Quyển 2 - Chương 145: Võ đấu (6)
Hắc Huyền
17/10/2017
Trận võ đấu cuối cùng, đệ tử thiên tài của Thất Sát Môn và Hàn Ngọc Tông cùng lên võ đài.
Với tư cách là trận chiến cuối cùng trong lần tam tông luận võ này, Thương Vân Tông cũng phái ra đệ tử mạnh mẽ nhất. Chín cuộc chiến trước, đệ tử Thương Vân Tông thắng nhiều thua ít nhưng trận chiến cuối này mới là trận giao phong của các đệ tử mạnh nhất mỗi tông môn.
Thiên tài của ba đại tông môn, dù bên nào bị thua cũng đều tạo thành ảnh hưởng không nhỏ tới đệ tử bản môn. Bởi vậy, trận võ đấu cuối cùng này Thương Vân Tông tất nhiên phải toàn lực ứng đối.
Sau khi Văn trưởng lão có ý bảo, Lý Lâm Uyên nhanh chóng đi lên đài cao. Vị đệ tử thiên tài này vừa xuất hiện đã nhận được rất nhiều tiếng hoan hô của đệ tử Thương Vân Tông.
Danh hào Nam Uyên Bắc Nhai không làm các trưởng lão Thương Vân quan tâm, nhưng đám đệ tử nghe được lại như sấm bên tai.
Lữ Tịch Thần và Vương Thương cũng lên đài, mỗi người đều kéo theo sự cổ vũ cuồng nhiệt của đệ tử tông mình. Những đệ tử cấp thấp của Thất Sát Môn thấy đệ tử thiên tài của tông môn mình lên đài thì cả đám đều cao giọng hò hét.
Phía dưới Quan Vân Đài, Bạch Dịch đối mặt với Nghê Thu Vũ đã khóc hết cả nước mắt thì liên tục cười khổ.
“Ta cứ tưởng ngươi đã chết, ngươi chế tạo Khôi Lỗi linh động như vậy làm gì chứ, khiến ta xấu mặt trước biết bao người.” Nghe Thu Vũ lau nước mắt, khuôn mặt ửng đỏ mắng. Cũng may đệ tử xung quanh đều đang tập trung vào trận võ đấu nên không để ý tới ngữ khí trách mắng của một cô nương như nàng.
“Không có Khôi Lỗi thì ta đã chết rồi.” Bạch Dịch bất đắc dĩ buông tay nói. “Sự tình diễn ra bất ngờ, Thu Vũ sư tỷ chớ trách.”
Trừng mắt nhìn thiếu niên trước mắt, Nghe Thu Vũ cũng thấy ngữ khí của mình có điều không đúng, chẳng khác nào đang làm nũng, nàng vội sửa lại. “Tha cho ngươi lần này vậy. Lần sau còn làm ta rơi nước mắt, ta không phải…”
Nói tới đây trong lòng nàng đã nhảy loạn, tự nhủ tại sao mình lại thấy bực bội như vậy, sao không dễ dàng buông bỏ được.
Cho nên nửa câu sau liền biến thành một tiếng hừ lạnh. Nàng xoay người rời đi, xuyên qua đám người trở về Bích Lạc Phong, không còn tâm tư mà xem trận võ đấu cuối cùng nữa.
Cao Nhân vừa bon chen tới nơi, khuôn mặt sùng bái nhìn Bạch Dịch. Khương Đại Xuyên thì ra bộ ghen ghét muôn phần nhìn thân ảnh đang dần biến mất của Nghê Thu Vũ, chua chát nói. “Tiểu thúc quả nhiên là cao nhân, không cần Linh thạch vẫn có thể khiến cho sư tỷ yêu thương nhung nhớ.”
“Dịch ca ca thật là lợi hại nha! Lại còn có một phân thân Khôi Lỗi nữa.” Đồng Linh bé nhỏ cũng cố gắng chen lấn tới đây, vây quanh Bạch Dịch vui mừng nói.
Bạch Dịch gặp mấy người quen thân cũng chỉ biết lắc đầu một cách bất đắc dĩ, sau đó hướng ánh mắt lên Quan Vân Đài.
Trên đài cao, Lữ Tịch Thần đang trợn mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hai người đụng chạm, Bạch Dịch phát hiện ra một tia tiếu ý, hướng lên thiếu nữ trên đài khẽ gật đầu một cái. Cái gật đầu của hắn thiếu chút nữa làm Lữ Tịch Thần giẫn dữ nhảy xuống võ đài.
Ba đại đệ tử thiên tài đều đã lên võ đài, tiếng hoan hô vang lên bốn phía nhưng chúng vừa dứt thì tất cả đều trợn mắt kinh ngạc.
Điều khiến rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông ngạc nhiên chính là vị trí của Lý Lâm Uyên.
Trên đài, Lý Lâm Uyên đi tới đối diện với Lữ Tịch Thần mà không để ý tới Vương Thương kiêu ngạo của Thất Sát Môn.
“Sao Lý Lâm Uyên lại thành đối thủ của Thanh Châu Minh Ngọc rồi?”
“Chẳng lẽ Lý sư huynh lần trước bị Vương Thương đánh cho khiếp sợ, lần này không dám cùng đối phương giao thủ nữa?”
“Thanh Châu Minh Ngọc cũng không dễ động vào, hẳn Lý sư huynh đã chọn phải đối thủ khó dây dưa nhất rồi.”
“Ngươi không thấy tại trận đấu bên ngoài Chấp Sự Đường lần trước, Vương Thương phun ra Pháp bảo hay sao? Đừng nói là Lý sư huynh, cả Nam Uyên lẫn Bắc Nhai cùng tụ tập một chỗ cũng chưa chắc đã là đối thủ của tên Vương Thương kia.”
“Xem ra tông môn cũng muốn bỏ trận thi đấu cuối cùng này rồi. Tu sĩ Trúc Cơ mà đã có thể thúc giục Pháp bảo, những tu sĩ cùng giai có ai là đối thủ chứ?”
“Thất Sát Môn kiêu ngạo như thế, ngoài việc tàn sát đệ tử ngoại môn ở Nhập Vân Cốc không thương tiếc, lại ở Chấp Sự Đường khi dễ đệ tử nội môn ta, chẳng lẽ không có cách nào giáo huấn bọn chúng hay sao?”
“Giáo huẫn? Lấy cái gì mà giáo huấn? Trừ phi đệ tử Thương Vân ta cũng có người có thể thúc giục được Pháp bảo.”
Rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông lén lút nghị luận, nhiều người lòng đầy căm phẫn nhưng không dám leo lên võ đài. Có những đệ tử đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ cũng không dám vì sợ thực lực khủng bố của Vương Thương.
Vương Thương leo lên đài, thấy Lý Lâm Uyên hướng về phía Lữ Tịch Thần đi tới thì cười lớn, tế ra pháp khí Cốt tiên.
Ba!...
Âm thanh thanh thúy vang lên, Cốt tiên của Vương Thương vụt trúng thi thể của đệ tử tóc xám, khiến nó văng ra nên xuống đám người ở dưới võ đài.
Dưới đài, máu tươi vang tung tóa lên hơn trăm đệ tử Thương Vân Tông khiến cả bọn chửi bới om sòm. Vương Thương vẫn làm bộ mắt điếc tai ngơ, dùng tư thái cuồng ngạo mà nhìn xuống.
“Lý Lâm Uyên, ngươi ngay cả dũng khí đứng trước mặt ta cũng không có cũng không sao. Gọi Lũng Vô Nhai ra đi, nếu đánh bại cả Nam Uyên Bắc Nhai các ngươi, ở Đại Phổ này ta chính là đệ nhất nhân dưới Kim Đan rồi.”
Trong đám đệ tử Thương Vân Tông đứng dưới võ đài, có một đệ tử của Phù Diêu Phong không nhịn được nói. “Lũng sư huynh đang bế quan trùng kích Kim Đan cảnh, không có thời gian tranh đấu với Thất Sát Môn các ngươi.”
“Bế quan?”
Vương Thương hừ lạnh đáp. “Hừ, Nam Uyên khiếp đảm, Bắc Nhai bế quan. Đệ tử Thương Vân Tông các ngươi cũng đủ nhút nhát đấy. Nếu Nam Uyên Bắc Nhai đã không dám giao thủ cùng ta, vậy hãy gọi nữ tử Nguyệt Trung Tiên ra đi. Vương mỗ muốn gặp lại Tiên tử của Thương Vân Tông các ngươi.”
“Thật cuồng vọng!”
“Ngươi chưa đủ tư cách giao thủ cùng với Tiên Tử của chúng ta.”
“Đệ nhất nhân dưới Kim Đan cảnh sao? Ngươi không sợ gió cắt mất đầu lưỡi của ngươi à?”
Vương Thương khiêu khích như thế khiến đám đệ tử Thương Vân Tông nổi giận, bất chấp sự có mặt của các Trưởng lão, nhao nhao mắng chửi.
Xa xa, ở vị trí ngồi của Thất Sát Môn, trưởng lão Trần Xương quét mắt nhìn thi thể tên Chấp sự tóc xám vừa bị đánh bay xuống dưới đài, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn tên đệ tử Vương Nhiêm đang bị trói trên đài, cuối cùng hướng về chỗ Bạch Dịch đang đứng, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh.
Đứng trong đám người, Bạch Dịch bỗng phát hiện thấy một tia sát cơ xẹt qua, hắn quay đầu nhìn lại thì ánh mắt của Trần Xương đã sớm chuyển đi chỗ khác rồi. Vị trưởng lão Nguyên Anh duy nhất của Thất Sát Môn đang mỉm cười đắc ý nhìn tên đệ tử đứng trên đài cao.
Là ảo giác sao?
Trong lòng Bạch Dịch sinh nghi. Tuy vừa rồi hắn vận dụng Thiên Cơ Khôi Lỗi nhưng không hề hiển lộ thực lực bản thân chút nào, trưởng lão Nguyên Anh của Thất Sát Môn lẽ ra phải không để một tên đệ tử ngoại môn như hắn ở trong lòng mới phải chứ.
Thần sắc Bạch Dịch trầm xuống, nếu bị một cường giả Nguyên Anh của Thất Sát Môn để ý thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt rồi.
Trên Quan Vân Đài, Lữ Tịch Thần đã đối chiến với Lý Lâm Uyên, trong khi đối thủ của Vương Thương vẫn chưa xuất hiện.
Ba!...
Một tiếng roi quật lại vang lên, Vương Thương quay đầu nhìn về phía các trưởng lão của Thương Vân Tông, dùng giọng cao ngạo nói. “Mong rằng Thương Vân tông nhanh chóng phái đệ tử ra cùng ta đấu trận đấu cuối cùng này. Đầu Cốt tiên của ta không chờ được nữa rồi. Nhưng xin khuyên một câu, nếu không phải đệ tử Trúc Cơ đỉnh phong thì đừng đưa lên đài làm gì cho mất mặt.”
Lời nói cuồng ngạo của hắn vang lên lập tức kéo theo một tràng chửi rủa. Một số Trưởng lão Thương Vân Tông nhấp nhổm không yên nhưng tông chủ thì vẫn vững như bàn thạch. Lê Văn Long chỉ quay đầu nhìn về hướng Vọng Nguyệt Phong.
Ô.ô.ô.n.g..!
Vương Thương vừa nói xong, từ phía sau Vọng Nguyệt Phong bay lên một đạo tử mang chớp mắt, sau đó, một tiếng xé gió lạnh thấu xương rất nhanh tiến lại gần.
Lúc tia tử mang kia tiến lại gần mọi người mới nhìn ra, thì ra là một thanh phi kiếm toàn thân mang màu tím sậm.
Trên phi kiếm có một vị nữ tử mặc đạo bào maù trắng, mặt nạ bảo hộ là một tấm lụa mỏng, mái tóc như thác bay pháp phới trong gió như tiên nữ chốn cửu thiên.
Sau thời gian mấy hơi thở, nữ tử chân đạp phi kiếm đã tiến lên võ đài. Nàng nhẹ nhàng thả người, bay xuống như một đóa hoa từ trên trời giáng xuống đứng đối diện với Vương Thương.
Thân ảnh nữ tử bất động nhưng chuôi thanh phi kiếm màu tím có phần cứng nhắc, chậm rãi biến đổi hình thái. Sau một lúc mới từ trạng thái phi hành khôi phục thành một thanh phi kiếm nhỏ lơ lửng trước người nữ tử này. Một khí tức khủng bố vượt qua khí tức của Pháp khí cao giai chậm rãi lưu chuyển trên Tử Kiếm.
Hai chữ Pháp bảo đồng thời xuất hiện trong lòng các Trưởng lão của tam tông. Điều khiến mọi người khiếp sợ hơn là nữ tử phía sau tấm khăn lụa mỏng che mặt kia lại chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Vương Thương có thể thu kiếm vào bụng, trong tình trạng nguy cấp miễn cưỡng thúc giục ra Pháp bảo còn nữ tử thần bí của Thương Vân Tông vừa lên đài kia lại có thể trực tiếp đạp trên Pháp bảo mà đến!
Với tư cách là trận chiến cuối cùng trong lần tam tông luận võ này, Thương Vân Tông cũng phái ra đệ tử mạnh mẽ nhất. Chín cuộc chiến trước, đệ tử Thương Vân Tông thắng nhiều thua ít nhưng trận chiến cuối này mới là trận giao phong của các đệ tử mạnh nhất mỗi tông môn.
Thiên tài của ba đại tông môn, dù bên nào bị thua cũng đều tạo thành ảnh hưởng không nhỏ tới đệ tử bản môn. Bởi vậy, trận võ đấu cuối cùng này Thương Vân Tông tất nhiên phải toàn lực ứng đối.
Sau khi Văn trưởng lão có ý bảo, Lý Lâm Uyên nhanh chóng đi lên đài cao. Vị đệ tử thiên tài này vừa xuất hiện đã nhận được rất nhiều tiếng hoan hô của đệ tử Thương Vân Tông.
Danh hào Nam Uyên Bắc Nhai không làm các trưởng lão Thương Vân quan tâm, nhưng đám đệ tử nghe được lại như sấm bên tai.
Lữ Tịch Thần và Vương Thương cũng lên đài, mỗi người đều kéo theo sự cổ vũ cuồng nhiệt của đệ tử tông mình. Những đệ tử cấp thấp của Thất Sát Môn thấy đệ tử thiên tài của tông môn mình lên đài thì cả đám đều cao giọng hò hét.
Phía dưới Quan Vân Đài, Bạch Dịch đối mặt với Nghê Thu Vũ đã khóc hết cả nước mắt thì liên tục cười khổ.
“Ta cứ tưởng ngươi đã chết, ngươi chế tạo Khôi Lỗi linh động như vậy làm gì chứ, khiến ta xấu mặt trước biết bao người.” Nghe Thu Vũ lau nước mắt, khuôn mặt ửng đỏ mắng. Cũng may đệ tử xung quanh đều đang tập trung vào trận võ đấu nên không để ý tới ngữ khí trách mắng của một cô nương như nàng.
“Không có Khôi Lỗi thì ta đã chết rồi.” Bạch Dịch bất đắc dĩ buông tay nói. “Sự tình diễn ra bất ngờ, Thu Vũ sư tỷ chớ trách.”
Trừng mắt nhìn thiếu niên trước mắt, Nghe Thu Vũ cũng thấy ngữ khí của mình có điều không đúng, chẳng khác nào đang làm nũng, nàng vội sửa lại. “Tha cho ngươi lần này vậy. Lần sau còn làm ta rơi nước mắt, ta không phải…”
Nói tới đây trong lòng nàng đã nhảy loạn, tự nhủ tại sao mình lại thấy bực bội như vậy, sao không dễ dàng buông bỏ được.
Cho nên nửa câu sau liền biến thành một tiếng hừ lạnh. Nàng xoay người rời đi, xuyên qua đám người trở về Bích Lạc Phong, không còn tâm tư mà xem trận võ đấu cuối cùng nữa.
Cao Nhân vừa bon chen tới nơi, khuôn mặt sùng bái nhìn Bạch Dịch. Khương Đại Xuyên thì ra bộ ghen ghét muôn phần nhìn thân ảnh đang dần biến mất của Nghê Thu Vũ, chua chát nói. “Tiểu thúc quả nhiên là cao nhân, không cần Linh thạch vẫn có thể khiến cho sư tỷ yêu thương nhung nhớ.”
“Dịch ca ca thật là lợi hại nha! Lại còn có một phân thân Khôi Lỗi nữa.” Đồng Linh bé nhỏ cũng cố gắng chen lấn tới đây, vây quanh Bạch Dịch vui mừng nói.
Bạch Dịch gặp mấy người quen thân cũng chỉ biết lắc đầu một cách bất đắc dĩ, sau đó hướng ánh mắt lên Quan Vân Đài.
Trên đài cao, Lữ Tịch Thần đang trợn mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hai người đụng chạm, Bạch Dịch phát hiện ra một tia tiếu ý, hướng lên thiếu nữ trên đài khẽ gật đầu một cái. Cái gật đầu của hắn thiếu chút nữa làm Lữ Tịch Thần giẫn dữ nhảy xuống võ đài.
Ba đại đệ tử thiên tài đều đã lên võ đài, tiếng hoan hô vang lên bốn phía nhưng chúng vừa dứt thì tất cả đều trợn mắt kinh ngạc.
Điều khiến rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông ngạc nhiên chính là vị trí của Lý Lâm Uyên.
Trên đài, Lý Lâm Uyên đi tới đối diện với Lữ Tịch Thần mà không để ý tới Vương Thương kiêu ngạo của Thất Sát Môn.
“Sao Lý Lâm Uyên lại thành đối thủ của Thanh Châu Minh Ngọc rồi?”
“Chẳng lẽ Lý sư huynh lần trước bị Vương Thương đánh cho khiếp sợ, lần này không dám cùng đối phương giao thủ nữa?”
“Thanh Châu Minh Ngọc cũng không dễ động vào, hẳn Lý sư huynh đã chọn phải đối thủ khó dây dưa nhất rồi.”
“Ngươi không thấy tại trận đấu bên ngoài Chấp Sự Đường lần trước, Vương Thương phun ra Pháp bảo hay sao? Đừng nói là Lý sư huynh, cả Nam Uyên lẫn Bắc Nhai cùng tụ tập một chỗ cũng chưa chắc đã là đối thủ của tên Vương Thương kia.”
“Xem ra tông môn cũng muốn bỏ trận thi đấu cuối cùng này rồi. Tu sĩ Trúc Cơ mà đã có thể thúc giục Pháp bảo, những tu sĩ cùng giai có ai là đối thủ chứ?”
“Thất Sát Môn kiêu ngạo như thế, ngoài việc tàn sát đệ tử ngoại môn ở Nhập Vân Cốc không thương tiếc, lại ở Chấp Sự Đường khi dễ đệ tử nội môn ta, chẳng lẽ không có cách nào giáo huấn bọn chúng hay sao?”
“Giáo huẫn? Lấy cái gì mà giáo huấn? Trừ phi đệ tử Thương Vân ta cũng có người có thể thúc giục được Pháp bảo.”
Rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông lén lút nghị luận, nhiều người lòng đầy căm phẫn nhưng không dám leo lên võ đài. Có những đệ tử đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ cũng không dám vì sợ thực lực khủng bố của Vương Thương.
Vương Thương leo lên đài, thấy Lý Lâm Uyên hướng về phía Lữ Tịch Thần đi tới thì cười lớn, tế ra pháp khí Cốt tiên.
Ba!...
Âm thanh thanh thúy vang lên, Cốt tiên của Vương Thương vụt trúng thi thể của đệ tử tóc xám, khiến nó văng ra nên xuống đám người ở dưới võ đài.
Dưới đài, máu tươi vang tung tóa lên hơn trăm đệ tử Thương Vân Tông khiến cả bọn chửi bới om sòm. Vương Thương vẫn làm bộ mắt điếc tai ngơ, dùng tư thái cuồng ngạo mà nhìn xuống.
“Lý Lâm Uyên, ngươi ngay cả dũng khí đứng trước mặt ta cũng không có cũng không sao. Gọi Lũng Vô Nhai ra đi, nếu đánh bại cả Nam Uyên Bắc Nhai các ngươi, ở Đại Phổ này ta chính là đệ nhất nhân dưới Kim Đan rồi.”
Trong đám đệ tử Thương Vân Tông đứng dưới võ đài, có một đệ tử của Phù Diêu Phong không nhịn được nói. “Lũng sư huynh đang bế quan trùng kích Kim Đan cảnh, không có thời gian tranh đấu với Thất Sát Môn các ngươi.”
“Bế quan?”
Vương Thương hừ lạnh đáp. “Hừ, Nam Uyên khiếp đảm, Bắc Nhai bế quan. Đệ tử Thương Vân Tông các ngươi cũng đủ nhút nhát đấy. Nếu Nam Uyên Bắc Nhai đã không dám giao thủ cùng ta, vậy hãy gọi nữ tử Nguyệt Trung Tiên ra đi. Vương mỗ muốn gặp lại Tiên tử của Thương Vân Tông các ngươi.”
“Thật cuồng vọng!”
“Ngươi chưa đủ tư cách giao thủ cùng với Tiên Tử của chúng ta.”
“Đệ nhất nhân dưới Kim Đan cảnh sao? Ngươi không sợ gió cắt mất đầu lưỡi của ngươi à?”
Vương Thương khiêu khích như thế khiến đám đệ tử Thương Vân Tông nổi giận, bất chấp sự có mặt của các Trưởng lão, nhao nhao mắng chửi.
Xa xa, ở vị trí ngồi của Thất Sát Môn, trưởng lão Trần Xương quét mắt nhìn thi thể tên Chấp sự tóc xám vừa bị đánh bay xuống dưới đài, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn tên đệ tử Vương Nhiêm đang bị trói trên đài, cuối cùng hướng về chỗ Bạch Dịch đang đứng, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh.
Đứng trong đám người, Bạch Dịch bỗng phát hiện thấy một tia sát cơ xẹt qua, hắn quay đầu nhìn lại thì ánh mắt của Trần Xương đã sớm chuyển đi chỗ khác rồi. Vị trưởng lão Nguyên Anh duy nhất của Thất Sát Môn đang mỉm cười đắc ý nhìn tên đệ tử đứng trên đài cao.
Là ảo giác sao?
Trong lòng Bạch Dịch sinh nghi. Tuy vừa rồi hắn vận dụng Thiên Cơ Khôi Lỗi nhưng không hề hiển lộ thực lực bản thân chút nào, trưởng lão Nguyên Anh của Thất Sát Môn lẽ ra phải không để một tên đệ tử ngoại môn như hắn ở trong lòng mới phải chứ.
Thần sắc Bạch Dịch trầm xuống, nếu bị một cường giả Nguyên Anh của Thất Sát Môn để ý thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt rồi.
Trên Quan Vân Đài, Lữ Tịch Thần đã đối chiến với Lý Lâm Uyên, trong khi đối thủ của Vương Thương vẫn chưa xuất hiện.
Ba!...
Một tiếng roi quật lại vang lên, Vương Thương quay đầu nhìn về phía các trưởng lão của Thương Vân Tông, dùng giọng cao ngạo nói. “Mong rằng Thương Vân tông nhanh chóng phái đệ tử ra cùng ta đấu trận đấu cuối cùng này. Đầu Cốt tiên của ta không chờ được nữa rồi. Nhưng xin khuyên một câu, nếu không phải đệ tử Trúc Cơ đỉnh phong thì đừng đưa lên đài làm gì cho mất mặt.”
Lời nói cuồng ngạo của hắn vang lên lập tức kéo theo một tràng chửi rủa. Một số Trưởng lão Thương Vân Tông nhấp nhổm không yên nhưng tông chủ thì vẫn vững như bàn thạch. Lê Văn Long chỉ quay đầu nhìn về hướng Vọng Nguyệt Phong.
Ô.ô.ô.n.g..!
Vương Thương vừa nói xong, từ phía sau Vọng Nguyệt Phong bay lên một đạo tử mang chớp mắt, sau đó, một tiếng xé gió lạnh thấu xương rất nhanh tiến lại gần.
Lúc tia tử mang kia tiến lại gần mọi người mới nhìn ra, thì ra là một thanh phi kiếm toàn thân mang màu tím sậm.
Trên phi kiếm có một vị nữ tử mặc đạo bào maù trắng, mặt nạ bảo hộ là một tấm lụa mỏng, mái tóc như thác bay pháp phới trong gió như tiên nữ chốn cửu thiên.
Sau thời gian mấy hơi thở, nữ tử chân đạp phi kiếm đã tiến lên võ đài. Nàng nhẹ nhàng thả người, bay xuống như một đóa hoa từ trên trời giáng xuống đứng đối diện với Vương Thương.
Thân ảnh nữ tử bất động nhưng chuôi thanh phi kiếm màu tím có phần cứng nhắc, chậm rãi biến đổi hình thái. Sau một lúc mới từ trạng thái phi hành khôi phục thành một thanh phi kiếm nhỏ lơ lửng trước người nữ tử này. Một khí tức khủng bố vượt qua khí tức của Pháp khí cao giai chậm rãi lưu chuyển trên Tử Kiếm.
Hai chữ Pháp bảo đồng thời xuất hiện trong lòng các Trưởng lão của tam tông. Điều khiến mọi người khiếp sợ hơn là nữ tử phía sau tấm khăn lụa mỏng che mặt kia lại chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Vương Thương có thể thu kiếm vào bụng, trong tình trạng nguy cấp miễn cưỡng thúc giục ra Pháp bảo còn nữ tử thần bí của Thương Vân Tông vừa lên đài kia lại có thể trực tiếp đạp trên Pháp bảo mà đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.