Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 397: Ngắm trăng nói chuyện xưa

Nhược Nhan

14/03/2014

Edit: Leticia Beta: Sakura Trước mặt bốn người lớn Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ, Trương thị cùng với Triệu thị chính là rượu đế, còn mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất cùng với Liên Diệp Nhi là rượu nho.

Liên Mạn Nhi đề nghị mọi người trước cùng uống một chén với nhau.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta ăn tết Trung thu như thế này, cha, cha nói cái gì đi chứ.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên Thủ Tín nhìn xung quanh một chút, thấy mọi người đều đang rất hào hứng, cũng cười bưng lên chén rượu.

“Những thứ cao xa ta sẽ không nói, chỉ nói vài lời nói thật a. Chung rượu này chúng ta đều phải uống hết, chúc phúc cho hai nhà chúng ta cùng đùm bọc lẫn nhau, thời gian sau này càng ngày càng tốt hơn nữa!”

“Tốt!” Liên Mạn Nhi trầm trồ khen ngợi.

“Cha nói rất hay.” Tiểu Thất cũng cười nói.

Con trai út, cô con gái nhỏ cổ động như vậy, trong lòng Liên Thủ Tín rất vui, dường như trên mặt cười nở ra cả một đóa hoa.

Mọi người đều giơ chén rượu lên, Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ một ngụm uống hết, Trương thị động tác hơi trì hoãn, rồi cũng uống hết một chung rượu, chỉ có Triệu thị bưng chén rượu mà do dự.

Triệu thị không uống rượu. Bất kể là tại nhà mẹ đẻ, hay là đến Liên gia về sau, nàng đều không có cơ hội chạm qua rượu.

“Ta thực không biết uống rượu.” Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, Triệu thị có chút e lệ, cũng có chút khó xử nói ra.

“Thứ này, ai trời sinh đều biết uống? Chỉ có một chén rượu chứ không có nhiều, chỉ một ngụm là xong. Tam thẩm đừng lo lắng, uống đi nha. Cũng chỉ cay cay cuống họng thôi.” Trương thị cười nói với Triệu thị.

“Đúng vậy, Tam thẩm, chén rượu này, nói cái gì, thẩm cũng phải uống đấy. Đây chính là điềm tốt.” Liên Mạn Nhi cũng khuyên nhủ.

“Mẹ, mẹ cứ uống đi.” Liên Diệp Nhi ngồi ở bên cạnh Triệu thị, cũng cười nói.

“Đúng, chỉ uống một chén này thôi. Uống xong, mọi người uống gì tùy thích.” Liên Thủ Tín nói.

Triệu thị thấy mọi người đều nói như vậy, cắn răng, đưa chén rượu đến bên đầu môi. Nàng không phải là người biết uống rượu. Nếu như thoáng cái đem một chén rượu này nuốt xuống, thì sẽ không có chuyện gì. Vì nàng do do dự dự đấy, rượu vừa vào miệng, lại còn chép miệng, kết quả bị cay quá, mí mắt thoáng một phát đều đỏ bừng lên.

“Được rồi, dùng bữa, đều dùng bữa.” Trương thị vội vàng cười nói.

Lúc này mọi người mới động đũa.

Mọi người cười cười nói nói, Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ vừa ăn, vừa uống rượu đế. Trương thị uống một chén rượu đế về sau cũng đổi thành rượu đỏ. Triệu thị thì ngay cả rượu đỏ cũng không chịu uống, ngược lại mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi uống một chén rượu đỏ rất thích ý.

Rượu đỏ này có hơi khác một chút với rượu đỏ đem đi bán, nồng độ cồn không có cao như vậy. Loại để bán chính là dùng nho làm rượu đỏ, hiện tại mấy đứa trẻ uống đúng là rượu nho. Vị càng mềm mại, ngọt. Uống không say, cũng không khác đồ uống bình thường lắm. Hơn nữa các nàng dùng chén nhỏ để uống rượu đế, một chén rượu chỉ là một ngụm nho nhỏ, bọn nhỏ uống vào thì thấy rất thú vị.



Bánh khoai lang được rán khô vàng, mặt trên được rót nước đường, gắp lên gồm từng sợi từng sợi khoai, còn dính nước đường ở trong bát, còn có thể tách từng sợi ra. Ăn vào trong miệng, bên ngoài giòn bên trong mềm, hương vị ngọt ngào. Không chỉ Liên Mạn Nhi, mà mấy đứa trẻ khác cũng đều thích ăn.

Trương thị kẹp một miếng cá chép, thuận tay để vào bát của tiểu Thất, quay đầu nhìn thấy bộ dáng Triệu thị có chút câu nệ, thì vội vàng chọn lấy miếng thịt nạc trong bát thịt kho tàu lớn, nhúng đủ nước sốt thịt gắp vào bát Triệu thị.

Mẹ ruột Triệu thị mất sớm, xuất giá là do mẹ kế chuẩn bị cho, xuất giá về sau, lại đụng phải bà mẹ chồng như Chu thị, nàng lại không sinh được con trai, bởi vậy dưỡng thành thói quen ở trên bàn cơm không dám duỗi đũa gắp thức ăn. Mặc dù làm việc tại cửa hàng Liên ký, đi theo Liên Mạn Nhi các nàng cùng nhau ăn cơm, nhưng cái thói quen thâm căn cố đế này, nhất thời vẫn chưa hoàn toàn sửa đổi được. Hơi không chú ý, Triệu thị sẽ câu nệ, theo thói quen sẽ không gắp thức ăn.

“Tam thẩm, hai nhà chúng ta ngươi còn sợ cái gì chứ. Ở đây không giống với nhà mẹ đẻ ngươi, cũng không phải thời điểm ở thượng phòng.” Trương thị nhỏ giọng khuyên Triệu thị, “Hiện tại các ngươi sống, các ngươi chính là người làm chủ, ngươi nói thế nào thì là thế đấy.”

Một bữa cơm, ăn hết ước chừng nửa canh giờ, Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ đều có chút say. Buổi chiều này dứt khoát mọi người đều không làm gì nữa, chỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Đến buổi tối, bởi vì buổi trưa có thể ngủ nhiều, mọi người, nhất là mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi tinh thần đều đặc biệt phấn chấn, ăn cơm tối đơn giản xong, mọi người đem cái bàn đặt ở trong sân, xếp bánh Trung thu, điểm tâm, hạt dưa, hoa quả tràn đầy một bàn, mọi người ngồi vây quanh bên bàn, ngắm trăng, nói chuyện phiếm.

Trăng sáng nhô lên cao, bầu trời đêm sáng sủa chỉ có vài đám mây, phảng phất như lụa mỏng gợn sóng khoác trên vai, không che giấu được cái gì, ngược lại lộ ra bầu trời ban đêm, sao cùng ánh trăng càng thêm tinh mỹ, bình yên.

Liên Mạn Nhi cầm dao, mỗi loại bánh Trung thu đều lấy một khối, cắt thành từng miếng nho nhỏ, bày vào khay lớn, để mọi người cùng nếm thử. Như vậy, mọi người có thể ăn nhiều thêm mấy loại bánh Trung thu khác nhau.

Cắt xong bánh Trung thu, Liên Mạn Nhi lại đi tách quả lựu. Quả lựu này là nàng nhờ Vũ chưởng quỹ mua từ thị trấn về đấy, quả to, một quả khoảng sáu bảy lạng, bên trong hạt nhiều, nước nhiều, hương vị ngọt.

Tiểu Thất ngồi bên cạnh Liên Mạn Nhi, cùng nàng chia tách một quả lựu.

“Tỷ, bên trong mặt trăng, thực sự có Hằng Nga và thỏ ngọc sao?” Tiểu Thất hỏi Liên Mạn Nhi.

“Cái này, có lẽ…có a.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, chần chờ trả lời.

“Ah…” Tiểu Thất ngửa đầu, mắt không nháy lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào trăng sáng trên bầu trời.

“Ngày đó từ trên núi tan tầm trở về, trông thấy Vũ Nhị Cẩu cùng Vũ Tam Cẩu.” Liên Thủ Lễ đang cùng Liên Thủ Tín nói chuyện, “Hai nhà bọn họ cũng bắt đầu thu hoạch. Thu hoạch chính là vài mẫu trồng đậu phộng ở chân núi Nam Sơn. Vũ Nhị Cẩu trông thấy ta, đã lôi kéo ta nói chuyện. Hắn nói, năm nay thu hoạch không tốt. Nói cái gì mà đậu phộng có côn trùng, thu hoạch chỉ bằng một nửa những năm qua.”

“Hai người bọn họ sao lại nói như vậy?” Liên Thủ Tín có chút nhíu mày, “Đây không phải trợn mắt nói lời bịa đặt sao? Năm nay đậu phộng được chăm sóc thật tốt. Ngày đó chúng ta thu hoạch sáu mẫu đất đậu phộng, chúng ta không phải đều nhìn thấy ư, vài mẫu đậu phộng lớn lên thật tốt a, nào có côn trùng gì?”

“Ta cũng nói như vậy với hắn đấy. Hắn nói với ta, là ta thu hoạch trước, không biết chuyện này, đậu phộng héo rũ, bị côn trùng cắn chết rồi.” Liên Thủ Lễ nói.

“Hắn đây là muốn làm cái gì?” Liên Thủ Tín mày nhíu lại chặt hơn.

“Còn có thể muốn làm cái gì, ” Trương thị ở bên cạnh nghe thấy, liền nói tiếp, “Chẳng phải là nói thu hoạch được ít, đến lúc đó sẽ được nộp tiền địa tô ít đi sao.”

Năm nay Liên lão gia tử giao cho huynh đệ Vũ gia thu hoạch, quyết định là dựa theo sản lượng thực tế, sau khi trừ khẩu phần lương thực của nhà Liên Thủ Lễ, phân chia thành địa tô. Nếu như tổng sản lượng thiếu, như vậy huynh đệ Vũ gia giao địa tô cho Liên lão gia tử, đương nhiên cũng ít đi rồi.



“Ngày đó, con dâu Khương tam ở Tây thôn còn nói với ta. Nói sao lão gia tử nhà mình lại đem địa tô giao cho huynh đệ bọn hắn, đó là người không phúc hậu nhất, ở chỗ xóm của hắn, gà chạy đến cửa nhà hắn, thì không thể đi ra ngoài được. Người ta tìm tới cửa, nói ai cũng nhìn thấy bọn hắn bắt gà của người ta, bọn hắn đều không nhận đấy.” Trương thị lại nói.

“Lão Tứ, việc này sợ là ngươi cũng không nhớ rõ rồi. Trước kia, thời điểm chúng ta ra bên ngoài thuê đất, cũng là thuê rồi giao cho nhà bọn hắn đấy. Khi đó, hình như tiền thuê đất cho bọn hắn không được nhiều, còn khóc than, không phải hạn hán, thì là úng lụt, luôn luôn nói, trong vài năm, chẳng thu được gì từ địa tô của chúng ta.”

Liên Thủ Lễ nói “cổ”, là chuyện xưa của Liên gia mà Liên Mạn Nhi chưa từng nghe nói qua, bởi vậy nghiêng đầu lại, cẩn thận nghe. Mấy đứa trẻ khác chú ý tới, cũng bị hấp dẫn.

“Về sau, tiền của nhà chúng ta từ từ hết rồi, địa tô cũng ít, cha mới thu hồi lại, tự chính mình trồng. Bởi vì vậy, nhà bọn hắn còn lừa bịp vài túi lương thực của nhà chúng ta. Nói là chúng ta thu đất lại, nhà bọn hắn phải chịu đói đấy. Khi đó, cha Nhị Cẩu và Tam Cẩu vẫn còn sống, gọi là Vũ lão Khang, chính là hắn mang theo hai con trai đến nhà ta vác lương thực về.”

Liên Mạn Nhi nghe vậy quýnh lên rồi, lại còn có chuyện như vậy. Vũ gia lại cực phẩm như vậy, mà Liên lão gia tử vậy mà đã từng là bánh bao.

“Đệ cũng không nhớ rõ, Tam ca nói như vậy, lúc này đệ mới có chút ấn tượng.” Liên Thủ Tín nói.

“Như thế nào con cứ cảm thấy việc này không hợp lý?” Liên Mạn Nhi nhịn không được nói, “Đất là của ông, ôngmuốn thu hồi lại, nhà hắn không thể đi làm ruộng ở nhà khác sao, thế nào lại phải chịu đói chứ, còn đòi lương thực của ông nội.”

“Thì là như vậy chứ sao.” Trương thị nói.

“Nhà bọn hắn giao thiếu địa tô, sao ông có thể không biết, sao có thể thuận theo bọn hắn được?” Ngũ Lang hỏi. Liên lão gia tử khôn khéo như vậy, đáng ra không bị người gạt mới đúng.

“Sao ông cháu lại không biết, chẳng qua vì mềm lòng thôi.” Liên Thủ Lễ nói, “Nhà hắn nghèo, lúc đến giao tiền thuê đất, lôi kéo cả vợ con đến khóc than trước mặt ông, dập đầu với ông cháu, ông nội thấy bọn hắn đáng thương, nên mở một con mắt nhắm một con mắt.”

“Ta cũng nhớ được một chút, khi đó, hình như nhà bọn hắn có quan hệ họ hàng với chúng ta, kêu cái gì mà thân hương. Về sau, chúng ta tự trồng trọt, bọn hắn không đến nữa, gặp mặt, có đôi khi nói chuyện, có đôi khi còn không nói lời nào.” Liên Thủ Tín nói.

“Ta giống như cũng nghe những lão nhân trong thôn đã từng nói qua, nói nhà hắn rất nghèo, mẹ của hai huynh đệ bọn hắn, ngay cả quần còn không có mà mặc.” Trương thị nói.

“Nhà hắn như vậy, sao ông nội lại có thể giao địa tô cho bọn họ? Ở thôn này, không có nhà người khác làm ruộng thuê rồi hả?” Liên Mạn Nhi khó hiểu nói.

“Hình như là biết rõ ông con muốn thuê người làm ruộng ở bên ngoài, bọn hắn ngăn ông ở trên đường, quỳ xuống cầu ông.” Liên Thủ Tín nói.

“Ah…” Liên Mạn Nhi ý vị thâm trường a một tiếng.

“Ông nội con a, còn có lòng hảo tâm. Nhất định là thấy bọn hắn đáng thương, mềm lòng, đáp ứng chứ sao.” Trương thị nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.

“Bọn hắn làm được như vậy, những năm gần đây, thời gian này có lẽ sống tốt đi à nha?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Sống tốt gì chứ, không khác gì trước đây .” Liên Thủ Lễ nói.

“Tam ca, sự tình này…” Liên Thủ Tín hỏi Liên Thủ Lễ, “Chúng ta có phải hay không nên làm cái gì.” Không thể nhìn người khác lừa gạt Liên lão gia tử a.

“Chúng ta có thể làm cái gì? Làm như thế nào?” Liên Thủ Lễ gãi gãi đầu, hỏi Liên Thủ Tín.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook