Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh ?

Chương 50: Vui chơi

Lãnh Thiên Băng

17/12/2019

Cô ngồi trên ghế sô pha xem tivi , cô nhìn lên màn hình máy tính được đặt trên bàn . Vẫn chưa có tín hiệu , nó đang chạy . Một khi đám người đó lơ là phòng thủ thì máy tính của cô sẽ hiển thị vị trí của đám người đó . Hắn từ ngoài bước vào , trên tay là hộp đồ ăn . Bước đến hôn nhẹ vào má cô

" Anh đem đồ ăn cho em nè "

Cô cười nhẹ gật đầu , hắn dọn đồ ăn ra bàn . Cô nhìn món súp cua còn nóng , cầm lên ăn thử . Hương vị đậm đà lan tỏa trong khoang miệng , ngọt bùi lại vừa ăn . Cô mỉm cười hài lòng , hắn thấy vậy trong lòng cũng tràn ra một tia ấm áp . Cô nhìn món thịt cắt lát , gắp thử một miếng . Vị mặn mặn đậm đặc , ăn cùng cơm càng trở nên mĩ vị .

" Ngon không ? "

" Ừm ! "

" Sau này anh sẽ nấu cho em ăn hoài , chịu không ? "

Cô liếc qua nhìn nụ cười dịu dàng của hắn

" Anh rãnh vậy sao ? "

" Với bà xa thì lúc nào cũng rãnh "

" Hừ ! Nịnh "

Cô cười nhẹ , bầu không khí ấm áp khiến người hầu lánh đi . Thùy Liên ngó đầu vào , đôi mắt híp lại như hồ ly . Đứng thẳng người hiên ngang bước vào trong

" Ái chà ! Mùi gì thơm vậy ta . Sáng giờ mình chưa ăn sáng nữa "

Cô nhìn thấy Thùy Liên liền ngoắc tay bảo nó lại , Thùy Liên cười tươi nhào vào lòng cô

" Chị ! Chị ăn gì vậy ? "

" Ăn sáng ! Em ăn không ? "

" Wow ! Để em ăn thử "

Thùy Liên cầm muỗng múc súp ăn thử , đôi mắt sáng lên như sao

" Ngon không ? "

Cô dịu dàng hỏi , Thùy Liên gật đầu cái rụp

" Ngon quá ! Là ai nấu vậy chị ? "

Cô liếc qua hắn , Thùy Liên nhìn qua . Giờ mới để ý tới gương mặt âm trầm đáng sợ kia , Thùy Liên run lên . Nhìn ánh mắt đỏ như máu muốn giết chết mình . Thùy Liên cắn muỗng , hai má phồng lên ôm cô nũng nịu

" Chị ! Chúng ta đi chơi nha "

" Được ! "

" Hoan hô ! Chị là tốt nhất "

Hắn thấy con nhóc không biết điều càng tức hơn , hàn khí tỏa ra lạnh lẽo . Giọng nói cũng như bắc cực

" Nhóc không có việc gì làm sao ? "

" Anh họ ! Em rãnh nên mới qua đây mà "

Cô cười nhẹ , Thùy Liên bĩu môi trước ánh mắt đáng sợ của hắn .

" Được rồi ! Em đừng chọc anh ấy nữa "

" Ai gia ! Chị là đang bênh chồng sao ? "

" Em nói gì vậy "

Cô đỏ mặt , hắn nghe xong liền cười nhẹ . Gương mặt dịu dàng , Thùy Liên bĩu môi nhìn quanh

" Chị ! Lần trước chị chưa nói rõ ! Thằng nhóc nhỏ đó đâu ? "

Cô nhìn Thùy Liên cười , dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của con bé

" Thật ra ... Thiên Hạo bị bắt cóc rồi "

" Cái gì ? Bắt cóc ? "

Thùy Liên kinh ngạc , hỏi lại . Cô gật đầu

" Ừm ... "

" Vậy ... có ai đòi tiền chuộc không ? Chị tìm ra cậu ta chưa ? "

" Chưa ! Cũng không có liên lạc gì "

Thùy Liên nghe xong liền sững sờ , sau đó nhìn qua hắn

" Anh họ ! Anh mau nghĩ cách giúp chị ấy đi "

" Anh đang cố gắng "

Hắn lạnh lùng nói , đôi mắt nhìn qua gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên tia mất mát liền ôm cô vào lòng

" An tâm ! Anh tin Thiên Hạo sẽ không sao "

Cô cắn môi , nước mắt chảy xuống . Gật đầu , Thùy Liên ngẩn ra , sau đó ngồi trên ghế . Cô lau nước mắt , nở nụ cười tươi

" Chúng ta đi khu vui chơi ha "

" ... Vâng "

Cô vuốt tóc Thùy Liên , con bé gật đầu . Cố nở nụ cười

________________

" Hắc ... xì !

Duy Khánh ngồi trên ghế , nhảy mũi . Lăng Triệt từ trong bước ra , trên tay cầm hai tách cacao nóng . Đưa cho Duy Khánh một cốc

" Uống đi ! Nhóc chắc bị cảm rồi . Thời tiết dạo này trở lạnh , mặc nhiều áo vào "

Duy Khánh nhận lấy cốc cacao uống , liếc qua Lăng Triệt

" Hừ "

" Sao ? Nhóc định không nói chuyện với tôi thiệt hả ? "

Lăng Triệt ngả ngơn nói , ngồi đối diện Duy Khánh nở nụ cười vô lại . Duy Khánh xoay mặt đi , bĩu môi

" Hứ "

Lăng Triệt nhìn cọp nhỏ không ngoan , cười hỏi

" Đói không ? Nhóc muốn ăn gì ? "

" Tôi muốn ra ngoài "

" Không được ! Ăn ở nhà đi "

" Anh ... vậy ít nhất cũng phải cho tôi biết đây là đâu chứ ? "

Duy Khánh tức giận hỏi , Lăng Triệt xoa cằm suy tư

" Đây là trên núi "

" Núi ? "

Duy Khánh ngẩn ra , chạy ra cửa . Hai tay nhỏ cố mở cánh cửa to lớn trước mặt , dùng hết sức đẩy nhưng không một chút nhúc nhích . Lăng Triệt cười , nhìn cọp con như vậy thật dễ thương . Duy Khánh liếc qua Lăng Triệt , nhìn thấy trên túi hắn có chùm chìa khóa , liền cười tươi đi lại .

Lăng Triệt ngẩn ra , tim đập nhanh . Nhìn nụ cười như hoa của cọp con , Duy Khánh từng bước lại gần Lăng Triệt

" Lăng ca ca "

Thình thịch , thình thịch ...

Tim đập mạnh hơn trước , Lăng Triệt ngẩn người . Duy Khánh từ từ bò lên người Lăng Triệt khiến hắn đứng hình , không dám động đậy ...

" Lăng ca ca , nhìn kĩ lại thì anh rất đẹp trai nha "

Hai má Lăng Triệt đỏ lên , đưa tay thành nắm đấm đưa lên miệng quay đi



" Khụ khụ ... nhóc nói gì vậy ? "

Duy Khánh bàn tay nhỏ sờ soạn phía dưới , càng khiến Lăng Triệt cứng đờ . Gương mặt Duy Khánh sáp lại gần mặt Lăng Triệt , hơi thở nóng phả vào

" Lăng ca ca ... anh có thích ta không ? "

Thình thịch , thình thịch ...

Lồng ngực Lăng Triệt càng đập càng nhanh , hai má đỏ ửng . Cảm nhận bàn tay nhỏ kia đang sờ soạn phía dưới mà thứ đó không tự chủ cương lên .

" Nhóc ... nhóc ... tránh ra "

Lăng Triệt miệng nói nhưng vẫn để Duy Khánh ngồi trên đùi mình

" Thật sự muốn em tránh ra sao ? "

Duy Khánh gian manh nói , bàn tay cố sức lấy chùm chìa khóa ra khỏi móc quần của Lăng Triệt . Tỏ ra dễ thương đáng yêu khiến tên này mất cảnh giác ... Quả nhiên là biến thái kín

" Nhóc ... muốn gì ? "

Duy Khánh cười nhạt nhảy ra , chạy tới phía cửa đút chìa khóa vào . Lăng Triệt ngẩn ngơ không hiểu gì , sau khi định hình đã thấy Duy Khánh mở cửa ra . Nhìn xuống móc quần chìa khóa đã mất , cắn răng

" Nhóc gian manh "

Duy Khánh sau khi mở cửa liền kinh ngạc trước cảnh đẹp xung quanh , cây cối um tùm tạo thành những bóng mát trãi dài . Những tia nắng nhẹ nhàng chiếu qua kẽ lá , tiếng gió xào xạc khiến mọi thứ thật yên bình . Căn nhà như bị cách ly bởi những táng cây bên ngoài , ánh mặt trời chiếu xuống .

" Đẹp quá "

Vù vù ...

Cơn gió lướt qua , Duy Khánh bất giác ôm lấy thân mình vì lạnh . Lăng Triệt bước tới , từ sau ôm eo Duy Khánh . Hôn vào cái má mịn màng kia

Chụt !

" Lạnh lắm ! Vào nhà thôi "

Lăng Triệt đóng cửa lại , ẳm Duy Khánh vào trong .

" Anh làm gì vậy ? Thả tôi xuống "

Duy Khánh sau khi bừng tỉnh bởi nụ hôn kia liền giãy giụa , Lăng Triệt đánh vào mông nhỏ của nó , cười

" Lần đầu tiên trong đời tôi mất cảnh giác như vậy . Cũng chỉ có nhóc thôi "

" Hừ ! Anh là đồ háo sắc biến thái "

Duy Khánh đỏ mặt bởi cái đánh của Lăng Triệt , nhìn xuống cọp con đáng yêu

" Vậy tôi có nên làm trò mà một tên biến thái thường làm không ? "

" Anh ... "

Lăng Triệt cười trước da mặt mỏng của Duy Khánh , hôn vào trán nó

" Ngủ một giấc đi "

Duy Khánh nhắm mắt lại , tựa vào lòng ngực Lăng Triệt ngủ một giấc sâu . Như một thế giới bình yên , không có thứ gì có thể xâm phạm đến cậu ...

_________________

Cô nhìn khu vui chơi rộng lớn trước mặt , Thùy Liên vốn còn đang rất lo lắng cho Thiên Hạo . Nhưng khi thấy công viên liền vui vẻ , cười tươi chạy nhảy khắp nơi

" Vẫn chỉ là con nít "

Hắn đút tay vào túi quần , nhếch môi nói . Cô nhìn Thùy Liên , sau đó đi lại .

" Cẩn thận té đó "

" Chị ! Mau qua đây , chơi cái này đi "

Thùy Liên dắt tay cô đến vòng đu quay , cô gật đầu mua vé rồi cùng hắn ngồi vào . Vòng quay khởi động , Thùy Liên bĩu môi nhìn hắn

" Anh ! Sao anh cũng lên ? "

" Thích "

" Xì ! "

Cô cười nhẹ , cảm nhận vòng đu đang quay tròn . Bản thân như đang bay vậy , cô nhìn lên bầu trời trong xanh . Khung cảnh này như mọi thứ đều nhỏ bé , phút chốc lại gần và to lớn ...

Bọn cô bước xuống , Thùy Liên kéo tay cô vào nhà ma , đang mua vé cô bỗng đâm sầm vào ai đó . Hắn từ phía sau đỡ lấy cô , đôi mắt như tử thần liếc qua đôi nam nữ trước mặt khiến họ run lên . Cô định hình lại rời khỏi vòng tay hắn

" Cảm ơn anh "

" Cho chúng tôi xin lỗi "

Cô nghe giọng nói hơi quen liền quay lại , đó là Gia Tuệ và Bạch Dương

" Hai em cũng đi chơi sao ? Lâu rồi không gặp "

" Chị Tuyết Tuyết "

Gia Tuệ vui vẻ khi gặp cô , nhào tới ôm cô . Hắn nhìn đến , đáy mắt khó chịu .

" Gia Tuệ ! Em thật là , chỗ đông người đó "

" Hi hi ! Em thất thố rồi ! Đây là Lâm tổng sao , đã gặp nhiều lần nhưng chưa có cơ hội nói chuyện "

Gia Tuệ cười tươi nói , Bạch Dương bên cạnh kéo Gia Tuệ lại

" Em thôi ngay đi , suốt ngày như con nít "

" Nói gì hả tên kia "

Cô mỉm cười , Thùy Liên bên dưới nhìn lên

" Anh chị là bạn của chị ấy sao ? "

Gia Tuệ ngước xuống , cười

" Phải ! Chị là Trương Gia Tuệ , người này là Bạch Dương "

" Ah ! Em là Lâm Thùy Liên , hân hạnh gặp mặt "

" Em họ Lâm ? "

Bạch dương nhìn Thùy Liên tự hào giới thiệu , hỏi

" Phải ! Là em họ của anh ấy "

Thùy Liên chỉ vào hắn vẫn đang im lặng , cô nhìn Gia Tuệ

" Em cũng đi chơi sao ! "

" Phải "

" Đi cùng chứ ? "

" Vậy thì hay quá , đi thôi "

Gia Tuệ vui vẻ kéo tay cô và Thùy Liên chạy đi . Hắn nhìn theo

' Cái này còn tính là hẹn hò sao ? ... '

Bọn cô vào nhà ma , Gia Tuệ hơi sợ nhìn những ánh đèn ma quái trong đây . Không gian hơi tối lại , dù biết chỉ là giả nhưng vẫn mang lại cho người khác cảm giác rùng rợn . Thùy Liên bước qua những hòn đá phía dưới chân , những sợi rong rêu xanh . Cùng những bức tranh kì lạ trên tường , nó như trồi ra khiến Thùy Liên sợ hãi núp dưới chân cô . Hắn và Bạch Dương ung dung đi phía sau , Bạch Dương chán nản

" Đúng là lũ con gái ... "

" Nói gì hả tên kia "

Gia Tuệ nghe thấy liền quay lại , Bạch Dương nhún vai

" Thì là vậy đó ... "

" Có tin .... "

Gia Tuệ quơ nắm đấm lên , đang nói giữa chừng thì thấy một cái bóng trắng lướt qua phía sau lưng Bạch Dương . Cắn nhẹ môi , Bạch Dương nhìn ra sau



" Gì vậy ? "

" K...không có gì ... "

Gia Tuệ xoay lại , một đôi mắt xanh lè . Gương mặt trắng bệch , phía dưới hai mắt còn có vết máu đỏ . Cái lưỡi lè ra , Gia Tuệ hét lên , nhào vào lòng Bạch Dương

" Ahhhhhhh "

Cô đang đi phía trước giật mình , quay lại . Nhìn thấy phía sau hắn đang có một con quỷ dạ xoa , gương mặt nứt ra , máu loan lổ . Mái tóc hơi rối , hóc mắt đỏ như máu . Bộ đồ cũng rách rưới nhượm đỏ , Thùy Liên tiếp nối tiếng la của Gia Tuệ

" Ahhhhhh "

Cô lần nữa giật mình , từ dưới chân một bàn tay thò ra nắm lấy chân cô . Bàn tay như chỉ có xương , hiện lên từng đốt . Cô bất động , hắn thấy gương mặt cô trắng bệch liền bước tới ôm cô vào lòng . Thùy Liên nép sát nắm chặt chân cô , hắn đạp lên bàn tay đó . Đá văng con quỷ dạ xoa hù cô khi nãy . Bạch Dương cũng làm điều tương tự , mấy con ma đau đớn đi vào trong .

Gia Tuệ trong lòng Bạch Dương hơi run rẩy , Bạch Dương đưa tay xoa tóc cười cười

" Lũ con gái đúng là ... đáng yêu "

Bọn cô thoát ra nhà ma , cô đưa tay xoa ngực . Thùy Liên uống nước

" Chị ! Chị cũng sợ ma à ? "

" Chị ... chỉ là giật mình thôi "

Cô hơi đỏ mặt nhớ lại cảnh hắn ôm cô khi nãy , Gia Tuệ hai tay chống đầu gối thở

" Liên nhi ! Em không biết nỗi sợ có thể lây qua đường không khí và âm thanh hả "

Hắn và Bạch Dương đi ra sau , mỗi người đều cười khoái chí . Hắn rút ra sấp tiền đưa cho người soát vé

" Thưởng cho đám ma khi nãy "

Người soát vé cười cười , nhận lấy lau mồ hôi ...

- Vô viện nằm hết rồi ...

Gia Tuệ nhìn thấy cửa hàng đồ ăn phía trước liền kéo cô và Thùy Liên đi

" Chúng ta đi ăn thôi "

Cô ngồi nhìn chiếc bàn lớn đầy đủ loại thức ăn , nào là bánh , đồ ăn nhẹ . Còn có đồ ăn trưa nữa ...

" Chị ! Mau ăn đi "

Thùy Liên cầm nĩa cười tươi nói , Gia Tuệ cũng bắt đầu ăn . Cô nhẹ nhàng lấy món bánh gato , bỏ vào miệng

" Ngon quá "

Cả 3 đồng thanh , hắn nheo mày lại . Không vui khi cô khen đồ ăn người khác làm , Gia Tuệ hí hửng ăn , Bạch Dương bên cạnh bĩu môi

" Đúng là con gái ... "

Cô nhìn lên Bạch Dương , hỏi

" Hai người khi nào đám cưới ? "

Gia Tuệ đang ăn bỗng đỏ mặt , ngượng ngùng

" Chị Tuyết Tuyết , chị nói gì vậy ... "

Trái với sự ngại ngùng của Gia Tuệ , Bạch Dương bình thản chống cằm nói

" Nữa năm nữa , sắp tới chúng tôi sẽ có cuộc du lịch đến Trung Quốc "

" Vậy sao ? Chúc mừng hai người "

Cô mỉm cười nói , Thùy Liên đang ăn híp mắt nhìn hắn

" Anh họ ! Khi nào anh tổ chức đám cưới ? "

Hắn nhìn qua cô đang bất động , cười dịu dàng

" Khi nào chị của em đồng ý "

" Oa ! Nụ cười gì đây ... "

Gia Tuệ và Thùy Liên cười gian nhìn cô , cô mút bánh đút vào miệng hắn

" Anh cũng ăn đi , nói nhiều quá "

Hắn nhìn sự ngượng ngùng của cô mà cười thầm , Thùy Liên cũng vui vẻ không kém . Bỗng điện thoại vang lên , Thùy Liên ra ngoài bắt máy

" Alo ? "

" Em đang ở đâu ? "

Tiếng nói Ngọc Dao từ bên kia vang lên , Thùy Liên nói

" Em đang đi chơi với chị Tuyết Tuyết và anh họ . Anh họ rất thương chị ấy nha , nấu ăn sáng đem qua nè . Ôm vào lòng bảo vệ khi chị ấy sợ , nụ cười còn dịu dàng biết bao . Còn nói chỉ cần chị Tuyết Tuyết gật đầu thì sẽ đám cưới nữa . Em nhìn nghe mà cảm thấy như mình thành bóng đèn vậy đó "

Thùy Liên hào hứng nói , bên kia im lặng vài giây . Sau đó Ngọc Dao nói

" Vậy em chơi đi , về nhà cẩn thận "

" Dạ ! Pp "

Thùy Liên tắt máy , bĩu môi . Đi vào trong ăn bánh tiếp

_________________

Người con gái mặc đồ vest nữ ngồi trên ghế xoay , ly rượu trên tay nắm chặt . Quăng điện thoại xuống bàn . Đôi mắt nhìn vào màn hình , nụ cười vươn lên lạnh lẽo

" Cứ cười đi , không bao lâu nữa đâu ... "

_________________

Khi trở về cũng đã chiều tối , cô hôm nay chơi rất vui vẻ . Nhìn hắn , hôn nhẹ vào đôi môi bạc mỏng kia

" Cảm ơn anh "

" Ít như vậy sao ? "

Hắn cúi xuống lưu manh , cô đỏ mặt quay đi . Hắn cắn nhẹ vào tai cô , hơi thở nóng phả vào làn da mịn màng của cô

" Anh muốn nhiều hơn "

Cô đỏ mặt đưa tay đẩy mặt hắn ra

" Đủ rồi ! Anh về đi "

" Ôm anh một cái , anh mới ngủ ngon được "

" Hừ ! Có voi đòi tiên "

Cô ôm chầm lấy thân hình săn chắt của hắn , hắn cũng dịu dàng vuốt ve tóc cô . Hôn nhẹ lên mái tóc đen tuyền của cô

" Tuyết nhi ! Ngủ ngon "

Thùy Liên ngồi ghế sau , lòi đầu ra nhìn hai người đang tình tứ trước mặt

" Em chưa chết nha ! Anh họ , chưa chở cái bóng đèn này về đó "

Cô đẩy hắn ra , nhìn qua Thùy Liên

" Em về cẩn thận , ngủ ngon "

" Chúc chị ngủ ngon "

Cô đi vào nhà , hắn thấy cô lên lầu cũng bắt đầu lên xe chạy đi . Cô nhìn xuống qua cửa kính , bỗng tim cô nhảy lên một cái đau đớn . Cô khẽ đưa tay chạm vào ngực trái , nhìn chiếc xe đang dần khuất bóng

" Hạnh phúc này ... liệu có kéo dài ... ? "

Cô hạ mi mắt , nhìn ánh hoàng hôn đang lặn xuống . Khoảng trời đỏ rực ấm áp , đưa người vào cõi bình yên

" Phong ... em có cảm giác thật bất an ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook