Chương 54: Đố kỵ đến mờ mắt
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
23/03/2024
“Em nhìn gì vậy?”
Mục Thanh bị Lương cô nương nhìn đến nóng cả mặt, không thể nhịn được mà nắm cằm cô lắc qua lắc lại buồn cười hỏi.
Lương Doanh vẫn nhìn anh, trong mắt mang theo tìm tòi. Ở trên khuôn mặt ít biểu cảm kia thật sự là sinh động, không thể bỏ quả được.
Sau đó Mục Thanh nghe cô nghiêm túc nói: “Nó thích anh.”
“…”
Anh có nên cảm thấy mắc ói không?
“Đừng, anh không cảm nổi.”
Mục Thanh tức cười nhéo mặt cô vài cái.
Lương Doanh lúc lắc đầu, vẫn còn nói: “Anh gặp nó bao giờ?”
“Anh mới nhìn thấy cô ta đúng cái lần cô ta nhảy ra trước mặt anh, hôm đó em cũng có mặt đấy thôi.”
Mục Thanh buồn cười không thôi: “Anh có thể chắc chắn đó là lần đầu tiên. Còn cô ta thấy anh bao giờ đó đâu phải việc anh có thể khống chế được.”
Nếu mà được thì anh đã thẳng tay xóa sạch tất cả mọi khả năng đó rồi. Nghĩ đến việc mình bị đồ điên khùng kia thích là anh đã thấy da gà da vịt của mình thi nhau nổi lên rồi.
“Có khi cô ta vì đố kỵ với em mới đâm ra thích anh.”
Nói xong chữ thích kia anh còn đánh cái rùng mình rất khoa trương, điều đó khiến Lương cô nương không nhịn được nhẹ hé môi cười.
Mục tổng bỗng nhiên thấy vợ cười, nghĩ thầm muốn đổi được một nụ cười của vợ cũng không dễ, thôi anh tạm nuốt cái ghê tởm kia vào bụng vậy.
“Có thể anh nói đúng.”
Con người Lương Thục chỉ hận tất cả cái tốt đều là của chính mình, không thì cũng là thứ của cô mà cô ta muốn cướp. Cho nên cô ta có bỗng nhiên đâm ra thích Mục Thanh, người đàn ông lớn lên chỗ nào cũng xuất chúng này thì đều có thể giải thích. Nhưng cái không bình thường nhất là cô ta còn rất ảo tưởng.
Lương Doanh không nhịn được lắc đầu.
“Mặc kệ cô ta đi. Dù sao cũng có người trị cô ta thay chúng ta.”
Mục Thanh thấy biểu tình bó tay của cô thì cảm thấy không đáng.
Lương Doanh vốn không có để bụng gì, thấy anh nói rất đúng cũng liền thôi.
Đôi khi Mục Thanh cảm thấy may mắn vì chẳng có mấy chuyện không đâu mà cô để ở trong lòng. Tốt nhất cô đừng có nghĩ nhiều, sống vô tư lự như vậy là được rồi.
Kể từ ngày Lương Thục bị bắt trở về cô ta càng bị canh chừng gắt gao hơn.
Mãi cho tới ngày cưới.
Lương Cảnh hai nhà thông hôn là chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ, hôm đó lại ít nhất phải có nửa H thành đến tham dự đám cưới này.
Dáng vẻ rầm rộ kia quả thật có thể kích thích sự ganh ghét trong lòng một người phụ nữ nội tâm luôn đầy đố kỵ.
Mục Khả Hân truy cầu Cảnh Minh bao nhiêu, muốn danh chính ngôn thuận bước vào Cảnh gia bao nhiêu thì lại càng ghen ghét với Lương Thục bấy nhiêu.
Một người sống chết không muốn cưới lại bị bắt phải cưới, một người muốn biết bao lại chỉ có thể đứng một bên nhìn. Tương lai có muốn vào Cảnh gia cũng buột mang tiếng là người thứ ba, tiểu tam, kẻ chen chân vào gia đình người khác.
Có lẽ Mục Khả Hân chẳng để ý đâu, nhưng không phải cô ta không oán hận.
Cuối cùng vì để cho mình không bị ghen ghét làm đố kỵ chết, Mục Khả Hân chỉ nhìn cảnh tượng kia một cái rồi quay đầu đi luôn.
Cô ta âm thầm sờ sờ bụng mình, trong lòng thầm thề, trước sau gì cô ta cũng sẽ quang minh chính đại bước vào Cảnh gia. Sau đó cô ta sẽ đem ả Lương Thục gì kia đá ra đường như đá một con chó ghẻ.
Cục diện từ lúc nào lại thành tiểu tam tiện nữ đấu đá với nhau, tranh giành tra nam đến sứt đầu mẻ trán, người làm ra tất cả lại thờ ơ như người ngoài cuộc, chẳng hề liên quan tới mình.
À không.
Chẳng thà Lương Doanh đừng xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Lương Doanh? Cậu không về tham dự đám cưới của Lương Thục à?”
Mục Khả Hân vừa rời khỏi chỗ đám cưới, không nghĩ tới lại bắt gặp Lương Doanh đang đi dạo trong khu thương mại cùng một người phụ nữ dáng ngoài sang trọng tôn quý. Cô ta chẳng cần suy nghĩ đã đi tới bắt chuyện.
“Đây là ai vậy? Hai người đang chọn quần áo cho trẻ à?”
Lúc thấy Đặng Lệ Nguyệt nhìn mình cô ta còn chủ động tự tin giới thiệu mình: “Chào dì, con là Mục Khả Hân, bạn của Doanh Doanh.”
Cô ta tự nhiên nói chữ bạn kia không chút chột dạ nào… Mà có thể, kiếp này cô ta cho rằng mình chẳng hề làm gì khiến Lương Doanh trở mặt. Vụ bỏ thuốc kia cô ta cho rằng Lương Doanh không biết, cho nên việc Lương Doanh bỗng nhiên tuyệt giao với cô ta là do cô chứ không phải do cô ta.
Kết quả cô ta nói xong ánh mắt người phụ nữ có tuổi kia nhìn cô ta càng kỳ quái.
Nhưng Mục Khả Hân cũng không có suy nghĩ nhiều, vừa tỏ ra từ ái cầm một bộ đồ liền thân dành cho trẻ lên, vừa bắt đầu tự khoe khoang một mình: “Đồ trẻ con thật sự là rất dễ thương.”
“Nhưng mà bây giờ tôi mua thì lại có phần quá sớm, con của tôi và anh Minh chỉ mới có gần hai tháng thôi.”
Lúc nói lời này ánh mắt cô ta trào dâng lên sự đắc ý không hề có chút che giấu, như thể sợ người ta không biết vậy. Nhưng cô ta lại không nhìn thấy thời điểm cô ta nói lời này, biểu tình của Lương Doanh lại khẽ thay đổi.
Mặc dù nó thật nhỏ, nhưng vẫn bị Đặng Lệ Nguyệt bắt được. Chỉ là bà cũng im lặng, tiếp tục nghe vị Mục tiểu thư cùng họ với chồng con bà nhưng rõ ràng không có chút dính dáng nào dù chỉ là một mảng ghéc bẩn nói tiếp: “Cậu nói coi, Lương Thục kia phong quang gả vào Cảnh gia, nhưng lại không biết vị trí thứ nhất trong lòng chồng mình đã sớm có chủ, lại không phải mình, con của cô ta tương lai cũng không phải con đầu lòng của Cảnh Minh. Cậu nói xem cô ta có nổi điên không?”
Mục Thanh bị Lương cô nương nhìn đến nóng cả mặt, không thể nhịn được mà nắm cằm cô lắc qua lắc lại buồn cười hỏi.
Lương Doanh vẫn nhìn anh, trong mắt mang theo tìm tòi. Ở trên khuôn mặt ít biểu cảm kia thật sự là sinh động, không thể bỏ quả được.
Sau đó Mục Thanh nghe cô nghiêm túc nói: “Nó thích anh.”
“…”
Anh có nên cảm thấy mắc ói không?
“Đừng, anh không cảm nổi.”
Mục Thanh tức cười nhéo mặt cô vài cái.
Lương Doanh lúc lắc đầu, vẫn còn nói: “Anh gặp nó bao giờ?”
“Anh mới nhìn thấy cô ta đúng cái lần cô ta nhảy ra trước mặt anh, hôm đó em cũng có mặt đấy thôi.”
Mục Thanh buồn cười không thôi: “Anh có thể chắc chắn đó là lần đầu tiên. Còn cô ta thấy anh bao giờ đó đâu phải việc anh có thể khống chế được.”
Nếu mà được thì anh đã thẳng tay xóa sạch tất cả mọi khả năng đó rồi. Nghĩ đến việc mình bị đồ điên khùng kia thích là anh đã thấy da gà da vịt của mình thi nhau nổi lên rồi.
“Có khi cô ta vì đố kỵ với em mới đâm ra thích anh.”
Nói xong chữ thích kia anh còn đánh cái rùng mình rất khoa trương, điều đó khiến Lương cô nương không nhịn được nhẹ hé môi cười.
Mục tổng bỗng nhiên thấy vợ cười, nghĩ thầm muốn đổi được một nụ cười của vợ cũng không dễ, thôi anh tạm nuốt cái ghê tởm kia vào bụng vậy.
“Có thể anh nói đúng.”
Con người Lương Thục chỉ hận tất cả cái tốt đều là của chính mình, không thì cũng là thứ của cô mà cô ta muốn cướp. Cho nên cô ta có bỗng nhiên đâm ra thích Mục Thanh, người đàn ông lớn lên chỗ nào cũng xuất chúng này thì đều có thể giải thích. Nhưng cái không bình thường nhất là cô ta còn rất ảo tưởng.
Lương Doanh không nhịn được lắc đầu.
“Mặc kệ cô ta đi. Dù sao cũng có người trị cô ta thay chúng ta.”
Mục Thanh thấy biểu tình bó tay của cô thì cảm thấy không đáng.
Lương Doanh vốn không có để bụng gì, thấy anh nói rất đúng cũng liền thôi.
Đôi khi Mục Thanh cảm thấy may mắn vì chẳng có mấy chuyện không đâu mà cô để ở trong lòng. Tốt nhất cô đừng có nghĩ nhiều, sống vô tư lự như vậy là được rồi.
Kể từ ngày Lương Thục bị bắt trở về cô ta càng bị canh chừng gắt gao hơn.
Mãi cho tới ngày cưới.
Lương Cảnh hai nhà thông hôn là chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ, hôm đó lại ít nhất phải có nửa H thành đến tham dự đám cưới này.
Dáng vẻ rầm rộ kia quả thật có thể kích thích sự ganh ghét trong lòng một người phụ nữ nội tâm luôn đầy đố kỵ.
Mục Khả Hân truy cầu Cảnh Minh bao nhiêu, muốn danh chính ngôn thuận bước vào Cảnh gia bao nhiêu thì lại càng ghen ghét với Lương Thục bấy nhiêu.
Một người sống chết không muốn cưới lại bị bắt phải cưới, một người muốn biết bao lại chỉ có thể đứng một bên nhìn. Tương lai có muốn vào Cảnh gia cũng buột mang tiếng là người thứ ba, tiểu tam, kẻ chen chân vào gia đình người khác.
Có lẽ Mục Khả Hân chẳng để ý đâu, nhưng không phải cô ta không oán hận.
Cuối cùng vì để cho mình không bị ghen ghét làm đố kỵ chết, Mục Khả Hân chỉ nhìn cảnh tượng kia một cái rồi quay đầu đi luôn.
Cô ta âm thầm sờ sờ bụng mình, trong lòng thầm thề, trước sau gì cô ta cũng sẽ quang minh chính đại bước vào Cảnh gia. Sau đó cô ta sẽ đem ả Lương Thục gì kia đá ra đường như đá một con chó ghẻ.
Cục diện từ lúc nào lại thành tiểu tam tiện nữ đấu đá với nhau, tranh giành tra nam đến sứt đầu mẻ trán, người làm ra tất cả lại thờ ơ như người ngoài cuộc, chẳng hề liên quan tới mình.
À không.
Chẳng thà Lương Doanh đừng xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Lương Doanh? Cậu không về tham dự đám cưới của Lương Thục à?”
Mục Khả Hân vừa rời khỏi chỗ đám cưới, không nghĩ tới lại bắt gặp Lương Doanh đang đi dạo trong khu thương mại cùng một người phụ nữ dáng ngoài sang trọng tôn quý. Cô ta chẳng cần suy nghĩ đã đi tới bắt chuyện.
“Đây là ai vậy? Hai người đang chọn quần áo cho trẻ à?”
Lúc thấy Đặng Lệ Nguyệt nhìn mình cô ta còn chủ động tự tin giới thiệu mình: “Chào dì, con là Mục Khả Hân, bạn của Doanh Doanh.”
Cô ta tự nhiên nói chữ bạn kia không chút chột dạ nào… Mà có thể, kiếp này cô ta cho rằng mình chẳng hề làm gì khiến Lương Doanh trở mặt. Vụ bỏ thuốc kia cô ta cho rằng Lương Doanh không biết, cho nên việc Lương Doanh bỗng nhiên tuyệt giao với cô ta là do cô chứ không phải do cô ta.
Kết quả cô ta nói xong ánh mắt người phụ nữ có tuổi kia nhìn cô ta càng kỳ quái.
Nhưng Mục Khả Hân cũng không có suy nghĩ nhiều, vừa tỏ ra từ ái cầm một bộ đồ liền thân dành cho trẻ lên, vừa bắt đầu tự khoe khoang một mình: “Đồ trẻ con thật sự là rất dễ thương.”
“Nhưng mà bây giờ tôi mua thì lại có phần quá sớm, con của tôi và anh Minh chỉ mới có gần hai tháng thôi.”
Lúc nói lời này ánh mắt cô ta trào dâng lên sự đắc ý không hề có chút che giấu, như thể sợ người ta không biết vậy. Nhưng cô ta lại không nhìn thấy thời điểm cô ta nói lời này, biểu tình của Lương Doanh lại khẽ thay đổi.
Mặc dù nó thật nhỏ, nhưng vẫn bị Đặng Lệ Nguyệt bắt được. Chỉ là bà cũng im lặng, tiếp tục nghe vị Mục tiểu thư cùng họ với chồng con bà nhưng rõ ràng không có chút dính dáng nào dù chỉ là một mảng ghéc bẩn nói tiếp: “Cậu nói coi, Lương Thục kia phong quang gả vào Cảnh gia, nhưng lại không biết vị trí thứ nhất trong lòng chồng mình đã sớm có chủ, lại không phải mình, con của cô ta tương lai cũng không phải con đầu lòng của Cảnh Minh. Cậu nói xem cô ta có nổi điên không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.