Quyển 2 - Chương 183: Tôm tép Thất Sát Môn
Hắc Huyền
15/10/2018
Trong đại điện, đệ tử Thất Sát không chết thì bị thương, ngã trái ngã
phải mà nằm đầy đất, chỗ nào cũng có kẻ thiếu tay thiếu chân.
Gần trăm Tu Chân Giả mà Trúc Cơ sơ kỳ chỉ có ba người, còn lại tất cả đều là cảnh giới Luyện Khí. Loại thực lực này dưới tình huống Bạch Dịch xuất thủ toàn lực thì không tên nào may mắn thoát khỏi.
Có Chúc Hỏa và Diêm Sơn tương trợ, nếu không bắt được đám tôm tép Thất Sát Môn thì không phải là Bạch Dịch.
Còn phân nửa đệ tử Thất Sát còn sống, tất cả đều bị trọng thương. Bọn chúng hoảng sợ nhìn thiếu niên đột nhiên hiện ra từ hư không, thuần thục dùng đạo pháp và kiếm thuật đánh cho bản thân và toàn bộ đồng môn tàn phế. Ngay sau đó, họ thấy được con trùng trắng khổng lồ dọa người uốn éo bò tới.
Chết tiệt, sao con trùng kia lại lộ vẻ như đang giễu cợt?
Đệ tử Thất Sát vừa có cảm giác này ngay sau đó đã tiến vào bụng Chúc Hỏa. Không quá một khắc thời gian, bất kể là chết hay sống, hơn trăm đệ tử Thất Sát, một người cũng không tránh được miệng của trùng trắng.
Trùng trắng ăn xong thì ợ một cái trong đại điện, vênh váo tự đắc mà leo đến chỗ thi thể Sát Văn, sau khi gương nanh múa vuốt thì bắt đầu cắn nuốt Trùng Yêu cấp 6.
"Tỉnh rồi?"
Bạch Dịch đi đến trước mặt Lữ Tịch Thần, dùng linh thức cảm nhận thương thế của đối phương xong, nói như không có việc gì.
Lữ Tịch Thần rất muốn lộ ra khuôn mặt tươi cười, chẳng biết tại sao, nước mắt lại rơi xuống trước.
Đợi khi Chúc Hỏa ăn hết Sát Văn cực lớn, Bạch Dịch mới mang theo Lữ Tịch Thần trọng thương đi khỏi tòa đại điện phủ đầy máu tanh này.
Ra khỏi đại điện, trước mặt chính là gió biển ẩm ướt. Trên đại dương bao la vô hạn, tầng tầng sóng như tre già măng mọc, không ngừng đánh thẳng vào vách đá.
Không khí tươi mát mang đến sức sống vô hạn. Trời biển mang một cảnh sắc đặc biệt khiến người xem vui vẻ thoải mái.
Bay ra từ đáy vực, vượt qua đỉnh núi, Bạch Dịch không quay đầu lại, thẳng vào sâu trong đại địa.
Các đệ tử trước đã tỏa đi bốn phía, chia nhau chạy về tông môn. Trong lòng họ, bất kể là Thanh Châu Minh Ngọc Hàn Ngọc Tông hay là Nguyệt Trung Tiên Thương Vân Tông, không một ai có thể rời khỏi đại điện. Con trùng yêu to lớn kia quá mạnh, mạnh đến mức vượt khỏi khả năng tưởng tượng của họ.
Không chỉ là đệ tử bình thường, dù là Vương Hạ hay Dư Tình đều cho rằng Lữ Tịch Thần và Lê Tử Tiên không còn đường sống. Về phần gã thiếu niên hơi gầy kia, kết cục hẳn phải chết.
Khi chạy khỏi hiểm địa, tất cả đệ tử hai tông môn đều nhớ kỹ Lữ Tịch Thần và Lê Tử Tiên đã dốc sức liều mạng ngăn cản Sát Văn. Với tên đệ tử lạ lẫm Bạch Dịch, có rất ít người còn nhớ rõ.
Trong trí nhớ mọi người, Bạch Dịch chính là một tên vô danh trợ giúp hai vị thiên tài.
Bạch Dịch không để ý danh tiếng của mình. Tốt nhất là không ai nhớ rõ để hắn còn có thể an nhàn. Dù sao tu vi thấp kém, khoa trương quá mức không phải chuyện tốt.
Ban ngày bay trên không, Bạch Dịch đã cách bờ biển khá xa. Đợi khi bay qua một mỏm núi thấp, hắn dừng phi kiếm lại.
Con mắt Lữ Tịch Thần đã nhìn rõ hơn rất nhiều. Nhưng cơ thể nàng vẫn vô cùng cứng ngắc, càng không nói tới chuyện tụ tập linh lực. Bạch Dịch lấy tất cả đan dược trong túi trữ vật của nàng ra, đơn giản phân loại rồi chọn hai hạt, tách miệng cho nàng ăn.
Lữ Tịch Thần bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng bị Sát Văn công kích mạnh đến mức suýt vỡ vụn. Nếu không có chuôi Tàng Ngọc kiếm phòng hộ, cơ thể nàng đã sớm vỡ vụn mà chết. Một Tu Chân Giả Trúc Cơ hậu kỳ tuyệt đối không chống được một kích mạnh của Yêu Thú cấp 6.
Thương thế tuy nặng, nhưng Linh đan trong túi trữ vật của Lữ Tịch Thần Linh càng thêm phi phàm. Bạch Dịch tìm được hai viên đan dược đều là Linh đan cấp 7, chắc hẳn là đan được Tông chủ Hàn Ngọc Tông cố ý chuẩn bị cho đệ tử đắc ý. Vừa ăn vào, Lữ Tịch Thần đã có thể miễn cưỡng giãy dụa ngồi dậy.
Thấy thần sắc đối phương khá lên không ít, Bạch Dịch khoanh chân ngồi một bên, đợi Lữ Tịch Thần khôi phục thương thế. Người đã cứu được, đây chính là thời điểm cần bảo vệ.
Trong rừng cây dưới ngọn núi thấp, một tu sĩ râu ria xồm xoàm trốn sau thân cây, đưa mắt len lét đánh giá hai người trên đỉnh núi. Đợi khi thấy Bạch Dịch, người này ô ô oa oa mà lao khỏi rừng cây, vừa gào khóc vừa chạy về phía đỉnh núi.
Bạch Dịch không cần nhìn, nghe xong loại tiếng khóc hư tình giả ý* này hắn đã biết rõ kẻ dưới núi chính là Khương Đại Xuyên.
*Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, thực chất trong lòng không có ý tốt.
Khương Đại Xuyên vô cùng nhếch nhác, đạo bào rách tung toé, râu ria quanh hàm sắp dài đến ót, trên mặt trái một vết trầy, phải một vết trầy. Nhìn hắn không giống Tu Chân Giả mà giống một sơn tặc chán nản hơn.
"Tiểu thúc à, ta biết ngay lão nhân gia ngài không chết được. Lão nhân gia ngài hồng phúc tề thiên, phúc trạch* vạn năm. Những tên không có lương tâm kia vừa rời khỏi hiểm địa đã lập tức giải tán, chỉ có Khương Đại Xuyên ta ở chỗ này vất vả chờ. Ta từng thề, không thấy được tiểu thúc, đời này sẽ chết già ở đây."
*Phúc trạch: Phúc tổ tiên để lại cho con cháu.
Khương Đại Xuyên một bên nước mắt một bên nước mũi khóc lóc kể lể, nếu để người không rõ chân tướng nhìn thấy, tất sẽ khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ, sau đó sẽ khen một câu con cháu nhà ai hiếu thuận.
Đương nhiên, Bạch Dịch sẽ không bị khổ tình của Khương Đại Xuyên làm cảm động. Chỉ cần nhìn bộ dáng thân không của nả ra hồn của đối phương liền biết, tên này tất nhiên là trong lúc hoảng sợ chạy lung tung đến đây, sau đó mới phát hiện bản thân mình, một không có túi trữ vật, hai không có phi kiếm, bên người lại không có đồng môn. Hắn muốn quay về tông môn chỉ có thể dựa vào hai cái chân.
"Hiếu tâm có thể khen." Bạch Dịch gật đầu khen: "Giờ đợi được ta rồi, ngươi có thể đi. Ta muốn ở đây khổ tu vài năm."
Nghe xong lời này, Khương Đại Xuyên tái mặt. Hắn liều mạng chạy hơn nửa ngày mới đến đây, nếu thật sự đi bộ về tông môn, sợ rằng mạng cũng chẳng còn.
Để Khương Đại Xuyên đang ấp úng phơi nắng một bên, Bạch Dịch phát hiện Lữ Tịch Thần đã có thể miễn cưỡng đứng lên, vì vậy hắn không chờ mà đưa Tàng Ngọc Kiếm cho nàng. Sau đó gọi ra pháp khí phi thuyền, chuẩn bị rời khỏi.
Khương Đại Xuyên vừa thấy pháp khí phi thuyền liền vội vàng nhảy lên. Ngồi lên rồi, hắn ôm chặt mạn thuyền, nói gì cũng không buông tay.
Bạch Dịch điểm một cái phi thuyền, thuyền nhỏ bay lên trời. Lúc sắp rời xa thì nghe thấy giọng nói suy yếu của Lữ Tịch Thần truyền đến.
"Cảm ơn ngươi..."
Bạch Dịch trên thuyền không quay đầu lại, tay giương lên coi như từ biệt, kế đó điều khiển pháp khí phi hành nhẹ nhàng linh hoạt bay xa.
Trên ngọn núi thấp, Lữ Tịch Thần thở dài một tiếng nặng nề. Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Vốn chuyện này là may mắn biến nguy thành an, tại sao hết lần này tới lần khác lại sinh ra loại cảm giác cổ quái này?
Khẽ cong miệng, Lữ Tịch Thần thở phì phì mà tự nói: "Cứu ta một lần mà thôi, có gì đặc biệt hơn người. Cùng lắm thì ta không cần đóa Phượng Quan Thụy Liên kia nữa, chúng ta xem như hòa nhau."
Chưa từng thấy người nào lại kiêu ngạo hơn mình, Lữ Tịch Thần phát tiết một trận mới cảm thấy thoải mái một chút. Nàng vận linh lực, ngự kiếm đi xa. Gió lạnh thổi khiến miệng vết thương đau nhói. Nhưng so với việc thấy bóng lưng thiếu niên đi xa, trong lòng nàng lại đau hơn một chút...
Đại điện dưới lòng đất ở ngoài bờ biển cách Đại Phổ cực kì xa. Nơi này là biên giới Thanh Châu, muốn từ đây về tông môn ít nhất phải toàn lực phi hành nửa tháng.
Nguy hiểm trên đất tốt hơn rất nhiều so với dưới lòng đất. Chỉ cần không phải ra ngoài rèn luyện, các đệ tử chạy khỏi lòng đất một lòng muốn về tông môn gần như có thể bình an trở về.
Trên phi thuyền, Bạch Dịch xác định một chút rồi bay theo hướng Đông. Theo hắn tính, không cần nửa tháng hắn có thể trở lại Thương Vân.
Tuy thành công rời khỏi thế giới nguy hiểm dưới lòng đất nhưng bên trong Thương Vân Tông vẫn còn một đại địch.
Nhớ tới Trưởng lão Đan Các, sắc mặt Bạch Dịch dần dần trầm xuống. Hắn khoanh chân trên phi thuyền, sai Khương Đại Xuyên điều khiển phương hướng, bản thân thì bắt đầu tĩnh tu.
Gần trăm Tu Chân Giả mà Trúc Cơ sơ kỳ chỉ có ba người, còn lại tất cả đều là cảnh giới Luyện Khí. Loại thực lực này dưới tình huống Bạch Dịch xuất thủ toàn lực thì không tên nào may mắn thoát khỏi.
Có Chúc Hỏa và Diêm Sơn tương trợ, nếu không bắt được đám tôm tép Thất Sát Môn thì không phải là Bạch Dịch.
Còn phân nửa đệ tử Thất Sát còn sống, tất cả đều bị trọng thương. Bọn chúng hoảng sợ nhìn thiếu niên đột nhiên hiện ra từ hư không, thuần thục dùng đạo pháp và kiếm thuật đánh cho bản thân và toàn bộ đồng môn tàn phế. Ngay sau đó, họ thấy được con trùng trắng khổng lồ dọa người uốn éo bò tới.
Chết tiệt, sao con trùng kia lại lộ vẻ như đang giễu cợt?
Đệ tử Thất Sát vừa có cảm giác này ngay sau đó đã tiến vào bụng Chúc Hỏa. Không quá một khắc thời gian, bất kể là chết hay sống, hơn trăm đệ tử Thất Sát, một người cũng không tránh được miệng của trùng trắng.
Trùng trắng ăn xong thì ợ một cái trong đại điện, vênh váo tự đắc mà leo đến chỗ thi thể Sát Văn, sau khi gương nanh múa vuốt thì bắt đầu cắn nuốt Trùng Yêu cấp 6.
"Tỉnh rồi?"
Bạch Dịch đi đến trước mặt Lữ Tịch Thần, dùng linh thức cảm nhận thương thế của đối phương xong, nói như không có việc gì.
Lữ Tịch Thần rất muốn lộ ra khuôn mặt tươi cười, chẳng biết tại sao, nước mắt lại rơi xuống trước.
Đợi khi Chúc Hỏa ăn hết Sát Văn cực lớn, Bạch Dịch mới mang theo Lữ Tịch Thần trọng thương đi khỏi tòa đại điện phủ đầy máu tanh này.
Ra khỏi đại điện, trước mặt chính là gió biển ẩm ướt. Trên đại dương bao la vô hạn, tầng tầng sóng như tre già măng mọc, không ngừng đánh thẳng vào vách đá.
Không khí tươi mát mang đến sức sống vô hạn. Trời biển mang một cảnh sắc đặc biệt khiến người xem vui vẻ thoải mái.
Bay ra từ đáy vực, vượt qua đỉnh núi, Bạch Dịch không quay đầu lại, thẳng vào sâu trong đại địa.
Các đệ tử trước đã tỏa đi bốn phía, chia nhau chạy về tông môn. Trong lòng họ, bất kể là Thanh Châu Minh Ngọc Hàn Ngọc Tông hay là Nguyệt Trung Tiên Thương Vân Tông, không một ai có thể rời khỏi đại điện. Con trùng yêu to lớn kia quá mạnh, mạnh đến mức vượt khỏi khả năng tưởng tượng của họ.
Không chỉ là đệ tử bình thường, dù là Vương Hạ hay Dư Tình đều cho rằng Lữ Tịch Thần và Lê Tử Tiên không còn đường sống. Về phần gã thiếu niên hơi gầy kia, kết cục hẳn phải chết.
Khi chạy khỏi hiểm địa, tất cả đệ tử hai tông môn đều nhớ kỹ Lữ Tịch Thần và Lê Tử Tiên đã dốc sức liều mạng ngăn cản Sát Văn. Với tên đệ tử lạ lẫm Bạch Dịch, có rất ít người còn nhớ rõ.
Trong trí nhớ mọi người, Bạch Dịch chính là một tên vô danh trợ giúp hai vị thiên tài.
Bạch Dịch không để ý danh tiếng của mình. Tốt nhất là không ai nhớ rõ để hắn còn có thể an nhàn. Dù sao tu vi thấp kém, khoa trương quá mức không phải chuyện tốt.
Ban ngày bay trên không, Bạch Dịch đã cách bờ biển khá xa. Đợi khi bay qua một mỏm núi thấp, hắn dừng phi kiếm lại.
Con mắt Lữ Tịch Thần đã nhìn rõ hơn rất nhiều. Nhưng cơ thể nàng vẫn vô cùng cứng ngắc, càng không nói tới chuyện tụ tập linh lực. Bạch Dịch lấy tất cả đan dược trong túi trữ vật của nàng ra, đơn giản phân loại rồi chọn hai hạt, tách miệng cho nàng ăn.
Lữ Tịch Thần bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng bị Sát Văn công kích mạnh đến mức suýt vỡ vụn. Nếu không có chuôi Tàng Ngọc kiếm phòng hộ, cơ thể nàng đã sớm vỡ vụn mà chết. Một Tu Chân Giả Trúc Cơ hậu kỳ tuyệt đối không chống được một kích mạnh của Yêu Thú cấp 6.
Thương thế tuy nặng, nhưng Linh đan trong túi trữ vật của Lữ Tịch Thần Linh càng thêm phi phàm. Bạch Dịch tìm được hai viên đan dược đều là Linh đan cấp 7, chắc hẳn là đan được Tông chủ Hàn Ngọc Tông cố ý chuẩn bị cho đệ tử đắc ý. Vừa ăn vào, Lữ Tịch Thần đã có thể miễn cưỡng giãy dụa ngồi dậy.
Thấy thần sắc đối phương khá lên không ít, Bạch Dịch khoanh chân ngồi một bên, đợi Lữ Tịch Thần khôi phục thương thế. Người đã cứu được, đây chính là thời điểm cần bảo vệ.
Trong rừng cây dưới ngọn núi thấp, một tu sĩ râu ria xồm xoàm trốn sau thân cây, đưa mắt len lét đánh giá hai người trên đỉnh núi. Đợi khi thấy Bạch Dịch, người này ô ô oa oa mà lao khỏi rừng cây, vừa gào khóc vừa chạy về phía đỉnh núi.
Bạch Dịch không cần nhìn, nghe xong loại tiếng khóc hư tình giả ý* này hắn đã biết rõ kẻ dưới núi chính là Khương Đại Xuyên.
*Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, thực chất trong lòng không có ý tốt.
Khương Đại Xuyên vô cùng nhếch nhác, đạo bào rách tung toé, râu ria quanh hàm sắp dài đến ót, trên mặt trái một vết trầy, phải một vết trầy. Nhìn hắn không giống Tu Chân Giả mà giống một sơn tặc chán nản hơn.
"Tiểu thúc à, ta biết ngay lão nhân gia ngài không chết được. Lão nhân gia ngài hồng phúc tề thiên, phúc trạch* vạn năm. Những tên không có lương tâm kia vừa rời khỏi hiểm địa đã lập tức giải tán, chỉ có Khương Đại Xuyên ta ở chỗ này vất vả chờ. Ta từng thề, không thấy được tiểu thúc, đời này sẽ chết già ở đây."
*Phúc trạch: Phúc tổ tiên để lại cho con cháu.
Khương Đại Xuyên một bên nước mắt một bên nước mũi khóc lóc kể lể, nếu để người không rõ chân tướng nhìn thấy, tất sẽ khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ, sau đó sẽ khen một câu con cháu nhà ai hiếu thuận.
Đương nhiên, Bạch Dịch sẽ không bị khổ tình của Khương Đại Xuyên làm cảm động. Chỉ cần nhìn bộ dáng thân không của nả ra hồn của đối phương liền biết, tên này tất nhiên là trong lúc hoảng sợ chạy lung tung đến đây, sau đó mới phát hiện bản thân mình, một không có túi trữ vật, hai không có phi kiếm, bên người lại không có đồng môn. Hắn muốn quay về tông môn chỉ có thể dựa vào hai cái chân.
"Hiếu tâm có thể khen." Bạch Dịch gật đầu khen: "Giờ đợi được ta rồi, ngươi có thể đi. Ta muốn ở đây khổ tu vài năm."
Nghe xong lời này, Khương Đại Xuyên tái mặt. Hắn liều mạng chạy hơn nửa ngày mới đến đây, nếu thật sự đi bộ về tông môn, sợ rằng mạng cũng chẳng còn.
Để Khương Đại Xuyên đang ấp úng phơi nắng một bên, Bạch Dịch phát hiện Lữ Tịch Thần đã có thể miễn cưỡng đứng lên, vì vậy hắn không chờ mà đưa Tàng Ngọc Kiếm cho nàng. Sau đó gọi ra pháp khí phi thuyền, chuẩn bị rời khỏi.
Khương Đại Xuyên vừa thấy pháp khí phi thuyền liền vội vàng nhảy lên. Ngồi lên rồi, hắn ôm chặt mạn thuyền, nói gì cũng không buông tay.
Bạch Dịch điểm một cái phi thuyền, thuyền nhỏ bay lên trời. Lúc sắp rời xa thì nghe thấy giọng nói suy yếu của Lữ Tịch Thần truyền đến.
"Cảm ơn ngươi..."
Bạch Dịch trên thuyền không quay đầu lại, tay giương lên coi như từ biệt, kế đó điều khiển pháp khí phi hành nhẹ nhàng linh hoạt bay xa.
Trên ngọn núi thấp, Lữ Tịch Thần thở dài một tiếng nặng nề. Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Vốn chuyện này là may mắn biến nguy thành an, tại sao hết lần này tới lần khác lại sinh ra loại cảm giác cổ quái này?
Khẽ cong miệng, Lữ Tịch Thần thở phì phì mà tự nói: "Cứu ta một lần mà thôi, có gì đặc biệt hơn người. Cùng lắm thì ta không cần đóa Phượng Quan Thụy Liên kia nữa, chúng ta xem như hòa nhau."
Chưa từng thấy người nào lại kiêu ngạo hơn mình, Lữ Tịch Thần phát tiết một trận mới cảm thấy thoải mái một chút. Nàng vận linh lực, ngự kiếm đi xa. Gió lạnh thổi khiến miệng vết thương đau nhói. Nhưng so với việc thấy bóng lưng thiếu niên đi xa, trong lòng nàng lại đau hơn một chút...
Đại điện dưới lòng đất ở ngoài bờ biển cách Đại Phổ cực kì xa. Nơi này là biên giới Thanh Châu, muốn từ đây về tông môn ít nhất phải toàn lực phi hành nửa tháng.
Nguy hiểm trên đất tốt hơn rất nhiều so với dưới lòng đất. Chỉ cần không phải ra ngoài rèn luyện, các đệ tử chạy khỏi lòng đất một lòng muốn về tông môn gần như có thể bình an trở về.
Trên phi thuyền, Bạch Dịch xác định một chút rồi bay theo hướng Đông. Theo hắn tính, không cần nửa tháng hắn có thể trở lại Thương Vân.
Tuy thành công rời khỏi thế giới nguy hiểm dưới lòng đất nhưng bên trong Thương Vân Tông vẫn còn một đại địch.
Nhớ tới Trưởng lão Đan Các, sắc mặt Bạch Dịch dần dần trầm xuống. Hắn khoanh chân trên phi thuyền, sai Khương Đại Xuyên điều khiển phương hướng, bản thân thì bắt đầu tĩnh tu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.