Chương 741: Đấu Không Ngừng
Nhược Nhan
03/10/2014
Edit: phiyenvu
Beta: Nora
“Ý của ta là không thể giữ nàng lại.” Chu thị không hề chú ý đến cái
nhìn của Liên lão gia tử, bà kiên quyết nói. Đùa sao, bà không muốn ở
chung với đứa con dâu thích đánh đấm, hơn nữa, Chu Đại Nữu này ăn nhiều
quá thể.
Chu thị có thể cho phép một người mà bà xem thường vào làm con dâu. Dù sao, mấy đứa con dâu hiện tại không có đứa nào vừa mắt bà. Nhưng bà tuyệt đối không để một đứa con dâu mà bà không thể chèn ép, lại còn có thể đánh bà bất cứ lúc nào vào cửa được.
“Ta không nói phải giữ nàng ta lại, còn không phải bởi vì khó đuổi nàng đi như vậy sao.” Liên lão gia tử nói, sau đó lại nhìn Liên Thủ Lễ: “Lão Tam à, lúc nãy con qua nhà lão Tứ hả?”
Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ ngồi song song nhau trên ghế, bởi vì lúc nãy ông ta đi vào, lão gia tử bảo ông ta ngồi chỗ này. Nghe Liên lão gia tử hỏi, ông vội ngẩng đầu lên.
“Dạ, con vừa đi qua nhà lão Tứ.” Liên Thủ Lễ thành thực trả lời.
“Gặp nó rồi, con nói gì với nó? Haiz… chuyện này cha cũng không muốn để nó biết nhưng bây giờ nháo loạn như vậy, sợ là không giấu được. Con nói với nó trước một tiếng để nó có thời gian chuẩn bị cũng tốt.” Liên lão gia tử thở dài, lại có chút gấp gáp hỏi: “Lão Tứ nói gì, khi nào nó qua?”
“Con không gặp đệ ấy.” Liên Thủ Lễ hơi ngượng ngùng nói: “Diệp Nhi đang ở nhà đệ ấy, con bé nói đệ ấy đã ra ngoài từ sớm, cũng không biết khi nào trở về.”
“Diệp Nhi đang ở nhà lão Tứ …” Vẻ mặt lão gia tử như đang nghĩ tới điều gì: “Chắc là cả nhà lão Tứ đều biết chuyện này rồi.”
“Lão Tứ đi đâu chứ?” Chu thị dịch chuyển thân thể, oán giận nói: “Lúc cần đến nó thì nó lại không có nhà. Nuôi đứa con trai này có tác dụng gì?”
“Lão Tứ không có nhà, vợ lão Tứ chắc phải ở nhà chứ. Nương của nàng ta không phải còn đang ở đó sao, nàng ta không thể ra ngoài được. Ngươi không biết bảo nàng phái người đi gọi lão Tứ sao? Bên này xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta cũng không thèm qua đây hỏi thăm một tiếng, nàng ta không phải hiền lành, hiếu thuận ư. Hiền lành, hiếu thuận cái rắm!”
Gần đây, trong lòng có một cảm giác tương đối lạ lùng, chỉ cần ở nhà cũ, trước mặt con cháu, nhắc đến cả nhà Liên Thủ Tín, Chu thị sẽ biểu hiện vô cùng khoa trương, khẩu khí nói chuyện cũng đặc biệt lớn.
Đương nhiên người trong phòng không để ý đến lời Chu thị.
“Lão Tam, lão Tứ đi đâu vậy, khi nào về?” Liên lão gia tử đợi Chu thị nói xong, lại qua hồi lâu, thấy Liên Thủ Lễ không nói gì, lại hỏi.
“Chuyện này con không biết… bọn họ không nói.” Liên Thủ Lễ nói, sau đó khẽ cúi đầu.
Là Liên Diệp Nhi nói với ông Liên Thủ Tín không ở nhà, ông muốn hỏi rõ ràng hơn nhưng lúc đó Diệp Nhi lại ngăn ông. Diệp Nhi còn khuyên ông, nói một đống đạo lý, nói ông không nên đi tìm Liên Thủ Tín.
Mấy chuyện này, đương nhiên ông không nói với Liên lão gia tử.
“Vậy… Vợ lão Tứ không hỏi gì sao, cũng không nói gì với con?” Liên lão gia tử lại nói.
“Không ạ.” Liên Thủ Lễ lắc đầu. Ngoài Diệp Nhi nhà mình, ông đâu gặp được người nào trong nhà Liên Thủ Tín.
“Haiz…” Liên lão gia tử nhíu mày, thở dài một hơi. Chuyện nháo tới mức này, nếu Liên Thủ Tín có thể tới sẽ dễ dàng giải quyết êm xuôi mọi chuyện. Nhưng cũng chính vì chuyện náo loạn đến mức này, ông cũng không còn mặt mũi nào đi gọi Liên Thủ Tín đến. Ông ám chỉ với Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Lễ cũng rất hiểu chuyện mà chủ động đi tìm Liên Thủ Tín.
Nhưng thật là khéo, Liên Thủ Tín lại không có nhà.
Trong lòng Liên lão gia tử nghi ngờ: “Là không có nhà thật hay là trốn ta?” nhưng lời nói như vậy ông không thể nói ra.
“Cha, vậy bây giờ phải làm sao?” Liên Thủ Nhân nghe Liên lão gia tử và Liên Thủ Lễ nói chuyện xong vội vàng ngồi dậy. Ông ta sợ Liên lão gia tử chịu không được áp lực mà đồng ý chuyện hôn nhân này.
“Cha, nếu cha muốn con lấy người vợ như vậy, thà rằng không có còn hơn.” Liên Thủ Nhân ủy khuất nói.
Liên lão gia tử không lập tức trả lời ngay. Thật ra, không cần Liên Thủ Nhân hay Chu thị nói, ông là người đầu tiên không chấp nhận Chu Đại Nữu.
Chu Đại Nữu ăn nhiều, ông có thể dễ dàng bỏ qua. Cho dù đầu óc Chu Đại Nữu có chút vấn đề nhưng vì tình thế bắt buộc, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống cùng việc chăm sóc Liên Thủ Nhân, ông cũng sẽ đồng ý. Nhưng Chu Đại Nữu vừa ngốc vừa điên, ông không thể bỏ qua được.
Bởi vì như vậy không phải cưới vợ mà là rước một vị tổ tông vào nhà để cung phụng.
Cả nhà không ai chịu được, hơn nữa, cũng không tránh khỏi bị hàng xóm chê cười.
Chỉ là, làm thế nào đuổi được cha con Chu gia một cách êm đẹp mới chính là vấn đề khó khăn. Không thể không nói, đời này của Liên lão gia tử không biết phải làm chuyện gì nhất chính là gặp phải những người như vậy và hoàn cảnh như vậy. Mà người duy nhất có thể giúp ông lại không ở nhà.
Mặt mũi Liên lão gia tử dúm dó, khổ não, cơ hồ có thể vắt ra nước.
Chu thị nhìn ra Liên lão gia tử thật sự rất khó xử.
“Lão Tam, ngươi nói ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Chuyện lớn làm không được, có chút chuyện cỏn con, đi gọi lão Tứ đến thôi mà cũng làm không xong!” Ánh mắt Chu thị quét tới quét lui trong phòng, sau cùng tức giận nhằm vào Liên Thủ Lễ: “Còn tưởng ngươi có chút tiền đồ, có thể trông cậy vào. Kết quả, ngươi vẫn là cái bộ dạng kinh hãi này!”
Chu thị mắng xối xả. Liên lão gia tử cúi đầu nghĩ kế, đối với những lời thóa mạ của Chu thị, ông làm như mắt điếc tai ngơ. Liên Thủ Lễ không giỏi ăn nói, nhất là khi đối mặt với những lúc Chu thị giận dữ Liên Thủ Lễ càng không nói được lời nào, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu.
Lúc nãy được lão gia tử gọi lên bàn cùng ăn cơm, nhận được quan tâm và tôn trọng. Bây giờ, chỉ trong nháy ông lại rơi xuống mặt đất giá lạnh, bị cái chân nhỏ vô tình của Chu thị giẫm lên.
Chu thị nhìn thấy bộ dạng Liên Thủ Lễ như vậy, càng nhìn không vừa mắt, mắng càng lợi hại.
“… Đến một câu hoàn chỉnh ngươi cũng không nói được, ngươi còn có thể làm được gì? Ta nói, nhìn bộ dạng này của ngươi, đồ hèn yếu, uổng công làm chủ một gia đình, không ra dáng chủ nhà. Đều bị vợ và con nha đầu chết bầm kia điều khiển…”
Chu thị mắng Liên Thủ Lễ, lại chuyển sang mắng Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi.
Liên Thủ Lễ mặt đỏ lên, ông ta cố gắng ngẩng đầu nhưng không dám nhìn Chu thị mà nhìn sang Liên lão gia tử. Nhìn thấy Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đều trưng ra bộ dạng dửng dưng thì tay ông bắt đầu phát run. Mà lúc này đây, Chu thị đang không ngừng mắng Triệu thị và Liên Diệp Nhi.
Thực ra, Chu thị mắng như vậy chỉ là vô tâm. Bà vì quá khẩn trương, xảy ra chuyện như vậy bà không giúp được gì, lại còn bị dày vò cả đêm hôm qua không có chỗ phát tiết. Liên Thủ Lễ, còn có hai người vắng mặt Liên Diệp Nhi và Triệu thị, đúng là đối tượng tốt để trút giận.
“Nương” Liên Thủ Lễ cố gắng lấy hết can đảm, giọng hơi run run: “Người… người mắng con thì cứ mắng con, chuyện này quan hệ gì đến mẹ con các nàng… nương Diệp Nhi từ sáng sớm đã sang đây phụ nấu cơm, nàng vẫn chưa được ăn uống gì.”
Hiếm khi Liên Thủ Lễ nói giúp cho Triệu thị và Diệp Nhi. Nhưng đây chính là chọc vào tâm can của Chu thị. Chu thị sao có thể để yên.
“Sao, ta đây là bà lão không đáng tiền, đến ngươi cũng dám nói này nọ với ta.” Chu thị vươn người lên, chỉ vào mũi Liên Thủ Lễ mắng: “Ta rứt ruột đẻ ra ngươi, ta còn không biết ngươi sao, đồ không có lương tâm, ta biết trong lòng ngươi hận ta. Mỗi lần ở nhà xảy ra chuyện, ngươi nghe phong thanh liền chạy đến, bảo ngươi làm việc thì ngươi làm không tốt, ngươi chính là muốn đến chê cười ta phải không?”
“Lão Tam, ngươi là thứ không ra gì! Trong mắt không có cha mẹ, chỉ có vợ và con gái, ta xem ngươi sau này sẽ ra sao. Ta chống mắt xem cuối cùng ngươi bị quả báo gì…”
Chu thị mắng người, tất nhiên sẽ dùng lời độc ác nhất, có thể tổn thương người nhất mà mắng. Đối phương càng khó chịu, bà càng thống khoái. Chỉ là, phần lớn bà còn có một cấm kỵ cuối cùng, đó là chuyện Liên Thủ Lễ không có con trai. Nhưng bây giờ, rõ ràng bà muốn động vào cấm kỵ này rồi.
Liên Thủ Lễ không có con trai, sau này già rồi không có người chăm sóc, trước lúc chết không có người đưa, không có người phất cờ trước lúc động quan. Đây là chuyện vô cùng mẫn cảm của Liên Thủ Lễ. Chu thị cứ mắng như vậy, ông ta cũng chịu không nổi.
“Ta không phải người, ta sống phí một kiếp người…” Liên Thủ Lễ ôm đầu, trượt từ trên ghế xuống quỳ dưới đất, khổ sở như muốn chui vào khe đất.
Liên lão gia tử rốt cuộc từ trong suy nghĩ của ông tỉnh lại, liền nhìn thấy tình hình như vậy.
“Kế Tổ, mau, mau đỡ Tam thúc của cháu dậy.” Liên lão gia tử vội nói với Liên Kế Tổ, quay đầu trừng mắt Chu thị.
“Bà nói chuyện kiểu gì vậy, sao có thể nói những lời như vậy với lão Tam, bà như vậy có chút nào giống mẹ người ta không?” Liên lão gia tử oán giận nói.
“Ta làm sao á… ta đẻ ra nó, ta hốt phân, đổ nước tiểu cho nó lớn lên, ta nói vài câu không được sao?” Chu thị ngang ngạnh, không hề thấy mình quá đáng.
Hiện nay, trên dưới Liên gia, người bà còn có thể mắng, hơn nữa chấp nhận sự mắng chửi của bà, không hề cãi lại chỉ có Liên Thủ Lễ. Bà đã rất lâu không được mắng thoải mái như vậy rồi.
“Lúc nào rồi mà còn không biết nặng nhẹ, còn ngại không đủ loạn sao, hay là ta để Chu Đại Nữu lại, cho bà giải buồn!” Liên lão gia tử thấy Chu thị cơ bản không biết phân biệt tình huống, nhất thời tức giận, muốn dạy dỗ Chu thị nên gằng giọng nói.
Chu thị thấy Liên lão gia tử phát hỏa, còn đem Chu Đại Nữu ra dọa bà, trong lòng có hơi chột dạ, bà thật sự rất sợ Chu Đại Nữu kia.
“Bà còn ngại không đủ loạn sao.” Liên lão gia tử thấy Chu thị không cãi tiếp nên giọng cũng hòa hoãn bớt. Những lúc quan trọng như thế này, người một nhà nên đoàn kết mới phải.
“Lão Tam à, con cũng biết nương con, cái miệng không tha người, bà không có ý xấu đâu.” Liên lão gia tử nhẹ giọng an ủi Liên Thủ Lễ: “Ta và nương con già rồi, con là đứa sống có tình nghĩa, nên bao dung với nương con một chút, đừng chấp bà. Bà mắng con, con cứ nghe tai này ra tai kia là được, còn có cách gì chứ, tính tình nương con xưa nay chính là như vậy. Đến ta còn bị bà mắng, ta cũng chỉ xem như không nghe.”
Áp chế Chu thị xong, lại an ủi Liên Thủ Lễ, Liên lão gia tử mới nói đến chuyện chính.
“Chuyện này không thể để lâu, để càng lâu càng phiền phức. Chúng ta không tự giải quyết được. Chuyện này, phải mời người đến giải quyết thôi.”
Chu thị có thể cho phép một người mà bà xem thường vào làm con dâu. Dù sao, mấy đứa con dâu hiện tại không có đứa nào vừa mắt bà. Nhưng bà tuyệt đối không để một đứa con dâu mà bà không thể chèn ép, lại còn có thể đánh bà bất cứ lúc nào vào cửa được.
“Ta không nói phải giữ nàng ta lại, còn không phải bởi vì khó đuổi nàng đi như vậy sao.” Liên lão gia tử nói, sau đó lại nhìn Liên Thủ Lễ: “Lão Tam à, lúc nãy con qua nhà lão Tứ hả?”
Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ ngồi song song nhau trên ghế, bởi vì lúc nãy ông ta đi vào, lão gia tử bảo ông ta ngồi chỗ này. Nghe Liên lão gia tử hỏi, ông vội ngẩng đầu lên.
“Dạ, con vừa đi qua nhà lão Tứ.” Liên Thủ Lễ thành thực trả lời.
“Gặp nó rồi, con nói gì với nó? Haiz… chuyện này cha cũng không muốn để nó biết nhưng bây giờ nháo loạn như vậy, sợ là không giấu được. Con nói với nó trước một tiếng để nó có thời gian chuẩn bị cũng tốt.” Liên lão gia tử thở dài, lại có chút gấp gáp hỏi: “Lão Tứ nói gì, khi nào nó qua?”
“Con không gặp đệ ấy.” Liên Thủ Lễ hơi ngượng ngùng nói: “Diệp Nhi đang ở nhà đệ ấy, con bé nói đệ ấy đã ra ngoài từ sớm, cũng không biết khi nào trở về.”
“Diệp Nhi đang ở nhà lão Tứ …” Vẻ mặt lão gia tử như đang nghĩ tới điều gì: “Chắc là cả nhà lão Tứ đều biết chuyện này rồi.”
“Lão Tứ đi đâu chứ?” Chu thị dịch chuyển thân thể, oán giận nói: “Lúc cần đến nó thì nó lại không có nhà. Nuôi đứa con trai này có tác dụng gì?”
“Lão Tứ không có nhà, vợ lão Tứ chắc phải ở nhà chứ. Nương của nàng ta không phải còn đang ở đó sao, nàng ta không thể ra ngoài được. Ngươi không biết bảo nàng phái người đi gọi lão Tứ sao? Bên này xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta cũng không thèm qua đây hỏi thăm một tiếng, nàng ta không phải hiền lành, hiếu thuận ư. Hiền lành, hiếu thuận cái rắm!”
Gần đây, trong lòng có một cảm giác tương đối lạ lùng, chỉ cần ở nhà cũ, trước mặt con cháu, nhắc đến cả nhà Liên Thủ Tín, Chu thị sẽ biểu hiện vô cùng khoa trương, khẩu khí nói chuyện cũng đặc biệt lớn.
Đương nhiên người trong phòng không để ý đến lời Chu thị.
“Lão Tam, lão Tứ đi đâu vậy, khi nào về?” Liên lão gia tử đợi Chu thị nói xong, lại qua hồi lâu, thấy Liên Thủ Lễ không nói gì, lại hỏi.
“Chuyện này con không biết… bọn họ không nói.” Liên Thủ Lễ nói, sau đó khẽ cúi đầu.
Là Liên Diệp Nhi nói với ông Liên Thủ Tín không ở nhà, ông muốn hỏi rõ ràng hơn nhưng lúc đó Diệp Nhi lại ngăn ông. Diệp Nhi còn khuyên ông, nói một đống đạo lý, nói ông không nên đi tìm Liên Thủ Tín.
Mấy chuyện này, đương nhiên ông không nói với Liên lão gia tử.
“Vậy… Vợ lão Tứ không hỏi gì sao, cũng không nói gì với con?” Liên lão gia tử lại nói.
“Không ạ.” Liên Thủ Lễ lắc đầu. Ngoài Diệp Nhi nhà mình, ông đâu gặp được người nào trong nhà Liên Thủ Tín.
“Haiz…” Liên lão gia tử nhíu mày, thở dài một hơi. Chuyện nháo tới mức này, nếu Liên Thủ Tín có thể tới sẽ dễ dàng giải quyết êm xuôi mọi chuyện. Nhưng cũng chính vì chuyện náo loạn đến mức này, ông cũng không còn mặt mũi nào đi gọi Liên Thủ Tín đến. Ông ám chỉ với Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Lễ cũng rất hiểu chuyện mà chủ động đi tìm Liên Thủ Tín.
Nhưng thật là khéo, Liên Thủ Tín lại không có nhà.
Trong lòng Liên lão gia tử nghi ngờ: “Là không có nhà thật hay là trốn ta?” nhưng lời nói như vậy ông không thể nói ra.
“Cha, vậy bây giờ phải làm sao?” Liên Thủ Nhân nghe Liên lão gia tử và Liên Thủ Lễ nói chuyện xong vội vàng ngồi dậy. Ông ta sợ Liên lão gia tử chịu không được áp lực mà đồng ý chuyện hôn nhân này.
“Cha, nếu cha muốn con lấy người vợ như vậy, thà rằng không có còn hơn.” Liên Thủ Nhân ủy khuất nói.
Liên lão gia tử không lập tức trả lời ngay. Thật ra, không cần Liên Thủ Nhân hay Chu thị nói, ông là người đầu tiên không chấp nhận Chu Đại Nữu.
Chu Đại Nữu ăn nhiều, ông có thể dễ dàng bỏ qua. Cho dù đầu óc Chu Đại Nữu có chút vấn đề nhưng vì tình thế bắt buộc, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống cùng việc chăm sóc Liên Thủ Nhân, ông cũng sẽ đồng ý. Nhưng Chu Đại Nữu vừa ngốc vừa điên, ông không thể bỏ qua được.
Bởi vì như vậy không phải cưới vợ mà là rước một vị tổ tông vào nhà để cung phụng.
Cả nhà không ai chịu được, hơn nữa, cũng không tránh khỏi bị hàng xóm chê cười.
Chỉ là, làm thế nào đuổi được cha con Chu gia một cách êm đẹp mới chính là vấn đề khó khăn. Không thể không nói, đời này của Liên lão gia tử không biết phải làm chuyện gì nhất chính là gặp phải những người như vậy và hoàn cảnh như vậy. Mà người duy nhất có thể giúp ông lại không ở nhà.
Mặt mũi Liên lão gia tử dúm dó, khổ não, cơ hồ có thể vắt ra nước.
Chu thị nhìn ra Liên lão gia tử thật sự rất khó xử.
“Lão Tam, ngươi nói ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Chuyện lớn làm không được, có chút chuyện cỏn con, đi gọi lão Tứ đến thôi mà cũng làm không xong!” Ánh mắt Chu thị quét tới quét lui trong phòng, sau cùng tức giận nhằm vào Liên Thủ Lễ: “Còn tưởng ngươi có chút tiền đồ, có thể trông cậy vào. Kết quả, ngươi vẫn là cái bộ dạng kinh hãi này!”
Chu thị mắng xối xả. Liên lão gia tử cúi đầu nghĩ kế, đối với những lời thóa mạ của Chu thị, ông làm như mắt điếc tai ngơ. Liên Thủ Lễ không giỏi ăn nói, nhất là khi đối mặt với những lúc Chu thị giận dữ Liên Thủ Lễ càng không nói được lời nào, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu.
Lúc nãy được lão gia tử gọi lên bàn cùng ăn cơm, nhận được quan tâm và tôn trọng. Bây giờ, chỉ trong nháy ông lại rơi xuống mặt đất giá lạnh, bị cái chân nhỏ vô tình của Chu thị giẫm lên.
Chu thị nhìn thấy bộ dạng Liên Thủ Lễ như vậy, càng nhìn không vừa mắt, mắng càng lợi hại.
“… Đến một câu hoàn chỉnh ngươi cũng không nói được, ngươi còn có thể làm được gì? Ta nói, nhìn bộ dạng này của ngươi, đồ hèn yếu, uổng công làm chủ một gia đình, không ra dáng chủ nhà. Đều bị vợ và con nha đầu chết bầm kia điều khiển…”
Chu thị mắng Liên Thủ Lễ, lại chuyển sang mắng Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi.
Liên Thủ Lễ mặt đỏ lên, ông ta cố gắng ngẩng đầu nhưng không dám nhìn Chu thị mà nhìn sang Liên lão gia tử. Nhìn thấy Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đều trưng ra bộ dạng dửng dưng thì tay ông bắt đầu phát run. Mà lúc này đây, Chu thị đang không ngừng mắng Triệu thị và Liên Diệp Nhi.
Thực ra, Chu thị mắng như vậy chỉ là vô tâm. Bà vì quá khẩn trương, xảy ra chuyện như vậy bà không giúp được gì, lại còn bị dày vò cả đêm hôm qua không có chỗ phát tiết. Liên Thủ Lễ, còn có hai người vắng mặt Liên Diệp Nhi và Triệu thị, đúng là đối tượng tốt để trút giận.
“Nương” Liên Thủ Lễ cố gắng lấy hết can đảm, giọng hơi run run: “Người… người mắng con thì cứ mắng con, chuyện này quan hệ gì đến mẹ con các nàng… nương Diệp Nhi từ sáng sớm đã sang đây phụ nấu cơm, nàng vẫn chưa được ăn uống gì.”
Hiếm khi Liên Thủ Lễ nói giúp cho Triệu thị và Diệp Nhi. Nhưng đây chính là chọc vào tâm can của Chu thị. Chu thị sao có thể để yên.
“Sao, ta đây là bà lão không đáng tiền, đến ngươi cũng dám nói này nọ với ta.” Chu thị vươn người lên, chỉ vào mũi Liên Thủ Lễ mắng: “Ta rứt ruột đẻ ra ngươi, ta còn không biết ngươi sao, đồ không có lương tâm, ta biết trong lòng ngươi hận ta. Mỗi lần ở nhà xảy ra chuyện, ngươi nghe phong thanh liền chạy đến, bảo ngươi làm việc thì ngươi làm không tốt, ngươi chính là muốn đến chê cười ta phải không?”
“Lão Tam, ngươi là thứ không ra gì! Trong mắt không có cha mẹ, chỉ có vợ và con gái, ta xem ngươi sau này sẽ ra sao. Ta chống mắt xem cuối cùng ngươi bị quả báo gì…”
Chu thị mắng người, tất nhiên sẽ dùng lời độc ác nhất, có thể tổn thương người nhất mà mắng. Đối phương càng khó chịu, bà càng thống khoái. Chỉ là, phần lớn bà còn có một cấm kỵ cuối cùng, đó là chuyện Liên Thủ Lễ không có con trai. Nhưng bây giờ, rõ ràng bà muốn động vào cấm kỵ này rồi.
Liên Thủ Lễ không có con trai, sau này già rồi không có người chăm sóc, trước lúc chết không có người đưa, không có người phất cờ trước lúc động quan. Đây là chuyện vô cùng mẫn cảm của Liên Thủ Lễ. Chu thị cứ mắng như vậy, ông ta cũng chịu không nổi.
“Ta không phải người, ta sống phí một kiếp người…” Liên Thủ Lễ ôm đầu, trượt từ trên ghế xuống quỳ dưới đất, khổ sở như muốn chui vào khe đất.
Liên lão gia tử rốt cuộc từ trong suy nghĩ của ông tỉnh lại, liền nhìn thấy tình hình như vậy.
“Kế Tổ, mau, mau đỡ Tam thúc của cháu dậy.” Liên lão gia tử vội nói với Liên Kế Tổ, quay đầu trừng mắt Chu thị.
“Bà nói chuyện kiểu gì vậy, sao có thể nói những lời như vậy với lão Tam, bà như vậy có chút nào giống mẹ người ta không?” Liên lão gia tử oán giận nói.
“Ta làm sao á… ta đẻ ra nó, ta hốt phân, đổ nước tiểu cho nó lớn lên, ta nói vài câu không được sao?” Chu thị ngang ngạnh, không hề thấy mình quá đáng.
Hiện nay, trên dưới Liên gia, người bà còn có thể mắng, hơn nữa chấp nhận sự mắng chửi của bà, không hề cãi lại chỉ có Liên Thủ Lễ. Bà đã rất lâu không được mắng thoải mái như vậy rồi.
“Lúc nào rồi mà còn không biết nặng nhẹ, còn ngại không đủ loạn sao, hay là ta để Chu Đại Nữu lại, cho bà giải buồn!” Liên lão gia tử thấy Chu thị cơ bản không biết phân biệt tình huống, nhất thời tức giận, muốn dạy dỗ Chu thị nên gằng giọng nói.
Chu thị thấy Liên lão gia tử phát hỏa, còn đem Chu Đại Nữu ra dọa bà, trong lòng có hơi chột dạ, bà thật sự rất sợ Chu Đại Nữu kia.
“Bà còn ngại không đủ loạn sao.” Liên lão gia tử thấy Chu thị không cãi tiếp nên giọng cũng hòa hoãn bớt. Những lúc quan trọng như thế này, người một nhà nên đoàn kết mới phải.
“Lão Tam à, con cũng biết nương con, cái miệng không tha người, bà không có ý xấu đâu.” Liên lão gia tử nhẹ giọng an ủi Liên Thủ Lễ: “Ta và nương con già rồi, con là đứa sống có tình nghĩa, nên bao dung với nương con một chút, đừng chấp bà. Bà mắng con, con cứ nghe tai này ra tai kia là được, còn có cách gì chứ, tính tình nương con xưa nay chính là như vậy. Đến ta còn bị bà mắng, ta cũng chỉ xem như không nghe.”
Áp chế Chu thị xong, lại an ủi Liên Thủ Lễ, Liên lão gia tử mới nói đến chuyện chính.
“Chuyện này không thể để lâu, để càng lâu càng phiền phức. Chúng ta không tự giải quyết được. Chuyện này, phải mời người đến giải quyết thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.