhìn nhai, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác như là thất bại!
Tu chân giả bình thường, đoạt được một ít dị bảo hay công pháp kỳ dị thì đều cố giữ làm bí mật của riêng mình, không phải lúc cấp bách sẽ không hiển lộ, lại càng không nói tới chuyện mang ra tặng cho người khác.
Trong mắt Bạch Dịch, Thiên Cơ Khôi Lỗi chỉ là một loại Khôi lỗi khá hiếm thấy mà thôi. Với tu sĩ cấp thấp, nó có tác dụng quả thực rất lớn. Nhưng với tu sĩ cấp cao, cảnh giới cao thâm, nó chẳng khác nào gân gà. Thứ làm cho tu sĩ mạnh mẽ vẫn phải là tu vi cá nhân mình.
Trong thời gian mười ngày, Bạch Dịch luyện chế ra trọn vẹn một trăm con Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp, sau đó dừng lại không luyện chế nữa. Số lượng Khôi lỗi này đủ để Phổ Dương Vương mất vài năm thời gian mới hy vọng luyện ra được.
Mười ngày thoáng trôi qua, Nghê Thế Kỳ đã trở lại Vương phủ mang theo gần trăm vạn linh thạch, rất nhiều tài liệu luyện khí và nhiều linh đan có phẩm giai khác nhau.
Những tài nguyên tu luyện này đều là phần thưởng của Nam Cung Lãnh, quốc chủ dành cho người thắng ở chiến thành. Đã nhiều năm Nghê Thế Kỳ chưa đạt được, hôm nay có số tài nguyên khổng lồ như vậy, lão lập tức bắt tay vào phân phối. Các tu sĩ theo hắn nhiều năm, người nào nhận được cũng vui mừng không thôi.
Trước đó, Nghê Thế Kỳ mang đồ vật tới cho Bạch Dịch. Đó là một khối ngọc thạch đen cổ quái, có nhiều sợi tơ đen bao quanh. Từ xa nhìn lại trông giống chân mày của một con người.
Tấn Mi Ngọc là tài liệu cuối cùng để luyện chế Tử Đằng Kiếm.
Nghê Thế Kỳ không chỉ mang cho hắn một khối Tấn Mi Ngọc mà còn để cho hắn thêm hai mươi vạn linh thạch cấp thấp. Trông thấy cả trăm Thiên Cơ Khôi Lỗi được Bạch Dịch luyện chế ra, lão Vương gia thổn thức vỗ vỗ đầu vai đối phương, nhanh tay đưa túi trữ vật cho hắn.
Tấn Mi Ngọc kèm theo hai mươi vạn linh thạch cũng tương đương với phần tài nguyên mà Nghê Thế Kỳ giành được sau chiến thắng. Lão cũng cho rằng trong đại chiến, Bạch Dịch võ dũng ít nhất cũng thu hoạch được chỗ thù lao này nhưng hắn còn đem Khôi lỗi thuật đưa cho mình, còn luyện chế cả trăm con Khôi lỗi cho lão, phần thù lao đáp trả cũng phải nhiều hơn mới được.
Nhiều năm qua, vương phủ Phổ Dương thường bại trận, Nghê Thế Kỳ là một trong những vị vương gia nghèo nhất ở Nam Chiếu. Lão không thể trả món thù lao quá lớn nên chỉ có thể đưa túi trữ vật của mình cho đối phương. Ngoài thứ đó ra, lão không còn gì đáng giá hơn ngoài một phần tâm ý.
Bạch Dịch cười, rồi đẩy túi trữ vật lại cho lão. Hắn xem đây như là việc giúp đỡ trưởng bối của bạn bè mà thôi, không phải việc trọng yếu. Gần một trăm con Thiên Cơ Khôi lỗi cũng chưa đến mức bằng được túi trữ vật của một tu sĩ Kim Đan kỳ.
Lưu lại một câu đối tốt với Thu Vũ, Nghê Thế Kỳ vừa cảm khái vừa rời đi. Bạch Dịch cũng chỉ biết cười khổ không thôi.
Bỏ qua hiểu lầm của Phổ Dương Vương, Bạch Dịch lấy ba mươi sáu chuôi Tử Đằng Kiếm ra, dùng thời gian năm ngày, cuối cùng đã mang Tấn Mi Ngọc ẩn vào giữa các thanh phi kiếm.
Tử Đằng Kiếm đại thành!
Tâm niệm vừa động, ba mươi sáu thanh phi kiếm như những con cá bơi lội bay xung quanh mình, Bạch Dịch biến Tử Đằng Kiếm thu nhỏ lại còn cỡ ngón tay, bắt đầu bố trí ra một loại kiếm trận phức tạp ở trong phòng.
Phi kiếm như cá bơi lội càng lúc càng nhanh. Mặc dù nhìn nhỏ nhắn xinh xắn như những cây châm, trên mỗi phi kiếm đều có linh khí dao động khổng lồ. Trong lúc bay lên bay xuống còn mơ hồ hiện ra một loại quy tắc huyền ảo. Điều khiển phi kiếm đến mực cực đại, thanh kiếm nhỏ đen như mực biến mất không thấy tung tích đây nữa. Sau đó, cả căn phòng run lên bần bật, một khắc sau lại yên tĩnh vô cùng.
Ba mươi sáu thanh phi kiếm đã biến mất vô cung. Bạch Dịch vươn người đứng dậy. Tấm bình phong làm từ san hô trước mặt hắn càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Bình phong làm từ san hô không phải tự dưng biến mất. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy phía dưới xuất hiện rất nhiều bột mịn. Tấm bình phong rõ ràng đã bị một lực lượng vô hình mài mòn thành như vậy.
Nếu lúc này mà có cường giả Kim Đan ở đây, có lẽ sẽ miễn cưỡng nhìn thấy rất nhiều sợi dây nhỏ vờn quanh người Bạch Dịch.
Đó chính là kiếm quang, là ánh sáng lăng lệ do kiếm trận phát ra. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên nhìn như những sợi dây ánh sáng, không đến cảnh giới Kim Đan, chắc chắn không thể nhìn ra được.
Bạch Dịch vung tay lên, ba mươi sáu chuôi kiếm bị thu hồi, chỉ còn lại một thanh hắc kiếm gắn ở trên lưng hắn như cũ.
Cảm nhận được linh lực cường đại ẩn bên trong hắc kiếm, Bạch Dịch gật đầu thỏa mãn.
Có ba mươi sáu chuôi pháp khí cực phẩm này, tu sĩ dưới Kim Đan kỳ không còn là địch thủ của hắn nữa. Tu vi của hắn mới là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng có thể dễ dàng giết chết tu chân giả Trúc Cơ hậu kỳ khác.
Chắp tay sau lưng, Bạch Dịch bước ra khỏi phòng. Lúc hắn gõ nhẹ vào thanh trường kiếm sau lưng, căn phòng an tĩnh vang lên tiếng kiếm động đầy chiến ý.
Đại chiến ở Nam Chiếu vừa mới chấm dứt, thi thể trong thành còn chưa dọn sạch, Chiến hồn chắc chắn có rất nhiều. Nghê Thế Kỳ có cảnh giới Kim Đan kỳ, chỉ cần có tài liệu thu hồn đặc biệt là có thể dễ dàng thu lấy đám Chiến hồn này.
Để lại nhiều tài liệu luyện khí cho Bạch Dịch, Nghê Thế Kỳ rời Vương phủ tới Hoàng thành nhận ban thưởng. Từ Vương phủ tới Hoàng thành mất mười ngày. Trong khoảng thời gian này, Bạch Dịch định sẽ luyện chế một ít Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp cho Phổ Dương Vương, chờ tới lúc lấy được Tấn Mi Ngọc trong tay là sẽ rời khỏi Nam Chiếu.
Không phải ai cũng am hiểu luyện khí. Dù Nghê Thế Kỳ có trong tay phương pháp để luyện chế, lão cũng chưa chắc đã dễ dàng luyện được. Như trưởng lão luyện khí Chu Thừa, để luyện ra một con Thiên Cơ Khôi Lỗi, không có vài năm nghiên cứu cũng không dễ mà luyện ra được.
Ít nhất Bạch Dịch cũng khẳng định Chu Thừa không luyện chế được một con Thiên Cơ Khôi Lỗi chân chính, vì vị trưởng lão này không biết yêu cầu bên trong Khôi Lỗi cần có Linh thể tá túc.
Nghê Thu Vũ thấy Bạch Dịch đem phương pháp luyện chế Khôi Lỗi cho gia gia, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Đã có sự tương trợ của Thiên Cơ Khôi Lỗi, từ nay về sau Phổ Dương Vương có thể yên tâm rồi.
Mục Linh cũng hết sức kinh ngạc. Nàng nghĩ lại điểm mấu chốt mới nhìn Nghê Thu Vũ bằng ánh mắt hâm mộ. Vừa định châm chọc đối phương một phen thì thấy vẻ mặt phong khinh vân đạm của Bạch Dịch, cảm giác như người này còn không thèm để ý tới bí mật ấy.
Mục Linh ngỡ phát hiện ra sự khác thường của Bạch Dịch nên cố tình bảo. “Tiểu sư đệ, phương pháp luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi này có thể cho ta một phần không?”
Mục Linh tính trêu đùa Bạch Dịch một phen, nghĩ đối phương đã yêu thích Nghê Thu Vũ mà còn làm ra vẻ không quan tâm. Biểu hiện ấy thật đáng giận. Nhưng nàng còn kinh ngạc hơn khi thấy Bạch Dịch đưa ngay cho mình phương pháp luyện chế như của Nghê Thế Kỳ.
Chẳng lẽ hắn thực sự không thích Nghê Thu Vũ? Hay căn bản là hắn hoàn toàn không quan tâm gì tới bí pháp luyện chế này?
Không chờ cho Mục Linh kịp tỉnh táo lại, Bạch Dịch lại đưa tiếp cho Nghê Thu Vũ một phần phương pháp luyện chế. Dù sao chỉ có mấy người, cũng nên công bằng một chút.
Trở lại trong phòng, Mục Linh và Nghê Thu Vũ cùng quay mặt nhìn nhai, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác như là thất bại!
Tu chân giả bình thường, đoạt được một ít dị bảo hay công pháp kỳ dị thì đều cố giữ làm bí mật của riêng mình, không phải lúc cấp bách sẽ không hiển lộ, lại càng không nói tới chuyện mang ra tặng cho người khác.
Trong mắt Bạch Dịch, Thiên Cơ Khôi Lỗi chỉ là một loại Khôi lỗi khá hiếm thấy mà thôi. Với tu sĩ cấp thấp, nó có tác dụng quả thực rất lớn. Nhưng với tu sĩ cấp cao, cảnh giới cao thâm, nó chẳng khác nào gân gà. Thứ làm cho tu sĩ mạnh mẽ vẫn phải là tu vi cá nhân mình.
Trong thời gian mười ngày, Bạch Dịch luyện chế ra trọn vẹn một trăm con Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp, sau đó dừng lại không luyện chế nữa. Số lượng Khôi lỗi này đủ để Phổ Dương Vương mất vài năm thời gian mới hy vọng luyện ra được.
Mười ngày thoáng trôi qua, Nghê Thế Kỳ đã trở lại Vương phủ mang theo gần trăm vạn linh thạch, rất nhiều tài liệu luyện khí và nhiều linh đan có phẩm giai khác nhau.
Những tài nguyên tu luyện này đều là phần thưởng của Nam Cung Lãnh, quốc chủ dành cho người thắng ở chiến thành. Đã nhiều năm Nghê Thế Kỳ chưa đạt được, hôm nay có số tài nguyên khổng lồ như vậy, lão lập tức bắt tay vào phân phối. Các tu sĩ theo hắn nhiều năm, người nào nhận được cũng vui mừng không thôi.
Trước đó, Nghê Thế Kỳ mang đồ vật tới cho Bạch Dịch. Đó là một khối ngọc thạch đen cổ quái, có nhiều sợi tơ đen bao quanh. Từ xa nhìn lại trông giống chân mày của một con người.
Tấn Mi Ngọc là tài liệu cuối cùng để luyện chế Tử Đằng Kiếm.
Nghê Thế Kỳ không chỉ mang cho hắn một khối Tấn Mi Ngọc mà còn để cho hắn thêm hai mươi vạn linh thạch cấp thấp. Trông thấy cả trăm Thiên Cơ Khôi Lỗi được Bạch Dịch luyện chế ra, lão Vương gia thổn thức vỗ vỗ đầu vai đối phương, nhanh tay đưa túi trữ vật cho hắn.
Tấn Mi Ngọc kèm theo hai mươi vạn linh thạch cũng tương đương với phần tài nguyên mà Nghê Thế Kỳ giành được sau chiến thắng. Lão cũng cho rằng trong đại chiến, Bạch Dịch võ dũng ít nhất cũng thu hoạch được chỗ thù lao này nhưng hắn còn đem Khôi lỗi thuật đưa cho mình, còn luyện chế cả trăm con Khôi lỗi cho lão, phần thù lao đáp trả cũng phải nhiều hơn mới được.
Nhiều năm qua, vương phủ Phổ Dương thường bại trận, Nghê Thế Kỳ là một trong những vị vương gia nghèo nhất ở Nam Chiếu. Lão không thể trả món thù lao quá lớn nên chỉ có thể đưa túi trữ vật của mình cho đối phương. Ngoài thứ đó ra, lão không còn gì đáng giá hơn ngoài một phần tâm ý.
Bạch Dịch cười, rồi đẩy túi trữ vật lại cho lão. Hắn xem đây như là việc giúp đỡ trưởng bối của bạn bè mà thôi, không phải việc trọng yếu. Gần một trăm con Thiên Cơ Khôi lỗi cũng chưa đến mức bằng được túi trữ vật của một tu sĩ Kim Đan kỳ.
Lưu lại một câu đối tốt với Thu Vũ, Nghê Thế Kỳ vừa cảm khái vừa rời đi. Bạch Dịch cũng chỉ biết cười khổ không thôi.
Bỏ qua hiểu lầm của Phổ Dương Vương, Bạch Dịch lấy ba mươi sáu chuôi Tử Đằng Kiếm ra, dùng thời gian năm ngày, cuối cùng đã mang Tấn Mi Ngọc ẩn vào giữa các thanh phi kiếm.
Tử Đằng Kiếm đại thành!
Tâm niệm vừa động, ba mươi sáu thanh phi kiếm như những con cá bơi lội bay xung quanh mình, Bạch Dịch biến Tử Đằng Kiếm thu nhỏ lại còn cỡ ngón tay, bắt đầu bố trí ra một loại kiếm trận phức tạp ở trong phòng.
Phi kiếm như cá bơi lội càng lúc càng nhanh. Mặc dù nhìn nhỏ nhắn xinh xắn như những cây châm, trên mỗi phi kiếm đều có linh khí dao động khổng lồ. Trong lúc bay lên bay xuống còn mơ hồ hiện ra một loại quy tắc huyền ảo. Điều khiển phi kiếm đến mực cực đại, thanh kiếm nhỏ đen như mực biến mất không thấy tung tích đây nữa. Sau đó, cả căn phòng run lên bần bật, một khắc sau lại yên tĩnh vô cùng.
Ba mươi sáu thanh phi kiếm đã biến mất vô cung. Bạch Dịch vươn người đứng dậy. Tấm bình phong làm từ san hô trước mặt hắn càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Bình phong làm từ san hô không phải tự dưng biến mất. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy phía dưới xuất hiện rất nhiều bột mịn. Tấm bình phong rõ ràng đã bị một lực lượng vô hình mài mòn thành như vậy.
Nếu lúc này mà có cường giả Kim Đan ở đây, có lẽ sẽ miễn cưỡng nhìn thấy rất nhiều sợi dây nhỏ vờn quanh người Bạch Dịch.
Đó chính là kiếm quang, là ánh sáng lăng lệ do kiếm trận phát ra. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên nhìn như những sợi dây ánh sáng, không đến cảnh giới Kim Đan, chắc chắn không thể nhìn ra được.
Bạch Dịch vung tay lên, ba mươi sáu chuôi kiếm bị thu hồi, chỉ còn lại một thanh hắc kiếm gắn ở trên lưng hắn như cũ.
Cảm nhận được linh lực cường đại ẩn bên trong hắc kiếm, Bạch Dịch gật đầu thỏa mãn.
Có ba mươi sáu chuôi pháp khí cực phẩm này, tu sĩ dưới Kim Đan kỳ không còn là địch thủ của hắn nữa. Tu vi của hắn mới là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng có thể dễ dàng giết chết tu chân giả Trúc Cơ hậu kỳ khác.
Chắp tay sau lưng, Bạch Dịch bước ra khỏi phòng. Lúc hắn gõ nhẹ vào thanh trường kiếm sau lưng, căn phòng an tĩnh vang lên tiếng kiếm động đầy chiến ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.