Trọng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Hàn Thiếu
Chương 65
hoàng hôn trên biển
28/10/2022
Trong đoạn video là hình ảnh một người con gái, Sở Diệu Linh cứ đi qua đi
lại, tay xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, cười nói vui vẻ với tiểu
bảo bảo trong bụng...
Hàn Hạo Dương cảm thấy thất vọng về bản thân mình, càng tự trách bản thân nhiều hơn, khiến anh thêm ý chí, quyết tâm phải tìm kiếm cô bằng mọi giá...
Ngày ngày đều cho người đăng tin tìm cô ở khắp mọi nơi trong cả nước, không bỏ qua chút hi vọng nào cả, chỉ cần có chút thông tin về cô, anh sẽ bỏ hết công việc sang một bên mà chạy đến đó ngay...
Suốt nửa tháng nay, anh vẫn luôn ở lại tập đoàn, làm việc đến quên ăn quên ngủ, đêm xuống thì làm bạn với rượu, uống đến khi say chẳng còn biết gì nữa thì mới dừng lại...
Ở căn biệt thự đó, tuy rộng lớn nhưng lại chất chứa nỗi buồn vô tận, nơi đó từng có một người luôn đợi anh về, nhưng chính vì sự ích kỷ, ghen tuông mù quáng của mình, anh đã khiến cô đau lòng không biết bao nhiêu lần...
Mỗi ngày Trác Viễn sẽ đem đến cho anh một bộ quần áo mới để thay đổi, mỗi ngày anh đều sẽ hỏi cùng một câu hỏi...
^^^_Đã tìm thấy được chút tin tức gì của cô ấy hay không..!^^^
_Vẫn chưa, thưa boss, nhưng ngài yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng nỗ lực để tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được thiếu phu nhân..!!
Hàn Hạo Dương biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn muốn giữ chút hi vọng cuối cùng để mong có thể sớm tìm thấy Sở Diệu Linh...
Để anh được một lần nữa nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên môi của cô, được nghe thấy giọng nói ngọt ngào, những lúc cô vui đùa bên cạnh mình...
____________
Hôm nay cũng như mọi khi, Hàn Hạo Dương vẫn miệt mài làm việc trong phòng làm việc, suốt nửa tháng nay nhìn anh gầy đi trông thấy, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay lại càng lạnh lùng đáng sợ hơn...
Reo..reo..
Điện thoại trên bàn không ngừng reo lên, như thể muốn phá tan bầu không khí yên tĩnh này...
Hàn Hạo Dương nhíu mày nhìn dãy số xa lạ đang gọi đến, trong lòng liền trào dâng cảm giác khó tả, hối thúc anh phải nhanh chóng bắt máy ngay...
_Alo..!!
_Cho tôi hỏi đây có phải là số điện thoại của Hàn tổng không vậy, tôi đang gọi đến từ bệnh viện quốc tế thành phố S, không biết bây giờ ngài có thể đến đây một chuyến được không vậy..!
_Đúng là tôi, nhưng các người muốn tôi đến đấy để làm gì..!!
_Có một cô gái trẻ rất giống với hình ảnh cô gái mà ngài đang tìm kiếm, cô ấy đã ở đây gần nữa tháng, chúng tôi vẫn chưa tìm được người thân của cô ấy, nhờ ngài đến đây một chuyến, xem cô ấy có phải là người vợ đã mất tích của ngài hay không..!
_Được tôi sẽ đến ngay..!!
Hàn Hạo Dương vừa nhắc máy đầu dây bên kia đã lên tiếng nói ngay, anh nghe thấy tin tức của cô thì vội vã đứng dậy, sau đó cùng Trác Viễn đi đến thành phố S ngay...
Đến nơi Trác Viễn nhanh chân chạy đến quầy tiếp nhận hỏi ngay về thông tin người vừa nãy đã gọi điện đến số của Hàn tổng...
Ngay sau đó cô y tá liền đưa cả hai người đến phòng vị bác sĩ đang điều trị cho cô gái đáng thương kia, Trác Viễn gõ cửa, sau đó mới Hàn Hạo Dương bước vào...
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia vừa nhìn đã nhận ra anh ngay..
_Anh là Hàn tổng đúng chứ..!
_Đúng là tôi đây, anh là người đã gọi đến cho tôi..!!
_Đúng vậy, mời anh ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện..!
Vị bác sĩ sau đó bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện về cảnh tượng ngày hôm đó cho Hàn Hạo Dương nghe...
Chuyện phải kể về thời gian nữa tháng trước, trong một lần đến thành phố A để nghỉ ngơi, thư giãn sao những ngày làm việc căng thẳng trên bàn mổ...
Vị bác sĩ kia quyết định chọn một bãi biển thơ mộng, ít người đến để thư giãn, vì nơi này lại cách bệnh viện thành phố S của anh cũng không quá xa..
Lại tiện cho việc đi về lại trong ngày, đang mãi mê ngắm nhìn cảnh đẹp nơi biển cả, bầu không khí trong lành, mùi nước biển mặn mặn lan tỏa khắp xung quanh..
Từng đợt sóng xô vào bờ, ánh nắng chiếu sáng lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một bức tranh vô cùng tuyệt mĩ, bỗng nhiên từ trên vách đá cao kia, một tiếng là hét chói tai vang lên...
Sau đó từ trên cao, một người phụ nữ đang rơi tự do xuống biển, vị bác sĩ kịp thời phản ứng lại nhảy ngay xuống biển mà cứu người bị nạn..
Vật vã tìm kiếm một lúc dưới biển, vị bác sĩ kia cũng đưa được cô vào bờ an toàn, ngay sau đó làm một loạt các thao tác sơ cứu, đến khi cô ho sặc sụa tỉnh dậy mới dừng lại..
_Làm ơn cứu.. cứu con tô..i..!!
Chỉ vừa kịp nói hết câu đã ngắt ngay sau đó, vết thương trên mặt đang không ngừng chảy máu, do lúc rơi xuống khuôn mặt bị va đập vào đá ngầm, khuôn mặt bị hủy dung nghiêm trọng...
Nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện nơi mình làm việc, sau đó kiểm tra lần lượt các vết thương trên người của cô, không có gì nghiêm trọng chỉ có phần mặt là phải phẫu thuật thẩm mỹ lại.
Hàn Hạo Dương cảm thấy thất vọng về bản thân mình, càng tự trách bản thân nhiều hơn, khiến anh thêm ý chí, quyết tâm phải tìm kiếm cô bằng mọi giá...
Ngày ngày đều cho người đăng tin tìm cô ở khắp mọi nơi trong cả nước, không bỏ qua chút hi vọng nào cả, chỉ cần có chút thông tin về cô, anh sẽ bỏ hết công việc sang một bên mà chạy đến đó ngay...
Suốt nửa tháng nay, anh vẫn luôn ở lại tập đoàn, làm việc đến quên ăn quên ngủ, đêm xuống thì làm bạn với rượu, uống đến khi say chẳng còn biết gì nữa thì mới dừng lại...
Ở căn biệt thự đó, tuy rộng lớn nhưng lại chất chứa nỗi buồn vô tận, nơi đó từng có một người luôn đợi anh về, nhưng chính vì sự ích kỷ, ghen tuông mù quáng của mình, anh đã khiến cô đau lòng không biết bao nhiêu lần...
Mỗi ngày Trác Viễn sẽ đem đến cho anh một bộ quần áo mới để thay đổi, mỗi ngày anh đều sẽ hỏi cùng một câu hỏi...
^^^_Đã tìm thấy được chút tin tức gì của cô ấy hay không..!^^^
_Vẫn chưa, thưa boss, nhưng ngài yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng nỗ lực để tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được thiếu phu nhân..!!
Hàn Hạo Dương biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn muốn giữ chút hi vọng cuối cùng để mong có thể sớm tìm thấy Sở Diệu Linh...
Để anh được một lần nữa nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên môi của cô, được nghe thấy giọng nói ngọt ngào, những lúc cô vui đùa bên cạnh mình...
____________
Hôm nay cũng như mọi khi, Hàn Hạo Dương vẫn miệt mài làm việc trong phòng làm việc, suốt nửa tháng nay nhìn anh gầy đi trông thấy, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay lại càng lạnh lùng đáng sợ hơn...
Reo..reo..
Điện thoại trên bàn không ngừng reo lên, như thể muốn phá tan bầu không khí yên tĩnh này...
Hàn Hạo Dương nhíu mày nhìn dãy số xa lạ đang gọi đến, trong lòng liền trào dâng cảm giác khó tả, hối thúc anh phải nhanh chóng bắt máy ngay...
_Alo..!!
_Cho tôi hỏi đây có phải là số điện thoại của Hàn tổng không vậy, tôi đang gọi đến từ bệnh viện quốc tế thành phố S, không biết bây giờ ngài có thể đến đây một chuyến được không vậy..!
_Đúng là tôi, nhưng các người muốn tôi đến đấy để làm gì..!!
_Có một cô gái trẻ rất giống với hình ảnh cô gái mà ngài đang tìm kiếm, cô ấy đã ở đây gần nữa tháng, chúng tôi vẫn chưa tìm được người thân của cô ấy, nhờ ngài đến đây một chuyến, xem cô ấy có phải là người vợ đã mất tích của ngài hay không..!
_Được tôi sẽ đến ngay..!!
Hàn Hạo Dương vừa nhắc máy đầu dây bên kia đã lên tiếng nói ngay, anh nghe thấy tin tức của cô thì vội vã đứng dậy, sau đó cùng Trác Viễn đi đến thành phố S ngay...
Đến nơi Trác Viễn nhanh chân chạy đến quầy tiếp nhận hỏi ngay về thông tin người vừa nãy đã gọi điện đến số của Hàn tổng...
Ngay sau đó cô y tá liền đưa cả hai người đến phòng vị bác sĩ đang điều trị cho cô gái đáng thương kia, Trác Viễn gõ cửa, sau đó mới Hàn Hạo Dương bước vào...
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia vừa nhìn đã nhận ra anh ngay..
_Anh là Hàn tổng đúng chứ..!
_Đúng là tôi đây, anh là người đã gọi đến cho tôi..!!
_Đúng vậy, mời anh ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện..!
Vị bác sĩ sau đó bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện về cảnh tượng ngày hôm đó cho Hàn Hạo Dương nghe...
Chuyện phải kể về thời gian nữa tháng trước, trong một lần đến thành phố A để nghỉ ngơi, thư giãn sao những ngày làm việc căng thẳng trên bàn mổ...
Vị bác sĩ kia quyết định chọn một bãi biển thơ mộng, ít người đến để thư giãn, vì nơi này lại cách bệnh viện thành phố S của anh cũng không quá xa..
Lại tiện cho việc đi về lại trong ngày, đang mãi mê ngắm nhìn cảnh đẹp nơi biển cả, bầu không khí trong lành, mùi nước biển mặn mặn lan tỏa khắp xung quanh..
Từng đợt sóng xô vào bờ, ánh nắng chiếu sáng lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một bức tranh vô cùng tuyệt mĩ, bỗng nhiên từ trên vách đá cao kia, một tiếng là hét chói tai vang lên...
Sau đó từ trên cao, một người phụ nữ đang rơi tự do xuống biển, vị bác sĩ kịp thời phản ứng lại nhảy ngay xuống biển mà cứu người bị nạn..
Vật vã tìm kiếm một lúc dưới biển, vị bác sĩ kia cũng đưa được cô vào bờ an toàn, ngay sau đó làm một loạt các thao tác sơ cứu, đến khi cô ho sặc sụa tỉnh dậy mới dừng lại..
_Làm ơn cứu.. cứu con tô..i..!!
Chỉ vừa kịp nói hết câu đã ngắt ngay sau đó, vết thương trên mặt đang không ngừng chảy máu, do lúc rơi xuống khuôn mặt bị va đập vào đá ngầm, khuôn mặt bị hủy dung nghiêm trọng...
Nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện nơi mình làm việc, sau đó kiểm tra lần lượt các vết thương trên người của cô, không có gì nghiêm trọng chỉ có phần mặt là phải phẫu thuật thẩm mỹ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.