Trọng Sinh Tối Cường Thanh Tiên Tôn
Chương 14: Người đến gây chuyện (1)
Tà Liên
17/12/2021
Một nụ cười thầm của Diệp Thanh cũng đã đủ khiến không khí xung quanh trở
nên ngột ngạt rất nhiều, đến cả người bạn thân bên cạnh của Diệp Thanh
cũng phải vô thức lùi lại một bước.
Trong vô thức, Minh Chính Thiên lùi lại một bước, đầu đầy mồ hôi lạnh, trong con mắt của hắn lúc này phảng phất có thể nhìn thấy được trên người Diệp Thanh như ẩn như hiện có lam quang ẩn hiện ra nhưng trong phút chốc lại biến mất.
Diệp Thanh thu liễm lại khí tức, nhận ra được ở đây vẫn là trường học, không được thể ra sát ý trên người.
Chỉ vừa nghe thấy được những lời giải thích về cái giới võ đạo của Minh Chính Thiên, Diệp Thanh đã hiểu hoàn toàn cũng như phân tích so sánh với cảnh giới tu tiên của Tu Chân Giới.
Võ đạo tại đại lục này tuy có thể leo lên được Tiên Thiên Cảnh nhưng chung quy cách tu luyện chân khí của võ giả tại đại lục này có thể coi là rất kém.
Có lẽ chân khí trong người võ giả còn không bằng chân khí có trong cơ thể Diệp Thanh nữa.
Với điều này, Diệp Thanh hắn đã suy nghĩ đến việc không phải cố kị gì khi đại khai sát giới ở cái Tây Vực này nữa, miễn cho không có bất kì cường giả nào chạm đến Tiên Thiên Cảnh hậu kì hay tương ứng với trên Đại Tông Sư đỉnh phong thì miễn cho hắn tu luyện đến Dẫn Khí Cảnh viên mãn, không một ai có thể ngăn cản hắn hành sự.
Vừa mới thu liễm khí tức xong, Diệp Thanh theo bản năng nhìn xung quanh một lượt, ai cũng run rẩy cả lên, sau lại nhìn người bạn bên cạnh mình, đầu đầy mồ hôi lạnh, nét mặt sợ hãi như đang cố né tránh một con vật săn mồi một dạng.
"Ây, làm sao vậy, trời đã sang mùa hè đâu mà đầu đầy mồ hôi vậy."
Diệp Thanh ân cần hỏi bạn mình, hắn biết nguyên nhân gây ra một tràng cảnh này nhưng vẫn giả ngu để tránh có người nghi ngờ.
Thấy Diệp Thanh hỏi han, Minh Chính Thiên lấy tay lau hết toàn bộ mồ hôi trên đầu mình, bản thân tự nhủ cảm thấy lúc này mình hoa mắt hay thực sự là nhìn ra Diệp Thanh lúc này quá nguy hiểm.
"Ừm, không có gì đâu, không hiểu sao lúc nãy cảm thấy lạnh sống lưng một tí ấy mà, ha ha."
Minh Chính Thiên gắng gượng cười, cố che đi tư thái lúc nãy của thân mình.
Cả hai đang nói vài câu thì đột nhiên có người xông thẳng vào cửa lớp.
Một nhóm người cao to khỏe mạnh, cơ thể cường tráng bước thẳng tới cửa lớp, nhóm người này có tới 5 người, ai ai cũng thể hiện ngạo khí, tự cao tự đại, một người cao to trong đó trực tiếp bước ra phía trước hô to: "Đứa nào là Diệp Thanh, ra đây nói chuyện một chút."
Giọng nói vang vọng cả phòng, không một ai là không nghe rõ cả, mà người nghe rõ nhất chính là Diệp Thanh, với tính giác của hắn thì dù cho đối phương có thì thầm cũng không qua được đôi tai của hắn.
Chợt, khi Diệp Thanh định đứng lên nhận xác nhận thân phận thì một cánh tay của Minh Chính Thiên ngăn hắn lại, không cho hắn đứng lên.
Ngay lúc đó, Minh Chính Thiên thì thầm với Diệp Thanh: "Diệp Thanh ngươi bị điên à, có biết đó là ai không hả, định đi tìm đường chết à."
Sau lời thì thầm của Minh Chính Thiên, Diệp Thanh biết kẻ đến tìm hắn là ai, cũng biết rõ tìm hắn vì cái chuyện gì.
Diệp Thanh chỉ đáp lại một từ "biết" với Minh Chính Thiên khiến thiếu niên này ngây ngẩn cả người.
Minh Chính Thiên nhìn về thái độ của Diệp Thanh, một thái độ thờ ơ, không quan tâm kẻ đến là ai, tìm mình có chuyện, cũng không quan tâm xung quanh đang bàn tán về cái gì.
"Biết thì tốt, nếu quý mạng thì ngồi im cho ta, đừng có mà chui đầu vào rọ."
"Không cần."
Nghe xong lời nhắc của Minh Chính Thiên, Diệp Thanh hắn vẫn quyết định đứng ra, hắn gạt cánh tay đang đè cơ thể mình xuống, một lực đẩy vừa đủ để không khiến người bạn của mình cảm thấy đau nhói.
Nói xong hắn đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía cửa lớp, một thân nhàn nhã, bình tĩnh đến lạ thường bước tới gần thanh niên cao to đứng tại trước cửa.
Xung quanh tiếng bàn luận càng ngày càng sôi nổi, ai ai cũng không thể tin được Diệp Thanh giờ phút này lại bĩnh tĩnh đến lạ thường như vậy, không còn dáng vẻ yếu thế khúm núm nữa mà tư thái lúc này đây lại khiến cho xung quanh cảm thấy được một cỗ khí tức bá đạo đến lạ thường.
"Diệp Thanh hắn không phải điên rồi chứ, không lẽ không nhận ra đám người kia sao."
"Xuỵt, đừng lớn tiếng, để đám đó nghe được ngươi nói sau lưng bọn họ thì kiểu gì cũng phải nằm ở nhà mấy ngày đấy."
"Đúng, sao Diệp Thanh hôm nay lạ thường đến kinh ngạc, không phải trước đó hắn bị tẩn qua một trận sao, sao hôm nay lại có thái độ thờ ơ như vậy."
"Ta nghĩ chắc bị đánh đến đầu óc chấn động rồi."
Tiếng bàn luận vẫn sôi nổi, không có dấu hiệu lắng xuống, một thanh niên trong nhóm người kia trực tiếp bước ra hô to một tiếng "im lặng" khiến bầu không khí xung quanh hòa hoãn dần.
Diệp Thanh trực tiếp bước đến thanh niên to con trước mắt, ánh mắt lãnh đạm, không một tia gợn sóng nào, ánh mắt này như đang nhìn kiến cỏ thấp kém đồng dạng.
Người tới tự nhiên là nhóm câu lạc bộ võ thuật trong trường, danh tiếng thì vang vọng với đầy đủ tin đồn không mấy tốt đẹp trong trường.
Thanh niên to con trước mặt Diệp Thanh chính là đại ca của cái đám người sau lưng hắn, đồng thời hắn cũng là hội trưởng của câu lạc bộ, cũng là người đã theo đuổi Chu Vũ Nhiên gần nửa năm rồi mà không có kết quả.
Thấy thái độ của Diệp Thanh, thanh niên to con hằn giọng lên nói.
"Không lẽ trận đòn trước khiến ngươi vẫn chưa nhớ kĩ những điều ta nói à, vậy mà vẫn còn lại gần Vũ Nhiên sao."
Thấy câu nói này, Diệp Thanh chỉ "A" lên một tiếng, hắn giờ lục lọi lại kí ức mới nhớ ra bản thân bị đánh vào hai ngày trước, vì với trọng sinh ngày hôm qua nên một vài kí ức vẫn chưa dung nhập hoàn toàn với thân thể lẫn linh hồn.
Nghe được một cái "A" của Diệp Thanh khiến cho thanh niên to con tức giận nổi cả gân xanh trên trán, hắn biết được tiểu tử này ngày hôm qua gặp Chu Vũ Nhiên thông qua lời tiểu đệ của hắn.
"Được được được, có khí phách, đi với bọn ta một chuyến, đôi bên cần nói chuyện một tí."
Lời của thanh niên to con vừa dứt, đám tiểu đệ của hắn trực tiếp bao vây lấy Diệp Thanh không cho Diệp Thanh chạy trốn.
Giờ phút này, Diệp Thanh hắn cảm thấy khá vui, tự dưng có kẻ đến cửa để cho hắn có thể luyện tay cũng như xem thực lực của bản thân đã đến mức độ nào.
Thấy đám người vây quanh Diệp Thanh, tất cả học sinh trong lớp ai nấy cũng biết cảnh tượng tiếp theo sẽ ra sao, tàn khốc như thế nào đối với Diệp Thanh trước đó nhưng lấy thực lực của Diệp Thanh hiện giờ thì có khi khung cảnh đó phải đảo ngược tại.
Thấy bạn thân mình bị bao vây lấy, Minh Chính Thiên đứng dậy quát lớn.
"Các ngươi quá mức rồi đấy, đây là trường học, là lớp học, không phải nơi các ngươi gây sự, đặc biệt chính là bạn, nếu các ngươi cứ tiếp tục gây sự với Diệp Thanh thì các ngươi có chắc là hậu quả mà bản thân sẽ nhận lấy chứ ?".
Một câu quát tháo của Minh Chính Thiên khiến đám người ngoài cửa cũng như đám bạn học chấn động.
Nhưng hành động của Diệp Thanh lại khiến đám người vây quanh cùng tất cả mọi người trong lớp bao gồm cả Minh Chính Thiên phải sửng sốt.
Diệp Thanh đưa lòng bàn tay về phía Minh Chính Thiên, nói: "Chính Thiên, không cần lo cho ta, đám người này chẳng là cái thá gì cả, không cần thiết phải nhiều lời làm gì."
Nói xong câu đó, Diệp Thanh thu tay lại, hướng tay ra bên ngoài làm động tác mời đối với thanh niên to con nói: "Các ngươi mời ta đi, vậy ta đi, dẫn đường nhanh lên."
Trong vô thức, Minh Chính Thiên lùi lại một bước, đầu đầy mồ hôi lạnh, trong con mắt của hắn lúc này phảng phất có thể nhìn thấy được trên người Diệp Thanh như ẩn như hiện có lam quang ẩn hiện ra nhưng trong phút chốc lại biến mất.
Diệp Thanh thu liễm lại khí tức, nhận ra được ở đây vẫn là trường học, không được thể ra sát ý trên người.
Chỉ vừa nghe thấy được những lời giải thích về cái giới võ đạo của Minh Chính Thiên, Diệp Thanh đã hiểu hoàn toàn cũng như phân tích so sánh với cảnh giới tu tiên của Tu Chân Giới.
Võ đạo tại đại lục này tuy có thể leo lên được Tiên Thiên Cảnh nhưng chung quy cách tu luyện chân khí của võ giả tại đại lục này có thể coi là rất kém.
Có lẽ chân khí trong người võ giả còn không bằng chân khí có trong cơ thể Diệp Thanh nữa.
Với điều này, Diệp Thanh hắn đã suy nghĩ đến việc không phải cố kị gì khi đại khai sát giới ở cái Tây Vực này nữa, miễn cho không có bất kì cường giả nào chạm đến Tiên Thiên Cảnh hậu kì hay tương ứng với trên Đại Tông Sư đỉnh phong thì miễn cho hắn tu luyện đến Dẫn Khí Cảnh viên mãn, không một ai có thể ngăn cản hắn hành sự.
Vừa mới thu liễm khí tức xong, Diệp Thanh theo bản năng nhìn xung quanh một lượt, ai cũng run rẩy cả lên, sau lại nhìn người bạn bên cạnh mình, đầu đầy mồ hôi lạnh, nét mặt sợ hãi như đang cố né tránh một con vật săn mồi một dạng.
"Ây, làm sao vậy, trời đã sang mùa hè đâu mà đầu đầy mồ hôi vậy."
Diệp Thanh ân cần hỏi bạn mình, hắn biết nguyên nhân gây ra một tràng cảnh này nhưng vẫn giả ngu để tránh có người nghi ngờ.
Thấy Diệp Thanh hỏi han, Minh Chính Thiên lấy tay lau hết toàn bộ mồ hôi trên đầu mình, bản thân tự nhủ cảm thấy lúc này mình hoa mắt hay thực sự là nhìn ra Diệp Thanh lúc này quá nguy hiểm.
"Ừm, không có gì đâu, không hiểu sao lúc nãy cảm thấy lạnh sống lưng một tí ấy mà, ha ha."
Minh Chính Thiên gắng gượng cười, cố che đi tư thái lúc nãy của thân mình.
Cả hai đang nói vài câu thì đột nhiên có người xông thẳng vào cửa lớp.
Một nhóm người cao to khỏe mạnh, cơ thể cường tráng bước thẳng tới cửa lớp, nhóm người này có tới 5 người, ai ai cũng thể hiện ngạo khí, tự cao tự đại, một người cao to trong đó trực tiếp bước ra phía trước hô to: "Đứa nào là Diệp Thanh, ra đây nói chuyện một chút."
Giọng nói vang vọng cả phòng, không một ai là không nghe rõ cả, mà người nghe rõ nhất chính là Diệp Thanh, với tính giác của hắn thì dù cho đối phương có thì thầm cũng không qua được đôi tai của hắn.
Chợt, khi Diệp Thanh định đứng lên nhận xác nhận thân phận thì một cánh tay của Minh Chính Thiên ngăn hắn lại, không cho hắn đứng lên.
Ngay lúc đó, Minh Chính Thiên thì thầm với Diệp Thanh: "Diệp Thanh ngươi bị điên à, có biết đó là ai không hả, định đi tìm đường chết à."
Sau lời thì thầm của Minh Chính Thiên, Diệp Thanh biết kẻ đến tìm hắn là ai, cũng biết rõ tìm hắn vì cái chuyện gì.
Diệp Thanh chỉ đáp lại một từ "biết" với Minh Chính Thiên khiến thiếu niên này ngây ngẩn cả người.
Minh Chính Thiên nhìn về thái độ của Diệp Thanh, một thái độ thờ ơ, không quan tâm kẻ đến là ai, tìm mình có chuyện, cũng không quan tâm xung quanh đang bàn tán về cái gì.
"Biết thì tốt, nếu quý mạng thì ngồi im cho ta, đừng có mà chui đầu vào rọ."
"Không cần."
Nghe xong lời nhắc của Minh Chính Thiên, Diệp Thanh hắn vẫn quyết định đứng ra, hắn gạt cánh tay đang đè cơ thể mình xuống, một lực đẩy vừa đủ để không khiến người bạn của mình cảm thấy đau nhói.
Nói xong hắn đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía cửa lớp, một thân nhàn nhã, bình tĩnh đến lạ thường bước tới gần thanh niên cao to đứng tại trước cửa.
Xung quanh tiếng bàn luận càng ngày càng sôi nổi, ai ai cũng không thể tin được Diệp Thanh giờ phút này lại bĩnh tĩnh đến lạ thường như vậy, không còn dáng vẻ yếu thế khúm núm nữa mà tư thái lúc này đây lại khiến cho xung quanh cảm thấy được một cỗ khí tức bá đạo đến lạ thường.
"Diệp Thanh hắn không phải điên rồi chứ, không lẽ không nhận ra đám người kia sao."
"Xuỵt, đừng lớn tiếng, để đám đó nghe được ngươi nói sau lưng bọn họ thì kiểu gì cũng phải nằm ở nhà mấy ngày đấy."
"Đúng, sao Diệp Thanh hôm nay lạ thường đến kinh ngạc, không phải trước đó hắn bị tẩn qua một trận sao, sao hôm nay lại có thái độ thờ ơ như vậy."
"Ta nghĩ chắc bị đánh đến đầu óc chấn động rồi."
Tiếng bàn luận vẫn sôi nổi, không có dấu hiệu lắng xuống, một thanh niên trong nhóm người kia trực tiếp bước ra hô to một tiếng "im lặng" khiến bầu không khí xung quanh hòa hoãn dần.
Diệp Thanh trực tiếp bước đến thanh niên to con trước mắt, ánh mắt lãnh đạm, không một tia gợn sóng nào, ánh mắt này như đang nhìn kiến cỏ thấp kém đồng dạng.
Người tới tự nhiên là nhóm câu lạc bộ võ thuật trong trường, danh tiếng thì vang vọng với đầy đủ tin đồn không mấy tốt đẹp trong trường.
Thanh niên to con trước mặt Diệp Thanh chính là đại ca của cái đám người sau lưng hắn, đồng thời hắn cũng là hội trưởng của câu lạc bộ, cũng là người đã theo đuổi Chu Vũ Nhiên gần nửa năm rồi mà không có kết quả.
Thấy thái độ của Diệp Thanh, thanh niên to con hằn giọng lên nói.
"Không lẽ trận đòn trước khiến ngươi vẫn chưa nhớ kĩ những điều ta nói à, vậy mà vẫn còn lại gần Vũ Nhiên sao."
Thấy câu nói này, Diệp Thanh chỉ "A" lên một tiếng, hắn giờ lục lọi lại kí ức mới nhớ ra bản thân bị đánh vào hai ngày trước, vì với trọng sinh ngày hôm qua nên một vài kí ức vẫn chưa dung nhập hoàn toàn với thân thể lẫn linh hồn.
Nghe được một cái "A" của Diệp Thanh khiến cho thanh niên to con tức giận nổi cả gân xanh trên trán, hắn biết được tiểu tử này ngày hôm qua gặp Chu Vũ Nhiên thông qua lời tiểu đệ của hắn.
"Được được được, có khí phách, đi với bọn ta một chuyến, đôi bên cần nói chuyện một tí."
Lời của thanh niên to con vừa dứt, đám tiểu đệ của hắn trực tiếp bao vây lấy Diệp Thanh không cho Diệp Thanh chạy trốn.
Giờ phút này, Diệp Thanh hắn cảm thấy khá vui, tự dưng có kẻ đến cửa để cho hắn có thể luyện tay cũng như xem thực lực của bản thân đã đến mức độ nào.
Thấy đám người vây quanh Diệp Thanh, tất cả học sinh trong lớp ai nấy cũng biết cảnh tượng tiếp theo sẽ ra sao, tàn khốc như thế nào đối với Diệp Thanh trước đó nhưng lấy thực lực của Diệp Thanh hiện giờ thì có khi khung cảnh đó phải đảo ngược tại.
Thấy bạn thân mình bị bao vây lấy, Minh Chính Thiên đứng dậy quát lớn.
"Các ngươi quá mức rồi đấy, đây là trường học, là lớp học, không phải nơi các ngươi gây sự, đặc biệt chính là bạn, nếu các ngươi cứ tiếp tục gây sự với Diệp Thanh thì các ngươi có chắc là hậu quả mà bản thân sẽ nhận lấy chứ ?".
Một câu quát tháo của Minh Chính Thiên khiến đám người ngoài cửa cũng như đám bạn học chấn động.
Nhưng hành động của Diệp Thanh lại khiến đám người vây quanh cùng tất cả mọi người trong lớp bao gồm cả Minh Chính Thiên phải sửng sốt.
Diệp Thanh đưa lòng bàn tay về phía Minh Chính Thiên, nói: "Chính Thiên, không cần lo cho ta, đám người này chẳng là cái thá gì cả, không cần thiết phải nhiều lời làm gì."
Nói xong câu đó, Diệp Thanh thu tay lại, hướng tay ra bên ngoài làm động tác mời đối với thanh niên to con nói: "Các ngươi mời ta đi, vậy ta đi, dẫn đường nhanh lên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.