Chương 32: NGHI NGỜ
Tô Châu
27/08/2019
Ngồi trong văn phòng của Hoàng Duy, Gia Kiệt cứ thấy lo lắng không yên. Kể cả Yến Vy ngồi kế bên hết lời an ủi, cậu cũng bỏ ngoài tai. Gia Kiệt là người theo chủ thuyết khoa học “không thấy sẽ không tin”.
Do đó, nếu Gia Kiệt không tận mắt thấy Ngọc Nhi vẫn khoẻ thì cậu sẽ không tin. Cuối cùng, Gia Kiệt không thể chờ đợi được nữa mà quyết định đi thăm Ngọc Nhi dù cậu chắc chắn rằng Thanh Tùng không hoan nghênh cậu.
Gia Kiệt hiểu rõ Bích Thảo sẽ không để cậu đến phòng 407 nếu Thanh Tùng còn ở đó. Vì vậy, Gia Kiệt nói dối mọi người trong phòng rằng cậu cần đi vệ sinh để có thể rời khỏi đây và xem tình hình của Ngọc Nhi như thế nào.
Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh 407, Gia Kiệt thập thò, lén lút đưa mắt nhìn vào bên trong. Cảnh tượng Ngọc Nhi hôn mê nằm trên giường bệnh khiến Gia Kiệt đau lòng nhớ tới người mẹ dịu dàng của cậu đột ngột ra đi mà không một lời từ biệt hay dặn dò.
Lúc đó, Gia Kiệt vô cùng hoảng loạn. Cậu vừa khóc, gọi mẹ vừa cố gắng lay bà tỉnh dậy nhìn mình. Nhưng tất cả đều vô ích. May mắn nhờ vòng tay ấm áp của Quốc Hùng, Gia Kiệt mới bình tĩnh lại và chấp nhận sự thật rằng mẹ cậu đã đi rồi.
Gia Kiệt rất sợ Ngọc Nhi cũng giống như mẹ cậu. Sợ Ngọc Nhi không từ mà biệt. Sợ Ngọc Nhi sẽ bỏ mặc cậu mà đến một thế giới khác. Do đó, lúc trông thấy Ngọc Nhi tỉnh dậy, Gia Kiệt không kiềm chế được sự vui mừng, tự nhiên bước vào phòng mà quên mất bên trong phòng đang có những người bên Ngô gia.
Trên đường đi, Gia Kiệt có nghĩ qua trường hợp Ngọc Nhi phát hoả, la rầy cậu một trận khi tỉnh dậy. Nhưng cậu không hề tính tới việc Ngọc Nhi giận đến nỗi thẳng tay ném chiếc bình bông về phía cậu, thậm chí cô còn đay nghiến hỏi cậu có phải đến xem cô chết chưa phải không.
Hơn nữa, cách Ngọc Nhi nhìn cậu bây giờ giống hệt như quãng thời gian trước kia lúc cậu vừa bước chân vào Tô gia. Lạnh lùng, oán hận và khinh bỉ.
Ánh mắt đó làm tâm trạng vui vẻ, mừng rỡ của Gia Kiệt tự nhiên biến đâu mất. Bây giờ, cậu chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Dù vậy, Gia Kiệt vẫn đưa mắt nhìn lại bằng sự ăn năn, hối lỗi và nói lời xin lỗi với giọng run run:
- Chị. Em xin lỗi.
- Cút đi!
- Chị. Em thật sự xin lỗi chị. Em biết lỗi rồi. Xin chị bỏ qua cho em.
- Tôi nói cậu cút đi. Cậu nghe không hiểu sao?
- Chị. Em… Ui da!
Gia Kiệt chưa nói hết câu thì bị Ngọc Nhi lần nữa ném đồ về phía cậu. Đó là chiếc gối nằm được kê lên ở sau lưng Ngọc Nhi. Khác với lần trước, lần này Ngọc Nhi không chỉ ném trúng mà còn làm Gia Kiệt mất thăng bằng, té xuống sàn.
Nhìn thấy Gia Kiệt nhăn mày vì đau đớn, Ngọc Nhi suýt chút nữa bật dậy, chạy đến chỗ cậu nhưng Ngọc Nhi sực nhớ bây giờ không phải lúc thích hợp. Vì vậy, cô đành âm thầm cắn răng kiềm nén cảm giác lo lắng.
Từ xa, Bích Thảo và Cẩm Nhung chứng kiến một màn này, liền nhanh chân đến đỡ Gia Kiệt đứng dậy. Cẩm Nhung biết Ngọc Nhi hiện tại đang nổi nóng và cô làm vậy là đúng nên bà định dùng lời lẽ nhỏ nhẹ để khuyên cô bỏ qua cho Gia Kiệt.
Nhưng mấy mảnh sứ của chiếc bình bông bị bể nằm gần chân Gia Kiệt hiện rõ ngay trước mắt làm Cẩm Nhung tức giận mà lớn tiếng với Ngọc Nhi:
- Cô bị sao vậy? Cô có biết Gia Kiệt nghe tin cô bị tai nạn thì lo đến mức nào hay không hả?
Nghe thấy hai chữ “tai nạn”, Ngọc Nhi giật mình. Cô định hỏi rõ Cẩm Nhung hơn thì ông Tùng đã lên tiếng trước.
- Cháu tôi không cần nó lo lắng cũng không cần nó quan tâm.
- Tôi không ngờ Ngô Thanh Tùng của Tân Lập nổi tiếng trên thương trường lại là người không phân biệt đúng sai như vậy. Thật khiến tôi mở mang tầm mắt.
- Đối với những thứ nghiệt chủng như nó thì tôi không cần phải biết ai đúng ai sai ở đây.
- Thanh Tùng. Ông…
- Được rồi, Nhung. Con Nhi mới tỉnh lại cần được nghỉ ngơi. Chúng ta mau đi đi.
Bích Thảo biết Cẩm Nhung vô cùng cấm kị chữ “nghiệt chủng” nên bà nhanh chóng can ngăn bạn mình lại. Huống chi từ nãy đến giờ, ông Tùng liếc nhìn Gia Kiệt với ánh mắt rất khủng bố, dường như muốn giết chết thằng bé.
- Nhi, con ở lại, nghỉ ngơi cho khoẻ. Mẹ nuôi có việc đi trước. Sẽ đến thăm con sau.
Không chờ Ngọc Nhi đáp, Bích Thảo vừa đẩy Cẩm Nhung vừa dẫn Gia Kiệt nhanh chóng rời khỏi đây. Nào ngờ, cả ba người chỉ đi được vài bước thì ông Tùng tiếp tục châm dầu vào lửa.
- Tốt nhất mấy người đừng ai đến thăm con Nhi hết. Nếu không ngày mai lão già này lại tiễn thêm một kẻ đầu xanh nữa.
Nghe lời mỉa mai của ông Tùng, Bích Thảo đột nhiên dừng bước. Cẩm Nhung thấy Bích Thảo biến sắc thì bà lần nữa phát hoả. Cẩm Nhung định quay lại, nói lý lẽ với ông Tùng nhưng Bích Thảo giữ bà lại, lắc đầu can ngăn. Cuối cùng, Cẩm Nhung không thể làm gì khác hơn là cùng bạn và Gia Kiệt trở lại văn phòng của Hoàng Duy.
Sau khi xác định ba người kia đã đi xa hoàn toàn khỏi đây, ông Tùng bảo Minh Hoàng đóng cửa lại rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, bắt đầu hỏi Ngọc Nhi:
- Nhi. Con cho ông ngoại biết con đi tới ngã tư Nguyễn Huệ để làm gì?
- Con có công việc gần đó. Mà ông ngoại, dì Nhung lúc nãy nói con bị tai nạn. Chuyện đó là sao?
- Con đã nói dối mà còn dám hỏi ông chuyện tai nạn là sao nữa hả!
- Con nói thật mà.
- Con còn dám chối. Ông ngoại đã xem đoạn băng ghi lại. Lúc đó, con đang cố chạy theo một người. Nếu ông nhớ không lầm thì đó là một hoc sinh trường Nguyễn Khuyến.
- Ông ngoại. Con nói thật. Con có việc gần đó.
- Ngọc Nhi. Đừng nghĩ hành động lúc nãy của con, ông ngoại nhìn không ra tâm tư của con. Rõ ràng con cố tình ném hụt chiếc bình bông về phía thằng nghiệt chủng kia.
- Ông ngoại. Con không có.
- Vậy sao con lại ném gối về phía nó? Nhất quyết không để nó nói lời xin lỗi. Nhi, không lẽ… . Con sao vậy, Nhi?
Ông Tùng đang nghiêm túc chất vấn Ngọc Nhi để làm rõ mối nghi ngờ của mình thì Ngọc Nhi đột nhiên ôm bụng, cúi mặt xuống.
Do đó, nếu Gia Kiệt không tận mắt thấy Ngọc Nhi vẫn khoẻ thì cậu sẽ không tin. Cuối cùng, Gia Kiệt không thể chờ đợi được nữa mà quyết định đi thăm Ngọc Nhi dù cậu chắc chắn rằng Thanh Tùng không hoan nghênh cậu.
Gia Kiệt hiểu rõ Bích Thảo sẽ không để cậu đến phòng 407 nếu Thanh Tùng còn ở đó. Vì vậy, Gia Kiệt nói dối mọi người trong phòng rằng cậu cần đi vệ sinh để có thể rời khỏi đây và xem tình hình của Ngọc Nhi như thế nào.
Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh 407, Gia Kiệt thập thò, lén lút đưa mắt nhìn vào bên trong. Cảnh tượng Ngọc Nhi hôn mê nằm trên giường bệnh khiến Gia Kiệt đau lòng nhớ tới người mẹ dịu dàng của cậu đột ngột ra đi mà không một lời từ biệt hay dặn dò.
Lúc đó, Gia Kiệt vô cùng hoảng loạn. Cậu vừa khóc, gọi mẹ vừa cố gắng lay bà tỉnh dậy nhìn mình. Nhưng tất cả đều vô ích. May mắn nhờ vòng tay ấm áp của Quốc Hùng, Gia Kiệt mới bình tĩnh lại và chấp nhận sự thật rằng mẹ cậu đã đi rồi.
Gia Kiệt rất sợ Ngọc Nhi cũng giống như mẹ cậu. Sợ Ngọc Nhi không từ mà biệt. Sợ Ngọc Nhi sẽ bỏ mặc cậu mà đến một thế giới khác. Do đó, lúc trông thấy Ngọc Nhi tỉnh dậy, Gia Kiệt không kiềm chế được sự vui mừng, tự nhiên bước vào phòng mà quên mất bên trong phòng đang có những người bên Ngô gia.
Trên đường đi, Gia Kiệt có nghĩ qua trường hợp Ngọc Nhi phát hoả, la rầy cậu một trận khi tỉnh dậy. Nhưng cậu không hề tính tới việc Ngọc Nhi giận đến nỗi thẳng tay ném chiếc bình bông về phía cậu, thậm chí cô còn đay nghiến hỏi cậu có phải đến xem cô chết chưa phải không.
Hơn nữa, cách Ngọc Nhi nhìn cậu bây giờ giống hệt như quãng thời gian trước kia lúc cậu vừa bước chân vào Tô gia. Lạnh lùng, oán hận và khinh bỉ.
Ánh mắt đó làm tâm trạng vui vẻ, mừng rỡ của Gia Kiệt tự nhiên biến đâu mất. Bây giờ, cậu chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Dù vậy, Gia Kiệt vẫn đưa mắt nhìn lại bằng sự ăn năn, hối lỗi và nói lời xin lỗi với giọng run run:
- Chị. Em xin lỗi.
- Cút đi!
- Chị. Em thật sự xin lỗi chị. Em biết lỗi rồi. Xin chị bỏ qua cho em.
- Tôi nói cậu cút đi. Cậu nghe không hiểu sao?
- Chị. Em… Ui da!
Gia Kiệt chưa nói hết câu thì bị Ngọc Nhi lần nữa ném đồ về phía cậu. Đó là chiếc gối nằm được kê lên ở sau lưng Ngọc Nhi. Khác với lần trước, lần này Ngọc Nhi không chỉ ném trúng mà còn làm Gia Kiệt mất thăng bằng, té xuống sàn.
Nhìn thấy Gia Kiệt nhăn mày vì đau đớn, Ngọc Nhi suýt chút nữa bật dậy, chạy đến chỗ cậu nhưng Ngọc Nhi sực nhớ bây giờ không phải lúc thích hợp. Vì vậy, cô đành âm thầm cắn răng kiềm nén cảm giác lo lắng.
Từ xa, Bích Thảo và Cẩm Nhung chứng kiến một màn này, liền nhanh chân đến đỡ Gia Kiệt đứng dậy. Cẩm Nhung biết Ngọc Nhi hiện tại đang nổi nóng và cô làm vậy là đúng nên bà định dùng lời lẽ nhỏ nhẹ để khuyên cô bỏ qua cho Gia Kiệt.
Nhưng mấy mảnh sứ của chiếc bình bông bị bể nằm gần chân Gia Kiệt hiện rõ ngay trước mắt làm Cẩm Nhung tức giận mà lớn tiếng với Ngọc Nhi:
- Cô bị sao vậy? Cô có biết Gia Kiệt nghe tin cô bị tai nạn thì lo đến mức nào hay không hả?
Nghe thấy hai chữ “tai nạn”, Ngọc Nhi giật mình. Cô định hỏi rõ Cẩm Nhung hơn thì ông Tùng đã lên tiếng trước.
- Cháu tôi không cần nó lo lắng cũng không cần nó quan tâm.
- Tôi không ngờ Ngô Thanh Tùng của Tân Lập nổi tiếng trên thương trường lại là người không phân biệt đúng sai như vậy. Thật khiến tôi mở mang tầm mắt.
- Đối với những thứ nghiệt chủng như nó thì tôi không cần phải biết ai đúng ai sai ở đây.
- Thanh Tùng. Ông…
- Được rồi, Nhung. Con Nhi mới tỉnh lại cần được nghỉ ngơi. Chúng ta mau đi đi.
Bích Thảo biết Cẩm Nhung vô cùng cấm kị chữ “nghiệt chủng” nên bà nhanh chóng can ngăn bạn mình lại. Huống chi từ nãy đến giờ, ông Tùng liếc nhìn Gia Kiệt với ánh mắt rất khủng bố, dường như muốn giết chết thằng bé.
- Nhi, con ở lại, nghỉ ngơi cho khoẻ. Mẹ nuôi có việc đi trước. Sẽ đến thăm con sau.
Không chờ Ngọc Nhi đáp, Bích Thảo vừa đẩy Cẩm Nhung vừa dẫn Gia Kiệt nhanh chóng rời khỏi đây. Nào ngờ, cả ba người chỉ đi được vài bước thì ông Tùng tiếp tục châm dầu vào lửa.
- Tốt nhất mấy người đừng ai đến thăm con Nhi hết. Nếu không ngày mai lão già này lại tiễn thêm một kẻ đầu xanh nữa.
Nghe lời mỉa mai của ông Tùng, Bích Thảo đột nhiên dừng bước. Cẩm Nhung thấy Bích Thảo biến sắc thì bà lần nữa phát hoả. Cẩm Nhung định quay lại, nói lý lẽ với ông Tùng nhưng Bích Thảo giữ bà lại, lắc đầu can ngăn. Cuối cùng, Cẩm Nhung không thể làm gì khác hơn là cùng bạn và Gia Kiệt trở lại văn phòng của Hoàng Duy.
Sau khi xác định ba người kia đã đi xa hoàn toàn khỏi đây, ông Tùng bảo Minh Hoàng đóng cửa lại rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, bắt đầu hỏi Ngọc Nhi:
- Nhi. Con cho ông ngoại biết con đi tới ngã tư Nguyễn Huệ để làm gì?
- Con có công việc gần đó. Mà ông ngoại, dì Nhung lúc nãy nói con bị tai nạn. Chuyện đó là sao?
- Con đã nói dối mà còn dám hỏi ông chuyện tai nạn là sao nữa hả!
- Con nói thật mà.
- Con còn dám chối. Ông ngoại đã xem đoạn băng ghi lại. Lúc đó, con đang cố chạy theo một người. Nếu ông nhớ không lầm thì đó là một hoc sinh trường Nguyễn Khuyến.
- Ông ngoại. Con nói thật. Con có việc gần đó.
- Ngọc Nhi. Đừng nghĩ hành động lúc nãy của con, ông ngoại nhìn không ra tâm tư của con. Rõ ràng con cố tình ném hụt chiếc bình bông về phía thằng nghiệt chủng kia.
- Ông ngoại. Con không có.
- Vậy sao con lại ném gối về phía nó? Nhất quyết không để nó nói lời xin lỗi. Nhi, không lẽ… . Con sao vậy, Nhi?
Ông Tùng đang nghiêm túc chất vấn Ngọc Nhi để làm rõ mối nghi ngờ của mình thì Ngọc Nhi đột nhiên ôm bụng, cúi mặt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.