Chương 14: Em nhìn tôi ngẩn người
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
15/03/2024
Cuộc hôn nhân lần này tuy đều hôn nhân, nhưng tính chất quả thật không giống. Cô không có ràng buộc như kiếp trước, càng sẽ không ngây ngô tự trói buộc mình, ba năm sau nếu thấy không ổn thì cô rời đi thôi. Về mặt tình cảm và lợi ích không có ai bị thiệt thòi cả.
Nghĩ như vậy, cứ như thế chuyện này đã được cô nghĩ thông.
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Mục Thanh nhạy cảm phát giác tâm thái của cô thay đổi, mặc dù rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng anh cũng không nói gì. Có những thứ không cần thiết phải nói ra miệng.
“Ở khách sạn.”
Lương Doanh không chút nghĩ ngợi đáp.
Sau đó cô mới quay qua nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.
Mục Thanh tự nhiên muốn chọt vào má cô một cái. Mà anh cũng làm vậy thật.
“...”
Lương Doanh im lặng nhìn biểu tình nhàn nhạt không đồng nhất với cử chỉ của Mục Thanh, không hiểu lắm.
Tự nhiên động tay động chân vậy?
Mục Thanh chọt đã xong, chỉ thấy chỗ anh chọt đỏ lên một chút, như không có gì mà nói tiếp ý đồ của mình: “Thu dọn chuyển đến nhà tôi.”
Lương Doanh hơi giật mình.
Nhưng cô tiếp thu rất nhanh, giây thứ ba đã gật đầu.
Nửa tiếng sau họ có mặt ở nhà Mục Thanh.
Nhà của anh là một biệt thự phong cách hiện đại một lửng một lầu nhưng diện tích rộng vô cùng. Lửng là kiểu phòng khách, phòng vui chơi bên trái nhà. Tựa như cái hộp chia ra nhiều ngăn, có cảm giác vừa sang trọng vừa ấm áp chứ không hề cô quạnh, lạnh lẽo như cô nghĩ.
Chỉ cần nhìn căn nhà là biết chủ nhân của nó vô cùng biết hưởng thụ. Tính cách cũng không lạnh.
Để Lương Doanh nói, trong hiểu biết của cô với người này, anh chưa lúc nào là lạnh.
Kiếp trước tiểu Mạn liệu có phải con anh không... Nếu thật sự là vậy... Nếu kiếp trước... Có lẽ...
Lương Doanh bất giác ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn người đàn ông đang kéo vali của cô vào một căn phòng. Có lẽ mãi mãi chỉ là giả thuyết mà thôi, cô không thể quay lại kiếp trước để chứng thực được, cần gì làm khó mình chứ.
Kiếp trước là làm sao cô ngủ với Cảnh Minh sau khi đã lăn giường với người khác còn là một nan đề bất giải... Còn kiếp này, cô không phải đã né tránh được một kết cục đó sao. Cô còn cùng cha đứa nhỏ trong bụng “kết hôn”, con đường trước đây đã xa tít cô vạn dặm, rất nhiều thứ không biết đang đợi cô đến trải nghiệm.
“Em làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”
Bỗng nhiên bên tai vang lên âm thanh trầm thấp mà ân cần quan tâm khiến cô giật mình.
Nhìn lại mới thấy, không biết từ lúc nào Mục Thanh đã đứng trước mặt cô, dáng người cao ngất kia khiến cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh. Bên trên khuôn mặt như điêu khắc, bên trong đôi con ngươi có màu thâm thiển đều là sự chuyên chú giành cho cô. Cẩn trọng đối đãi, là vậy sao.
“Tôi... Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới một vài chuyện thôi.”
Lương Doanh vô thức lấp liếm.
“Là nghĩ tới tôi sao?”
Ai biết lại nghe thấy một câu này. Lúc giật mình nhìn lại đã lọt vào một tầm mắt mang theo ý cười: “Bởi vì em đang nhìn tôi ngẩn người.”
Lương Doanh vô ngữ, không phản bác nổi.
“Là đang suy nghĩ xem nên nói với tôi hay không ư?”
“Anh... Biết từ bao giờ?”
Lần này Lương Doanh kinh thật sự khi chạm tới ánh mắt đầy ẩn ý kia, vô thức buột miệng hỏi.
Mà hỏi rồi cô không có hối hận, chỉ càng chăm chú nhìn anh, muốn biết câu trả lời.
Thấy người con gái phản ứng đều thú vị như vậy, anh cũng vui lòng giải đáp: “Tôi vẫn luôn điều tra em.”
“!...”
“Từ lúc ở trên du thuyền.”
“...”
Lương Doanh nín thinh.
Mục Thanh lại vẫn còn đang nói, vừa thưởng thức biểu cảm của cô: “Kết quả bởi vì em chạy quá nhanh...”
Lúc nói tới đây anh khẽ ngừng một cái, đợi nhìn thấy biểu tình hơi lúng túng của Lương Doanh mới hài lòng nói tiếp: “Kết quả điều tra chậm trễ hai tháng.”
Lương Doanh ngượng thật sự. Mỗi lần anh nhắc đến đêm đó đều khiến cô lúng túng. Đôi mắt nhất thời dời sang bên cạnh.
Nhưng cũng ngay lúc đó cô nghe anh ngập ngùng nói: “Tôi không nghĩ hai tháng đó em... Sau đó lại trở về H thành, dùng nó làm lý do để thoát khỏi cuộc hôn nhân gia đình sắp đặt.”
Cô hành động kinh người đến mức anh cũng giật mình vì sự quyết đoán này. Ngẫm đến anh còn chưa thật sự tiếp xúc với cô đã như vậy, thiết nghĩ những người thân thuộc với cô sẽ càng chấn động đi.
“Tôi thấy em không giống sẽ bài xích cuộc hôn nhân với Cảnh gia như vậy.”
“!”
Vốn chỉ là vu vơ hỏi, anh không nghĩ tới vừa nói xong đã bất ngờ nhìn thấy biểu tình hoảng hốt của cô, ánh mắt Mục Thanh không khỏi trở nên nghiền ngẫm.
Mà ánh mắt kia lại càng khiến Lương Doanh bối rối.
Nghĩ như vậy, cứ như thế chuyện này đã được cô nghĩ thông.
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Mục Thanh nhạy cảm phát giác tâm thái của cô thay đổi, mặc dù rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng anh cũng không nói gì. Có những thứ không cần thiết phải nói ra miệng.
“Ở khách sạn.”
Lương Doanh không chút nghĩ ngợi đáp.
Sau đó cô mới quay qua nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.
Mục Thanh tự nhiên muốn chọt vào má cô một cái. Mà anh cũng làm vậy thật.
“...”
Lương Doanh im lặng nhìn biểu tình nhàn nhạt không đồng nhất với cử chỉ của Mục Thanh, không hiểu lắm.
Tự nhiên động tay động chân vậy?
Mục Thanh chọt đã xong, chỉ thấy chỗ anh chọt đỏ lên một chút, như không có gì mà nói tiếp ý đồ của mình: “Thu dọn chuyển đến nhà tôi.”
Lương Doanh hơi giật mình.
Nhưng cô tiếp thu rất nhanh, giây thứ ba đã gật đầu.
Nửa tiếng sau họ có mặt ở nhà Mục Thanh.
Nhà của anh là một biệt thự phong cách hiện đại một lửng một lầu nhưng diện tích rộng vô cùng. Lửng là kiểu phòng khách, phòng vui chơi bên trái nhà. Tựa như cái hộp chia ra nhiều ngăn, có cảm giác vừa sang trọng vừa ấm áp chứ không hề cô quạnh, lạnh lẽo như cô nghĩ.
Chỉ cần nhìn căn nhà là biết chủ nhân của nó vô cùng biết hưởng thụ. Tính cách cũng không lạnh.
Để Lương Doanh nói, trong hiểu biết của cô với người này, anh chưa lúc nào là lạnh.
Kiếp trước tiểu Mạn liệu có phải con anh không... Nếu thật sự là vậy... Nếu kiếp trước... Có lẽ...
Lương Doanh bất giác ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn người đàn ông đang kéo vali của cô vào một căn phòng. Có lẽ mãi mãi chỉ là giả thuyết mà thôi, cô không thể quay lại kiếp trước để chứng thực được, cần gì làm khó mình chứ.
Kiếp trước là làm sao cô ngủ với Cảnh Minh sau khi đã lăn giường với người khác còn là một nan đề bất giải... Còn kiếp này, cô không phải đã né tránh được một kết cục đó sao. Cô còn cùng cha đứa nhỏ trong bụng “kết hôn”, con đường trước đây đã xa tít cô vạn dặm, rất nhiều thứ không biết đang đợi cô đến trải nghiệm.
“Em làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”
Bỗng nhiên bên tai vang lên âm thanh trầm thấp mà ân cần quan tâm khiến cô giật mình.
Nhìn lại mới thấy, không biết từ lúc nào Mục Thanh đã đứng trước mặt cô, dáng người cao ngất kia khiến cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh. Bên trên khuôn mặt như điêu khắc, bên trong đôi con ngươi có màu thâm thiển đều là sự chuyên chú giành cho cô. Cẩn trọng đối đãi, là vậy sao.
“Tôi... Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới một vài chuyện thôi.”
Lương Doanh vô thức lấp liếm.
“Là nghĩ tới tôi sao?”
Ai biết lại nghe thấy một câu này. Lúc giật mình nhìn lại đã lọt vào một tầm mắt mang theo ý cười: “Bởi vì em đang nhìn tôi ngẩn người.”
Lương Doanh vô ngữ, không phản bác nổi.
“Là đang suy nghĩ xem nên nói với tôi hay không ư?”
“Anh... Biết từ bao giờ?”
Lần này Lương Doanh kinh thật sự khi chạm tới ánh mắt đầy ẩn ý kia, vô thức buột miệng hỏi.
Mà hỏi rồi cô không có hối hận, chỉ càng chăm chú nhìn anh, muốn biết câu trả lời.
Thấy người con gái phản ứng đều thú vị như vậy, anh cũng vui lòng giải đáp: “Tôi vẫn luôn điều tra em.”
“!...”
“Từ lúc ở trên du thuyền.”
“...”
Lương Doanh nín thinh.
Mục Thanh lại vẫn còn đang nói, vừa thưởng thức biểu cảm của cô: “Kết quả bởi vì em chạy quá nhanh...”
Lúc nói tới đây anh khẽ ngừng một cái, đợi nhìn thấy biểu tình hơi lúng túng của Lương Doanh mới hài lòng nói tiếp: “Kết quả điều tra chậm trễ hai tháng.”
Lương Doanh ngượng thật sự. Mỗi lần anh nhắc đến đêm đó đều khiến cô lúng túng. Đôi mắt nhất thời dời sang bên cạnh.
Nhưng cũng ngay lúc đó cô nghe anh ngập ngùng nói: “Tôi không nghĩ hai tháng đó em... Sau đó lại trở về H thành, dùng nó làm lý do để thoát khỏi cuộc hôn nhân gia đình sắp đặt.”
Cô hành động kinh người đến mức anh cũng giật mình vì sự quyết đoán này. Ngẫm đến anh còn chưa thật sự tiếp xúc với cô đã như vậy, thiết nghĩ những người thân thuộc với cô sẽ càng chấn động đi.
“Tôi thấy em không giống sẽ bài xích cuộc hôn nhân với Cảnh gia như vậy.”
“!”
Vốn chỉ là vu vơ hỏi, anh không nghĩ tới vừa nói xong đã bất ngờ nhìn thấy biểu tình hoảng hốt của cô, ánh mắt Mục Thanh không khỏi trở nên nghiền ngẫm.
Mà ánh mắt kia lại càng khiến Lương Doanh bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.