Chương 1018: PHIÊN NGOẠI 3
Nhược Nhan
01/11/2015
Đối với cục thịt mập mạp này, Trầm Lục yêu thương từ tận đáy lòng. Hắn luôn cho rằng, đứa nhỏ này càng nhìn càng thấy giống Liên Mạn Nhi. Có một lần, trong lúc vô tình hắn đã nói như vậy với Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lại hoàn toàn không đồng ý. Liên Mạn Nhi nói nàng khi còn bé làm sao mập được như vậy. Hơn nữa, bộ dạng tròn vo như vậy, căn bản còn chưa phát triển, sao có thể nhìn ra là giống nàng chứ.
Trầm Lục không phản bác Liên Mạn Nhi, nhưng trong lòng hắn vẫn giữ vững ý kiến của mình. Lúc này đây, cục thịt này đang đại náo thiên cung ở trong lòng hắn, hắn lại không thể thật sự tức giận với con, hết cách, đành phải xoay người con trai lại, để cho bé dựa lưng ngồi trong lòng mình.
Như vậy, tiểu gia hỏa mới không thể túm những thứ đồ trên người cha mình. Tiểu gia hỏa đạp đạp đôi chân mập mạp ngắn cũn, hai nắm tay huơ huơ về phía trước, đôi mắt tròn xoe liền sáng lên. Bé đã nhìn thấy ở phía đối diện mẹ đang đút cho ca ca ăn gì đó!
Chuyện ăn uống này sao có thể thiếu bé được!
“Mam… Ma…” Cục thịt ngọ ngoạy bò ra khỏi lòng Trầm Lục, bò đến trên giường gạch, hì hà hì hục rất nhanh đã bò tới bên cạnh Liên Mạn Nhi, trong miệng a a gọi mẹ, khóe miệng lại có nước dãi chảy ra.
“Mèo con tham ăn…” Liên Mạn Nhi thấy con trai nhỏ tới, bất đắc dĩ cười nói.
Tiểu gia hỏa còn chưa bò tới bên cạnh Liên Mạn Nhi, trước hết đụng phải ca ca Tiểu Kỳ Lân Nhi của bé. Tiểu gia hỏa không hề khách khí, dứt khoát bò qua đùi Tiểu Kỳ Lân Nhi. Tiểu Kỳ Lân Nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã rất ra dáng làm ca ca. Bé đưa tay muốn ôm đệ đệ, chỉ tiếc đệ đệ này trong mắt chỉ có thức ăn, giãy khỏi Tiểu Kỳ Lân Nhi, bò thẳng tới chỗ Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đặt quả lựu đang cầm trên lên bàn, vươn tay ra ôm lấy con trai nhỏ đang bò về phía này. Mặc dù lựu rất ngon, nhưng không thể cho đứa bé còn nhỏ như Bàn Bàn ăn bởi vì bé còn chưa ăn được. Ngay cả Tiểu Kỳ Lân Nhi lớn hơn Bàn Bàn hai tuổi, Liên Mạn Nhi chỉ dám cẩn thận cho bé ăn từng chút một.
Tiểu Bàn Bàn bị Liên Mạn Nhi ôm vào trong ngực, không thấy Liên Mạn Nhi đút cho bé đồ ăn ngon, tiểu gia hỏa bất mãn kêu hai tiếng, rồi vươn tay về phía bàn, muốn tự mình cầm lấy quả lựu để ăn.
Liên Mạn Nhi cầm một quả lựu còn nguyên lên, đưa cho con trai nhỏ. Tiểu gia hỏa rất phấn khích, tay của bé nhỏ quá, quả lựu lại lớn, chỉ có thể dùng hai tay để ôm quả lựu. Ôm được rồi, liền muốn đưa vào trong miệng.
“Cầm số lựu này đi ép lấy nước.” Liên Mạn Nhi vừa ngăn con trai nhỏ, vừa nói với tiểu nha đầu hầu hạ.
Tiểu nha đầu vội đáp lời, bưng khay lựu đi xuống.
Liên Mạn Nhi đặt con trai nhỏ lên trên giường, vừa nói với bé quả lựu trong tay không ăn được, chỉ là đồ chơi thôi, vừa giao quả lựu trong tay con trai nhỏ cho Tiểu Kỳ Lân Nhi, bảo bé cùng với đệ chơi ở trên giường. Đối với tiểu đệ đệ mập mạp tròn xoay này, Tiểu Kỳ Lân Nhi cực kỳ yêu thích, nghe Liên Mạn Nhi nói, liền vui vẻ cầm quả lựu chơi đùa cùng đệ đệ.
Trên giường gạch đặc biệt trải một lớp đệm gấm thật dày, không lo hai đứa bé bị té ngã. Liên Mạn Nhi cũng yên tâm để hai đứa bé lăn lộn ở trên đó.
“Lúc nãy Tam tẩu tới đây…” Phân ra một phần tinh thần nhìn hai con trai chơi đùa, Liên Mạn Nhi lại nhắc đến chính sự với Trầm Lục. Nàng kể lại chuyện Trầm Tam thiếu phu nhân vừa rồi đến tìm nàng, và cả chuyện nàng định xử trí như thế nào với Trầm Lục.
Trầm Lục nghe xong, gật đầu.
“Chuyện này ta cũng biết rồi.” Trầm Lục nói, hiển nhiên là rất hài lòng với cách xử trí của Liên Mạn Nhi. “Ta đã nói chuyện với Tam ca, hai ngày tới để huynh ấy tự mình đi một chuyến… Trong nhà hắn còn có mấy đứa bé. Chờ Tam ca qua đó xem xét một chút, nếu đúng như vậy, sẽ cho phép đến tộc chúng ta học một ít văn tự, cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó nàng để ý quan tâm một chút.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu đồng ý, tỏ vẻ đã nhớ. Gia tộc Trầm gia nhân khẩu nhiều, thân thích nhiều, chuyện tương tự như vậy không ít, mặc dù Trầm Lục không đích thân lo liệu những chuyện này, nhưng lại hết sức coi trọng. Dù sao, bồi dưỡng con cháu của gia tộc thành tài chính là điều cốt lõi để kéo dài sự hưng thịnh của một gia tộc.
Hai vợ chồng nói chuyện nhà được hồi lâu, Trầm Lục mới giống như sực nhớ ra chuyện gì, rút từ trong tay áo ra một phong thư đưa cho Liên Mạn Nhi.
“Tiểu Cửu và Tiểu Thất đang trên đường trở về, mấy ngày nữa sẽ đến nơi.” Trầm Lục nói với Liên Mạn Nhi.
“Ôi chao…” Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục nói như vậy, nhất thời mừng rỡ, vội vàng cầm lấy thư, cẩn thận đọc.
Mấy năm này, người có thay đổi nhiều nhất, phải nói đến hai người Trầm Khiêm và Tiểu Thất. Hai người đầu tiên là cùng thi đỗ Cử nhân, về sau thì đợi ở nhà một thời gian. Bởi vì có sẵn ví dụ Ngũ Lang hộ tống Lỗ tiên sinh đi lịch lãm, Tiểu Thất đã sớm có ý định xuất môn đi du lịch. Đúng lúc bên ngoài Liên gia vừa mở liên tiếp mấy chi nhánh của Thuận Đức Phường, trong vòng một năm, trong nhà phải có mấy lần đi về phía Nam thu mua hàng hóa, Tiểu Thất liền nhân cơ hội này, một mặt đi tuần tra các cửa hàng, thuận tiện đi du lịch luôn.
Tiểu Thất đi xa nhà, trong nhà dĩ nhiên có quản sự dày dạn kinh nghiệm cùng tùy tùng đi theo hộ vệ. Song, mấy năm qua, Tiểu Thất và Trầm Khiêm ngày càng trở nên thân thiết, Tiểu Thất liền đi tìm Trầm Khiêm thương lượng, cuối cùng hai người quyết định kết bạn đồng hành.
Xuất môn đi du lịch là nguyện vọng trước giờ của Tiểu Thất, Liên Thủ Tín và Trương thị mặc dù không muốn xa con, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý, không hề ngăn cản. Hai vợ chồng đồng ý dễ dàng như vậy, đương nhiên cũng là vì suy nghĩ cho tiền đồ của Tiểu Thất. Ngũ Lang là nhờ đi du lịch mở mang kiến thức mới có thành tựu như ngày hôm nay, hai vợ chồng dĩ nhiên sẽ không tước đoạt cơ hội như vậy của con trai út.
Về phần Trầm Khiêm bên này, cũng suôn sẻ giống như Tiểu Thất. Trầm Khiêm nói một lần với Trầm Lục, Trầm Lục liền đồng ý ngay. Liên Thủ Tín và Trương thị có thể hiểu biết như vậy, Trầm Lục tất nhiên lại càng không cần phải nói. Nhìn đệ đệ Tiểu Cửu từ một đứa bé mập mạp chuyên theo đuôi mình lớn lên trở thành một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, có chủ kiến riêng, Trầm Lục vô cùng vui mừng.
Lần này đã là lần thứ hai Tiểu Thất và Trầm Khiêm đi du lịch. Lần du lịch đầu tiên của hai người có lộ trình không khác nhiều với Ngũ Lang và Lỗ tiên sinh năm đó, hơn nữa còn xa hơn. Lần du lịch thứ hai này thì đi về hướng Nam và hướng Tây, đi qua phủ Đại Đồng, phủ Thiểm Tây, sau lại đi phủ Thành Đô.
Liên Mạn Nhi cầm thư đọc đi đọc lại hai lần, sau đó mới luyến tiếc đặt xuống.
“Ngày trước khi vẫn còn ở nhà, Tiểu Thất từng nói, chờ hắn trưởng thành, mọi chuyện trong nhà đã ổn định sẽ để hắn cùng ta đi du lịch các nơi…” Nhớ tới chuyện cũ, Liên Mạn Nhi khẽ thở dài: “Đến hôm nay, hắn và Tiểu Cửu sắp đi được khắp thiên hạ rồi, còn ta…”
Căn bản nàng còn chưa thực hiện giấc mộng đi du lịch sông núi, đã bị Trầm Lục cưới về nhà. Mà bây giờ, Liên Mạn Nhi nhìn sang bên cạnh, hai cục thịt một lớn một nhỏ đang lăn lộn chơi đùa vui vẻ với quả lựu. Cục thịt nhỏ có vẻ hơi thấm mệt, nằm ở trên nệm gấm, hai tay nhỏ xíu túm lấy hai bàn chân mập mạp của mình, gần như cuộn tròn cả người lại, không ngừng cố gắng đưa bàn chân của mình vào trong miệng.
Tiểu Kỳ Lân Nhi ở bên cạnh, bé nhớ tới lời dạy của Liên Mạn Nhi, không được để đệ đệ ngậm chân và tay của mình, vội vàng tiến lên phía trước, đặt quả lựu trong tay vào trước ngực đệ đệ. Cục thịt nhỏ nhìn thấy quả lựu, quả nhiên cười khanh khách, buông bàn chân mập mạp của mình ra, hai tay ôm lấy quả lựu lăn lăn.
Liên Mạn Nhi không khỏi hơi thất thần, lời nói tiếp theo cũng có chút mơ hồ.
Vẻ mặt của Liên Mạn Nhi đều rơi vào trong mắt của Trầm Lục ở đối diện. Giấc mộng đi du lịch này của Liên Mạn Nhi, Trầm Lục cũng biết. Hắn vươn tay ra cầm lấy tay Liên Mạn Nhi, nhẹ nhàng nhéo một cái. Liên Mạn Nhi lúc này mới thu hồi tầm mắt đang đặt trên người hai con trai, nhìn Trầm Lục.
“… Phủ Liêu Đông cũng có rất nhiều chỗ khá được, nàng muốn đi nơi nào, ta sẽ cùng đi với nàng.” Trầm Lục nói với Liên Mạn Nhi: “Chờ các con lớn hơn chút nữa, ta sẽ dẫn mẹ con nàng lên kinh thành.”
“… Những nơi xa hơn nữa thì phải chờ một chút. Chờ các con đều lớn, ta có thể cởi bỏ trọng trách trên người, khi đó, nàng thích đi nơi nào cũng được. Ta sẽ đi cùng nàng.”
“Vâng!” Liên Mạn Nhi chớp chớp mắt nhìn Trầm Lục một hồi, cười gật đầu nói.
Chuyện trên đời này cơ bản là như vậy, vẫn có thể lựa chọn, có thể lấy hay bỏ. Trầm Lục ở trước mặt nàng chưa từng nói những lời sáo rỗng. Liên Mạn Nhi nghĩ, giấc mộng đi du lịch khắp núi sông kia của nàng hẳn là có thể thực hiện. Mặc dù, ngày đó có thể xa một chút. Nhưng có Trầm Lục làm bạn, xem chừng cũng không phải là chuyện quá tệ.
Phải nói không chỉ không phải là chuyện quá tệ. Chuyện này so với giấc mộng của nàng còn đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Hai người tay nắm lấy tay, rất lâu không nói gì. Trong không khí, tựa như tràn ngập bong bóng màu hồng phấn. Hai người thành thân mấy năm, đã có hai mặt con, nhưng vẫn thường xuyên duy trì được không khí lãng mạn, ấm áp như thế này. Không cần quá nhiều lời, tất cả đều không cần phải nói ra.
Lúc này chợt có tiếng rèm cửa vang lên, tiểu nha đầu bưng một khay đi đến, trên khay là hai chén ngọc trắng trong suốt, trong chén là nước lựu màu đỏ tươi.
“Kỳ Lân Nhi, tới đây uống nước nào.” Liên Mạn Nhi gọi con trai lớn, đồng thời cầm lấy một chén nước lựu ở trên khay nếm thử trước xem thế nào rồi mới đưa cho con lớn.
Tiểu Kỳ Lân Nhi tự mình bưng chén nước lựu lên uống, Liên Mạn Nhi lại bế con trai nhỏ lên, lấy một chiếc muỗng nhỏ múc nước lựu, đút từng muỗng từng muỗng cho con trai nhỏ uống.
Bánh bao nhỏ mặc dù rất có phong cách ăn hàng (chỉ người thích ăn uống), nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, vừa rồi lúc mới tỉnh dậy đã uống no sữa, mặc dù nước lựu dễ uống, Liên Mạn Nhi cũng không dám cho bé uống nhiều. Đút được non nửa chén, Liên Mạn Nhi liền để cục thịt đi chơi với Tiểu Kỳ Lân Nhi, vừa thản nhiên cầm chén nước lựu mà con trai nhỏ uống còn dư lại hơn phân nửa đưa cho Trầm Lục.
Trầm Lục nhận lấy, không hề phàn nàn nửa tiếng liền uống sạch. Loại chuyện ăn đồ còn dư lại của người khác, tất nhiên là chuyện không bao giờ xảy ra với Trầm Lục. Thế nhưng, kể từ khi có con trai, rất nhiều chuyện liền có lần đầu tiên. Trầm Lục chẳng những không oán thán nửa lời, mà còn rất vui vẻ nhận lấy.
“… Chàng xem gần đây có thể dành ra một chút thời gian không?!” thấy Trầm Lục uống nước lựu, Liên Mạn Nhi liền cười thương lượng với Trầm Lục: “Chờ Tiểu Thất và Tiểu Cửu trở lại, chúng ta cùng về thăm thôn một chuyến nhé? Đã hơn nửa năm rồi ta chưa về đó, thật sự thấy rất nhớ. Cha mẹ gửi thư đến, cũng nói nhớ chúng ta, nhớ cháu ngoại nữa.”
“Được!” Trầm Lục khẽ gật đầu, gần đây mặc dù bận rộn, nhưng Liên Mạn Nhi đã muốn hắn cùng về nhà mẹ đẻ thì nhất định phải dành ra một chút thời gian.
Trầm Lục không phản bác Liên Mạn Nhi, nhưng trong lòng hắn vẫn giữ vững ý kiến của mình. Lúc này đây, cục thịt này đang đại náo thiên cung ở trong lòng hắn, hắn lại không thể thật sự tức giận với con, hết cách, đành phải xoay người con trai lại, để cho bé dựa lưng ngồi trong lòng mình.
Như vậy, tiểu gia hỏa mới không thể túm những thứ đồ trên người cha mình. Tiểu gia hỏa đạp đạp đôi chân mập mạp ngắn cũn, hai nắm tay huơ huơ về phía trước, đôi mắt tròn xoe liền sáng lên. Bé đã nhìn thấy ở phía đối diện mẹ đang đút cho ca ca ăn gì đó!
Chuyện ăn uống này sao có thể thiếu bé được!
“Mam… Ma…” Cục thịt ngọ ngoạy bò ra khỏi lòng Trầm Lục, bò đến trên giường gạch, hì hà hì hục rất nhanh đã bò tới bên cạnh Liên Mạn Nhi, trong miệng a a gọi mẹ, khóe miệng lại có nước dãi chảy ra.
“Mèo con tham ăn…” Liên Mạn Nhi thấy con trai nhỏ tới, bất đắc dĩ cười nói.
Tiểu gia hỏa còn chưa bò tới bên cạnh Liên Mạn Nhi, trước hết đụng phải ca ca Tiểu Kỳ Lân Nhi của bé. Tiểu gia hỏa không hề khách khí, dứt khoát bò qua đùi Tiểu Kỳ Lân Nhi. Tiểu Kỳ Lân Nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã rất ra dáng làm ca ca. Bé đưa tay muốn ôm đệ đệ, chỉ tiếc đệ đệ này trong mắt chỉ có thức ăn, giãy khỏi Tiểu Kỳ Lân Nhi, bò thẳng tới chỗ Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đặt quả lựu đang cầm trên lên bàn, vươn tay ra ôm lấy con trai nhỏ đang bò về phía này. Mặc dù lựu rất ngon, nhưng không thể cho đứa bé còn nhỏ như Bàn Bàn ăn bởi vì bé còn chưa ăn được. Ngay cả Tiểu Kỳ Lân Nhi lớn hơn Bàn Bàn hai tuổi, Liên Mạn Nhi chỉ dám cẩn thận cho bé ăn từng chút một.
Tiểu Bàn Bàn bị Liên Mạn Nhi ôm vào trong ngực, không thấy Liên Mạn Nhi đút cho bé đồ ăn ngon, tiểu gia hỏa bất mãn kêu hai tiếng, rồi vươn tay về phía bàn, muốn tự mình cầm lấy quả lựu để ăn.
Liên Mạn Nhi cầm một quả lựu còn nguyên lên, đưa cho con trai nhỏ. Tiểu gia hỏa rất phấn khích, tay của bé nhỏ quá, quả lựu lại lớn, chỉ có thể dùng hai tay để ôm quả lựu. Ôm được rồi, liền muốn đưa vào trong miệng.
“Cầm số lựu này đi ép lấy nước.” Liên Mạn Nhi vừa ngăn con trai nhỏ, vừa nói với tiểu nha đầu hầu hạ.
Tiểu nha đầu vội đáp lời, bưng khay lựu đi xuống.
Liên Mạn Nhi đặt con trai nhỏ lên trên giường, vừa nói với bé quả lựu trong tay không ăn được, chỉ là đồ chơi thôi, vừa giao quả lựu trong tay con trai nhỏ cho Tiểu Kỳ Lân Nhi, bảo bé cùng với đệ chơi ở trên giường. Đối với tiểu đệ đệ mập mạp tròn xoay này, Tiểu Kỳ Lân Nhi cực kỳ yêu thích, nghe Liên Mạn Nhi nói, liền vui vẻ cầm quả lựu chơi đùa cùng đệ đệ.
Trên giường gạch đặc biệt trải một lớp đệm gấm thật dày, không lo hai đứa bé bị té ngã. Liên Mạn Nhi cũng yên tâm để hai đứa bé lăn lộn ở trên đó.
“Lúc nãy Tam tẩu tới đây…” Phân ra một phần tinh thần nhìn hai con trai chơi đùa, Liên Mạn Nhi lại nhắc đến chính sự với Trầm Lục. Nàng kể lại chuyện Trầm Tam thiếu phu nhân vừa rồi đến tìm nàng, và cả chuyện nàng định xử trí như thế nào với Trầm Lục.
Trầm Lục nghe xong, gật đầu.
“Chuyện này ta cũng biết rồi.” Trầm Lục nói, hiển nhiên là rất hài lòng với cách xử trí của Liên Mạn Nhi. “Ta đã nói chuyện với Tam ca, hai ngày tới để huynh ấy tự mình đi một chuyến… Trong nhà hắn còn có mấy đứa bé. Chờ Tam ca qua đó xem xét một chút, nếu đúng như vậy, sẽ cho phép đến tộc chúng ta học một ít văn tự, cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó nàng để ý quan tâm một chút.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu đồng ý, tỏ vẻ đã nhớ. Gia tộc Trầm gia nhân khẩu nhiều, thân thích nhiều, chuyện tương tự như vậy không ít, mặc dù Trầm Lục không đích thân lo liệu những chuyện này, nhưng lại hết sức coi trọng. Dù sao, bồi dưỡng con cháu của gia tộc thành tài chính là điều cốt lõi để kéo dài sự hưng thịnh của một gia tộc.
Hai vợ chồng nói chuyện nhà được hồi lâu, Trầm Lục mới giống như sực nhớ ra chuyện gì, rút từ trong tay áo ra một phong thư đưa cho Liên Mạn Nhi.
“Tiểu Cửu và Tiểu Thất đang trên đường trở về, mấy ngày nữa sẽ đến nơi.” Trầm Lục nói với Liên Mạn Nhi.
“Ôi chao…” Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục nói như vậy, nhất thời mừng rỡ, vội vàng cầm lấy thư, cẩn thận đọc.
Mấy năm này, người có thay đổi nhiều nhất, phải nói đến hai người Trầm Khiêm và Tiểu Thất. Hai người đầu tiên là cùng thi đỗ Cử nhân, về sau thì đợi ở nhà một thời gian. Bởi vì có sẵn ví dụ Ngũ Lang hộ tống Lỗ tiên sinh đi lịch lãm, Tiểu Thất đã sớm có ý định xuất môn đi du lịch. Đúng lúc bên ngoài Liên gia vừa mở liên tiếp mấy chi nhánh của Thuận Đức Phường, trong vòng một năm, trong nhà phải có mấy lần đi về phía Nam thu mua hàng hóa, Tiểu Thất liền nhân cơ hội này, một mặt đi tuần tra các cửa hàng, thuận tiện đi du lịch luôn.
Tiểu Thất đi xa nhà, trong nhà dĩ nhiên có quản sự dày dạn kinh nghiệm cùng tùy tùng đi theo hộ vệ. Song, mấy năm qua, Tiểu Thất và Trầm Khiêm ngày càng trở nên thân thiết, Tiểu Thất liền đi tìm Trầm Khiêm thương lượng, cuối cùng hai người quyết định kết bạn đồng hành.
Xuất môn đi du lịch là nguyện vọng trước giờ của Tiểu Thất, Liên Thủ Tín và Trương thị mặc dù không muốn xa con, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý, không hề ngăn cản. Hai vợ chồng đồng ý dễ dàng như vậy, đương nhiên cũng là vì suy nghĩ cho tiền đồ của Tiểu Thất. Ngũ Lang là nhờ đi du lịch mở mang kiến thức mới có thành tựu như ngày hôm nay, hai vợ chồng dĩ nhiên sẽ không tước đoạt cơ hội như vậy của con trai út.
Về phần Trầm Khiêm bên này, cũng suôn sẻ giống như Tiểu Thất. Trầm Khiêm nói một lần với Trầm Lục, Trầm Lục liền đồng ý ngay. Liên Thủ Tín và Trương thị có thể hiểu biết như vậy, Trầm Lục tất nhiên lại càng không cần phải nói. Nhìn đệ đệ Tiểu Cửu từ một đứa bé mập mạp chuyên theo đuôi mình lớn lên trở thành một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, có chủ kiến riêng, Trầm Lục vô cùng vui mừng.
Lần này đã là lần thứ hai Tiểu Thất và Trầm Khiêm đi du lịch. Lần du lịch đầu tiên của hai người có lộ trình không khác nhiều với Ngũ Lang và Lỗ tiên sinh năm đó, hơn nữa còn xa hơn. Lần du lịch thứ hai này thì đi về hướng Nam và hướng Tây, đi qua phủ Đại Đồng, phủ Thiểm Tây, sau lại đi phủ Thành Đô.
Liên Mạn Nhi cầm thư đọc đi đọc lại hai lần, sau đó mới luyến tiếc đặt xuống.
“Ngày trước khi vẫn còn ở nhà, Tiểu Thất từng nói, chờ hắn trưởng thành, mọi chuyện trong nhà đã ổn định sẽ để hắn cùng ta đi du lịch các nơi…” Nhớ tới chuyện cũ, Liên Mạn Nhi khẽ thở dài: “Đến hôm nay, hắn và Tiểu Cửu sắp đi được khắp thiên hạ rồi, còn ta…”
Căn bản nàng còn chưa thực hiện giấc mộng đi du lịch sông núi, đã bị Trầm Lục cưới về nhà. Mà bây giờ, Liên Mạn Nhi nhìn sang bên cạnh, hai cục thịt một lớn một nhỏ đang lăn lộn chơi đùa vui vẻ với quả lựu. Cục thịt nhỏ có vẻ hơi thấm mệt, nằm ở trên nệm gấm, hai tay nhỏ xíu túm lấy hai bàn chân mập mạp của mình, gần như cuộn tròn cả người lại, không ngừng cố gắng đưa bàn chân của mình vào trong miệng.
Tiểu Kỳ Lân Nhi ở bên cạnh, bé nhớ tới lời dạy của Liên Mạn Nhi, không được để đệ đệ ngậm chân và tay của mình, vội vàng tiến lên phía trước, đặt quả lựu trong tay vào trước ngực đệ đệ. Cục thịt nhỏ nhìn thấy quả lựu, quả nhiên cười khanh khách, buông bàn chân mập mạp của mình ra, hai tay ôm lấy quả lựu lăn lăn.
Liên Mạn Nhi không khỏi hơi thất thần, lời nói tiếp theo cũng có chút mơ hồ.
Vẻ mặt của Liên Mạn Nhi đều rơi vào trong mắt của Trầm Lục ở đối diện. Giấc mộng đi du lịch này của Liên Mạn Nhi, Trầm Lục cũng biết. Hắn vươn tay ra cầm lấy tay Liên Mạn Nhi, nhẹ nhàng nhéo một cái. Liên Mạn Nhi lúc này mới thu hồi tầm mắt đang đặt trên người hai con trai, nhìn Trầm Lục.
“… Phủ Liêu Đông cũng có rất nhiều chỗ khá được, nàng muốn đi nơi nào, ta sẽ cùng đi với nàng.” Trầm Lục nói với Liên Mạn Nhi: “Chờ các con lớn hơn chút nữa, ta sẽ dẫn mẹ con nàng lên kinh thành.”
“… Những nơi xa hơn nữa thì phải chờ một chút. Chờ các con đều lớn, ta có thể cởi bỏ trọng trách trên người, khi đó, nàng thích đi nơi nào cũng được. Ta sẽ đi cùng nàng.”
“Vâng!” Liên Mạn Nhi chớp chớp mắt nhìn Trầm Lục một hồi, cười gật đầu nói.
Chuyện trên đời này cơ bản là như vậy, vẫn có thể lựa chọn, có thể lấy hay bỏ. Trầm Lục ở trước mặt nàng chưa từng nói những lời sáo rỗng. Liên Mạn Nhi nghĩ, giấc mộng đi du lịch khắp núi sông kia của nàng hẳn là có thể thực hiện. Mặc dù, ngày đó có thể xa một chút. Nhưng có Trầm Lục làm bạn, xem chừng cũng không phải là chuyện quá tệ.
Phải nói không chỉ không phải là chuyện quá tệ. Chuyện này so với giấc mộng của nàng còn đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Hai người tay nắm lấy tay, rất lâu không nói gì. Trong không khí, tựa như tràn ngập bong bóng màu hồng phấn. Hai người thành thân mấy năm, đã có hai mặt con, nhưng vẫn thường xuyên duy trì được không khí lãng mạn, ấm áp như thế này. Không cần quá nhiều lời, tất cả đều không cần phải nói ra.
Lúc này chợt có tiếng rèm cửa vang lên, tiểu nha đầu bưng một khay đi đến, trên khay là hai chén ngọc trắng trong suốt, trong chén là nước lựu màu đỏ tươi.
“Kỳ Lân Nhi, tới đây uống nước nào.” Liên Mạn Nhi gọi con trai lớn, đồng thời cầm lấy một chén nước lựu ở trên khay nếm thử trước xem thế nào rồi mới đưa cho con lớn.
Tiểu Kỳ Lân Nhi tự mình bưng chén nước lựu lên uống, Liên Mạn Nhi lại bế con trai nhỏ lên, lấy một chiếc muỗng nhỏ múc nước lựu, đút từng muỗng từng muỗng cho con trai nhỏ uống.
Bánh bao nhỏ mặc dù rất có phong cách ăn hàng (chỉ người thích ăn uống), nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, vừa rồi lúc mới tỉnh dậy đã uống no sữa, mặc dù nước lựu dễ uống, Liên Mạn Nhi cũng không dám cho bé uống nhiều. Đút được non nửa chén, Liên Mạn Nhi liền để cục thịt đi chơi với Tiểu Kỳ Lân Nhi, vừa thản nhiên cầm chén nước lựu mà con trai nhỏ uống còn dư lại hơn phân nửa đưa cho Trầm Lục.
Trầm Lục nhận lấy, không hề phàn nàn nửa tiếng liền uống sạch. Loại chuyện ăn đồ còn dư lại của người khác, tất nhiên là chuyện không bao giờ xảy ra với Trầm Lục. Thế nhưng, kể từ khi có con trai, rất nhiều chuyện liền có lần đầu tiên. Trầm Lục chẳng những không oán thán nửa lời, mà còn rất vui vẻ nhận lấy.
“… Chàng xem gần đây có thể dành ra một chút thời gian không?!” thấy Trầm Lục uống nước lựu, Liên Mạn Nhi liền cười thương lượng với Trầm Lục: “Chờ Tiểu Thất và Tiểu Cửu trở lại, chúng ta cùng về thăm thôn một chuyến nhé? Đã hơn nửa năm rồi ta chưa về đó, thật sự thấy rất nhớ. Cha mẹ gửi thư đến, cũng nói nhớ chúng ta, nhớ cháu ngoại nữa.”
“Được!” Trầm Lục khẽ gật đầu, gần đây mặc dù bận rộn, nhưng Liên Mạn Nhi đã muốn hắn cùng về nhà mẹ đẻ thì nhất định phải dành ra một chút thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.