Quyển 1 - Chương 8: Trùng vũ
Hắc Huyền
02/10/2016
Sự thay đổi trong vết thương của tiểu vương gia, ngoài Bạch Dịch thì
không có ai thấy được. Lúc bóng đen vừa xuất hiện, tay Bạch Dịch cũng di chuyển theo. Hắn dùng tốc độ thật chậm, di chuyển từ cổ tay tới vai
tiểu vương gia.
Tiểu vương gia bị thối rữa đã quá nửa người, nhưng đấy chỉ là vấn đề ngoài da. Vị trí của Cửu Hương Trùng nằm ở trong kinh mạch.
Chỗ cổ tay tiểu vương gia bị tụ huyết đã chuyển màu tím đen. Bạch Dịch dựa vào đây để xác định vị trí của Cửu Hương Trung, đưa Xú thảo di chuyển dần tới đầu vai. Để dẫn xuất Cửu Hương Trùng ra ngoài, hắn phải tự cắn vào một điểm trên kinh mạch.
Dẫn kỳ trùng xuất ra một chỗ khác, vết thương để lại chỉ là vết thương nhỏ. Bạch Dịch sợ làm kinh động tới con kỳ trùng này, khiến nó nổi điên công kích nên chỉ dám làm thật chậm.
Xú thảo lơ lửng bên ngoài cách da tiểu vương gia khoảng ba tấc. Mất một phút để hắn di chuyển Xú thảo từ cổ tay tới đầu vai. Trong thời gian này, Bạch Dịch tập trung tinh thần, cánh tay không dám run rẩy, mồ hôi túa ra đầy trán. Tới lúc từ miệng vết thương trên người tiểu vương gia bò ra một con bọ cánh cứng màu đỏ thẫm thì hắn mới cẩn thận đứng lên.
Cửu Hương Trùng thấy vậy, vội tung cánh bay theo nhánh Xú thảo.
Dưới bầu trời đêm, Bạch Dịch nâng nhánh cỏ, thân hình chậm rãi xoay tròn như đang nhảy múa. Trong con ngươi đen nhánh ánh lên vô số vì sao. Quái trùng màu đỏ bay theo, sau một lúc thì đưa chân túm lấy ngọn cỏ.
Chờ Cửu Hương Trùng bám lấy thân cây rồi, Bạch Dịch nhẹ nhàng buông tay. Lúc nãy hắn xoay tròn là để dẫn dụ Cửu Hương Trùng nhảy múa theo. Hiện giờ hắn đã dừng rồi, nhưng Cửu Hương Trùng thì vẫn tiếp tục lay động, xoay xoay vài vòng mới nhằm hướng thâm sơn phía xa mà bay đi.
Lúc Cửu Hương Trùng khuất bóng, Bạch Dịch mới thở ra nhẹ nhõm. Sự thực là hắn vừa trải qua hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải hắn hiểu rõ về loại kỳ trùng này, hơi chút kinh động tới nó là nó sẽ tấn công người ngay.
Vì có kinh nghiệm của vạn năm tu chân, nên dù chỉ có thân thể của một phàm nhân hắn vẫn dám dẫn động Cửu Hương Trùng ra ngoài mà không hao tổn lông tóc gì. Hiện giờ hắn nghèo rớt, nhưng những kinh nghiệm tu chân này là tài sản quý giá còn hơn tài phú.
Kỳ trùng đi rồi, Bạch Dịch gọi Phí lão tới. Đám hộ vệ cũng vội vã lao vào theo.
Lúc này, sắc mặt tiểu vương gia không còn đỏ ửng. Dưới vết thương thối rữa, kinh mạch nhô lên đã bình phục. Tuy miệng vết thương còn chưa lành, khiến người ngoài nhìn thấy mà giật mình nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, dùng thuốc tốt, điều dưỡng một thời gian là ổn.
“Tiểu hữu (anh bạn nhỏ tuổi) quả nhiên là kỳ nhân!”
Thấy vết thương của tiểu vương gia chuyển biến tốt, Phí lão vui mừng quá đỗi, cao giọng nói. “Hôm nay, Phí Trọng ta thiếu ngươi một đoạn ân tình. Sau này, nếu tiểu hữu có chuyện gì khó xử, có thể tới Cảnh vương phủ trong thành Thanh Thủy để tìm ta. Chỉ cần là việc trong khả năng, lão phu quyết không từ chối.”
Nói xong, Phí lão lấy từ trong ngực áo ra một viên đan dược tinh xảo, nhét vào miệng tiểu vương gia, sau đó quay ra quát chưởng quầy thuốc và tọa đường tiên sinh.
“Nhanh lấy thuốc trị thương tốt nhất xử lý miệng vết thương cho tiểu vương gia.”
“Vâng…vâng…”
Chưởng quầy và tọa đường tiên sinh chợt tỉnh, hoa chân múa tay lôi ra mấy bao lớn chứa thuốc. Lần này bọn họ mang theo gần hết thảo dược tốt nhất, giờ là cần lúc mang ra dùng.
Độc trùng đi rồi, việc xử lý miệng vết thương chỉ là chuyện nhỏ. Hai người quả thực không nói chơi, chỉ sau một thời gian ngắn đã vệ sinh xử lý miệng vết thương cẩn thận, sau đó băng bó vết thương lại.
Tới lúc băng bó xong rồi, Bạch Dịch cảm thấy khó mà vui vẻ được. Vị tiểu vương gia anh tuấn mười phần giờ đã bị hai người này cuốn thành cái bánh chưng, nửa người trên bị quấn kín vải trắng.
“Tiểu vương gia không còn gì phải lo nữa, tại hạ xin cáo từ.” Bạch Dịch chắp tay, ôm quyền nói với Phí lão. “Mong Phí lão giữ lời, tại hạ có chuyện khó xử, ngày mai sẽ tới.”
Dứt lời, Bạch Dịch cười lớn xong quay người rời đi. Chờ hắn đi tới cửa, Phí lão mới kịp phản ứng. Tiểu tử này kêu lão phải trả phần nhân tình này ngay ngày mai. Lão vội hỏi. “Tiểu hữu hiện đang ở đâu?”
“Tại hạ Bạch Dịch, ở trong hẻm Bố Y.”
Từ ngoài cửa sân vọng vào mấy lời, thêm một lần khiến Phí lão sững người. Hắn không nghĩ người thiếu niên này lại dùng phần nhân tình của một tu chân giả sớm như vậy. Phải chăng, ở trấn Vĩnh An này hắn đang gặp đại họa gì?
Hắn chỉ là một phàm nhân ở trong trấn mà thôi, có thể gặp chuyện lớn gì chứ? Nếu giữ lại phần nhân tình này, không chừng sau này sẽ có diệu dụng. Tên thống lĩnh hộ vệ cũng lộ vẻ tiếc nuối. Nếu Phí lão thiếu hắn một món nợ nhân tình, không tới lúc gặp hoặc sát thân hắn sẽ không bao giờ dùng đến.
Về đến nhà, Bạch Ngọc đã ngủ. Bạch Dịch giữ nguyên y phục nằm bên cạnh, chẳng bao lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Từ lúc thần hồn thức tỉnh, hắn trải qua chuyện với tên hư hỏng Hàn thiếu gia, lại phải khu xử kỳ trùng gặp nhiều khó khăn khiến hắn rất mỏi mệt. Thân thể của phàm nhân không thể so sánh được với tu chân giả. Bạch Dịch chỉ có thể giữ gìn sức khỏe. Còn chuyện ngày mai sẽ dùng tới món nợ nhân tình của Phí lão, hắn lại chẳng hề để ý. Đừng nói là nhân tình của một tu chân giả cấp thấp, hắn đã từng là Tiêu Dao Tiên Quân, hắn không để ý tới nhân tình của bất kỳ kẻ nào.
Ngày thứ hai, mặt trời vừa ló, Bạch Dịch đã tỉnh lại. Hắn nhìn muội muội còn đang ngủ say, mỉm cười sau đó đi ra khỏi phòng.
Buổi sáng se lạnh, nhưng trong gió đã chút hơi ấm. Nhìn ánh mặt trời đang lên, Bạch Dịch hít vào một hơi thật sâu.
Hắn không vào Lục đạo Luân Hồi nên không bị mất đi trí nhớ của kiếp trước, sinh linh trước kia của hắn tất nhiên không bị chuyển thế. Lúc trước, hắn bỏ luân hồi không phải vì hắn sợ chết, mà vì hắn còn có rất nhiều thù hận và chấp niệm cần phải giải quyết.
Trong mắt hắn lóe lên hàn ý khiến người khác không rét mà run. Ánh sáng mặt trời bao phủ quanh hắn. Hắn trầm giọng tự nhủ.
“Thất Quân Cửu Vực, cầm đầu Tiêu Dao, ta đã trở về rồi… Ngày tàn của ngũ tiên các ngươi sắp đến!”
Mặt trời chầm chậm lên cao hơn, thân ảnh trong hẻm Bố Y lạnh lùng như băng tuyết vạn năm, có cảm giác toàn bộ mặt trời cũng không thể hòa tan. Trong đó có hận ý, hận ý vì cừu hận sát thân.
Hồi lâu sau, sát cơ trong tâm Bạch Dịch mới dần nhạt đi. Tuy hắn đã trùng sinh nhưng khoảng cách tới lúc báo thù vẫn còn rất xa. Lúc hắn vẫn lạc tại Thường Dương Sơn, cừu gia của hắn không phải người thường mà là năm vị trong Thất đại Tán tiên.
Ở nhân giới, mỗi phiến đại lục đều gọi là một vực. Trong chín phiến đại lục đã biết thì có bảy vực tồn tại cường giả Tán tiên, xưng là Thất đại Tán tiên. Tiêu Dao Tiên Quân chính là Tán tiên mạnh nhất ở Thanh Không vực. Tu chân giới có Thất đại Tán tiên, trừ hắn thì còn sáu vị, trong đó có năm vị là cừu địch của Tiêu Dao Tiên Quân.
Quãng đường còn quá xa, Bạch Dịch không vội. Nếu trùng sinh, thứ hắn có nhiều chính là thời gian, càng cần có thêm kiễn nhẫn nên để cho mấy tên hèn hạ kia sống lâu thêm một chút.
Hận ý tản đi rồi, Bạch Dịch bắt đầu tìm kiếm trong sân. Hắn lật qua lật lại một ít cỏ khô và tạp vật. Cuối cùng, hắn tìm được trong góc một cây táo đã khô héo.
Cây táo cao hơn thân người chỉ còn lại thân khô, lung lay sắp đổ. Trên một cánh khô có treo một cái kén như kén nhộng. Lúc Bạch Dịch tìm được cái kén này, hắn rất cao hứng, cẩn thận từng li từng tý tháo cái kén xuống, nâng nịu trong tay.
“Lúc ta tỉnh lại, ngươi đã hóa thành ấu thể. Mười sáu năm nay đã làm khó ngươi rồi.” Bưng cái kén quái dị khô héo, Bạch Dịch nhẹ giọng nỉ non. “Chúc Long, chờ ngươi phá kén thành Long, giữa trời đất này, ta và ngươi lại bước lên tới đỉnh phong.”
Ngủ say bên trong cái kén quái dị chính là Cự Long mà Bạch Dịch thấy trong mộng, là thứ khiến hắn thét dài, có năng lực đối chiến với Tán tiên đỉnh giai, có được huyết mạch Chân Long, dị chủng Hồng Hoang gọi là Chúc Long!
Linh thú bản mạng tương liên với thần hồn của chủ nhân. Lúc Tiêu Dao Tiên Quân trùng sinh thì Chúc Long chết trận tại Thường Dương Sơn cũng trùng sinh theo. Chỉ điều, con yêu Vương khiến Tán Tiên cũng phải kiêng kỵ này lại nằm trong một cái kén, mới chỉ là một ấu thể.
Bạch Dịch không lo lắng về thực lực của Chúc Long, mà hắn quý trọng nó như một huynh đệ tình nghĩa vạn năm. Lúc hắn trùng sinh, bản tính hoang dã trước kia đã chuyển biến.
Có thể sống, còn quý quá hơn thần thông thông thiên!
Tiểu vương gia bị thối rữa đã quá nửa người, nhưng đấy chỉ là vấn đề ngoài da. Vị trí của Cửu Hương Trùng nằm ở trong kinh mạch.
Chỗ cổ tay tiểu vương gia bị tụ huyết đã chuyển màu tím đen. Bạch Dịch dựa vào đây để xác định vị trí của Cửu Hương Trung, đưa Xú thảo di chuyển dần tới đầu vai. Để dẫn xuất Cửu Hương Trùng ra ngoài, hắn phải tự cắn vào một điểm trên kinh mạch.
Dẫn kỳ trùng xuất ra một chỗ khác, vết thương để lại chỉ là vết thương nhỏ. Bạch Dịch sợ làm kinh động tới con kỳ trùng này, khiến nó nổi điên công kích nên chỉ dám làm thật chậm.
Xú thảo lơ lửng bên ngoài cách da tiểu vương gia khoảng ba tấc. Mất một phút để hắn di chuyển Xú thảo từ cổ tay tới đầu vai. Trong thời gian này, Bạch Dịch tập trung tinh thần, cánh tay không dám run rẩy, mồ hôi túa ra đầy trán. Tới lúc từ miệng vết thương trên người tiểu vương gia bò ra một con bọ cánh cứng màu đỏ thẫm thì hắn mới cẩn thận đứng lên.
Cửu Hương Trùng thấy vậy, vội tung cánh bay theo nhánh Xú thảo.
Dưới bầu trời đêm, Bạch Dịch nâng nhánh cỏ, thân hình chậm rãi xoay tròn như đang nhảy múa. Trong con ngươi đen nhánh ánh lên vô số vì sao. Quái trùng màu đỏ bay theo, sau một lúc thì đưa chân túm lấy ngọn cỏ.
Chờ Cửu Hương Trùng bám lấy thân cây rồi, Bạch Dịch nhẹ nhàng buông tay. Lúc nãy hắn xoay tròn là để dẫn dụ Cửu Hương Trùng nhảy múa theo. Hiện giờ hắn đã dừng rồi, nhưng Cửu Hương Trùng thì vẫn tiếp tục lay động, xoay xoay vài vòng mới nhằm hướng thâm sơn phía xa mà bay đi.
Lúc Cửu Hương Trùng khuất bóng, Bạch Dịch mới thở ra nhẹ nhõm. Sự thực là hắn vừa trải qua hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải hắn hiểu rõ về loại kỳ trùng này, hơi chút kinh động tới nó là nó sẽ tấn công người ngay.
Vì có kinh nghiệm của vạn năm tu chân, nên dù chỉ có thân thể của một phàm nhân hắn vẫn dám dẫn động Cửu Hương Trùng ra ngoài mà không hao tổn lông tóc gì. Hiện giờ hắn nghèo rớt, nhưng những kinh nghiệm tu chân này là tài sản quý giá còn hơn tài phú.
Kỳ trùng đi rồi, Bạch Dịch gọi Phí lão tới. Đám hộ vệ cũng vội vã lao vào theo.
Lúc này, sắc mặt tiểu vương gia không còn đỏ ửng. Dưới vết thương thối rữa, kinh mạch nhô lên đã bình phục. Tuy miệng vết thương còn chưa lành, khiến người ngoài nhìn thấy mà giật mình nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, dùng thuốc tốt, điều dưỡng một thời gian là ổn.
“Tiểu hữu (anh bạn nhỏ tuổi) quả nhiên là kỳ nhân!”
Thấy vết thương của tiểu vương gia chuyển biến tốt, Phí lão vui mừng quá đỗi, cao giọng nói. “Hôm nay, Phí Trọng ta thiếu ngươi một đoạn ân tình. Sau này, nếu tiểu hữu có chuyện gì khó xử, có thể tới Cảnh vương phủ trong thành Thanh Thủy để tìm ta. Chỉ cần là việc trong khả năng, lão phu quyết không từ chối.”
Nói xong, Phí lão lấy từ trong ngực áo ra một viên đan dược tinh xảo, nhét vào miệng tiểu vương gia, sau đó quay ra quát chưởng quầy thuốc và tọa đường tiên sinh.
“Nhanh lấy thuốc trị thương tốt nhất xử lý miệng vết thương cho tiểu vương gia.”
“Vâng…vâng…”
Chưởng quầy và tọa đường tiên sinh chợt tỉnh, hoa chân múa tay lôi ra mấy bao lớn chứa thuốc. Lần này bọn họ mang theo gần hết thảo dược tốt nhất, giờ là cần lúc mang ra dùng.
Độc trùng đi rồi, việc xử lý miệng vết thương chỉ là chuyện nhỏ. Hai người quả thực không nói chơi, chỉ sau một thời gian ngắn đã vệ sinh xử lý miệng vết thương cẩn thận, sau đó băng bó vết thương lại.
Tới lúc băng bó xong rồi, Bạch Dịch cảm thấy khó mà vui vẻ được. Vị tiểu vương gia anh tuấn mười phần giờ đã bị hai người này cuốn thành cái bánh chưng, nửa người trên bị quấn kín vải trắng.
“Tiểu vương gia không còn gì phải lo nữa, tại hạ xin cáo từ.” Bạch Dịch chắp tay, ôm quyền nói với Phí lão. “Mong Phí lão giữ lời, tại hạ có chuyện khó xử, ngày mai sẽ tới.”
Dứt lời, Bạch Dịch cười lớn xong quay người rời đi. Chờ hắn đi tới cửa, Phí lão mới kịp phản ứng. Tiểu tử này kêu lão phải trả phần nhân tình này ngay ngày mai. Lão vội hỏi. “Tiểu hữu hiện đang ở đâu?”
“Tại hạ Bạch Dịch, ở trong hẻm Bố Y.”
Từ ngoài cửa sân vọng vào mấy lời, thêm một lần khiến Phí lão sững người. Hắn không nghĩ người thiếu niên này lại dùng phần nhân tình của một tu chân giả sớm như vậy. Phải chăng, ở trấn Vĩnh An này hắn đang gặp đại họa gì?
Hắn chỉ là một phàm nhân ở trong trấn mà thôi, có thể gặp chuyện lớn gì chứ? Nếu giữ lại phần nhân tình này, không chừng sau này sẽ có diệu dụng. Tên thống lĩnh hộ vệ cũng lộ vẻ tiếc nuối. Nếu Phí lão thiếu hắn một món nợ nhân tình, không tới lúc gặp hoặc sát thân hắn sẽ không bao giờ dùng đến.
Về đến nhà, Bạch Ngọc đã ngủ. Bạch Dịch giữ nguyên y phục nằm bên cạnh, chẳng bao lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Từ lúc thần hồn thức tỉnh, hắn trải qua chuyện với tên hư hỏng Hàn thiếu gia, lại phải khu xử kỳ trùng gặp nhiều khó khăn khiến hắn rất mỏi mệt. Thân thể của phàm nhân không thể so sánh được với tu chân giả. Bạch Dịch chỉ có thể giữ gìn sức khỏe. Còn chuyện ngày mai sẽ dùng tới món nợ nhân tình của Phí lão, hắn lại chẳng hề để ý. Đừng nói là nhân tình của một tu chân giả cấp thấp, hắn đã từng là Tiêu Dao Tiên Quân, hắn không để ý tới nhân tình của bất kỳ kẻ nào.
Ngày thứ hai, mặt trời vừa ló, Bạch Dịch đã tỉnh lại. Hắn nhìn muội muội còn đang ngủ say, mỉm cười sau đó đi ra khỏi phòng.
Buổi sáng se lạnh, nhưng trong gió đã chút hơi ấm. Nhìn ánh mặt trời đang lên, Bạch Dịch hít vào một hơi thật sâu.
Hắn không vào Lục đạo Luân Hồi nên không bị mất đi trí nhớ của kiếp trước, sinh linh trước kia của hắn tất nhiên không bị chuyển thế. Lúc trước, hắn bỏ luân hồi không phải vì hắn sợ chết, mà vì hắn còn có rất nhiều thù hận và chấp niệm cần phải giải quyết.
Trong mắt hắn lóe lên hàn ý khiến người khác không rét mà run. Ánh sáng mặt trời bao phủ quanh hắn. Hắn trầm giọng tự nhủ.
“Thất Quân Cửu Vực, cầm đầu Tiêu Dao, ta đã trở về rồi… Ngày tàn của ngũ tiên các ngươi sắp đến!”
Mặt trời chầm chậm lên cao hơn, thân ảnh trong hẻm Bố Y lạnh lùng như băng tuyết vạn năm, có cảm giác toàn bộ mặt trời cũng không thể hòa tan. Trong đó có hận ý, hận ý vì cừu hận sát thân.
Hồi lâu sau, sát cơ trong tâm Bạch Dịch mới dần nhạt đi. Tuy hắn đã trùng sinh nhưng khoảng cách tới lúc báo thù vẫn còn rất xa. Lúc hắn vẫn lạc tại Thường Dương Sơn, cừu gia của hắn không phải người thường mà là năm vị trong Thất đại Tán tiên.
Ở nhân giới, mỗi phiến đại lục đều gọi là một vực. Trong chín phiến đại lục đã biết thì có bảy vực tồn tại cường giả Tán tiên, xưng là Thất đại Tán tiên. Tiêu Dao Tiên Quân chính là Tán tiên mạnh nhất ở Thanh Không vực. Tu chân giới có Thất đại Tán tiên, trừ hắn thì còn sáu vị, trong đó có năm vị là cừu địch của Tiêu Dao Tiên Quân.
Quãng đường còn quá xa, Bạch Dịch không vội. Nếu trùng sinh, thứ hắn có nhiều chính là thời gian, càng cần có thêm kiễn nhẫn nên để cho mấy tên hèn hạ kia sống lâu thêm một chút.
Hận ý tản đi rồi, Bạch Dịch bắt đầu tìm kiếm trong sân. Hắn lật qua lật lại một ít cỏ khô và tạp vật. Cuối cùng, hắn tìm được trong góc một cây táo đã khô héo.
Cây táo cao hơn thân người chỉ còn lại thân khô, lung lay sắp đổ. Trên một cánh khô có treo một cái kén như kén nhộng. Lúc Bạch Dịch tìm được cái kén này, hắn rất cao hứng, cẩn thận từng li từng tý tháo cái kén xuống, nâng nịu trong tay.
“Lúc ta tỉnh lại, ngươi đã hóa thành ấu thể. Mười sáu năm nay đã làm khó ngươi rồi.” Bưng cái kén quái dị khô héo, Bạch Dịch nhẹ giọng nỉ non. “Chúc Long, chờ ngươi phá kén thành Long, giữa trời đất này, ta và ngươi lại bước lên tới đỉnh phong.”
Ngủ say bên trong cái kén quái dị chính là Cự Long mà Bạch Dịch thấy trong mộng, là thứ khiến hắn thét dài, có năng lực đối chiến với Tán tiên đỉnh giai, có được huyết mạch Chân Long, dị chủng Hồng Hoang gọi là Chúc Long!
Linh thú bản mạng tương liên với thần hồn của chủ nhân. Lúc Tiêu Dao Tiên Quân trùng sinh thì Chúc Long chết trận tại Thường Dương Sơn cũng trùng sinh theo. Chỉ điều, con yêu Vương khiến Tán Tiên cũng phải kiêng kỵ này lại nằm trong một cái kén, mới chỉ là một ấu thể.
Bạch Dịch không lo lắng về thực lực của Chúc Long, mà hắn quý trọng nó như một huynh đệ tình nghĩa vạn năm. Lúc hắn trùng sinh, bản tính hoang dã trước kia đã chuyển biến.
Có thể sống, còn quý quá hơn thần thông thông thiên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.