Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Quyển 2 - Chương 317: Tiểu Thất Sát lôi kéo

Hắc Huyền

08/05/2021

“Bạch Dịch!”

Thấy có người bước ra từ sau lưng Mục Thập Tam, Vương Giáp lập tức nhận ra ngay, sau đó gã gào lên hung tợn: “Chính hắn giết chết Hàn Dung!”

Vương Thương và hai tu sĩ Kim Đan khác nghe thấy đối phương là kẻ thù đã giết Hàn Dung, tức thì cơn giận tăng lên. Rồi rất nhanh, Vương Thương phát hiện thiếu niên đối diện đầm lầy cũng có khí tức trình độ Kim Đan dao động.

“Kim Đan?” Bên cạnh Vương Thương, một tu sĩ Kim Đan tên Lưu Song nói. Gã cũng là một trong tiểu Thất Sát, là người hành xử vô cùng cẩn thận.

“Kim Đan thì sao, một tên Kim Đan có thể giết được ba người Kim Đan chúng ta hay sao. Nếu là người Thương Vân tông thì chuẩn bị táng thân ở đây đi.”

Một tu sĩ Kim Đan tên Triệu Hắc Hổ đĩnh đạc nói. Gã là kẻ liều lĩnh nhất trong đám tiểu Thất Sát, lúc tại Trúc Cơ đã không coi ai ra gì, giờ Kim Đan đại thành sao còn để ý một đệ tử Thương Vân trình độ Kim Đan.

“Ta nhận ra ngươi, tên Bạch Dịch đúng không?”

Vẻ giận giữ trên mặt Vương Thương lắng xuống, gã hào hứng hỏi. Trong Thất Sát Môn, gã được mệnh danh là cánh tay của tiểu Thất Sát, rất được Tông chủ Thất Sát coi trọng, hơn nữa vô cùng gian manh lão luyện.

“Lúc tam tông luận võ có thấy ngươi dùng Khôi Lỗi lên đài, tiếc khi đó không gặp ngươi ra tay, không ngờ cũng là một vị kỳ tài. Ngươi có thể tiến giai Kim Đan trong Hóa Cảnh, xem ra không phải dạng người vô dụng.”

Vương Thương cười hắc hắc, nói: “Lấy một địch ba, chắc chắn ngươi không có phần thắng. Ta là người có lòng yêu tài, không bằng ngươi rời khỏi Thương Vân gia nhập Thất Sát môn ta đi. Ta đảm bảo ngươi có thể đi ngang Thất Sát môn, tất cả đệ tử Thất Sát đều nghe ngươi hiệu lệnh.”

Từ bộ dáng ăn to nói lớn của Vương Thương có thể thấy gã có địa vị không thấp ở tông môn, lúc còn ở Trúc Cơ đã có địa vị ngang vài Trưởng lão Kim Đan trong Thất Sát môn, giờ đã tới cảnh giới Kim Đan, có thể nói Vương Thương là người đứng đầu trong đám cường giả Kim Đan ở Thất Sát môn.

Đừng nhìn gã vừa đột phá Kim Đan, cái gã ỷ vào là thân phận đệ tử thân truyền của Tông chủ Thất Sát môn.

Nghe thấy lời này của Vương Thương, sắc mặt Lưu Song và Triệu Hắc Hổ khẽ đổi. Vương Giáp nhảy ra cướp lời: “Hắn đã giết Hàn Dung, hắn là tử địch của tiểu Thất Sát chúng ta. Để hắn gia nhập Thất Sát môn ư? Trừ khi hắn tự chặt hai tay hai chân ta mới nhận đồng môn này!”



Vương Giáp hận Bạch Dịch thấu xương. Gã ước gì bọn Vương Thương giết quách Bạch Dịch đi, vì trừ Bạch Dịch, không ai biết gã đẩy Hàn Dung chết thay mới thoát mạng được. Một khi để người ta biết Vương Giáp hèn hạ như thế, thanh danh của gã coi như bỏ đi.

Lôi kéo kẻ mạng ở môn phái khác là việc quen tay dễ làm với Vương Thương, chỉ cần đưa đủ lợi ích, rất hiếm Tu Chân giả có thể nhịn được hấp dẫn. Về phần giết Hàn Dung, dù sao người đã chết rồi trong mắt Vương Thương Hàn Dung đã hết giá trị. Kéo về được một tu sĩ Kim Đan mới là thu hoạch của Thất Sát môn.

Không để tâm tới Vương Giáp la làng, Vương Thương từ tốn nói: “Bạch Dịch, ngươi suy nghĩ chút đi, chỉ có Thất Sát môn chúng ta mới là cường giả chân chính ở Đại Phổ. Thương Vân và Hàn Ngọc ư, sớm muộn gì cũng là vật trong tay Thất Sát môn.”

Nhìn sắc mặt ghê tởm của một đám người Thất Sát môn, Bạch Dịch lại sinh hứng thú, hắn bảo: “Đúng là Hàn Dung chết trong tay ta, nhưng hại chết Hàn Dung lại là vị tên Vương Giáp này. Nếu gã không ám toán Hàn Dung, đưa đồng bạn ra làm bia ngắm thì Hàn Dung cũng có thể chạy thoát khỏi kết cục bị giết.”

“Ngươi ám toán Hàn Dung?” Triệu Hắc Hổ nghe xong giận dữ, nhìn chằm chằm vào Vương Giáp. Sắc mặt Vương Thương và Lưu Song sẽ đổi, không mở miệng.

“Triệu Hắc Hổ, ngươi tin gì mấy lời xằng bậy của hắn?” Trong lòng Vương Giáp cả kinh, trên mặt lại tỏ vẻ phẫn hận không thôi, quát: “Hắn là người Thương Vân tông, không phải người Thất Sát môn chúng ta. Lúc trước nếu không phải ta kịp nắm bắt thời cơ, tự bạo phi kiếm chạy trốn thì đã có cùng kết cục với Hàn Dung, chết trong tay hắn!”

Vương Giáp oán hận trừng mắt nhìn Bạch Dịch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng bị vẻ bề ngoài gầy yếu của hắn đánh lừa, tên này là ác ma, lòng dạ còn độc ác hơn bất kỳ kẻ nào trong tiểu Thất Sát chúng ta!

Bạch Dịch đứng cạnh bờ, bỗng lắc đầu cười: “Vương Thương, nếu ngươi diệt trừ con sâu làm rầu nồi canh tên Vương Giáp này, ta sẽ suy nghĩ tới đề nghị của ngươi. Có loại người quen bán đứng đồng bạn này ở bên, người Thất Sát môn các ngươi có thể yên tâm ngủ à?”

“Ngươi nói láo!” Vương Giáp giật mình, vội vã phân bua: “Đừng nghe hắn nói, hắn đang chia rẽ tiểu Thất Sát chúng ta!”

Vương Thương không nhìn Vương Giáp đang kêu gào, gã nở nụ cười có phần kỳ quá: “Giết Vương Giáp ngươi mới cân nhắc có gia nhập Thất Sát môn chúng ta hay không, vậy nếu giết rồi mà ngươi không muốn gia nhập, vậy làm thế nào đây?”

Bạch Dịch bật cười to, nói: “Thì gã chết vô ích chứ sao.”

Hai bên đầm lầy đều vang lên tiếng cười to. Vương Thương cười đến âm trầm, Bạch Dịch thì nhẹ nhàng thoải mái y như đang kể một câu chuyện cười bình thường cho người ta nghe.

“Không thể không nói, Bạch Dịch, ngươi còn ngang ngược hơn Vương Thương ta đấy. Lấy một mạng tiểu Thất Sát chúng ta để đổi lại một tiếng cười của ngươi, ngươi nghĩ mình là ai!” Vương Thương bỗng thu lại ý cười, sắc mặt tối lại, một cái cốt tiên phủ đầy gai xương hiện ra trên không, đây chính là Pháp bảo sơ cấp của gã.

Giữa tiếng cười của Bạch Dịch thoáng hiện lên phần hứng thú, hắn nhẹ nhàng nói: “Bảy cái mạng mà có thể khiến ta cười một tiếng thoải mái, cũng coi như các ngươi chết có ý nghĩa đấy.



“Cuồng vọng!”

“Kiêu ngạo!”

Triệu Hắc Hổ và Vương Thương gần như quát lên cùng lúc, ngay cả Lưu Song vô cùng cẩn thận cũng hiện sát ý trên mặt. Trong toàn Tu Chân giới Đại Phổ, chưa ai dám nhục mạ tiểu Thất Sát như vậy đâu.

“Lấy một địch ba, Bạch Dịch, hôm nay ngươi chết chắc rồi!” Vương Giáp vô cùng phẫn hận quát: “Đợi khi ngươi bị đánh gần chết, ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác gì gọi là sống không bằng chết. Giết Hàn Dung, ngươi nhất định phải chết!”

Oành…

Tiếng xé gió lạnh băng bỗng nổ vang chính giữa đầm lầy. Trong ao đầm lầy lội bỗng xuất hiện một cái mương, bùn nhão bắn tung đầy trời. Phi kiếm kéo lê tạo ra kiếm khí đó đã chém thẳng về phía Vương Giáp.

Cùng lúc bùn nhão bắn tung tóe, kiếm quang hiện lên, Vương Giáp bị dọa tới đứng người. Lưu Song và Triệu Hắc Hổ vội gọi Pháp bảo ra cùng hợp lực mới khó khăn lắm ngăn lại đạo kiếm quang kia.

Uỳnh một tiếng trầm đuc, Lưu Song và Triệu Hắc Hổ cùng bị một lực mạnh đẩy bay ra. Pháp bảo của hai người đều là Pháp bảo sơ cấp, vốn không ngờ đến đối phương lại gọi ra Pháp bảo trung cấp, hơn nữa nói động thủ là động thủ, không chút dấu hiệu báo trước nào.

“Pháp bảo trung cấp!”

Không chỉ Lưu Song và Triệu Hắc Hổ, ngay cả Vương Thương cũng giật mình hô lên. Ba người liếc nhìn nhau một cái, cùng vọt tới đầm lầy.

Khoảng cách mà Pháp bảo trung giai có thể tấn công gần như xa gấp đôi Pháp bảo sơ cấp, Tử Đằng Kiếm của Bạch Dịch có thể lướt qua đầm lầy nhưng Pháp bảo sơ cấp của ba người Vương Thương lại không làm vậy. Nhưng khoảng cách xa như vậy, uy năng của Tử Đằng Kiếm cũng giảm bớt, cộng thêm Bạch Dịch không dùng toàn lực, nếu không cái Pháp bảo sơ cấp vốn không ngăn được một kích toàn lực của Tử Đằng Kiếm.

Chỉ có ở khoảng cách gần, đám người Vương Thương mới chính thức giao thủ với Bạch Dịch được. Lúc ba người Vương Thương lướt đi, đệ tử Thất Sát còn lại cũng lao tới tạo thành hình vòng tròn.

Quả nhiên tiểu Thất Sát không phải hạng tầm thường, phần quyết đoán này hơn rất nhiều tu sĩ, nhưng Bạch Dịch chỉ thu hồi phi kiếm rồi bình tĩnh đứng cạnh bờ chờ đối thủ tới. Cùng lúc chờ đối thủ tới, ngón tay hắn khẽ động. Đạo pháp trung cấp chỉ có thể thi triển bởi cường giả Kim Đan nhiều năm lúc này dần thành hình!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook