Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan
Chương 4: Món quà nhỏ
Anh Đào Nhỏ
25/06/2023
Hàn Khuyết Băng thấy Lâm Huyền Du mặc đồ rộng rãi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi
ửng hồng vì cô vừa rửa mặt đơ ra nhìn cô ấy. Hàn Khuyết Băng kéo vali
lớn của mình vào trong, không thèm nhìn cô nữa.
Lâm Huyền Du chạy tới cầm vali dùm cô ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, tươi tắn cười: “Đưa mình cầm cho!”
Hàn Khuyết Băng ngồi xuống giường, quay đầu nhìn thẳng mặt cô, cô gái trước mặt này có phải là Lâm Huyền Du không vậy?
Lâm Huyền Du lúc trước thấy cô đã tránh xa trăm thước, cô đã không mở miệng thì thôi, chứ Lâm Huyền Du chẳng bao giờ nói với cô lấy một câu.
Thế mà bây giờ Lâm Huyền Du trước mặt lại đang nói chuyện với cô, còn cười nữa. Hàn Khuyết Băng khó tin mà mở miệng, giọng nói ngọt ngào như viên kẹo bông: “Cậu thật sự là Lâm Huyền Du?”
Lâm Huyền Du cảm thấy Hàn Khuyết Băng bất ngờ, khó tin cũng là chuyện bình thường. Lúc trước vì nghe một người nói cô ấy là một người quái đản, kỳ dị nên cô luôn cố gắng cách xa cô ấy nhất có thể.
Bây giờ cô biết cô ấy thật sự tốt với mình nên đến kết bạn, cô ấy thấy lạ cũng phải.
Lâm Huyền Du cười ngọt ngào, mày liễu cong cong ý cười: “Khuyết Băng, mình chỉ muốn kết thân với cậu thôi!”
Hàn Khuyết Băng hơi khó tin, lúc trước Lâm Huyền Du tránh cô như tránh tà, sao giờ lại quay đầu nói làm thân là làm thân. Cô đưa tay chạm vào trán của Lâm Huyền Du, rồi lại quay qua quay lại mặt nhỏ của Lâm Huyền Du nhìn: “Không sốt, cũng không bị đụng đầu. Lâm Huyền Du, cậu bị thương chỗ nào mà dây thần kinh lại đứt thế?”
Lâm Huyền Du hất tay Hàn Khuyết Băng ra, nhướng mày khó chịu: “Ý cậu là mình bị bệnh thần kinh?”
Hàn Khuyết Băng nhìn thấy vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt Lâm Huyền Du, nhất thời cảm nhận được lời nói của mình hơi đi xa nên liền lắc đầu phủ nhận: “Không có, chỉ là tôi cảm thấy cậu hơi khác lúc trước!”
Lâm Huyền Du nhìn vẻ mặt bối rối, không biết nên nói thế nào cho đúng của Hàn Khuyết Băng thì bật cười: “Mình chỉ là nhận ra cậu rất tốt nên muốn kết bạn mà thôi!”
Hàn Khuyết Băng nhìn cô, hai mắt hơi nhíu lại: “Lâm Tư Tuyết vứt cậu rồi à?”
Vứt á?
Lâm Tư Tuyết nào dám vứt cô, Lâm Huyền Du là quân cờ số một của cô ta. Cô ta làm sao mà vứt cô được!
Phải nói là cô vứt Lâm Tư Tuyết rồi!
Lâm Huyền Du nhìn vào khuôn mặt đang lo lắng cho mình của Hàn Khuyết Băng thì cô lại rất ấm áp.
Hàn Khuyết Băng là người lập dị, luôn quan tâm người khác thái quá nên mọi người mới cho rằng cô quái đản.
Lâm Huyền Du mũm mĩm cười cười: “Mình vứt cô ta rồi!”
“Cái gì?”
Hàn Khuyết Băng rất bất ngờ, Lâm Huyền Du rất tin tưởng Lâm Tư Tuyết đó, sống chết vì cô ta. Lúc trước cô cũng có khuyên Lâm Huyền Du nên tránh xa Lâm Tư Tuyết ra thì cô lại cho là Hàn Khuyết Băng bị điên nên dần dần xa lánh. Bây giờ chẳng những đồi làm bạn với cô, Lâm Huyền Du còn nói là vứt Lâm Tư Tuyết rồi. Thật khó tin!
Hàn Khuyết Băng tuy rất sợ Lâm Huyền Du nói dối nhưng lại rất vui vẻ khi biết là cô đã vứt Lâm Tư Tuyết. Lâm Huyền Du cong môi cười: “Thật không? Cậu thật sự vứt Lâm Tư Tuyết rồi?”
Lâm Huyền Du nở nụ cười xấu xa, ánh mắt ánh lên tia cười: “Vứt rồi! Nhưng trước khi vứt phải tặng cô ta một món quà nho nhỏ!”
Hàn Khuyết Băng đây là lần đầu thấy Lâm Huyền Du như thế này. Ánh mắt lạnh lẽo như có thế giết người, có thể thấy cô rất tức giận với Lâm Tư Tuyết. Tuy Hàn Khuyết Băng không biết lý do nhưng chỉ cần biết cô đã thay đổi thì rất vui.
Dù cô có làm gì thì Hàn Khuyết Băng vẫn sẽ ủng hộ cô hết mình!
Hàn Khuyết Băng gật đầu: “Cậu định tặng cô ta món quà gì vậy?”
Lâm Huyền Du nhìn Hàn Khuyết Băng, cong môi cười: “Cậu muốn biết?”
Hàn Khuyết Băng gật đầu. Cô đứng lên, đi đến giường mình lấy ra một cái máy tính. Cái máy tính này là do cô tích tiền từ việc đi làm thêm một năm để mua.
Cô mở máy ra, đăng nhập vào diễn đàn của trường Đại học Hữu Hậu. Hàn Khuyết Băng đi đến nhìn cô, Hàn Khuyết Băng thắc mắc hỏi: “Cậu lên diễn đàn làm gì vậy?”
Lâm Huyền Du không quay đầu lại, mắt vẫn dán lên màn hình, đôi tay nhỏ nhắn, trắng mịn linh động, từng ngón tay thon dài lướt trên bàn phím tựa như đang đàn một khúc nhạc: “Tặng quà cho Lâm Tư Tuyết.”
Hàn Khuyết Băng tuy chưa biết cô định làm gì nhưng cũng không nói gì, đứng nhìn cô làm.
Lâm Huyền Du đăng tấm hình đã chụp tối qua cùng dòng chữ “Hoa khôi Đại học Hữu Hậu, Lâm Tư Tuyết tình thú một đêm cùng người lạ mặt trong khách sạn. Liệu đây có phải là hoa khôi trong trắng, thanh thuần của trường chúng ta?”
Tất nhiên là cô dùng một tài khoản phụ rồi. Cuối cùng cô nhấn một nút, tấm ảnh đó đã đăng lên diễn đàn.
Hàn Khuyết Băng bất ngờ, há hốc miệng, cô ấy nhanh chóng lay lay vai cô: “Huyền Du, sao cậu lại có tấm hình này vậy?”
Lâm Huyền Du chạy tới cầm vali dùm cô ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, tươi tắn cười: “Đưa mình cầm cho!”
Hàn Khuyết Băng ngồi xuống giường, quay đầu nhìn thẳng mặt cô, cô gái trước mặt này có phải là Lâm Huyền Du không vậy?
Lâm Huyền Du lúc trước thấy cô đã tránh xa trăm thước, cô đã không mở miệng thì thôi, chứ Lâm Huyền Du chẳng bao giờ nói với cô lấy một câu.
Thế mà bây giờ Lâm Huyền Du trước mặt lại đang nói chuyện với cô, còn cười nữa. Hàn Khuyết Băng khó tin mà mở miệng, giọng nói ngọt ngào như viên kẹo bông: “Cậu thật sự là Lâm Huyền Du?”
Lâm Huyền Du cảm thấy Hàn Khuyết Băng bất ngờ, khó tin cũng là chuyện bình thường. Lúc trước vì nghe một người nói cô ấy là một người quái đản, kỳ dị nên cô luôn cố gắng cách xa cô ấy nhất có thể.
Bây giờ cô biết cô ấy thật sự tốt với mình nên đến kết bạn, cô ấy thấy lạ cũng phải.
Lâm Huyền Du cười ngọt ngào, mày liễu cong cong ý cười: “Khuyết Băng, mình chỉ muốn kết thân với cậu thôi!”
Hàn Khuyết Băng hơi khó tin, lúc trước Lâm Huyền Du tránh cô như tránh tà, sao giờ lại quay đầu nói làm thân là làm thân. Cô đưa tay chạm vào trán của Lâm Huyền Du, rồi lại quay qua quay lại mặt nhỏ của Lâm Huyền Du nhìn: “Không sốt, cũng không bị đụng đầu. Lâm Huyền Du, cậu bị thương chỗ nào mà dây thần kinh lại đứt thế?”
Lâm Huyền Du hất tay Hàn Khuyết Băng ra, nhướng mày khó chịu: “Ý cậu là mình bị bệnh thần kinh?”
Hàn Khuyết Băng nhìn thấy vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt Lâm Huyền Du, nhất thời cảm nhận được lời nói của mình hơi đi xa nên liền lắc đầu phủ nhận: “Không có, chỉ là tôi cảm thấy cậu hơi khác lúc trước!”
Lâm Huyền Du nhìn vẻ mặt bối rối, không biết nên nói thế nào cho đúng của Hàn Khuyết Băng thì bật cười: “Mình chỉ là nhận ra cậu rất tốt nên muốn kết bạn mà thôi!”
Hàn Khuyết Băng nhìn cô, hai mắt hơi nhíu lại: “Lâm Tư Tuyết vứt cậu rồi à?”
Vứt á?
Lâm Tư Tuyết nào dám vứt cô, Lâm Huyền Du là quân cờ số một của cô ta. Cô ta làm sao mà vứt cô được!
Phải nói là cô vứt Lâm Tư Tuyết rồi!
Lâm Huyền Du nhìn vào khuôn mặt đang lo lắng cho mình của Hàn Khuyết Băng thì cô lại rất ấm áp.
Hàn Khuyết Băng là người lập dị, luôn quan tâm người khác thái quá nên mọi người mới cho rằng cô quái đản.
Lâm Huyền Du mũm mĩm cười cười: “Mình vứt cô ta rồi!”
“Cái gì?”
Hàn Khuyết Băng rất bất ngờ, Lâm Huyền Du rất tin tưởng Lâm Tư Tuyết đó, sống chết vì cô ta. Lúc trước cô cũng có khuyên Lâm Huyền Du nên tránh xa Lâm Tư Tuyết ra thì cô lại cho là Hàn Khuyết Băng bị điên nên dần dần xa lánh. Bây giờ chẳng những đồi làm bạn với cô, Lâm Huyền Du còn nói là vứt Lâm Tư Tuyết rồi. Thật khó tin!
Hàn Khuyết Băng tuy rất sợ Lâm Huyền Du nói dối nhưng lại rất vui vẻ khi biết là cô đã vứt Lâm Tư Tuyết. Lâm Huyền Du cong môi cười: “Thật không? Cậu thật sự vứt Lâm Tư Tuyết rồi?”
Lâm Huyền Du nở nụ cười xấu xa, ánh mắt ánh lên tia cười: “Vứt rồi! Nhưng trước khi vứt phải tặng cô ta một món quà nho nhỏ!”
Hàn Khuyết Băng đây là lần đầu thấy Lâm Huyền Du như thế này. Ánh mắt lạnh lẽo như có thế giết người, có thể thấy cô rất tức giận với Lâm Tư Tuyết. Tuy Hàn Khuyết Băng không biết lý do nhưng chỉ cần biết cô đã thay đổi thì rất vui.
Dù cô có làm gì thì Hàn Khuyết Băng vẫn sẽ ủng hộ cô hết mình!
Hàn Khuyết Băng gật đầu: “Cậu định tặng cô ta món quà gì vậy?”
Lâm Huyền Du nhìn Hàn Khuyết Băng, cong môi cười: “Cậu muốn biết?”
Hàn Khuyết Băng gật đầu. Cô đứng lên, đi đến giường mình lấy ra một cái máy tính. Cái máy tính này là do cô tích tiền từ việc đi làm thêm một năm để mua.
Cô mở máy ra, đăng nhập vào diễn đàn của trường Đại học Hữu Hậu. Hàn Khuyết Băng đi đến nhìn cô, Hàn Khuyết Băng thắc mắc hỏi: “Cậu lên diễn đàn làm gì vậy?”
Lâm Huyền Du không quay đầu lại, mắt vẫn dán lên màn hình, đôi tay nhỏ nhắn, trắng mịn linh động, từng ngón tay thon dài lướt trên bàn phím tựa như đang đàn một khúc nhạc: “Tặng quà cho Lâm Tư Tuyết.”
Hàn Khuyết Băng tuy chưa biết cô định làm gì nhưng cũng không nói gì, đứng nhìn cô làm.
Lâm Huyền Du đăng tấm hình đã chụp tối qua cùng dòng chữ “Hoa khôi Đại học Hữu Hậu, Lâm Tư Tuyết tình thú một đêm cùng người lạ mặt trong khách sạn. Liệu đây có phải là hoa khôi trong trắng, thanh thuần của trường chúng ta?”
Tất nhiên là cô dùng một tài khoản phụ rồi. Cuối cùng cô nhấn một nút, tấm ảnh đó đã đăng lên diễn đàn.
Hàn Khuyết Băng bất ngờ, há hốc miệng, cô ấy nhanh chóng lay lay vai cô: “Huyền Du, sao cậu lại có tấm hình này vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.