Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan
Chương 93: Ngoại truyện 1: Hôn lễ
Anh Đào Nhỏ
31/07/2023
Không khí mát mẻ trên hòn đảo Moorea khiến người ta dễ chịu.
Lâm Huyền Du ngồi trong phòng trang điểm, cô cũng không biết bây giờ nên có trạng thái thế nào mới phải.
Nhân viên trang điểm vừa xong bước cuối cùng liền vỗ tay ồ lên, cô ấy không ngừng nhìn Lâm Huyền Du mà khen ngợi: "Cô thật xinh đẹp! Tôi đã trang điểm cho rất nhiều người nhưng chưa gặp ai có làn da đẹp như cô."
Cô ấy nói tiếng Anh rất chuẩn, Lâm Huyền Du mỉm cười gật đầu, cô trả lời lại bằng tiếng Anh: "Cảm ơn cô nhiều."
Hôm nay là ngày Lâm Huyền Du trở thành cô dâu. Thật ra lúc đầu Lâm Huyền Du định sẽ không tổ chức nhưng Dương Hàn Phong lại lắc đầu, anh nói rằng mỗi người con gái chỉ có một lần khoác áo cưới. Thật ra khi Lâm Huyền Du nghe thấy, cô rất hạnh phúc.
Hàn Khuyết Băng mở cửa bước vào, cô nàng vui vẻ đem bó hoa linh lan lớn đặt vào tay Lâm Huyền Du: "Hôm nay, cậu thật sự rất đẹp đó. Nhất định cậu là cô dâu đẹp nhất mà tớ từng thấy đó."
Lâm Huyền Du bị Hàn Khuyết Băng chọc cho bật cười. Hai người nói chuyện chưa được mấy câu thì có người vào nói đã đến giờ làm lễ.
Trong lễ đường rộng lớn, bốn bên được trang trí đầy hoa hồng đỏ, mỗi đoá hoa nở rộ đỏ rực khiến khung cảnh càng thêm lãng mạn.
Lâm Huyền Du khoác tay Bạch Thiên Ngạo tiến vào lễ đường. Cô nhìn thấy Dương Hàn Phong trong bộ comple đen, anh vô xưng anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt nhìn cô tràn đầy sủng ái và hạnh phúc.
Lúc Bạch Thiên Ngạo trao tay Lâm Huyền Du cho Dương Hàn Phong, ông cố ý lườm anh, nhỏ giọng quát: "Con gái cưng của tôi, tôi giao cho cậu. Nếu con bé mà khóc tôi sẽ ngay lập tức đem con bé về Bạch gia chúng tôi."
Dương Hàn Phong vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, anh gật đầu ngầm đồng ý. Bạch Thiên Ngạo thở hắt một hơi rồi trao lại Lâm Huyền Du cho Dương Hàn Phong. Anh nắm lấy tay cô, nhỏ giọng thì thầm vào tai Lâm Huyền Du: "Xem ra anh không thể để em ủy khuất được rồi, nếu không sẽ không bao giờ gặp lại em."
Cô mím môi nhịn cười gật đầu.
"Dương Hàn Phong, con có đồng ý lấy cô ấy này làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói, xấu xí hay xinh đẹp đi chăng nữa con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy không?"
Dương Hàn Phong nhìn cô không chớp mắt, gật đầu mỉm cười: "Con đồng ý!"
"Lâm Huyền Du, con có đồng ý lấy cậu ấy này làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói, xấu xí hay xinh đẹp đi chăng nữa con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cậu ấy không?"
Lâm Huyền Du mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe, giọng cô nghẹn ngào: "Con đồng ý!"
Dương Hàn Phong vuốt ve khuôn mặt cô, lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc. Sau này Lâm Huyền Du sẽ mãi mãi là của anh.
............................
Mấy ngày nay cơ thể Lâm Huyền Du không khoẻ, ăn cũng không ngon miệng.
Liễu Giai Ninh gắp cho cô miếng thịt. Lâm Huyền Du vui vẻ cần nhai, nhưng cảm giác ơn lạnh truyền đến sau lưng, mùi tanh tràn đầy khoang miệng. Lâm Huyền Du bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Mọi người dừng động tác ăn lại. Liễu Giai Ninh vội vàng chạy đến nhà vệ sinh. Lâm Huyền Du thở phào, cả người mệt mỏi.
Liễu Giai Ninh lo lắng: "Con không khoẻ à? Có khi nào là có thai không?"
Lâm Huyền Du ngẩng đầu, nghe bà nói đến mang thai thì có chút hoang mang: "Con cũng không biết nữa."
Liễu Giai Ninh cười to, vui vẻ dìu cô ra ngoài: "Vậy là mang thai rồi, còn ốm nghén đó. Muốn ăn gì không? Mẹ làm cho con."
Lâm Huyền Du lắc đầu: "Buổi chiều con đến bệnh viện kiểm tra thử."
"Được được."
Lâm Huyền Du cầm giấy siêu âm, trong lòng vô cùng ngỡ ngàng cũng vô cùng vui vẻ.
Bác sĩ nói: "Cô mang thai bốn tuần rồi, tim thai rất tốt. Nên bổ sung thêm ít canxi."
Lâm Huyền Du cười đáp: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Đây là kết tinh của Lâm Huyền Du và Dương Hàn Phong.
Lâm Huyền Du xoa xoa bụng còn phẳng, ánh mắt dịu dàng.
Thời gian này Dương Hàn Phong đã đi công tác, cuối tuần này mới về. Lâm Huyền Du muốn gọi đến nói cho anh biết nhưng cảm thấy nên nói trước thì tốt hơn. Buổi tốt lúc gọi điện, cô không hề nói chuyện mình mang thai.
Ba ngày sau, Lâm Huyền Du đến tận sân bay để đón Dương Hàn Phong. Vừa nhìn thấy, cô đã chạy nhào vào lòng anh, Dương Hàn Phong cực kỳ phối hợp dang tay ôm lấy cô.
Dương Hàn Phong cọ cầm trên đỉnh đầu, một tay vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng anh nhẹ nhàng: "Có nhớ anh không? Còn anh thì rất nhớ em."
Trái tim Lâm Huyền Du ấm áp, cô dụi dụi trong lòng anh, âm thầm mỉm cười: "Báo cho anh một tín vui, em có thai rồi."
Dương Hàn Phong như không tin vào tai mình lắm. Anh buông cô ra, nghẹn ngào hỏi lại: "Thật sao? Em nói thật à? Anh không nghe nhầm chứ? Anh sắp được làm ba?"
Lâm Huyền Du cười trong hạnh phúc: "Anh không nghe nhầm. Đúng vậy."
Dương Hàn Phong vui mừng hôn lấy cô. Gia đình bọn họ chuẩn bị đón thêm một thành viên mới.
Lâm Huyền Du ngồi trong phòng trang điểm, cô cũng không biết bây giờ nên có trạng thái thế nào mới phải.
Nhân viên trang điểm vừa xong bước cuối cùng liền vỗ tay ồ lên, cô ấy không ngừng nhìn Lâm Huyền Du mà khen ngợi: "Cô thật xinh đẹp! Tôi đã trang điểm cho rất nhiều người nhưng chưa gặp ai có làn da đẹp như cô."
Cô ấy nói tiếng Anh rất chuẩn, Lâm Huyền Du mỉm cười gật đầu, cô trả lời lại bằng tiếng Anh: "Cảm ơn cô nhiều."
Hôm nay là ngày Lâm Huyền Du trở thành cô dâu. Thật ra lúc đầu Lâm Huyền Du định sẽ không tổ chức nhưng Dương Hàn Phong lại lắc đầu, anh nói rằng mỗi người con gái chỉ có một lần khoác áo cưới. Thật ra khi Lâm Huyền Du nghe thấy, cô rất hạnh phúc.
Hàn Khuyết Băng mở cửa bước vào, cô nàng vui vẻ đem bó hoa linh lan lớn đặt vào tay Lâm Huyền Du: "Hôm nay, cậu thật sự rất đẹp đó. Nhất định cậu là cô dâu đẹp nhất mà tớ từng thấy đó."
Lâm Huyền Du bị Hàn Khuyết Băng chọc cho bật cười. Hai người nói chuyện chưa được mấy câu thì có người vào nói đã đến giờ làm lễ.
Trong lễ đường rộng lớn, bốn bên được trang trí đầy hoa hồng đỏ, mỗi đoá hoa nở rộ đỏ rực khiến khung cảnh càng thêm lãng mạn.
Lâm Huyền Du khoác tay Bạch Thiên Ngạo tiến vào lễ đường. Cô nhìn thấy Dương Hàn Phong trong bộ comple đen, anh vô xưng anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt nhìn cô tràn đầy sủng ái và hạnh phúc.
Lúc Bạch Thiên Ngạo trao tay Lâm Huyền Du cho Dương Hàn Phong, ông cố ý lườm anh, nhỏ giọng quát: "Con gái cưng của tôi, tôi giao cho cậu. Nếu con bé mà khóc tôi sẽ ngay lập tức đem con bé về Bạch gia chúng tôi."
Dương Hàn Phong vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, anh gật đầu ngầm đồng ý. Bạch Thiên Ngạo thở hắt một hơi rồi trao lại Lâm Huyền Du cho Dương Hàn Phong. Anh nắm lấy tay cô, nhỏ giọng thì thầm vào tai Lâm Huyền Du: "Xem ra anh không thể để em ủy khuất được rồi, nếu không sẽ không bao giờ gặp lại em."
Cô mím môi nhịn cười gật đầu.
"Dương Hàn Phong, con có đồng ý lấy cô ấy này làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói, xấu xí hay xinh đẹp đi chăng nữa con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy không?"
Dương Hàn Phong nhìn cô không chớp mắt, gật đầu mỉm cười: "Con đồng ý!"
"Lâm Huyền Du, con có đồng ý lấy cậu ấy này làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói, xấu xí hay xinh đẹp đi chăng nữa con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cậu ấy không?"
Lâm Huyền Du mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe, giọng cô nghẹn ngào: "Con đồng ý!"
Dương Hàn Phong vuốt ve khuôn mặt cô, lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc. Sau này Lâm Huyền Du sẽ mãi mãi là của anh.
............................
Mấy ngày nay cơ thể Lâm Huyền Du không khoẻ, ăn cũng không ngon miệng.
Liễu Giai Ninh gắp cho cô miếng thịt. Lâm Huyền Du vui vẻ cần nhai, nhưng cảm giác ơn lạnh truyền đến sau lưng, mùi tanh tràn đầy khoang miệng. Lâm Huyền Du bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Mọi người dừng động tác ăn lại. Liễu Giai Ninh vội vàng chạy đến nhà vệ sinh. Lâm Huyền Du thở phào, cả người mệt mỏi.
Liễu Giai Ninh lo lắng: "Con không khoẻ à? Có khi nào là có thai không?"
Lâm Huyền Du ngẩng đầu, nghe bà nói đến mang thai thì có chút hoang mang: "Con cũng không biết nữa."
Liễu Giai Ninh cười to, vui vẻ dìu cô ra ngoài: "Vậy là mang thai rồi, còn ốm nghén đó. Muốn ăn gì không? Mẹ làm cho con."
Lâm Huyền Du lắc đầu: "Buổi chiều con đến bệnh viện kiểm tra thử."
"Được được."
Lâm Huyền Du cầm giấy siêu âm, trong lòng vô cùng ngỡ ngàng cũng vô cùng vui vẻ.
Bác sĩ nói: "Cô mang thai bốn tuần rồi, tim thai rất tốt. Nên bổ sung thêm ít canxi."
Lâm Huyền Du cười đáp: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Đây là kết tinh của Lâm Huyền Du và Dương Hàn Phong.
Lâm Huyền Du xoa xoa bụng còn phẳng, ánh mắt dịu dàng.
Thời gian này Dương Hàn Phong đã đi công tác, cuối tuần này mới về. Lâm Huyền Du muốn gọi đến nói cho anh biết nhưng cảm thấy nên nói trước thì tốt hơn. Buổi tốt lúc gọi điện, cô không hề nói chuyện mình mang thai.
Ba ngày sau, Lâm Huyền Du đến tận sân bay để đón Dương Hàn Phong. Vừa nhìn thấy, cô đã chạy nhào vào lòng anh, Dương Hàn Phong cực kỳ phối hợp dang tay ôm lấy cô.
Dương Hàn Phong cọ cầm trên đỉnh đầu, một tay vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng anh nhẹ nhàng: "Có nhớ anh không? Còn anh thì rất nhớ em."
Trái tim Lâm Huyền Du ấm áp, cô dụi dụi trong lòng anh, âm thầm mỉm cười: "Báo cho anh một tín vui, em có thai rồi."
Dương Hàn Phong như không tin vào tai mình lắm. Anh buông cô ra, nghẹn ngào hỏi lại: "Thật sao? Em nói thật à? Anh không nghe nhầm chứ? Anh sắp được làm ba?"
Lâm Huyền Du cười trong hạnh phúc: "Anh không nghe nhầm. Đúng vậy."
Dương Hàn Phong vui mừng hôn lấy cô. Gia đình bọn họ chuẩn bị đón thêm một thành viên mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.