Chương 29: Bắt gian tại trận
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
15/03/2024
Đúng lúc đó Cảnh Minh cũng nói: “Xét trên mặt tính tình, Lương Doanh thích hợp hơn Lương Thục kia nhiều. Con chỉ là nghĩ cho đại cuộc thôi.”
“Hơn nữa cô ấy đã nói không phải do cô ấy sai. Con dâu hiểu đạo lý như vậy tốt hơn Lương Thục bị chiều hư, tính tình đại tiểu thư kia chứ.”
Một câu nói trúng lời trong lòng, Cảnh Sơn quả thật cảm thấy hợp ý Lương Doanh kia hơn. Nếu cô chịu phá thai thì ông không có phản đối cô bước vào Cảnh gia.
“Được rồi, ba sẽ đánh tiếng với Lương Chính một chút, xem ông ta nói thế nào.”
“Lương Doanh nổi tiếng là hiếu thuận, chỉ cần ông ta muốn thì nhất định có thể quyết định được chuyện này.”
…
Buổi trưa ở Mục thị.
“Này, các người đoán xem, Lương Doanh kia có thân phận gì?”
Thân phận gì mà vừa vào đã được làm trợ lý sinh hoạt, càng không nghỉ chung phòng với họ mà lại ở trong phòng của sếp tổng?
“Phu nhân của sếp.”
“Cô tin?”
Người kia vừa nói xong đã bị phản bác, cô ta cũng cười hùa theo: “Tôi đương nhiên không muốn tin rồi.”
“Nhưng cô có thể có cách nói khác sao?”
“…”
“Trợ lý Giang còn đối với cô ta cung kính còn hơn sếp nữa.”
“…”
Không phản bác được mới tức.
“Tôi thấy cô ấy là người an phận, không hề tỏ ra kênh kiệu như mấy người theo đuổi sếp trước đây chút nào, dễ ở chung hơn.”
“Mới có một ngày mà cô đã phán như đúng rồi vậy.”
Trợ lý Giáp cười mỉa mai.
Trợ lý Ất không thèm chấp: “Dù sao thì các cô cứ đoán già đoán non đi, tôi không với tới sếp, chỉ muốn an ổn ở vị trí này vài năm rồi kiếm một anh trưởng phòng có tiền đồ chịu thương chịu khó tương lai rộng mở là đủ rồi.”
Cô nàng nói quá có lý, quá hiện thực, đám Giáp Bính Đinh không biết làm sao để phản biện, chỉ đành thôi.
Đúng lúc này Giang Tiềm từ thang máy đi ra, trên tay cầm một cái túi rất lớn, bên trong phát ra mùi thơm của thức ăn.
“Trợ lý Giang, hôm nay sếp dùng cơm ngoài à?”
“Mấy cô nhiều chuyện ghê!”
Giang Tiềm thuận miệng đáp lại một tiếng, sau đó không biết nghĩ gì mà bỗng nhiên nói: “Từ giờ sếp sẽ không ăn cơm ở căn-tin nữa, các cô rảnh rồi nhé.”
“Sếp chê cơm công ty rồi?”
Trợ lý Giáp bĩu môi nói.
Giang Tiềm lại nhún vai, không đáp mà đi thẳng vào văn phòng. Để lại một đám trợ lý trong lòng ngứa ngấy vì tò mò.
“Tôi đoán là vì Lương Doanh.”
Trợ lý Ất bâng quơ buông một câu rồi đứng dậy định đi căn-tin ăn cơm.
Nhưng cũng chính lúc đó cửa thang máy lại mở ra.
Đám người sững sốt đồng loạt đưa mắt nhìn tới.
Phải biết rằng giờ này là giờ cơm trưa, làm sao có người lên tầng này nữa.
Nhìn rồi họ mới giật mình đồng loạt hô lên: “Phu nhân!”
Người đến tuổi chừng năm mươi nhưng bảo dưỡng cực tốt, khóe mắt luôn mang theo ý cười thân thiện. Chỉ có người hiểu biết bà mới rõ, bà không hề lương thiện như vẻ bề ngoài.
“Các cô còn chưa đi ăn cơm à?”
Đặng Lệ Nguyệt, Mục phu nhân hàng thật giá thật, chất lượng một trăm phần trăm của Mục thị, mẹ của Mục Thanh. Khi nhìn thấy các cô, bà vô cùng thân thiết híp mắt cười bâng quơ hỏi.
Dáng vẻ bà bây giờ có thể tưởng tượng được mấy chục năm trước bà đã làm mưa làm gió, thu ong hút bướm cỡ nào.
Nhưng mấy người trợ lý nhìn thấy bà lúc này lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Trong lòng họ ầm ầm bàn tán: Chết mịa rồi, mẹ sếp đến! Đến lúc nào không đến, ngay ngày thứ hai sếp tìm được hoa thơm cỏ lạ mang theo bên người.
“Bây giờ chúng tôi đi đây.”
Trợ lý Ất biết ăn nói nhất đứng ra trả lời, còn không quên ân cần hỏi: “Phu nhân đã ăn chưa?”
“Đều ăn rồi, không cần phiền các cô.”
Đặng Lệ Nguyệt nói xong thì hơi nhướng mày nhìn cửa văn phòng đang đóng kín hỏi: “Sếp tổng của các người có trong phòng không?”
“Dạ phu nhân, sếp đang ở.”
Trợ lý Ất căng da đầu đáp.
“Đi đi, ta chỉ đến có chút việc.”
Có được đáp án vừa lòng, Mục phu nhân xinh đẹp phất tay, ung dung đi thẳng tới cửa văn phòng, gõ cũng không thèm gõ đã đẩy cửa đi thẳng vào.
Trước khi cửa tự động đóng lại đám trợ lý bên ngoài còn vô tình nghe được một sếp tổng đang ân cần quan tâm vợ: “Doanh Doanh, không sao chứ? Không được thì không cần ăn.”
Đờ mờ! Sếp dịu dàng muốn chết!
Sau đó nhận ra cái gì, đám người nhìn nhau: Thôi xong.
Lúc này ở trong văn phòng.
Không gian như bị định trụ tại khoảnh khắc Đặng Lệ Nguyệt bước vào.
Giang Tiềm vốn định nhìn xem ai to gan thế, chưa gõ cửa đã tự tiện đi vào mà răn dạy một phen trực tiếp cứng đờ tại chỗ. Hắn vô thức trừng lớn mắt nhìn Đặng Lệ Nguyệt bất thình lình xuất hiện mà biểu tình không sao giữ được.
Cái đệt! Mẹ sếp!!!
Lương Doanh vừa mới bị mùi thức ăn làm cho dạ dày nhộn nhạo vẫn còn đang vuốt ngực cùng Mục tổng vừa mới ân cần lo lắng hỏi han vợ cũng không khác hắn mấy, đều đứng hình.
Đương nhiên, người vừa mới bước vào, Mục phu nhân cũng chẳng kém.
Hiện trường lật xe chưa chi đã thấy thảm thiết vô cùng.
“Hơn nữa cô ấy đã nói không phải do cô ấy sai. Con dâu hiểu đạo lý như vậy tốt hơn Lương Thục bị chiều hư, tính tình đại tiểu thư kia chứ.”
Một câu nói trúng lời trong lòng, Cảnh Sơn quả thật cảm thấy hợp ý Lương Doanh kia hơn. Nếu cô chịu phá thai thì ông không có phản đối cô bước vào Cảnh gia.
“Được rồi, ba sẽ đánh tiếng với Lương Chính một chút, xem ông ta nói thế nào.”
“Lương Doanh nổi tiếng là hiếu thuận, chỉ cần ông ta muốn thì nhất định có thể quyết định được chuyện này.”
…
Buổi trưa ở Mục thị.
“Này, các người đoán xem, Lương Doanh kia có thân phận gì?”
Thân phận gì mà vừa vào đã được làm trợ lý sinh hoạt, càng không nghỉ chung phòng với họ mà lại ở trong phòng của sếp tổng?
“Phu nhân của sếp.”
“Cô tin?”
Người kia vừa nói xong đã bị phản bác, cô ta cũng cười hùa theo: “Tôi đương nhiên không muốn tin rồi.”
“Nhưng cô có thể có cách nói khác sao?”
“…”
“Trợ lý Giang còn đối với cô ta cung kính còn hơn sếp nữa.”
“…”
Không phản bác được mới tức.
“Tôi thấy cô ấy là người an phận, không hề tỏ ra kênh kiệu như mấy người theo đuổi sếp trước đây chút nào, dễ ở chung hơn.”
“Mới có một ngày mà cô đã phán như đúng rồi vậy.”
Trợ lý Giáp cười mỉa mai.
Trợ lý Ất không thèm chấp: “Dù sao thì các cô cứ đoán già đoán non đi, tôi không với tới sếp, chỉ muốn an ổn ở vị trí này vài năm rồi kiếm một anh trưởng phòng có tiền đồ chịu thương chịu khó tương lai rộng mở là đủ rồi.”
Cô nàng nói quá có lý, quá hiện thực, đám Giáp Bính Đinh không biết làm sao để phản biện, chỉ đành thôi.
Đúng lúc này Giang Tiềm từ thang máy đi ra, trên tay cầm một cái túi rất lớn, bên trong phát ra mùi thơm của thức ăn.
“Trợ lý Giang, hôm nay sếp dùng cơm ngoài à?”
“Mấy cô nhiều chuyện ghê!”
Giang Tiềm thuận miệng đáp lại một tiếng, sau đó không biết nghĩ gì mà bỗng nhiên nói: “Từ giờ sếp sẽ không ăn cơm ở căn-tin nữa, các cô rảnh rồi nhé.”
“Sếp chê cơm công ty rồi?”
Trợ lý Giáp bĩu môi nói.
Giang Tiềm lại nhún vai, không đáp mà đi thẳng vào văn phòng. Để lại một đám trợ lý trong lòng ngứa ngấy vì tò mò.
“Tôi đoán là vì Lương Doanh.”
Trợ lý Ất bâng quơ buông một câu rồi đứng dậy định đi căn-tin ăn cơm.
Nhưng cũng chính lúc đó cửa thang máy lại mở ra.
Đám người sững sốt đồng loạt đưa mắt nhìn tới.
Phải biết rằng giờ này là giờ cơm trưa, làm sao có người lên tầng này nữa.
Nhìn rồi họ mới giật mình đồng loạt hô lên: “Phu nhân!”
Người đến tuổi chừng năm mươi nhưng bảo dưỡng cực tốt, khóe mắt luôn mang theo ý cười thân thiện. Chỉ có người hiểu biết bà mới rõ, bà không hề lương thiện như vẻ bề ngoài.
“Các cô còn chưa đi ăn cơm à?”
Đặng Lệ Nguyệt, Mục phu nhân hàng thật giá thật, chất lượng một trăm phần trăm của Mục thị, mẹ của Mục Thanh. Khi nhìn thấy các cô, bà vô cùng thân thiết híp mắt cười bâng quơ hỏi.
Dáng vẻ bà bây giờ có thể tưởng tượng được mấy chục năm trước bà đã làm mưa làm gió, thu ong hút bướm cỡ nào.
Nhưng mấy người trợ lý nhìn thấy bà lúc này lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Trong lòng họ ầm ầm bàn tán: Chết mịa rồi, mẹ sếp đến! Đến lúc nào không đến, ngay ngày thứ hai sếp tìm được hoa thơm cỏ lạ mang theo bên người.
“Bây giờ chúng tôi đi đây.”
Trợ lý Ất biết ăn nói nhất đứng ra trả lời, còn không quên ân cần hỏi: “Phu nhân đã ăn chưa?”
“Đều ăn rồi, không cần phiền các cô.”
Đặng Lệ Nguyệt nói xong thì hơi nhướng mày nhìn cửa văn phòng đang đóng kín hỏi: “Sếp tổng của các người có trong phòng không?”
“Dạ phu nhân, sếp đang ở.”
Trợ lý Ất căng da đầu đáp.
“Đi đi, ta chỉ đến có chút việc.”
Có được đáp án vừa lòng, Mục phu nhân xinh đẹp phất tay, ung dung đi thẳng tới cửa văn phòng, gõ cũng không thèm gõ đã đẩy cửa đi thẳng vào.
Trước khi cửa tự động đóng lại đám trợ lý bên ngoài còn vô tình nghe được một sếp tổng đang ân cần quan tâm vợ: “Doanh Doanh, không sao chứ? Không được thì không cần ăn.”
Đờ mờ! Sếp dịu dàng muốn chết!
Sau đó nhận ra cái gì, đám người nhìn nhau: Thôi xong.
Lúc này ở trong văn phòng.
Không gian như bị định trụ tại khoảnh khắc Đặng Lệ Nguyệt bước vào.
Giang Tiềm vốn định nhìn xem ai to gan thế, chưa gõ cửa đã tự tiện đi vào mà răn dạy một phen trực tiếp cứng đờ tại chỗ. Hắn vô thức trừng lớn mắt nhìn Đặng Lệ Nguyệt bất thình lình xuất hiện mà biểu tình không sao giữ được.
Cái đệt! Mẹ sếp!!!
Lương Doanh vừa mới bị mùi thức ăn làm cho dạ dày nhộn nhạo vẫn còn đang vuốt ngực cùng Mục tổng vừa mới ân cần lo lắng hỏi han vợ cũng không khác hắn mấy, đều đứng hình.
Đương nhiên, người vừa mới bước vào, Mục phu nhân cũng chẳng kém.
Hiện trường lật xe chưa chi đã thấy thảm thiết vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.