Chương 940: Dệt hoa trên gấm
Nhược Nhan
22/05/2015
“Lỗ tiên sinh gửi thư tới nói muốn làm mai cho Ngũ Lang?” Nghe Liên Mạn Nhi nói xong, Liên Thủ Tín và Trương thị đều sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu xác nhận.
“Mau, mau đọc thư của Lỗ tiên sinh đi.” Liên Thủ Tín vội nói.
Ngũ Lang không tiện đọc phong thư này, Liên Mạn Nhi liền đưa thư cho Tiểu Thất đang kích động ở bên cạnh.
Tiểu Thất nhận thư, cũng không từ chối, đọc thư từ đầu đến cuối một lần. Tới khi Tiểu Thất để thư xuống, Liên Thủ Tín và Trương thị đều vui mừng khôn xiết.
“Cái này thật đúng là duyên trời định mà, đúng là số trời!” Trương thị cao hứng niệm Phật nói.
“Thư của Lỗ tiên sinh tới thật đúng lúc.” Liên Thủ Tín gật đầu lia lịa nói.
Sở dĩ Trương thị và Liên Thủ Tín nói như vậy là bởi vì ở trong thư, mối hôn sự mà Lỗ tiên sinh đề cập với Ngũ Lang cũng chính là trưởng nữ Tần Nhược Quyên của Tần Thông Phán. Trong thư Lỗ tiên sinh nói, tuổi tác, tướng mạo của Ngũ lang và Tần Nhược Quyên tương đương nhau, có thể kết duyên.
Trong thư, Lỗ tiên sinh còn giới thiệu cặn kẽ gia thế của Tần gia, cùng với duyên cớ ông và Tần Thông Phán kết bạn. Tần Thông Phán và Lỗ tiên sinh là Tiến sĩ cùng bảng, từng cùng làm quan ở kinh thành, kết giao rất sâu. Hai nhà cũng đã từng là thông gia, vì vậy cũng biết sơ lược về Tần gia.
Tần gia là đại gia tộc ở phủ Hà Giang, cũng là gia tộc vừa làm ruộng vừa đi học, đời nào cũng có con cháu ra làm quan, ba đời gần đây con cháu ngày càng xuất sắc. Mặc dù làm quan không lớn, nhưng quan thanh* đều vô cùng tốt. Người nhà Tần Thông Phán, ngoại trừ làm quan ở kinh thành, cũng từng nhậm chức ở bên ngoài, đều đảm nhiệm những chức quan liên quan đến học vấn vv.vv… Chức quan tuy nhỏ, nhưng có thể nói là học trò ở khắp thiên hạ.
[*Quan thanh: danh tiếng của quan.]
Trong thư Lỗ tiên sinh vô cùng khen ngợi thái độ làm người của Tần Thông Phán và gia phong của Tần gia.
Về phần vì sao Lỗ tiên sinh đột nhiên nhớ tới, muốn buộc sợi tơ hồng này, ở trong thư cũng có nói tới. Hóa ra là Tần Thông Phán với Lỗ tiên sinh vẫn thư từ qua lại. Trong thư, Tần Thông Phán đề cập tới Ngũ Lang, lời lẽ cũng rất coi trọng Ngũ Lang. Bởi vậy Lỗ tiên sinh nghĩ, trong nhà bằng hữu đang có một khuê nữ, mà học trò tâm đắc của mình cũng đang tìm người để kết duyên. Mặt khác, Liên Thủ Tín cũng từng nói với ông, là nếu có cô nương thích hợp thì hôn sự của Ngũ Lang, người làm tiên sinh là ông có thể làm chủ.
Lỗ tiên sinh cũng không tự chủ trương, mà viết phong thư này ngỏ lời muốn làm ông mai. Đồng thời trong thư Lỗ tiên sinh còn nói, trừ phong thư này ông cũng viết cho Tần Thông Phán một phong thư, cũng nói về chuyện này.
Phong thư này của Lỗ tiên sinh, vào lúc này không khác nào dệt hoa trên gấm. Cả nhà cũng đã vừa ý cửa hôn sự này, lại thêm Lỗ tiên sinh nói muốn đứng ra đảm bảo, đương nhiên càng thêm vui sướng.
Có lẽ Tần gia bên kia cũng đã nhận được thư, cũng giống như bọn họ. Liên Mạn Nhi nghĩ, Tần Thông Phán viết thư cho Lỗ tiên sinh sợ là cũng có ý riêng. Lỗ tiên sinh nghe nhạc đoán ý(*), cũng tỏ ý ở trong thư.
[*Nghe nhạc đoán ý/闻弦歌而知雅意/văn huyền ca nhi tri nhã ý: ý chỉ người giỏi suy luận, đoán ý, có thể nghe và hiểu được ý muốn của một người, cho dù người đó chỉ nói mặt ngoài. Đây là điển cố, được thấy sớm nhất ở Lã Thị Xuân Thu, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng từng xuất hiện. Cụ thể về tình huống xuất hiện câu điển cố này trong hai tác phẩm trên, TVNL sẽ không chuyển ngữ. Mong các bạn thông cảm.]
“Vậy còn chờ gì nữa, làm đi, bây giờ nàng đi đi, cầm theo phong thư này nữa.” Liên Thủ Tín nói với Trương thị. Về phương diện cưới vợ cho con trai, đôi vợ chồng này còn vội vã hơn cả Ngũ Lang. Không phải vì hắn, thực ra là muốn sớm được ôm cháu mà thôi.
Trương thị không có ý kiến gì, nhưng cũng không đi ngay, mà nhìn về phía Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi. Đại sự trong nhà phải được Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi thông qua, đây là thói quen của cả nhà từ xưa đến nay.
Ngũ Lang không nói gì.
“Con thấy được.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói. Thực ra, Trương thị định ngày mai mới đi, nhưng bây giờ nhận được phong thư này của Lỗ tiên sinh, đi bây giờ là tốt nhất.
Chuyện cưới xin này, nếu nhà trai chủ động, tích cực, nhiệt tình một chút cũng sẽ không bị người ta xem thường, ngược lại còn có thể làm cho đối phương thấy được thành ý của mình. “Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới con dâu”, câu tục ngữ này không chỉ nói về gia tộc hai bên mà còn bao gồm thái độ của hai bên đối với chuyện hôn nhân đại sự của con cháu. Gia đình nhà gái có thể dè dặt một chút, nếu nhà trai dè dặt như vậy, thì sẽ không có ai chào đón.
Nhận được thư của Lỗ tiên sinh rồi lập tức tới đó bàn bạc chuyện hôn sự với Tần phu nhân, thứ nhất tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của Lỗ tiên sinh, thứ hai là tỏ vẻ nhà mình vừa lòng cửa hôn sự này. Mọi người thương lượng đơn giản rồi thay quần áo, ngồi xe đi đến Tần Phủ.
Đến Tần Phủ, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang được Tần Thông Phán đón vào thư phòng, Liên Mạn Nhi thì đi theo Trương thị xuống xe ở cổng trong, được mẹ con Tần phu nhân mời đến phòng trong.
Chờ trà nước, hoa quả mang lên, mọi người nói chuyện khách sáo một phen, Liên Mạn Nhi liền ra hiệu bằng ánh mắt với Tần Nhược Quyên.
“Nhược Quyên tỷ, cái áo choàng lần trước tỷ thêu đã xong chưa vậy?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Tần Nhược Quyên.
“Muội tới thật đúng lúc, ta vừa mới thêu xong, đang muốn cho muội xem.” Tần Nhược Quyên nói xong liền đứng lên.
Hai người hành lễ cáo từ Tần phu nhân, Trương thị rồi đi vào phòng Tần Nhược Quyên, chỉ còn Trương thị nói chuyện với Tần phu nhân. Dù sao có Tần Nhược Quyên ở đây thì Trương thị cũng không thể trực tiếp nói chuyện hôn sự với Tần phu nhân.
Nhà Tần Thông Phán ở chính là phủ Thông Phán, một trạch viện có bốn cổng, không được tính là rộng rãi nhưng bố trí cũng có phần tinh xảo. Khuê phòng của Tần Nhược Quyên là ở dãy nhà sau, phía sau chính phòng của Tần phu nhân.
Liên Mạn Nhi cũng khá quen thuộc, vì vậy sau khi đến phòng của Tần Nhược Quyên liền ngồi xuống, cũng không câu nệ gò bó. Tần Nhược Quyên tự tay bưng trà lên, lại mời Liên Mạn Nhi ăn trái cây.
“Ta còn chưa cảm ơn muội đã mang chỗ rau kia tới, còn cả hoa nữa, vào mùa đông thực sự rất khó có được chúng, rất quý hiếm.” Tần Nhược Quyên lại cười nói với Liên Mạn Nhi.
“Không có gì đâu tỷ, giữa chúng ta cần gì phải nói cảm ơn. Nhà tỷ mới tới đây không lâu, nhà muội còn rất nhiều thứ thú vị, ăn ngon, chỉ cần tỷ không chê… Chờ ít ngày nữa, muội sẽ sai người mang quả hồng đông lạnh và lê đông lạnh tới cho tỷ nếm thử. Đó mới là hương vị của Liêu Đông chúng ta.” Liên Mạn Nhi lại cười nói.
“Ừ.” Tần Nhược Quyên cười nói.
“Nếu nói cảm ơn, muội còn phải cảm ơn tỷ vì đã đưa mứt hồng tới. Nhà muội đều thấy rất ngon. Mặc dù ở phủ Liêu Đông mình cũng có, nhưng lại không mềm dẻo như của nhà tỷ.” Liên Mạn Nhi nói.
“Nếu muội thích ăn, nhà ta vẫn còn đấy. Cái khác quê ta không có, chỉ có một ngọn núi toàn trồng cây hồng. Còn có một ngọn núi chỉ trồng táo đỏ. Mấy năm nay sàng lọc kỹ, để lại toàn loại tốt nhất.” Tần Nhược Quyên liền nói.
Tần Thông Phán cũng có một chút sản nghiệp tổ tiên ở quê.
“Ở đấy có lạnh không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Quê Tần Nhược Quyên ở phủ Hà Giang, ngay sát phủ Bảo Định, sau lại đi theo Tần Thông Phán nhậm chức bên ngoài, có mấy năm ở Phương Nam. Phủ Liêu Đông cũng là nơi lạnh nhất ở Phương Bắc này.
“Cũng được.” Tần Nhược Quyên nói, “So với kinh thành thì lạnh hơn một chút… so với ở kinh thành thì than tốn hơn một nửa.”
Không giống như đám tiểu cô nương yểu điệu, Tần Nhược Quyên tương đối hiểu việc nhà, cũng chịu để ý phương diện này. Rõ ràng là bình thường cũng giúp Tần phu nhân xử lý chuyện nhà. Hầu hết các trưởng nữ đều như thế. Liên Mạn Nhi cảm thấy đây không phải là chuyện xấu.
Hai người nói chuyện một lúc, Tần Nhược Quyên cầm áo choàng Liên Mạn Nhi vừa nhắc tới đưa cho Liên Mạn Nhi xem. Hiển nhiên là lúc thêu thùa, Tần Nhược Quyên đã tốn rất nhiều công sức. Một đóa Mẫu Đơn đỏ thẫm, cánh hoa, nhụy hoa, lá hoa và cành hoa lại chia ra dùng năm sáu kiểu thêu khác nhau, phối màu chỉ cũng vô cùng tỉ mỉ.
Hai năm qua, Liên Mạn Nhi ở nhà nhiều, cũng dành chút thời gian để may vá, nhưng muốn nàng dụng tâm như vậy cũng rất khó khăn. Trương thị cũng đã nhìn Tần Nhược Quyên may vá, lần nào cũng khen không dứt miệng. Trương thị chọn trúng Tần Nhược Quyên, cũng là có liên quan đến việc Tần Nhược Quyên may vá tốt.
Liên Mạn Nhi cầm áo choàng lên xem, cũng nhịn không được mà khen liên tục.
Tần Nhược Quyên lại nhắc tới lúc ở Giang Nam, Tần phu nhân từng đi tìm tú nương hầu hạ ở trong cung tới dạy nàng châm tuyến.
“… Khi đó mới gọi là khó khăn, lúc đó ta còn nhỏ, cả ngày đều như vậy, nhàm chán vô cùng…” Tần Nhược Quyên lại nói, “Mạn Nhi, nếu muội thích mấy kiểu thêu như vậy thì ta dạy cho muội, chỉ sợ muội chê nhàm chán, mà như vậy thì cũng không sao, sau này muội cần gì cứ nói cho ta biết, ta thêu cho muội.”
“Bây giờ nói thật dễ nghe, dụ dỗ muội cao hứng.” Liên Mạn Nhi liền cố ý cười nói, “Chờ sau này tỷ xuất giá, có chồng của Nhược Quyên tỷ rồi, đến lúc đó còn nhớ rõ muội là ai chắc, đừng nói có thời gian thêu đồ cho muội.”
“Muội…” Tần Nhược Quyên bị Liên Mạn Nhi trêu ghẹo liền đỏ mặt.
“Muội chịu học, Nhược Quyên tỷ.” Liên Mạn Nhi thấy Tần Nhược Quyên xấu hổ, lập tức cười nói.
Hai người đang nói mấy câu về chuyện may vá, bỗng nhiên Liên Mạn Nhi lại thở dài.
“Sao lại thở dài, có chuyện gì phiền lòng à?” Tần Nhược Quyên lập tức hỏi.
“Haiz, là Lỗ tiên sinh vừa gửi thư cho ca muội, muốn làm mai cho ca.” Liên Mạn Nhi liền nói, nói xong lại len lén đánh giá sắc mặt Tần Nhược Quyên.
Khuôn mặt đỏ ửng của Tần Nhược Quyên vừa tan, nghe thấy lời nói của Liên Mạn Nhi, trên mặt lại hơi hồng. Bởi vì sợ Liên Mạn Nhi nhìn thấy, Tần Nhược Quyên vội vàng thu dọn áo choàng, xoay người muốn đi vào trong phòng.
Liên Mạn Nhi thấy Tần Nhược Quyên như vậy thấy có chút buồn cười.
Một lúc sau, Tần Nhược Quyên mới lại mang một cái khăn lụa được gắn trên cái khung thêu ra, trên mặt cũng không còn đỏ nữa, nói là để cho Liên Mạn Nhi xem cái khăn nàng mới thêu.
Liên Mạn Nhi cũng làm như không biết, nhận lấy nhìn kỹ rồi cũng bình luận hai câu.
“Nhược Quyên tỷ, khả năng thêu thùa của tỷ thật không có gì để nói, mẹ muội vẫn luôn khen tỷ ở trước mặt muội. Tỷ biết không, nếu có thể đổi lại, mẹ muội nhất định sẽ nguyện ý đổi muội lấy tỷ, để tỷ làm con gái của bà.” Liên Mạn Nhi lại nói, “Muội có một tỷ tỷ đã gả ra ngoài, nếu Nhược Quyên tỷ đến nhà muội, làm tỷ tỷ của muội thì tốt. Không biết là cha mẹ muội sẽ cao hứng như thế nào, lại còn ca ca… còn cả đệ đệ muội nữa, nhất định đều đồng ý.”
“Toàn nói linh tinh.” Mặt Tần Nhược Quyên lại trở nên hồng, nhẹ nhàng nói. “Nhược Quyên tỷ, tỷ đoán Lỗ tiên sinh muốn làm mai cho ca ca muội cô nương nhà ai?” Liên Mạn Nhi đột nhiên hỏi.
“Chuyện này… chuyện này… sao ta biết được.” Mặt Tần Nhược Quyên càng đỏ hơn, rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
“Nhược Quyên tỷ, vậy sao tỷ không hỏi muội một chút?” Liên Mạn Nhi lại cố ý nói.
“Tỷ…”
“Bây giờ muội đang lo, con gái nhà người ta chưa chắc sẽ đồng ý. Nhược Quyên tỷ, tỷ nói xem, người ta có đồng ý không?” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Muội… cái nha đầu điên này, về sau nếu muội còn nói đến những chuyện này nữa thì ta sẽ không để ý tới muội nữa.” Mặt Tần Nhược Quyên hoàn toàn đỏ, đồng thời đưa tay tới tóm Liên Mạn Nhi.
Lỗ tiên sinh gửi thư cùng lúc, gia đình Liên Mạn Nhi nhận được thì đương nhiên Tần gia cũng nhận được. Chuyện như vậy hẳn là Tần phu nhân đã thông báo với Tần Nhược Quyên. Nếu như Tần Nhược Quyên rụt rè, lảng tránh, ngược lại Liên Mạn Nhi sẽ có chút lo lắng, hôm nay như vậy, dù chưa nói rõ nhưng cũng ngầm hiểu. Hơn nữa, tương lai hai người coi như thêm một phần chân thành, bớt đi một tầng xa cách.
Hai người cười đùa một trận xong càng thân thiết gần gũi hơn. Mà giờ khắc này, Trương thị và Tần phu nhân đã nói rõ về gia phả của hai bên, vui vẻ cười híp mắt.
Ở Tiền thính, Tần Thông Phán mỉm cười tay vuốt chòm râu, nhận lễ của Ngũ Lang.
…
[Chú giải]
* Táo đỏ -金丝小枣 Kim ti tiểu tảo. Có một số thông tin cho rằng đây là loại “táo tàu” của Việt Nam mình, do chưa có thông tin chính xác nên Thu không khẳng định 100% nó là táo tàu.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu xác nhận.
“Mau, mau đọc thư của Lỗ tiên sinh đi.” Liên Thủ Tín vội nói.
Ngũ Lang không tiện đọc phong thư này, Liên Mạn Nhi liền đưa thư cho Tiểu Thất đang kích động ở bên cạnh.
Tiểu Thất nhận thư, cũng không từ chối, đọc thư từ đầu đến cuối một lần. Tới khi Tiểu Thất để thư xuống, Liên Thủ Tín và Trương thị đều vui mừng khôn xiết.
“Cái này thật đúng là duyên trời định mà, đúng là số trời!” Trương thị cao hứng niệm Phật nói.
“Thư của Lỗ tiên sinh tới thật đúng lúc.” Liên Thủ Tín gật đầu lia lịa nói.
Sở dĩ Trương thị và Liên Thủ Tín nói như vậy là bởi vì ở trong thư, mối hôn sự mà Lỗ tiên sinh đề cập với Ngũ Lang cũng chính là trưởng nữ Tần Nhược Quyên của Tần Thông Phán. Trong thư Lỗ tiên sinh nói, tuổi tác, tướng mạo của Ngũ lang và Tần Nhược Quyên tương đương nhau, có thể kết duyên.
Trong thư, Lỗ tiên sinh còn giới thiệu cặn kẽ gia thế của Tần gia, cùng với duyên cớ ông và Tần Thông Phán kết bạn. Tần Thông Phán và Lỗ tiên sinh là Tiến sĩ cùng bảng, từng cùng làm quan ở kinh thành, kết giao rất sâu. Hai nhà cũng đã từng là thông gia, vì vậy cũng biết sơ lược về Tần gia.
Tần gia là đại gia tộc ở phủ Hà Giang, cũng là gia tộc vừa làm ruộng vừa đi học, đời nào cũng có con cháu ra làm quan, ba đời gần đây con cháu ngày càng xuất sắc. Mặc dù làm quan không lớn, nhưng quan thanh* đều vô cùng tốt. Người nhà Tần Thông Phán, ngoại trừ làm quan ở kinh thành, cũng từng nhậm chức ở bên ngoài, đều đảm nhiệm những chức quan liên quan đến học vấn vv.vv… Chức quan tuy nhỏ, nhưng có thể nói là học trò ở khắp thiên hạ.
[*Quan thanh: danh tiếng của quan.]
Trong thư Lỗ tiên sinh vô cùng khen ngợi thái độ làm người của Tần Thông Phán và gia phong của Tần gia.
Về phần vì sao Lỗ tiên sinh đột nhiên nhớ tới, muốn buộc sợi tơ hồng này, ở trong thư cũng có nói tới. Hóa ra là Tần Thông Phán với Lỗ tiên sinh vẫn thư từ qua lại. Trong thư, Tần Thông Phán đề cập tới Ngũ Lang, lời lẽ cũng rất coi trọng Ngũ Lang. Bởi vậy Lỗ tiên sinh nghĩ, trong nhà bằng hữu đang có một khuê nữ, mà học trò tâm đắc của mình cũng đang tìm người để kết duyên. Mặt khác, Liên Thủ Tín cũng từng nói với ông, là nếu có cô nương thích hợp thì hôn sự của Ngũ Lang, người làm tiên sinh là ông có thể làm chủ.
Lỗ tiên sinh cũng không tự chủ trương, mà viết phong thư này ngỏ lời muốn làm ông mai. Đồng thời trong thư Lỗ tiên sinh còn nói, trừ phong thư này ông cũng viết cho Tần Thông Phán một phong thư, cũng nói về chuyện này.
Phong thư này của Lỗ tiên sinh, vào lúc này không khác nào dệt hoa trên gấm. Cả nhà cũng đã vừa ý cửa hôn sự này, lại thêm Lỗ tiên sinh nói muốn đứng ra đảm bảo, đương nhiên càng thêm vui sướng.
Có lẽ Tần gia bên kia cũng đã nhận được thư, cũng giống như bọn họ. Liên Mạn Nhi nghĩ, Tần Thông Phán viết thư cho Lỗ tiên sinh sợ là cũng có ý riêng. Lỗ tiên sinh nghe nhạc đoán ý(*), cũng tỏ ý ở trong thư.
[*Nghe nhạc đoán ý/闻弦歌而知雅意/văn huyền ca nhi tri nhã ý: ý chỉ người giỏi suy luận, đoán ý, có thể nghe và hiểu được ý muốn của một người, cho dù người đó chỉ nói mặt ngoài. Đây là điển cố, được thấy sớm nhất ở Lã Thị Xuân Thu, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng từng xuất hiện. Cụ thể về tình huống xuất hiện câu điển cố này trong hai tác phẩm trên, TVNL sẽ không chuyển ngữ. Mong các bạn thông cảm.]
“Vậy còn chờ gì nữa, làm đi, bây giờ nàng đi đi, cầm theo phong thư này nữa.” Liên Thủ Tín nói với Trương thị. Về phương diện cưới vợ cho con trai, đôi vợ chồng này còn vội vã hơn cả Ngũ Lang. Không phải vì hắn, thực ra là muốn sớm được ôm cháu mà thôi.
Trương thị không có ý kiến gì, nhưng cũng không đi ngay, mà nhìn về phía Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi. Đại sự trong nhà phải được Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi thông qua, đây là thói quen của cả nhà từ xưa đến nay.
Ngũ Lang không nói gì.
“Con thấy được.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói. Thực ra, Trương thị định ngày mai mới đi, nhưng bây giờ nhận được phong thư này của Lỗ tiên sinh, đi bây giờ là tốt nhất.
Chuyện cưới xin này, nếu nhà trai chủ động, tích cực, nhiệt tình một chút cũng sẽ không bị người ta xem thường, ngược lại còn có thể làm cho đối phương thấy được thành ý của mình. “Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới con dâu”, câu tục ngữ này không chỉ nói về gia tộc hai bên mà còn bao gồm thái độ của hai bên đối với chuyện hôn nhân đại sự của con cháu. Gia đình nhà gái có thể dè dặt một chút, nếu nhà trai dè dặt như vậy, thì sẽ không có ai chào đón.
Nhận được thư của Lỗ tiên sinh rồi lập tức tới đó bàn bạc chuyện hôn sự với Tần phu nhân, thứ nhất tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của Lỗ tiên sinh, thứ hai là tỏ vẻ nhà mình vừa lòng cửa hôn sự này. Mọi người thương lượng đơn giản rồi thay quần áo, ngồi xe đi đến Tần Phủ.
Đến Tần Phủ, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang được Tần Thông Phán đón vào thư phòng, Liên Mạn Nhi thì đi theo Trương thị xuống xe ở cổng trong, được mẹ con Tần phu nhân mời đến phòng trong.
Chờ trà nước, hoa quả mang lên, mọi người nói chuyện khách sáo một phen, Liên Mạn Nhi liền ra hiệu bằng ánh mắt với Tần Nhược Quyên.
“Nhược Quyên tỷ, cái áo choàng lần trước tỷ thêu đã xong chưa vậy?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Tần Nhược Quyên.
“Muội tới thật đúng lúc, ta vừa mới thêu xong, đang muốn cho muội xem.” Tần Nhược Quyên nói xong liền đứng lên.
Hai người hành lễ cáo từ Tần phu nhân, Trương thị rồi đi vào phòng Tần Nhược Quyên, chỉ còn Trương thị nói chuyện với Tần phu nhân. Dù sao có Tần Nhược Quyên ở đây thì Trương thị cũng không thể trực tiếp nói chuyện hôn sự với Tần phu nhân.
Nhà Tần Thông Phán ở chính là phủ Thông Phán, một trạch viện có bốn cổng, không được tính là rộng rãi nhưng bố trí cũng có phần tinh xảo. Khuê phòng của Tần Nhược Quyên là ở dãy nhà sau, phía sau chính phòng của Tần phu nhân.
Liên Mạn Nhi cũng khá quen thuộc, vì vậy sau khi đến phòng của Tần Nhược Quyên liền ngồi xuống, cũng không câu nệ gò bó. Tần Nhược Quyên tự tay bưng trà lên, lại mời Liên Mạn Nhi ăn trái cây.
“Ta còn chưa cảm ơn muội đã mang chỗ rau kia tới, còn cả hoa nữa, vào mùa đông thực sự rất khó có được chúng, rất quý hiếm.” Tần Nhược Quyên lại cười nói với Liên Mạn Nhi.
“Không có gì đâu tỷ, giữa chúng ta cần gì phải nói cảm ơn. Nhà tỷ mới tới đây không lâu, nhà muội còn rất nhiều thứ thú vị, ăn ngon, chỉ cần tỷ không chê… Chờ ít ngày nữa, muội sẽ sai người mang quả hồng đông lạnh và lê đông lạnh tới cho tỷ nếm thử. Đó mới là hương vị của Liêu Đông chúng ta.” Liên Mạn Nhi lại cười nói.
“Ừ.” Tần Nhược Quyên cười nói.
“Nếu nói cảm ơn, muội còn phải cảm ơn tỷ vì đã đưa mứt hồng tới. Nhà muội đều thấy rất ngon. Mặc dù ở phủ Liêu Đông mình cũng có, nhưng lại không mềm dẻo như của nhà tỷ.” Liên Mạn Nhi nói.
“Nếu muội thích ăn, nhà ta vẫn còn đấy. Cái khác quê ta không có, chỉ có một ngọn núi toàn trồng cây hồng. Còn có một ngọn núi chỉ trồng táo đỏ. Mấy năm nay sàng lọc kỹ, để lại toàn loại tốt nhất.” Tần Nhược Quyên liền nói.
Tần Thông Phán cũng có một chút sản nghiệp tổ tiên ở quê.
“Ở đấy có lạnh không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Quê Tần Nhược Quyên ở phủ Hà Giang, ngay sát phủ Bảo Định, sau lại đi theo Tần Thông Phán nhậm chức bên ngoài, có mấy năm ở Phương Nam. Phủ Liêu Đông cũng là nơi lạnh nhất ở Phương Bắc này.
“Cũng được.” Tần Nhược Quyên nói, “So với kinh thành thì lạnh hơn một chút… so với ở kinh thành thì than tốn hơn một nửa.”
Không giống như đám tiểu cô nương yểu điệu, Tần Nhược Quyên tương đối hiểu việc nhà, cũng chịu để ý phương diện này. Rõ ràng là bình thường cũng giúp Tần phu nhân xử lý chuyện nhà. Hầu hết các trưởng nữ đều như thế. Liên Mạn Nhi cảm thấy đây không phải là chuyện xấu.
Hai người nói chuyện một lúc, Tần Nhược Quyên cầm áo choàng Liên Mạn Nhi vừa nhắc tới đưa cho Liên Mạn Nhi xem. Hiển nhiên là lúc thêu thùa, Tần Nhược Quyên đã tốn rất nhiều công sức. Một đóa Mẫu Đơn đỏ thẫm, cánh hoa, nhụy hoa, lá hoa và cành hoa lại chia ra dùng năm sáu kiểu thêu khác nhau, phối màu chỉ cũng vô cùng tỉ mỉ.
Hai năm qua, Liên Mạn Nhi ở nhà nhiều, cũng dành chút thời gian để may vá, nhưng muốn nàng dụng tâm như vậy cũng rất khó khăn. Trương thị cũng đã nhìn Tần Nhược Quyên may vá, lần nào cũng khen không dứt miệng. Trương thị chọn trúng Tần Nhược Quyên, cũng là có liên quan đến việc Tần Nhược Quyên may vá tốt.
Liên Mạn Nhi cầm áo choàng lên xem, cũng nhịn không được mà khen liên tục.
Tần Nhược Quyên lại nhắc tới lúc ở Giang Nam, Tần phu nhân từng đi tìm tú nương hầu hạ ở trong cung tới dạy nàng châm tuyến.
“… Khi đó mới gọi là khó khăn, lúc đó ta còn nhỏ, cả ngày đều như vậy, nhàm chán vô cùng…” Tần Nhược Quyên lại nói, “Mạn Nhi, nếu muội thích mấy kiểu thêu như vậy thì ta dạy cho muội, chỉ sợ muội chê nhàm chán, mà như vậy thì cũng không sao, sau này muội cần gì cứ nói cho ta biết, ta thêu cho muội.”
“Bây giờ nói thật dễ nghe, dụ dỗ muội cao hứng.” Liên Mạn Nhi liền cố ý cười nói, “Chờ sau này tỷ xuất giá, có chồng của Nhược Quyên tỷ rồi, đến lúc đó còn nhớ rõ muội là ai chắc, đừng nói có thời gian thêu đồ cho muội.”
“Muội…” Tần Nhược Quyên bị Liên Mạn Nhi trêu ghẹo liền đỏ mặt.
“Muội chịu học, Nhược Quyên tỷ.” Liên Mạn Nhi thấy Tần Nhược Quyên xấu hổ, lập tức cười nói.
Hai người đang nói mấy câu về chuyện may vá, bỗng nhiên Liên Mạn Nhi lại thở dài.
“Sao lại thở dài, có chuyện gì phiền lòng à?” Tần Nhược Quyên lập tức hỏi.
“Haiz, là Lỗ tiên sinh vừa gửi thư cho ca muội, muốn làm mai cho ca.” Liên Mạn Nhi liền nói, nói xong lại len lén đánh giá sắc mặt Tần Nhược Quyên.
Khuôn mặt đỏ ửng của Tần Nhược Quyên vừa tan, nghe thấy lời nói của Liên Mạn Nhi, trên mặt lại hơi hồng. Bởi vì sợ Liên Mạn Nhi nhìn thấy, Tần Nhược Quyên vội vàng thu dọn áo choàng, xoay người muốn đi vào trong phòng.
Liên Mạn Nhi thấy Tần Nhược Quyên như vậy thấy có chút buồn cười.
Một lúc sau, Tần Nhược Quyên mới lại mang một cái khăn lụa được gắn trên cái khung thêu ra, trên mặt cũng không còn đỏ nữa, nói là để cho Liên Mạn Nhi xem cái khăn nàng mới thêu.
Liên Mạn Nhi cũng làm như không biết, nhận lấy nhìn kỹ rồi cũng bình luận hai câu.
“Nhược Quyên tỷ, khả năng thêu thùa của tỷ thật không có gì để nói, mẹ muội vẫn luôn khen tỷ ở trước mặt muội. Tỷ biết không, nếu có thể đổi lại, mẹ muội nhất định sẽ nguyện ý đổi muội lấy tỷ, để tỷ làm con gái của bà.” Liên Mạn Nhi lại nói, “Muội có một tỷ tỷ đã gả ra ngoài, nếu Nhược Quyên tỷ đến nhà muội, làm tỷ tỷ của muội thì tốt. Không biết là cha mẹ muội sẽ cao hứng như thế nào, lại còn ca ca… còn cả đệ đệ muội nữa, nhất định đều đồng ý.”
“Toàn nói linh tinh.” Mặt Tần Nhược Quyên lại trở nên hồng, nhẹ nhàng nói. “Nhược Quyên tỷ, tỷ đoán Lỗ tiên sinh muốn làm mai cho ca ca muội cô nương nhà ai?” Liên Mạn Nhi đột nhiên hỏi.
“Chuyện này… chuyện này… sao ta biết được.” Mặt Tần Nhược Quyên càng đỏ hơn, rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
“Nhược Quyên tỷ, vậy sao tỷ không hỏi muội một chút?” Liên Mạn Nhi lại cố ý nói.
“Tỷ…”
“Bây giờ muội đang lo, con gái nhà người ta chưa chắc sẽ đồng ý. Nhược Quyên tỷ, tỷ nói xem, người ta có đồng ý không?” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Muội… cái nha đầu điên này, về sau nếu muội còn nói đến những chuyện này nữa thì ta sẽ không để ý tới muội nữa.” Mặt Tần Nhược Quyên hoàn toàn đỏ, đồng thời đưa tay tới tóm Liên Mạn Nhi.
Lỗ tiên sinh gửi thư cùng lúc, gia đình Liên Mạn Nhi nhận được thì đương nhiên Tần gia cũng nhận được. Chuyện như vậy hẳn là Tần phu nhân đã thông báo với Tần Nhược Quyên. Nếu như Tần Nhược Quyên rụt rè, lảng tránh, ngược lại Liên Mạn Nhi sẽ có chút lo lắng, hôm nay như vậy, dù chưa nói rõ nhưng cũng ngầm hiểu. Hơn nữa, tương lai hai người coi như thêm một phần chân thành, bớt đi một tầng xa cách.
Hai người cười đùa một trận xong càng thân thiết gần gũi hơn. Mà giờ khắc này, Trương thị và Tần phu nhân đã nói rõ về gia phả của hai bên, vui vẻ cười híp mắt.
Ở Tiền thính, Tần Thông Phán mỉm cười tay vuốt chòm râu, nhận lễ của Ngũ Lang.
…
[Chú giải]
* Táo đỏ -金丝小枣 Kim ti tiểu tảo. Có một số thông tin cho rằng đây là loại “táo tàu” của Việt Nam mình, do chưa có thông tin chính xác nên Thu không khẳng định 100% nó là táo tàu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.