Trọng Sinh Tối Cường Thanh Tiên Tôn
Chương 17: Luyện đan
Tà Liên
17/12/2021
Thời gian trôi qua.
Diệp Thanh cùng với Hưng Mạc lái xe đã đến gần khu của Hồng Gia.
Hưng Mạc trực tiếp lái xe vào bên trong, đi qua kiểm tra của trạm canh gác.
Bởi vì nguyên cớ Hưng Mạc nói với bảo vệ canh gác rằng Diệp Thanh là khách của Hồng lão nên mới được cho đi qua nhanh như vậy, bằng không thì vẫn phải xuất trình giấy tờ chứng thực thân phận thì mới có thể cho qua.
Ngay khi vừa vào trong, Hưng Mạc đã giải thích một tí về sự tình của Hồng Gia, trong đó có nguyên nhân vì sao Hồng Uyển Nhi lại bị ám thương như vậy.
Như trước kia hiểu một phần, Diệp Thanh biết được trước đó một tháng từng diễn ra cái gọi là Võ Đạo Đại Hội, đại hội diễn ra mười một lần, cũng là lúc đó Hồng Gia tham dự đại hội cũng như để Hồng Uyển Nhi lên võ đài ứng chiến với một thiên kiêu đồng lứa bị đánh bại tại chỗ.
Vị thiên kiêu đó dùng Thái Âm Chi Lực xuất một chưởng hướng về Hồng Uyển Nhi khiến nàng ta thụ thương dẫn đến khí tức trong thể nội tán loạn không thể ổn định lại được, rất nhiều danh y thần y đều lắc dầu không thể chữa trị được.
Hưng Mạc dẫn Diệp Thanh từng bước tiến về trạch viện, nơi mà Hồng Nguyên Sinh và Hồng Uyển Nhi đang đứng chờ.
"Diệp tiên sinh, phía trước chính là trạch viện nơi lão gia cũng như tiểu thư đứng chờ ở đó."
Diệp Thanh chỉ đáp lại một tiếng "ừm" chứ chẳng nói gì thêm, dù sao mấy thứ này trong mắt hắn chỉ như sân chơi nhỏ mà thôi.
Đi được vào bước, hắn thấy được phương xa là Hồng Nguyên Sinh và Hồng Uyển Nhi đang đứng chờ phía trước và bên cạnh là...mấy lão già.
Điều này khiến Diệp Thanh ngẩn người tại chỗ, hắn không nghĩ tới vậy motip 'sáo lộ' vẫn có thể bám đến mức này dù cho hắn đã thay đổi một vài thứ nho nhỏ.
Vừa bước đến gần, Diệp Thanh cũng chỉ chào một tiếng, chẳng quan tâm mấy lão già kia làm gì, thân tâm của hắn đã có 6 thành chắc chắn bản thân lại rơi vào trang bức vả mặt một đám người.
Mấy lão giả kia cũng chẳng quan tâm thái độ của Diệp Thanh làm gì, thứ họ quan tâm chính là nửa phối phương còn lại trong tay của Diệp Thanh, phương thuốc do Diệp Thanh đưa khiến họ hết sức chú ý, mỗi loại dược liệu đều có thể trung hòa cho nhau nhưng vì chỉ là một nửa nên dù đã vò đầu bứt tai cũng khiến đám lão giả này không thể tạo ra nửa phối phương còn lại.
Một lão giả trong đó lên tiếng đầu tiên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà cả đám lão giả đang muốn được giải đáp.
"Chào Diệp tiên sinh, lão phu họ Lương tên Khanh Tử, ta là viện trưởng của một trường đại học y học, không biết có thể hay không phiền tiên sinh giải đáp về phương thuốc do tiên sinh ghi lại được hay không ?".
"Đúng vậy", "Đúng vậy".
Lão giả lên tiếng đầu tiên chính là Lương Khanh Tử, là viện trưởng của một đại học y học có tiếng ở Tây Vực, lão năm nay đã hơn 70 tuổi, mái tóc đã gần bạc trắng nhưng vẫn có vài sợi tóc đen, khuôn mặt phúc hậu, chòm râu dài hơn ba đốt ngón tay.
Thấy vậy, Diệp Thanh cũng đáp lại đầy trịnh trọng, dù sao trước mắt hắn cũng là một lão giả, cũng không thể hành sự giống với lúc gặp Hồng Nguyên Sinh được, hắn chắp tay hướng về Lương Khanh Tử rồi đáp:
"Chào Lương viện trưởng, ta gọi Diệp Thanh, cái danh tiên sinh thì không hợp cho lắm nên mong viện trưởng cứ gọi ta Diệp Thanh cũng được, về phương thuốc vì vào trong, khi đó tại hạ sẽ giải thích cặn kẽ."
Diệp Thanh vừa dứt lời, đám lão giả cũng gật nhẹ một cái rồi nhìn về phía Hồng Nguyên Sinh bọn người.
Hồng Nguyên Sinh cảm nhận được ánh mắt của đám lão bằng hữu liền trực tiếp một tiếng "mời vào" với Diệp Thanh và nhóm người Lương Khanh Tử.
Cả đám người vừa bước vào, Diệp Thanh ngay lập tức đã giải thích một phần tác dụng của phương thuốc, tác dụng này là dùng Thái Dương Chi Lực có trong thuốc để bồi bổ cũng như ổn định cho những ai mất cân bằng âm dương như âm thịnh dương suy.
Một lần giải thích này càng khiến cả đám lão giả ngạc nhiên hơn chính là các điều chế khắc nghiệt, chỉ có võ giả mới có thể điều chế được, còn lại không thể điều chế theo thông thường.
"Nói vậy, phương thuốc này có thể chữa khỏi nha đầu Uyển Nhi cũng như bồi bổ cơ thể."
Một lão giả lên tiếng hỏi về phía Diệp Thanh.
"Đúng vậy".
Diệp Thanh đáp lời đơn giản, nhưng nào có đơn giản như vậy, tác dụng này là hắn bịa ra thôi, Bồi Nguyên Đan chỉ bổ sung nguyên khí cũng như tăng lượng chân khí thể nội lên, hắn không ghi phối phương của Tụ Khí Đan vì sẽ dẫn đến nghi ngờ không đáng có, dù sao thì hắn vẫn muốn bản thân là người được lợi nhiều nhất chứ không phải đám người này.
"Tiểu huynh đệ thấy sao nếu bán phối phương cho bọn ta, bọn ta sẽ trả cái giá thích hợp, 100 vạn, thấy sao ?".
Một lão giả khác lên tiếng, lão nhìn ra được tiềm lực của phối phương này, dùng phối phương này lão có thể lợi dụng nó cho nhiều mục đích khác nhau.
Cả đám người nhìn về phía lão giả lên tiếng lúc nãy, trong tâm họ thầm chửi mắng lão giả đó.
'Lão hồ ly, còn muốn ăn miễn phí sao'.
Đến cả Diệp Thanh cũng thầm chửi lão giả lúc nãy, hắn trực tiếp cự tuyệt tại chỗ.
'Lão hồ ly kia tưởng bổn tọa ngu chắc, 100 vạn mà cũng muốn cái đan phương này của bổn tọa, bổn tọa tự chỉnh sửa lại cái đan phương này, há có thể để cho lũ các ngươi chiếm tiện nghi'.
Lão giả kia thấy vậy cũng chỉ thở dài một tiếng, dù sao Hồng Nguyên Sinh vẫn còn ở đây, lão cũng phải bán ít mặt mũi cho Hồng Gia để tránh gây xung đột với Hồng Gia sau này.
Thấy cũng chẳng còn sự tình gì nửa, Diệp Thanh tiếp tục lên tiếng đối với người Hồng Gia:
"Đưa phương thuốc lúc đó ra đây, ta tiếp tục viết nửa còn lại, ta sẽ không viết tỉ lệ ra sao, nhưng các ngươi có thể tìm được bao nhiêu là tùy vào sự tình của các ngươi."
Diệp Thanh vừa nói xong thì đám người Hồng Nguyên Sinh trực tiếp đưa phương thuốc cho Diệp Thanh, hắn vừa viết xong thì đưa lại cho đám người Hồng Gia.
Đám người Hồng Gia vừa nhìn xong liền lập tức đi tìm dược liệu ngay lập tức, vì đã có một nửa rồi nên nửa còn lại cũng trong thời gian có thể tìm được.
...
Nửa canh giờ sau, toàn bộ dược liệu đã được tìm đầy đủ, với nội tình của Hồng Gia thì đống dược liệu này không là gì cả.
Diệp Thanh hài lòng với tốc độ làm việc của Hồng Gia, quay sang nói với Hồng Nguyên Sinh một câu: "Hãy nhớ trước đó ta từng nói, đây là giao dịch, ta luyện chế ra, ngươi phải đáp ứng điều kiện ta đề ra, giờ chuẩn bị cho ta một căn phòng, một cái ấm sắc thuốc, ta ở bên trong, không một ai được nhìn hay làm phiền ta, hiểu chưa ?"
"Lão phu hiểu rõ, còn mong tiểu huynh đệ nhanh chóng sắc thuốc."
Hồng Nguyên Sinh hiểu ý của Diệp Thanh, hắn cũng phải chấp nhận do Diệp Thanh đề ra, dù sao căn cơ của Hồng Gia cho đến nay cũng lấy chữ tín làm đầu, trên giang hồ hay thương trường cũng không thể thất hứa được.
Hồng Uyển Nhi ở một bên bị gia gia mình cấm không cho lên tiếng, tránh cho Diệp Thanh đổi ý không muốn tiếp tục nữa mà rời đi, dù sao một vị Ngoại Kình võ giả muốn rời đi trong thoáng chốc cũng là rất dễ dàng.
Mọi thứ chuẩn bị xong, Diệp Thanh trực tiếp đem tất cả dược liệu cùng ấm sắc thuốc toàn bộ đem vào một căn phòng được Hồng Gia chuẩn bị sẵn, hắn kiểm tra xung quanh không có máy quay lén hành động của hắn.
Diệp Thanh an tâm luyện chế, hắn phân chia tổng thể toàn bộ dược liệu ra hai phần, phần sắc thuốc chiếm 4 thành, còn lại hắn luyện chế Bồi Nguyên Đan.
Bốn thành kia hắn bỏ vào ấm sắc thuốc, trực tiếp sắc lên, với hắn thì công đoạn cuối mới quan trọng, còn lại không quan trọng.
Phần còn lại Diệp Thanh trực tiếp cách không luyện đan, trực tiếp luyện ra vài viên tiểu Bồi Nguyên Đan, vì linh khí trong cơ thể có hạn nên hắn trực tiếp dùng bản thân làm trận nhãn của tiểu Tụ Linh Trận, lần này sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể của hắn, toàn bộ linh khí thu thập được trực tiếp luyện đan.
Linh khí trong cơ thể Diệp Thanh lại tiêu hao 3 thành, lúc này hắn có vẻ khá mệt nhưng cũng coi như hoàn thành luyện chế tiểu Bồi Nguyên Đan.
Giai đoạn sắc thuốc sắp xong, hắn trực tiếp bỏ một viên tiểu Bồi Nguyên Đan vào ấm sắc, dược lực hòa tan nhanh chóng cùng với linh khí nồng đậm trong đó trực tiếp tỏa ra mùi hương thuốc đủ khiến một người đang trong thể trạng yếu cũng phải đứng dậy tỉnh táo lại.
Diệp Thanh hài lòng với những gì bản thân làm, trực tiếp phục dụng hơn mười viên tiểu Bồi Nguyên Đan trong mười lăm viên đan dược.
Diệp Thanh vận chuyển tâm pháp, trực tiếp bước vào Dẫn Khí Cảnh tứ tầng trung kì, cánh sen thứ tư cũng đã tạo nên khuôn mẫu.
Thoát khỏi trạng thái tu luyện, một ngụm trọc khí từ miệng Diệp Thanh thở ra, cảnh giới hiện giờ của hắn đã tiến vào Dẫn Khí Cảnh tứ tầng, luyện thể cảnh giới vẫn như cũ tại Ngân Quang Cảnh sơ kì nhưng hắn không lo lắng.
"Thuốc sắp xong rồi, cũng nên đem thuốc đổ ra rồi đưa cho đám người thôi, cũng nên chuẩn bị điều kiện nữa."
Diệp Thanh thì thào nói chuyện mà ngay lúc này một cỗ hương thuốc xông thẳng ra khỏi căn phòng, khiến cho đám người Hồng Nguyên Sinh trực tiếp cảm giác được thân thể trở nên thải mái đến lạ thường.
Diệp Thanh cùng với Hưng Mạc lái xe đã đến gần khu của Hồng Gia.
Hưng Mạc trực tiếp lái xe vào bên trong, đi qua kiểm tra của trạm canh gác.
Bởi vì nguyên cớ Hưng Mạc nói với bảo vệ canh gác rằng Diệp Thanh là khách của Hồng lão nên mới được cho đi qua nhanh như vậy, bằng không thì vẫn phải xuất trình giấy tờ chứng thực thân phận thì mới có thể cho qua.
Ngay khi vừa vào trong, Hưng Mạc đã giải thích một tí về sự tình của Hồng Gia, trong đó có nguyên nhân vì sao Hồng Uyển Nhi lại bị ám thương như vậy.
Như trước kia hiểu một phần, Diệp Thanh biết được trước đó một tháng từng diễn ra cái gọi là Võ Đạo Đại Hội, đại hội diễn ra mười một lần, cũng là lúc đó Hồng Gia tham dự đại hội cũng như để Hồng Uyển Nhi lên võ đài ứng chiến với một thiên kiêu đồng lứa bị đánh bại tại chỗ.
Vị thiên kiêu đó dùng Thái Âm Chi Lực xuất một chưởng hướng về Hồng Uyển Nhi khiến nàng ta thụ thương dẫn đến khí tức trong thể nội tán loạn không thể ổn định lại được, rất nhiều danh y thần y đều lắc dầu không thể chữa trị được.
Hưng Mạc dẫn Diệp Thanh từng bước tiến về trạch viện, nơi mà Hồng Nguyên Sinh và Hồng Uyển Nhi đang đứng chờ.
"Diệp tiên sinh, phía trước chính là trạch viện nơi lão gia cũng như tiểu thư đứng chờ ở đó."
Diệp Thanh chỉ đáp lại một tiếng "ừm" chứ chẳng nói gì thêm, dù sao mấy thứ này trong mắt hắn chỉ như sân chơi nhỏ mà thôi.
Đi được vào bước, hắn thấy được phương xa là Hồng Nguyên Sinh và Hồng Uyển Nhi đang đứng chờ phía trước và bên cạnh là...mấy lão già.
Điều này khiến Diệp Thanh ngẩn người tại chỗ, hắn không nghĩ tới vậy motip 'sáo lộ' vẫn có thể bám đến mức này dù cho hắn đã thay đổi một vài thứ nho nhỏ.
Vừa bước đến gần, Diệp Thanh cũng chỉ chào một tiếng, chẳng quan tâm mấy lão già kia làm gì, thân tâm của hắn đã có 6 thành chắc chắn bản thân lại rơi vào trang bức vả mặt một đám người.
Mấy lão giả kia cũng chẳng quan tâm thái độ của Diệp Thanh làm gì, thứ họ quan tâm chính là nửa phối phương còn lại trong tay của Diệp Thanh, phương thuốc do Diệp Thanh đưa khiến họ hết sức chú ý, mỗi loại dược liệu đều có thể trung hòa cho nhau nhưng vì chỉ là một nửa nên dù đã vò đầu bứt tai cũng khiến đám lão giả này không thể tạo ra nửa phối phương còn lại.
Một lão giả trong đó lên tiếng đầu tiên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà cả đám lão giả đang muốn được giải đáp.
"Chào Diệp tiên sinh, lão phu họ Lương tên Khanh Tử, ta là viện trưởng của một trường đại học y học, không biết có thể hay không phiền tiên sinh giải đáp về phương thuốc do tiên sinh ghi lại được hay không ?".
"Đúng vậy", "Đúng vậy".
Lão giả lên tiếng đầu tiên chính là Lương Khanh Tử, là viện trưởng của một đại học y học có tiếng ở Tây Vực, lão năm nay đã hơn 70 tuổi, mái tóc đã gần bạc trắng nhưng vẫn có vài sợi tóc đen, khuôn mặt phúc hậu, chòm râu dài hơn ba đốt ngón tay.
Thấy vậy, Diệp Thanh cũng đáp lại đầy trịnh trọng, dù sao trước mắt hắn cũng là một lão giả, cũng không thể hành sự giống với lúc gặp Hồng Nguyên Sinh được, hắn chắp tay hướng về Lương Khanh Tử rồi đáp:
"Chào Lương viện trưởng, ta gọi Diệp Thanh, cái danh tiên sinh thì không hợp cho lắm nên mong viện trưởng cứ gọi ta Diệp Thanh cũng được, về phương thuốc vì vào trong, khi đó tại hạ sẽ giải thích cặn kẽ."
Diệp Thanh vừa dứt lời, đám lão giả cũng gật nhẹ một cái rồi nhìn về phía Hồng Nguyên Sinh bọn người.
Hồng Nguyên Sinh cảm nhận được ánh mắt của đám lão bằng hữu liền trực tiếp một tiếng "mời vào" với Diệp Thanh và nhóm người Lương Khanh Tử.
Cả đám người vừa bước vào, Diệp Thanh ngay lập tức đã giải thích một phần tác dụng của phương thuốc, tác dụng này là dùng Thái Dương Chi Lực có trong thuốc để bồi bổ cũng như ổn định cho những ai mất cân bằng âm dương như âm thịnh dương suy.
Một lần giải thích này càng khiến cả đám lão giả ngạc nhiên hơn chính là các điều chế khắc nghiệt, chỉ có võ giả mới có thể điều chế được, còn lại không thể điều chế theo thông thường.
"Nói vậy, phương thuốc này có thể chữa khỏi nha đầu Uyển Nhi cũng như bồi bổ cơ thể."
Một lão giả lên tiếng hỏi về phía Diệp Thanh.
"Đúng vậy".
Diệp Thanh đáp lời đơn giản, nhưng nào có đơn giản như vậy, tác dụng này là hắn bịa ra thôi, Bồi Nguyên Đan chỉ bổ sung nguyên khí cũng như tăng lượng chân khí thể nội lên, hắn không ghi phối phương của Tụ Khí Đan vì sẽ dẫn đến nghi ngờ không đáng có, dù sao thì hắn vẫn muốn bản thân là người được lợi nhiều nhất chứ không phải đám người này.
"Tiểu huynh đệ thấy sao nếu bán phối phương cho bọn ta, bọn ta sẽ trả cái giá thích hợp, 100 vạn, thấy sao ?".
Một lão giả khác lên tiếng, lão nhìn ra được tiềm lực của phối phương này, dùng phối phương này lão có thể lợi dụng nó cho nhiều mục đích khác nhau.
Cả đám người nhìn về phía lão giả lên tiếng lúc nãy, trong tâm họ thầm chửi mắng lão giả đó.
'Lão hồ ly, còn muốn ăn miễn phí sao'.
Đến cả Diệp Thanh cũng thầm chửi lão giả lúc nãy, hắn trực tiếp cự tuyệt tại chỗ.
'Lão hồ ly kia tưởng bổn tọa ngu chắc, 100 vạn mà cũng muốn cái đan phương này của bổn tọa, bổn tọa tự chỉnh sửa lại cái đan phương này, há có thể để cho lũ các ngươi chiếm tiện nghi'.
Lão giả kia thấy vậy cũng chỉ thở dài một tiếng, dù sao Hồng Nguyên Sinh vẫn còn ở đây, lão cũng phải bán ít mặt mũi cho Hồng Gia để tránh gây xung đột với Hồng Gia sau này.
Thấy cũng chẳng còn sự tình gì nửa, Diệp Thanh tiếp tục lên tiếng đối với người Hồng Gia:
"Đưa phương thuốc lúc đó ra đây, ta tiếp tục viết nửa còn lại, ta sẽ không viết tỉ lệ ra sao, nhưng các ngươi có thể tìm được bao nhiêu là tùy vào sự tình của các ngươi."
Diệp Thanh vừa nói xong thì đám người Hồng Nguyên Sinh trực tiếp đưa phương thuốc cho Diệp Thanh, hắn vừa viết xong thì đưa lại cho đám người Hồng Gia.
Đám người Hồng Gia vừa nhìn xong liền lập tức đi tìm dược liệu ngay lập tức, vì đã có một nửa rồi nên nửa còn lại cũng trong thời gian có thể tìm được.
...
Nửa canh giờ sau, toàn bộ dược liệu đã được tìm đầy đủ, với nội tình của Hồng Gia thì đống dược liệu này không là gì cả.
Diệp Thanh hài lòng với tốc độ làm việc của Hồng Gia, quay sang nói với Hồng Nguyên Sinh một câu: "Hãy nhớ trước đó ta từng nói, đây là giao dịch, ta luyện chế ra, ngươi phải đáp ứng điều kiện ta đề ra, giờ chuẩn bị cho ta một căn phòng, một cái ấm sắc thuốc, ta ở bên trong, không một ai được nhìn hay làm phiền ta, hiểu chưa ?"
"Lão phu hiểu rõ, còn mong tiểu huynh đệ nhanh chóng sắc thuốc."
Hồng Nguyên Sinh hiểu ý của Diệp Thanh, hắn cũng phải chấp nhận do Diệp Thanh đề ra, dù sao căn cơ của Hồng Gia cho đến nay cũng lấy chữ tín làm đầu, trên giang hồ hay thương trường cũng không thể thất hứa được.
Hồng Uyển Nhi ở một bên bị gia gia mình cấm không cho lên tiếng, tránh cho Diệp Thanh đổi ý không muốn tiếp tục nữa mà rời đi, dù sao một vị Ngoại Kình võ giả muốn rời đi trong thoáng chốc cũng là rất dễ dàng.
Mọi thứ chuẩn bị xong, Diệp Thanh trực tiếp đem tất cả dược liệu cùng ấm sắc thuốc toàn bộ đem vào một căn phòng được Hồng Gia chuẩn bị sẵn, hắn kiểm tra xung quanh không có máy quay lén hành động của hắn.
Diệp Thanh an tâm luyện chế, hắn phân chia tổng thể toàn bộ dược liệu ra hai phần, phần sắc thuốc chiếm 4 thành, còn lại hắn luyện chế Bồi Nguyên Đan.
Bốn thành kia hắn bỏ vào ấm sắc thuốc, trực tiếp sắc lên, với hắn thì công đoạn cuối mới quan trọng, còn lại không quan trọng.
Phần còn lại Diệp Thanh trực tiếp cách không luyện đan, trực tiếp luyện ra vài viên tiểu Bồi Nguyên Đan, vì linh khí trong cơ thể có hạn nên hắn trực tiếp dùng bản thân làm trận nhãn của tiểu Tụ Linh Trận, lần này sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể của hắn, toàn bộ linh khí thu thập được trực tiếp luyện đan.
Linh khí trong cơ thể Diệp Thanh lại tiêu hao 3 thành, lúc này hắn có vẻ khá mệt nhưng cũng coi như hoàn thành luyện chế tiểu Bồi Nguyên Đan.
Giai đoạn sắc thuốc sắp xong, hắn trực tiếp bỏ một viên tiểu Bồi Nguyên Đan vào ấm sắc, dược lực hòa tan nhanh chóng cùng với linh khí nồng đậm trong đó trực tiếp tỏa ra mùi hương thuốc đủ khiến một người đang trong thể trạng yếu cũng phải đứng dậy tỉnh táo lại.
Diệp Thanh hài lòng với những gì bản thân làm, trực tiếp phục dụng hơn mười viên tiểu Bồi Nguyên Đan trong mười lăm viên đan dược.
Diệp Thanh vận chuyển tâm pháp, trực tiếp bước vào Dẫn Khí Cảnh tứ tầng trung kì, cánh sen thứ tư cũng đã tạo nên khuôn mẫu.
Thoát khỏi trạng thái tu luyện, một ngụm trọc khí từ miệng Diệp Thanh thở ra, cảnh giới hiện giờ của hắn đã tiến vào Dẫn Khí Cảnh tứ tầng, luyện thể cảnh giới vẫn như cũ tại Ngân Quang Cảnh sơ kì nhưng hắn không lo lắng.
"Thuốc sắp xong rồi, cũng nên đem thuốc đổ ra rồi đưa cho đám người thôi, cũng nên chuẩn bị điều kiện nữa."
Diệp Thanh thì thào nói chuyện mà ngay lúc này một cỗ hương thuốc xông thẳng ra khỏi căn phòng, khiến cho đám người Hồng Nguyên Sinh trực tiếp cảm giác được thân thể trở nên thải mái đến lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.