Chương 733: Nửa Đêm
Nhược Nhan
30/09/2014
Edit: phiyenvu
Beta: Nora “Dù sao cũng đưa tiền cho chúng nó rồi. Mấy hôm nay cả bóng dáng cũng không thấy.” Chu thị nói, trong giọng nói hơi có chút bất mãn.
“Gấp gì chứ.” Thật ra trong lòng Liên lão gia tử cũng hơi sốt ruột, nhưng là người sắp xếp chuyện này, ông không tiện biểu hiện ra: “Cũng phải cho người ta chút thời gian chứ… Những người gần đây không thích hợp với chúng ta, phải tìm người ở xa một chút, nên không gấp được.”
Nói là người ở gần không phù hợp chỉ là che đậy mà thôi. Sự thật là người ở gần đây biết quá rõ danh tiếng của nhà cũ, biết Liên Thủ Nhân là loại người gì, cho nên không ai muốn dây vào.
Đến bữa cơm tối, sắc mặt Chu thị đối với Tứ Lang không được tốt lắm. Thần thái Liên lão gia tử vẫn bình thường, thậm chí sắc mặt càng thêm nhu hòa, làm như không hề có chuyện gì xảy ra.
“Tứ Lang à, ăn nhiều chút, cháu đang tuổi lớn đấy.” Liên lão gia tử gắp cho Tứ Lang một đũa rau xào, đây là món mỗi ngày Chu thị đặc biệt làm thêm cho ông. “Tuổi của cháu cũng lớn rồi, thừa dịp ta còn khỏe mạnh cũng sẽ định chuyện chung thân cho cháu. Ta tổ chức hôn lễ cho đại bá cháu thế nào thì làm cho cháu thế đó. Đến lượt cháu ta nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng.”
“Có người nào vừa ý, các con cứ nói với cha. Đến lúc đó cha mời người đến làm mai.” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Nghĩa.
“Dạ, dạ.” Liên Thủ Nghĩa cũng không mấy nhiệt tình, chỉ hờ hững đáp hai tiếng.
Tứ Lang đầu tiên là ngẩn người ra, nhưng chỉ lát sau hắn sầm mặt, mắt nhìn xuống, không nói năng gì, chỉ nhét một đũa lớn cơm và thức ăn trong chén vào miệng.
Đêm xuống, Liên lão gia tử lăn qua lộn lại không ngủ được. Ngoài miệng ông nói huynh đệ Võ gia tin được nhưng thật ra trong lòng ông không hề nắm chắc.
“Không biết bây giờ bọn nó đi đến đâu rồi?” Ông không ngủ được, đành nói chuyện với Chu thị.
Chu thị đã ngủ được một lát rồi, bị tiếng nói của Liên lão gia tử đánh thức, nửa tỉnh nửa mê.
“Muốn đi đến đâu thì đi đến đó, ông không yên tâm, sao không đi cùng đi.” Chu thị tức giận nói, sau đó xoay người ngủ tiếp.
Chu thị chính là người như vậy. Từ trước đến nay bà chưa bao giờ giữ chuyện gì trong lòng. Nếu có chuyện gì không thoải mái, bà sẽ phát tác ngay làm cho người khác cũng không được thoải mái như bà. Vì vậy trong lòng bà không hề tồn tại bất cứ chuyện gì nên ngủ rất ngon, không hề đau ốm.
Liên lão gia tử ngược lại với Chu thị. Ông luôn chất chứa đầy bụng tâm sự, có lúc mấy đêm liền chẳng ngủ được giấc nào.
Chu thị không để ý ông, ông cũng mất hứng xoay người nhắm mắt cố gắng dỗ giấc ngủ.
Nhưng dù cho ông muốn ngủ cũng ngủ không được.
Vết thương ban ngày chỉ hơi đau đau thôi, lúc này tự nhiên lại phát tác, vừa đau vừa rát, làm cho người ta khó mà ngủ được.
Nhịn một hồi, cuối cùng nhịn không được nữa ông phải rên hừ hừ ra tiếng. Ông nằm rên rỉ nửa ngày, Chu thị vẫn ngáy pho pho như cũ, ngủ cực ngon.
“Đốt đèn.” Liên lão gia tử lớn tiếng nói, sau khi đánh thức Chu thị lại nén giận nói: “Ta có chết bên cạnh bà, bà cũng không hay biết.”
Chu thị ngồi dậy đốt đèn, đem đèn lại gần bên người Liên lão gia tử kiểm tra vết thương cho ông. Ban ngày chỉ có chút xanh tím, bây giờ vết thương sưng đỏ lên, sờ vào thấy phỏng tay.
“A má ơi.” Chu thị bị dọa: “Sao lại thế này, mau mời lang trung, vết thương này phải uống thuốc thôi.”
Tuy bị Chu thị ép buộc nhưng Liên lão gia tử thà chết không chịu mời lang trung.
“Ta đâu có yếu đuối như vậy, từ từ qua mấy ngày sẽ khỏe thôi. Số lần ta mời lang trung năm nay nhiều hơn nửa đời người ta mời lang trung rồi đó. Ngoài mặt người ta nói ta có phúc, sau lưng không biết nói thành ra cái gì rồi.” Liên lão gia tử thở dài nói.
“Ngươi đã chịu đựng được, thì hành hạ ta làm gì?” Chu thị tức giận nói.
“… Nấu chút nước nóng, chườm cho ta.” Dù sao đau đớn khó nhịn, ông không chịu được đành cầu cứu Chu thị.
Miệng Chu thị không ngừng chửi mắng, oán giận nhưng cũng mặc quần áo đi ra ngoài gọi người. Bà không gọi Tưởng thị mà đứng vịn cửa gọi Hà thị và Nha Nhi.
Nửa đêm rồi, cả nhà Liên Thủ Nghĩa đã ngủ. Hà thị còn ngủ say như chết. Liên Nha Nhi nghe tiếng thì tỉnh giấc, nàng vừa ngồi dậy lại bị Tứ Lang thấp giọng quát một tiếng nên lại nằm xuống.
Chu thị gọi khàn cả giọng cũng không ai thèm trả lời. Liên lão gia tử ở trong phòng nghe được, nhịn không được đi ra. Nhóm bếp là chuyện Chu thị hoàn toàn có thể làm, không cần gọi người khác thức dậy. Liên lão gia tử vốn không muốn đánh thức mọi người, nhưng lúc này ông không thể la Chu thị, làm bà mất mặt.
“Được rồi, đừng gọi nữa, bọn nó đã ngủ say rồi, ta tự nấu vậy.” Liên lão gia tử giận lẫy nói.
Chu thị ở bên ngoài nóng ruột, chửi ầm lên. Giọng bà rất vang, vô cùng mạnh mẽ, đêm khuya thanh vắng giọng của bà dường như có thể truyền khắp thôn cùng ngõ hẻm, đánh thức gà chó gần xa, kêu ầm ĩ cả lên.
Hà thị bên kia vẫn không có động tĩnh, đèn ở Tây phòng lại sáng lên.
Chu thị gây động tĩnh lớn như vậy, mọi người trong viện đều đã tỉnh. Tưởng thị mặc áo đi ra ngoài khuyên Chu thị vào phòng.
“Bà nội muốn nấu nước hả, để cháu nấu cho, người về phòng nghỉ ngơi đi.” Tưởng thị vừa dìu Chu thị, vừa nhỏ giọng khuyên.
“Thôi khỏi, ta không tin…” Chu thị huơ huơ tay tay: “Nếu ta muốn cháu nấu thì không biết gọi cháu sao? Ta muốn gọi vợ lão Nhị, ta không tin gọi không được ả!”
Chu thị làm ầm ĩ rền vang, lại có Tưởng thị đi ra, có người ở bên cạnh tiếp sức, nâng cao khí thế cho bà, bà đi ra đá hai đá vào cửa của Đông phòng, vừa phá cửa vừa mắng người.
“… Có người ở trong phòng không, vợ mày nửa đêm ra ngoài tán phét còn chưa về sao?… đồ heo mẹ nhập hồn người sống, chết ngủ rồi à…” Chu thị càng chửi càng gay gắt, càng chửi càng vang vọng.
Lúc này tối lửa tắt đèn, Tưởng thị không dám để Chu thị lại một mình, đành phải đứng bên cạnh đỡ bà. Nghe Chu thị chửi mắng, nàng vô cùng lúng túng, cũng không tiện nói gì, chỉ cúi đầu không lên tiếng. Liên lão gia tử ngồi trong phòng, biết trong lòng Chu thị ấm ức, ông cũng không muốn Chu thị làm ầm ĩ như vậy, miệng vết thương cứ đau âm ỉ, trong lòng tức giận xuống giường tự nấu nước.
Trong lòng Liên lão gia tử cũng oán giận nên khi nấu nước rất mạnh tay, tạo ra tiếng động lớn.
Mà một phòng Liên Thủ Nghĩa ở Đông sương phòng lúc này cũng chịu không thấu tiếng Chu thị la ó, cuối cùng cũng mở cửa, Liên Nha Nhi rụt rè bước ra từ bên trong.
“Bà nội, chuyện gì vậy ạ?” Giọng Liên Nha Nhi run run, thân thể cũng run nhè nhẹ. Đây rõ ràng không phải là do ban đêm lạnh mà là nàng bị dọa sợ.
“Mày cái tiểu xx” Chu thị bị tức bốc hỏa, cũng không niệm tình mấy ngày nay nàng làm việc cho bà mà chửi thẳng mặt: “Gọi mày nửa ngày cũng không nghe thấy, lỗ tai mày nhét bông vào à…”
Liên Nha Nhi không dám trả lời, bị dọa òa khóc lên.
Chu thị tát Liên Nha Nhi một bạt tay, đẩy nàng qua một bên, nhìn vào trong phòng tiếp tục mắng cho đến lúc Hà thị không chịu nổi đi ra.
Đợi Chu thị lùa Hà thị và Liên Nha Nhi vào thượng phòng thì Liên lão gia tử đã nấu xong nước rồi. Ông nhẹ nhàng bảo Hà thị, Tưởng thị, Liên Nha Nhi đi về ngủ. Điều này làm cho Chu thị chĩa mũi dùi về phía ông.
“Ta cũng không cần bà, ta có tay có chân.” Liên lão gia tử tức giận nói.
Hà thị chỉ mong có thế, lập tức xoay người bỏ đi, đi được hai bước lại trở ngược về kéo Liên Nha Nhi đi theo. Tưởng thị thấy Liên lão gia tử và Chu thị sắp cãi nhau, khuyên cũng không được, không khuyên cũng không xong, nên cũng về phòng mình luôn.
Lát sau Liên Thủ Nhân đi ra. Liên lão gia tử cũng đuổi ông ta về phòng.
“Con đi nghỉ đi, muốn dùng nước nóng không, cha nấu rồi này. Nếu không muốn thì về ngủ đi.”
“Ta là vì ai, ta vì cái gì chứ?” Chu thị đặt mông ngồi lên giường gạch đập tay nói: “Ta là người lười biếng sao, ta là người không thích làm việc à? Ta làm như vậy không phải là vì ngươi sao? Đồ lão già không có lương tâm.”
Liên lão gia tử không dây dưa với Chu thị nữa mà múc nước bưng vào trong phòng. Chu thị tức quá mắng thêm một trận nữa, nhưng lúc này không ai để ý bà, sau cùng cũng đi vào phòng.
Vào phòng, thấy Liên lão gia tử đang dùng khăn chườm vết thương, Chu thị vừa mắng vừa giật khăn, chăm chú giúp Liên lão gia tử chườm.
Đương nhiên trong cả quá trình chườm vết thương, miệng của Chu thị vẫn không nhàn rỗi.
Liên lão gia tử giả câm điếc, hành hạ cả một đêm, gần sáng Liên lão gia tử mới ngủ được.
Ngày hôm sau, nhà Liên Mạn Nhi cũng nghe chuyện này, nhưng không biết cụ thể thế nào, chỉ biết Chu thị nửa đêm gọi Hà thị dậy làm việc, vì vậy mà mắng cả đêm.
Trương thị đi đến xưởng dưa chua một lát thì đã biết rõ mọi chuyện, đối với trình độ mắng người của Chu thị, Trương thị cho tới bây giờ vẫn rất sợ hãi.
“… Chút đường sống cũng không chừa cho người ta, chỉ biết mắng sướng miệng mình. Nếu là da mặt mỏng một chút, bị bà ta mắng như thế nhất định sẽ nhảy xuống giếng tự vẫn. Mẹ không phải nói chuyện thay mẹ Nha Nhi, có một số lời làm mẹ chồng của người ta không nên nói ra!” Lý thị càm ràm với Trương thị.
Lý thị yêu thương vuốt tóc Trương thị.
“… Lúc trước cha con khen cha chồng của con là người tốt, biết điều. Vợ ổng chúng ta lại không tìm hiểu kỹ càng, chỉ biết là người sạch sẽ, nhanh nhẹn, cũng nghe người ta nói bà ta ác miệng. Nhưng cũng nghe nói bà ta đối vói con dâu cả không tệ. Khi đó chúng ta đều nghĩ, đồ cưới của chúng ta nhiều, con lại biết làm việc, hòa thuận, cho dù bà ta không thích con thì cũng không đến mức chà đạp con, ai mà ngờ… làm cho con chịu bao nhiêu cực khổ.”
Trương Thanh Sơn và Lý thị tuy là một chữ to cũng không biết, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ đánh con, càng không bao giờ dùng những lời khó nghe để vũ nhục con mình. Lúc chưa ra ở riêng, Trương thị nghe lời Chu thị như vậy, lý do duy nhất là sợ Chu thị mắng bà.
Vì để mình không bị lăng nhục, Trương thị thà chịu những khổ đau khác.
“Cuối cùng cũng đã thoát ra được.” Trương thị và Lý thị cùng thở dài.
Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu đi mấy ngày, Liên lão gia tử vô cùng sốt ruột. Trong lúc mọi người đều cho rằng bọn họ đã ôm tiền bỏ trốn. Lúc này hai huynh đệ vật vã, mệt mỏi trở lại.
Bọn họ còn đem về một cô nương
“Gấp gì chứ.” Thật ra trong lòng Liên lão gia tử cũng hơi sốt ruột, nhưng là người sắp xếp chuyện này, ông không tiện biểu hiện ra: “Cũng phải cho người ta chút thời gian chứ… Những người gần đây không thích hợp với chúng ta, phải tìm người ở xa một chút, nên không gấp được.”
Nói là người ở gần không phù hợp chỉ là che đậy mà thôi. Sự thật là người ở gần đây biết quá rõ danh tiếng của nhà cũ, biết Liên Thủ Nhân là loại người gì, cho nên không ai muốn dây vào.
Đến bữa cơm tối, sắc mặt Chu thị đối với Tứ Lang không được tốt lắm. Thần thái Liên lão gia tử vẫn bình thường, thậm chí sắc mặt càng thêm nhu hòa, làm như không hề có chuyện gì xảy ra.
“Tứ Lang à, ăn nhiều chút, cháu đang tuổi lớn đấy.” Liên lão gia tử gắp cho Tứ Lang một đũa rau xào, đây là món mỗi ngày Chu thị đặc biệt làm thêm cho ông. “Tuổi của cháu cũng lớn rồi, thừa dịp ta còn khỏe mạnh cũng sẽ định chuyện chung thân cho cháu. Ta tổ chức hôn lễ cho đại bá cháu thế nào thì làm cho cháu thế đó. Đến lượt cháu ta nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng.”
“Có người nào vừa ý, các con cứ nói với cha. Đến lúc đó cha mời người đến làm mai.” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Nghĩa.
“Dạ, dạ.” Liên Thủ Nghĩa cũng không mấy nhiệt tình, chỉ hờ hững đáp hai tiếng.
Tứ Lang đầu tiên là ngẩn người ra, nhưng chỉ lát sau hắn sầm mặt, mắt nhìn xuống, không nói năng gì, chỉ nhét một đũa lớn cơm và thức ăn trong chén vào miệng.
Đêm xuống, Liên lão gia tử lăn qua lộn lại không ngủ được. Ngoài miệng ông nói huynh đệ Võ gia tin được nhưng thật ra trong lòng ông không hề nắm chắc.
“Không biết bây giờ bọn nó đi đến đâu rồi?” Ông không ngủ được, đành nói chuyện với Chu thị.
Chu thị đã ngủ được một lát rồi, bị tiếng nói của Liên lão gia tử đánh thức, nửa tỉnh nửa mê.
“Muốn đi đến đâu thì đi đến đó, ông không yên tâm, sao không đi cùng đi.” Chu thị tức giận nói, sau đó xoay người ngủ tiếp.
Chu thị chính là người như vậy. Từ trước đến nay bà chưa bao giờ giữ chuyện gì trong lòng. Nếu có chuyện gì không thoải mái, bà sẽ phát tác ngay làm cho người khác cũng không được thoải mái như bà. Vì vậy trong lòng bà không hề tồn tại bất cứ chuyện gì nên ngủ rất ngon, không hề đau ốm.
Liên lão gia tử ngược lại với Chu thị. Ông luôn chất chứa đầy bụng tâm sự, có lúc mấy đêm liền chẳng ngủ được giấc nào.
Chu thị không để ý ông, ông cũng mất hứng xoay người nhắm mắt cố gắng dỗ giấc ngủ.
Nhưng dù cho ông muốn ngủ cũng ngủ không được.
Vết thương ban ngày chỉ hơi đau đau thôi, lúc này tự nhiên lại phát tác, vừa đau vừa rát, làm cho người ta khó mà ngủ được.
Nhịn một hồi, cuối cùng nhịn không được nữa ông phải rên hừ hừ ra tiếng. Ông nằm rên rỉ nửa ngày, Chu thị vẫn ngáy pho pho như cũ, ngủ cực ngon.
“Đốt đèn.” Liên lão gia tử lớn tiếng nói, sau khi đánh thức Chu thị lại nén giận nói: “Ta có chết bên cạnh bà, bà cũng không hay biết.”
Chu thị ngồi dậy đốt đèn, đem đèn lại gần bên người Liên lão gia tử kiểm tra vết thương cho ông. Ban ngày chỉ có chút xanh tím, bây giờ vết thương sưng đỏ lên, sờ vào thấy phỏng tay.
“A má ơi.” Chu thị bị dọa: “Sao lại thế này, mau mời lang trung, vết thương này phải uống thuốc thôi.”
Tuy bị Chu thị ép buộc nhưng Liên lão gia tử thà chết không chịu mời lang trung.
“Ta đâu có yếu đuối như vậy, từ từ qua mấy ngày sẽ khỏe thôi. Số lần ta mời lang trung năm nay nhiều hơn nửa đời người ta mời lang trung rồi đó. Ngoài mặt người ta nói ta có phúc, sau lưng không biết nói thành ra cái gì rồi.” Liên lão gia tử thở dài nói.
“Ngươi đã chịu đựng được, thì hành hạ ta làm gì?” Chu thị tức giận nói.
“… Nấu chút nước nóng, chườm cho ta.” Dù sao đau đớn khó nhịn, ông không chịu được đành cầu cứu Chu thị.
Miệng Chu thị không ngừng chửi mắng, oán giận nhưng cũng mặc quần áo đi ra ngoài gọi người. Bà không gọi Tưởng thị mà đứng vịn cửa gọi Hà thị và Nha Nhi.
Nửa đêm rồi, cả nhà Liên Thủ Nghĩa đã ngủ. Hà thị còn ngủ say như chết. Liên Nha Nhi nghe tiếng thì tỉnh giấc, nàng vừa ngồi dậy lại bị Tứ Lang thấp giọng quát một tiếng nên lại nằm xuống.
Chu thị gọi khàn cả giọng cũng không ai thèm trả lời. Liên lão gia tử ở trong phòng nghe được, nhịn không được đi ra. Nhóm bếp là chuyện Chu thị hoàn toàn có thể làm, không cần gọi người khác thức dậy. Liên lão gia tử vốn không muốn đánh thức mọi người, nhưng lúc này ông không thể la Chu thị, làm bà mất mặt.
“Được rồi, đừng gọi nữa, bọn nó đã ngủ say rồi, ta tự nấu vậy.” Liên lão gia tử giận lẫy nói.
Chu thị ở bên ngoài nóng ruột, chửi ầm lên. Giọng bà rất vang, vô cùng mạnh mẽ, đêm khuya thanh vắng giọng của bà dường như có thể truyền khắp thôn cùng ngõ hẻm, đánh thức gà chó gần xa, kêu ầm ĩ cả lên.
Hà thị bên kia vẫn không có động tĩnh, đèn ở Tây phòng lại sáng lên.
Chu thị gây động tĩnh lớn như vậy, mọi người trong viện đều đã tỉnh. Tưởng thị mặc áo đi ra ngoài khuyên Chu thị vào phòng.
“Bà nội muốn nấu nước hả, để cháu nấu cho, người về phòng nghỉ ngơi đi.” Tưởng thị vừa dìu Chu thị, vừa nhỏ giọng khuyên.
“Thôi khỏi, ta không tin…” Chu thị huơ huơ tay tay: “Nếu ta muốn cháu nấu thì không biết gọi cháu sao? Ta muốn gọi vợ lão Nhị, ta không tin gọi không được ả!”
Chu thị làm ầm ĩ rền vang, lại có Tưởng thị đi ra, có người ở bên cạnh tiếp sức, nâng cao khí thế cho bà, bà đi ra đá hai đá vào cửa của Đông phòng, vừa phá cửa vừa mắng người.
“… Có người ở trong phòng không, vợ mày nửa đêm ra ngoài tán phét còn chưa về sao?… đồ heo mẹ nhập hồn người sống, chết ngủ rồi à…” Chu thị càng chửi càng gay gắt, càng chửi càng vang vọng.
Lúc này tối lửa tắt đèn, Tưởng thị không dám để Chu thị lại một mình, đành phải đứng bên cạnh đỡ bà. Nghe Chu thị chửi mắng, nàng vô cùng lúng túng, cũng không tiện nói gì, chỉ cúi đầu không lên tiếng. Liên lão gia tử ngồi trong phòng, biết trong lòng Chu thị ấm ức, ông cũng không muốn Chu thị làm ầm ĩ như vậy, miệng vết thương cứ đau âm ỉ, trong lòng tức giận xuống giường tự nấu nước.
Trong lòng Liên lão gia tử cũng oán giận nên khi nấu nước rất mạnh tay, tạo ra tiếng động lớn.
Mà một phòng Liên Thủ Nghĩa ở Đông sương phòng lúc này cũng chịu không thấu tiếng Chu thị la ó, cuối cùng cũng mở cửa, Liên Nha Nhi rụt rè bước ra từ bên trong.
“Bà nội, chuyện gì vậy ạ?” Giọng Liên Nha Nhi run run, thân thể cũng run nhè nhẹ. Đây rõ ràng không phải là do ban đêm lạnh mà là nàng bị dọa sợ.
“Mày cái tiểu xx” Chu thị bị tức bốc hỏa, cũng không niệm tình mấy ngày nay nàng làm việc cho bà mà chửi thẳng mặt: “Gọi mày nửa ngày cũng không nghe thấy, lỗ tai mày nhét bông vào à…”
Liên Nha Nhi không dám trả lời, bị dọa òa khóc lên.
Chu thị tát Liên Nha Nhi một bạt tay, đẩy nàng qua một bên, nhìn vào trong phòng tiếp tục mắng cho đến lúc Hà thị không chịu nổi đi ra.
Đợi Chu thị lùa Hà thị và Liên Nha Nhi vào thượng phòng thì Liên lão gia tử đã nấu xong nước rồi. Ông nhẹ nhàng bảo Hà thị, Tưởng thị, Liên Nha Nhi đi về ngủ. Điều này làm cho Chu thị chĩa mũi dùi về phía ông.
“Ta cũng không cần bà, ta có tay có chân.” Liên lão gia tử tức giận nói.
Hà thị chỉ mong có thế, lập tức xoay người bỏ đi, đi được hai bước lại trở ngược về kéo Liên Nha Nhi đi theo. Tưởng thị thấy Liên lão gia tử và Chu thị sắp cãi nhau, khuyên cũng không được, không khuyên cũng không xong, nên cũng về phòng mình luôn.
Lát sau Liên Thủ Nhân đi ra. Liên lão gia tử cũng đuổi ông ta về phòng.
“Con đi nghỉ đi, muốn dùng nước nóng không, cha nấu rồi này. Nếu không muốn thì về ngủ đi.”
“Ta là vì ai, ta vì cái gì chứ?” Chu thị đặt mông ngồi lên giường gạch đập tay nói: “Ta là người lười biếng sao, ta là người không thích làm việc à? Ta làm như vậy không phải là vì ngươi sao? Đồ lão già không có lương tâm.”
Liên lão gia tử không dây dưa với Chu thị nữa mà múc nước bưng vào trong phòng. Chu thị tức quá mắng thêm một trận nữa, nhưng lúc này không ai để ý bà, sau cùng cũng đi vào phòng.
Vào phòng, thấy Liên lão gia tử đang dùng khăn chườm vết thương, Chu thị vừa mắng vừa giật khăn, chăm chú giúp Liên lão gia tử chườm.
Đương nhiên trong cả quá trình chườm vết thương, miệng của Chu thị vẫn không nhàn rỗi.
Liên lão gia tử giả câm điếc, hành hạ cả một đêm, gần sáng Liên lão gia tử mới ngủ được.
Ngày hôm sau, nhà Liên Mạn Nhi cũng nghe chuyện này, nhưng không biết cụ thể thế nào, chỉ biết Chu thị nửa đêm gọi Hà thị dậy làm việc, vì vậy mà mắng cả đêm.
Trương thị đi đến xưởng dưa chua một lát thì đã biết rõ mọi chuyện, đối với trình độ mắng người của Chu thị, Trương thị cho tới bây giờ vẫn rất sợ hãi.
“… Chút đường sống cũng không chừa cho người ta, chỉ biết mắng sướng miệng mình. Nếu là da mặt mỏng một chút, bị bà ta mắng như thế nhất định sẽ nhảy xuống giếng tự vẫn. Mẹ không phải nói chuyện thay mẹ Nha Nhi, có một số lời làm mẹ chồng của người ta không nên nói ra!” Lý thị càm ràm với Trương thị.
Lý thị yêu thương vuốt tóc Trương thị.
“… Lúc trước cha con khen cha chồng của con là người tốt, biết điều. Vợ ổng chúng ta lại không tìm hiểu kỹ càng, chỉ biết là người sạch sẽ, nhanh nhẹn, cũng nghe người ta nói bà ta ác miệng. Nhưng cũng nghe nói bà ta đối vói con dâu cả không tệ. Khi đó chúng ta đều nghĩ, đồ cưới của chúng ta nhiều, con lại biết làm việc, hòa thuận, cho dù bà ta không thích con thì cũng không đến mức chà đạp con, ai mà ngờ… làm cho con chịu bao nhiêu cực khổ.”
Trương Thanh Sơn và Lý thị tuy là một chữ to cũng không biết, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ đánh con, càng không bao giờ dùng những lời khó nghe để vũ nhục con mình. Lúc chưa ra ở riêng, Trương thị nghe lời Chu thị như vậy, lý do duy nhất là sợ Chu thị mắng bà.
Vì để mình không bị lăng nhục, Trương thị thà chịu những khổ đau khác.
“Cuối cùng cũng đã thoát ra được.” Trương thị và Lý thị cùng thở dài.
Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu đi mấy ngày, Liên lão gia tử vô cùng sốt ruột. Trong lúc mọi người đều cho rằng bọn họ đã ôm tiền bỏ trốn. Lúc này hai huynh đệ vật vã, mệt mỏi trở lại.
Bọn họ còn đem về một cô nương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.