Trọng Sinh Tránh Xa Nam Nhân Cặn Bã
Chương 22:
Tiểu Mai Hoa
25/08/2024
Nàng đưa đồ lên phía trước.
Khấu Xung chắp tay sau lưng, thiếu niên dáng người cao thẳng giống như liễu mềm trong gió đêm, giọng nói có chút kiềm chế nói:
"Tôi không biết đường.”
“Vậy mà anh còn đi theo tôi?”
Du Uyển lười để ý đến hắn, khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi chỗ khác.
Du Uyển chỉ có khuôn mặt giống nhà họ Du, còn đường nét thì giống mẹ hơn, vẻ đẹp sâu sắc, đôi mắt màu nâu sẫm khác với người đương thời, trong sáng như hạt lưu ly. đường nét khuôn mặt thanh tú không giống gái nông thôn chút nào. Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã biết nàng rất xinh đẹp, dương mắt nhìn ba mẹ con bọn họ xâm nhập nhà nàng, giống như một con báo rừng nhỏ nhe răng nanh vuốt, thỉnh thoảng sẽ gây ra cho hắn một vài phiền phức, chọc giận hắn liền nói những lời lẽ thô tục với hắn.
Nhưng dạo gần đây, nàng lại dường như không để ý tới hắn, không quan tâm đến sự tồn tại của người ngoài ở trong nhà mình, không quan tâm đến mẹ của hắn thiên vị hắn, phân rõ ranh giới với hắn một cách triệt để, khiến người khác không biết nên nghe theo ai. Khấu Xung có chút tức giận, có chút chán nản, nhưng hắn không biết làm thế nào để lấy lòng nàng,hắn không dám chọc ghẹo nàng một cách hấp tấp. Nàng chỉ là thu hồi móng vuốt sắc bén lại, một khi vượt qua ranh giới, nhất định sẽ cào nát da thịt người ta.
“Tại sao cô không ăn gì hết vậy?”
Khấu Xung đi phía sau Du Uyển nửa bước, không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy mái tóc đen óng đẹp đẽ của nàng. Hắn đã từng nhìn thấy lúc nàng đang gội đầu ở trong nhà, tóc sau khi hong khô, liền trở thành một dải lụa xanh như thác nước, càng mượt mà hơn.
Du Uyển biết rằng hắn không có ý đồ gì, cũng không có ý nghĩ ngay thẳng,
“Không muốn ăn không được sao?”
Thịt gà của bữa ăn tối, nàng một miếng cũng không ăn, Hồ Hạnh Nương thiên vị thì cứ thiên vị, sẽ có một ngày nàng có thể kiếm được tiền rồi tự mình mua lấy, muốn ăn gì thì mua đó.
“Bởi vì là tôi đã đánh cô sao, cho nên cô đến chạm mặt cũng không muốn chạm mặt.”
“Biết rồi còn hỏi.”
Du Uyển cười lạnh một tiếng, nàng đã quyết định chung sống hòa bình với hắn rồi, nhưng còn người này lại chủ động đến chọc ghẹo nàng, hắn là bị bệnh sao?
Khấu Xung chắp tay sau lưng, thiếu niên dáng người cao thẳng giống như liễu mềm trong gió đêm, giọng nói có chút kiềm chế nói:
"Tôi không biết đường.”
“Vậy mà anh còn đi theo tôi?”
Du Uyển lười để ý đến hắn, khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi chỗ khác.
Du Uyển chỉ có khuôn mặt giống nhà họ Du, còn đường nét thì giống mẹ hơn, vẻ đẹp sâu sắc, đôi mắt màu nâu sẫm khác với người đương thời, trong sáng như hạt lưu ly. đường nét khuôn mặt thanh tú không giống gái nông thôn chút nào. Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã biết nàng rất xinh đẹp, dương mắt nhìn ba mẹ con bọn họ xâm nhập nhà nàng, giống như một con báo rừng nhỏ nhe răng nanh vuốt, thỉnh thoảng sẽ gây ra cho hắn một vài phiền phức, chọc giận hắn liền nói những lời lẽ thô tục với hắn.
Nhưng dạo gần đây, nàng lại dường như không để ý tới hắn, không quan tâm đến sự tồn tại của người ngoài ở trong nhà mình, không quan tâm đến mẹ của hắn thiên vị hắn, phân rõ ranh giới với hắn một cách triệt để, khiến người khác không biết nên nghe theo ai. Khấu Xung có chút tức giận, có chút chán nản, nhưng hắn không biết làm thế nào để lấy lòng nàng,hắn không dám chọc ghẹo nàng một cách hấp tấp. Nàng chỉ là thu hồi móng vuốt sắc bén lại, một khi vượt qua ranh giới, nhất định sẽ cào nát da thịt người ta.
“Tại sao cô không ăn gì hết vậy?”
Khấu Xung đi phía sau Du Uyển nửa bước, không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy mái tóc đen óng đẹp đẽ của nàng. Hắn đã từng nhìn thấy lúc nàng đang gội đầu ở trong nhà, tóc sau khi hong khô, liền trở thành một dải lụa xanh như thác nước, càng mượt mà hơn.
Du Uyển biết rằng hắn không có ý đồ gì, cũng không có ý nghĩ ngay thẳng,
“Không muốn ăn không được sao?”
Thịt gà của bữa ăn tối, nàng một miếng cũng không ăn, Hồ Hạnh Nương thiên vị thì cứ thiên vị, sẽ có một ngày nàng có thể kiếm được tiền rồi tự mình mua lấy, muốn ăn gì thì mua đó.
“Bởi vì là tôi đã đánh cô sao, cho nên cô đến chạm mặt cũng không muốn chạm mặt.”
“Biết rồi còn hỏi.”
Du Uyển cười lạnh một tiếng, nàng đã quyết định chung sống hòa bình với hắn rồi, nhưng còn người này lại chủ động đến chọc ghẹo nàng, hắn là bị bệnh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.