Trọng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Hàn Thiếu
Chương 42
hoàng hôn trên biển
28/10/2022
_Tập đoàn Hàn thị...
Hàn Hạo Dương đang ngồi trên bàn làm việc, bầu không khí vô cùng im lặng, tiếng chuông điện thoại bổng reo lên..
Anh liếc nhìn một cái, thấy dãy số quen thuộc, khẽ nhếch môi cười rồi nhanh chóng bắt máy..
_Anh nghe đây..!!
._Hạo Dương, em về rồi, em đang ở sân bay anh có thể đến đón em không..!!!
_Được ở yên đó đợi anh, anh sẽ tới ngay..!
Hàn Hạo Dương nói xong đứng dậy cầm lấy áo khoác bước ra khỏi phòng, không gọi trợ lý Trác mà tự anh lái xe đến sân bay..
__________________
_Tại sân bay..
Một cô gái trạc tuổi cô, khuôn mặt đáng yêu, thân hình quyến rũ, đang đừng ở một góc sân bay như đang chờ đợi ai đó..
Từ phía xa thân hình cao lớn, Hàn Hạo Dương quan sát một lúc, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ từ tiến về phía cô gái đó..
_Đợi lâu chưa..!
_Hạo Dương anh đến rồi..!!
Lâm Tiểu Nhu vừa nhìn thấy anh đã chạy ngay lại ôm anh thật chật, anh cũng coi cô như là em gái nên cũng vòng tay ôm lại cô, tay vỗ vỗ lưng cô nói..
_Được rồi về thôi..!
_Ừm..!!
Lâm Tiểu Nhu là tiểu thơ Lâm gia từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, có thể xem như thanh mai trúc mã..
Đối với Hàn Hạo Dương anh chỉ coi cô như em gái mà yêu thương, nhưng đối với Lâm Tiểu Nhu thì khác, cô lại yêu thầm anh từ lâu,
Lâm Tiểu Nhu vì muốn xứng với anh trong công việc lẫn bên ngoài nên quyết định đi du học, cô mới phải rời xa anh suốt mấy năm..
Lần này trở về cô sẽ thổ lộ với anh, cho anh biết cô yêu anh nhiều như thế nào, cô muốn làm vợ anh cũng chỉ có cô mới xứng đáng với anh..
Hàn Hạo Dương giúp cô kéo vali đi phía trước, cô nhanh chân chạy lên phía trước choàng tay anh mà bước đi cùng anh..
Cả hai đi ra xe, anh cất vali vào cốp xe, chiếc xe lăn bánh nhanh ra đường lớn..
Tất cả hành động vừa rồi của hai người đều được bọn săn ảnh chụp lại hết, chuẩn bị thành phố A lại sắp có một tin hot..
______________
Hàn Hạo Dương lái xe đưa cô ta đến một nhà hàng ven hồ, cả hai cùng nhau dùng bữa xong, anh đưa cô về Lâm gia.. Sau đó anh cũng lái xe về công ty.
Ở công ty lúc này, mọi người đều đã đi ăn trưa, cô vui vẻ lên tìm anh, mở cửa bước vào căn phòng trống không..
Anh không có ở trong phòng, cô lấy điện thoại gọi mấy cuộc anh cũng không nhấc máy..
"Anh ấy có việc gì hay sao, sao lại không nói với mình một tiếng chứ"..
Cô ủ rũ đi ra khỏi phòng, vô tình gặp Trác Viễn đi tới, cô vui vẻ bước đến..
_Trợ Lý Trác anh có biết Hạo Dương đi đâu không, tôi gọi anh ấy không được..!
_Tôi cũng không rõ, hôm nay boss tự lái xe ra ngoài, nên tôi cũng không biết ngài ấy đi đâu..!
Cô gật đầu như đã hiểu, xong cũng đi về phòng làm việc của mình, khokng nghỉ ngợi gì nhiều cô tự ăn trưa một mình..
Anh về đến công thì đã quá buổi trưa, vào phòng bước lại bàn ngồi xuống ghế, như chợt nhớ điều gì đó..
Nhấn cái nút điện thoại bàn được đặt trên bàn làm việc kết nối với phòng cô..đầu dây bên kia Trác Viễn nhanh chóng lên tiếng..
!_Boss có ngài có gì căn dặn à..!
_Gọi thư kí Sở vào phòng tôi ngay bây giờ..!!
_Vâng tôi sẽ gọi cô ấy ngay..!!!
Lời vừa xong đã nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Trác Viễn cười khổ bước về phía bàn làm việc của cô..
_Thiêú phụ nhân chủ tịch gọi cô vào phòng..!
_Này trợ lý Trác tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, anh cứ gọi tôi là tôi thư kí Sở là được rồi, đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa được không vậy..!
Không đợi trợ lý Trác trả lời, cô mở cửa đi thẳng đến phòng của anh..
Theo thói quen cô không gõ cửa, trực tiếp mở cửa mà đi vào, anh biết đó là cô nên cũng không phản ứng gì..
Thấy cô đi vào, anh đứng dậy mĩm cười đi về phía cô, ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương trên tóc của cô, giọng nhẹ nhàng hỏi..??
_Đã ăn gì chưa..?
Sở Diệu Linh nghe anh hỏi vậy thì bắt đầu giận dỗi đẩy anh ra, giọng tức giận nói..
_Anh còn biết quan tâm tới em sao, anh đi đâu làm gì cũng không nói với em tiếng nào!!
Gọi bao nhiêu cuộc anh cũng không nghe máy..Anh có còn xem em là vợ của anh nữa không hả..!!
_Anh xin lỗi, anh có việc nên không ăn trưa cùng em được..!
_Vậy anh nói xem anh đã đi đâu hả..!!
_Anh sẽ nói với em sau được không, giờ để anh ôm một chút..!!!
Cô tin anh sẽ không làm gì có lỗi mình, nên cũng không hỏi gì thêm nữa, đứng im để anh ôm..
*******************
Ngày hôm sau...
Vẫn như mọi khi, Hàn Hạo Dương đang ngồi làm việc trong phòng, bên ngoài vang lên tiếng rõ cửa..
Cốc..cốc..cốc..
_Vào đi..!!
Giọng vẫn lạnh lùng, không còn ôn nhu như khi ở cạnh cô..
Cánh cửa mở ra Lâm Tiểu Nhu bước vào, vui vẻ bước đến trước mặt anh mà cười nói..
_Hạo Dương anh vẫn đang làm việc sao..!
_Tiểu Nhu em đến đây có chuyện gì sao..!!
_Cũng sắp đã trưa rồi, em muốn mời anh dùng bữa trưa cùng em được không..!
_Được vậy em đợi anh một chút, sau đó sẽ đi cùng em..!!
Bên này Sở Diệu Linh nhìn đồng hồ đã đến giờ cơm trưa thì vui vẻ, sắp xếp tài liệu trên bàn lại, sau đó lên phòng chủ tịch tìm anh.
Hàn Hạo Dương đang ngồi trên bàn làm việc, bầu không khí vô cùng im lặng, tiếng chuông điện thoại bổng reo lên..
Anh liếc nhìn một cái, thấy dãy số quen thuộc, khẽ nhếch môi cười rồi nhanh chóng bắt máy..
_Anh nghe đây..!!
._Hạo Dương, em về rồi, em đang ở sân bay anh có thể đến đón em không..!!!
_Được ở yên đó đợi anh, anh sẽ tới ngay..!
Hàn Hạo Dương nói xong đứng dậy cầm lấy áo khoác bước ra khỏi phòng, không gọi trợ lý Trác mà tự anh lái xe đến sân bay..
__________________
_Tại sân bay..
Một cô gái trạc tuổi cô, khuôn mặt đáng yêu, thân hình quyến rũ, đang đừng ở một góc sân bay như đang chờ đợi ai đó..
Từ phía xa thân hình cao lớn, Hàn Hạo Dương quan sát một lúc, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ từ tiến về phía cô gái đó..
_Đợi lâu chưa..!
_Hạo Dương anh đến rồi..!!
Lâm Tiểu Nhu vừa nhìn thấy anh đã chạy ngay lại ôm anh thật chật, anh cũng coi cô như là em gái nên cũng vòng tay ôm lại cô, tay vỗ vỗ lưng cô nói..
_Được rồi về thôi..!
_Ừm..!!
Lâm Tiểu Nhu là tiểu thơ Lâm gia từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, có thể xem như thanh mai trúc mã..
Đối với Hàn Hạo Dương anh chỉ coi cô như em gái mà yêu thương, nhưng đối với Lâm Tiểu Nhu thì khác, cô lại yêu thầm anh từ lâu,
Lâm Tiểu Nhu vì muốn xứng với anh trong công việc lẫn bên ngoài nên quyết định đi du học, cô mới phải rời xa anh suốt mấy năm..
Lần này trở về cô sẽ thổ lộ với anh, cho anh biết cô yêu anh nhiều như thế nào, cô muốn làm vợ anh cũng chỉ có cô mới xứng đáng với anh..
Hàn Hạo Dương giúp cô kéo vali đi phía trước, cô nhanh chân chạy lên phía trước choàng tay anh mà bước đi cùng anh..
Cả hai đi ra xe, anh cất vali vào cốp xe, chiếc xe lăn bánh nhanh ra đường lớn..
Tất cả hành động vừa rồi của hai người đều được bọn săn ảnh chụp lại hết, chuẩn bị thành phố A lại sắp có một tin hot..
______________
Hàn Hạo Dương lái xe đưa cô ta đến một nhà hàng ven hồ, cả hai cùng nhau dùng bữa xong, anh đưa cô về Lâm gia.. Sau đó anh cũng lái xe về công ty.
Ở công ty lúc này, mọi người đều đã đi ăn trưa, cô vui vẻ lên tìm anh, mở cửa bước vào căn phòng trống không..
Anh không có ở trong phòng, cô lấy điện thoại gọi mấy cuộc anh cũng không nhấc máy..
"Anh ấy có việc gì hay sao, sao lại không nói với mình một tiếng chứ"..
Cô ủ rũ đi ra khỏi phòng, vô tình gặp Trác Viễn đi tới, cô vui vẻ bước đến..
_Trợ Lý Trác anh có biết Hạo Dương đi đâu không, tôi gọi anh ấy không được..!
_Tôi cũng không rõ, hôm nay boss tự lái xe ra ngoài, nên tôi cũng không biết ngài ấy đi đâu..!
Cô gật đầu như đã hiểu, xong cũng đi về phòng làm việc của mình, khokng nghỉ ngợi gì nhiều cô tự ăn trưa một mình..
Anh về đến công thì đã quá buổi trưa, vào phòng bước lại bàn ngồi xuống ghế, như chợt nhớ điều gì đó..
Nhấn cái nút điện thoại bàn được đặt trên bàn làm việc kết nối với phòng cô..đầu dây bên kia Trác Viễn nhanh chóng lên tiếng..
!_Boss có ngài có gì căn dặn à..!
_Gọi thư kí Sở vào phòng tôi ngay bây giờ..!!
_Vâng tôi sẽ gọi cô ấy ngay..!!!
Lời vừa xong đã nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Trác Viễn cười khổ bước về phía bàn làm việc của cô..
_Thiêú phụ nhân chủ tịch gọi cô vào phòng..!
_Này trợ lý Trác tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, anh cứ gọi tôi là tôi thư kí Sở là được rồi, đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa được không vậy..!
Không đợi trợ lý Trác trả lời, cô mở cửa đi thẳng đến phòng của anh..
Theo thói quen cô không gõ cửa, trực tiếp mở cửa mà đi vào, anh biết đó là cô nên cũng không phản ứng gì..
Thấy cô đi vào, anh đứng dậy mĩm cười đi về phía cô, ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương trên tóc của cô, giọng nhẹ nhàng hỏi..??
_Đã ăn gì chưa..?
Sở Diệu Linh nghe anh hỏi vậy thì bắt đầu giận dỗi đẩy anh ra, giọng tức giận nói..
_Anh còn biết quan tâm tới em sao, anh đi đâu làm gì cũng không nói với em tiếng nào!!
Gọi bao nhiêu cuộc anh cũng không nghe máy..Anh có còn xem em là vợ của anh nữa không hả..!!
_Anh xin lỗi, anh có việc nên không ăn trưa cùng em được..!
_Vậy anh nói xem anh đã đi đâu hả..!!
_Anh sẽ nói với em sau được không, giờ để anh ôm một chút..!!!
Cô tin anh sẽ không làm gì có lỗi mình, nên cũng không hỏi gì thêm nữa, đứng im để anh ôm..
*******************
Ngày hôm sau...
Vẫn như mọi khi, Hàn Hạo Dương đang ngồi làm việc trong phòng, bên ngoài vang lên tiếng rõ cửa..
Cốc..cốc..cốc..
_Vào đi..!!
Giọng vẫn lạnh lùng, không còn ôn nhu như khi ở cạnh cô..
Cánh cửa mở ra Lâm Tiểu Nhu bước vào, vui vẻ bước đến trước mặt anh mà cười nói..
_Hạo Dương anh vẫn đang làm việc sao..!
_Tiểu Nhu em đến đây có chuyện gì sao..!!
_Cũng sắp đã trưa rồi, em muốn mời anh dùng bữa trưa cùng em được không..!
_Được vậy em đợi anh một chút, sau đó sẽ đi cùng em..!!
Bên này Sở Diệu Linh nhìn đồng hồ đã đến giờ cơm trưa thì vui vẻ, sắp xếp tài liệu trên bàn lại, sau đó lên phòng chủ tịch tìm anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.