Chương 6: CẢI THIỆN QUAN HỆ (1)
Tô Châu
20/08/2019
Sau khi xem xong tài liệu, Quốc Hùng định sang xem Gia Kiệt thế nào. Trong lúc, ông đang ưu phiền, suy nghĩ làm cách nào để con gái chịu lắng nghe ông giải thích mọi chuyện thì bắt gặp một nữ hầu với vẻ hối hả chạy đến. Nghe cô hầu nói Ngọc Nhi bị thương khi xảy ra giằng co với Gia Kiệt, Quốc Hùng liền chạy ngay đến phòng cậu.
Ông định bước vào ngăn cản hai đứa thì sững sờ khi trông thấy cảnh tượng Ngọc Nhi ôm Gia Kiệt vào lòng, thậm chí nét mặt còn dịu dàng, không hề có nét giả tạo. Lúc Gia Kiệt vừa chuyển đến đây, trong một buổi đêm khuya sau khi đi vệ sinh xong, do phòng ngủ lại giống nhau nên Gia Kiệt vô tình đi nhầm vào phòng Ngọc Nhi và leo lên giường ngủ của cô.
Sáng hôm sau, Ngọc Nhi phát hiện chuyện này không những không nương tình đạp thẳng cậu xuống giường mà còn yêu cầu người hầu thay ngay ga giường, mền cùng gối nằm mới thậm chí cô cũng bỏ thẳng luôn chiếc áo ngủ mặc tối qua. Sau đó, cô còn dùng lời nói thậm tệ với Gia Kiệt. Nào là diện cớ biện minh, chê cậu dơ bẩn và cấm cậu không được đụng chạm vào cô.
Vậy mà hôm nay, Ngọc Nhi lại để Gia Kiệt nhào vào người, dụi đầu vào ngực cô như đứa em trai nhõng nhẽo với chị gái. Quốc Hùng không nỡ phá đi bầu không khí giữa hai đứa nên ông chỉ nở nụ cười hiền, đứng trước cửa xem mà không hề hay biết dì Lan đã đứng cạnh mình khi nào, cùng chứng kiến với vẻ không vui.
Cuối cùng, cảnh tượng bất ngờ đó cũng bị nữ hầu cầm theo hộp sơ cứu phá vỡ. Gia Kiệt ngoan ngoãn, buông Ngọc Nhi ra nhưng cậu vẫn lo lắng ngồi sang một bên, quan sát nữ hầu băng bó vết thương cho cô. Tuy biết trong phòng hiện tại đã xuất hiện thêm ba và dì Lan, Ngọc Nhi vẫn bình thường như không có chuyện gì lớn xảy ra và lạnh nhạt trả lời khi ông hỏi về vết thương.
Tất nhiên nữ hầu cùng dì Lan không thể nào trực tiếp thể hiện sự bất mãn, không vui với Gia Kiệt. Một phần do sự hiện diện của ông chủ tại đây nhưng điều cả hai ngạc nhiên là sự thay đổi đột ngột của cô chủ với Gia Kiệt.
Sáng sớm như mọi ngày, một nữ hầu được phân công đến phòng đánh thức nữ chủ nhân trong nhà. Cánh cửa phòng vừa mở ra, cảnh tượng một nam một nữ ôm nhau, nằm ngủ trên giường xuất hiện ngay trước mặt người nữ hầu.
Đầu cô gái tựa lên đầu cậu bé, một tay để trên gối nằm một tay ở sau lưng cậu. Còn cậu bé thì nằm trong lòng của cô gái, tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, tay co lại trước ngực.
Dường như cảnh tượng này vô cùng quen thuộc nên gương mặt người nữ hầu không hề có một chút ngạc nhiên, hoảng hốt nào mà vẫn bình thường đến trước giường đánh thức hai người đang ngủ ngon trên giường.
- Cô Nhi, cậu Kiệt xin thức dậy dùng bữa sáng. Ông chủ đang chờ dưới nhà.
- Hà An, bây giờ là mấy giờ rồi?
- Thưa cô Nhi, bây giờ là 7 giờ sáng.
- Được rồi, cô xuống trước đi. Tôi xuống ngay.
- Dạ, cô Nhi.
Nữ hầu Hà An vừa đóng cửa, Ngọc Nhi nhẹ nhàng rời giường, đến nhà tắm vệ sinh cá nhân. Sau khi thay đồ xong, cô bước tới giường trông thấy Gia Kiệt còn ngủ say, mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cậu rồi lặng lẽ ra khỏi phòng mà không đánh thức cậu.
Tháng trước, một trận mưa lớn kèm theo tiếng sấm chớp bất thình lình đổ xuống. Lúc đó trời đã khuya, đồng hồ chỉ đúng 12 giờ nhưng phòng Ngọc Nhi còn sáng đèn. Cô thường ngủ rất sớm nhưng người bạn thân đang đi chơi hè cùng gia đình từ bên Mỹ, Vũ Kim Anh, nổi hứng gọi điện thoại quốc tế để tám chuyện với cô mà không để ý đến sự chênh lệch múi giờ.
Ngọc Nhi có hai người bạn thân là Vũ Kim Anh và Trần Mạnh Đạt. Cả hai cũng như cô đều xuất thân trong gia đình quyền quý, giàu sang. Trong ba người, Vũ Kim Anh là người may mắn nhất. Cha mẹ chung thủy, nhất kiến chung tình, ba chị em đều yêu thương, đùm bọc lẫn nhau.
Hai người bạn này đều biết chuyện lục đục trong gia đình cô. Ngọc Nhi còn nhớ kiếp trước, Kim Anh từng khuyên cô tìm cơ hội hỏi rõ mọi chuyện với ba cô đồng thời xóa bỏ hận thù, đối xử tốt với Gia Kiệt nhưng cô nhất quyết không nghe. Khi nghe tin cô sắp lấy Phạm Minh Hoàng, Kim Anh là người phản đối đầu tiên thậm chí sau khi biết cô lén lút kết hôn, cả hai lần đầu tiên cãi nhau và từ đó cắt đứt liên lạc.
Kể cả đám tang của Ngọc Nhi, Kim Anh không hề đến dự mà chỉ gửi vòng hoa. Nhưng có một ẩn tình mà Ngọc Nhi không hề hay biết là trong buổi chiều cùng ngày động quan của cô, đôi cẩu nam nữ kia suýt chết trong một vụ tai nạn giao thông do thắng xe của họ bị phá hư mà người đứng sau chính là Kim Anh.
Cuối cùng sau một tiếng đồng hồ, người bạn vô lương tâm kia cũng chịu buông tha cho Ngọc Nhi. Cơn buồn ngủ ập đến khiến Ngọc Nhi tắt đèn ngủ xong liền chìm ngay vào mộng mị. Nhưng cô vừa nằm xuống nhắm mắt không bao lâu thì một tiếng đập cửa liên tục cùng tiếng kêu cửa gần như muốn khóc của Kiệt làm cô tỉnh ngủ hẳn và nhanh chóng rời giường.
Cánh cửa vừa mở, Gia Kiệt như có người ở phía sau đuổi theo liền ôm chầm lấy cô, cất giọng run rẩy, hoảng sợ xin cô cho phép cậu ngủ chung với cô tối nay. Kiếp trước, Ngọc Nhi cũng gặp phải tình huống này và không hề do dự đóng sập cửa lại mà thản nhiên ngủ ngon. Sau đó, mỗi lần mưa to như thế này, Quốc Hùng đều cho cậu sang phòng ông ngủ cùng.
Kiếp này, Ngọc Nhi là một người hoàn toàn khác. Vì vậy, cô sẵn lòng cho Gia Kiệt nằm trên giường của mình. Do Gia Kiệt không đem theo gối nên tránh để sáng mai cậu bị đau đầu, cô đành vươn một cánh tay để cậu nằm lên. Ngọc Nhi kéo mền đắp cho cả hai xong, định bảo Gia Kiệt ngủ thì căn phòng chợt sáng lên một chút rồi tối om và một tiếng ầm mạnh vang lên.
Nghe tiếng sét đánh, Gia Kiệt càng sợ hơn. Đầu đang gối lên tay cô chuyển sang rúc vào lòng Ngọc Nhi, hai tay ôm chặt eo cô. Mất một hồi lâu hết vỗ nhẹ ở lưng đến hôn nhẹ trên đầu cùng nói lời trấn an, Gia Kiệt mới chìm vào giấc ngủ ngon.
Nhớ đến gương mặt sợ hãi như gặp phải quái vật của Gia Kiệt, cô cũng không khỏi thắc mắc nhưng cơn mệt mỏi cùng buồn ngủ lần nữa kéo đến làm đôi mắt dần dần nhắm lại, chìm sâu vào giấc ngủ. Từ đó, mỗi lần đêm có mưa lớn, Gia Kiệt đều đến phòng, ngủ chung với Ngọc Nhi.
Mặc dù Ngọc Nhi biết biểu hiện của Gia Kiệt rất lạ, không giống như người sợ sấm chớp thông thường nhưng cô không bao giờ hỏi vì chắc chắn điều đó khơi gợi ký ức không mấy tốt đẹp gì với cậu. Ngoài ra, cô mong muốn Gia Kiệt thật sự tin tưởng cô và tự mình nói cho cô biết.
Ngôi biệt thự dòng họ Tô giờ đây đã không còn không khí ảm đạm, những tiếng la mắng, cãi vã mà thay vào đó là không khí vui tươi, tràn đầy tiếng cười. Tình cảm giữa Ngọc Nhi và Gia Kiệt hiện tại vô cùng thân thiết.
Nếu không tận mắt trông thấy, người hầu trong nhà còn nghĩ đây là chuyện bịa đặt nhằm che mắt người ngoài của Tô gia nhưng thực tế không phải. Sau sự kiện Gia Kiện muốn tự sát cách đây ba tháng trước, họ có thể cảm nhận được tiểu thư hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Cách đối xử với người hầu trong nhà vẫn bình thường nhưng điều khác lạ là cô chủ đối xử với cậu bé mà ông chủ đem về rất tốt, thái độ cũng dịu dàng, hòa nhã hơn rất nhiều. Trước đây, khi không có mặt của ông chủ, cô chủ chỉ cho Gia Kiệt ăn các món đơn điệu, sơ sài; kể cả phần ly sữa bữa sáng cũng bị căt.
Hiện tại, ba bữa ăn của cậu đều được thay hoàn toàn bằng những món ăn ngon, đầy đủ chất dinh dưỡng, đặc biệt bữa sáng và trước khi đi ngủ đều phải có ly sữa nóng vừa uống. Thậm chí, cô chủ còn bắt mọi người gọi là cậu chủ và không cho phép bất cứ hành động coi thường, khinh bỉ nào đối với cậu bé.
Thật ra, chuyện này đối với đại đa số người hầu quý mến bà chủ quá cố không bằng lòng nhưng kể từ khi đó, mối quan hệ giữa cha con cô chủ cũng được cải thiện. Hai người tuy không còn lớn tiếng trách móc lẫn nhau nhưng cách nói chuyện, thái độ với đối phương vẫn còn xa cách.
Vì vậy, số người hầu trong nhà chia thành hai dạng tư tưởng. Dạng thứ nhất là thật tâm tuân thủ, nghe theo lệnh của cô chủ còn dạng thứ hai cũng giống dạng đầu tiên nhưng họ còn thêm một suy nghĩ là cô chủ đang chơi một trò mới với thành viên không được chào đón này nên họ đang lặng lẽ, ngấm ngầm ngồi xem kịch vui. Tất nhiên Ngọc Nhi không hề hay biết điều đó.
Ông định bước vào ngăn cản hai đứa thì sững sờ khi trông thấy cảnh tượng Ngọc Nhi ôm Gia Kiệt vào lòng, thậm chí nét mặt còn dịu dàng, không hề có nét giả tạo. Lúc Gia Kiệt vừa chuyển đến đây, trong một buổi đêm khuya sau khi đi vệ sinh xong, do phòng ngủ lại giống nhau nên Gia Kiệt vô tình đi nhầm vào phòng Ngọc Nhi và leo lên giường ngủ của cô.
Sáng hôm sau, Ngọc Nhi phát hiện chuyện này không những không nương tình đạp thẳng cậu xuống giường mà còn yêu cầu người hầu thay ngay ga giường, mền cùng gối nằm mới thậm chí cô cũng bỏ thẳng luôn chiếc áo ngủ mặc tối qua. Sau đó, cô còn dùng lời nói thậm tệ với Gia Kiệt. Nào là diện cớ biện minh, chê cậu dơ bẩn và cấm cậu không được đụng chạm vào cô.
Vậy mà hôm nay, Ngọc Nhi lại để Gia Kiệt nhào vào người, dụi đầu vào ngực cô như đứa em trai nhõng nhẽo với chị gái. Quốc Hùng không nỡ phá đi bầu không khí giữa hai đứa nên ông chỉ nở nụ cười hiền, đứng trước cửa xem mà không hề hay biết dì Lan đã đứng cạnh mình khi nào, cùng chứng kiến với vẻ không vui.
Cuối cùng, cảnh tượng bất ngờ đó cũng bị nữ hầu cầm theo hộp sơ cứu phá vỡ. Gia Kiệt ngoan ngoãn, buông Ngọc Nhi ra nhưng cậu vẫn lo lắng ngồi sang một bên, quan sát nữ hầu băng bó vết thương cho cô. Tuy biết trong phòng hiện tại đã xuất hiện thêm ba và dì Lan, Ngọc Nhi vẫn bình thường như không có chuyện gì lớn xảy ra và lạnh nhạt trả lời khi ông hỏi về vết thương.
Tất nhiên nữ hầu cùng dì Lan không thể nào trực tiếp thể hiện sự bất mãn, không vui với Gia Kiệt. Một phần do sự hiện diện của ông chủ tại đây nhưng điều cả hai ngạc nhiên là sự thay đổi đột ngột của cô chủ với Gia Kiệt.
Sáng sớm như mọi ngày, một nữ hầu được phân công đến phòng đánh thức nữ chủ nhân trong nhà. Cánh cửa phòng vừa mở ra, cảnh tượng một nam một nữ ôm nhau, nằm ngủ trên giường xuất hiện ngay trước mặt người nữ hầu.
Đầu cô gái tựa lên đầu cậu bé, một tay để trên gối nằm một tay ở sau lưng cậu. Còn cậu bé thì nằm trong lòng của cô gái, tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, tay co lại trước ngực.
Dường như cảnh tượng này vô cùng quen thuộc nên gương mặt người nữ hầu không hề có một chút ngạc nhiên, hoảng hốt nào mà vẫn bình thường đến trước giường đánh thức hai người đang ngủ ngon trên giường.
- Cô Nhi, cậu Kiệt xin thức dậy dùng bữa sáng. Ông chủ đang chờ dưới nhà.
- Hà An, bây giờ là mấy giờ rồi?
- Thưa cô Nhi, bây giờ là 7 giờ sáng.
- Được rồi, cô xuống trước đi. Tôi xuống ngay.
- Dạ, cô Nhi.
Nữ hầu Hà An vừa đóng cửa, Ngọc Nhi nhẹ nhàng rời giường, đến nhà tắm vệ sinh cá nhân. Sau khi thay đồ xong, cô bước tới giường trông thấy Gia Kiệt còn ngủ say, mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cậu rồi lặng lẽ ra khỏi phòng mà không đánh thức cậu.
Tháng trước, một trận mưa lớn kèm theo tiếng sấm chớp bất thình lình đổ xuống. Lúc đó trời đã khuya, đồng hồ chỉ đúng 12 giờ nhưng phòng Ngọc Nhi còn sáng đèn. Cô thường ngủ rất sớm nhưng người bạn thân đang đi chơi hè cùng gia đình từ bên Mỹ, Vũ Kim Anh, nổi hứng gọi điện thoại quốc tế để tám chuyện với cô mà không để ý đến sự chênh lệch múi giờ.
Ngọc Nhi có hai người bạn thân là Vũ Kim Anh và Trần Mạnh Đạt. Cả hai cũng như cô đều xuất thân trong gia đình quyền quý, giàu sang. Trong ba người, Vũ Kim Anh là người may mắn nhất. Cha mẹ chung thủy, nhất kiến chung tình, ba chị em đều yêu thương, đùm bọc lẫn nhau.
Hai người bạn này đều biết chuyện lục đục trong gia đình cô. Ngọc Nhi còn nhớ kiếp trước, Kim Anh từng khuyên cô tìm cơ hội hỏi rõ mọi chuyện với ba cô đồng thời xóa bỏ hận thù, đối xử tốt với Gia Kiệt nhưng cô nhất quyết không nghe. Khi nghe tin cô sắp lấy Phạm Minh Hoàng, Kim Anh là người phản đối đầu tiên thậm chí sau khi biết cô lén lút kết hôn, cả hai lần đầu tiên cãi nhau và từ đó cắt đứt liên lạc.
Kể cả đám tang của Ngọc Nhi, Kim Anh không hề đến dự mà chỉ gửi vòng hoa. Nhưng có một ẩn tình mà Ngọc Nhi không hề hay biết là trong buổi chiều cùng ngày động quan của cô, đôi cẩu nam nữ kia suýt chết trong một vụ tai nạn giao thông do thắng xe của họ bị phá hư mà người đứng sau chính là Kim Anh.
Cuối cùng sau một tiếng đồng hồ, người bạn vô lương tâm kia cũng chịu buông tha cho Ngọc Nhi. Cơn buồn ngủ ập đến khiến Ngọc Nhi tắt đèn ngủ xong liền chìm ngay vào mộng mị. Nhưng cô vừa nằm xuống nhắm mắt không bao lâu thì một tiếng đập cửa liên tục cùng tiếng kêu cửa gần như muốn khóc của Kiệt làm cô tỉnh ngủ hẳn và nhanh chóng rời giường.
Cánh cửa vừa mở, Gia Kiệt như có người ở phía sau đuổi theo liền ôm chầm lấy cô, cất giọng run rẩy, hoảng sợ xin cô cho phép cậu ngủ chung với cô tối nay. Kiếp trước, Ngọc Nhi cũng gặp phải tình huống này và không hề do dự đóng sập cửa lại mà thản nhiên ngủ ngon. Sau đó, mỗi lần mưa to như thế này, Quốc Hùng đều cho cậu sang phòng ông ngủ cùng.
Kiếp này, Ngọc Nhi là một người hoàn toàn khác. Vì vậy, cô sẵn lòng cho Gia Kiệt nằm trên giường của mình. Do Gia Kiệt không đem theo gối nên tránh để sáng mai cậu bị đau đầu, cô đành vươn một cánh tay để cậu nằm lên. Ngọc Nhi kéo mền đắp cho cả hai xong, định bảo Gia Kiệt ngủ thì căn phòng chợt sáng lên một chút rồi tối om và một tiếng ầm mạnh vang lên.
Nghe tiếng sét đánh, Gia Kiệt càng sợ hơn. Đầu đang gối lên tay cô chuyển sang rúc vào lòng Ngọc Nhi, hai tay ôm chặt eo cô. Mất một hồi lâu hết vỗ nhẹ ở lưng đến hôn nhẹ trên đầu cùng nói lời trấn an, Gia Kiệt mới chìm vào giấc ngủ ngon.
Nhớ đến gương mặt sợ hãi như gặp phải quái vật của Gia Kiệt, cô cũng không khỏi thắc mắc nhưng cơn mệt mỏi cùng buồn ngủ lần nữa kéo đến làm đôi mắt dần dần nhắm lại, chìm sâu vào giấc ngủ. Từ đó, mỗi lần đêm có mưa lớn, Gia Kiệt đều đến phòng, ngủ chung với Ngọc Nhi.
Mặc dù Ngọc Nhi biết biểu hiện của Gia Kiệt rất lạ, không giống như người sợ sấm chớp thông thường nhưng cô không bao giờ hỏi vì chắc chắn điều đó khơi gợi ký ức không mấy tốt đẹp gì với cậu. Ngoài ra, cô mong muốn Gia Kiệt thật sự tin tưởng cô và tự mình nói cho cô biết.
Ngôi biệt thự dòng họ Tô giờ đây đã không còn không khí ảm đạm, những tiếng la mắng, cãi vã mà thay vào đó là không khí vui tươi, tràn đầy tiếng cười. Tình cảm giữa Ngọc Nhi và Gia Kiệt hiện tại vô cùng thân thiết.
Nếu không tận mắt trông thấy, người hầu trong nhà còn nghĩ đây là chuyện bịa đặt nhằm che mắt người ngoài của Tô gia nhưng thực tế không phải. Sau sự kiện Gia Kiện muốn tự sát cách đây ba tháng trước, họ có thể cảm nhận được tiểu thư hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Cách đối xử với người hầu trong nhà vẫn bình thường nhưng điều khác lạ là cô chủ đối xử với cậu bé mà ông chủ đem về rất tốt, thái độ cũng dịu dàng, hòa nhã hơn rất nhiều. Trước đây, khi không có mặt của ông chủ, cô chủ chỉ cho Gia Kiệt ăn các món đơn điệu, sơ sài; kể cả phần ly sữa bữa sáng cũng bị căt.
Hiện tại, ba bữa ăn của cậu đều được thay hoàn toàn bằng những món ăn ngon, đầy đủ chất dinh dưỡng, đặc biệt bữa sáng và trước khi đi ngủ đều phải có ly sữa nóng vừa uống. Thậm chí, cô chủ còn bắt mọi người gọi là cậu chủ và không cho phép bất cứ hành động coi thường, khinh bỉ nào đối với cậu bé.
Thật ra, chuyện này đối với đại đa số người hầu quý mến bà chủ quá cố không bằng lòng nhưng kể từ khi đó, mối quan hệ giữa cha con cô chủ cũng được cải thiện. Hai người tuy không còn lớn tiếng trách móc lẫn nhau nhưng cách nói chuyện, thái độ với đối phương vẫn còn xa cách.
Vì vậy, số người hầu trong nhà chia thành hai dạng tư tưởng. Dạng thứ nhất là thật tâm tuân thủ, nghe theo lệnh của cô chủ còn dạng thứ hai cũng giống dạng đầu tiên nhưng họ còn thêm một suy nghĩ là cô chủ đang chơi một trò mới với thành viên không được chào đón này nên họ đang lặng lẽ, ngấm ngầm ngồi xem kịch vui. Tất nhiên Ngọc Nhi không hề hay biết điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.