Chương 730: Sính Lễ
Nhược Nhan
30/09/2014
Edit: Chirido
Beta: Nora
Liên Diệp Nhi biểu lộ vẻ mặt quái gở nói: “Mạn Nhi tỷ, nói số sính lễ bọn họ đòi ra có thể hù chết người ta đó.”
“Là bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi ráo riết truy hỏi.
“Bảy mươi lượng bạc đó tỷ.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Trước tiên phải đưa bảy mươi lượng bạc, còn chưa tính phải cho thêm vải vóc linh tinh nữa.”
Người nhà nông mà đòi tận bảy mươi lượng bạc tiền sính lễ, còn chưa tính những thứ linh tinh khác thì quả thật cực kì quá mức. Thậm chí gia đình đối phương còn không chuẩn bị sẵn đồ cưới thì rõ rành rành là bán khuê nữ mà.
“Phần này không phải đã vượt xa Triệu Tú Nga rồi sao?” Trương thị liền nói: “Khi đó Triệu Tú Nga người ta tốt xấu gì cũng còn nhỏ tuổi, dung mạo cũng xinh đẹp, trong nhà còn chuẩn bị sẵn đồ cưới. Lúc đó người ta còn biết nói tốt: tiền sính lễ chỉ là cho có để không mất mặt, sau khi thành thân rồi đều cho mang về hết đó thôi.”
Huynh đệ Võ gia đòi bao nhiêu sính lễ đó, cho rằng nàng kia là dạng nhân vật thần thánh phương nào chứ. Vậy mà cũng dám đòi nhiều tiền như vậy.
“Trách sao trì hoãn tới tận từng tuổi này cũng không có nhà chồng nào đến hỏi.” Lý thị bất mãn nói: “Nghèo đến điên rồi ư! Đừng nói người nhà nông bình thường, cho dù nhà giàu có sợ cũng không dám tới. Người nhà này muốn tiền thế nào thì cũng phải theo mẫu giá biểu cơ bản chứ, đòi như vậy không phải nói rõ không có ý định gả khuê nữ ra cửa à?”
Liên Thủ Tín ngẫm nghĩ một chút liền nói: “Con thấy, chưa hẳn là do gia đình đó đòi số tiền này. Bộ thật sự Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu muốn báo ân cho lão gia tử sao? Có cho tiền con cũng không tin. Nhất định là nhìn thấy lão gia tử sốt ruột, lại không tiếc quăng tiền, muốn từ đầu này ăn một khoản.”
“Cha, cha thật sáng suốt.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Xem khuê nữ khen chàng kìa.” Trương thị trêu chọc nhìn Liên Thủ Tín.
Người một phòng đều nở nụ cười.
“Chỉ… chỉ cần động não chút thì hiểu được rồi. Có gì mà sáng suốt với không sáng suốt.” Liên Thủ Tín có chút xấu hổ nói.
Liên Diệp Nhi trái nhìn, phải nhìn, trong lòng không khỏi tràn đầy hâm mộ. Nàng hâm mộ Liên Thủ Tín cưng chiều con cái, hâm mộ bầu không khí người một nhà ở chung của nhà Liên Mạn Nhi. Có lẽ người già thế hệ trước sẽ cảm thấy bọn họ không lớn không nhỏ, nhưng loại không khí hòa hợp, thân thiết này thật sự làm cho người ta hạnh phúc và ấm áp.
Liên Diệp Nhi âm thầm than thở. Cha mẹ nàng dù là người ôn hòa, chưa từng đánh chửi nàng lần nào nhưng ở nhà nàng chưa bao giờ có khoảng thời gian sung sướng như vậy. Lúc nói chuyện, Triệu thị và Liên Thủ Lễ luôn hữu ý vô ý mà vô cùng thận trọng. Thậm chí Liên Thủ Lễ chưa từng đùa giỡn với vợ con bao giờ.
“Diệp Nhi, bọn họ đòi số tiền này, ông nội con có đồng ý chưa?” Liên Thủ Tín hỏi Liên Diệp Nhi.
“Ông nội không đồng ý ạ.” Liên Diệp Nhi đáp.
Thật ra thì nghe đối phương đòi những tiền bạc sính lễ như vậy, Liên lão gia tử cũng không nhất quyết cự tuyệt. Chẳng qua ông chỉ nói với huynh đệ Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu rằng ông không có số tiền này, cho dù đi vay mượn, thế chấp cũng không thể gom đủ số tiền đó.
“Lão Nhị, lão Tam a, thật sự đại bá không có nhiều bạc như vậy. Thôi, chuyện này coi như xong đi. Đã làm phiền hai cháu đi chuyến này rồi.” Liên lão gia tử cúi đầu suy tư chốc lát, rồi khách khí hạ lệnh trục khách.
“Ông nội vẫn chưa đến nỗi lú lẫn.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Thật ra Liên lão gia tử vẫn luôn là người khôn khéo. Ông không hồ đồ. Bị mắc mưu, lừa bịp, dù đã biết rõ người ta đào hố gài bẫy ông ở đằng trước, ông cũng bước tới giẫm vào là do nội tâm cam tâm tình nguyện. Nếu như Liên lão gia tử không muốn mắc lừa thì có người nào lừa bịp được ông chứ.
“Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu cứ đi như vậy sao?” Liên Thủ Tín lại hỏi Liên Diệp Nhi.
“Không phải ạ.” Liên Diệp Nhi lắc đầu.
Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu thấy Liên lão gia tử nhanh chóng cự tuyệt như vậy, lập tức vòng vo chuyển ý.
“Đại bá, đây là nhà bọn họ đòi, cháu chỉ nói đúng tình hình thực tế thôi ạ!” Võ Nhị Cẩu vội nói.
“Lúc đầu nhà bọn họ còn đòi nhiều hơn. Qua mấy năm không ai chấp nhận mới giảm xuống còn bảy mươi lượng.” Võ Tam Cẩu cũng nói.
“Cháu thấy năm nay bọn họ cũng đã sốt ruột rồi. Để huynh đệ cháu đến nhà nàng thương lượng giảm tiền sính lễ chút nữa xem thế nào. Đại bá, ngài có thể cho chúng cháu biết, ngài lấy ra được bao nhiêu bạc không?” Võ Nhị Cẩu lại nói.
“Tiền sính lễ mười lượng bạc.” Liên lão gia tử ung dung nói: “Mặc khác ta sẽ đặt mua cho nàng ta thêm bốn bộ quần áo, đánh thêm hai bộ trang sức, các dạng sính lễ khác cũng cho, thế nào cũng phải bày hai bàn tiệc rượu… vị chi cũng đã hơn hai mươi lượng bạc. Nhiêu đó thôi ta đã phải bán lương thực và thế chấp đồ đạc thêm mới đủ.”
Huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu len lén trao đổi một ánh mắt, rồi có chút thất vọng.
“Đại bá, khuê nữ người ta là khuê nữ tốt, chưa từng gả cho ai, còn là hoàng hoa khuê nữ, ngay cả đính hôn cũng chưa có. Thủ Nhân đại ca cũng sắp đến năm mươi rồi. Dù cho bọn họ đòi bảy mươi lượng là hơi cao chút, nhưng mười lượng quả thật quá ít.” Võ Nhị Cẩu liền nói.
“Đại bá, Thủ Nhân đại ca muốn tái giá, tìm một người bốn mươi năm mươi tuổi, không cần bao nhiêu bạc cũng có thể được, nhưng Thủ Nhân đại ca sẽ thiệt thòi. Đại bá, ngài ngẫm lại đi, người ta là khuê nữ hai mươi mấy tuổi đi theo Thủ Nhân đại ca, Thủ Nhân đại ca cũng thấy vẻ vang mặt mũi a. Vào cửa rồi, năm sau đã có thể cho ngài ôm cháu trai, năm sau nữa ôm thêm hai đứa!” Võ Tam Cẩu liền nói.
“Đàn bà đã qua tái giá thì sống chung thế nào cũng có ngăn cách. Khuê nữ người ta không giống như vậy, khẳng định một lòng toàn tâm toàn ý đi theo Thủ Nhân đại ca, không có nhiều tâm tư thối rữa khác.” Võ Nhị Cẩu nói.
“Người ta trẻ tuổi, thân thể tốt, hầu hạ Thủ Nhân đại ca chúng ta đến già cũng không xê suyễn chút nào.” Võ Tam Cẩu nói.
Không phải Liên lão gia tử không vừa ý cô nương này trẻ tuổi, chưa thành thân. Nhưng bảy mươi lượng bạc thật sự vượt quá mức dự tính của ông. Chẳng qua nghe Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu nói như thế, ông lại có chút ít thả lỏng.
Hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu đương nhiên lưu ý thần sắc Liên lão gia tử trong mắt.
“Đại bá, Thủ Nhân đại ca thực chất là nhân vật thế nào, hiện tại không may bị rơi xuống khó khăn, dù như vậy nhưng Thủ Nhân đại ca cũng không thể so sánh với nông dân như chúng cháu. Thủ Nhân đại ca là quý nhân trời sinh, tiếc thay gặp quá nhiều tai ương trắc trở. Không thể bạc đãi Thủ Nhân đại ca được.” Võ Nhị Cẩu lại nói.
“Bảy mươi lượng tuyệt đối không thể.” Liên lão gia tử cúi đầu nói.
“Hai anh em chúng cháu đoán chừng nói rát cổ bỏng họng với bên kia cũng chỉ giảm được còn năm mươi lượng.” Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu trao đổi ánh mắt cho nhau, nói.
“Thật là rao giá trên trời mà, còn mặc cả tiền bạc tại chỗ nữa chứ.” Nghe Liên Diệp Nhi kể đoạn Liên lão gia tử và huynh đệ Võ gia cò kè mặc cả này, Liên Mạn Nhi không nhịn được cười nói.
Liên lão gia tử không hổ đã từng làm đại chưởng quỹ, dùng lạt mềm buộc chặt đối phó huynh đệ Võ gia thuần thục lão luyện đến vậy.
“Vậy ra Lão gia tử cũng đâu hoàn toàn tin tưởng hai huynh đệ Võ gia.” Trương thị liền nói: “Sao còn lưu hai người bọn họ lại nói chuyện, còn đồng ý để bọn họ làm mai nữa chứ”
“Tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng phải thử chứ sao.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Còn không phải do không có người nào khác đến mai mối cho. Chắc chắn ông nội con nghĩ, vạn dặm cũng có thể có một, vạn nhất hai huynh đệ này đột nhiên bộc phát lương tâm? Vạn nhất bọn họ mai mối cho người không đến nỗi tệ thì sao?”
Thật ra thì rất nhiều người có suy nghĩ như vậy. Nói thí dụ như thấy một người vô cùng tốt, vô cùng thành thật, tất cả mọi người chưa từng phát hiện người này làm việc gì ác. Có rất nhiều người cảm thấy không thể nào có chuyện này, người kia nhất định có tiềm ẩn một việc ác nào đó, hoặc là, người kia sẽ không thể tốt như vậy mãi được, tương lai nhất định sẽ làm ác. Bọn họ có thể dùng kính lúp tới soi mói để tìm cho được, dù là một viết nhơ nhỏ bé.
Mà khi đối mặt một người khác, người này vô cùng xấu xa, cũng chưa từng làm được việc tốt nào, chỉ làm được mỗi chuyện xấu. Rất nhiều người sẽ không muốn tin tưởng người kia hoàn toàn xấu, bọn họ sẽ như cũ dùng kính lúp tới quan sát, tìm cho được một điểm tốt bé xíu.
Liên lão gia tử chính là người như vậy. Trong lòng ông luôn luôn ảo tưởng huynh đệ Võ gia hư hỏng đến vậy, nhưng mà ông đối tốt với huynh đệ Võ gia như thế, huynh đệ Võ gia cũng sẽ có chút lương tâm, sớm muộn có một ngày lương tâm bộc phát, cho dù chỉ là một chút, đó cũng là lãng tử hồi đầu làm cho lòng người xúc động.
Nói cho cùng, trong lòng Liên lão gia tử luôn chất chứa hy vọng, đồng thời mang theo lòng phòng bị đối với huynh đệ Võ gia.
Liên Mạn Nhi nghĩ, quả thật nếu so về mưu kế, huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu sao là đối thủ của Liên lão gia tử được chứ.
“Cuối cùng quyết định như thế nào vậy Diệp Nhi?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Ông nội chê năm mươi lượng nhiều quá. Cuối cùng Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu nói bốn mươi lượng, không thể ít hơn nữa. Nói giao số tiền này cho bọn họ, bảo đảm trong vòng vài ngày sẽ chuyển giao cô nương kia tới đây bái đường thành thân.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Đưa bốn mươi lượng bạc cho bọn họ hả? Ai biết mấy người đó cầm bạc đi làm gì! Rõ ràng không phải tới cửa nhà cũ làm mai mà lừa tiền thì có!” Liên Thủ Tín dậm chân nói.
“Diệp Nhi, ông nội con có đáp ứng không?” Liên Thủ Tín vội vàng hỏi Liên Diệp Nhi.
“Không ạ.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Dù cho lão gia tử muốn đáp ứng cũng không được đâu! Vợ chồng Nhị đương gia không thể ngăn cản sao?” Trương thị liền nói.
“Tứ thẩm nói đúng rồi ạ.” Liên Diệp Nhi cười nói.
Những ngày qua vì coi chừng Liên lão gia tử, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị chấp nhận hy sinh. Cả hai người không giống như trước kia, vừa ăn cơm xong đã tót ra ngoài lê la. Nhưng mà hai người này là loại nhiệt tình yêu thích ngồi lê đôi mách. Vì vậy bọn họ vô cùng thông minh mà chọn luân phiên nhau ra ngoài.
Hôm nay đến lượt Hà thị ở nhà, một mặt bà ta nghe lén Liên lão gia tử và huynh đệ Võ gia, một mặt sai Lục Lang chạy đi tìm Liên Thủ Nghĩa trở về.
Liên Thủ Nghĩa trở lại làm cho chuyện tình trở nên càng thêm phức tạp.
Ba người Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang, Lục Lang, lại thêm Hà thị mắng xối xả Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu là tên lường gạt, muốn đánh đuổi hai người đó ra ngoài.
“Có đánh ra không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi, trong lòng âm thầm tiếc nuối lúc ấy không có ở hiện trường, không thấy được toàn cảnh náo nhiệt kia.
“Không có, ông nội cản lại rồi.” Liên Diệp Nhi liền nói.
Ngay lúc đó cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang, Lục Lang cộng thêm Hà thị đối chọi với Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu cũng coi như là thế lực ngang nhau. Liên lão gia tử hô ngừng, Liên Thủ Nghĩa không nghe. Sau đó, Liên Thủ Nhân vẫn luôn một mực không lên tiếng đã chạy tới can ngăn, hơn nữa nghiêng về một bên.
Mấy người đánh thành một đoàn, Liên Thủ Nhân ai ôi kêu lên, ông ta bị thương.
Liên lão gia tử và Chu thị cũng không nói Liên Thủ Nghĩa dừng được, thấy con trai trưởng Liên Thủ Nhân bị thương, Liên lão gia tử liền sốt ruột đi xuống gia nhập chiến đoàn.
“Là bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi ráo riết truy hỏi.
“Bảy mươi lượng bạc đó tỷ.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Trước tiên phải đưa bảy mươi lượng bạc, còn chưa tính phải cho thêm vải vóc linh tinh nữa.”
Người nhà nông mà đòi tận bảy mươi lượng bạc tiền sính lễ, còn chưa tính những thứ linh tinh khác thì quả thật cực kì quá mức. Thậm chí gia đình đối phương còn không chuẩn bị sẵn đồ cưới thì rõ rành rành là bán khuê nữ mà.
“Phần này không phải đã vượt xa Triệu Tú Nga rồi sao?” Trương thị liền nói: “Khi đó Triệu Tú Nga người ta tốt xấu gì cũng còn nhỏ tuổi, dung mạo cũng xinh đẹp, trong nhà còn chuẩn bị sẵn đồ cưới. Lúc đó người ta còn biết nói tốt: tiền sính lễ chỉ là cho có để không mất mặt, sau khi thành thân rồi đều cho mang về hết đó thôi.”
Huynh đệ Võ gia đòi bao nhiêu sính lễ đó, cho rằng nàng kia là dạng nhân vật thần thánh phương nào chứ. Vậy mà cũng dám đòi nhiều tiền như vậy.
“Trách sao trì hoãn tới tận từng tuổi này cũng không có nhà chồng nào đến hỏi.” Lý thị bất mãn nói: “Nghèo đến điên rồi ư! Đừng nói người nhà nông bình thường, cho dù nhà giàu có sợ cũng không dám tới. Người nhà này muốn tiền thế nào thì cũng phải theo mẫu giá biểu cơ bản chứ, đòi như vậy không phải nói rõ không có ý định gả khuê nữ ra cửa à?”
Liên Thủ Tín ngẫm nghĩ một chút liền nói: “Con thấy, chưa hẳn là do gia đình đó đòi số tiền này. Bộ thật sự Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu muốn báo ân cho lão gia tử sao? Có cho tiền con cũng không tin. Nhất định là nhìn thấy lão gia tử sốt ruột, lại không tiếc quăng tiền, muốn từ đầu này ăn một khoản.”
“Cha, cha thật sáng suốt.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Xem khuê nữ khen chàng kìa.” Trương thị trêu chọc nhìn Liên Thủ Tín.
Người một phòng đều nở nụ cười.
“Chỉ… chỉ cần động não chút thì hiểu được rồi. Có gì mà sáng suốt với không sáng suốt.” Liên Thủ Tín có chút xấu hổ nói.
Liên Diệp Nhi trái nhìn, phải nhìn, trong lòng không khỏi tràn đầy hâm mộ. Nàng hâm mộ Liên Thủ Tín cưng chiều con cái, hâm mộ bầu không khí người một nhà ở chung của nhà Liên Mạn Nhi. Có lẽ người già thế hệ trước sẽ cảm thấy bọn họ không lớn không nhỏ, nhưng loại không khí hòa hợp, thân thiết này thật sự làm cho người ta hạnh phúc và ấm áp.
Liên Diệp Nhi âm thầm than thở. Cha mẹ nàng dù là người ôn hòa, chưa từng đánh chửi nàng lần nào nhưng ở nhà nàng chưa bao giờ có khoảng thời gian sung sướng như vậy. Lúc nói chuyện, Triệu thị và Liên Thủ Lễ luôn hữu ý vô ý mà vô cùng thận trọng. Thậm chí Liên Thủ Lễ chưa từng đùa giỡn với vợ con bao giờ.
“Diệp Nhi, bọn họ đòi số tiền này, ông nội con có đồng ý chưa?” Liên Thủ Tín hỏi Liên Diệp Nhi.
“Ông nội không đồng ý ạ.” Liên Diệp Nhi đáp.
Thật ra thì nghe đối phương đòi những tiền bạc sính lễ như vậy, Liên lão gia tử cũng không nhất quyết cự tuyệt. Chẳng qua ông chỉ nói với huynh đệ Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu rằng ông không có số tiền này, cho dù đi vay mượn, thế chấp cũng không thể gom đủ số tiền đó.
“Lão Nhị, lão Tam a, thật sự đại bá không có nhiều bạc như vậy. Thôi, chuyện này coi như xong đi. Đã làm phiền hai cháu đi chuyến này rồi.” Liên lão gia tử cúi đầu suy tư chốc lát, rồi khách khí hạ lệnh trục khách.
“Ông nội vẫn chưa đến nỗi lú lẫn.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Thật ra Liên lão gia tử vẫn luôn là người khôn khéo. Ông không hồ đồ. Bị mắc mưu, lừa bịp, dù đã biết rõ người ta đào hố gài bẫy ông ở đằng trước, ông cũng bước tới giẫm vào là do nội tâm cam tâm tình nguyện. Nếu như Liên lão gia tử không muốn mắc lừa thì có người nào lừa bịp được ông chứ.
“Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu cứ đi như vậy sao?” Liên Thủ Tín lại hỏi Liên Diệp Nhi.
“Không phải ạ.” Liên Diệp Nhi lắc đầu.
Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu thấy Liên lão gia tử nhanh chóng cự tuyệt như vậy, lập tức vòng vo chuyển ý.
“Đại bá, đây là nhà bọn họ đòi, cháu chỉ nói đúng tình hình thực tế thôi ạ!” Võ Nhị Cẩu vội nói.
“Lúc đầu nhà bọn họ còn đòi nhiều hơn. Qua mấy năm không ai chấp nhận mới giảm xuống còn bảy mươi lượng.” Võ Tam Cẩu cũng nói.
“Cháu thấy năm nay bọn họ cũng đã sốt ruột rồi. Để huynh đệ cháu đến nhà nàng thương lượng giảm tiền sính lễ chút nữa xem thế nào. Đại bá, ngài có thể cho chúng cháu biết, ngài lấy ra được bao nhiêu bạc không?” Võ Nhị Cẩu lại nói.
“Tiền sính lễ mười lượng bạc.” Liên lão gia tử ung dung nói: “Mặc khác ta sẽ đặt mua cho nàng ta thêm bốn bộ quần áo, đánh thêm hai bộ trang sức, các dạng sính lễ khác cũng cho, thế nào cũng phải bày hai bàn tiệc rượu… vị chi cũng đã hơn hai mươi lượng bạc. Nhiêu đó thôi ta đã phải bán lương thực và thế chấp đồ đạc thêm mới đủ.”
Huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu len lén trao đổi một ánh mắt, rồi có chút thất vọng.
“Đại bá, khuê nữ người ta là khuê nữ tốt, chưa từng gả cho ai, còn là hoàng hoa khuê nữ, ngay cả đính hôn cũng chưa có. Thủ Nhân đại ca cũng sắp đến năm mươi rồi. Dù cho bọn họ đòi bảy mươi lượng là hơi cao chút, nhưng mười lượng quả thật quá ít.” Võ Nhị Cẩu liền nói.
“Đại bá, Thủ Nhân đại ca muốn tái giá, tìm một người bốn mươi năm mươi tuổi, không cần bao nhiêu bạc cũng có thể được, nhưng Thủ Nhân đại ca sẽ thiệt thòi. Đại bá, ngài ngẫm lại đi, người ta là khuê nữ hai mươi mấy tuổi đi theo Thủ Nhân đại ca, Thủ Nhân đại ca cũng thấy vẻ vang mặt mũi a. Vào cửa rồi, năm sau đã có thể cho ngài ôm cháu trai, năm sau nữa ôm thêm hai đứa!” Võ Tam Cẩu liền nói.
“Đàn bà đã qua tái giá thì sống chung thế nào cũng có ngăn cách. Khuê nữ người ta không giống như vậy, khẳng định một lòng toàn tâm toàn ý đi theo Thủ Nhân đại ca, không có nhiều tâm tư thối rữa khác.” Võ Nhị Cẩu nói.
“Người ta trẻ tuổi, thân thể tốt, hầu hạ Thủ Nhân đại ca chúng ta đến già cũng không xê suyễn chút nào.” Võ Tam Cẩu nói.
Không phải Liên lão gia tử không vừa ý cô nương này trẻ tuổi, chưa thành thân. Nhưng bảy mươi lượng bạc thật sự vượt quá mức dự tính của ông. Chẳng qua nghe Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu nói như thế, ông lại có chút ít thả lỏng.
Hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu đương nhiên lưu ý thần sắc Liên lão gia tử trong mắt.
“Đại bá, Thủ Nhân đại ca thực chất là nhân vật thế nào, hiện tại không may bị rơi xuống khó khăn, dù như vậy nhưng Thủ Nhân đại ca cũng không thể so sánh với nông dân như chúng cháu. Thủ Nhân đại ca là quý nhân trời sinh, tiếc thay gặp quá nhiều tai ương trắc trở. Không thể bạc đãi Thủ Nhân đại ca được.” Võ Nhị Cẩu lại nói.
“Bảy mươi lượng tuyệt đối không thể.” Liên lão gia tử cúi đầu nói.
“Hai anh em chúng cháu đoán chừng nói rát cổ bỏng họng với bên kia cũng chỉ giảm được còn năm mươi lượng.” Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu trao đổi ánh mắt cho nhau, nói.
“Thật là rao giá trên trời mà, còn mặc cả tiền bạc tại chỗ nữa chứ.” Nghe Liên Diệp Nhi kể đoạn Liên lão gia tử và huynh đệ Võ gia cò kè mặc cả này, Liên Mạn Nhi không nhịn được cười nói.
Liên lão gia tử không hổ đã từng làm đại chưởng quỹ, dùng lạt mềm buộc chặt đối phó huynh đệ Võ gia thuần thục lão luyện đến vậy.
“Vậy ra Lão gia tử cũng đâu hoàn toàn tin tưởng hai huynh đệ Võ gia.” Trương thị liền nói: “Sao còn lưu hai người bọn họ lại nói chuyện, còn đồng ý để bọn họ làm mai nữa chứ”
“Tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng phải thử chứ sao.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Còn không phải do không có người nào khác đến mai mối cho. Chắc chắn ông nội con nghĩ, vạn dặm cũng có thể có một, vạn nhất hai huynh đệ này đột nhiên bộc phát lương tâm? Vạn nhất bọn họ mai mối cho người không đến nỗi tệ thì sao?”
Thật ra thì rất nhiều người có suy nghĩ như vậy. Nói thí dụ như thấy một người vô cùng tốt, vô cùng thành thật, tất cả mọi người chưa từng phát hiện người này làm việc gì ác. Có rất nhiều người cảm thấy không thể nào có chuyện này, người kia nhất định có tiềm ẩn một việc ác nào đó, hoặc là, người kia sẽ không thể tốt như vậy mãi được, tương lai nhất định sẽ làm ác. Bọn họ có thể dùng kính lúp tới soi mói để tìm cho được, dù là một viết nhơ nhỏ bé.
Mà khi đối mặt một người khác, người này vô cùng xấu xa, cũng chưa từng làm được việc tốt nào, chỉ làm được mỗi chuyện xấu. Rất nhiều người sẽ không muốn tin tưởng người kia hoàn toàn xấu, bọn họ sẽ như cũ dùng kính lúp tới quan sát, tìm cho được một điểm tốt bé xíu.
Liên lão gia tử chính là người như vậy. Trong lòng ông luôn luôn ảo tưởng huynh đệ Võ gia hư hỏng đến vậy, nhưng mà ông đối tốt với huynh đệ Võ gia như thế, huynh đệ Võ gia cũng sẽ có chút lương tâm, sớm muộn có một ngày lương tâm bộc phát, cho dù chỉ là một chút, đó cũng là lãng tử hồi đầu làm cho lòng người xúc động.
Nói cho cùng, trong lòng Liên lão gia tử luôn chất chứa hy vọng, đồng thời mang theo lòng phòng bị đối với huynh đệ Võ gia.
Liên Mạn Nhi nghĩ, quả thật nếu so về mưu kế, huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu sao là đối thủ của Liên lão gia tử được chứ.
“Cuối cùng quyết định như thế nào vậy Diệp Nhi?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Ông nội chê năm mươi lượng nhiều quá. Cuối cùng Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu nói bốn mươi lượng, không thể ít hơn nữa. Nói giao số tiền này cho bọn họ, bảo đảm trong vòng vài ngày sẽ chuyển giao cô nương kia tới đây bái đường thành thân.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Đưa bốn mươi lượng bạc cho bọn họ hả? Ai biết mấy người đó cầm bạc đi làm gì! Rõ ràng không phải tới cửa nhà cũ làm mai mà lừa tiền thì có!” Liên Thủ Tín dậm chân nói.
“Diệp Nhi, ông nội con có đáp ứng không?” Liên Thủ Tín vội vàng hỏi Liên Diệp Nhi.
“Không ạ.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Dù cho lão gia tử muốn đáp ứng cũng không được đâu! Vợ chồng Nhị đương gia không thể ngăn cản sao?” Trương thị liền nói.
“Tứ thẩm nói đúng rồi ạ.” Liên Diệp Nhi cười nói.
Những ngày qua vì coi chừng Liên lão gia tử, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị chấp nhận hy sinh. Cả hai người không giống như trước kia, vừa ăn cơm xong đã tót ra ngoài lê la. Nhưng mà hai người này là loại nhiệt tình yêu thích ngồi lê đôi mách. Vì vậy bọn họ vô cùng thông minh mà chọn luân phiên nhau ra ngoài.
Hôm nay đến lượt Hà thị ở nhà, một mặt bà ta nghe lén Liên lão gia tử và huynh đệ Võ gia, một mặt sai Lục Lang chạy đi tìm Liên Thủ Nghĩa trở về.
Liên Thủ Nghĩa trở lại làm cho chuyện tình trở nên càng thêm phức tạp.
Ba người Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang, Lục Lang, lại thêm Hà thị mắng xối xả Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu là tên lường gạt, muốn đánh đuổi hai người đó ra ngoài.
“Có đánh ra không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi, trong lòng âm thầm tiếc nuối lúc ấy không có ở hiện trường, không thấy được toàn cảnh náo nhiệt kia.
“Không có, ông nội cản lại rồi.” Liên Diệp Nhi liền nói.
Ngay lúc đó cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang, Lục Lang cộng thêm Hà thị đối chọi với Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu cũng coi như là thế lực ngang nhau. Liên lão gia tử hô ngừng, Liên Thủ Nghĩa không nghe. Sau đó, Liên Thủ Nhân vẫn luôn một mực không lên tiếng đã chạy tới can ngăn, hơn nữa nghiêng về một bên.
Mấy người đánh thành một đoàn, Liên Thủ Nhân ai ôi kêu lên, ông ta bị thương.
Liên lão gia tử và Chu thị cũng không nói Liên Thủ Nghĩa dừng được, thấy con trai trưởng Liên Thủ Nhân bị thương, Liên lão gia tử liền sốt ruột đi xuống gia nhập chiến đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.