Trọng Sinh Tối Cường Thanh Tiên Tôn
Chương 20: Giải quyết phiền phức
Tà Liên
17/12/2021
Việc Diệp Thanh tiêu thất tại chỗ rồi lại xuất hiện trước mắt đám người này khiến cả đám nổi cả da gà lên.
Ai ai cũng có suy nghĩ muốn trốn chạy, không muốn đứng ở đây chịu chết như cái tên ngu dốt kia trực tiếp chạy lên rồi bị Diệp Thanh miểu sát tại chỗ.
Đặc biệt hơn chính là thanh niên bị Diệp Thanh phế đi đan điền, giờ đây hắn cũng chỉ là một người bình thường, đã không thể tập võ tu võ được nữa nên mức độ ảnh hưởng từ sát ý toát ra bởi Diệp Thanh sẽ nặng hơn những người khác.
Thân thể thanh niên trực tiếp ngã khụy tại chỗ, hai chân mềm nhũn ra, không còn sức lực để chạy hay gào lên kêu cứu.
Mà trong mắt Diệp Thanh lúc này nhìn đám người kia như nhìn những con kiến đồng dạng, thực lực tuyệt đối nghiền nát hết thảy.
Loại cảm giác này khiến hắn cũng vui sướng hơn, chỉ có thực lực cường đại mới khiến hắn cảm nhận được sự an toàn mà chấn áp hết thảy địch nhân.
Diệp Thanh đến gần từng người một, trực tiếp một quyền đánh thẳng vào mặt của đám người kia.
Ai nấy cũng gục ngã tại chỗ, lăn lội trên đất như một con giun bị chặt đứt một dạng.
Từng tiếng đau đơn vang lên, ai nấy cũng có cảm giác bản thân có phải hay không tới gần cái chết.
Duy chỉ có thanh niên ngã gục kia là vẫn chưa bị đánh.
Dù sao Diệp Thanh cũng định giữ lại một đứa để tìm ra hắc thủ sau màn, xong sau đó lại tiếp tục tru sát, tránh đêm dài lắm mộng.
Theo thời gian, đám người đã bị Diệp Thanh đánh gục tại chỗ trực tiếp ngất đi, thoát khỏi sự đau đớn vô tận.
Diệp Thanh đến từng người một, trực tiếp dùng một ngón tay, ngưng tụ ra một tia kiếm khí.
Kiếm khí này chính là kiếm khí mà hắn dùng kinh nghiệm có từ tiền thế để ngưng tụ lại, Diệp Thanh chỉ dùng kiếm khí này khi có trường hợp khẩn cấp cần dùng, dù sao đây cũng một trong những át chủ bài để bảo mệnh nếu tình trạng gặp phải một người có tu vi cao hơn hắn một bậc.
Tích tụ kiếm khí xong, Diệp Thanh đến từng người một dưới mặt đất, trực tiếp tìm đến mệnh môn của bọn họ.
Đâm một kiếm vào mệnh môn, từng người từng người ra đi trong sự yên tĩnh, không còn một âm thanh nào vang lên dù chỉ là một tiếng thét trước khi bị giết của đám người kia.
Vừa tru sát, Diệp Thanh vừa lẩm bẩm: "Kiếp sau có làm người thì sống đàng hoàng một chút, một thân oán khí lệ khí này của các ngươi không sớm không muộn cũng phải đi Hoàng Tuyền, ta tiễn các ngươi đi trước một bước vậy."
Câu nói này trực tiếp lọt vào tai của thanh niên kia.
Nghe xong Diệp Thanh nói, thanh niên kia càng thêm sợ hãi Diệp Thanh hơn nữa, hắn đâu có nghĩ qua Diệp Thanh sẽ có bực này sát lục.
Dù cho tuy hắn hay bắt nạt người khác nhưng cũng chưa từng giết người qua ai cả chứ nói chi là giết người mà tâm lại còn nhàn hạ nhưng Diệp Thanh ngay lúc này.
Thêm việc nụ cười của Diệp Thanh từ đầu đến cuối đều lọt vào ánh mắt của thanh niên kia, nụ cười này khiến hắn cảm nhận được Diệp Thanh là một tôn sát thần, từ đầu đến cuối toàn thân toát ra một khí tức nguy hiểm.
Diệp Thanh làm xong hết thảy giải quyết phiền phức, hắn quay sang thanh niên đang gục trên mặt đất kia, hắn thu lại nụ cười của mình, thu lại toàn bộ sát khí và sát ý bản thân tỏa ra lúc nãy.
Hắn trực tiếp lại gần thanh niên kia, vừa đi vừa nói:
"Hội trưởng câu lạc bộ võ thuật, một người kiêu ngạo, ở trong trường lúc nào cũng tìm bổn tọa 'luyện tay', giờ đây có hay không bổn tọa dùng ngươi để 'luyện tay' một chút."
Lời nói này lọt thẳng vào tai của thanh niên kia, hắn vẫn không thể mở miệng ra được vì hắn luôn có cảm giác có thứ gì đó nghẹn lại cổ họng của mình.
Sau một lúc lâu hắn mới có thể mở miệng ra, giọng nói run lẩy bẩy nói:
"Diệp thiếu, tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyên làm trâu làm ngựa cho Diệp thiếu sai bảo."
Diệp Thanh thấy vậy cũng nói: "Không tệ, chỉ cần ngươi nói ra người đứng sau mấy người này làm ai, ở đâu, chí ít ta còn suy nghĩ lại."
Nghe thấy Diệp Thanh không có ý tứ giết mình, thanh niên to con cũng thở dài, sau sắp xếp lại câu từ.
"Diệp thiếu, người đứng sau những người kia tên Trần Hổ, danh Hổ ca, là người của hắc đạo, hiện đang ở quán Dạ Bar, phòng số 11 tầng 2, nghe nói hắn có liên quan một ít tới Hồng Gia."
"Không tệ, thông tin khá hữu dụng."
"Vậy..."
Không đợi thanh niên to con kia nói xong, Diệp Thanh trực tiếp huy động kiếm chỉ một điểm vào mi tâm của thanh niên to con kia.
Nét mặt của thanh niên to con lúc này sửng sốt nhưng sau đó chính là chết không thể nhắm mắt.
Diệp Thanh quả quyết trực tiếp tru sát thanh niên to con này mà không cần lời tiếp theo của hắn.
"Ta chỉ nói suy nghĩ lại, nhưng là suy nghĩ lại xem để ngươi dẫn ta đi tìm cái tên gọi là Hổ ca kia hay là để ngươi nói ra thông tin đối với ta hữu ích chưa ta chưa từng nói sẽ để ngươi sống cả."
Lời này lọt vào tai thanh niên kia nhưng hắn cũng chẳng thể phản kháng hay thể hiện cảm xúc vì dù sao hắn cũng đã chết ngay khi Diệp Thanh nói đến từ cuối cùng.
Làm xong ở đây hết thảy, Diệp Thanh trực tiếp tại mỗi người trên thân xóa đi toàn bộ những chi tiết có liên quan tới hắn, những dấu vân tay hay dấu chân ngay tại đó hắn cũng xóa đi tất thảy.
Hắn cũng đã liên hệ với mẹ của hắn, kêu rằng sẽ về trễ một tí.
Giải quyết xong tất cả phiền phức, Diệp Thanh trực tiếp tìm hiểu địa chỉ Dạ Bar, hắn cũng không có ý định kêu xe để tránh lưu lại dấu vết.
Diệp Thanh trực tiếp dùng thân pháp đi thẳng đến Dạ Bar, tìm đến vị trí nơi mà Trần Hổ đang ngồi ở trong đó.
Hắn không muốn hỏi nhân viên ở đây để tránh lưu lại nhân dạng, Diệp Thanh tránh né từng cái máy quay an ninh, trực tiếp đi đến trước cửa phòng 11.
Ở trước cửa có hai thân ảnh to lớn, hai thân ảnh chuyên canh giữ cửa nhằm ngăn chặn bất kì một ai làm phiền Trần Hổ vui đùa.
Diệp Thanh không kiêng nể gì, trực tiếp đến gần đo, hai thân ảnh đó cũng đã thấy Diệp Thanh đi đến gần nơi này.
Không đợi Diệp Thanh đến gần, một trong hai người lên tiếng đối với Diệp Thanh:
"Dừng lại, người tới là ai, có mục đích gì."
Diệp Thanh dù có nghe được cái thanh âm kia cũng không có ngừng lại, hắn vọt lên phía trước trực tiếp dùng quyền đánh thẳng vào ngực của hai người kia.
Hai người còn chưa kịp hành động phòng thủ nào thì trực tiếp bị Diệp Thanh dùng song quyền đánh thẳng vào tim khiến tim của cả hai người ngừng đập.
Diệp Thanh đã dùng tới Nhất Ngưu Chi Lực trong 【Man Ngưu Chi Lực】để giải quyết hai tên thủ vệ ở đây, hắn cũng chẳng có nhiều cảm xúc làm gì vì dù sao hắn đến cũng là giải quyết tận gốc, tránh cho sau này phiền phức lại tới.
Giải quyết xong hai tên, Diệp Thanh không có thể hiện ta đây mạnh mẽ mà đạp cửa đi vào, cái trang bức này với hắn không có hợp nhau vì dù sao hắn cũng chẳng phải mấy kẻ mang danh nhân vật chính.
Diệp Thanh lấy ra một cái khăn, hắn dùng nó để nắm lấy tay nắm cửa nhằm không lưu lại dấu vân tay.
Đẩy cửa đi vào, trong mắt Diệp Thanh trực tiếp hiện ra hai nam hai nữ, hai nữ thì đang ngồi bồi tiếp một nam, điều này nói với Diệp Thanh rằng hắn chính là người tên Hổ ca.
Diệp Thanh vừa đi vào cũng khiến bầu không khí im lặng dần, sự suất hiện của Diệp Thanh cũng khiến cho Trần Hổ thêm ngạc nhiên.
Làm sao lại có một thiêu niên đi vào đây, hai tên bên ngoài đâu, đây cũng là những gì mà Trần Hổ đang suy nghĩ ngay lúc này.
Không do dự, Diệp Thanh lên tiếng:
"Ai là Hổ ca ?".
Một câu nói này của Diệp Thanh khiến Trần Hổ trấn định lại, hắn cũng đã hiểu là có người đến tìm hắn gây sự.
Trần Hổ đuổi hai nữ ở hai bên ra ngoài, đứng dậy, hắn bỗng nhiên toát ra khí tức cường đại khiến những người trong phòng lúc này ngoại trừ Diệp Thanh cũng phải sợ hãi.
'Dẫn Khí Cảnh tam tầng sơ kì, cũng có chút môn đạo.'
Đây là suy nghĩ trong đầu Diệp Thanh, nếu hắn không lên Dẫn Khí Cảnh tứ tầng trung kì thì có khi hắn cũng phải mất khá nhiều thời gian để giải quyết Trần Hổ.
Trần Hổ đứng hiên ngang, khí chất thể hiện bá khí tự cao tự đại hỏi Diệp Thanh:
"Ngươi là ai, đến đây mục đích gì."
Diệp Thanh đáp lại Trần Hổ, nói: "Diệp Thanh, không phải ngươi phái một đám phế vật đến phế ta sao, chắc cái tên kia cũng chẳng thèm đưa chân dung của ta cho ngươi xem đâu nhỉ."
Lời nói này lọt vào tai của Trần Hổ khiến hắn không khỏi ngạc nhiên khi biết thiếu niên trước mắt này là người mà cái thanh niên to con kia cầu hắn đem người đi giải quyết phiền phức cho thanh niên to con đó.
Trần Hổ cũng đáp lại Diệp Thanh nhưng lần này mang vẻ nặng nề hơn.
"Ngươi là Diệp Thanh, nếu ngươi đã ở đây chắc ngươi cũng đập cho đám kia một trận rồi nhỉ."
Diệp Thanh cũng không câu nệ mà nói thật ra ngay tại chỗ.
"Không, ta trực tiếp giết tại chỗ, kẻ có thù với ta thì phải chết, kẻ không có giá trị lợi dụng thì cũng phải chết, chung quy ai nghịch ta thì phải chết."
"A"
Một tràng âm thanh vang lên, toàn thể hai nam tử bao gồm Trần Hổ cũng hả hốc mồm ra, họ cũng không tin một thiếu niên trước mắt như thế nào lại ngạo khí như vậy.
"Liền ngươi một người giết hết bọn chúng, ngươi không sợ bản thân lên phường uống trà à."
Trần Hổ hỏi trong nghi hoặc, dù sao đi nữa đám tiểu đệ của hắn cũng toàn là Nội Kình võ giả chứ không phải đám phàm nhân bình thường.
"Đúng vậy, chỉ một mình ta."
Diệp Thanh cũng không do dự gì đáp lại, hắn cũng phải sợ làm gì.
Chợt, cũng chẳng đợi cho hai nam tử kia làm cái gì, Diệp Thanh trực tiếp dẫn động linh khí tại hai bàn tay, Nhất Ngưu Chi Lực đã đầy đủ, hắn muốn giải quyết nhanh nhất có thể rồi còn phải về nhà nữa.
Ai ai cũng có suy nghĩ muốn trốn chạy, không muốn đứng ở đây chịu chết như cái tên ngu dốt kia trực tiếp chạy lên rồi bị Diệp Thanh miểu sát tại chỗ.
Đặc biệt hơn chính là thanh niên bị Diệp Thanh phế đi đan điền, giờ đây hắn cũng chỉ là một người bình thường, đã không thể tập võ tu võ được nữa nên mức độ ảnh hưởng từ sát ý toát ra bởi Diệp Thanh sẽ nặng hơn những người khác.
Thân thể thanh niên trực tiếp ngã khụy tại chỗ, hai chân mềm nhũn ra, không còn sức lực để chạy hay gào lên kêu cứu.
Mà trong mắt Diệp Thanh lúc này nhìn đám người kia như nhìn những con kiến đồng dạng, thực lực tuyệt đối nghiền nát hết thảy.
Loại cảm giác này khiến hắn cũng vui sướng hơn, chỉ có thực lực cường đại mới khiến hắn cảm nhận được sự an toàn mà chấn áp hết thảy địch nhân.
Diệp Thanh đến gần từng người một, trực tiếp một quyền đánh thẳng vào mặt của đám người kia.
Ai nấy cũng gục ngã tại chỗ, lăn lội trên đất như một con giun bị chặt đứt một dạng.
Từng tiếng đau đơn vang lên, ai nấy cũng có cảm giác bản thân có phải hay không tới gần cái chết.
Duy chỉ có thanh niên ngã gục kia là vẫn chưa bị đánh.
Dù sao Diệp Thanh cũng định giữ lại một đứa để tìm ra hắc thủ sau màn, xong sau đó lại tiếp tục tru sát, tránh đêm dài lắm mộng.
Theo thời gian, đám người đã bị Diệp Thanh đánh gục tại chỗ trực tiếp ngất đi, thoát khỏi sự đau đớn vô tận.
Diệp Thanh đến từng người một, trực tiếp dùng một ngón tay, ngưng tụ ra một tia kiếm khí.
Kiếm khí này chính là kiếm khí mà hắn dùng kinh nghiệm có từ tiền thế để ngưng tụ lại, Diệp Thanh chỉ dùng kiếm khí này khi có trường hợp khẩn cấp cần dùng, dù sao đây cũng một trong những át chủ bài để bảo mệnh nếu tình trạng gặp phải một người có tu vi cao hơn hắn một bậc.
Tích tụ kiếm khí xong, Diệp Thanh đến từng người một dưới mặt đất, trực tiếp tìm đến mệnh môn của bọn họ.
Đâm một kiếm vào mệnh môn, từng người từng người ra đi trong sự yên tĩnh, không còn một âm thanh nào vang lên dù chỉ là một tiếng thét trước khi bị giết của đám người kia.
Vừa tru sát, Diệp Thanh vừa lẩm bẩm: "Kiếp sau có làm người thì sống đàng hoàng một chút, một thân oán khí lệ khí này của các ngươi không sớm không muộn cũng phải đi Hoàng Tuyền, ta tiễn các ngươi đi trước một bước vậy."
Câu nói này trực tiếp lọt vào tai của thanh niên kia.
Nghe xong Diệp Thanh nói, thanh niên kia càng thêm sợ hãi Diệp Thanh hơn nữa, hắn đâu có nghĩ qua Diệp Thanh sẽ có bực này sát lục.
Dù cho tuy hắn hay bắt nạt người khác nhưng cũng chưa từng giết người qua ai cả chứ nói chi là giết người mà tâm lại còn nhàn hạ nhưng Diệp Thanh ngay lúc này.
Thêm việc nụ cười của Diệp Thanh từ đầu đến cuối đều lọt vào ánh mắt của thanh niên kia, nụ cười này khiến hắn cảm nhận được Diệp Thanh là một tôn sát thần, từ đầu đến cuối toàn thân toát ra một khí tức nguy hiểm.
Diệp Thanh làm xong hết thảy giải quyết phiền phức, hắn quay sang thanh niên đang gục trên mặt đất kia, hắn thu lại nụ cười của mình, thu lại toàn bộ sát khí và sát ý bản thân tỏa ra lúc nãy.
Hắn trực tiếp lại gần thanh niên kia, vừa đi vừa nói:
"Hội trưởng câu lạc bộ võ thuật, một người kiêu ngạo, ở trong trường lúc nào cũng tìm bổn tọa 'luyện tay', giờ đây có hay không bổn tọa dùng ngươi để 'luyện tay' một chút."
Lời nói này lọt thẳng vào tai của thanh niên kia, hắn vẫn không thể mở miệng ra được vì hắn luôn có cảm giác có thứ gì đó nghẹn lại cổ họng của mình.
Sau một lúc lâu hắn mới có thể mở miệng ra, giọng nói run lẩy bẩy nói:
"Diệp thiếu, tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyên làm trâu làm ngựa cho Diệp thiếu sai bảo."
Diệp Thanh thấy vậy cũng nói: "Không tệ, chỉ cần ngươi nói ra người đứng sau mấy người này làm ai, ở đâu, chí ít ta còn suy nghĩ lại."
Nghe thấy Diệp Thanh không có ý tứ giết mình, thanh niên to con cũng thở dài, sau sắp xếp lại câu từ.
"Diệp thiếu, người đứng sau những người kia tên Trần Hổ, danh Hổ ca, là người của hắc đạo, hiện đang ở quán Dạ Bar, phòng số 11 tầng 2, nghe nói hắn có liên quan một ít tới Hồng Gia."
"Không tệ, thông tin khá hữu dụng."
"Vậy..."
Không đợi thanh niên to con kia nói xong, Diệp Thanh trực tiếp huy động kiếm chỉ một điểm vào mi tâm của thanh niên to con kia.
Nét mặt của thanh niên to con lúc này sửng sốt nhưng sau đó chính là chết không thể nhắm mắt.
Diệp Thanh quả quyết trực tiếp tru sát thanh niên to con này mà không cần lời tiếp theo của hắn.
"Ta chỉ nói suy nghĩ lại, nhưng là suy nghĩ lại xem để ngươi dẫn ta đi tìm cái tên gọi là Hổ ca kia hay là để ngươi nói ra thông tin đối với ta hữu ích chưa ta chưa từng nói sẽ để ngươi sống cả."
Lời này lọt vào tai thanh niên kia nhưng hắn cũng chẳng thể phản kháng hay thể hiện cảm xúc vì dù sao hắn cũng đã chết ngay khi Diệp Thanh nói đến từ cuối cùng.
Làm xong ở đây hết thảy, Diệp Thanh trực tiếp tại mỗi người trên thân xóa đi toàn bộ những chi tiết có liên quan tới hắn, những dấu vân tay hay dấu chân ngay tại đó hắn cũng xóa đi tất thảy.
Hắn cũng đã liên hệ với mẹ của hắn, kêu rằng sẽ về trễ một tí.
Giải quyết xong tất cả phiền phức, Diệp Thanh trực tiếp tìm hiểu địa chỉ Dạ Bar, hắn cũng không có ý định kêu xe để tránh lưu lại dấu vết.
Diệp Thanh trực tiếp dùng thân pháp đi thẳng đến Dạ Bar, tìm đến vị trí nơi mà Trần Hổ đang ngồi ở trong đó.
Hắn không muốn hỏi nhân viên ở đây để tránh lưu lại nhân dạng, Diệp Thanh tránh né từng cái máy quay an ninh, trực tiếp đi đến trước cửa phòng 11.
Ở trước cửa có hai thân ảnh to lớn, hai thân ảnh chuyên canh giữ cửa nhằm ngăn chặn bất kì một ai làm phiền Trần Hổ vui đùa.
Diệp Thanh không kiêng nể gì, trực tiếp đến gần đo, hai thân ảnh đó cũng đã thấy Diệp Thanh đi đến gần nơi này.
Không đợi Diệp Thanh đến gần, một trong hai người lên tiếng đối với Diệp Thanh:
"Dừng lại, người tới là ai, có mục đích gì."
Diệp Thanh dù có nghe được cái thanh âm kia cũng không có ngừng lại, hắn vọt lên phía trước trực tiếp dùng quyền đánh thẳng vào ngực của hai người kia.
Hai người còn chưa kịp hành động phòng thủ nào thì trực tiếp bị Diệp Thanh dùng song quyền đánh thẳng vào tim khiến tim của cả hai người ngừng đập.
Diệp Thanh đã dùng tới Nhất Ngưu Chi Lực trong 【Man Ngưu Chi Lực】để giải quyết hai tên thủ vệ ở đây, hắn cũng chẳng có nhiều cảm xúc làm gì vì dù sao hắn đến cũng là giải quyết tận gốc, tránh cho sau này phiền phức lại tới.
Giải quyết xong hai tên, Diệp Thanh không có thể hiện ta đây mạnh mẽ mà đạp cửa đi vào, cái trang bức này với hắn không có hợp nhau vì dù sao hắn cũng chẳng phải mấy kẻ mang danh nhân vật chính.
Diệp Thanh lấy ra một cái khăn, hắn dùng nó để nắm lấy tay nắm cửa nhằm không lưu lại dấu vân tay.
Đẩy cửa đi vào, trong mắt Diệp Thanh trực tiếp hiện ra hai nam hai nữ, hai nữ thì đang ngồi bồi tiếp một nam, điều này nói với Diệp Thanh rằng hắn chính là người tên Hổ ca.
Diệp Thanh vừa đi vào cũng khiến bầu không khí im lặng dần, sự suất hiện của Diệp Thanh cũng khiến cho Trần Hổ thêm ngạc nhiên.
Làm sao lại có một thiêu niên đi vào đây, hai tên bên ngoài đâu, đây cũng là những gì mà Trần Hổ đang suy nghĩ ngay lúc này.
Không do dự, Diệp Thanh lên tiếng:
"Ai là Hổ ca ?".
Một câu nói này của Diệp Thanh khiến Trần Hổ trấn định lại, hắn cũng đã hiểu là có người đến tìm hắn gây sự.
Trần Hổ đuổi hai nữ ở hai bên ra ngoài, đứng dậy, hắn bỗng nhiên toát ra khí tức cường đại khiến những người trong phòng lúc này ngoại trừ Diệp Thanh cũng phải sợ hãi.
'Dẫn Khí Cảnh tam tầng sơ kì, cũng có chút môn đạo.'
Đây là suy nghĩ trong đầu Diệp Thanh, nếu hắn không lên Dẫn Khí Cảnh tứ tầng trung kì thì có khi hắn cũng phải mất khá nhiều thời gian để giải quyết Trần Hổ.
Trần Hổ đứng hiên ngang, khí chất thể hiện bá khí tự cao tự đại hỏi Diệp Thanh:
"Ngươi là ai, đến đây mục đích gì."
Diệp Thanh đáp lại Trần Hổ, nói: "Diệp Thanh, không phải ngươi phái một đám phế vật đến phế ta sao, chắc cái tên kia cũng chẳng thèm đưa chân dung của ta cho ngươi xem đâu nhỉ."
Lời nói này lọt vào tai của Trần Hổ khiến hắn không khỏi ngạc nhiên khi biết thiếu niên trước mắt này là người mà cái thanh niên to con kia cầu hắn đem người đi giải quyết phiền phức cho thanh niên to con đó.
Trần Hổ cũng đáp lại Diệp Thanh nhưng lần này mang vẻ nặng nề hơn.
"Ngươi là Diệp Thanh, nếu ngươi đã ở đây chắc ngươi cũng đập cho đám kia một trận rồi nhỉ."
Diệp Thanh cũng không câu nệ mà nói thật ra ngay tại chỗ.
"Không, ta trực tiếp giết tại chỗ, kẻ có thù với ta thì phải chết, kẻ không có giá trị lợi dụng thì cũng phải chết, chung quy ai nghịch ta thì phải chết."
"A"
Một tràng âm thanh vang lên, toàn thể hai nam tử bao gồm Trần Hổ cũng hả hốc mồm ra, họ cũng không tin một thiếu niên trước mắt như thế nào lại ngạo khí như vậy.
"Liền ngươi một người giết hết bọn chúng, ngươi không sợ bản thân lên phường uống trà à."
Trần Hổ hỏi trong nghi hoặc, dù sao đi nữa đám tiểu đệ của hắn cũng toàn là Nội Kình võ giả chứ không phải đám phàm nhân bình thường.
"Đúng vậy, chỉ một mình ta."
Diệp Thanh cũng không do dự gì đáp lại, hắn cũng phải sợ làm gì.
Chợt, cũng chẳng đợi cho hai nam tử kia làm cái gì, Diệp Thanh trực tiếp dẫn động linh khí tại hai bàn tay, Nhất Ngưu Chi Lực đã đầy đủ, hắn muốn giải quyết nhanh nhất có thể rồi còn phải về nhà nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.