Quyển 2 - Chương 137: Văn đấu (1)
Hắc Huyền
28/09/2017
Dịch giả: archnguyen1984
Hai cường giả của hai tông môn đã thống nhất rồi, Phương Hà vung tay lên, từ trong túi trữ vật hắn lấy ra vừa tròn một trăm cái Lưu Viêm Đỉnh, hình thành một vòng tròn vây quanh Quan Vân Đài, đồng thời có một ít đệ tử của Chấp Sự Đường mang cả một trăm phần tài liệu luyện khí lên đài cao, mỗi phần đặt trước một kiện Lưu Viêm Đỉnh.
Vừa ra tay đã xuất ra một trăm kiện Lưu Viêm Đỉnh, dù đan đỉnh chỉ để cho đệ tử lên đài mượn tạm thi đấu cũng đủ chứng minh nội tình thâm sâu của Thương Vân Tông rồi.
“Trận tỷ thí đầu tiên, văn đấu Luyện khí.”
Phương Hà hét lớn một tiếng, trận so đấu giữa ba tông môn đã chính thức bắt đầu.
Bên dưới Quan Vân Đài, rất nhiều đệ tử đã quyết định chủ ý. Văn đấu vừa mới bắt đầu đã xông lên đài cao, xếp bằng trước một kiện Lưu Viêm Đỉnh, sau đó nhanh chóng thúc giục hỏa diễm bắt đầu quá trình luyện chế, thủ pháp Luyện khí đều rất quen thuộc.
Không bao lâu sau, Quan Vân Đài đã chật kín đệ tử, một số đệ tử khác muốn lên đài nhưng không còn chỗ trống thì vẻ mặt ảo não, thần sắc lo lắng chờ ở dưới đài.
Dương Nhất Phàm đứng cạnh Bạch Dịch, lúc bắt đầu còn lo lắng không tới lượt mình lên đài luyện đan, sau khi nghe được quy tắc văn đấu thì đã yên tâm hơn nhiều.
Chỉ cần có người thiếu niên đứng bên cạnh hắn đây, đừng nói là tỷ thí của đệ tử Trúc Cơ, dù là đấu với các trưởng lão thì hắn cũng đã tình trước, ít nhất hắn còn chưa nghe nói qua vị trưởng lão nào có thể luyện chế ra Cửu Khúc Đan Văn Tẩy Tủy Đan.
Nhớ lại lần trước dựa vào phương thức luyện chế Bạch Dịch hướng dẫn mà luyện chế ra được cực phẩm Tẩy Tủy Đan, Dương Nhất Phàm càng thêm tin tưởng mười phần. Bạch Dịch đứng bên cạnh hắn lại hướng ánh mắt về một đám trưởng lão của Thương Vân Tông, vẻ không tập trung lắm.
Trưởng lão của Thương Vân Tông xuất hiện hơn ba mươi vị, so với hai đại tông môn kia thì nhiều hơn nhiều. Trừ trưởng lão Chấp Pháp ra, bốn vị cường giả Nguyên Anh mạnh nhất Thương Vân Tông thì có ba vị đã có mặt, khí tức tản ra mãnh liệt đáng sợ. Ngoài ra còn bên cạnh đó còn có hơn mười vị trưởng lão Kim Đan Kỳ.
Bạch Dịch nhìn từng người một, ánh mắt không hề để ý tới ba vị cường giả Nguyên Anh kỳ kia, hắn chỉ nhìn đám trưởng lão mà thôi. Cuối cùng hắn mắt của hắn cũng trầm hẳn xuống.
Hắn không nhìn thấy trưởng lão Đan là Các Tào Cửu Tiền đâu cả.
Dù sao, tam tông luận võ cũng không phải loại tranh đấu cắn xé gì nhau, chủ yếu là để kiểm chứng tu vi đệ tử. Tông chủ của Thương Vân Tông đích thân tới đã đủ trang trọng rồi, có một vài trưởng lão không tới cũng không phải việc gì kỳ quái.
Một ít trưởng lão hoặc đang bế quan, hoặc là ra ngoài nên không có mặt trình diện. Không chỉ có trưởng lão Đan Các không tới, còn mấy vị trưởng lão khác cũng vắng mặt.
Không nhìn thấy trưởng lão Đan Các, nội tâm Bạch Dịch dần dâng lên sát ý. Với suy đoán của hắn, Tào Cửu Tiền rất có thể đã thừa dịp tam tông luận võ này để vào Thiên Lao mang Dương Hải đi.
Dương Hải đã được thay thế bởi Khôi Lỗi, dù trưởng lão Đan Các chuẩn bị thi triển tà thuật Di Căn cũng không thể thành công được. Nghĩ tới đó, Bạch Dịch khôi phục lại vẻ bình tĩnh như ban đầu. Hắn đứng giữa đám người không biểu lộ thái độ gì.
Hai người Cao Nhân và Khương Đại Xuyên đứng cạnh Bạch Dịch xem xét say sưa, thỉnh thoảng lại thấp giọng bàn luận, thậm chí có lúc còn bất đồng quan điểm, người nào không biết còn tưởng hai người này đang thảo luận kinh nghiệm luyện khí mà không biết rằng ánh mắt của hai người đều đặt tại những nữ đệ tử của Hàn Ngọc Tông kia.
Không chỉ có Cao Nhân và Khương Đại Xuyên, rất nhiều đệ tử của Thương Vân Tông thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía những đệ tử Hàn Ngọc Tông đang tụ tập. Một số đệ tử của Thất Sát Môn còn nhìn chằm chằm, ánh mắt không hề che giấu.
Hàn Ngọc Tông là một trong ba đại tông môn, xưa nay nữ đệ tử vẫn chiếm đa số. Lần này có ba ngàn đệ tử đi tới Thương Vân Tông thì nam đệ tử chỉ chiếm có một phần, chín phần còn lại đều là nữ. Nữ đệ tử Hàn Ngọc Tông không chỉ chiếm số đông mà người nào người nấy thân hình đều thon thả, dung mạo xinh đẹp, lúc thì che miệng cười khẽ, lúc thì cười lớn như tiếng chuông lanh lảnh khiến tâm thần đám đệ tử hai tông còn lại nhộn nhạo hết cả.
Tam tông luận võ là để kiểm chứng tu vi của đệ tử ba tông môn, lúc đầu bọn họ còn có chút câu nệ, tới lúc trận văn đấu thứ nhất bắt đầu thi tâm tình đều thả lòng, châu đầu ghé tai bàn luận.
“Đừng nhìn Triệu sư huynh chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tạo nghệ luyện khí của huynh ấy không có ai cùng thế hệ có thể sánh bằng. Nếu lựa chọn, ta tất nhiên chọn hắn sẽ dành vị trí đệ nhất, là người giành được hạt Hối Linh Đan kia.”
“Đệ nhất thì chưa chắc. Ta nghe nói đệ tử Hàn Ngọc Tông và Thất Sát Môn cũng có người tinh thông luyện khí, thậm chí có người luyện chế ra được Pháp khí cao giai, lần văn đấu này nhìn thật là náo nhiệt.”
“Cái gì? Đệ tử Trúc Cơ mà có thể luyện chế ra Pháp khí cao giai ư? Ngươi không phải nói dối đấy chứ. Chỉ có trưởng lão Kim Đan mới luyện chế ra Pháp khí cao giai được. Tu sĩ Trúc Cơ có thể luyện chế ra Pháp khí trung giai đã là cực hạn rồi.”
“T acũng chỉ nghe một vị sư huynh nói mà thôi, sự thực thế nào cũng không biết được. Hy vọng hai tông môn kia đừng có ai luyện chế ra được Pháp khí cao giai, nếu không cái danh đệ nhất này đành chắp tay mà dâng cho người ta rồi.”
“Pháp khí cao giai không thể xuất hiện ở lần văn đấu này được đâu. Tài liệu mà tông môn cung cấp chỉ có thể luyện chế ra Pháp khí trung giai thôi. Đến lúc đó xem ai luyện chế ra Pháp khí có uy lực lớn hơn.”
Đệ tử Thương Vân ở dưới đài cao tranh nhau nghị luận. Sau một canh giờ, đã có hai người luyện chế thành công, đưa Pháp khí luyện được cho Phương Hà, sau đó lần lượt có thêm nhiều người cũng hoàn thành. Một số ít đệ tử không kịp lấy được vị trí lúc đầu vội chạy lên, tranh thủ thời gian để hy vọng có thể luyện chế ra được một kiện pháp khí.
Mất thời gian một canh giờ để luyện chế ra một kiện Pháp khí, tốc độ như vậy là đã không chậm rồi. Những đệ tử luyện chế thành công trước nhất đưa mắt nhìn đám người dưới đài. Bạch Dịch chỉ nhìn lướt qua hai người một cái rồi nhìn sang một người đệ tử mặc áo đạo bào màu tím, dáng người gầy nhỏ.
Vị trưởng lão Thương Vân Tông đang đi lại xung quanh đài cao, mỗi lần dừng lại đều quan sát Pháp khí được luyện chế thành công. Có lúc hắn lắc đầu than nhẹ, có lúc lại gật đầu tán thưởng. Thậm chí trước mặt một tên đệ tử của Thương Vân Tông hắn còn mắng vài câu, trái ngược với thái độ bình thản như đi chợ lúc trước.
Dương Nhất Phàm nhìn theo ánh mắt Bạch Dịch, thấp giọng nói. “Vị trưởng lão dưới đài kia tên gọi Chu Thừa, là trưởng lão của Luyện Khí Điện, tu vi Kim Đan hậu kỳ, là người si mê luyện khí chi đạo. Bọn đệ tử chân truyền ở dưới mỗi khi luyện chế bị hỏng, lãng phí tài liệu là lại bị lão mắng cho một trận.”
Lúc Dương Nhất Phàm đang nói, vị trưởng lão kia đi tới trước mặt một đệ tử chân truyền mặc áo trắng, nghiêng người quan sát. Không lâu sau tỏ thái độ căm tức, há miệng quát lớn. “Hỏa hầu! Hỏa hầu! Đường vân Hàn Văn Thiết cũng không luyện ra được, ngươi còn chờ cái gì? Tài liệu luyện chế đều bị tên nghịch đồ nhà ngươi ném đi rồi.”
Trưởng lão Luyện Khí Điện tức giận mắng, tiếng quát ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám đệ tử tam tông. Bạch Dịch nhịn không được cười lên, tự nhủ vị này thực là kỳ lạ. Người ta ở trên đài luyện khí, hắn thì ở dưới đài mắng mỏ, đám đệ tử có thể luyện ra được Pháp khí mới là lạ.
Quả nhiên, tên đệ tử Chu Thừa run tay, trường kiếm thẳng tắp trong Lưu Viêm Đỉnh vặn vẹo, đợi tới lúc hắn ổn định được hỏa hầu trong đỉnh thì mới phát hiện HànVăn Thiết không hề có đường vân. Kiện pháp khí này hắn luyện ra chỉ là một kiện đê giai Pháp khí mà thôi.
Tên đệ tử áo tráng trở nên trầm mặc nhưng không dám tức giận. Sư tôn chửi mắng là chuyện thường, tất cả đệ tử của Luyện Khí Điện đều từng bị vị trưởng lão này mắng rồi.
Hai canh giờ trôi qua, trận văn đấu đầu tiên chấm dứt. Có khoảng hơn tám mươi người luyện chế ra được nhưng Pháp khí có phẩm giai khác nhau.
Phương Hà bỏ những đê giai Pháp khí ra ngoài, dùng ánh mắt của cường giả Kim Đan chọn ra mười món Pháp khí trung giai có Linh khí nồng đạm nhất, mang mười kiện Lưu Viêm Đỉnh tặng cho mỗi người, sau đó vị trưởng lão vừa mắng đệ tử xong lên đài, chọn ra một kiện trung giai Pháp khí tốt nhất.
Trưởng lão Luyện Khí Điện chắp tay đi tới Quan Vân Đài, trợn trừng nhìn Phương Hà một cái xong mới bắt đầu cẩn thận chọn lựa, cuối cùng chọn được một Pháp khí vòng tròn công thủ toàn vẹn là người đứng đầu.
Vừa thấy Chu Thừa giơ Pháp khí vòng tròn lên, từ trong đám đệ tử của Hàn Ngọc Tông có một tiếng nữ nhân kinh hô lên. Một thân ảnh nhỏ nhắn tách khỏi đám người chạy lên Quan Vân Đài, cung kính hành lễ với Phương Hà và Chu Thừa, hai tay run run nhận lấy hạt đan dược thất phẩm Hối Linh Đan vô cùng trân quý.
Trận văn đấu luyện khí đầu tiên chứng kiến chiến thắng của một nữ đệ tử Hàn Ngọc Tông khiến cho đệ tử hai tông Thương Vân và Thất Sát ngẩn ngơ nhìn nhau.
Thua bởi cường địch còn chấp nhận được, thua bởi một nữ nhân làm rất nhiều đệ tử hai tông cảm thấy không được tự nhiên.
Hai cường giả của hai tông môn đã thống nhất rồi, Phương Hà vung tay lên, từ trong túi trữ vật hắn lấy ra vừa tròn một trăm cái Lưu Viêm Đỉnh, hình thành một vòng tròn vây quanh Quan Vân Đài, đồng thời có một ít đệ tử của Chấp Sự Đường mang cả một trăm phần tài liệu luyện khí lên đài cao, mỗi phần đặt trước một kiện Lưu Viêm Đỉnh.
Vừa ra tay đã xuất ra một trăm kiện Lưu Viêm Đỉnh, dù đan đỉnh chỉ để cho đệ tử lên đài mượn tạm thi đấu cũng đủ chứng minh nội tình thâm sâu của Thương Vân Tông rồi.
“Trận tỷ thí đầu tiên, văn đấu Luyện khí.”
Phương Hà hét lớn một tiếng, trận so đấu giữa ba tông môn đã chính thức bắt đầu.
Bên dưới Quan Vân Đài, rất nhiều đệ tử đã quyết định chủ ý. Văn đấu vừa mới bắt đầu đã xông lên đài cao, xếp bằng trước một kiện Lưu Viêm Đỉnh, sau đó nhanh chóng thúc giục hỏa diễm bắt đầu quá trình luyện chế, thủ pháp Luyện khí đều rất quen thuộc.
Không bao lâu sau, Quan Vân Đài đã chật kín đệ tử, một số đệ tử khác muốn lên đài nhưng không còn chỗ trống thì vẻ mặt ảo não, thần sắc lo lắng chờ ở dưới đài.
Dương Nhất Phàm đứng cạnh Bạch Dịch, lúc bắt đầu còn lo lắng không tới lượt mình lên đài luyện đan, sau khi nghe được quy tắc văn đấu thì đã yên tâm hơn nhiều.
Chỉ cần có người thiếu niên đứng bên cạnh hắn đây, đừng nói là tỷ thí của đệ tử Trúc Cơ, dù là đấu với các trưởng lão thì hắn cũng đã tình trước, ít nhất hắn còn chưa nghe nói qua vị trưởng lão nào có thể luyện chế ra Cửu Khúc Đan Văn Tẩy Tủy Đan.
Nhớ lại lần trước dựa vào phương thức luyện chế Bạch Dịch hướng dẫn mà luyện chế ra được cực phẩm Tẩy Tủy Đan, Dương Nhất Phàm càng thêm tin tưởng mười phần. Bạch Dịch đứng bên cạnh hắn lại hướng ánh mắt về một đám trưởng lão của Thương Vân Tông, vẻ không tập trung lắm.
Trưởng lão của Thương Vân Tông xuất hiện hơn ba mươi vị, so với hai đại tông môn kia thì nhiều hơn nhiều. Trừ trưởng lão Chấp Pháp ra, bốn vị cường giả Nguyên Anh mạnh nhất Thương Vân Tông thì có ba vị đã có mặt, khí tức tản ra mãnh liệt đáng sợ. Ngoài ra còn bên cạnh đó còn có hơn mười vị trưởng lão Kim Đan Kỳ.
Bạch Dịch nhìn từng người một, ánh mắt không hề để ý tới ba vị cường giả Nguyên Anh kỳ kia, hắn chỉ nhìn đám trưởng lão mà thôi. Cuối cùng hắn mắt của hắn cũng trầm hẳn xuống.
Hắn không nhìn thấy trưởng lão Đan là Các Tào Cửu Tiền đâu cả.
Dù sao, tam tông luận võ cũng không phải loại tranh đấu cắn xé gì nhau, chủ yếu là để kiểm chứng tu vi đệ tử. Tông chủ của Thương Vân Tông đích thân tới đã đủ trang trọng rồi, có một vài trưởng lão không tới cũng không phải việc gì kỳ quái.
Một ít trưởng lão hoặc đang bế quan, hoặc là ra ngoài nên không có mặt trình diện. Không chỉ có trưởng lão Đan Các không tới, còn mấy vị trưởng lão khác cũng vắng mặt.
Không nhìn thấy trưởng lão Đan Các, nội tâm Bạch Dịch dần dâng lên sát ý. Với suy đoán của hắn, Tào Cửu Tiền rất có thể đã thừa dịp tam tông luận võ này để vào Thiên Lao mang Dương Hải đi.
Dương Hải đã được thay thế bởi Khôi Lỗi, dù trưởng lão Đan Các chuẩn bị thi triển tà thuật Di Căn cũng không thể thành công được. Nghĩ tới đó, Bạch Dịch khôi phục lại vẻ bình tĩnh như ban đầu. Hắn đứng giữa đám người không biểu lộ thái độ gì.
Hai người Cao Nhân và Khương Đại Xuyên đứng cạnh Bạch Dịch xem xét say sưa, thỉnh thoảng lại thấp giọng bàn luận, thậm chí có lúc còn bất đồng quan điểm, người nào không biết còn tưởng hai người này đang thảo luận kinh nghiệm luyện khí mà không biết rằng ánh mắt của hai người đều đặt tại những nữ đệ tử của Hàn Ngọc Tông kia.
Không chỉ có Cao Nhân và Khương Đại Xuyên, rất nhiều đệ tử của Thương Vân Tông thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía những đệ tử Hàn Ngọc Tông đang tụ tập. Một số đệ tử của Thất Sát Môn còn nhìn chằm chằm, ánh mắt không hề che giấu.
Hàn Ngọc Tông là một trong ba đại tông môn, xưa nay nữ đệ tử vẫn chiếm đa số. Lần này có ba ngàn đệ tử đi tới Thương Vân Tông thì nam đệ tử chỉ chiếm có một phần, chín phần còn lại đều là nữ. Nữ đệ tử Hàn Ngọc Tông không chỉ chiếm số đông mà người nào người nấy thân hình đều thon thả, dung mạo xinh đẹp, lúc thì che miệng cười khẽ, lúc thì cười lớn như tiếng chuông lanh lảnh khiến tâm thần đám đệ tử hai tông còn lại nhộn nhạo hết cả.
Tam tông luận võ là để kiểm chứng tu vi của đệ tử ba tông môn, lúc đầu bọn họ còn có chút câu nệ, tới lúc trận văn đấu thứ nhất bắt đầu thi tâm tình đều thả lòng, châu đầu ghé tai bàn luận.
“Đừng nhìn Triệu sư huynh chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tạo nghệ luyện khí của huynh ấy không có ai cùng thế hệ có thể sánh bằng. Nếu lựa chọn, ta tất nhiên chọn hắn sẽ dành vị trí đệ nhất, là người giành được hạt Hối Linh Đan kia.”
“Đệ nhất thì chưa chắc. Ta nghe nói đệ tử Hàn Ngọc Tông và Thất Sát Môn cũng có người tinh thông luyện khí, thậm chí có người luyện chế ra được Pháp khí cao giai, lần văn đấu này nhìn thật là náo nhiệt.”
“Cái gì? Đệ tử Trúc Cơ mà có thể luyện chế ra Pháp khí cao giai ư? Ngươi không phải nói dối đấy chứ. Chỉ có trưởng lão Kim Đan mới luyện chế ra Pháp khí cao giai được. Tu sĩ Trúc Cơ có thể luyện chế ra Pháp khí trung giai đã là cực hạn rồi.”
“T acũng chỉ nghe một vị sư huynh nói mà thôi, sự thực thế nào cũng không biết được. Hy vọng hai tông môn kia đừng có ai luyện chế ra được Pháp khí cao giai, nếu không cái danh đệ nhất này đành chắp tay mà dâng cho người ta rồi.”
“Pháp khí cao giai không thể xuất hiện ở lần văn đấu này được đâu. Tài liệu mà tông môn cung cấp chỉ có thể luyện chế ra Pháp khí trung giai thôi. Đến lúc đó xem ai luyện chế ra Pháp khí có uy lực lớn hơn.”
Đệ tử Thương Vân ở dưới đài cao tranh nhau nghị luận. Sau một canh giờ, đã có hai người luyện chế thành công, đưa Pháp khí luyện được cho Phương Hà, sau đó lần lượt có thêm nhiều người cũng hoàn thành. Một số ít đệ tử không kịp lấy được vị trí lúc đầu vội chạy lên, tranh thủ thời gian để hy vọng có thể luyện chế ra được một kiện pháp khí.
Mất thời gian một canh giờ để luyện chế ra một kiện Pháp khí, tốc độ như vậy là đã không chậm rồi. Những đệ tử luyện chế thành công trước nhất đưa mắt nhìn đám người dưới đài. Bạch Dịch chỉ nhìn lướt qua hai người một cái rồi nhìn sang một người đệ tử mặc áo đạo bào màu tím, dáng người gầy nhỏ.
Vị trưởng lão Thương Vân Tông đang đi lại xung quanh đài cao, mỗi lần dừng lại đều quan sát Pháp khí được luyện chế thành công. Có lúc hắn lắc đầu than nhẹ, có lúc lại gật đầu tán thưởng. Thậm chí trước mặt một tên đệ tử của Thương Vân Tông hắn còn mắng vài câu, trái ngược với thái độ bình thản như đi chợ lúc trước.
Dương Nhất Phàm nhìn theo ánh mắt Bạch Dịch, thấp giọng nói. “Vị trưởng lão dưới đài kia tên gọi Chu Thừa, là trưởng lão của Luyện Khí Điện, tu vi Kim Đan hậu kỳ, là người si mê luyện khí chi đạo. Bọn đệ tử chân truyền ở dưới mỗi khi luyện chế bị hỏng, lãng phí tài liệu là lại bị lão mắng cho một trận.”
Lúc Dương Nhất Phàm đang nói, vị trưởng lão kia đi tới trước mặt một đệ tử chân truyền mặc áo trắng, nghiêng người quan sát. Không lâu sau tỏ thái độ căm tức, há miệng quát lớn. “Hỏa hầu! Hỏa hầu! Đường vân Hàn Văn Thiết cũng không luyện ra được, ngươi còn chờ cái gì? Tài liệu luyện chế đều bị tên nghịch đồ nhà ngươi ném đi rồi.”
Trưởng lão Luyện Khí Điện tức giận mắng, tiếng quát ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám đệ tử tam tông. Bạch Dịch nhịn không được cười lên, tự nhủ vị này thực là kỳ lạ. Người ta ở trên đài luyện khí, hắn thì ở dưới đài mắng mỏ, đám đệ tử có thể luyện ra được Pháp khí mới là lạ.
Quả nhiên, tên đệ tử Chu Thừa run tay, trường kiếm thẳng tắp trong Lưu Viêm Đỉnh vặn vẹo, đợi tới lúc hắn ổn định được hỏa hầu trong đỉnh thì mới phát hiện HànVăn Thiết không hề có đường vân. Kiện pháp khí này hắn luyện ra chỉ là một kiện đê giai Pháp khí mà thôi.
Tên đệ tử áo tráng trở nên trầm mặc nhưng không dám tức giận. Sư tôn chửi mắng là chuyện thường, tất cả đệ tử của Luyện Khí Điện đều từng bị vị trưởng lão này mắng rồi.
Hai canh giờ trôi qua, trận văn đấu đầu tiên chấm dứt. Có khoảng hơn tám mươi người luyện chế ra được nhưng Pháp khí có phẩm giai khác nhau.
Phương Hà bỏ những đê giai Pháp khí ra ngoài, dùng ánh mắt của cường giả Kim Đan chọn ra mười món Pháp khí trung giai có Linh khí nồng đạm nhất, mang mười kiện Lưu Viêm Đỉnh tặng cho mỗi người, sau đó vị trưởng lão vừa mắng đệ tử xong lên đài, chọn ra một kiện trung giai Pháp khí tốt nhất.
Trưởng lão Luyện Khí Điện chắp tay đi tới Quan Vân Đài, trợn trừng nhìn Phương Hà một cái xong mới bắt đầu cẩn thận chọn lựa, cuối cùng chọn được một Pháp khí vòng tròn công thủ toàn vẹn là người đứng đầu.
Vừa thấy Chu Thừa giơ Pháp khí vòng tròn lên, từ trong đám đệ tử của Hàn Ngọc Tông có một tiếng nữ nhân kinh hô lên. Một thân ảnh nhỏ nhắn tách khỏi đám người chạy lên Quan Vân Đài, cung kính hành lễ với Phương Hà và Chu Thừa, hai tay run run nhận lấy hạt đan dược thất phẩm Hối Linh Đan vô cùng trân quý.
Trận văn đấu luyện khí đầu tiên chứng kiến chiến thắng của một nữ đệ tử Hàn Ngọc Tông khiến cho đệ tử hai tông Thương Vân và Thất Sát ngẩn ngơ nhìn nhau.
Thua bởi cường địch còn chấp nhận được, thua bởi một nữ nhân làm rất nhiều đệ tử hai tông cảm thấy không được tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.