Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
Chương 37: Tất cả tội ác của Phó thị được phơi bày
Tranna
19/03/2024
Khách mời được thêm một phen kinh hãi, đoạn clip cực kỳ rõ cảnh ly nước bị hoán đổi và Hạ Nhi gục ngay tại chỗ sau khi uống.
_____________________
Nguyên nhà họ Phó bắt đầu vã mồ hôi hột, nhiều nhất là hai mẹ con Sơ Vỹ bởi vì hôm đó chính hai mẹ con bà ta là chủ mưu chuyện này. Phó Hoài lộ liễu quay sang trách móc bà ta:
- Chẳng phải em nói là không có camera sao? Tại sao bây giờ Lục Cảnh có đoạn clip đó?
Bà ta bắt đầu nổi nóng vô cớ!
- Làm sao biết được, rõ ràng hôm đó không thấy camera nên em mới đổi đó chứ!
Bà ta dòm đoạn clip đó một hồi thì tìm đường biện minh.
- Có nhiêu đó mà kết luận Phó gia là hung thủ sao? Lúc đó ly nước của con nhóc này hết nên con trai tôi đổi ly khác thôi!
Haha lời vậy mà cũng biện minh được nữa, bà ta coi tất cả mọi người ở đó đều là đứa con nít ba tuổi, nói gì nghe nấy sao? Hạ Nhi ngay lập tức đáp lại lời bà ta:
- Lời biện minh của Phó phu nhân tệ quá đấy!
- Dì nhìn cho kỹ đi, ly nước tôi chỉ mới uống có phân nửa, với lại bộ dì không thấy sau khi uống ly nước của Sơ Vỹ hoán đổi thì tôi trúng độc luôn à?
Bà ta dòm Hạ Nhi với cặp mắt trơ ra cùng cái họng bị đông cứng. Do bà ta chủ quan, không lường trước điều này. Bây giờ cứng họng là phải!
Các khách mời, phóng viên ai nấy cũng kinh ngạc từ chuyện này sang chuyện khác. Trong khi các khách mời bàn tán xì xào, hóng biến giữa hai nhà Lục - Phó. Thì phóng viên đưa micro gần họ, rồi chụp ảnh, ghi hình.Thậm chí là thu âm lại cuộc nói chuyện giữa họ.
- ------------------------------------
Lục Cảnh tiếp tục nhìn đám người Phó gia rồi nói:
- Chưa hết đâu, tôi còn món quà dành cho Phó thị đây này!
- Thiên Lẫm, dẫn hắn ra đây!
Cả nhà họ Phó đều nhìn ra hướng phía sau sân khấu, Thiên Lẫm dẫn ra một người mà khiến họ đứng như trời trồng. Lão Phó Hoài thêm lần nữa quay sang trách vợ ông ta.
- Vợ à, không phải em nói nắm được điểm yếu của hắn sao? Sao bây giờ Lục Cảnh lại dẫn lên đây, nhỡ hắn nói ra hết thì sao?
Ông ta chưa nói hết lời trách móc của gã, thì Lục Cảnh vỗ vai, cắt ngang cuộc nói chuyện của ông ta.
- Phó Hoài ông phải nhìn món quà của tôi chứ nhìn đi đâu vậy hả?
Lục Cảnh lườm người đang quỳ dưới đất rồi bảo:
- Mục Thiên, cậu nói đi!
Tên sát thủ kia mau chóng nghe lời. Hắn chỉ tay vào mặt những người Phó gia, cuống cuồng nói ra sự thật đằng sau:
- Là họ thưa ngài! Họ nói rằng chỉ cần thủ tiêu được Lục tiểu thư thôi thì sẽ cho tôi số tiền lớn và không làm hại gì người con gái tôi thương!
Phó phu nhân bà ta chen ngang, ngắt lời hắn. Bà ta nhìn Mục Thiên bằng cặp mắt sắt đá, hung dữ của mình rồi quát lên:
- Nói láo! Có bằng chứng gì không? Tội vu khống là không nhẹ đâu nhé!
Tên Mục Thiên không thèm đoái hoài gì tới bả, hắn quay sang nhìn Lục Cảnh rồi cho ông câu trả lời:
- Lục tổng! Tôi không nói láo!
- Sợ họ nuốt lời nên tôi có ghi âm lại thưa ngài!
Lục Cảnh cho người mang đoạn ghi âm của Mục Thiên vừa đề cập và bật lớn cho tất cả mọi người cùng nghe. Các khách mời nghe xong thì ai nấy đều thì thầm to nhỏ cùng nhau nhưng chủ yếu là ai cũng có thành kiến với việc Phó gia làm. Họ lời qua tiếng lại với nhau như: “Sao Phó gia lại ác độc thế kia?
“Ôi bề ngoài thì nhìn ai cũng thân thiện hoá ra bộ mặt thật lại độc đoán thế kia sao?
Hạ Nhi chứng kiến tất cả liền rất hài lòng, cuối cùng kiếp này cô và cả nhà cũng phơi bày được bộ mặt thật của Phó gia.
Lục phu nhân đứng kế bên liền lên tiếng về kết cục cho nhà họ Phó.
- Lục thị sẽ kiện và tố cáo toàn bộ từ việc ăn cắp thông tin mật và mưu sát tiểu thư Lục thị lên cảnh sát. Còn vụ cổ đông thì Lục thị coi như không cần mấy tên phản bội kia!
Cả nhà họ Phó câm họng nhìn gia đình Hạ Nhi, giờ họ còn lời nào cứu vãn tình hình được nữa chứ!
Từ đằng sau Dao Yến hùng hổ đi tới rồi nói nhỏ với Lục phu nhân.
- Phu nhân, cho bà biết tất cả trụ cảnh sát ở đây đều cung kính Phó gia, bà nghĩ họ có dám bắt tụi tôi không?
Hạ Nhi bên cạnh nhìn cô ta nói chuyện với mẹ mình kiểu đó, cô liền lên tiếng bạt ngang.
- Cô Phó, họ cung kính Phó thị thì đó là chuyện của họ nhưng cô có chắc là họ dám làm ngơ vụ này trước cảnh sát hình sự quốc gia không hả?
- Cái gì? Con ranh này mày nói vậy là ý gì? 'Cô ta vừa hỏi, vừa ngạc nhiên!
Hạ Nhi nhìn vào nét mặt không biết gì như dự đoán ban đầu của cô ta thì cười khúc khích.
- Dễ hiểu mà! Chắc mọi người chưa biết chuyện trụ sở cảnh sát hình sự quốc gia là người của Lục thị nhỉ! Nhà tôi sẽ tố cáo Phó thị lên chỗ đấy. Dù là người của Lục thị nhưng họ vẫn nghiêm túc xét xử. Tới đó để tôi xem mấy cảnh sát cung kính Phó thị có cứu được cả nhà cô hay không!
_____________________
Nguyên nhà họ Phó bắt đầu vã mồ hôi hột, nhiều nhất là hai mẹ con Sơ Vỹ bởi vì hôm đó chính hai mẹ con bà ta là chủ mưu chuyện này. Phó Hoài lộ liễu quay sang trách móc bà ta:
- Chẳng phải em nói là không có camera sao? Tại sao bây giờ Lục Cảnh có đoạn clip đó?
Bà ta bắt đầu nổi nóng vô cớ!
- Làm sao biết được, rõ ràng hôm đó không thấy camera nên em mới đổi đó chứ!
Bà ta dòm đoạn clip đó một hồi thì tìm đường biện minh.
- Có nhiêu đó mà kết luận Phó gia là hung thủ sao? Lúc đó ly nước của con nhóc này hết nên con trai tôi đổi ly khác thôi!
Haha lời vậy mà cũng biện minh được nữa, bà ta coi tất cả mọi người ở đó đều là đứa con nít ba tuổi, nói gì nghe nấy sao? Hạ Nhi ngay lập tức đáp lại lời bà ta:
- Lời biện minh của Phó phu nhân tệ quá đấy!
- Dì nhìn cho kỹ đi, ly nước tôi chỉ mới uống có phân nửa, với lại bộ dì không thấy sau khi uống ly nước của Sơ Vỹ hoán đổi thì tôi trúng độc luôn à?
Bà ta dòm Hạ Nhi với cặp mắt trơ ra cùng cái họng bị đông cứng. Do bà ta chủ quan, không lường trước điều này. Bây giờ cứng họng là phải!
Các khách mời, phóng viên ai nấy cũng kinh ngạc từ chuyện này sang chuyện khác. Trong khi các khách mời bàn tán xì xào, hóng biến giữa hai nhà Lục - Phó. Thì phóng viên đưa micro gần họ, rồi chụp ảnh, ghi hình.Thậm chí là thu âm lại cuộc nói chuyện giữa họ.
- ------------------------------------
Lục Cảnh tiếp tục nhìn đám người Phó gia rồi nói:
- Chưa hết đâu, tôi còn món quà dành cho Phó thị đây này!
- Thiên Lẫm, dẫn hắn ra đây!
Cả nhà họ Phó đều nhìn ra hướng phía sau sân khấu, Thiên Lẫm dẫn ra một người mà khiến họ đứng như trời trồng. Lão Phó Hoài thêm lần nữa quay sang trách vợ ông ta.
- Vợ à, không phải em nói nắm được điểm yếu của hắn sao? Sao bây giờ Lục Cảnh lại dẫn lên đây, nhỡ hắn nói ra hết thì sao?
Ông ta chưa nói hết lời trách móc của gã, thì Lục Cảnh vỗ vai, cắt ngang cuộc nói chuyện của ông ta.
- Phó Hoài ông phải nhìn món quà của tôi chứ nhìn đi đâu vậy hả?
Lục Cảnh lườm người đang quỳ dưới đất rồi bảo:
- Mục Thiên, cậu nói đi!
Tên sát thủ kia mau chóng nghe lời. Hắn chỉ tay vào mặt những người Phó gia, cuống cuồng nói ra sự thật đằng sau:
- Là họ thưa ngài! Họ nói rằng chỉ cần thủ tiêu được Lục tiểu thư thôi thì sẽ cho tôi số tiền lớn và không làm hại gì người con gái tôi thương!
Phó phu nhân bà ta chen ngang, ngắt lời hắn. Bà ta nhìn Mục Thiên bằng cặp mắt sắt đá, hung dữ của mình rồi quát lên:
- Nói láo! Có bằng chứng gì không? Tội vu khống là không nhẹ đâu nhé!
Tên Mục Thiên không thèm đoái hoài gì tới bả, hắn quay sang nhìn Lục Cảnh rồi cho ông câu trả lời:
- Lục tổng! Tôi không nói láo!
- Sợ họ nuốt lời nên tôi có ghi âm lại thưa ngài!
Lục Cảnh cho người mang đoạn ghi âm của Mục Thiên vừa đề cập và bật lớn cho tất cả mọi người cùng nghe. Các khách mời nghe xong thì ai nấy đều thì thầm to nhỏ cùng nhau nhưng chủ yếu là ai cũng có thành kiến với việc Phó gia làm. Họ lời qua tiếng lại với nhau như: “Sao Phó gia lại ác độc thế kia?
“Ôi bề ngoài thì nhìn ai cũng thân thiện hoá ra bộ mặt thật lại độc đoán thế kia sao?
Hạ Nhi chứng kiến tất cả liền rất hài lòng, cuối cùng kiếp này cô và cả nhà cũng phơi bày được bộ mặt thật của Phó gia.
Lục phu nhân đứng kế bên liền lên tiếng về kết cục cho nhà họ Phó.
- Lục thị sẽ kiện và tố cáo toàn bộ từ việc ăn cắp thông tin mật và mưu sát tiểu thư Lục thị lên cảnh sát. Còn vụ cổ đông thì Lục thị coi như không cần mấy tên phản bội kia!
Cả nhà họ Phó câm họng nhìn gia đình Hạ Nhi, giờ họ còn lời nào cứu vãn tình hình được nữa chứ!
Từ đằng sau Dao Yến hùng hổ đi tới rồi nói nhỏ với Lục phu nhân.
- Phu nhân, cho bà biết tất cả trụ cảnh sát ở đây đều cung kính Phó gia, bà nghĩ họ có dám bắt tụi tôi không?
Hạ Nhi bên cạnh nhìn cô ta nói chuyện với mẹ mình kiểu đó, cô liền lên tiếng bạt ngang.
- Cô Phó, họ cung kính Phó thị thì đó là chuyện của họ nhưng cô có chắc là họ dám làm ngơ vụ này trước cảnh sát hình sự quốc gia không hả?
- Cái gì? Con ranh này mày nói vậy là ý gì? 'Cô ta vừa hỏi, vừa ngạc nhiên!
Hạ Nhi nhìn vào nét mặt không biết gì như dự đoán ban đầu của cô ta thì cười khúc khích.
- Dễ hiểu mà! Chắc mọi người chưa biết chuyện trụ sở cảnh sát hình sự quốc gia là người của Lục thị nhỉ! Nhà tôi sẽ tố cáo Phó thị lên chỗ đấy. Dù là người của Lục thị nhưng họ vẫn nghiêm túc xét xử. Tới đó để tôi xem mấy cảnh sát cung kính Phó thị có cứu được cả nhà cô hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.