Chương 738: Mời Thần Dễ, Tiễn Thần Khó
Nhược Nhan
03/10/2014
Edit: phiyenvu
Beta: Nora
Liên lão gia tử đã quyết ý không để Liên Thủ Nhân lấy Chu Đại Nữu, dĩ nhiên sẽ không để Chu Đại Nữu khấu đầu. Hơn nữa, dưới ánh đèn mù mờ ông cũng phát hiện thần sắc Chu Đại Nữu khác thường.
“Chu lão ca, bất kể chuyện gì đều có chữ lý. Ta thấy lão ca là người thành thực, ta mới thật lòng chiêu đãi huynh như vậy. Lão ca, chuyện hôn nhân này phải do hai bên vừa ý mới được.” Liên lão gia tử lại nói với Chu lão gia tử.
Dường như Chu lão gia tử không hề hiểu lời của Liên lão gia tử, cũng không phát hiện vành mắt Chu Đại Nữu đang đỏ dần lên mà lôi kéo Chu Đại Nữu đến trước mặt mình.
Chu Đại Nữu bước từng bước tới nhưng không quỳ xuống mà đến gần bên người bên lão gia tử.
“Ông, ông không cần ta? Ông cũng dám không cần ta hả?” Đôi mắt hí của Chu Đại Nữu nhìn Liên lão gia tử đầy uy hiếp, đồng thời giơ lên nắm đấm gầy gò đầy khớp xương.
Liên lão gia tử không nghĩ đến chuyện lại thành ra như vậy, ông vội vàng lui về phía sau.
“Nó muốn làm gì đây, Chu lão ca, Nhị Cẩu, Tam Cẩu…” Liên lão gia tử vừa gấp gáp lùi ra sau vừa gọi.
Lúc này Chu thị cũng phát hiện có chuyện không đúng, Chu Đại Nữu kia muốn đánh Liên lão gia tử.
“Các ngươi muốn làm gì? Có ai không? nhanh đến đây đi… có người muốn giết người… giết người rồi!” Chu thị lập tức cả kinh kêu lên, rồi bổ nhào về phía trước cứu Liên lão gia tử.
Lúc này trong phòng mọi người nháo nhào lên, vô cùng hỗn loạn.
Khi người có vấn đề về tâm thần nổi điên lên cần có biện pháp duy trì sự yên tĩnh tốt nhất để trấn an. Cách không hay nhất chính là kích động họ, càng làm ồn ào nháo loạn sẽ càng không áp chế được. Bây giờ, mọi người ở Liên gia lại đang phạm phải sai lầm này. Biểu hiện của Liên lão gia tử còn có thể coi là trấn tĩnh, nhưng Chu thị lại dùng biện pháp ầm ĩ theo thói quen của bà để can thiệp làm cho tình hình ngay tức khắc chuyển biến xấu đi.
Nắm đấm của Chu Đại Nữu vốn chưa rơi xuống, nghe Chu thị la giết người, mắt Chu Đại Nữu long lên, mặt cũng vặn vẹo đi. Nàng ta vươn một tay kéo Liên lão gia tử, tay kia đấm xuống.
Chu Đại Nữu không mập nhưng khung xương rất to, người rất khỏe mạnh, nhìn bộ dạng có thể thấy được cũng là người thường xuyên phải làm việc nặng. Huynh đệ Võ gia nói dối về chuyện Chu Đại Nữu có vấn đề về đầu óc, nhưng chí ít có một chuyện họ không nói dối, đó chính là Chu Đại Nữu có thể làm việc như một người đàn ông. Đương nhiên, đó là khi nàng ta không phát điên, hơn nữa lượng cơm nàng ta ăn vào cũng không kém một người đàn ông cường tráng.
Liên Thủ Nhân đang ngồi bên cạnh Liên lão gia tử, tuy tính tình ông ta ích kỷ, bạc bẽo, nhưng cũng coi như còn có lương tâm. Ông ta vội giơ tay giúp Liên lão gia tử cản nắm đấm lại, bị nắm đấm của Chu Đại Nữu đập trúng, ông ta thảm thiết kêu lên một tiếng rồi vội lui người về phía sau né tránh.
Mọi người kêu la ầm ĩ hỗn loạn, Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu thấy tình hình không ổn cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp toàn thân. Hai người xanh mặt chạy đến ngăn cản Chu Đại Nữu. Chuyện gì còn dễ nói chứ hôm nay mà Chu Đại Nữu đánh Liên lão gia tử thì mấy người bọn họ chắc chắn không gánh nổi trách nhiệm này.
Một nhà Liên Thủ Tín bên kia có thể không quan tâm chuyện khác, nhưng Liên lão gia tử mà bị đánh thì bọn họ tuyệt đối không bỏ qua.
Chu lão gia tử cũng tiến đến lôi kéo Chu Đại Nữu ra nhưng ba đại nam nhân bọn họ cũng chỉ có thể làm trì hoãn Chu Đại Nữu chứ không thể khống chế được nàng ta hoàn toàn. Chu Đại Nữu không đánh được Liên lão gia tử, lại đánh phải Liên Thủ Nhân. Hiện giờ trong mắt nàng ta chỉ thấy Liên Thủ Nhân, do đó nàng ta không để ý đến Liên lão gia tử nữa mà đuổi theo đánh Liên Thủ Nhân. Về phần ba người đang kéo nàng, tâm trí Chu Đại Nữu lúc này vẫn nhận ra Chu lão gia tử là cha nàng, còn đối với huynh đệ Võ gia, nàng lại không nhận ra ai là ai, do đó Chu Đại Nữu ra tay không hề lưu tình.
Chu thị nhào qua nấp ở góc tường với Liên lão gia tử, dưới đất nháo loạn thành một đoàn không còn phân biệt rõ người nào với người nào. Sau giây lát thế trận đã biến thành một mình Chu Đại Nữu lấy một địch ba. Liên Thủ Nhân, Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu bị đánh cho tơi bời hoa lá, chỉ có Chu lão gia tử đang ngăn cản Chu Đại Nữu là còn lành lặn.
“Mau đi gọi người, nhanh lên!” Liên lão gia tử vẫn chưa hết hãi hùng phân phó Tưởng thị đang run rẩy đứng ngơ ngác bên cạnh: “Đi gọi Nhị thúc cháu, bảo bọn họ đến đây liền đi!”
“Dạ.” Tưởng thị bị dọa chân tay bủn rủn, nhưng nàng biết tình hình bây giờ chỉ có mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa mới can ngăn được nên cố gắng vực dậy tinh thần chạy đi.
Sau thời gian một chén trà, trong phòng đã đánh nhau loạn xạ thành một đống hỗn loạn, bàn ghế cùng với tủ kệ và những đồ vật trưng bày đều bị đánh vỡ tan la liệt trên mặt đất. Huynh đệ Võ gia, Liên Thủ Nhân, cha con Chu gia không ít thì nhiều đều có vài vết thương đang rỉ máu trên người. Lúc này Liên Thủ Nghĩa mới chậm rãi sửa sang quần áo, khoan thai đi vào.
Theo sau Liên Thủ Nghĩa là Hà thị, Tứ Lang, Lục Lang đều có bộ dạng như mới từ trong chăn chui ra.
“A má ơi… chuyện gì đây?!” Liên Thủ Nghĩa đi vào phòng thấy tình hình như vậy mà không hề ngăn cản, chỉ đứng đó ngạc nhiên la lên: “Không phải xem mắt à, sao lại đánh nhau, ta nhìn không ra ai với ai a, ai là người đại ca ta muốn xem mặt vậy?”
Liên lão gia tử tức muốn ói máu.
Liên lão gia tử biết rõ cả nhà Liên Thủ Nghĩa không hề đi ngủ, nhưng bọn họ nghe trong nhà tiếng náo loạn lớn như vậy cũng chẳng buồn đi ra xem, bảo Tưởng thị đi gọi, bọn họ lại lề mề lâu như vậy mới tới. Người đến rồi lại không vào giúp đỡ mà còn đứng nói mấy lời mỉa mai vô ích.
Nhưng lúc này là lúc cấp bách, cần phải có Liên Thủ Nghĩa giúp đỡ nên Liên lão gia tử phải đè nén cơn tức giận. Ông biết, nếu ông phát hỏa với Liên Thủ Nghĩa ngay lúc này, Liên Thủ Nghĩa nhất định sẽ bỏ mặc ông không lo. Liên Thủ Nghĩa không hiểu chuyện như Liên Thủ Tín, ông ta sẽ không biết thế nào là chu toàn đại cuộc.
“Lão Nhị à, mau kéo nha đầu điên này ra đi.” Liên lão gia tử vội nói với Liên Thủ Nghĩa.
“Con nhỏ điên đó suýt chút nữa đánh chết cha mày rồi, mày nhìn nó đánh đại ca mày kìa.” Mặt mũi Chu thị bị dọa trắng bệch, bà ta núp sau lưng Liên lão gia tử, lúc này mới ló đầu ra chí cha chí chóe nói.
“Còn đứng đó làm gì, bị người ta đánh đến cửa nhà rồi chúng mày không mất mặt sao?” Liên lão gia tử nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa không hề nhúc nhích thì nói tiếp một câu.
Dường như Liên Thủ Nghĩa cũng nhìn đủ rồi, ông ta vừa xắn tay áo vừa hét lớn dắt Hà thị, Tứ Lang, Lục Lang hùng hổ xông tới. Chu Đại Nữu đánh nửa ngày cũng cạn sức, bây giờ có thêm đám người Liên Thủ Nghĩa, nàng ta chỉ có một mình, rốt cuộc không chống đỡ được mà nhanh chóng bị đè bẹp dưới đất.
“Không cần ta… ta đánh chết ngươi.” Chu Đại Nữu bị đè dưới đất nhưng vẫn dùng hết sức vùng vẫy.
“Ôi má ơi! Con nhỏ này là nàng dâu mà đại ca ta phải đi xa như vậy mới kiếm được sao? Vừa xấu xí vừ hung dữ như mẫu dạ xoa, mà còn bị điên nữa chứ!” Liên Thủ Nghĩa không tim không phổi nói.
Tuy Chu Đại Nữu đã bị khống chế, nhưng lúc này trong phòng cũng không được an tĩnh. Mấy người bị đánh thì rên rĩ la đau, Liên lão gia tử và Chu thị cuống quýt hỏi han Liên Thủ Nhân.
Không ai mảy may để ý đến ở đầu giường có một người lấm la lấm lét chạy đi. Người đó là vợ Võ Nhị Cẩu. Lúc nãy mấy người trong phòng mới vừa bắt đầu đánh nhau, nàng ta đã nhanh chân tìm chỗ ẩn nấp. Vốn định nấp bên ngoài nhưng mấy người kia đánh đấm lung tung, cản đường nàng, nàng ta hết cách lại sợ bọn họ đánh nhau đụng đến mình nên nấp ở góc nhà.
Bây giờ mọi người đã dừng tay, nàng ta mới nhân dịp còn hỗn loạn này chạy ra ngoài. Trong lòng nàng ta hiểu rõ, chuyện náo loạn đến mức này, nàng ta ở đây không kiếm được thứ gì tốt, cũng không giúp gì được.
Đang nhón gót chậm rãi đi đến gần cửa, vợ Võ Nhị Cẩu định bước ra ngoài thì bị Chu thị nhìn thấy.
“Ủa! Đây không phải vợ Nhị Cẩu sao, ngươi định đi đâu a?” Giọng của Chu thị vô cùng bất thiện.
Vợ Võ Nhị Cẩu đành xoay người lại nhìn Chu thị cười nịnh nọt.
“Cháu… cháu… cháu đi …” Vợ Võ Nhị Cẩu lẩm bẩm gì đó trong miệng, chân thụt lùi cực nhanh ra cửa.
Ra khỏi Đông phòng, vợ Võ Nhị Cẩu không dám dừng lại giây phút nào mà chạy một mạch đến cổng chính nhà cũ Liên gia, hai cánh cửa lớn đã đóng rồi nhưng vẫn chưa cài, nàng ta vội vã kéo cửa, lách ra ngoài.
Ra khỏi nhà cũ Liên gia, vợ Võ Nhị Cẩu mới thở ra một hơi. Chuyện còn lại phải xem Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu giải quyết như thế nào, nàng không giúp được, nàng ở đây cũng chỉ vướng víu Võ Nhị Cẩu mà thôi. Đi vòng qua đống củi trước nhà, nàng ta đang cảm thấy mình may mắn vì đã thoát được, nàng ta không phát hiện có một bóng đen đang lén lút từ phía sau đống củi chui ra.
Bóng đen kia cao gầy, mảnh khảnh, trong tay nắm chặt khúc gỗ to. Khúc gỗ đó chính là đòn cửa của nhà cũ Liên gia. Bóng đen đó đi đến sau lưng vợ Võ Nhị Cẩu, không đợi vợ Võ Nhị Cẩu quay lại thì cây gậy đã đánh vào ngang hông vợ Võ Nhị Cẩu.
Vợ Võ Nhị Cẩu vốn yếu ớt, bị đánh như vậy liền cảm thấy cái eo như muốn gãy lìa ra. Nàng ta thét lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào về phía trước. Bóng đen lại dùng đòn cửa đánh vợ Võ Nhị Cẩu thêm hai gậy, thấy nàng ta cơ hồ muốn ngất đi mới lẳng lặng xoay người đi vào cửa nhà Liên gia.
Trong phòng lúc này, mắt của Chu Đại Nữu đã hết đỏ, nàng ta bị cha kéo đến trước mặt Liên lão gia tử quỳ lạy năn nỉ.
Lúc này Liên lão gia tử vẫn còn khiếp đảm nhưng trong lòng cũng vô cùng rối rắm. Ông không muốn nhìn thấy cha con Chu Đại Nữu nữa, liền liên tục gọi huynh đệ Võ gia dẫn người đi.
“Hai người các ngươi là đồ khốn nạn, hại ta nhiêu đây chưa đủ sao? Ta còn tưởng các ngươi rốt cuộc cũng có chút lương tâm, là người… Mau đem người cút đi.” Liên lão gia tử mắng.
Huynh đệ Võ gia lúc này cũng bầm dập mặt mũi, vợ Nhị Cẩu đã trốn ra ngoài, bọn họ biến thành mục tiêu duy nhất bị mọi người nhìn chăm chăm, không thể nào trốn được. Nghe Liên lão gia tử mắng chửi, huynh đệ bọn họ vội vàng kêu la như oan khuất đụng trời, thề thốt rằng mình nói sự thật, thật tình không biết Chu Đại Nữu như vậy.
“Mấy năm trước chúng cháu gặp vẫn còn bình thường mà.”
Liên lão gia tử đối mặt với huynh đệ Võ gia thì chán ghét vô cùng, nhưng khi nhìn đến Chu lão gia tử thì sắc mặt nhu hòa hơn. Tục ngữ có câu nói rất hay: mời thần dễ, tiễn thần khó. Tuy Chu lão gia tử không náo loạn nhưng cũng khóc lóc ỉ oi, lạy lục cầu xin Liên lão gia tử thu nhận Chu Đại Nữu.
“Đứa nhỏ này bình thường rất tốt! Lúc nãy không biết tại sao lại như vậy. Con bé làm việc rất khỏe, một người có thể làm bằng hai người, nhà của lão gia tử ông điều kiện tốt, xin cho nó bát cơm ăn đi.”
“Đây không phải là chuyện một chén cơm.” Liên lão gia tử rất bất đắc dĩ, nhưng nhất định không thể giữ Chu Đại Nữu lại được.
“Chu lão ca, bất kể chuyện gì đều có chữ lý. Ta thấy lão ca là người thành thực, ta mới thật lòng chiêu đãi huynh như vậy. Lão ca, chuyện hôn nhân này phải do hai bên vừa ý mới được.” Liên lão gia tử lại nói với Chu lão gia tử.
Dường như Chu lão gia tử không hề hiểu lời của Liên lão gia tử, cũng không phát hiện vành mắt Chu Đại Nữu đang đỏ dần lên mà lôi kéo Chu Đại Nữu đến trước mặt mình.
Chu Đại Nữu bước từng bước tới nhưng không quỳ xuống mà đến gần bên người bên lão gia tử.
“Ông, ông không cần ta? Ông cũng dám không cần ta hả?” Đôi mắt hí của Chu Đại Nữu nhìn Liên lão gia tử đầy uy hiếp, đồng thời giơ lên nắm đấm gầy gò đầy khớp xương.
Liên lão gia tử không nghĩ đến chuyện lại thành ra như vậy, ông vội vàng lui về phía sau.
“Nó muốn làm gì đây, Chu lão ca, Nhị Cẩu, Tam Cẩu…” Liên lão gia tử vừa gấp gáp lùi ra sau vừa gọi.
Lúc này Chu thị cũng phát hiện có chuyện không đúng, Chu Đại Nữu kia muốn đánh Liên lão gia tử.
“Các ngươi muốn làm gì? Có ai không? nhanh đến đây đi… có người muốn giết người… giết người rồi!” Chu thị lập tức cả kinh kêu lên, rồi bổ nhào về phía trước cứu Liên lão gia tử.
Lúc này trong phòng mọi người nháo nhào lên, vô cùng hỗn loạn.
Khi người có vấn đề về tâm thần nổi điên lên cần có biện pháp duy trì sự yên tĩnh tốt nhất để trấn an. Cách không hay nhất chính là kích động họ, càng làm ồn ào nháo loạn sẽ càng không áp chế được. Bây giờ, mọi người ở Liên gia lại đang phạm phải sai lầm này. Biểu hiện của Liên lão gia tử còn có thể coi là trấn tĩnh, nhưng Chu thị lại dùng biện pháp ầm ĩ theo thói quen của bà để can thiệp làm cho tình hình ngay tức khắc chuyển biến xấu đi.
Nắm đấm của Chu Đại Nữu vốn chưa rơi xuống, nghe Chu thị la giết người, mắt Chu Đại Nữu long lên, mặt cũng vặn vẹo đi. Nàng ta vươn một tay kéo Liên lão gia tử, tay kia đấm xuống.
Chu Đại Nữu không mập nhưng khung xương rất to, người rất khỏe mạnh, nhìn bộ dạng có thể thấy được cũng là người thường xuyên phải làm việc nặng. Huynh đệ Võ gia nói dối về chuyện Chu Đại Nữu có vấn đề về đầu óc, nhưng chí ít có một chuyện họ không nói dối, đó chính là Chu Đại Nữu có thể làm việc như một người đàn ông. Đương nhiên, đó là khi nàng ta không phát điên, hơn nữa lượng cơm nàng ta ăn vào cũng không kém một người đàn ông cường tráng.
Liên Thủ Nhân đang ngồi bên cạnh Liên lão gia tử, tuy tính tình ông ta ích kỷ, bạc bẽo, nhưng cũng coi như còn có lương tâm. Ông ta vội giơ tay giúp Liên lão gia tử cản nắm đấm lại, bị nắm đấm của Chu Đại Nữu đập trúng, ông ta thảm thiết kêu lên một tiếng rồi vội lui người về phía sau né tránh.
Mọi người kêu la ầm ĩ hỗn loạn, Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu thấy tình hình không ổn cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp toàn thân. Hai người xanh mặt chạy đến ngăn cản Chu Đại Nữu. Chuyện gì còn dễ nói chứ hôm nay mà Chu Đại Nữu đánh Liên lão gia tử thì mấy người bọn họ chắc chắn không gánh nổi trách nhiệm này.
Một nhà Liên Thủ Tín bên kia có thể không quan tâm chuyện khác, nhưng Liên lão gia tử mà bị đánh thì bọn họ tuyệt đối không bỏ qua.
Chu lão gia tử cũng tiến đến lôi kéo Chu Đại Nữu ra nhưng ba đại nam nhân bọn họ cũng chỉ có thể làm trì hoãn Chu Đại Nữu chứ không thể khống chế được nàng ta hoàn toàn. Chu Đại Nữu không đánh được Liên lão gia tử, lại đánh phải Liên Thủ Nhân. Hiện giờ trong mắt nàng ta chỉ thấy Liên Thủ Nhân, do đó nàng ta không để ý đến Liên lão gia tử nữa mà đuổi theo đánh Liên Thủ Nhân. Về phần ba người đang kéo nàng, tâm trí Chu Đại Nữu lúc này vẫn nhận ra Chu lão gia tử là cha nàng, còn đối với huynh đệ Võ gia, nàng lại không nhận ra ai là ai, do đó Chu Đại Nữu ra tay không hề lưu tình.
Chu thị nhào qua nấp ở góc tường với Liên lão gia tử, dưới đất nháo loạn thành một đoàn không còn phân biệt rõ người nào với người nào. Sau giây lát thế trận đã biến thành một mình Chu Đại Nữu lấy một địch ba. Liên Thủ Nhân, Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu bị đánh cho tơi bời hoa lá, chỉ có Chu lão gia tử đang ngăn cản Chu Đại Nữu là còn lành lặn.
“Mau đi gọi người, nhanh lên!” Liên lão gia tử vẫn chưa hết hãi hùng phân phó Tưởng thị đang run rẩy đứng ngơ ngác bên cạnh: “Đi gọi Nhị thúc cháu, bảo bọn họ đến đây liền đi!”
“Dạ.” Tưởng thị bị dọa chân tay bủn rủn, nhưng nàng biết tình hình bây giờ chỉ có mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa mới can ngăn được nên cố gắng vực dậy tinh thần chạy đi.
Sau thời gian một chén trà, trong phòng đã đánh nhau loạn xạ thành một đống hỗn loạn, bàn ghế cùng với tủ kệ và những đồ vật trưng bày đều bị đánh vỡ tan la liệt trên mặt đất. Huynh đệ Võ gia, Liên Thủ Nhân, cha con Chu gia không ít thì nhiều đều có vài vết thương đang rỉ máu trên người. Lúc này Liên Thủ Nghĩa mới chậm rãi sửa sang quần áo, khoan thai đi vào.
Theo sau Liên Thủ Nghĩa là Hà thị, Tứ Lang, Lục Lang đều có bộ dạng như mới từ trong chăn chui ra.
“A má ơi… chuyện gì đây?!” Liên Thủ Nghĩa đi vào phòng thấy tình hình như vậy mà không hề ngăn cản, chỉ đứng đó ngạc nhiên la lên: “Không phải xem mắt à, sao lại đánh nhau, ta nhìn không ra ai với ai a, ai là người đại ca ta muốn xem mặt vậy?”
Liên lão gia tử tức muốn ói máu.
Liên lão gia tử biết rõ cả nhà Liên Thủ Nghĩa không hề đi ngủ, nhưng bọn họ nghe trong nhà tiếng náo loạn lớn như vậy cũng chẳng buồn đi ra xem, bảo Tưởng thị đi gọi, bọn họ lại lề mề lâu như vậy mới tới. Người đến rồi lại không vào giúp đỡ mà còn đứng nói mấy lời mỉa mai vô ích.
Nhưng lúc này là lúc cấp bách, cần phải có Liên Thủ Nghĩa giúp đỡ nên Liên lão gia tử phải đè nén cơn tức giận. Ông biết, nếu ông phát hỏa với Liên Thủ Nghĩa ngay lúc này, Liên Thủ Nghĩa nhất định sẽ bỏ mặc ông không lo. Liên Thủ Nghĩa không hiểu chuyện như Liên Thủ Tín, ông ta sẽ không biết thế nào là chu toàn đại cuộc.
“Lão Nhị à, mau kéo nha đầu điên này ra đi.” Liên lão gia tử vội nói với Liên Thủ Nghĩa.
“Con nhỏ điên đó suýt chút nữa đánh chết cha mày rồi, mày nhìn nó đánh đại ca mày kìa.” Mặt mũi Chu thị bị dọa trắng bệch, bà ta núp sau lưng Liên lão gia tử, lúc này mới ló đầu ra chí cha chí chóe nói.
“Còn đứng đó làm gì, bị người ta đánh đến cửa nhà rồi chúng mày không mất mặt sao?” Liên lão gia tử nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa không hề nhúc nhích thì nói tiếp một câu.
Dường như Liên Thủ Nghĩa cũng nhìn đủ rồi, ông ta vừa xắn tay áo vừa hét lớn dắt Hà thị, Tứ Lang, Lục Lang hùng hổ xông tới. Chu Đại Nữu đánh nửa ngày cũng cạn sức, bây giờ có thêm đám người Liên Thủ Nghĩa, nàng ta chỉ có một mình, rốt cuộc không chống đỡ được mà nhanh chóng bị đè bẹp dưới đất.
“Không cần ta… ta đánh chết ngươi.” Chu Đại Nữu bị đè dưới đất nhưng vẫn dùng hết sức vùng vẫy.
“Ôi má ơi! Con nhỏ này là nàng dâu mà đại ca ta phải đi xa như vậy mới kiếm được sao? Vừa xấu xí vừ hung dữ như mẫu dạ xoa, mà còn bị điên nữa chứ!” Liên Thủ Nghĩa không tim không phổi nói.
Tuy Chu Đại Nữu đã bị khống chế, nhưng lúc này trong phòng cũng không được an tĩnh. Mấy người bị đánh thì rên rĩ la đau, Liên lão gia tử và Chu thị cuống quýt hỏi han Liên Thủ Nhân.
Không ai mảy may để ý đến ở đầu giường có một người lấm la lấm lét chạy đi. Người đó là vợ Võ Nhị Cẩu. Lúc nãy mấy người trong phòng mới vừa bắt đầu đánh nhau, nàng ta đã nhanh chân tìm chỗ ẩn nấp. Vốn định nấp bên ngoài nhưng mấy người kia đánh đấm lung tung, cản đường nàng, nàng ta hết cách lại sợ bọn họ đánh nhau đụng đến mình nên nấp ở góc nhà.
Bây giờ mọi người đã dừng tay, nàng ta mới nhân dịp còn hỗn loạn này chạy ra ngoài. Trong lòng nàng ta hiểu rõ, chuyện náo loạn đến mức này, nàng ta ở đây không kiếm được thứ gì tốt, cũng không giúp gì được.
Đang nhón gót chậm rãi đi đến gần cửa, vợ Võ Nhị Cẩu định bước ra ngoài thì bị Chu thị nhìn thấy.
“Ủa! Đây không phải vợ Nhị Cẩu sao, ngươi định đi đâu a?” Giọng của Chu thị vô cùng bất thiện.
Vợ Võ Nhị Cẩu đành xoay người lại nhìn Chu thị cười nịnh nọt.
“Cháu… cháu… cháu đi …” Vợ Võ Nhị Cẩu lẩm bẩm gì đó trong miệng, chân thụt lùi cực nhanh ra cửa.
Ra khỏi Đông phòng, vợ Võ Nhị Cẩu không dám dừng lại giây phút nào mà chạy một mạch đến cổng chính nhà cũ Liên gia, hai cánh cửa lớn đã đóng rồi nhưng vẫn chưa cài, nàng ta vội vã kéo cửa, lách ra ngoài.
Ra khỏi nhà cũ Liên gia, vợ Võ Nhị Cẩu mới thở ra một hơi. Chuyện còn lại phải xem Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu giải quyết như thế nào, nàng không giúp được, nàng ở đây cũng chỉ vướng víu Võ Nhị Cẩu mà thôi. Đi vòng qua đống củi trước nhà, nàng ta đang cảm thấy mình may mắn vì đã thoát được, nàng ta không phát hiện có một bóng đen đang lén lút từ phía sau đống củi chui ra.
Bóng đen kia cao gầy, mảnh khảnh, trong tay nắm chặt khúc gỗ to. Khúc gỗ đó chính là đòn cửa của nhà cũ Liên gia. Bóng đen đó đi đến sau lưng vợ Võ Nhị Cẩu, không đợi vợ Võ Nhị Cẩu quay lại thì cây gậy đã đánh vào ngang hông vợ Võ Nhị Cẩu.
Vợ Võ Nhị Cẩu vốn yếu ớt, bị đánh như vậy liền cảm thấy cái eo như muốn gãy lìa ra. Nàng ta thét lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào về phía trước. Bóng đen lại dùng đòn cửa đánh vợ Võ Nhị Cẩu thêm hai gậy, thấy nàng ta cơ hồ muốn ngất đi mới lẳng lặng xoay người đi vào cửa nhà Liên gia.
Trong phòng lúc này, mắt của Chu Đại Nữu đã hết đỏ, nàng ta bị cha kéo đến trước mặt Liên lão gia tử quỳ lạy năn nỉ.
Lúc này Liên lão gia tử vẫn còn khiếp đảm nhưng trong lòng cũng vô cùng rối rắm. Ông không muốn nhìn thấy cha con Chu Đại Nữu nữa, liền liên tục gọi huynh đệ Võ gia dẫn người đi.
“Hai người các ngươi là đồ khốn nạn, hại ta nhiêu đây chưa đủ sao? Ta còn tưởng các ngươi rốt cuộc cũng có chút lương tâm, là người… Mau đem người cút đi.” Liên lão gia tử mắng.
Huynh đệ Võ gia lúc này cũng bầm dập mặt mũi, vợ Nhị Cẩu đã trốn ra ngoài, bọn họ biến thành mục tiêu duy nhất bị mọi người nhìn chăm chăm, không thể nào trốn được. Nghe Liên lão gia tử mắng chửi, huynh đệ bọn họ vội vàng kêu la như oan khuất đụng trời, thề thốt rằng mình nói sự thật, thật tình không biết Chu Đại Nữu như vậy.
“Mấy năm trước chúng cháu gặp vẫn còn bình thường mà.”
Liên lão gia tử đối mặt với huynh đệ Võ gia thì chán ghét vô cùng, nhưng khi nhìn đến Chu lão gia tử thì sắc mặt nhu hòa hơn. Tục ngữ có câu nói rất hay: mời thần dễ, tiễn thần khó. Tuy Chu lão gia tử không náo loạn nhưng cũng khóc lóc ỉ oi, lạy lục cầu xin Liên lão gia tử thu nhận Chu Đại Nữu.
“Đứa nhỏ này bình thường rất tốt! Lúc nãy không biết tại sao lại như vậy. Con bé làm việc rất khỏe, một người có thể làm bằng hai người, nhà của lão gia tử ông điều kiện tốt, xin cho nó bát cơm ăn đi.”
“Đây không phải là chuyện một chén cơm.” Liên lão gia tử rất bất đắc dĩ, nhưng nhất định không thể giữ Chu Đại Nữu lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.