Trọng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Hàn Thiếu
Chương 79
hoàng hôn trên biển
13/11/2022
Hàn Hạo Dương ngay lập tức giao hai tiểu bảo bảo lại cho Cố Minh và Trác Viễn, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện ngay..
Sở Diệu Linh đưa đến bệnh viện trong tình trạng vô cùng nguy kịch, mất máu quá nhiều, phải đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức...
Bên ngoài phòng cấp cứu Hàn Hạo Dương cứ đi qua đi lại, không một giây phút nào bình tĩnh được, thấp thỏm lo âu trong lòng...
Hàn Hạo Dương sợ mình một lần nữa sẽ phải mất đi cô, điều đó anh không thề mong muốn, chỉ cầu mong cô bình an, khỏe mạnh vui vẻ cười nói với mình như mọi ngày...
Hàn Hạo Dương bây giờ quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, quần áo trên người vẫn còn dính lại máu của cô, trong vô cùng đáng sợ...
Ngồi gục xuống trước cửa phòng cấp cứu, đã hơn một tiếng trôi qua, nhưng cánh cửa phòng vẫn chưa có dấu hiệu mở ra...
Mỗi một giây trôi qua đối với Hàn Hạo Dương như thêm dài hơn, mọi thứ như đang muốn bức chết anh vậy, cảm giác chờ đợi trong lòng không ngừng giày vò anh từng phút...
Hàn Hạo Dương âm thầm gánh chịu nỗi đau chờ đợi này, không muốn người thân phải lo lắng như mình, nên chẳng báo với ai cả...
Còn cẩn thận dặn dò Trác Viễn và Cố Minh giúp mình giữ im lặng, bảo vệ hai tiểu bảo bảo an toàn về đến nhà, giao cho bảo mẫu chăm sóc cẩn thận...
**************
Qua hơn sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra, Hàn Hạo Dương nhanh chóng lao đến, nhìn bác sĩ lên tiếng..
_Bác sĩ, vợ tôi cô ấy sao rồi..!
_Ca phẫu thuật diễn ra khá thuận lợi, nhưng do vị trí của viên đạn bắn trúng khá nguy hiểm, cô ấy có thể sẽ thành người thực vật..!!
_Người nhà nên trò chuyện với cô ấy nhiều hơn, như vậy sẽ giúp cô ấy sẽ sớm ngày tỉnh lại..!!
Bác sĩ sau khi nói xong cũng nhanh chóng rời đi...
Bỏ lại Hàn Hạo Dương một màn đau thương, nước mắt của một người đàn ông cao ngạo bây giờ lại không ngừng tuôn xuống...
Hàn Hạo Dương hận chính bản thân mình đã không thể bảo vệ an toàn được cho Sở Diệu Linh, mới khiến cô thành ra như bây giờ...
Không ngừng đấm mạnh vào tường, khiến tay không ngừng chảy máu, Trác Viễn vừa đến trông thấy cảnh này mà hoảng sợ..
Nhanh chóng chạy đến ngăn cản Hàn Hạo Dương làm hại bản thân mình...
_Boss à, ngài bình tĩnh lại đi được không, ngày cứ làm hại bản thân mình như vậy, thì ai sẽ chăm sóc Đậu Đậu và Bối Bối, còn cả phu nhân đang đợi người chăm sóc..!
_Ngài phấn chấn lên đi được không, phu nhân đang rất cần người gọi cô ấy tỉnh dậy đấy..!
Hàn Hạo Dương bất lực ngồi gục xuống ôm lấy đầu mình không ngừng khóc lớn, Trác Viễn nhìn thấy cũng đau lòng thay cho hai người...
Cả hai vừa chia cắt nhau một thời gian ngắn, vừa mới hàn gắn lại hạnh phúc chưa được bao lâu thì lại tiếp tục xảy ra bị kịch, lần này không biết đến khi nào mới kết thúc đây.
Trác Viễn nhờ y tá băng bó vết thương trên tay của Hàn Hạo Dương, sau đó bảo người làm mang một bộ quần áo mới đến cho anh thay..
Hàn Hạo Dương những ngày sau đó luôn bên cạnh Sở Diệu Linh, muốn tự tay mình chăm sóc cho cô, ngày ngày trò chuyện với cô..
Tất cả mọi người sau đó cũng biết tin cô gặp tai nạn, sau đó cũng cùng nhau vào viện mà thăm cô..
Hai tiểu bảo bảo từ khi Sở Diệu Linh gặp tai nạn đến giờ cũng trở nên ít cười hơn, không còn hoạt bát như trước nữa..
Cũng đã hơn một tháng trôi qua, Sở Diệu Linh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Hàn Hạo Dương cũng không còn đau lòng như lúc đầu nữa...
Âm thầm gặm nhấm cơn đau một mình trong lòng, không muốn để người thân của mình lo lắng, ngày ngày đều sẽ đến tập đoàn làm việc...
Tối đến sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho Sở Diệu Linh,...
_Vợ à, em đã ngủ lâu lắm rồi, sao em không chịu tỉnh dậy vậy..!
_Đậu Đậu và Bối Bối rất nhớ em, em không muốn bế con hay sao..!
Hàn Hạo Dương vừa nói nước mắt cũng đã rơi theo xuống, nắm lấy bàn tay của cô mà khóc lớn, chỉ những lúc như vậy anh mới quay lại là chính mình...
Ban ngày Hàn Hạo Dương vì không muốn mọi người lo lắng nên luôn tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ, đến đêm thì mới có thể giải tỏ lòng mình với cô...
Khóc đến mệt mỏi mà gục xuống lúc nào không hay biết, trong giấc mơ Hàn Hạo Dương nhìn thấy trước mắt mình là một cánh đồng hoa hướng dương...
Những bông hoa đang nở rộ không ngừng khỏe sắc, Hàn Hạo Dương vô thức đi đến bên cạnh vườn hoa, đưa tay ra định chạm vào đóa hoa...
Từ bên trong vườn hoa một người phụ nữ bước ra, người đó không ai khác là Sở Diệu Linh, nhưng cảm giác cô mang lại cho mình, khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét...
Từ phía sau một cô gái xa lạ lại xuất hiện, lần này lại khác, cô gái này tuy xa lạ nhưng lại khiến anh vô cùng ấm áp, rất muốn ôm cô thật chặt vào lòng...
Hàn Hạo Dương đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì lúc này Sở Diệu Linh cũng lên tiếng...
_Hạo Dương anh vẫn khỏe chứ, anh không nhận ra em sao, em là Sở Diệu Linh đây..!
Sở Diệu Linh đưa đến bệnh viện trong tình trạng vô cùng nguy kịch, mất máu quá nhiều, phải đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức...
Bên ngoài phòng cấp cứu Hàn Hạo Dương cứ đi qua đi lại, không một giây phút nào bình tĩnh được, thấp thỏm lo âu trong lòng...
Hàn Hạo Dương sợ mình một lần nữa sẽ phải mất đi cô, điều đó anh không thề mong muốn, chỉ cầu mong cô bình an, khỏe mạnh vui vẻ cười nói với mình như mọi ngày...
Hàn Hạo Dương bây giờ quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, quần áo trên người vẫn còn dính lại máu của cô, trong vô cùng đáng sợ...
Ngồi gục xuống trước cửa phòng cấp cứu, đã hơn một tiếng trôi qua, nhưng cánh cửa phòng vẫn chưa có dấu hiệu mở ra...
Mỗi một giây trôi qua đối với Hàn Hạo Dương như thêm dài hơn, mọi thứ như đang muốn bức chết anh vậy, cảm giác chờ đợi trong lòng không ngừng giày vò anh từng phút...
Hàn Hạo Dương âm thầm gánh chịu nỗi đau chờ đợi này, không muốn người thân phải lo lắng như mình, nên chẳng báo với ai cả...
Còn cẩn thận dặn dò Trác Viễn và Cố Minh giúp mình giữ im lặng, bảo vệ hai tiểu bảo bảo an toàn về đến nhà, giao cho bảo mẫu chăm sóc cẩn thận...
**************
Qua hơn sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra, Hàn Hạo Dương nhanh chóng lao đến, nhìn bác sĩ lên tiếng..
_Bác sĩ, vợ tôi cô ấy sao rồi..!
_Ca phẫu thuật diễn ra khá thuận lợi, nhưng do vị trí của viên đạn bắn trúng khá nguy hiểm, cô ấy có thể sẽ thành người thực vật..!!
_Người nhà nên trò chuyện với cô ấy nhiều hơn, như vậy sẽ giúp cô ấy sẽ sớm ngày tỉnh lại..!!
Bác sĩ sau khi nói xong cũng nhanh chóng rời đi...
Bỏ lại Hàn Hạo Dương một màn đau thương, nước mắt của một người đàn ông cao ngạo bây giờ lại không ngừng tuôn xuống...
Hàn Hạo Dương hận chính bản thân mình đã không thể bảo vệ an toàn được cho Sở Diệu Linh, mới khiến cô thành ra như bây giờ...
Không ngừng đấm mạnh vào tường, khiến tay không ngừng chảy máu, Trác Viễn vừa đến trông thấy cảnh này mà hoảng sợ..
Nhanh chóng chạy đến ngăn cản Hàn Hạo Dương làm hại bản thân mình...
_Boss à, ngài bình tĩnh lại đi được không, ngày cứ làm hại bản thân mình như vậy, thì ai sẽ chăm sóc Đậu Đậu và Bối Bối, còn cả phu nhân đang đợi người chăm sóc..!
_Ngài phấn chấn lên đi được không, phu nhân đang rất cần người gọi cô ấy tỉnh dậy đấy..!
Hàn Hạo Dương bất lực ngồi gục xuống ôm lấy đầu mình không ngừng khóc lớn, Trác Viễn nhìn thấy cũng đau lòng thay cho hai người...
Cả hai vừa chia cắt nhau một thời gian ngắn, vừa mới hàn gắn lại hạnh phúc chưa được bao lâu thì lại tiếp tục xảy ra bị kịch, lần này không biết đến khi nào mới kết thúc đây.
Trác Viễn nhờ y tá băng bó vết thương trên tay của Hàn Hạo Dương, sau đó bảo người làm mang một bộ quần áo mới đến cho anh thay..
Hàn Hạo Dương những ngày sau đó luôn bên cạnh Sở Diệu Linh, muốn tự tay mình chăm sóc cho cô, ngày ngày trò chuyện với cô..
Tất cả mọi người sau đó cũng biết tin cô gặp tai nạn, sau đó cũng cùng nhau vào viện mà thăm cô..
Hai tiểu bảo bảo từ khi Sở Diệu Linh gặp tai nạn đến giờ cũng trở nên ít cười hơn, không còn hoạt bát như trước nữa..
Cũng đã hơn một tháng trôi qua, Sở Diệu Linh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Hàn Hạo Dương cũng không còn đau lòng như lúc đầu nữa...
Âm thầm gặm nhấm cơn đau một mình trong lòng, không muốn để người thân của mình lo lắng, ngày ngày đều sẽ đến tập đoàn làm việc...
Tối đến sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho Sở Diệu Linh,...
_Vợ à, em đã ngủ lâu lắm rồi, sao em không chịu tỉnh dậy vậy..!
_Đậu Đậu và Bối Bối rất nhớ em, em không muốn bế con hay sao..!
Hàn Hạo Dương vừa nói nước mắt cũng đã rơi theo xuống, nắm lấy bàn tay của cô mà khóc lớn, chỉ những lúc như vậy anh mới quay lại là chính mình...
Ban ngày Hàn Hạo Dương vì không muốn mọi người lo lắng nên luôn tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ, đến đêm thì mới có thể giải tỏ lòng mình với cô...
Khóc đến mệt mỏi mà gục xuống lúc nào không hay biết, trong giấc mơ Hàn Hạo Dương nhìn thấy trước mắt mình là một cánh đồng hoa hướng dương...
Những bông hoa đang nở rộ không ngừng khỏe sắc, Hàn Hạo Dương vô thức đi đến bên cạnh vườn hoa, đưa tay ra định chạm vào đóa hoa...
Từ bên trong vườn hoa một người phụ nữ bước ra, người đó không ai khác là Sở Diệu Linh, nhưng cảm giác cô mang lại cho mình, khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét...
Từ phía sau một cô gái xa lạ lại xuất hiện, lần này lại khác, cô gái này tuy xa lạ nhưng lại khiến anh vô cùng ấm áp, rất muốn ôm cô thật chặt vào lòng...
Hàn Hạo Dương đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì lúc này Sở Diệu Linh cũng lên tiếng...
_Hạo Dương anh vẫn khỏe chứ, anh không nhận ra em sao, em là Sở Diệu Linh đây..!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.