Chương 60: Chống lưng cho tình nhân hất cằm vênh váo
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
25/03/2024
“A anh Minh! Em sợ á á!!”
Mục Khả Hân không biết là bị khí thế hùng hổ kia cũng Lương Thục dọa thật hay giả vờ, nhưng mà cô ta vô cùng phối hợp tránh phía sau Cảnh Minh. Điệu bộ hoảng hốt kia trông như thật.
Cảnh Minh đương nhiên là bảo vệ cô ta rồi.
“Con đàn bà điên này cô có thôi ngay không!?”
Hắn vừa chắn trước người Mục Khả Hân, vừa chặn lại mấy cái móng tay như ác quỷ của Lương Thục. Đến cuối cùng không kiên nhẫn nổi mà xô mạnh cô ta ra.
“A!”
Lương Thục té mạnh một cái nằm dài trên đất. Trán vô tình đập vào bậc tam cấp bên cạnh, lập tức đỏ lên một mảng. Dáng vẻ cô ta chật vật vô cùng, nào có giống ai đó được Cảnh Minh bảo vệ, chẳng xước miếng da mà miệng thì la to chẳng kém.
Cảnh tượng xào xáo này quả thật là đặc sắc khỏi nói.
Mà việc Cảnh Minh bảo vệ cho Mục Khả Hân lại càng kích thích máu điên trong người Lương Thục.
“Aaaaa!!! Các người đáng chết!!! Tôi muốn giết các người!!!”
“Đồ điên! Tránh ra coi!”
Cảnh Minh không chút lưu tình đem cô ta đạp ngã văng ra.
Một cước đó trực tiếp đá Lương Thục ngã lăn trên sàn, ôm bụng không gượng dậy nổi. Đau đớn cùng oán hận chồng chất, ánh mắt như giết người của cô ta ùng ùng đổ xô lên người hai kẻ tiện nhân đang hả hê đứng kia.
Nhưng thật ra trong lòng cô ta càng hận cha cô ta, mẹ cô ta, những người đã nhẫn tâm đẩy cô ta vào tình thế này. Bao nhiêu oán niệm mém chút khiến cô ta phát điên mà nằm trên sàn la hét không ngừng.
“Aaaaa!!!”
“Nguyền rủa các người! Tôi nguyền rủa các người không ai được sống tử tế!!”
“Đồ điên!”
Cảnh Minh bị cô ta phiền đến sắc mặt hầm hầm, âm trầm mắng một câu rồi không thèm quan tâm cô ta nữa mà quay đầu mang Mục Khả Hân đi.
“Tạm thời em không thể ở lại đây được rồi, đỡ cho cô ta phát điên đụng vào em. Đợi anh xử lý xong Lương gia sẽ đá cô ta đi, rước em về.”
Hắn vừa đi vừa dỗ dành Mục Khả Hân.
“Em đều nghe anh.”
Cô ta cũng dịu ngoan ngã vào lòng gã, bày ra đủ sự uất ức khiến gã cảm thấy áy náy, ở nơi gã không thấy lại không giấu được vẻ tiếc nuối vì cuối cùng vẫn không được ở bên trong.
“Nhưng mà, nếu không đụng chạm tới cô ta thì em có thể tới đây được không? Nơi này thật đẹp, thích hợp để đi dạo, hít thở không khí trong lành. Bác sĩ nói em cần phải vận động nhiều mới tốt cho quá trình lâm bồn.”
Cô ta vừa nói vừa dịu dàng vuốt ve cái bụng đã lớn hơn trước thật nhiều, như một quả dưa hấu hai ký.
Vốn dĩ nó thật rất lớn so với tháng tuổi nên có, nhưng do thiếu kiến thức thai sản nên Cảnh Minh cứ thế bị cô ta lừa rằng bởi vì bên trong có hai đứa nên mới lớn như vậy. Lời này không phải không sai, trên cơ bản thai đôi thường lớn hơn thai một, cho nên Cảnh Minh tin rồi.
Hiện tại nghe cô ta nói như vậy hắn sao có thể không đồng ý.
Mà lời đồng ý của hắn chính là bắt đầu cho những chuỗi ngày khốn khổ của Lương Thục.
So với Cảnh Minh, Mục Khả Hân biết con người Lương Thục nhát gan cỡ nào, cũng chỉ được cái miệng rộng, ỷ thế kiêu căng thôi. Mục Khả Hân nghĩ, chẳng lẽ cô ta còn không trị được Lương Thục hay sao? Chỉ là ả đàn bà vắt mũi chưa sạch.
Cảnh Minh không biết suy nghĩ của cô ta, lại càng không biết ngay ngày hôm sau Mục Khả Hân đã lại chạy tới.
“Mày đến đây làm gì!? Ả điếm! Cút ra ngoài! Ai cho mày vào đây!??”
Lương Thục vừa thấy cô ta liền hóa thành mụ dạ xoa giương nanh múa vuốt về phía Mục Khả Hân.
Kết quả Mục Khả Hân lần này lại có chuẩn bị mà tới, cô ta còn chưa kịp chạm vào người ả đã bị hai người vệ sĩ Cảnh Minh sai đến bên cạnh Mục Khả Hân nhằm mục đích bảo vệ cô ta chu toàn xông lên khống chế. Cảnh Minh còn thuê thêm một người hầu đi cùng cô ta khắp nơi. Cảnh tượng bây giờ quả thật giống y như trong ảo tưởng của Mục Khả Hân, cô ta quả thật là đắc ý đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha.
“Chúng mày là ai, buông ra!! Chúng mày muốn làm gì hả!?”
Thấy Lương Thục điên loạn hú hét, nhục nhã vô cùng như vậy, nội tâm cô ta thỏa mãn quá chừng.
Cuối cùng người chiến thắng trên đỉnh nhân sinh này vẫn là cô ta. Lương gia Lương gia, Lương Doanh hay Lương Thục, ai cũng đừng hòng cướp Cảnh Minh của cô ta.
“Mang cô ta nhốt lại cho tôi, còn phải trói lại. Tôi muốn cho cô ta biết đây là nhà của ai.”
Cô ta hất tay cho hai vệ sĩ lôi Lương Thục đi, dáng vẻ ngạo mạn kia Lương Thục nhìn thấy chỉ hận không lao tới cắn chết cô ta, xé nát cô ta ra.
“Buông ra! Buông ra! Ai cho chúng mày làm vậy!!?”
“Mục Khả Hân mày sẽ không được sống tử tế đâu!”
“Phi!”
Mục Khả Hân bị cô ta mắng đến đen mặt, hầm hầm chửi: “Tiện nhân.”
“Giống y như chị của cô, chỉ giỏi giành giật người yêu của người ta là giỏi.”
…
“Sếp, chủ dự án xây dựng viện khoa học H thành vừa mới liên hệ với chúng ta. Họ muốn hợp tác, còn nói hôm đó sếp về quá sớm, họ chưa kịp tìm sếp nói rõ sếp đã đi.”
Giang Tiềm đưa hết những gì cần bàn giao cho Mục Thanh xong mới nói chuyện này, trong giọng điệu còn rất hả hê.
“Sếp không biết đâu, Cảnh gia cũng muốn giành dự án này, còn tiếp xúc rất nhiều với bên kia, nhưng kết quả người ta vẫn tìm chúng ta, không biết Cảnh gia có tức chết hay không.”
Đúng là nên hả hê thật.
Mục Thanh gật đầu một cái nhưng lại không nói gì mà hơi liếc mắt tới nơi nào đó trong phòng.
Cái liếc mắt này rất nhẹ nhưng Giang Tiềm vẫn cảm nhận được. Đợi hắn nhấc mắt lên nhìn theo thì thấy bên trên chiếc sofa trong phòng, Lương cô nương đang nghiêng người trên đó ngủ rồi. Lúc nghe họ nói chuyện mí mắt cô có giật nhẹ một cái nhưng không tỉnh, xem ra vẫn ngủ rất sâu.
Mục Khả Hân không biết là bị khí thế hùng hổ kia cũng Lương Thục dọa thật hay giả vờ, nhưng mà cô ta vô cùng phối hợp tránh phía sau Cảnh Minh. Điệu bộ hoảng hốt kia trông như thật.
Cảnh Minh đương nhiên là bảo vệ cô ta rồi.
“Con đàn bà điên này cô có thôi ngay không!?”
Hắn vừa chắn trước người Mục Khả Hân, vừa chặn lại mấy cái móng tay như ác quỷ của Lương Thục. Đến cuối cùng không kiên nhẫn nổi mà xô mạnh cô ta ra.
“A!”
Lương Thục té mạnh một cái nằm dài trên đất. Trán vô tình đập vào bậc tam cấp bên cạnh, lập tức đỏ lên một mảng. Dáng vẻ cô ta chật vật vô cùng, nào có giống ai đó được Cảnh Minh bảo vệ, chẳng xước miếng da mà miệng thì la to chẳng kém.
Cảnh tượng xào xáo này quả thật là đặc sắc khỏi nói.
Mà việc Cảnh Minh bảo vệ cho Mục Khả Hân lại càng kích thích máu điên trong người Lương Thục.
“Aaaaa!!! Các người đáng chết!!! Tôi muốn giết các người!!!”
“Đồ điên! Tránh ra coi!”
Cảnh Minh không chút lưu tình đem cô ta đạp ngã văng ra.
Một cước đó trực tiếp đá Lương Thục ngã lăn trên sàn, ôm bụng không gượng dậy nổi. Đau đớn cùng oán hận chồng chất, ánh mắt như giết người của cô ta ùng ùng đổ xô lên người hai kẻ tiện nhân đang hả hê đứng kia.
Nhưng thật ra trong lòng cô ta càng hận cha cô ta, mẹ cô ta, những người đã nhẫn tâm đẩy cô ta vào tình thế này. Bao nhiêu oán niệm mém chút khiến cô ta phát điên mà nằm trên sàn la hét không ngừng.
“Aaaaa!!!”
“Nguyền rủa các người! Tôi nguyền rủa các người không ai được sống tử tế!!”
“Đồ điên!”
Cảnh Minh bị cô ta phiền đến sắc mặt hầm hầm, âm trầm mắng một câu rồi không thèm quan tâm cô ta nữa mà quay đầu mang Mục Khả Hân đi.
“Tạm thời em không thể ở lại đây được rồi, đỡ cho cô ta phát điên đụng vào em. Đợi anh xử lý xong Lương gia sẽ đá cô ta đi, rước em về.”
Hắn vừa đi vừa dỗ dành Mục Khả Hân.
“Em đều nghe anh.”
Cô ta cũng dịu ngoan ngã vào lòng gã, bày ra đủ sự uất ức khiến gã cảm thấy áy náy, ở nơi gã không thấy lại không giấu được vẻ tiếc nuối vì cuối cùng vẫn không được ở bên trong.
“Nhưng mà, nếu không đụng chạm tới cô ta thì em có thể tới đây được không? Nơi này thật đẹp, thích hợp để đi dạo, hít thở không khí trong lành. Bác sĩ nói em cần phải vận động nhiều mới tốt cho quá trình lâm bồn.”
Cô ta vừa nói vừa dịu dàng vuốt ve cái bụng đã lớn hơn trước thật nhiều, như một quả dưa hấu hai ký.
Vốn dĩ nó thật rất lớn so với tháng tuổi nên có, nhưng do thiếu kiến thức thai sản nên Cảnh Minh cứ thế bị cô ta lừa rằng bởi vì bên trong có hai đứa nên mới lớn như vậy. Lời này không phải không sai, trên cơ bản thai đôi thường lớn hơn thai một, cho nên Cảnh Minh tin rồi.
Hiện tại nghe cô ta nói như vậy hắn sao có thể không đồng ý.
Mà lời đồng ý của hắn chính là bắt đầu cho những chuỗi ngày khốn khổ của Lương Thục.
So với Cảnh Minh, Mục Khả Hân biết con người Lương Thục nhát gan cỡ nào, cũng chỉ được cái miệng rộng, ỷ thế kiêu căng thôi. Mục Khả Hân nghĩ, chẳng lẽ cô ta còn không trị được Lương Thục hay sao? Chỉ là ả đàn bà vắt mũi chưa sạch.
Cảnh Minh không biết suy nghĩ của cô ta, lại càng không biết ngay ngày hôm sau Mục Khả Hân đã lại chạy tới.
“Mày đến đây làm gì!? Ả điếm! Cút ra ngoài! Ai cho mày vào đây!??”
Lương Thục vừa thấy cô ta liền hóa thành mụ dạ xoa giương nanh múa vuốt về phía Mục Khả Hân.
Kết quả Mục Khả Hân lần này lại có chuẩn bị mà tới, cô ta còn chưa kịp chạm vào người ả đã bị hai người vệ sĩ Cảnh Minh sai đến bên cạnh Mục Khả Hân nhằm mục đích bảo vệ cô ta chu toàn xông lên khống chế. Cảnh Minh còn thuê thêm một người hầu đi cùng cô ta khắp nơi. Cảnh tượng bây giờ quả thật giống y như trong ảo tưởng của Mục Khả Hân, cô ta quả thật là đắc ý đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha.
“Chúng mày là ai, buông ra!! Chúng mày muốn làm gì hả!?”
Thấy Lương Thục điên loạn hú hét, nhục nhã vô cùng như vậy, nội tâm cô ta thỏa mãn quá chừng.
Cuối cùng người chiến thắng trên đỉnh nhân sinh này vẫn là cô ta. Lương gia Lương gia, Lương Doanh hay Lương Thục, ai cũng đừng hòng cướp Cảnh Minh của cô ta.
“Mang cô ta nhốt lại cho tôi, còn phải trói lại. Tôi muốn cho cô ta biết đây là nhà của ai.”
Cô ta hất tay cho hai vệ sĩ lôi Lương Thục đi, dáng vẻ ngạo mạn kia Lương Thục nhìn thấy chỉ hận không lao tới cắn chết cô ta, xé nát cô ta ra.
“Buông ra! Buông ra! Ai cho chúng mày làm vậy!!?”
“Mục Khả Hân mày sẽ không được sống tử tế đâu!”
“Phi!”
Mục Khả Hân bị cô ta mắng đến đen mặt, hầm hầm chửi: “Tiện nhân.”
“Giống y như chị của cô, chỉ giỏi giành giật người yêu của người ta là giỏi.”
…
“Sếp, chủ dự án xây dựng viện khoa học H thành vừa mới liên hệ với chúng ta. Họ muốn hợp tác, còn nói hôm đó sếp về quá sớm, họ chưa kịp tìm sếp nói rõ sếp đã đi.”
Giang Tiềm đưa hết những gì cần bàn giao cho Mục Thanh xong mới nói chuyện này, trong giọng điệu còn rất hả hê.
“Sếp không biết đâu, Cảnh gia cũng muốn giành dự án này, còn tiếp xúc rất nhiều với bên kia, nhưng kết quả người ta vẫn tìm chúng ta, không biết Cảnh gia có tức chết hay không.”
Đúng là nên hả hê thật.
Mục Thanh gật đầu một cái nhưng lại không nói gì mà hơi liếc mắt tới nơi nào đó trong phòng.
Cái liếc mắt này rất nhẹ nhưng Giang Tiềm vẫn cảm nhận được. Đợi hắn nhấc mắt lên nhìn theo thì thấy bên trên chiếc sofa trong phòng, Lương cô nương đang nghiêng người trên đó ngủ rồi. Lúc nghe họ nói chuyện mí mắt cô có giật nhẹ một cái nhưng không tỉnh, xem ra vẫn ngủ rất sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.