Chương 10: GẶP LẠI “CHỒNG CŨ”
Tô Châu
27/08/2019
Ngọc Nhi vui vẻ chạy tới vỗ vai Kim Anh và Mạnh Đạt làm cả hai giật mình, quay lại.
- Cậu làm bài được không, Nhi? – Mạnh Đạt lo lắng hỏi
- Quá được là đằng khác. Còn hai cậu thì sao?
- Tụi này thì chắc chắn qua rồi. Lo mỗi mình cậu thôi. Mà quên cậu có gia sư miễn phí thì sợ gì rớt. – Kim Anh cười cười, chọc ghẹo.
- Tôi thấy dù có gia sư giỏi cách mấy mà Ngọc Nhi không chịu khó thì cũng như không phải không, Nhi?
- Tiểu thư tôi nãy giờ ngồi chờ cậu lâu lắm rồi. Muốn gì qua quán nước đối diện ngồi nói tiếp.
Hiện tại là giờ tan học nên số lượng học sinh vào quán nước rất đông. May mắn cả ba người vừa đến cùng lúc một nhóm học sinh vừa rời đi nên không cần phải chờ lâu. Trải qua sự việc kiếp trước, Ngọc Nhi đối với Mạnh Đạt không còn kiêng dè gì mà trò chuyện vô cùng thoải mái. Thậm chí Kim Anh còn ngạc nhiên và nói rằng Ngọc Nhi còn hợp ý với Mạnh Đạt hơn cả cô.
Chừng 15 phút sau, người phục vụ đem đồ uống đến đặt trên bàn. Rõ ràng bàn chỉ có ba người mà sao đến năm ly nước, Kim Anh định hỏi người phục vụ có đem nhầm hay không thì cô liền sầm mặt khi trông thấy từ phía sau Đoàn Chí Thành đang nở nụ cười, vẫy tay với cô cùng Phạm Minh Hoàng vẻ mặt bực bội tiến về phía hướng này.
Bàn vuông có hai ghế dài liền nhau đủ cho hai hoặc ba người ngồi hai bên. Bên phài là Ngọc Nhi ngồi ngoài, Kim Anh ngồi trong, sát cửa sổ; bên trái là một mình Manh Đạt. Quán hiện tại đang thiếu chỗ nên Kim Anh không thể đuổi Chí Thành đi chỗ khác. Trông thấy vẻ mặt không được tốt của Kim Anh, Ngọc Nhi và Mạnh Đạt đang mãi mê trò chuyện ngay lập tức dừng lại, đồng thời ngước mắt nhìn cùng hướng với Kim Anh.
Chí Thành lịch sự chào rồi đẩy Mạnh Đạt vào sát góc mà chiếm chỗ đối diện Kim Anh của cậu đồng thời ra hiệu cho Minh Hoàng. Trong lúc Minh Hoàng nhăn nhó, chuẩn bị ngồi xuống, Ngọc Nhi chợt vui mừng đứng dậy. Minh Hoàng nghĩ Ngọc Nhi kéo hắn sang chỗ cô, chưa kịp mở lời xua đuổi thì Ngọc Nhi xem hắn như người vô hình mà lướt qua, bước đến vỗ nhẹ vai một người trong nhóm học sinh trường trung học cơ sở Nguyễn Khuyến đang ngồi tại bàn ở dãy bên kia.
Cảnh tượng Ngọc Nhi cười nói với nam sinh Nguyễn Khuyến cùng hành động kỳ lạ khi nãy của cô khiến Minh Hoàng cảm giác lạ lẫm. Chẳng phải mỗi khi nhìn thấy hắn, Ngọc Nhi đều líu ríu như con chim nhỏ, suốt ngày đeo bám hắn không buông dù bị cự tuyệt nhiều lần, thậm chí tiếc không thể nào 24/24 ở bên cạnh hắn sao.
Từ góc nhìn của Minh Hoàng chỉ có thể thấy được một phần gương mặt của nam sinh kia, hắn định nhướn người một chút để thấy rõ nhưng Ngọc Nhi bất thình lình quay người khiến hắn có tật giật mình, vội quay người lại, giả vờ không chú ý đến cô.
Ngọc Nhi trở về chỗ, không hề ngồi xuống, chỉ cúi người nói nhỏ vào tai của Kim Anh, cầm ba – lô lên, chào tất cả ngoại trừ Minh Hoàng rồi ra về. Suốt quá trình, Ngọc Nhi chẳng hề liếc hay nhìn hắn một cái, tựa như hoàn toàn không thấy hắn. Lúc cô sắp bước qua hắn thì cánh tay cô bị giữ chặt.
- Buông ra.
Ngọc Nhi vẫn không nhìn hắn, giọng nói có phần chán ghét khiến hắn, Mạnh Đạt, Chí Thành và Kim Anh đều ngạc nhiên. Ngọc Nhi không phải không muốn báo thù nhưng hồi rằm tháng Bảy cùng ba và Gia Kiệt đi chùa, cô tình cờ được một vị ni cô giữ việc gõ Đại Hồng Chung trên Chánh Điện khuyên lơ một câu: “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt”. Ngọc Nhi không hiểu ý nghĩa câu nói nên nhờ vị ni cô giải thích.
Sau khi được khai thị, Ngọc Nhi quyết định không tính toán nợ cũ nữa mặc kệ cô và hai tên cẩu nam nữ đó là ai thiếu nợ ai, ai là oan gia của ai chỉ cần không quấy rối, gây phiền hà gì tới cô. Coi như kiếp trước mình ngu, trao niềm tin cho nhầm người dẫn đến mất mạng. Kiếp này may mắn được sống lại, cô chỉ muốn sửa chữa lỗi lầm, trả nợ cho những người mình thiếu, không muốn so đo oán thù gì hết.
Vì thế Ngọc Nhi mới có thái độ phớt lờ với Minh Hoàng, không giận cũng không ghét, coi nhau như người dưng. Nhưng có lẽ Minh Hoàng không hiểu suy nghĩ này của Ngọc Nhi.
- Cậu hôm nay rất lạ.
- Tôi lạ chỗ nào? Không phải cậu luôn chán ghét tôi suốt ngày đeo bám không ngừng sao? Ước gì tránh tôi càng xa càng tốt sao? Bây giờ tôi cho cậu toại nguyện, cậu còn muốn gì nữa?
Ngọc Nhi hất mạnh tay, không chờ xem phản ứng của Minh Hoàng mà tiếp tục bước đi. Gia Kiệt trông thấy Ngọc Nhi vội vã ra về, thắc mắc nhìn qua chỗ bàn của cô, trông thấy Minh Hoàng còn sững sờ nhìn theo bóng lưng của Ngọc Nhi liền cảm thấy không vui. Cậu đứng lên, bảo đám bạn có chuyện gấp rồi chạy theo hướng của Ngọc Nhi.
Bây giờ, Minh Hoàng mới phát hiện nam sinh trường Nguyễn Khuyến mà Ngọc Nhi nói chuyện khi nãy là Gia Kiệt. Ngạc nhiên cùng ngạc nhiên chồng chất khiến hắn không thể kiềm được mà hỏi Kim Anh:
- Ngọc Nhi hôm nay bị sao vậy? Không phải cậu ấy rất ghét đứa con hoang đó lắm sao?
- Theo tôi thì Ngọc Nhi bây giờ bình thường hơn bao giờ hết. Như cậu ấy đã nói, không phải chiều theo ý cậu sao? Còn nữa, tôi khuyên cậu bỏ cái cách gọi Gia Kiệt như thế đi. Nếu Ngọc Nhi nghe thấy thì không hay đâu.
Dứt lời, Kim Anh cầm ba – lô rời khỏi, không quan tâm gì đến Chí Thành đối diện. Mạnh Đạt thấy vậy cũng bảo Chí Thành, Minh Hoàng tránh ra rồi đuổi theo Kim Anh.
- Cậu làm bài được không, Nhi? – Mạnh Đạt lo lắng hỏi
- Quá được là đằng khác. Còn hai cậu thì sao?
- Tụi này thì chắc chắn qua rồi. Lo mỗi mình cậu thôi. Mà quên cậu có gia sư miễn phí thì sợ gì rớt. – Kim Anh cười cười, chọc ghẹo.
- Tôi thấy dù có gia sư giỏi cách mấy mà Ngọc Nhi không chịu khó thì cũng như không phải không, Nhi?
- Tiểu thư tôi nãy giờ ngồi chờ cậu lâu lắm rồi. Muốn gì qua quán nước đối diện ngồi nói tiếp.
Hiện tại là giờ tan học nên số lượng học sinh vào quán nước rất đông. May mắn cả ba người vừa đến cùng lúc một nhóm học sinh vừa rời đi nên không cần phải chờ lâu. Trải qua sự việc kiếp trước, Ngọc Nhi đối với Mạnh Đạt không còn kiêng dè gì mà trò chuyện vô cùng thoải mái. Thậm chí Kim Anh còn ngạc nhiên và nói rằng Ngọc Nhi còn hợp ý với Mạnh Đạt hơn cả cô.
Chừng 15 phút sau, người phục vụ đem đồ uống đến đặt trên bàn. Rõ ràng bàn chỉ có ba người mà sao đến năm ly nước, Kim Anh định hỏi người phục vụ có đem nhầm hay không thì cô liền sầm mặt khi trông thấy từ phía sau Đoàn Chí Thành đang nở nụ cười, vẫy tay với cô cùng Phạm Minh Hoàng vẻ mặt bực bội tiến về phía hướng này.
Bàn vuông có hai ghế dài liền nhau đủ cho hai hoặc ba người ngồi hai bên. Bên phài là Ngọc Nhi ngồi ngoài, Kim Anh ngồi trong, sát cửa sổ; bên trái là một mình Manh Đạt. Quán hiện tại đang thiếu chỗ nên Kim Anh không thể đuổi Chí Thành đi chỗ khác. Trông thấy vẻ mặt không được tốt của Kim Anh, Ngọc Nhi và Mạnh Đạt đang mãi mê trò chuyện ngay lập tức dừng lại, đồng thời ngước mắt nhìn cùng hướng với Kim Anh.
Chí Thành lịch sự chào rồi đẩy Mạnh Đạt vào sát góc mà chiếm chỗ đối diện Kim Anh của cậu đồng thời ra hiệu cho Minh Hoàng. Trong lúc Minh Hoàng nhăn nhó, chuẩn bị ngồi xuống, Ngọc Nhi chợt vui mừng đứng dậy. Minh Hoàng nghĩ Ngọc Nhi kéo hắn sang chỗ cô, chưa kịp mở lời xua đuổi thì Ngọc Nhi xem hắn như người vô hình mà lướt qua, bước đến vỗ nhẹ vai một người trong nhóm học sinh trường trung học cơ sở Nguyễn Khuyến đang ngồi tại bàn ở dãy bên kia.
Cảnh tượng Ngọc Nhi cười nói với nam sinh Nguyễn Khuyến cùng hành động kỳ lạ khi nãy của cô khiến Minh Hoàng cảm giác lạ lẫm. Chẳng phải mỗi khi nhìn thấy hắn, Ngọc Nhi đều líu ríu như con chim nhỏ, suốt ngày đeo bám hắn không buông dù bị cự tuyệt nhiều lần, thậm chí tiếc không thể nào 24/24 ở bên cạnh hắn sao.
Từ góc nhìn của Minh Hoàng chỉ có thể thấy được một phần gương mặt của nam sinh kia, hắn định nhướn người một chút để thấy rõ nhưng Ngọc Nhi bất thình lình quay người khiến hắn có tật giật mình, vội quay người lại, giả vờ không chú ý đến cô.
Ngọc Nhi trở về chỗ, không hề ngồi xuống, chỉ cúi người nói nhỏ vào tai của Kim Anh, cầm ba – lô lên, chào tất cả ngoại trừ Minh Hoàng rồi ra về. Suốt quá trình, Ngọc Nhi chẳng hề liếc hay nhìn hắn một cái, tựa như hoàn toàn không thấy hắn. Lúc cô sắp bước qua hắn thì cánh tay cô bị giữ chặt.
- Buông ra.
Ngọc Nhi vẫn không nhìn hắn, giọng nói có phần chán ghét khiến hắn, Mạnh Đạt, Chí Thành và Kim Anh đều ngạc nhiên. Ngọc Nhi không phải không muốn báo thù nhưng hồi rằm tháng Bảy cùng ba và Gia Kiệt đi chùa, cô tình cờ được một vị ni cô giữ việc gõ Đại Hồng Chung trên Chánh Điện khuyên lơ một câu: “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt”. Ngọc Nhi không hiểu ý nghĩa câu nói nên nhờ vị ni cô giải thích.
Sau khi được khai thị, Ngọc Nhi quyết định không tính toán nợ cũ nữa mặc kệ cô và hai tên cẩu nam nữ đó là ai thiếu nợ ai, ai là oan gia của ai chỉ cần không quấy rối, gây phiền hà gì tới cô. Coi như kiếp trước mình ngu, trao niềm tin cho nhầm người dẫn đến mất mạng. Kiếp này may mắn được sống lại, cô chỉ muốn sửa chữa lỗi lầm, trả nợ cho những người mình thiếu, không muốn so đo oán thù gì hết.
Vì thế Ngọc Nhi mới có thái độ phớt lờ với Minh Hoàng, không giận cũng không ghét, coi nhau như người dưng. Nhưng có lẽ Minh Hoàng không hiểu suy nghĩ này của Ngọc Nhi.
- Cậu hôm nay rất lạ.
- Tôi lạ chỗ nào? Không phải cậu luôn chán ghét tôi suốt ngày đeo bám không ngừng sao? Ước gì tránh tôi càng xa càng tốt sao? Bây giờ tôi cho cậu toại nguyện, cậu còn muốn gì nữa?
Ngọc Nhi hất mạnh tay, không chờ xem phản ứng của Minh Hoàng mà tiếp tục bước đi. Gia Kiệt trông thấy Ngọc Nhi vội vã ra về, thắc mắc nhìn qua chỗ bàn của cô, trông thấy Minh Hoàng còn sững sờ nhìn theo bóng lưng của Ngọc Nhi liền cảm thấy không vui. Cậu đứng lên, bảo đám bạn có chuyện gấp rồi chạy theo hướng của Ngọc Nhi.
Bây giờ, Minh Hoàng mới phát hiện nam sinh trường Nguyễn Khuyến mà Ngọc Nhi nói chuyện khi nãy là Gia Kiệt. Ngạc nhiên cùng ngạc nhiên chồng chất khiến hắn không thể kiềm được mà hỏi Kim Anh:
- Ngọc Nhi hôm nay bị sao vậy? Không phải cậu ấy rất ghét đứa con hoang đó lắm sao?
- Theo tôi thì Ngọc Nhi bây giờ bình thường hơn bao giờ hết. Như cậu ấy đã nói, không phải chiều theo ý cậu sao? Còn nữa, tôi khuyên cậu bỏ cái cách gọi Gia Kiệt như thế đi. Nếu Ngọc Nhi nghe thấy thì không hay đâu.
Dứt lời, Kim Anh cầm ba – lô rời khỏi, không quan tâm gì đến Chí Thành đối diện. Mạnh Đạt thấy vậy cũng bảo Chí Thành, Minh Hoàng tránh ra rồi đuổi theo Kim Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.