Quyển 2 - Chương 143: Võ đấu (4)
Hắc Huyền
07/10/2017
Tên Chấp sự tóc xám đột nhiên chém ra một kích khủng bố không chỉ khiến Nghê Thu Vũ khiếp sợ mà Văn trưởng lão Mạc Phong, sư tôn của nàng cũng khẽ giật mình.
Mấy vị trưởng lão Thương Vân Tông ngồi trên quan sát đều thấy được điều quái dị từ phía Thất Sát Môn, có nhiều ánh mắt đều hướng về phía ấy. Chiếc quạt lông trong tay Mạc Phong cũng khép lại, kếu soạt một tiếng, lãnh ý trong mắt cùng dầy thêm một tầng nhưng không rời khỏi chỗ ngồi.
Trong những dịp tam tông luận võ thế này, đệ tử thi đấu với nhau bị thương cũng là lẽ thường. Hơn nữa Mạc Phong xem ra, Nghê Thu Vũ có thể bị trọng thương nhưng chắc không ảnh hưởng tới tính mạng.
Bởi vì đối thủ của nàng có cùng tu vi, cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.
Giao thủ với đối thủ cùng giai, bản lĩnh của Nghê Thu Vũ không kém, dù thua cũng không sợ chết.
Sắc mặt tất cả các trưởng lão của Thương Vân Tông đều có nét bất thiện, ở vị trí của Thất Sát Môn, trong mắt Trần Xương lại hiện lên một tia vui vẻ nhàn nhạt.
Trên Quan Vân Đài, Pháp khí cao giai của Nghê Thu Vũ bị phá, Triền Vân Mạt như lá rụng trong gió, phiêu phiêu bay sang một bên, trước người nàng chỉ còn bức tường rào phòng ngự cũng sắp tan vỡ.
Thực lực biểu hiện ra của tên Chấp sự tóc xám đã thực sự khiến Nghê Thu Vũ khiếp sợ. Người có thể bản lĩnh dùng một kiếm phá vỡ Triền Vân Mạt nhất định không thể là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường được.
Bình thường nếu Nghê Thu Vũ dùng toàn lực thúc giục Pháp khí cao giai, nàng có thể ngăn được một kích cường mãnh của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Trừ phi đối phương có sức mạnh của cường giả Kim Đan mới có thể một kích phá vỡ Triền Vân Mạt như vừa rồi.
Trong lòng kinh hãi, Nghê Thu Vũ cuối cùng cũng hoảng sợ, bước chân liên tiếp lui lại phía sau nhưng đối thủ của nàng cũng không dừng lại, liên tục chém ra hai kiếm.
Vừa hoảng sợ, Nghê Thu Vũ vừa vội vàng bấm pháp quyết, dùng tốc độ cực nhanh thi triển đạo pháp Thổ hệ sở trường nhất của mình.
Linh khí chuyển động, trước người Nghê Thu Vĩ dựng lên một vùng tràn ngập bụi đất, cát vàng tung bay tứ tán rồi ngưng kết thành một bức tường đất cao hơn một trượng, dày nửa trượng. Trên vách tường có màu như gạch đá, độ cứng rắn hơn hẳn tường thành bình thường.
Bức tường xuất hiện đã cho Nghê Thu Vũ cơ hội để thở dốc, nàng vội biến đổi pháp quyết, muốn đem bức tường phòng ngự trước người gia cố vững chắc thêm một chút.
Triền Vân Mạt bị phá, hàng rào phòng ngự đã bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng nàng còn chưa kịp chữa trị thì đã nghe thấy một tiếng nổ chói tai vang lên.
Oanh!!!
Bức tường đất do đạo pháp ngưng tụ bị một kích đâm thủng chẳng khác nào bức tường được xây từ đậu hũ. Chuôi phi kiếm đánh lên bức tường, biến nó phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Một cỗ sát cơ kinh khủng bao trùm lấy Nghê Thu Vũ. Phi kiếm của tên Chấp sự tóc xám không dừng lại, nó xuyên qua bức tường phòng ngự trực chỉ ngực nàng đâm tới.
Hàng phòng ngự không ngăn được phi kiếm làm sắc mặt Nghê Thu Vũ trắng nhợt, trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng.
Có thể dễ dàng phá hủy Triền Vân Mạt, lại đơn giản đột phá hai bức tường phòng ngự, thanh phi kiếm ấy mà đâm vào ngực Nghe Thu Vũ thì nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Tu chân giả không phải Yêu thú, thân thể tu sĩ Trúc Cơ đã cường đại hơn rất nhiều thân thể của phàm nhân nhưng vẫn không thể ngăn cản Pháp khí cao giai được. Dù phi kiếm của đối phương đã bị hai bức tường phòng ngự triệt tiêu hơn phân nửa uy lực, nó vẫn có thể đam xuyên tâm mạch của nàng.
Rốt cuộc sắc mặt Văn trưởng lão đã đại biến. Lão không nghĩ đệ tử Thất Sát Môn lại có thể tàn nhẫn như thế, muốn trong lần tam tông luận võ này giết chết một đệ tử của Thương Vân Tông, hơn nữa còn là một đệ tử chân truyền. Điều khiến lão ngạc nhiên hơn là Nghê Thu Vũ lại không thể ngăn cản được phi kiếm của một tu sĩ cùng giai.
Không chỉ có Mạc Phong, rất nhiều trưởng lão Thương Vân Tông đã nhìn ra hoàn cảnh hung hiểm trên võ đài, chỉ là khoảng cách quá xa, có thể nghĩ nhưng không thể cứu kịp nữa rồi.
Nhìn kiếm phong sắp sửa xẹt qua, Nghê Thu Vũ thở dài trong lòng, nhắm hai mắt buông xuôi. Nhưng ngay lúc phi kiếm chuẩn bị đâm vào ngực nàng thì có một đạo hắc ảnh từ dưới đài nhảy lên, khó khăn lắm mới chen vào giữa người nàng và thanh phi kiếm.
Phốc!
Một kiếm giữa ngực.
Tên Chấp sự tóc xám cười lạnh, nhưng qua khoảnh khắc ấy hắn há miệng không tin nổi, vì người hắn đam không phải Nghê Thu Vũ mà là hậu tâm của một thiếu niên mặc áo bào màu xám.
Nghê Thu Vũ mở hai mắt, vẻ mặt không tin nổi nhìn vào người thiếu niên vừa đỡ một kiếm chí mạng thay cho nàng.
“Bạch Dịch…”
Nghê Thu Vũ nói trong ngây ngốc, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt người thiếu niên xuống tới ngực đối phương thì thấy nửa đoạn phi kiếm thò ra mới hoảng sợ hô lên. “Đỡ kiếm thay ta, ngươi điên rồi sao! Ngươi sẽ chết đấy!”
Thực ra không cần Nghê Thu Vũ phải hét lên như vậy. Tất cả mọi người có mặt đều minh bạch, thiếu niên đột nhiên nhảy lên võ đài đỡ lấy một kiếm cho Nghê Thu Vũ chắc chắn không còn khả năng sống sót nào.
Bị phi kiếm đâm thủng ngực, cường giả tu vi cao thâm cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Trên đài cao, người thiếu niên bị phi kiếm đâm thủng ngực trước ánh mắt của cả vạn con người không phải ai khác, chính là Bạch Dịch!
Nhìn Nghê Thu Vũ bằng ánh mắt đờ đẫn, đã thấp thoáng tử khí, hắn vẫn chậm rãi quay đầu, vẻ không cam lòng nhìn tên Chấp sự tóc xám của Thất Sát Môn.
Vẻ đắc ý trên mặt tên Chấp sự này đã không còn. Mục đích ban đầu của hắn là đánh chết một tên đệ tử chân truyền của Thương Vân tông, hiện giờ người sắp chết lại chỉ là một tên đệ tử ngoại môn chẳng có giá trị gì.
Trận chiến đột nhiên xuất hiện biến cố khiến tất cả mọi người có mặt chứng kiến đều khiếp sợ.
Trên Quan Vân Đài, hai đệ tử còn lại đang đối chiến cũng ngừng tay, vẻ mặt khó tin y hệt như sắc mặt của hơn một vạn đệ tử tam tông có mặt.
Tên Chấp sự nhìn thấy người thiếu niên sắp chết vẫn quay lại nhìn mình thì trong lòng kinh hãi, không tự chủ được mà lui về sau một bước.
Xoay mặt lại, trong mắt Bạch Dịch hiện ra một tia quỷ dị, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười âm trầm, khàn giọng nói. “Từ biệt tại Nhập Vân Cốc chưa lâu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Nghe thấy vậy, tên Chấp sự này càng hoảng sợ. Lúc này hắn đã nhận ra Bạch Dịch.
Đã gặp nhau hai lần, hắn tất nhiên phải nhớ đối phương. Lúc ở Nhập Vân Cốc hắn còn tưởng đã đánh chết đối phương rồi, bây giờ không thể lý giải vì sao đối phương lại vẫn còn sống.
Tâm thần hoảng loạn, tên Chấp sự thuận miệng quát lên. “Ngươi không chết!”
Vừa nói dứt lời, sắc mặt hắn đại biến.
Nghe đối phương nói, tất cả trưởng lão của Thương Vân Tông đều đứng bật dậy, đừng đạo uy áp cuốn tới, sắc mặt của tông chủ Thương Vân Tông cũng trở nên lạnh lẽo.
Nghe được ba từ đối phương thốt ra, khóe miệng Bạch Dịch nhếch lên thành nụ cười mới dần biến mất, rơi vào trạng thái mờ mịt như một người không còn sinh cơ nữa.
Vừa rồi Bạch Dịch cố ý nói ra mấy từ, chính là để bẫy đối phương thốt ra mấy lời như vậy mà thôi.
Ba chữ “Ngươi không chết” thốt ra từ miệng đối phương đã gián tiếp thừa nhận hắn từng có mặt tại Nhập Vân Cốc, đã từng đánh chết Bạch Dịch. Thảm án tại Nhập Vân Cốc cuối cùng đã lộ ra manh mối.
Khuôn mặt tên Chấp sự của Thất Sát Môn đã xám ngắt như tro tàn. Hắn không ngờ mình nhất thời sơ sẩy, vô tình thừa nhận mình đã từng có mặt ở Nhập Vân Cốc. Không đợi hắn có động tĩnh gì, mấy đạo uy áp cường đại đã lập tức xuất hiện giam cầm hắn trên Quan Vân Đài.
Linh lực của các trưởng lão Thương Vân Tông mang theo giận giữ, phẫn nộ thi nhau bộc phát.
Tuy cũng nghi ngờ vụ thảm sát ở Nhập Vân Cốc có liên quan tới Thất Sát Môn nhưng bọn họ không có chứng cứ rõ ràng. Mục đích của lần tam tông luận võ này cũng chỉ là muốn đánh động Thất Sát Môn mà thôi. Hiện giờ đã có manh mối, Thất Sát Môn sẽ phải đưa ra được câu trả lời thích đáng.
Hô!
Ngay thời điểm tên Chấp sự tóc xám bị Linh lực của các trưởng lão Thương Vân Tông giam cầm, từ vị trí của Thất Sát Môn chợt bay lên một đạo kiếm quang, dùng tốc độ nhanh như điện đánh úp về phía Quan Vân Đài.
Phốc!
Trên Quan Vân Đài, kiếm quang lóe sáng, tuyệt đại đa số tu sĩ chưa kịp nhìn rõ thì đầu tên Chấp sự đã lìa khỏi cổ, chết bất đắc kỳ tử.
Mấy vị trưởng lão Thương Vân Tông ngồi trên quan sát đều thấy được điều quái dị từ phía Thất Sát Môn, có nhiều ánh mắt đều hướng về phía ấy. Chiếc quạt lông trong tay Mạc Phong cũng khép lại, kếu soạt một tiếng, lãnh ý trong mắt cùng dầy thêm một tầng nhưng không rời khỏi chỗ ngồi.
Trong những dịp tam tông luận võ thế này, đệ tử thi đấu với nhau bị thương cũng là lẽ thường. Hơn nữa Mạc Phong xem ra, Nghê Thu Vũ có thể bị trọng thương nhưng chắc không ảnh hưởng tới tính mạng.
Bởi vì đối thủ của nàng có cùng tu vi, cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.
Giao thủ với đối thủ cùng giai, bản lĩnh của Nghê Thu Vũ không kém, dù thua cũng không sợ chết.
Sắc mặt tất cả các trưởng lão của Thương Vân Tông đều có nét bất thiện, ở vị trí của Thất Sát Môn, trong mắt Trần Xương lại hiện lên một tia vui vẻ nhàn nhạt.
Trên Quan Vân Đài, Pháp khí cao giai của Nghê Thu Vũ bị phá, Triền Vân Mạt như lá rụng trong gió, phiêu phiêu bay sang một bên, trước người nàng chỉ còn bức tường rào phòng ngự cũng sắp tan vỡ.
Thực lực biểu hiện ra của tên Chấp sự tóc xám đã thực sự khiến Nghê Thu Vũ khiếp sợ. Người có thể bản lĩnh dùng một kiếm phá vỡ Triền Vân Mạt nhất định không thể là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường được.
Bình thường nếu Nghê Thu Vũ dùng toàn lực thúc giục Pháp khí cao giai, nàng có thể ngăn được một kích cường mãnh của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Trừ phi đối phương có sức mạnh của cường giả Kim Đan mới có thể một kích phá vỡ Triền Vân Mạt như vừa rồi.
Trong lòng kinh hãi, Nghê Thu Vũ cuối cùng cũng hoảng sợ, bước chân liên tiếp lui lại phía sau nhưng đối thủ của nàng cũng không dừng lại, liên tục chém ra hai kiếm.
Vừa hoảng sợ, Nghê Thu Vũ vừa vội vàng bấm pháp quyết, dùng tốc độ cực nhanh thi triển đạo pháp Thổ hệ sở trường nhất của mình.
Linh khí chuyển động, trước người Nghê Thu Vĩ dựng lên một vùng tràn ngập bụi đất, cát vàng tung bay tứ tán rồi ngưng kết thành một bức tường đất cao hơn một trượng, dày nửa trượng. Trên vách tường có màu như gạch đá, độ cứng rắn hơn hẳn tường thành bình thường.
Bức tường xuất hiện đã cho Nghê Thu Vũ cơ hội để thở dốc, nàng vội biến đổi pháp quyết, muốn đem bức tường phòng ngự trước người gia cố vững chắc thêm một chút.
Triền Vân Mạt bị phá, hàng rào phòng ngự đã bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng nàng còn chưa kịp chữa trị thì đã nghe thấy một tiếng nổ chói tai vang lên.
Oanh!!!
Bức tường đất do đạo pháp ngưng tụ bị một kích đâm thủng chẳng khác nào bức tường được xây từ đậu hũ. Chuôi phi kiếm đánh lên bức tường, biến nó phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Một cỗ sát cơ kinh khủng bao trùm lấy Nghê Thu Vũ. Phi kiếm của tên Chấp sự tóc xám không dừng lại, nó xuyên qua bức tường phòng ngự trực chỉ ngực nàng đâm tới.
Hàng phòng ngự không ngăn được phi kiếm làm sắc mặt Nghê Thu Vũ trắng nhợt, trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng.
Có thể dễ dàng phá hủy Triền Vân Mạt, lại đơn giản đột phá hai bức tường phòng ngự, thanh phi kiếm ấy mà đâm vào ngực Nghe Thu Vũ thì nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Tu chân giả không phải Yêu thú, thân thể tu sĩ Trúc Cơ đã cường đại hơn rất nhiều thân thể của phàm nhân nhưng vẫn không thể ngăn cản Pháp khí cao giai được. Dù phi kiếm của đối phương đã bị hai bức tường phòng ngự triệt tiêu hơn phân nửa uy lực, nó vẫn có thể đam xuyên tâm mạch của nàng.
Rốt cuộc sắc mặt Văn trưởng lão đã đại biến. Lão không nghĩ đệ tử Thất Sát Môn lại có thể tàn nhẫn như thế, muốn trong lần tam tông luận võ này giết chết một đệ tử của Thương Vân Tông, hơn nữa còn là một đệ tử chân truyền. Điều khiến lão ngạc nhiên hơn là Nghê Thu Vũ lại không thể ngăn cản được phi kiếm của một tu sĩ cùng giai.
Không chỉ có Mạc Phong, rất nhiều trưởng lão Thương Vân Tông đã nhìn ra hoàn cảnh hung hiểm trên võ đài, chỉ là khoảng cách quá xa, có thể nghĩ nhưng không thể cứu kịp nữa rồi.
Nhìn kiếm phong sắp sửa xẹt qua, Nghê Thu Vũ thở dài trong lòng, nhắm hai mắt buông xuôi. Nhưng ngay lúc phi kiếm chuẩn bị đâm vào ngực nàng thì có một đạo hắc ảnh từ dưới đài nhảy lên, khó khăn lắm mới chen vào giữa người nàng và thanh phi kiếm.
Phốc!
Một kiếm giữa ngực.
Tên Chấp sự tóc xám cười lạnh, nhưng qua khoảnh khắc ấy hắn há miệng không tin nổi, vì người hắn đam không phải Nghê Thu Vũ mà là hậu tâm của một thiếu niên mặc áo bào màu xám.
Nghê Thu Vũ mở hai mắt, vẻ mặt không tin nổi nhìn vào người thiếu niên vừa đỡ một kiếm chí mạng thay cho nàng.
“Bạch Dịch…”
Nghê Thu Vũ nói trong ngây ngốc, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt người thiếu niên xuống tới ngực đối phương thì thấy nửa đoạn phi kiếm thò ra mới hoảng sợ hô lên. “Đỡ kiếm thay ta, ngươi điên rồi sao! Ngươi sẽ chết đấy!”
Thực ra không cần Nghê Thu Vũ phải hét lên như vậy. Tất cả mọi người có mặt đều minh bạch, thiếu niên đột nhiên nhảy lên võ đài đỡ lấy một kiếm cho Nghê Thu Vũ chắc chắn không còn khả năng sống sót nào.
Bị phi kiếm đâm thủng ngực, cường giả tu vi cao thâm cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Trên đài cao, người thiếu niên bị phi kiếm đâm thủng ngực trước ánh mắt của cả vạn con người không phải ai khác, chính là Bạch Dịch!
Nhìn Nghê Thu Vũ bằng ánh mắt đờ đẫn, đã thấp thoáng tử khí, hắn vẫn chậm rãi quay đầu, vẻ không cam lòng nhìn tên Chấp sự tóc xám của Thất Sát Môn.
Vẻ đắc ý trên mặt tên Chấp sự này đã không còn. Mục đích ban đầu của hắn là đánh chết một tên đệ tử chân truyền của Thương Vân tông, hiện giờ người sắp chết lại chỉ là một tên đệ tử ngoại môn chẳng có giá trị gì.
Trận chiến đột nhiên xuất hiện biến cố khiến tất cả mọi người có mặt chứng kiến đều khiếp sợ.
Trên Quan Vân Đài, hai đệ tử còn lại đang đối chiến cũng ngừng tay, vẻ mặt khó tin y hệt như sắc mặt của hơn một vạn đệ tử tam tông có mặt.
Tên Chấp sự nhìn thấy người thiếu niên sắp chết vẫn quay lại nhìn mình thì trong lòng kinh hãi, không tự chủ được mà lui về sau một bước.
Xoay mặt lại, trong mắt Bạch Dịch hiện ra một tia quỷ dị, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười âm trầm, khàn giọng nói. “Từ biệt tại Nhập Vân Cốc chưa lâu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Nghe thấy vậy, tên Chấp sự này càng hoảng sợ. Lúc này hắn đã nhận ra Bạch Dịch.
Đã gặp nhau hai lần, hắn tất nhiên phải nhớ đối phương. Lúc ở Nhập Vân Cốc hắn còn tưởng đã đánh chết đối phương rồi, bây giờ không thể lý giải vì sao đối phương lại vẫn còn sống.
Tâm thần hoảng loạn, tên Chấp sự thuận miệng quát lên. “Ngươi không chết!”
Vừa nói dứt lời, sắc mặt hắn đại biến.
Nghe đối phương nói, tất cả trưởng lão của Thương Vân Tông đều đứng bật dậy, đừng đạo uy áp cuốn tới, sắc mặt của tông chủ Thương Vân Tông cũng trở nên lạnh lẽo.
Nghe được ba từ đối phương thốt ra, khóe miệng Bạch Dịch nhếch lên thành nụ cười mới dần biến mất, rơi vào trạng thái mờ mịt như một người không còn sinh cơ nữa.
Vừa rồi Bạch Dịch cố ý nói ra mấy từ, chính là để bẫy đối phương thốt ra mấy lời như vậy mà thôi.
Ba chữ “Ngươi không chết” thốt ra từ miệng đối phương đã gián tiếp thừa nhận hắn từng có mặt tại Nhập Vân Cốc, đã từng đánh chết Bạch Dịch. Thảm án tại Nhập Vân Cốc cuối cùng đã lộ ra manh mối.
Khuôn mặt tên Chấp sự của Thất Sát Môn đã xám ngắt như tro tàn. Hắn không ngờ mình nhất thời sơ sẩy, vô tình thừa nhận mình đã từng có mặt ở Nhập Vân Cốc. Không đợi hắn có động tĩnh gì, mấy đạo uy áp cường đại đã lập tức xuất hiện giam cầm hắn trên Quan Vân Đài.
Linh lực của các trưởng lão Thương Vân Tông mang theo giận giữ, phẫn nộ thi nhau bộc phát.
Tuy cũng nghi ngờ vụ thảm sát ở Nhập Vân Cốc có liên quan tới Thất Sát Môn nhưng bọn họ không có chứng cứ rõ ràng. Mục đích của lần tam tông luận võ này cũng chỉ là muốn đánh động Thất Sát Môn mà thôi. Hiện giờ đã có manh mối, Thất Sát Môn sẽ phải đưa ra được câu trả lời thích đáng.
Hô!
Ngay thời điểm tên Chấp sự tóc xám bị Linh lực của các trưởng lão Thương Vân Tông giam cầm, từ vị trí của Thất Sát Môn chợt bay lên một đạo kiếm quang, dùng tốc độ nhanh như điện đánh úp về phía Quan Vân Đài.
Phốc!
Trên Quan Vân Đài, kiếm quang lóe sáng, tuyệt đại đa số tu sĩ chưa kịp nhìn rõ thì đầu tên Chấp sự đã lìa khỏi cổ, chết bất đắc kỳ tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.