Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 625: hoán Hoa tiên

Nhược Nhan

20/07/2014

Edit: Chang Thu

Beta: Tiểu Tuyền

” Người Trầm gia lại tới?” Liên Mạn Nhi thuận miệng hỏi một câu. Nàng hỏi như vậy, thật ra thì cũng không kỳ vọng Liên Diệp Nhi trả lời. Trên núi có miếu thờ Trầm hoàng hậu, Trầm gia tự nhiên mỗi quý đều có người tới cung phụng. Mặt khác, tòa lâm viên này là hoàng đế ban cho Trầm gia , là chỗ tránh nóng vô cùng tốt. Hiện tại mặc dù còn chưa tới giữa hè, nhưng khí hậu hợp lòng người, quang cảnh trên núi vô cùng xinh đẹp, an tĩnh, được xưng tụng là nơi ở của thần tiên.

Thời điểm việc trên núi xây cất xong, mọi người liền biết, người Trầm gia nhất định sẽ thỉnh thoảng đến ở .

Cũng không biết, lần này tới là người nào?

“. . . Đều ngồi xe ngựa, muội đếm xe ngựa thì có vài chục cỗ xe. Phía sau còn có người cưỡi ngựa.” Liên Diệp Nhi nói cho Liên Mạn Nhi, “Đúng rồi, còn có tên lính, có một người còn có chút nhìn quen mắt.”

“Thật giống như chính là người họ Thiên lần trước tới giúp đỡ thu ngô.” Liên Diệp nhi nghiêng đầu nghĩ, nói.

” Chính là cái người vóc dáng không cao, tuổi cũng không lớn, lớn lên rất có tinh thần?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Đúng.” Liên Diệp nhi gật đầu.

“Vậy hẳn là Trương thiên hộ.” Liên Mạn Nhi liền nói. Trương thiên hộ tới vài lần, đúng lúc Liên Diệp Nhi cũng nhìn thấy. Tiểu cô nương Liên Diệp Nhi này, ánh mắt tốt, nhận thức tương đối chính xác.

Có lính hộ vệ, hơn nữa Trương thiên hộ cũng tới. Nếu đúng như lời nói, lần này Trầm gia đến khẳng định mười phần là trong số những người tới lần này có Trầm Lục. Trầm Lục từ kinh thành trở lại rồi sao? Như vậy Tiểu Mập hẳn là cũng tới. Thời điểm này cũng không có lễ hội gì, tựa hồ cũng không nghe đấy có chuyện lớn gì, không ngờ Trầm Lục thậm chí có thời gian tới bên này.

Trầm Lục tới, Tiểu mập kia không biết có theo tới hay không?

Trong khi Liên Mạn Nhi suy nghĩ ,Tiểu khánh đã hái được hơn phân nửa rổ hạnh vàng, từ trên cái băng ngồi xuống, đưa rổ cho Liên Mạn Nhi nhìn.

“Đủ rồi, trước hái như thế này thôi.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Hạnh này mặc dù ăn ngon, nhưng một lần cũng không thể ăn quá nhiều. Hái nhiều quá ăn không hết, cho dù là bỏ vào trong hầm ướp lạnh, vậy cũng không bằng mới hái xuống. Huống chi cây hạnh này ở ngay cửa nhà, hái xuống là ăn ngay, rất dễ dàng .

” Diệp Nhi vào nhà ngồi một chút đi?” Liên Mạn Nhi mời Liên Diệp Nhi đi trong nhà ngồi.

“Không được, Mạn Nhi tỷ, muội còn phải trở về cho gà ăn. Hai ngày này Mẹ muội đang làm quần áo mới cho muội và cha muội.” Liên Diệp Nhi cười hì hì nói.

“Vậy cũng tốt.” Liên Mạn Nhi cũng không còn miễn cưỡng Liên Diệp Nhi. Hai nhà hiện tại ở gần, thường xuyên qua lại, cũng không phải chỉ lúc nhất thời này.

Liên Diệp nhi phải về nhà , Liên Mạn Nhi liền nhặt chút ít hạnh chín bỏ vào trong giỏ xách của Liên Diệp Nhi.

“Lấy về cho Tam bá cùng Tam bá mẫu nếm thử, nếu thích, muội tới lấy thêm nhé.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Diệp Nhi.

“Vâng.” Liên Diệp Nhi thống khoái đáp ứng. Bởi vì chung đụng tốt, nên giữa tỷ muội họ với nhau đã không cần phải khách khí.

Đưa Liên Diệp Nhi đi rồi, lúc này Liên Mạn Nhi mới mang theo Tiểu Khánh về nhà.



Đem hạnh rửa giữ một chút cho Liên Thủ Tín cùng Tiểu Thất, Liên Mạn Nhi bưng một ít vào Đông phòng, chào hỏi Trương thị và Liên Chi Nhi cùng nhau ăn.

“Mẹ, tỷ, mọi người cho mắt nghỉ ngơi một chút, nhìn xem hạnh đã được hái vào này.”

Lúc này Trương Thị và Liên Chi Nhi mới thả kim chỉ trong tay xuống, ba mẹ con ngồi ở trên giường gạch bắt đầu ăn hạnh.

Liên Mạn Nhi chọn hái chính là những quả hạnh chín mọng, hạnh chín mọng cầm vào có chút như nhũn ra, hai tay nhẹ nhàng tách, hai mảnh thịt hạnh liền từ giữa tách ra, hạt hạnh kia cũng sẽ không dính theo thịt hạnh. Mấy cây hạnh nhà Liên Mạn Nhi trồng là Trương Thanh Sơn chọn giống tốt nhất ở địa phương, hạnh lớn, thịt quả thơm nồng ngọt liệm.

Ăn quả xong, hạt hạnh kia cũng không có thể tùy tiện ném bỏ, mà đặt trên bệ cửa sổ phía ngoài phơi khô, rồi đập ra, bên trong là hạnh nhân có thể làm thuốc . Mà đem bỏ đi vỏ hạnh nhân, trừ luôn cái đắng, còn có thể làm thành một ít loại thức ăn nổi danh ở phủ Liêu Đông.

Nhà nông dân có trẻ nhỏ, đem hạt hạnh phơi khô xong không nhất định là để ăn. Bọn họ thường xuyên nhặt một túi hạt hạnh cùng các bạn chơi trò chơi, các loại trò chơi này, tương tự với bắn bi, phần thưởng chính là hạt hạnh. Có những hài tử, đi ra ngoài mang theo một túi hạt hạnh, lúc trở về thì có hai túi.

Dĩ nhiên cũng có khi ra cửa là túi tràn đầy, lúc trở lại đã hết sạch, vậy khẳng định là thua.

Nhà Liên Mạn Nhi hiện tại không ai cầm hạt hạnh đi chơi bắn bi rồi, vì vậy hạt hạnh sẽ gom lại, lấy ra hạnh nhân để làm rau trộn.

Vừa ăn hạnh, Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện người Trầm gia với Trương thị và Liên Chi Nhi .

“Một hồi dù người tới là ai. Chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt biểu lễ đưa qua.” Liên Mạn Nhi nói.

“Nên để ý cái này.” Trương Thị gật đầu.

Liên Mạn Nhi bên này sai người ra ngoài, khi nào người sẽ tới bẩm báo.

“. . . Tới là một vị La đại nương, nói là người hầu hạ bên cạnh Ngũ tiểu thư Trầm gia, muốn gặp Nhị cô nương.”

Giống như Tống gia, bên trong hạ nhân có thể được xưng là đại nương , thì ít nhất phải là quản sự cấp một.

Liên Mạn Nhi hơi có chút giật mình, người Trầm gia đông đảo, đừng nói các nàng, ngay cả trong nhà Trầm gia, chỉ sợ cũng có không ít người không thể biết hết toàn bộ người trong nhà. Mà các nàng chỉ cùng Trầm Lục cùng Trầm Cửu quen biết, hơn nữa từng có một lần lui tới cùng Tam gia của Trầm gia, còn những người khác thì không có giao tiếp qua

Liên Mạn Nhi chẳng bao giờ đi phủ thành, tự nhiên cũng chưa từng gặp gỡ cùng các nữ quyến ở Trầm gia. Quản sự bà Tử hầu hạ bên cạnh Ngũ tiểu thư Trầm gia tới gặp nàng, không thể không làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

“Nhanh mời tiến vào nhà.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền phân phó nói.

Một thời gian ngắn Tiểu Hỉ liền đem La đại nương đi vào.

” La thị, thỉnh an Nhị cô nương.” La đại nương vào cửa liền cười ngồi xổm người xuống, hành lễ với Liên Mạn Nhi.

La đại nương này ước chừng ba mươi mấy tuổi, mặt tròn, nhìn người có vẻ phúc hậu, mặc một bộ hoa bối tử màu xanh nhạt vải miên, phía dưới là quần dài cùng màu.

Nhìn bộ dáng, hoà hợp êm thấm nhìn qua là người nhanh nhẹn, có năng lực. Liên Mạn Nhi nhìn thấy trên đầu nàng ta mang theo trâm cài, lúc giơ tay lên trên cổ tay lộ ra hai vòng tay vàng ròng, thì càng khẳng định vị La đại nương này ở Trầm gia hẳn rất có thể diện .

“Đại nương cực khổ, mau mời ngồi xuống nói chuyện.” Liên Mạn Nhi bận rộn để cho Tiểu Hỉ giúp La đại nương , lại an vị chỗ ngồi cho La đại nương. La đại nương liên tục từ chối, sau đó mới bằng lòng ngồi xuống.



Liên Mạn Nhi liền phân phó Tiểu Hỉ bưng nước trà và điểm tâm tới để cho La đại nương ăn.

“Đại nương từ đâu tới đây vậy?” Liên Mạn Nhi liền hỏi La đại nương.

“Hồi cô nương…, ta là đi theo cô nương nhà chúng ta từ phủ thành mới tới.” La đại nương đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một tờ thư nhỏ , “Cô nương chúng ta đến nơi này, liền sai ta tới, xem cô nương có ở nhà không, muốn mời cô nương đến Niệm Viên tụ hợp.”

Niệm Viên, là lâm viên mà hoàng đế ban cho Trầm gia. Bên trong hàm nghĩa không nói cũng hiểu, tự nhiên là ý tứ nhớ Trầm hoàng hậu trước lúc mất đi.

Tiểu Hỉ đi tới, từ trong tay La đại nương nhận lấy thư, đi tới đưa cho Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi nhận lấy thư còn không có mở ra, đã ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa nhài. Mùi hoa nhài tất nhiên là từ kia trên lá thư kia tỏa ra . Chờ đem thư mở ra, mùi thơm kia càng dày đặc

Lá thư này so với giấy viết thư bình thường nhỏ hơn một chút, cũng không phải là màu trắng như bình thường, mà là màu xanh nhạt, phía trên còn ấn những đóa hoa lài nho nhỏ màu trắng. Dĩ nhiên, cẩn thận nhìn một chút nữa, là có thể nhìn ra, những thứ hoa lài kia cũng không phải là in lại, không biết dùng cái biện pháp gì, đem hoa lài trắng thành từng mảnh thấm vào vào trong giấy mà thành. Đáng quý chính là, làm cho người ta không cảm giác được chút nào thô ráp,toàn bộ lá thư giống như là một mảnh lá màu xanh biếc ở bên trong, rơi ra từng đóa hoa lài nhỏ.

“Thật tinh sảo.” trong lòng Liên Mạn Nhi thầm thở dài một tiếng.

Loại thư này, từ xưa thì, có tên là Tiết đào tiên, cũng gọi là Hồng tiên, hoán Hoa tiên. Nhưng mà trên đời cũng rất ít thấy, lúc đầu tại thành phố thấy mà mua không được. Chỉ có những người cực kỳ giàu hoặc những người yêu thích phong nhã, mới có thể tự chế một chút ra ngoài. Cũng không còn tên là Tiết đào tiên nữa, mà là căn cứ vào vật liệu để chế giấy, mà đặt thành tên gọi.

Nói thí dụ như dùng hoa đào chế luyện, thì nhất định là màu hồng phấn Tiểu tiên, vậy thì tên là hoa đào tiên, còn nếu dùng hoa sen, Mẫu Đơn, cây thược dược để chế luyện , giống như tờ thư Ngũ tiểu thư Trầm gia gửi cho Liên Mạn Nhi này, hiển nhiên là dùng hoa lài cùng lá cây chế Thành , có lẽ gọi là hoa lài tiên.

Dĩ nhiên, đây chỉ là phân loại cách gọi bình thường, những thứ kia nếu có thời gian, có tâm tư chế luyện Tiểu tiên phong nhã này, cũng sẽ vì mình mà chế luyện một loại Hồng tiên vừa đặc biệt vừa phong nhã.

Ngũ cô nương Trầm gia này đúng là con người tao nhã, Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền xem nội dung bên trong.

Nội dung trên lá thư rất đơn giản, là muốn mời Liên Mạn mà đi Niệm Viên làm khách, ký tên là một chữ Cẩn, nghĩ đến Ngũ cô nương Trầm gia tên có lẽ kêu là Trầm cẩn.

” Cô nương nhà chúng ta là tới cùng Lục gia và Cửu gia.” La đại nương ở bên cạnh nói, ” cô nương nhà chúng ta mời cô nương, cỗ kiệu đã chờ ở bên ngoài ….Cửu gia cũng phân phó, muốn mời Kế Hiền thiếu gia ở trong nhà cùng đi.”

Ngũ tiểu thư Trầm gia trước tiên là đưa thư mời, Trầm Tiểu Mập còn muốn mời cả Tiểu Thất, cái này tự nhiên không thể không đi .

“Còn muốn xin đại nương chờ một chút, đệ đệ của ta đang ở trường tư thục trên trấn, ta sẽ phái người đón trở lại.” Liên Mạn Nhi đối với La đại nương nói.

“Nên vậy, nên vậy .” La đại nương cười đáp.

“Đại nương xin nghỉ một chút, ta chốc lát sẽ trở lại .”

Để cho Trương thị cùng Liên Chi Nhi phụng bồi La đại nương nói chuyện, Liên Mạn Nhi liền đứng dậy đến Đông phòng , sau đó Liên Chi Nhi cũng đi theo tới đây, giúp Liên Mạn Nhi rửa mặt, thay đồ. Liên Mạn Nhi vừa bận rộn an bài.

“Tiểu Khánh, ngươi đi hái một rổ hạnh, một rổ anh đào, lại đem sữa chua chúng ta làm buổi sáng cầm lên ba chén, Tiểu Hỉ, nhanh chóng chuẩn bị hà bao, chuẩn bị nhiều một chút.” Hai nha đầu đều đáp ứng đi xuống làm việc.

Chờ Liên Mạn Nhi bên này ăn mặc chỉnh tề, tiểu Thất cũng được quản sự Hàn Trung đón trở lại. Tỷ đệ tới chào hỏi cùng Trương thị, rồi mới từ trong viện đi ra ngoài.

Liên Mạn Nhi ngồi trên cỗ kiệu La đại nương mang đến , Tiểu Khánh cùng Tiểu Hỉ hai người ngồi cùng kiệu để hầu hạ, còn lại Tiểu Thất là Hàn Trung mang theo hai Hỏa Kế hầu hạ, cỡi một xe La lớn trong nhà. Đoàn người liền đi về phía trên núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook