Trọng Sinh Tn80: Sau Khi Ly Hôn Được Thiếu Tướng Sủng Lên Tận Trời
Chương 2: Vì Người Phụ Nữ Khác Mà Nhốt Cô Vào Bệnh Viện Tâm Thần 2
Tiểu Bạch Xà
17/11/2024
Ngay cả người đưa cơm cũng chỉ ném thức ăn vào qua cửa sổ, sự dày vò cả về tinh thần lẫn thể xác khiến cô sống không bằng chết, trong cơn mê man cô lại mơ một giấc mơ mơ hồ.
Giấc mơ kéo dài mười năm, khi cô tỉnh lại, đã như cách một đời, bây giờ là mùa đông năm 1986.
Giấc mơ và hiện thực chồng chéo, cô biết rõ đó không chỉ là một giấc mơ.
Năm ngày trước, cô phát hiện người chồng mình yêu thương sâu sắc lại đang bao nuôi một người phụ nữ khác bên ngoài, cả người mất hết lý trí xông đến bệnh viện, trước mặt bao người, hung hăng tát người phụ nữ đó một cái: "Hồ ly tinh, cô thiếu đàn ông đến thế sao? Cứ nhìn chằm chằm vào chồng người khác mà quyến rũ..."
Người phụ nữ đó có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người gầy yếu, nước mắt lã chã rơi xuống: "Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, em và anh Tri Hành không phải loại quan hệ mà chị nghĩ đâu!"
Hiểu lầm? Cô ngu mới tin!
Cô ta nép vào lòng Lục Tri Hành, vẻ khiêu khích trong mắt rõ mồn một, còn cố ý lấy chuyện nhà cưới ra kích thích cô: "Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều như vậy, anh Lục thương hại em mới cho em ở nhờ thôi, nếu chị không muốn, em lập tức dọn ra được không?"
Lục Tri Hành che chở người phụ nữ đó ở phía sau, lạnh lùng nhìn cô: "Vân Thư, em cái gì cũng không biết mà đã ra tay với Tân Nguyệt, mau xin lỗi đi!"
Tạ Vân Thư suýt nữa thì cười ra tiếng, cô chỉ tay vào Lục Tri Hành mắng: "Tiền lương của anh em chưa bao giờ hỏi đến, hôm nay mới biết năm mươi đồng trong đó đều đưa cho người phụ nữ này, anh gọi đây là hiểu lầm?"
Người chồng tốt của cô, nhường nhà cưới vừa mới kết hôn cho người phụ nữ khác ở, tiền lương sáu mươi đồng một tháng thì năm mươi đồng đưa cho người phụ nữ khác, còn gọi là hiểu lầm sao?
Lục Tri Hành thấy cô làm ầm ĩ, xung quanh càng ngày càng đông người, hít sâu một hơi: "Đồng chí Tạ Vân Thư tinh thần không bình thường, trước tiên đưa cô ấy đến bệnh viện bình tĩnh lại!"
Giấc mơ kéo dài mười năm, khi cô tỉnh lại, đã như cách một đời, bây giờ là mùa đông năm 1986.
Giấc mơ và hiện thực chồng chéo, cô biết rõ đó không chỉ là một giấc mơ.
Năm ngày trước, cô phát hiện người chồng mình yêu thương sâu sắc lại đang bao nuôi một người phụ nữ khác bên ngoài, cả người mất hết lý trí xông đến bệnh viện, trước mặt bao người, hung hăng tát người phụ nữ đó một cái: "Hồ ly tinh, cô thiếu đàn ông đến thế sao? Cứ nhìn chằm chằm vào chồng người khác mà quyến rũ..."
Người phụ nữ đó có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người gầy yếu, nước mắt lã chã rơi xuống: "Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, em và anh Tri Hành không phải loại quan hệ mà chị nghĩ đâu!"
Hiểu lầm? Cô ngu mới tin!
Cô ta nép vào lòng Lục Tri Hành, vẻ khiêu khích trong mắt rõ mồn một, còn cố ý lấy chuyện nhà cưới ra kích thích cô: "Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều như vậy, anh Lục thương hại em mới cho em ở nhờ thôi, nếu chị không muốn, em lập tức dọn ra được không?"
Lục Tri Hành che chở người phụ nữ đó ở phía sau, lạnh lùng nhìn cô: "Vân Thư, em cái gì cũng không biết mà đã ra tay với Tân Nguyệt, mau xin lỗi đi!"
Tạ Vân Thư suýt nữa thì cười ra tiếng, cô chỉ tay vào Lục Tri Hành mắng: "Tiền lương của anh em chưa bao giờ hỏi đến, hôm nay mới biết năm mươi đồng trong đó đều đưa cho người phụ nữ này, anh gọi đây là hiểu lầm?"
Người chồng tốt của cô, nhường nhà cưới vừa mới kết hôn cho người phụ nữ khác ở, tiền lương sáu mươi đồng một tháng thì năm mươi đồng đưa cho người phụ nữ khác, còn gọi là hiểu lầm sao?
Lục Tri Hành thấy cô làm ầm ĩ, xung quanh càng ngày càng đông người, hít sâu một hơi: "Đồng chí Tạ Vân Thư tinh thần không bình thường, trước tiên đưa cô ấy đến bệnh viện bình tĩnh lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.