Trọng Sinh Trở Thành Tiểu Kiều Thê Của Ông Trùm Mafia
Chương 65: Đưa về
Chi Hạ
01/06/2022
Trên đường trở về Lạc gia, Giang Ánh Tuyết không tình nguyện khuôn mặt chán chường nhìn người con trai đang chở mình về. Hôm nay vừa tan trường thì ông thầy ác ma này lại dừng xe trước trường gọi cô, cứ nghĩ là gọi để trách mắng hay cái gì đó không ngờ lại ép cô lên xe làm cho cả trường dậy sóng
" Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?"
Lục Cảnh Diễn vừa lái xe vừa thư thái hưởng thụ cảnh đẹp trên đường, nhìn sang cô bé thấy cô cứ nhìn hắn mãi mà cảm thấy không thoải mái, ấp úng một hồi mới lên tiếng hỏi
Giang Ánh Tuyết giật mình thu ánh mắt lại nhìn cảnh vậy ở bên cánh cửa thờ ơ trả lời
" Không có gì, em đang tự hỏi tại sao các nữ sinh trong trường lại chết mê chết mệt với một tên như thầy chứ "
Ý con bé này là sao đây, không lẽ anh không đủ đẹp trai với lại anh cũng không để tâm đến việc yêu đương hay để ý đến nữ sinh nào trong trưởng cả quan tâm đến làm gì cho mệt sao không dùng thời gian đó thư giãn đầu óc cho sướng thân.
Bất giác anh quay sang nhìn Giang Ánh Tuyết, dù đang là thiếu nữ ở tuổi 17 nhưng mà nhìn vóc dáng lại không thua kém gì mấy cô diễn viên xinh đẹp trên màn ảnh cả, mái tóc đen bồng bềnh bay theo gió, làm da trắng hồng mịn màng đôi môi nhỏ đỏ mộng, đôi mắt to tròn với hai con ngươi xanh như màu của viên ngọc phỉ thúy tuyệt đẹp và vô cùng có sức hút, chỉ cần một cái ngoảnh đầu thôi cũng đủ để khiến bao chàng trai điêu đứng rồi, đến cả tức giận cũng vô cùng đáng yêu
" Thầy không lo lái xe mà nhìn sang em làm gì? Muốn chết à "
Giật mình anh không kiểm soát kịp tay lái làm cho xe chao đảo khó khăn lắm với tấp vào lề được, Ánh Tuyết bị một phen làm cho sợ hãi nắm chắc lấy thắt dây an toàn, thở hổn hển
Lục Cảnh Diễn bên này cũng không khá khẳm hơn là bao, nắm chặt lấy tay lái sợ đến xanh cả mặt, cứ nghĩ chết rồi
" Em có sao không?"
" Thầy có chú tâm láy xe không vậy xem tí nữa là đi chầu ông bà luôn rồi, em còn yêu đời lắm đấy "
Bị cô mắng chửi có chút không quen, nhìn cô bé mới lớn đang hầm hực bên cạnh mà chỉ muốn cười mà thôi, sao lúc trước anh không nhận ra dáng vẻ đáng yêu của cô cơ chứ cứ như mèo hoang vậy. Nhịn không được mà cười to
" Hahaha... là do em cằn nhằn tôi trước "
" Giờ thầy còn đổ oan cho em à. Em đi bộ về ở với thầy có ngày bị bệnh tim mà chết mất "
Giang Ánh Tuyết cởi dây an toàn ra nhưng đã bị anh nhanh chống giữ lại, hai người cứ giằng co mãi rồi một lúc một gần đến nỗi có thể nhìn rõ cả da mặt của đối phương
" Giang Ánh Tuyết, chị của em đã nhờ thầy đây đích thân đưa về, em không được vì một chút chuyện mà hại thầy không còn cơm để mà ăn, đến lúc đó thầy sẽ đến nhà em mà ăn bám "
" Thầy dám "
" Sao không dám chứ, em là tiểu thư của Giang gia chỉ một ít cơm cũng không thể cho người thầy nghèo đói này được à "
Càng nghe anh nói Giang Ánh Tuyết càng cảm phục trước độ mặt dày này, lúc nãy là ai hại cô xém chết vậy mà bây giờ tính tới nước đến nhà cô ăn bám rồi, đường đường là nhị thiếu gia của Lục gia vậy mà lại sợ đói đến Giang gia xin ăn có tức cười không chứ
" Thầy mà đói chỉ sợ tiền của thầy cón thể bao ăn cả cái thành phố này trong vòng một thánh đấy, thầy đừng có xạo với em "
Anh bó tay chịu trói, đúng là anh giàu thật nhưng có cần nói quá lên hay không cơ chứ, tiền của anh chỉ có thể nuôi đủ 1 năm thôi à ( ờ có năm thôi đấy lố quá à), cài lại dây an toàn ngồi vào vị trí bắt đầu láy xe
Trên xe cả hai im lặng không nói gì, bầu không khí bắt đầu ngượng ngùng và có chút khó chịu, Lục Cảnh Diễn mở lời trước
" Chị của em nhớ tôi chăm sóc em cho nên em hãy để lịch trống vào lúc hai giờ thứ 7 và chủ nhật. Tôi đây sẽ đích thân kèm em "
Giang Ánh Tuyết nghe đến việc mình sắp bị tên thầy ác ma này dạy kèm mà không hỏi hú hồn,đưa tay lên cắn suy nghĩ xem nên tìm cách nào trốn cũng không chị mình đang ở đâu tại sao lại nhờ ông thầy quái ác này kèm cho cô cơ chứ đây là muốn triệt đường sống của người ta mà
Một loạt hành động xấu này của cô đã bị anh thu gọn trong tầm mắt, nhếch môi lên thích thú
" Đừng cắn nữa, có cắn tiếp cũng không thay đổi được gì đâu "
Ánh Tuyết bị chột dạ dừng lại nắm chặt tay mình, đỏ mặt bối rối vô cùng
" Ai cắn chứ "
Lục Cảnh Diễn điềm tĩnh trả lời
" Em ở trường nếu gặp chuyện gì khó giải quyết thì liền cắn móng tay, nói dối thì đảo mắt nhìn sang một bên giọng nói cũng sẽ lớn hơn trước "
Bị anh phanh phui cô không biết gì hơn, nhỏ giọng trách mắng
" Tên thầy giáo ác ma, lăng nhăng, ỷ mình đẹp trai thì muốn làm gì thì làm à, xấu xa... "
" Tôi nghe hết đấy "
Một lần nữa bị bắt, cô ngay lập tức im bặt không nói gì nữa, nhìn cũng thấy là thường ngày thì vô cùng nghiêm khắc nhưng sao hôm nay lại dễ tính thế, còn cười nhiều hơn trước. Không lẽ tên này cố ý muốn dụ dỗ cô trước sau đó tìm một nơi nào đó kính đáo để cưỡng bức cô
Nghĩ tới đây thôi cô liền rùng mình, ôm cặp vào người né sang một phòng bị
Anh không hiểu cô đang có chuyện gì, sao lại phòng bị như thế này
Con bé này bị điên rồi à
" Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?"
Lục Cảnh Diễn vừa lái xe vừa thư thái hưởng thụ cảnh đẹp trên đường, nhìn sang cô bé thấy cô cứ nhìn hắn mãi mà cảm thấy không thoải mái, ấp úng một hồi mới lên tiếng hỏi
Giang Ánh Tuyết giật mình thu ánh mắt lại nhìn cảnh vậy ở bên cánh cửa thờ ơ trả lời
" Không có gì, em đang tự hỏi tại sao các nữ sinh trong trường lại chết mê chết mệt với một tên như thầy chứ "
Ý con bé này là sao đây, không lẽ anh không đủ đẹp trai với lại anh cũng không để tâm đến việc yêu đương hay để ý đến nữ sinh nào trong trưởng cả quan tâm đến làm gì cho mệt sao không dùng thời gian đó thư giãn đầu óc cho sướng thân.
Bất giác anh quay sang nhìn Giang Ánh Tuyết, dù đang là thiếu nữ ở tuổi 17 nhưng mà nhìn vóc dáng lại không thua kém gì mấy cô diễn viên xinh đẹp trên màn ảnh cả, mái tóc đen bồng bềnh bay theo gió, làm da trắng hồng mịn màng đôi môi nhỏ đỏ mộng, đôi mắt to tròn với hai con ngươi xanh như màu của viên ngọc phỉ thúy tuyệt đẹp và vô cùng có sức hút, chỉ cần một cái ngoảnh đầu thôi cũng đủ để khiến bao chàng trai điêu đứng rồi, đến cả tức giận cũng vô cùng đáng yêu
" Thầy không lo lái xe mà nhìn sang em làm gì? Muốn chết à "
Giật mình anh không kiểm soát kịp tay lái làm cho xe chao đảo khó khăn lắm với tấp vào lề được, Ánh Tuyết bị một phen làm cho sợ hãi nắm chắc lấy thắt dây an toàn, thở hổn hển
Lục Cảnh Diễn bên này cũng không khá khẳm hơn là bao, nắm chặt lấy tay lái sợ đến xanh cả mặt, cứ nghĩ chết rồi
" Em có sao không?"
" Thầy có chú tâm láy xe không vậy xem tí nữa là đi chầu ông bà luôn rồi, em còn yêu đời lắm đấy "
Bị cô mắng chửi có chút không quen, nhìn cô bé mới lớn đang hầm hực bên cạnh mà chỉ muốn cười mà thôi, sao lúc trước anh không nhận ra dáng vẻ đáng yêu của cô cơ chứ cứ như mèo hoang vậy. Nhịn không được mà cười to
" Hahaha... là do em cằn nhằn tôi trước "
" Giờ thầy còn đổ oan cho em à. Em đi bộ về ở với thầy có ngày bị bệnh tim mà chết mất "
Giang Ánh Tuyết cởi dây an toàn ra nhưng đã bị anh nhanh chống giữ lại, hai người cứ giằng co mãi rồi một lúc một gần đến nỗi có thể nhìn rõ cả da mặt của đối phương
" Giang Ánh Tuyết, chị của em đã nhờ thầy đây đích thân đưa về, em không được vì một chút chuyện mà hại thầy không còn cơm để mà ăn, đến lúc đó thầy sẽ đến nhà em mà ăn bám "
" Thầy dám "
" Sao không dám chứ, em là tiểu thư của Giang gia chỉ một ít cơm cũng không thể cho người thầy nghèo đói này được à "
Càng nghe anh nói Giang Ánh Tuyết càng cảm phục trước độ mặt dày này, lúc nãy là ai hại cô xém chết vậy mà bây giờ tính tới nước đến nhà cô ăn bám rồi, đường đường là nhị thiếu gia của Lục gia vậy mà lại sợ đói đến Giang gia xin ăn có tức cười không chứ
" Thầy mà đói chỉ sợ tiền của thầy cón thể bao ăn cả cái thành phố này trong vòng một thánh đấy, thầy đừng có xạo với em "
Anh bó tay chịu trói, đúng là anh giàu thật nhưng có cần nói quá lên hay không cơ chứ, tiền của anh chỉ có thể nuôi đủ 1 năm thôi à ( ờ có năm thôi đấy lố quá à), cài lại dây an toàn ngồi vào vị trí bắt đầu láy xe
Trên xe cả hai im lặng không nói gì, bầu không khí bắt đầu ngượng ngùng và có chút khó chịu, Lục Cảnh Diễn mở lời trước
" Chị của em nhớ tôi chăm sóc em cho nên em hãy để lịch trống vào lúc hai giờ thứ 7 và chủ nhật. Tôi đây sẽ đích thân kèm em "
Giang Ánh Tuyết nghe đến việc mình sắp bị tên thầy ác ma này dạy kèm mà không hỏi hú hồn,đưa tay lên cắn suy nghĩ xem nên tìm cách nào trốn cũng không chị mình đang ở đâu tại sao lại nhờ ông thầy quái ác này kèm cho cô cơ chứ đây là muốn triệt đường sống của người ta mà
Một loạt hành động xấu này của cô đã bị anh thu gọn trong tầm mắt, nhếch môi lên thích thú
" Đừng cắn nữa, có cắn tiếp cũng không thay đổi được gì đâu "
Ánh Tuyết bị chột dạ dừng lại nắm chặt tay mình, đỏ mặt bối rối vô cùng
" Ai cắn chứ "
Lục Cảnh Diễn điềm tĩnh trả lời
" Em ở trường nếu gặp chuyện gì khó giải quyết thì liền cắn móng tay, nói dối thì đảo mắt nhìn sang một bên giọng nói cũng sẽ lớn hơn trước "
Bị anh phanh phui cô không biết gì hơn, nhỏ giọng trách mắng
" Tên thầy giáo ác ma, lăng nhăng, ỷ mình đẹp trai thì muốn làm gì thì làm à, xấu xa... "
" Tôi nghe hết đấy "
Một lần nữa bị bắt, cô ngay lập tức im bặt không nói gì nữa, nhìn cũng thấy là thường ngày thì vô cùng nghiêm khắc nhưng sao hôm nay lại dễ tính thế, còn cười nhiều hơn trước. Không lẽ tên này cố ý muốn dụ dỗ cô trước sau đó tìm một nơi nào đó kính đáo để cưỡng bức cô
Nghĩ tới đây thôi cô liền rùng mình, ôm cặp vào người né sang một phòng bị
Anh không hiểu cô đang có chuyện gì, sao lại phòng bị như thế này
Con bé này bị điên rồi à
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.