Chương 182: NỢ NẦN
Nhược Nhan
07/12/2013
Edit : pthu
Beta: Sakura
“Ta xem Lão Kim làm việc không cần thiết, ” Liên thủ nghĩa phá vỡ yên lặng, “Đại ca bên kia cũng nên đưa tiền đến rồi.”
“ Ta thấy lão Kim bây giờ không cần thiết ” , Liên Thủ Nghĩa phá vỡ yên lặng , “ Đại ca bên kia cũng nên đưa tiền đến rồi .”
Liên Thủ Nghĩa có ý tứ là lão Kim không cần thiết đến đòi nợ , Liên Thủ Nhân bên kia nhất định sẽ đem tiền đưa về đến nơi đúng hạn .
Không có ai phụ họa lời nói của Liên Thủ Nghĩa . Liên Thủ Nhân lần đó lại bị đánh , về sau ở trong nhà thành thành thật thật ở vài ngày , chính là quay trở lại huyện thành . Chuyến đi này sau đó, chính là tin tức đều không có.
Vay nặng lãi sao lại không trả chứ , Liên Thủ Nhân hắn sẽ không phải là quên mất chứ. Mắt nhìn thấy thời hạn trả tiền, hắn không có chuẩn bị tiền ư , tính toán đến bao nhiêu tiền ,lúc nào thì đưa tới ? Mặc dù có chuyện trì hoãn, cũng có thể nhờ người đưa tin tức trở về , để cho người trong nhà yên tâm .
Kết quả người ta bên kia, động tĩnh gì cũng không có.
Liên Mạn Nhi nhớ lại một chút, nàng thấy Liên Thủ Nhân sở tác sở vi , Liên Thủ Nhân này quả nhiên là thứ không có lòng trách nhiệm , làm việc không tốn sức, dựa vào người .
Liên lão gia tử vốn chính là người tính tình nôn nóng, có thể đợi tới lúc này chưa nói gì , trong lòng có lẽ là đối với Liên Thủ Nhân đầy ắp mong đợi . Hắn hiện tại triệu tập mấy con trai tới đây , đã chứng minh hắn đối với Liên Thủ Nhân tin cậy cùng mong đợi đã xảy ra dao động . Liên lão gia tử hắn ngồi không yên .
Ánh mắt Liên lão gia tử nhất nhất đảo qua trên người mấy con trai .
“ Sáng sớm ngày mai ,lão Nhị cùng lão Tam , hai người các ngươi đi huyện thành một chuyến .” Liên lão gia tử nói , “ Làm cho đại ca ngươi trở về nhà, nên đem tiền còn nợ người ta về.”
“Đại ca có phải hay không muốn chờ tới thời điểm ngày đó trở về a ?” Liên Thủ Nghĩa nói , “ Đại ca bây giờ đúng là người bận rộn.”
“ Hắn bận rộn cái gì mà bận rộn , chuyện lớn như vậy , trong lòng của hắn không có tính ?” Liên lão gia tử rống lên một tiếng.
“Quát cái gì mà quát chứ” Liên Thủ Nghĩa bĩu môi , nhỏ giọng lẩm bẩm.
Liên lão gia tử rống xong một câu , đột nhiên kịch liệt ho khan lên .
Liên Mạn Nhi bận rộn chạy đi ra ngoài ,rót một chén nước bưng đến đưa cho Liên lão gia tử .
“Ông nội uống miếng nước. Có chuyện từ từ nói.” Liên Mạn Nhi nói.
Chu thị chuyển đến bên người Liên lão gia tử , ra sức vỗ phía sau lưng Liên lão gia tử . Liên lão gia tử khoát tay áo, để cho Chu thị không cần lại vỗ , nhận lấy chén trong tay Liên Mạn Nhi ,đem một chén nước uống một hơi cạn sạch .
“ Tiền kia không phải là số lượng nhỏ . Đến ngày nếu như còn không đủ tiền , vậy còn lãi mẹ đẻ lãi con! Các conđi , hãy nói là lời nói của ta . Đem tiền cùng đại ca của con đều mang về đây … Để cho Kế Tổ cũng trở về , nhanh trước tết.” Liên lão gia tử thở dốc một hơi , đem hỏa khí ngừng lại một chút . Lúc này mới lại chậm rãi nói .
“ Ngày mai sớm một chút thức dậy nấu cơm.” Liên lão gia tử lại hướng Chu thị nói .
… …
Ngày hôm sau , trong sân của Liên gia liền có động tĩnh thật sớm . Trương thị từ trên giường lò thức dậy , mặc xong quần áo màu đen . Liên Mạn Nhi cũng tỉnh, lúc ngồi dậy mặc quần áo , xuyên qua giấy của cửa sổ , nhìn thấy phía nhà trên có ánh sáng .
“ Bà nội và mọi người cũng đã dậy.” Liên Mạn Nhi liền nói .
“ Ừ , Nhị bá cùng với Tam bá hôm nay không phải muốn đi huyện thành sao ?” Trương thị đáp một tiếng .
Bởi vì Liên Thủ Lễ muốn đi trong huyện , Triệu Thị đã sớm thức dậy, còn thay Trương thị các nàng đun nồi nước nóng. Trương thị , Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi ba người liền rửa mặt đơn giản dự định đi cửa hàng sớm một chút bắt đầu công việc.
Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa đều cũng đã ăn xong điểm tâm , đang đứng ở trong sân . Chu thị cùng Liên Tú Nhi đang hướng trong cái túi lớn bánh trái cùng đậu hũ đông . Liên lão gia tử rút ra tẩu thuốc ở bên cạnh nhìn .
Liên Thủ Nhân một nhà giữ quy củ , là muốn trở về trong thôn tới lễ mừng năm mới . Những thứ bánh trái cùng đậu phụ đông này là đưa cho con gái lớn của Liên lão gia tử cùng Chu thị.
“Đem miệng cái túi bó chặt chút , để tránh khỏi nửa đường đồ rơi ra .” Liên lão gia tử dặn dò .
Liên Thủ Lễ liền đi qua . Đem hai cái túi dùng dây bó chặt từng vòng . Triệu Thị từ trong phòng đi ra , cầm trong tay nửa đoạn bông vải rèm cửa cũ rách, cho Liên Thủ Lễ choàng ở trên lưng .
Liên Thủ Lễ một bó đem miệng cái túi nhấc lên, nửa ngồi hạ thân, Triệu thị giúp hắn đem cái túi hướng lên vai hắ, lúc Liên Thủ Lễ đứng lên nói ,liền đem một bao bánh trái vác ở trên lưng rồi .
“Mẫu thân, đưa tiền cho con.” Liên Thủ Nghĩa hướng về phía Chu Thị vươn tay .
“Muốn tiền cái gì , đến kia , đại tỷ con có thể không cho con ăn , hay là khong cho con uống , nhanh một chút đi đi .” Chu thị dùng ngón tay chỉ về phía cổng, thúc giục nói.
Liên Thủ Nghĩa không còn cách nào ,chỉ đành phải ở dưới sự thúc giục của Chu thị ,đem một túi đậu phụ đông cõng lên vai mà đi.
“Phụ mẫu ,hai chúng ta đi đây.” Liên Thủ Lễ hướng Liên lão gia tử cùng Chu thị nói.
“Đi đi , trên đường nhớ cẩn thận một chút . Nhớ kĩ lời ta nói, đi sớm về sớm , đừng để cho trong nhà lo lắng .” Liên lão gia tử phất phất tay nói .
Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa bây giờ mới trong ánh mắt nhìn theo của mọi người , đi ra ngoài .
Tam Thập Lý doanh tử cách huyện thành Cẩm Dương ,đi đường lớn ba mươi dặm. Lúc này giao thông không phát đạt , nhưng cũng không phải không có khả năng không thể gọi xe đến chở thuê . Bất quá , đó là chuyện người có tiền làm .Gia đình người nông dân đều là lựa chọn đi bộ . Ví dụ như hai người Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Nghĩa, chính là muốn mang trên lưng hai bao đồ , một đường thẳng đến huyện thành .
Con đường này , các huynh đệ nhà Liên gia ít nhất mỗi năm phải đi một lần , chính là đi vào trong huyện đưa bánh trái cùng đậu phụ đông cho đại tỷ.
Trên đường đi tới cửa hàng, Trương thị cùng Triệu thị đi ở phía trước , Liên Chi Nhi ,Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi theo ở phía sau . Nguyên nhân Tiểu Thất vì còn ít tuổi , được cho phép ngủ nhiều thêm nửa canh giờ , chờ cửa hàng mở cửa được một thời gian, khách nhân tới rồi , hắn lại tới hỗ trợ .
“ Không biết cha của Diệp Nhi hôm nay có thể trở về đến nơi không .” Triệu thị nhỏ giọng nói
“Cái này có thể nói không xác định được .” Trương Thị liền nói , “ Những năm trước là không có chuyện gì, thời điểm ăn cơm tối là có thể trở về. Năm nay khó mà nói .”
Mấy người Liên Mạn Nhi ở phía sau cũng đã nghị luận .
“Hoa Nhi tỷ có thể đem tiền trả hết sao?” Liên Chi Nhi có chút bận tâm nói .
“Khó nói.” Liên Mạn Nhi chỉ nói hai chữ.
Liên Chi Nhi nhi cùng Liên Diệp nhi liền đều quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi.
“Tỷ ấy còn có thể quỵt nợ? Tiền này lại còn để cho ai?” Liên Chi Nhi nhi nhíu mày.
“Cũng không tới phiên trên người chúng ta .” Liên Mạn Nhi nói .
“Nếu tỷ muốn quỵt nợ ,ta liền cùng tỷ ta liều mạng .” Liên Diệp Nhi nói . Liên Mạn Nhi các nàng đi ra ngoài ở riêng rồi , có thể thoát khỏi liên quan . Nhưng Liên Diệp Nhi các nàng thì khác, nếu thật sự có chuyện gì , nhất định là Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị hiền lành gặp xui xẻo trước.
“Diệp Nhi , muội có suy nghĩ này thì còn sợ cái gì . Hãy chờ xem ,Liên Hoa Nhi nàng không dám không trả tiền .” Liên Mạn Nhi nói .
… …
Đến sau buổi trưa ,bầu trời lại nổi lên bông tuyết , hơn nữa càng rơi xuống càng nhiều .
Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa còn chưa có trở về.
Ăn xong bữa tối , cả nhà Liên Mạn Nhi lại đi tới trong cửa hàng , vừa ra tới cửa Tây Sương phòng, đã nhìn thấy Liên lão gia tử đứng ở cổng , mặc kệ bông tuyết rơi vào trên đầu của hắn , trên vai.
“Lão Tứ a , sao Nhị ca và Tam ca của con còn chưa có trở lại?” Liên lão gia tử trông thấy Liên Thủ Tín , lại hỏi .
“ Phụ thân, bây giờ không phải tuyết đang rơi sao . Nhất định là đại tỷ của con lưu bọn hắn ở lại qua một đêm , ngày mai trở về .” Liên Thủ Tín nói .
“Ừ , cái này có lý .” Liên lão gia tử nói .
“Phụ thân , bây giờ bên ngoài lạnh lẽo , nên trở vào nhà đi .” Liên Thủ Tín nói .
“Ừ.” Liên lão gia tử ngoài miệng đáp ứng, lại đứng không nhúc nhích.
“Phụ thân, con đỡ người về phòng, đi thôi .” Liên Thủ Tín vội đi tới, đỡ lấy một cánh tay của Liên lão gia tử , dìu hắn đưa vào trong phòng.
Bộ dạng Liên lão gia tử ,có chút kì quaí . Liên Mạn Nhi bất an thầm nghĩ .
Ngày hôm sau ,tuyết ngừng rơi , Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ chưa có trở về , lão Kim lại tới đây ăn cơm tối , lần này hắn còn mang theo một bầu rượu .
Ngày thứ ba ,khí trời trong xanh , Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ vẫn như cũ không thấy tăm hơi . Lão Kim tới ăn bữa cơm trưa , không có đi , lại ăn cơm tối rồi mới không nhanh không chậm mà thẳng bước đi .
Ngày hôm nay , đã là mùng ba tháng chạp rồi .
Liên lão gia tử ngoài miệng nổi lên một vòng giận dữ , trong miệng cũng mọc lên vài cái nhiệt miệng, hiện tại hắn ăn không vào bánh cùng cơm gạo kê, mỗi bữa chỉ có thể chịu đựng ăn một chút cháo nấu nhừ . Như vậy không quá thời gian hai ngày, bên trên hai má hắn thịt đều đã không có , lộ ra xương gò má cao cao , hai hốc mắt cũng lõm vào.
Chu thị có chút hoảng sợ , đem canh gạo tẻ ( canh mễ , ta đoán là nước cháo cơm gạo tẻ, khi nấu cơm cho nhiều nước múc ra á , nước này cho đường vào uống ngon lắm ^^) không nỡ ăn lấy ra , bỗng nhiên chịu đựng cho Liên lão gia tử uống .
“Lão Tứ , ngày mai con đi đến trong huyện thành một chuyến, xem một chút là chuyện gì . Nếu như mấy ca của con sẽ không trở lại , cha conngươi liền ném xuống rồi . Chu thị ngữ khí bình thường không có tàn ác. Ném xuống, là thổ ngữ ( tiếng địa phương) của bọn hắn , là người không xong rồi, đã chết rồi , muốn mang đi chôn ở trong đất rồi .
Chu thị đời này cũng không có trải qua mưa gió gì , cho dù là có gặp phải sự cố , nàng cũng chỉ cần núp ở trong nhà, luôn luôn đều có Liên lão gia tử vì nàng mà che gió che mưa .
Cơ thể Liên lão gia tử trước giờ đều khỏe mạnh , ngay cả nhẹ nhất là tiêu chảy tựa hồ cũng chưa từng có . Nhìn thấy bộ dạng hiện nay của hắn , Chu thị bị hù dọa . Những người con trai khác đều không có ở đây , trong nhà chỉ có lão Tứ là một đứa con trai, nàng chỉ có thể dựa vào hắn .
“Đi, ngày mai con đi xem một chút.” Liên Thủ Tín cắn răng, đáp ứng nói.
« Ông nội hiện tại như thế này , Đại bá , Nhị bá cùng Tam bá đều không ở nhà, cha cháu lại đi tới trong huyện , trong nhà có chuyện gì làm thế nào ? » Liên Mạn Nhi không đồng ý .
« Người lớn nói chuyện , cháu là trẻ con chen miệng vào làm gì. » Chu thị cả giận nói , nhưng không có giống như bình thường đến đây đại náo mắng to . Nàng có chút do dự , Liên Mạn Nhi nói cũng không có sai , nếu như Liên Thủ Tín cũng đi , trong nhà lại xảy ra chuyện gì , nàng phải dựa vào ai ?
« Này cũng không được , kia cũng không được, các ngươi nói phải làm sao ? » Chu thị bị khiến cho tức giận nói.
« Nếu không hay là con đi , cho dù thế nào ,con cũng sẽ trở về trong cùng ngày . » Liên Thủ Tín thấy Liên lão gia tử nằm ở kia hơi thở hỗn loạn , lại nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của Chu thị , nói ra .
« Cha, không nói Nhị bá , Tam bá là dạng người gì cha còn không biết . Bọn họ đến bây giờ còn chưa có trở lại . Cha đi , là cam đoan có thể trở về đến nơi ? » Liên Mạn Nhi nói .
Mặc dù Liên Thủ Nghĩa không đáng tin cậy , nhưng Liên Thủ Lễ hiền lành trong lòng luôn nhớ nhà , nhất định là muốn trở về . Nhưng hắn không có trở về , không biết huyện thành xảy ra chuyện gì , đến ngăn cản hắn . Liên Thủ Tín cũng hiền lành như thế , cho dù là đi huyện thành ,sợ cũng không có thể thay đổi chuyện gì .
« Cha, để cho Nhị Lang ca đi một chuyến đi . » Liên Mạn Nhi liền thấp giọng cùng Liên Thủ Tín nói .
Ánh mắt Liên Thủ Tín lập tức sáng ngời , hắn làm sao lại không nghĩ tới , Nhị Lang là người lựa chọn thích hợp nhất .
… …
Sáng sớm ngày thứ tư , Nhị Lang xuất phát .
Liên Thủ Tín ở bên trong cửa hàng làm việc , ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía đường cái .
Tới gần buổi trưa, một chiếc xe ngựa từ trên quan đạo hướng Tam Thập Lý doanh tử lái tới , Liên Thủ Tín đem ánh mắt di chuyển rồi .
Xe ngựa dần dần chạy nhanh tới gần, đây là cỗ xe mang lán là xe ngựa , rèm xe buông xuống, không nhìn thấy người nào ngồi trong xe.
Có một người đi theo phía sau xe ngựa chạy băng băng.
« Cha mau nhìn. » Liên Mạn Nhi kêu lên .
“Ta xem Lão Kim làm việc không cần thiết, ” Liên thủ nghĩa phá vỡ yên lặng, “Đại ca bên kia cũng nên đưa tiền đến rồi.”
“ Ta thấy lão Kim bây giờ không cần thiết ” , Liên Thủ Nghĩa phá vỡ yên lặng , “ Đại ca bên kia cũng nên đưa tiền đến rồi .”
Liên Thủ Nghĩa có ý tứ là lão Kim không cần thiết đến đòi nợ , Liên Thủ Nhân bên kia nhất định sẽ đem tiền đưa về đến nơi đúng hạn .
Không có ai phụ họa lời nói của Liên Thủ Nghĩa . Liên Thủ Nhân lần đó lại bị đánh , về sau ở trong nhà thành thành thật thật ở vài ngày , chính là quay trở lại huyện thành . Chuyến đi này sau đó, chính là tin tức đều không có.
Vay nặng lãi sao lại không trả chứ , Liên Thủ Nhân hắn sẽ không phải là quên mất chứ. Mắt nhìn thấy thời hạn trả tiền, hắn không có chuẩn bị tiền ư , tính toán đến bao nhiêu tiền ,lúc nào thì đưa tới ? Mặc dù có chuyện trì hoãn, cũng có thể nhờ người đưa tin tức trở về , để cho người trong nhà yên tâm .
Kết quả người ta bên kia, động tĩnh gì cũng không có.
Liên Mạn Nhi nhớ lại một chút, nàng thấy Liên Thủ Nhân sở tác sở vi , Liên Thủ Nhân này quả nhiên là thứ không có lòng trách nhiệm , làm việc không tốn sức, dựa vào người .
Liên lão gia tử vốn chính là người tính tình nôn nóng, có thể đợi tới lúc này chưa nói gì , trong lòng có lẽ là đối với Liên Thủ Nhân đầy ắp mong đợi . Hắn hiện tại triệu tập mấy con trai tới đây , đã chứng minh hắn đối với Liên Thủ Nhân tin cậy cùng mong đợi đã xảy ra dao động . Liên lão gia tử hắn ngồi không yên .
Ánh mắt Liên lão gia tử nhất nhất đảo qua trên người mấy con trai .
“ Sáng sớm ngày mai ,lão Nhị cùng lão Tam , hai người các ngươi đi huyện thành một chuyến .” Liên lão gia tử nói , “ Làm cho đại ca ngươi trở về nhà, nên đem tiền còn nợ người ta về.”
“Đại ca có phải hay không muốn chờ tới thời điểm ngày đó trở về a ?” Liên Thủ Nghĩa nói , “ Đại ca bây giờ đúng là người bận rộn.”
“ Hắn bận rộn cái gì mà bận rộn , chuyện lớn như vậy , trong lòng của hắn không có tính ?” Liên lão gia tử rống lên một tiếng.
“Quát cái gì mà quát chứ” Liên Thủ Nghĩa bĩu môi , nhỏ giọng lẩm bẩm.
Liên lão gia tử rống xong một câu , đột nhiên kịch liệt ho khan lên .
Liên Mạn Nhi bận rộn chạy đi ra ngoài ,rót một chén nước bưng đến đưa cho Liên lão gia tử .
“Ông nội uống miếng nước. Có chuyện từ từ nói.” Liên Mạn Nhi nói.
Chu thị chuyển đến bên người Liên lão gia tử , ra sức vỗ phía sau lưng Liên lão gia tử . Liên lão gia tử khoát tay áo, để cho Chu thị không cần lại vỗ , nhận lấy chén trong tay Liên Mạn Nhi ,đem một chén nước uống một hơi cạn sạch .
“ Tiền kia không phải là số lượng nhỏ . Đến ngày nếu như còn không đủ tiền , vậy còn lãi mẹ đẻ lãi con! Các conđi , hãy nói là lời nói của ta . Đem tiền cùng đại ca của con đều mang về đây … Để cho Kế Tổ cũng trở về , nhanh trước tết.” Liên lão gia tử thở dốc một hơi , đem hỏa khí ngừng lại một chút . Lúc này mới lại chậm rãi nói .
“ Ngày mai sớm một chút thức dậy nấu cơm.” Liên lão gia tử lại hướng Chu thị nói .
… …
Ngày hôm sau , trong sân của Liên gia liền có động tĩnh thật sớm . Trương thị từ trên giường lò thức dậy , mặc xong quần áo màu đen . Liên Mạn Nhi cũng tỉnh, lúc ngồi dậy mặc quần áo , xuyên qua giấy của cửa sổ , nhìn thấy phía nhà trên có ánh sáng .
“ Bà nội và mọi người cũng đã dậy.” Liên Mạn Nhi liền nói .
“ Ừ , Nhị bá cùng với Tam bá hôm nay không phải muốn đi huyện thành sao ?” Trương thị đáp một tiếng .
Bởi vì Liên Thủ Lễ muốn đi trong huyện , Triệu Thị đã sớm thức dậy, còn thay Trương thị các nàng đun nồi nước nóng. Trương thị , Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi ba người liền rửa mặt đơn giản dự định đi cửa hàng sớm một chút bắt đầu công việc.
Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa đều cũng đã ăn xong điểm tâm , đang đứng ở trong sân . Chu thị cùng Liên Tú Nhi đang hướng trong cái túi lớn bánh trái cùng đậu hũ đông . Liên lão gia tử rút ra tẩu thuốc ở bên cạnh nhìn .
Liên Thủ Nhân một nhà giữ quy củ , là muốn trở về trong thôn tới lễ mừng năm mới . Những thứ bánh trái cùng đậu phụ đông này là đưa cho con gái lớn của Liên lão gia tử cùng Chu thị.
“Đem miệng cái túi bó chặt chút , để tránh khỏi nửa đường đồ rơi ra .” Liên lão gia tử dặn dò .
Liên Thủ Lễ liền đi qua . Đem hai cái túi dùng dây bó chặt từng vòng . Triệu Thị từ trong phòng đi ra , cầm trong tay nửa đoạn bông vải rèm cửa cũ rách, cho Liên Thủ Lễ choàng ở trên lưng .
Liên Thủ Lễ một bó đem miệng cái túi nhấc lên, nửa ngồi hạ thân, Triệu thị giúp hắn đem cái túi hướng lên vai hắ, lúc Liên Thủ Lễ đứng lên nói ,liền đem một bao bánh trái vác ở trên lưng rồi .
“Mẫu thân, đưa tiền cho con.” Liên Thủ Nghĩa hướng về phía Chu Thị vươn tay .
“Muốn tiền cái gì , đến kia , đại tỷ con có thể không cho con ăn , hay là khong cho con uống , nhanh một chút đi đi .” Chu thị dùng ngón tay chỉ về phía cổng, thúc giục nói.
Liên Thủ Nghĩa không còn cách nào ,chỉ đành phải ở dưới sự thúc giục của Chu thị ,đem một túi đậu phụ đông cõng lên vai mà đi.
“Phụ mẫu ,hai chúng ta đi đây.” Liên Thủ Lễ hướng Liên lão gia tử cùng Chu thị nói.
“Đi đi , trên đường nhớ cẩn thận một chút . Nhớ kĩ lời ta nói, đi sớm về sớm , đừng để cho trong nhà lo lắng .” Liên lão gia tử phất phất tay nói .
Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa bây giờ mới trong ánh mắt nhìn theo của mọi người , đi ra ngoài .
Tam Thập Lý doanh tử cách huyện thành Cẩm Dương ,đi đường lớn ba mươi dặm. Lúc này giao thông không phát đạt , nhưng cũng không phải không có khả năng không thể gọi xe đến chở thuê . Bất quá , đó là chuyện người có tiền làm .Gia đình người nông dân đều là lựa chọn đi bộ . Ví dụ như hai người Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Nghĩa, chính là muốn mang trên lưng hai bao đồ , một đường thẳng đến huyện thành .
Con đường này , các huynh đệ nhà Liên gia ít nhất mỗi năm phải đi một lần , chính là đi vào trong huyện đưa bánh trái cùng đậu phụ đông cho đại tỷ.
Trên đường đi tới cửa hàng, Trương thị cùng Triệu thị đi ở phía trước , Liên Chi Nhi ,Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi theo ở phía sau . Nguyên nhân Tiểu Thất vì còn ít tuổi , được cho phép ngủ nhiều thêm nửa canh giờ , chờ cửa hàng mở cửa được một thời gian, khách nhân tới rồi , hắn lại tới hỗ trợ .
“ Không biết cha của Diệp Nhi hôm nay có thể trở về đến nơi không .” Triệu thị nhỏ giọng nói
“Cái này có thể nói không xác định được .” Trương Thị liền nói , “ Những năm trước là không có chuyện gì, thời điểm ăn cơm tối là có thể trở về. Năm nay khó mà nói .”
Mấy người Liên Mạn Nhi ở phía sau cũng đã nghị luận .
“Hoa Nhi tỷ có thể đem tiền trả hết sao?” Liên Chi Nhi có chút bận tâm nói .
“Khó nói.” Liên Mạn Nhi chỉ nói hai chữ.
Liên Chi Nhi nhi cùng Liên Diệp nhi liền đều quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi.
“Tỷ ấy còn có thể quỵt nợ? Tiền này lại còn để cho ai?” Liên Chi Nhi nhi nhíu mày.
“Cũng không tới phiên trên người chúng ta .” Liên Mạn Nhi nói .
“Nếu tỷ muốn quỵt nợ ,ta liền cùng tỷ ta liều mạng .” Liên Diệp Nhi nói . Liên Mạn Nhi các nàng đi ra ngoài ở riêng rồi , có thể thoát khỏi liên quan . Nhưng Liên Diệp Nhi các nàng thì khác, nếu thật sự có chuyện gì , nhất định là Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị hiền lành gặp xui xẻo trước.
“Diệp Nhi , muội có suy nghĩ này thì còn sợ cái gì . Hãy chờ xem ,Liên Hoa Nhi nàng không dám không trả tiền .” Liên Mạn Nhi nói .
… …
Đến sau buổi trưa ,bầu trời lại nổi lên bông tuyết , hơn nữa càng rơi xuống càng nhiều .
Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa còn chưa có trở về.
Ăn xong bữa tối , cả nhà Liên Mạn Nhi lại đi tới trong cửa hàng , vừa ra tới cửa Tây Sương phòng, đã nhìn thấy Liên lão gia tử đứng ở cổng , mặc kệ bông tuyết rơi vào trên đầu của hắn , trên vai.
“Lão Tứ a , sao Nhị ca và Tam ca của con còn chưa có trở lại?” Liên lão gia tử trông thấy Liên Thủ Tín , lại hỏi .
“ Phụ thân, bây giờ không phải tuyết đang rơi sao . Nhất định là đại tỷ của con lưu bọn hắn ở lại qua một đêm , ngày mai trở về .” Liên Thủ Tín nói .
“Ừ , cái này có lý .” Liên lão gia tử nói .
“Phụ thân , bây giờ bên ngoài lạnh lẽo , nên trở vào nhà đi .” Liên Thủ Tín nói .
“Ừ.” Liên lão gia tử ngoài miệng đáp ứng, lại đứng không nhúc nhích.
“Phụ thân, con đỡ người về phòng, đi thôi .” Liên Thủ Tín vội đi tới, đỡ lấy một cánh tay của Liên lão gia tử , dìu hắn đưa vào trong phòng.
Bộ dạng Liên lão gia tử ,có chút kì quaí . Liên Mạn Nhi bất an thầm nghĩ .
Ngày hôm sau ,tuyết ngừng rơi , Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ chưa có trở về , lão Kim lại tới đây ăn cơm tối , lần này hắn còn mang theo một bầu rượu .
Ngày thứ ba ,khí trời trong xanh , Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ vẫn như cũ không thấy tăm hơi . Lão Kim tới ăn bữa cơm trưa , không có đi , lại ăn cơm tối rồi mới không nhanh không chậm mà thẳng bước đi .
Ngày hôm nay , đã là mùng ba tháng chạp rồi .
Liên lão gia tử ngoài miệng nổi lên một vòng giận dữ , trong miệng cũng mọc lên vài cái nhiệt miệng, hiện tại hắn ăn không vào bánh cùng cơm gạo kê, mỗi bữa chỉ có thể chịu đựng ăn một chút cháo nấu nhừ . Như vậy không quá thời gian hai ngày, bên trên hai má hắn thịt đều đã không có , lộ ra xương gò má cao cao , hai hốc mắt cũng lõm vào.
Chu thị có chút hoảng sợ , đem canh gạo tẻ ( canh mễ , ta đoán là nước cháo cơm gạo tẻ, khi nấu cơm cho nhiều nước múc ra á , nước này cho đường vào uống ngon lắm ^^) không nỡ ăn lấy ra , bỗng nhiên chịu đựng cho Liên lão gia tử uống .
“Lão Tứ , ngày mai con đi đến trong huyện thành một chuyến, xem một chút là chuyện gì . Nếu như mấy ca của con sẽ không trở lại , cha conngươi liền ném xuống rồi . Chu thị ngữ khí bình thường không có tàn ác. Ném xuống, là thổ ngữ ( tiếng địa phương) của bọn hắn , là người không xong rồi, đã chết rồi , muốn mang đi chôn ở trong đất rồi .
Chu thị đời này cũng không có trải qua mưa gió gì , cho dù là có gặp phải sự cố , nàng cũng chỉ cần núp ở trong nhà, luôn luôn đều có Liên lão gia tử vì nàng mà che gió che mưa .
Cơ thể Liên lão gia tử trước giờ đều khỏe mạnh , ngay cả nhẹ nhất là tiêu chảy tựa hồ cũng chưa từng có . Nhìn thấy bộ dạng hiện nay của hắn , Chu thị bị hù dọa . Những người con trai khác đều không có ở đây , trong nhà chỉ có lão Tứ là một đứa con trai, nàng chỉ có thể dựa vào hắn .
“Đi, ngày mai con đi xem một chút.” Liên Thủ Tín cắn răng, đáp ứng nói.
« Ông nội hiện tại như thế này , Đại bá , Nhị bá cùng Tam bá đều không ở nhà, cha cháu lại đi tới trong huyện , trong nhà có chuyện gì làm thế nào ? » Liên Mạn Nhi không đồng ý .
« Người lớn nói chuyện , cháu là trẻ con chen miệng vào làm gì. » Chu thị cả giận nói , nhưng không có giống như bình thường đến đây đại náo mắng to . Nàng có chút do dự , Liên Mạn Nhi nói cũng không có sai , nếu như Liên Thủ Tín cũng đi , trong nhà lại xảy ra chuyện gì , nàng phải dựa vào ai ?
« Này cũng không được , kia cũng không được, các ngươi nói phải làm sao ? » Chu thị bị khiến cho tức giận nói.
« Nếu không hay là con đi , cho dù thế nào ,con cũng sẽ trở về trong cùng ngày . » Liên Thủ Tín thấy Liên lão gia tử nằm ở kia hơi thở hỗn loạn , lại nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của Chu thị , nói ra .
« Cha, không nói Nhị bá , Tam bá là dạng người gì cha còn không biết . Bọn họ đến bây giờ còn chưa có trở lại . Cha đi , là cam đoan có thể trở về đến nơi ? » Liên Mạn Nhi nói .
Mặc dù Liên Thủ Nghĩa không đáng tin cậy , nhưng Liên Thủ Lễ hiền lành trong lòng luôn nhớ nhà , nhất định là muốn trở về . Nhưng hắn không có trở về , không biết huyện thành xảy ra chuyện gì , đến ngăn cản hắn . Liên Thủ Tín cũng hiền lành như thế , cho dù là đi huyện thành ,sợ cũng không có thể thay đổi chuyện gì .
« Cha, để cho Nhị Lang ca đi một chuyến đi . » Liên Mạn Nhi liền thấp giọng cùng Liên Thủ Tín nói .
Ánh mắt Liên Thủ Tín lập tức sáng ngời , hắn làm sao lại không nghĩ tới , Nhị Lang là người lựa chọn thích hợp nhất .
… …
Sáng sớm ngày thứ tư , Nhị Lang xuất phát .
Liên Thủ Tín ở bên trong cửa hàng làm việc , ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía đường cái .
Tới gần buổi trưa, một chiếc xe ngựa từ trên quan đạo hướng Tam Thập Lý doanh tử lái tới , Liên Thủ Tín đem ánh mắt di chuyển rồi .
Xe ngựa dần dần chạy nhanh tới gần, đây là cỗ xe mang lán là xe ngựa , rèm xe buông xuống, không nhìn thấy người nào ngồi trong xe.
Có một người đi theo phía sau xe ngựa chạy băng băng.
« Cha mau nhìn. » Liên Mạn Nhi kêu lên .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.