Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan
Chương 68: Lâm Tư Tuyết, chị điên rồi
Anh Đào Nhỏ
25/06/2023
"Dạo này Lâm thị gặp chút khó khăn nên ba bảo chị đến gặp em."
Lâm Huyền Du nhíu mày: "Bác hai cũng lạ thật. Lâm thị khó khăn thì có liên quan gì đến em?"
Làm sao Lâm Huyền Du không biết ý định của Lâm Tư Tuyết chứ?
Cô ta đến đây chắc là vì nghe nói cô được làm thư ký cho Dương Hàn Phong. Dù sao đãi ngộ của Dương thị với nhân viên cũng là ước mơ của báo người.
Khuôn mặt người trước mắt chùn xuống, Lâm Tư Tuyết liếm môi: "Em nói vậy sao được?"
Ngương một chút, cô tay cầm tay Lâm Huyền Du, bộ dáng e lệ đến đáng thương: "Dù sao Lâm thị cũng có một phần tâm huyết của mẹ em mà. Du Du, không lẽ em nhẫn tâm nhìn tâm huyết cả đời của dì sập đổ sao?"
Trước khi tới đây, ba đã nói với Lâm Tư Tuyết, cô ta nhất định phải thuyết phục được Lâm Huyền Du. Nếu không công ty sẽ thật sự sụp đổ. Ba còn bảo, cô ta phải làm mọi cách, dù có quỳ xuống cũng phải khiến cho Lâm Huyền Du đồng ý giúp đỡ.
Lâm Tư Tuyết cắn răng. Chuyện này cũng có một phần do cô ta. Tin xấu của cô ta ở đại học Hữu Hậu còn có ảnh cô ta lên giường với người khác bị lan truyền trên mạng khiến cho mấy nhà đầu tư nhanh chóng rút vốn. Cũng vì vậy mấy cổ đông lớn trong Lâm thị cũng lần lượt tạo phản.
Quá mấy tháng, Lâm thị thật sự dưới sự lãnh đạo của bà Lâm Tư Tuyết không thể chống đỡ được nữa. Ông ta vì thua lỗ không có tiền bù vào mà bị cảnh sát bắt giam tạm thời.
Hết đường rồi Lâm Tư Tuyết mới phải tìm đến Lâm Huyền Du.
Lâm Huyền Du cười khinh bỉ, ánh mắt cô hằn lên tơ máu: "Chị đi nói với người bác thân mến của tôi rằng những gì ông ta lấy của mẹ, tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời. Công ty là của mẹ tôi, sớm muộn gì cũng sẽ trở về tay tôi. Còn vậy mà ông ta gây ra, Tư Tuyết, chị nói với ông ta tự làm thì tự chịu đi."
Lâm Tư Tuyết tức giận, còn muốn cũng Lâm Huyền Du đối chất nhưng cô chẳng nghe lấy một chữ mà rời đi.
Căn phòng đầy ánh sáng trở nên u ám. Lâm Tư Tuyết nắm chặt hai tay, cắn chặt môi đến bật máu.
Lâm Huyền Du đáng ghét!
Tại sao ông trời lại luôn thiên vị cô ta như vậy chứ?
Từ lúc sinh ra, cô ta đã như một bức màng làm nền của cái đẹp, tài năng nổi bật của Lâm Huyền Du.
Lâm Tư Tuyết không thể chịu đựng được. Rõ ràng là cũng một họ, sao lại có sự phân biệt lớn như vậy?
Đáng ghét!
Lâm Huyền Du, cô cứ chờ đó!
Lâm Huyền Du trở về văn phòng, cô cật lực làm việc. Đem những lời Lâm Tư Tuyết nói vứt ra sau đầu.
Cứ như vậy đến tận buổi chiều mới nhận được tin nhắn của Dương Hàn Phong.
Dương ma vương: Buổi chiều rảnh không?
Cô cảm thấy biệt danh này rất hợp với anh.
Lâm Huyền Du tính toán một chút liền trả lời không.
Chẳng bao lâu Dương Hàn Phong đã nhắn lại
Dương ma vương: 6 giờ, chúng ta đến nhà ông nội ăn tối.
Lâm Huyền Du: Có thể em ra hơi trễ, anh đợi em đó.
Sau đó Lâm Huyền Du còn chằng thêm hình con mèo mong chờ.
Chỉ thấy Dương Hàn Phong nhắn lại một chữ: Được.
Lâm Huyền Du nhanh chóng hoàn thành công việc. Bởi vì cùng Dương Hàn Phong đi thăm ông cụ Dương, cô còn cố tình xin ta cả sớm mười phút. Lâm Huyền Du vừa ra khỏi cửa công tỷ, muốn hỏi điện cho Dương Hàn Phong đến đón, không ngờ một cơn đau sau gáy truyền đến, cô liền ngất đi.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Huyền Du cũng tỉnh lại. Đầu đau như búa bổ, cô mệt mỏi mở to mắt nhìn xung quanh.
Thân thể Lâm Huyền Du bị dây trói chặt trên ghế, hai chân cũng bị cột, cổ tay bị kéo ra sau trói lại. Nhìn không gian chật chội và ẩm ướt, rong rêu bám đầy trên vách tường. Cô cũng phần nào đoán được tình hình hiện tại của bản thân.
Cửa nhà kho mở ra, người bước vào lại là Lâm Tư Tuyết. Khuôn mặt cô ta vui vẻ, nụ cười quỷ dị nhìn Lâm Huyền Du mà bước đến.
"Không ngờ em tỉnh sớm như vậy?"
Lâm Tư Tuyết ngồi xuống cái ghế kế bên cô, phía sau cô ta còn có thêm mấu tên xã hội đen.
Lâm Huyền Du không nhìn cô ta, lạnh lẽo trả lời: "Lâm Tư Tuyết, tôi thật không ngờ chị sẽ điên đến nổi này."
Lâm Tư Tuyết nghệ xong liền cười phá lên. Trên tay cô ta là cái thẻ đen, Lâm Tư Tuyết quơ qua quơ lại ngắm nghía. Lâm Huyền Du nhận ra, đó là thẻ đen không giới hạn mà Dương Hàn Phong đưa cho cô, mà từ trước đến nay, cô chưa từng dùng.
Lâm Huyền Du nhíu chặt lông mày; "Chị muốn làm gì?"
Cô ta thở ra một hơi rồi bật cười thật to: "Lâm thị đang khó khăn, em cũng biết đó. Chỉ cần dùng số tiền này chị có thể đưa Lâm thị trở lại như cũ. Đến lúc đó, cả Lâm thị chắc chắc sẽ là của tao!"
Dừng một chút, Lâm Tư Tuyết nhìn cô như đang nhìn chính còn mồi của mình, cô ta cười quỷ dị: "Trước lúc đó, mấy cổ phần cỏn vốn trong tay mày, tạo phải lấy hết."
Lâm Huyền Du nhíu mày: "Bác hai cũng lạ thật. Lâm thị khó khăn thì có liên quan gì đến em?"
Làm sao Lâm Huyền Du không biết ý định của Lâm Tư Tuyết chứ?
Cô ta đến đây chắc là vì nghe nói cô được làm thư ký cho Dương Hàn Phong. Dù sao đãi ngộ của Dương thị với nhân viên cũng là ước mơ của báo người.
Khuôn mặt người trước mắt chùn xuống, Lâm Tư Tuyết liếm môi: "Em nói vậy sao được?"
Ngương một chút, cô tay cầm tay Lâm Huyền Du, bộ dáng e lệ đến đáng thương: "Dù sao Lâm thị cũng có một phần tâm huyết của mẹ em mà. Du Du, không lẽ em nhẫn tâm nhìn tâm huyết cả đời của dì sập đổ sao?"
Trước khi tới đây, ba đã nói với Lâm Tư Tuyết, cô ta nhất định phải thuyết phục được Lâm Huyền Du. Nếu không công ty sẽ thật sự sụp đổ. Ba còn bảo, cô ta phải làm mọi cách, dù có quỳ xuống cũng phải khiến cho Lâm Huyền Du đồng ý giúp đỡ.
Lâm Tư Tuyết cắn răng. Chuyện này cũng có một phần do cô ta. Tin xấu của cô ta ở đại học Hữu Hậu còn có ảnh cô ta lên giường với người khác bị lan truyền trên mạng khiến cho mấy nhà đầu tư nhanh chóng rút vốn. Cũng vì vậy mấy cổ đông lớn trong Lâm thị cũng lần lượt tạo phản.
Quá mấy tháng, Lâm thị thật sự dưới sự lãnh đạo của bà Lâm Tư Tuyết không thể chống đỡ được nữa. Ông ta vì thua lỗ không có tiền bù vào mà bị cảnh sát bắt giam tạm thời.
Hết đường rồi Lâm Tư Tuyết mới phải tìm đến Lâm Huyền Du.
Lâm Huyền Du cười khinh bỉ, ánh mắt cô hằn lên tơ máu: "Chị đi nói với người bác thân mến của tôi rằng những gì ông ta lấy của mẹ, tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời. Công ty là của mẹ tôi, sớm muộn gì cũng sẽ trở về tay tôi. Còn vậy mà ông ta gây ra, Tư Tuyết, chị nói với ông ta tự làm thì tự chịu đi."
Lâm Tư Tuyết tức giận, còn muốn cũng Lâm Huyền Du đối chất nhưng cô chẳng nghe lấy một chữ mà rời đi.
Căn phòng đầy ánh sáng trở nên u ám. Lâm Tư Tuyết nắm chặt hai tay, cắn chặt môi đến bật máu.
Lâm Huyền Du đáng ghét!
Tại sao ông trời lại luôn thiên vị cô ta như vậy chứ?
Từ lúc sinh ra, cô ta đã như một bức màng làm nền của cái đẹp, tài năng nổi bật của Lâm Huyền Du.
Lâm Tư Tuyết không thể chịu đựng được. Rõ ràng là cũng một họ, sao lại có sự phân biệt lớn như vậy?
Đáng ghét!
Lâm Huyền Du, cô cứ chờ đó!
Lâm Huyền Du trở về văn phòng, cô cật lực làm việc. Đem những lời Lâm Tư Tuyết nói vứt ra sau đầu.
Cứ như vậy đến tận buổi chiều mới nhận được tin nhắn của Dương Hàn Phong.
Dương ma vương: Buổi chiều rảnh không?
Cô cảm thấy biệt danh này rất hợp với anh.
Lâm Huyền Du tính toán một chút liền trả lời không.
Chẳng bao lâu Dương Hàn Phong đã nhắn lại
Dương ma vương: 6 giờ, chúng ta đến nhà ông nội ăn tối.
Lâm Huyền Du: Có thể em ra hơi trễ, anh đợi em đó.
Sau đó Lâm Huyền Du còn chằng thêm hình con mèo mong chờ.
Chỉ thấy Dương Hàn Phong nhắn lại một chữ: Được.
Lâm Huyền Du nhanh chóng hoàn thành công việc. Bởi vì cùng Dương Hàn Phong đi thăm ông cụ Dương, cô còn cố tình xin ta cả sớm mười phút. Lâm Huyền Du vừa ra khỏi cửa công tỷ, muốn hỏi điện cho Dương Hàn Phong đến đón, không ngờ một cơn đau sau gáy truyền đến, cô liền ngất đi.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Huyền Du cũng tỉnh lại. Đầu đau như búa bổ, cô mệt mỏi mở to mắt nhìn xung quanh.
Thân thể Lâm Huyền Du bị dây trói chặt trên ghế, hai chân cũng bị cột, cổ tay bị kéo ra sau trói lại. Nhìn không gian chật chội và ẩm ướt, rong rêu bám đầy trên vách tường. Cô cũng phần nào đoán được tình hình hiện tại của bản thân.
Cửa nhà kho mở ra, người bước vào lại là Lâm Tư Tuyết. Khuôn mặt cô ta vui vẻ, nụ cười quỷ dị nhìn Lâm Huyền Du mà bước đến.
"Không ngờ em tỉnh sớm như vậy?"
Lâm Tư Tuyết ngồi xuống cái ghế kế bên cô, phía sau cô ta còn có thêm mấu tên xã hội đen.
Lâm Huyền Du không nhìn cô ta, lạnh lẽo trả lời: "Lâm Tư Tuyết, tôi thật không ngờ chị sẽ điên đến nổi này."
Lâm Tư Tuyết nghệ xong liền cười phá lên. Trên tay cô ta là cái thẻ đen, Lâm Tư Tuyết quơ qua quơ lại ngắm nghía. Lâm Huyền Du nhận ra, đó là thẻ đen không giới hạn mà Dương Hàn Phong đưa cho cô, mà từ trước đến nay, cô chưa từng dùng.
Lâm Huyền Du nhíu chặt lông mày; "Chị muốn làm gì?"
Cô ta thở ra một hơi rồi bật cười thật to: "Lâm thị đang khó khăn, em cũng biết đó. Chỉ cần dùng số tiền này chị có thể đưa Lâm thị trở lại như cũ. Đến lúc đó, cả Lâm thị chắc chắc sẽ là của tao!"
Dừng một chút, Lâm Tư Tuyết nhìn cô như đang nhìn chính còn mồi của mình, cô ta cười quỷ dị: "Trước lúc đó, mấy cổ phần cỏn vốn trong tay mày, tạo phải lấy hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.