Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan
Chương 47: Hôn
Anh Đào Nhỏ
25/06/2023
"Sao lại không có? Anh là để trưng à?"
Lâm Huyền Du ngẩng đầu nhìn Dương Hàn Phong. Khuôn mặt anh âm trầm, đuôi mày nhíu chặt, môi mỏng mím lại. Rất đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng.
Cô ngẩng ngơ, nhớ ra liền ho khan vài tiếng rồi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là ngây thơ, giọng ghét bỏ: "Không phải vậy sao?"
Dương Hàn Phong không vui: "Em quá đáng."
Cuối cùng vẫn là ra ngoài ăn, anh đưa cô đến một toàn cao ốc cao. Lâm Huyền Du nhận ra đây là nơi đắt giá nhất Hạ thành, người giàu có khác, ăn một bữa cơm cũng không thể tầm thường.
Dương Hàn Phong kéo cô bước vào, nhân viên phụ vụ xếp hai hàng, cúi đầu mỉm cười.
"Hoan nghênh quý khách!"
Hai người chọn một phòng riêng rồi bắt đầu dùng bữa. Lâm Huyền Du không thèm nể nang anh, tự nhiên ăn như ở nhà.
Bộ dáng ăn uống của cô vô cùng lạ mắt, ăn hết món này tới món kia, hai má phồng to đáng yêu vô cùng. Nước sốt dính nơi khóe miệng cũng đặc biệt nổi bật.
Anh bật cười, cầm giấy lau miệng cho cô: "Ăn nhanh như vậy làm gì?"
Lâm Huyền Du đỏ mặt, đem đồ ăn nuốt xuống bụng sau đó mới từ tốn nói: "Cơ hội ngàn năm có một. Tôi phải ăn cho thật no, sau này không thể quay lại cũng sẽ không hối tiếc. Huống chi đồ ăn ở đây ngon như vậy, có no bể bụng tôi cũng cam lòng."
Đồ ăn ngon lại nhiều. Trước kia cô sẽ không bao giờ dám đến đây, quá tốn tiền.
Dương Hàn Phong nín cười, vẻ suy tư rồi nói với Lâm Huyền Du: "Vậy thì em nên ăn nhiều vào!"
Lâm Huyền Du gật đầu, tiếp tục ăn. Anh chỉ có thể ngồi đó nhìn.
Không ngờ ăn cơm với cô lại thú vị như vậy!
Lúc hai người ngồi trên xe, không khí có thể coi là đẽ chịu. Lâm Huyền Du lấy hết dũng khí nói với anh: "Tôi muốn về trường."
Dương Hàn Phong thẳng thường từ chối. Cô vẫn không bỏ cuộc, hai mắt nhìn anh chớp chớp: "Đi mà."
Anh nhìn thẳng, giọng nói ra đều đều: "Hôn anh một cái."
Lâm Huyền Du còn tưởng mình nghe nhầm mà nhiêng đầu hỏi lại: "Sao sơ?"
Dương Hàn Phong nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt phong lưu lại tuấn lạnh, giọng nói ngạo mạn lại ngông cuồng. Anh không để tâm mà nhắc lại cho cô: "Em hôn tôi một cái. Tôi đưa em về trường."
Lâm Huyền Du không nghĩ cũng trả lời, cô nhất mực cự tuyệt: "Không bao giờ!"
Dáng vẻ anh bất đắc dĩ, giọng nói có chút thất vọng: "Vậy tiếc quá."
Lâm Huyền Du mím môi không nói gì thêm. Cô cảm thấy Dương Hàn Phong là người khó gần, xấu xa, đáng ghét, khó ưa. Lâm Huyền Du xui mười đời mới lấy phải anh.
Nói là như vậy nhưng Dương Hàn Phong vẫn lái xe đưa cô đến trước cổng đại học Hữu Hậu. Lâm Huyền Du có chút rung động, anh là người ngoài lạnh trong nóng, cô vừa nãy đã trách nhầm anh rồi.
Lâm Huyền Du ngồi im, đầu hơi cúi xuống. Anh thấy không đúng liền nghiêng qua muốn hỏi cô.
Nhưng mà...
Môi Dương Hàn Phong liền bị chặn lại bởi cánh môi mềm mại của cô. Hơi thởi của cô anh đều cảm nhận được.
Thân thể Lâm Huyền Du vừa mềm mại lại thơm ngát, ngọt ngào. Ngực cô dáng vào người anh. Dương Hàn Phong hưởng thụ, đang muốn đưa tay ôm lấy đầu cô thì Lâm Huyền Du đã rời đi.
Tay anh chơi vơi giữa không trung. Cửa xe đóng lại cùng với giọng nói giọng ngào của ai kia: "Cảm ơn anh."
Dương Hàn Phong đưa tay chạm nhẹ vào môi mình, vừa nãy cô hôn anh vừa mềm lại lại ngọt ngào. Anh vậy mà lại có chút mong chờ ngay lúc đó.
Tâm trạng cảu Dương Hàn Phong cũng tốt lên, môi mỏng khẽ cười, ánh mắt nhìn theo hướng Lâm Huyền Du vừa đi, ôn nhu đến lạ thường.
Cô hôn anh, cô chủ động hôn anh. Tuy chỉ là hôn phớt qua như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại khiến anh vui vẻ.
Dương Hàn Phong châm một điếu thuốc, hít một hơi, làn khói trắng nhả ra. Bên ngoài trời đen kịt, gió thổi rung tán lá, bên trong xe lại ấm áp.
Trước kia đối với Dương Hàn Phong chỉ có công việc ở Dương thị. Bây giờ anh lại có thêm công việc mới. Đó chính là chọc cho Lâm Huyền Du vui vẻ.
Mỗi lần cô cười, tim anh lại rung động. Cô cười, hai mắt sẽ cong lại, tỏa sáng mà nhìn anh. Dương Hàn Phong thích nhìn cô cười.
Lâm Huyền Du trở về phòng, tim đập rộn ràng. Vừa này cô hôn anh, trong lòng vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Cô không muốn anh chịu thiệt, Dương Hàn Phong đưa cô về. Lâm Huyền Du muốn cảm ơn anh, lại muốn một lần to gan mà hôn anh.
Lâm Huyền Du đứng đó, chờ đi khi nhịp tim trở lại thì đi tắm. Cơ thể cô ra nhiều mồ hôi, vô cùng nhớp nhác.
Xong rồi thì cô ngồi trước máy tính, đăng nhập vào diễn đàn trường. Vắng mặt có vài ngày mà trên này đã vô cùng xôn xao.
Có hai tin tức chấn động và được đẩy lên đầu tiên.
Thứ nhất là Lâm Tư Tuyết một lần bắt cá hai tay cùng Minh Hạo Kỳ và Vương Hi Vũ. Tin tức này vô cùng nổi bật, tiêu đề lại vô cùng phong phú. Nào là hoa khôi mặt dày hay là trà xanh họ Lâm.
Lâm Huyền Du ngẩng đầu nhìn Dương Hàn Phong. Khuôn mặt anh âm trầm, đuôi mày nhíu chặt, môi mỏng mím lại. Rất đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng.
Cô ngẩng ngơ, nhớ ra liền ho khan vài tiếng rồi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là ngây thơ, giọng ghét bỏ: "Không phải vậy sao?"
Dương Hàn Phong không vui: "Em quá đáng."
Cuối cùng vẫn là ra ngoài ăn, anh đưa cô đến một toàn cao ốc cao. Lâm Huyền Du nhận ra đây là nơi đắt giá nhất Hạ thành, người giàu có khác, ăn một bữa cơm cũng không thể tầm thường.
Dương Hàn Phong kéo cô bước vào, nhân viên phụ vụ xếp hai hàng, cúi đầu mỉm cười.
"Hoan nghênh quý khách!"
Hai người chọn một phòng riêng rồi bắt đầu dùng bữa. Lâm Huyền Du không thèm nể nang anh, tự nhiên ăn như ở nhà.
Bộ dáng ăn uống của cô vô cùng lạ mắt, ăn hết món này tới món kia, hai má phồng to đáng yêu vô cùng. Nước sốt dính nơi khóe miệng cũng đặc biệt nổi bật.
Anh bật cười, cầm giấy lau miệng cho cô: "Ăn nhanh như vậy làm gì?"
Lâm Huyền Du đỏ mặt, đem đồ ăn nuốt xuống bụng sau đó mới từ tốn nói: "Cơ hội ngàn năm có một. Tôi phải ăn cho thật no, sau này không thể quay lại cũng sẽ không hối tiếc. Huống chi đồ ăn ở đây ngon như vậy, có no bể bụng tôi cũng cam lòng."
Đồ ăn ngon lại nhiều. Trước kia cô sẽ không bao giờ dám đến đây, quá tốn tiền.
Dương Hàn Phong nín cười, vẻ suy tư rồi nói với Lâm Huyền Du: "Vậy thì em nên ăn nhiều vào!"
Lâm Huyền Du gật đầu, tiếp tục ăn. Anh chỉ có thể ngồi đó nhìn.
Không ngờ ăn cơm với cô lại thú vị như vậy!
Lúc hai người ngồi trên xe, không khí có thể coi là đẽ chịu. Lâm Huyền Du lấy hết dũng khí nói với anh: "Tôi muốn về trường."
Dương Hàn Phong thẳng thường từ chối. Cô vẫn không bỏ cuộc, hai mắt nhìn anh chớp chớp: "Đi mà."
Anh nhìn thẳng, giọng nói ra đều đều: "Hôn anh một cái."
Lâm Huyền Du còn tưởng mình nghe nhầm mà nhiêng đầu hỏi lại: "Sao sơ?"
Dương Hàn Phong nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt phong lưu lại tuấn lạnh, giọng nói ngạo mạn lại ngông cuồng. Anh không để tâm mà nhắc lại cho cô: "Em hôn tôi một cái. Tôi đưa em về trường."
Lâm Huyền Du không nghĩ cũng trả lời, cô nhất mực cự tuyệt: "Không bao giờ!"
Dáng vẻ anh bất đắc dĩ, giọng nói có chút thất vọng: "Vậy tiếc quá."
Lâm Huyền Du mím môi không nói gì thêm. Cô cảm thấy Dương Hàn Phong là người khó gần, xấu xa, đáng ghét, khó ưa. Lâm Huyền Du xui mười đời mới lấy phải anh.
Nói là như vậy nhưng Dương Hàn Phong vẫn lái xe đưa cô đến trước cổng đại học Hữu Hậu. Lâm Huyền Du có chút rung động, anh là người ngoài lạnh trong nóng, cô vừa nãy đã trách nhầm anh rồi.
Lâm Huyền Du ngồi im, đầu hơi cúi xuống. Anh thấy không đúng liền nghiêng qua muốn hỏi cô.
Nhưng mà...
Môi Dương Hàn Phong liền bị chặn lại bởi cánh môi mềm mại của cô. Hơi thởi của cô anh đều cảm nhận được.
Thân thể Lâm Huyền Du vừa mềm mại lại thơm ngát, ngọt ngào. Ngực cô dáng vào người anh. Dương Hàn Phong hưởng thụ, đang muốn đưa tay ôm lấy đầu cô thì Lâm Huyền Du đã rời đi.
Tay anh chơi vơi giữa không trung. Cửa xe đóng lại cùng với giọng nói giọng ngào của ai kia: "Cảm ơn anh."
Dương Hàn Phong đưa tay chạm nhẹ vào môi mình, vừa nãy cô hôn anh vừa mềm lại lại ngọt ngào. Anh vậy mà lại có chút mong chờ ngay lúc đó.
Tâm trạng cảu Dương Hàn Phong cũng tốt lên, môi mỏng khẽ cười, ánh mắt nhìn theo hướng Lâm Huyền Du vừa đi, ôn nhu đến lạ thường.
Cô hôn anh, cô chủ động hôn anh. Tuy chỉ là hôn phớt qua như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại khiến anh vui vẻ.
Dương Hàn Phong châm một điếu thuốc, hít một hơi, làn khói trắng nhả ra. Bên ngoài trời đen kịt, gió thổi rung tán lá, bên trong xe lại ấm áp.
Trước kia đối với Dương Hàn Phong chỉ có công việc ở Dương thị. Bây giờ anh lại có thêm công việc mới. Đó chính là chọc cho Lâm Huyền Du vui vẻ.
Mỗi lần cô cười, tim anh lại rung động. Cô cười, hai mắt sẽ cong lại, tỏa sáng mà nhìn anh. Dương Hàn Phong thích nhìn cô cười.
Lâm Huyền Du trở về phòng, tim đập rộn ràng. Vừa này cô hôn anh, trong lòng vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Cô không muốn anh chịu thiệt, Dương Hàn Phong đưa cô về. Lâm Huyền Du muốn cảm ơn anh, lại muốn một lần to gan mà hôn anh.
Lâm Huyền Du đứng đó, chờ đi khi nhịp tim trở lại thì đi tắm. Cơ thể cô ra nhiều mồ hôi, vô cùng nhớp nhác.
Xong rồi thì cô ngồi trước máy tính, đăng nhập vào diễn đàn trường. Vắng mặt có vài ngày mà trên này đã vô cùng xôn xao.
Có hai tin tức chấn động và được đẩy lên đầu tiên.
Thứ nhất là Lâm Tư Tuyết một lần bắt cá hai tay cùng Minh Hạo Kỳ và Vương Hi Vũ. Tin tức này vô cùng nổi bật, tiêu đề lại vô cùng phong phú. Nào là hoa khôi mặt dày hay là trà xanh họ Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.