Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan
Chương 10: Chọc giận tiểu tổ tông
Anh Đào Nhỏ
25/06/2023
Nhân viên tư vấn trong nháy mắt mồ hôi tuôn như mưa hạ, thân hình lung lay như sắp đổ.
Lâm Tư Tuyết quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút dịu dàng, mang ý cười: “Đúng vậy! Nghe nói có một vài bộ mới ra trong tháng này nên tôi đến xem thử!”
Ánh mắt Lâm Tư Tuyết rơi trên chiếc váy mà cô nhân viên kia cầm. Chiếc váy này nhìn rất đẹp lại thông thoáng, cô ta nhìn qua đã thích rồi.
Cô nhân viên kia cũng chú ý đến ánh mắt của Lâm Tư Tuyết. Cô ta nhanh chóng mở miệng cười tươi, nở nụ cười lấy lòng: “Lâm tiểu thư, ánh mắt cô đúng là thật tốt! Chiếc váy này làm từ sợi Baby Cashmere, vừa thoáng mát lại rất ấm áp. Với cả, chiếc váy này có màu xanh ngọc dịu nhạt, mặc lên người của Lâm tiểu thư chắc chắn sẽ rất nhã nhặn và đẹp. Lâm tiểu thư, sao cô không thử một chút?”
Lâm Tư Tuyết nghe vậy thì nhìn cô nhân viên tư vấn kia cười đang trang: “Vậy cũng được!”
Lâm Huyền Du từ nãy giờ đứng bên cạnh nghe thấy thì cảm thấy hơi buồn cười. Cô nắm lấy mép váy của Lâm Tư Tuyết, nhỏ giọng thủ thỉ: “Chị Tuyết Tuyết ơi…”, cô đưa tay chỉ về phía cô nhân viên kia: “Lúc nãy, cô ta không cho em thử bộ váy đó!”
Lâm Tư Tuyết sao lại không hiểu ý của cô chứ?
Rất rõ ràng là Lâm Huyền Du muốn mua chiếc váy này nhưng lại bị cô ta tới sau nhưng muốn giành lấy. Lâm Tư Tuyết giống như là một người hay đi tranh giành thứ gì đó của người khác.
Lâm Tư Tuyết tức đến hộc máu nhưng vì hình tượng ngoan hình vốn có nên cô ta chỉ gượng cười mà nhìn Lâm Huyền Du: “Du Du, em thích thì cứ lấy đi, không cần ngại!”
Lâm Huyền Du cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ rụt rè, e sợ làm người khác thấy rất thương: “Nhưng mà… chị ơi, cô ta không cho em thử.”
Cô nói rồi thẳng tay chỉ vào mặt cô nhân viên kia làm cô ta sợ tới mặt không còn giọt máu, mặt mày lo sợ.
Chẳng chắn là cô ta đã đụng trúng người không nên đụng rồi. Ngay cả Lâm Tư Tuyết cũng nhường chiếc váy cho cô gái kia. Vậy mà cô ta lại ăn gan hùm đi chọc vị tổ tông kia.
Còn nhớ lúc nãy vị tổ tông kia nhìn cô ta bằng ánh mắt lãnh đạm, lười biếng. Vậy mà khi Lâm Tư Tuyết đến lại bày ra bộ mặt bị cô ta ức hiếp, tủi thân.
Đúng là vị trước mắt này không đi làm diễn viên thì thật uổng phí mà!
Cô nhân viên đó bước lên, cúi đầu nhìn Lâm Huyền Du mà cười: “Vị tiểu thư này, vừa nãy là tôi có mắt như mù! Không biết cô đây là bạn của Lâm tiểu thư nên có hơi thất lễ! Cô sẽ bỏ qua đúng không tiểu thư?”
Lâm Huyền Du nhìn cô ta cười cười: “Nhân viên của một cửa hàng thương hiệu thời trang lớn như vậy mà lại ăn nói với khách hàng như cô, có phải như vậy là hạ thấp danh giá của cửa hàng này sao?”
Giọng Lâm Huyền Du nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng vang vọng khắp nơi. Mọi người đều quay quanh lại xem, vừa chỉ chỉ vừa trỏ trỏ. Cô nhân viên kia càng nghe càng đen mặt, sắc mặt rất kém không còn nụ cười kia nữa.
“Tôi thành thật xin lỗi! Tiểu thư, là tôi có mắt như mù, không biết trời cao đất dày!” Cô ta rối rít xin lỗi, khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi.
Cô ta rất cần công việc này. Mà nếu không cần thì sao?
Cô ta được làm dưới danh tập đoàn Dương thị. Tuy chỉ là một chị rất nhỏ nhưng cũng là vinh dự của cô ta. Cô ta làm sao là chịu được việc mình bị đuổi chứ.
Chưa kể, nếu bị đuổi, sau này cô ta làm sao xin việc. Sẽ không có công ty nào chịu nhận cô ta.
Việc này, trước kia cô ta chưa từng nghĩ tới!
Lâm Huyền Du khoanh tay đứng nhìn cô ta, giọng nói không nhanh không chậm nhưng rất bức người: “Ha, nói như cô thì có nghĩa là nếu tôi không quen chị Tuyết Tuyết không đến thì cô sẽ đuổi tôi đi, đúng không?”
Nói xong cô còn quay đầu về phía Lâm Tư Tuyết cười cười ra ý bảo đúng không.
Lâm Tư Tuyết rất bất ngờ, từ khi nào mà Lâm Huyền Du lại trở nên như vậy. Không biết như thế nào nhưng chắc chắn là không ngu ngốc, nói gì nghe nấy. Hay là… cô ta nhìn nhầm?
Lâm Tư Tuyết đi tới, vòng tay ôm cánh tay của Lâm Huyền Du, mỉm cười ôn nhu, rất ra dáng một người chị hiền: “Du Du à, chuyện này cũng không có gì lớn lao, em bỏ qua cho cô ta đi!”
Đúng vậy!
Chuyện này cũng chẳng có gì lớn lao, cô rảnh gì lại đi quản?
Lâm Huyền Du bĩu môi nhìn Lâm Tư Tuyết, vẻ mặt ủy khuất, mắt đỏ hoe như sắp khóc: “Chị Tuyết Tuyết, chị nói rất đúng nhưng mà là cô ta ức hiếp em trước, ít gì cũng phải xin lỗi!”
Hồi nãy giờ, cô nhân viên kia xin lỗi quá trời mà bây giờ Lâm Huyền Du vẫn muốn xin lỗi. Bộ này giờ, đầu óc cô có vấn đề à?
Nhưng dù có hay không thì cô nhân viên kia vẫn dập đầu về phía cô: “Tiểu thư, là tôi cư xử không đúng mực, mong cô bảo qua.”
Lâm Tư Tuyết quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút dịu dàng, mang ý cười: “Đúng vậy! Nghe nói có một vài bộ mới ra trong tháng này nên tôi đến xem thử!”
Ánh mắt Lâm Tư Tuyết rơi trên chiếc váy mà cô nhân viên kia cầm. Chiếc váy này nhìn rất đẹp lại thông thoáng, cô ta nhìn qua đã thích rồi.
Cô nhân viên kia cũng chú ý đến ánh mắt của Lâm Tư Tuyết. Cô ta nhanh chóng mở miệng cười tươi, nở nụ cười lấy lòng: “Lâm tiểu thư, ánh mắt cô đúng là thật tốt! Chiếc váy này làm từ sợi Baby Cashmere, vừa thoáng mát lại rất ấm áp. Với cả, chiếc váy này có màu xanh ngọc dịu nhạt, mặc lên người của Lâm tiểu thư chắc chắn sẽ rất nhã nhặn và đẹp. Lâm tiểu thư, sao cô không thử một chút?”
Lâm Tư Tuyết nghe vậy thì nhìn cô nhân viên tư vấn kia cười đang trang: “Vậy cũng được!”
Lâm Huyền Du từ nãy giờ đứng bên cạnh nghe thấy thì cảm thấy hơi buồn cười. Cô nắm lấy mép váy của Lâm Tư Tuyết, nhỏ giọng thủ thỉ: “Chị Tuyết Tuyết ơi…”, cô đưa tay chỉ về phía cô nhân viên kia: “Lúc nãy, cô ta không cho em thử bộ váy đó!”
Lâm Tư Tuyết sao lại không hiểu ý của cô chứ?
Rất rõ ràng là Lâm Huyền Du muốn mua chiếc váy này nhưng lại bị cô ta tới sau nhưng muốn giành lấy. Lâm Tư Tuyết giống như là một người hay đi tranh giành thứ gì đó của người khác.
Lâm Tư Tuyết tức đến hộc máu nhưng vì hình tượng ngoan hình vốn có nên cô ta chỉ gượng cười mà nhìn Lâm Huyền Du: “Du Du, em thích thì cứ lấy đi, không cần ngại!”
Lâm Huyền Du cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ rụt rè, e sợ làm người khác thấy rất thương: “Nhưng mà… chị ơi, cô ta không cho em thử.”
Cô nói rồi thẳng tay chỉ vào mặt cô nhân viên kia làm cô ta sợ tới mặt không còn giọt máu, mặt mày lo sợ.
Chẳng chắn là cô ta đã đụng trúng người không nên đụng rồi. Ngay cả Lâm Tư Tuyết cũng nhường chiếc váy cho cô gái kia. Vậy mà cô ta lại ăn gan hùm đi chọc vị tổ tông kia.
Còn nhớ lúc nãy vị tổ tông kia nhìn cô ta bằng ánh mắt lãnh đạm, lười biếng. Vậy mà khi Lâm Tư Tuyết đến lại bày ra bộ mặt bị cô ta ức hiếp, tủi thân.
Đúng là vị trước mắt này không đi làm diễn viên thì thật uổng phí mà!
Cô nhân viên đó bước lên, cúi đầu nhìn Lâm Huyền Du mà cười: “Vị tiểu thư này, vừa nãy là tôi có mắt như mù! Không biết cô đây là bạn của Lâm tiểu thư nên có hơi thất lễ! Cô sẽ bỏ qua đúng không tiểu thư?”
Lâm Huyền Du nhìn cô ta cười cười: “Nhân viên của một cửa hàng thương hiệu thời trang lớn như vậy mà lại ăn nói với khách hàng như cô, có phải như vậy là hạ thấp danh giá của cửa hàng này sao?”
Giọng Lâm Huyền Du nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng vang vọng khắp nơi. Mọi người đều quay quanh lại xem, vừa chỉ chỉ vừa trỏ trỏ. Cô nhân viên kia càng nghe càng đen mặt, sắc mặt rất kém không còn nụ cười kia nữa.
“Tôi thành thật xin lỗi! Tiểu thư, là tôi có mắt như mù, không biết trời cao đất dày!” Cô ta rối rít xin lỗi, khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi.
Cô ta rất cần công việc này. Mà nếu không cần thì sao?
Cô ta được làm dưới danh tập đoàn Dương thị. Tuy chỉ là một chị rất nhỏ nhưng cũng là vinh dự của cô ta. Cô ta làm sao là chịu được việc mình bị đuổi chứ.
Chưa kể, nếu bị đuổi, sau này cô ta làm sao xin việc. Sẽ không có công ty nào chịu nhận cô ta.
Việc này, trước kia cô ta chưa từng nghĩ tới!
Lâm Huyền Du khoanh tay đứng nhìn cô ta, giọng nói không nhanh không chậm nhưng rất bức người: “Ha, nói như cô thì có nghĩa là nếu tôi không quen chị Tuyết Tuyết không đến thì cô sẽ đuổi tôi đi, đúng không?”
Nói xong cô còn quay đầu về phía Lâm Tư Tuyết cười cười ra ý bảo đúng không.
Lâm Tư Tuyết rất bất ngờ, từ khi nào mà Lâm Huyền Du lại trở nên như vậy. Không biết như thế nào nhưng chắc chắn là không ngu ngốc, nói gì nghe nấy. Hay là… cô ta nhìn nhầm?
Lâm Tư Tuyết đi tới, vòng tay ôm cánh tay của Lâm Huyền Du, mỉm cười ôn nhu, rất ra dáng một người chị hiền: “Du Du à, chuyện này cũng không có gì lớn lao, em bỏ qua cho cô ta đi!”
Đúng vậy!
Chuyện này cũng chẳng có gì lớn lao, cô rảnh gì lại đi quản?
Lâm Huyền Du bĩu môi nhìn Lâm Tư Tuyết, vẻ mặt ủy khuất, mắt đỏ hoe như sắp khóc: “Chị Tuyết Tuyết, chị nói rất đúng nhưng mà là cô ta ức hiếp em trước, ít gì cũng phải xin lỗi!”
Hồi nãy giờ, cô nhân viên kia xin lỗi quá trời mà bây giờ Lâm Huyền Du vẫn muốn xin lỗi. Bộ này giờ, đầu óc cô có vấn đề à?
Nhưng dù có hay không thì cô nhân viên kia vẫn dập đầu về phía cô: “Tiểu thư, là tôi cư xử không đúng mực, mong cô bảo qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.