Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 113
Trì Đường
30/09/2024
Khi nghe Giản Thời Ngọ hỏi, người đàn ông hơi do dự trong thoáng chốc, nhưng Giản Thời Ngọ vẫn tò mò nhìn hắn.
Người đàn ông mỉm cười:
"Trước khi hỏi tên người khác, tôi nghĩ cậu cũng nên tự giới thiệu trước chứ?"
Lúc này, Giản Thời Ngọ mới nhận ra mình thất lễ, vội vàng nói:
"À, tôi họ Giản, tên Giản Thời Ngọ, làm việc trong giới nghệ sĩ."
"Diễn viên à."
Người đàn ông ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy khăn từ trong ngực ra lau mồ hôi trên trán, rồi mỉm cười nói:
"Tôi đã xem chương trình có cậu tham gia rồi."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên.
Dù chương trình "Nhân viên công sở cố lên" khá nổi tiếng trong nước, Giản Thời Ngọ không ngờ nó cũng được biết đến ở bên Mỹ. Điều này làm cậu hơi bất ngờ.
Vị quý ông hỏi tiếp:
"Sao thế, ngạc nhiên à?"
Giản Thời Ngọ gật đầu.
"Tôi rất thích xem một số gameshow của Trung Quốc, tôi cảm thấy chúng thường rất thú vị, cũng có nhiều cái để học hỏi."
Người đàn ông mời Giản Thời Ngọ ngồi xuống cạnh mình, giọng điệu ôn hòa:
"Cậu từng làm chung với Cố Đoan, phải không?"
Giản Thời Ngọ đáp:
"Đúng rồi, quản lý Cố là người rất tốt."
Người đàn ông cười, có chút ngạc nhiên:
"Cậu cảm thấy hắn là cấp trên tốt à?"
Giản Thời Ngọ nhẹ gật đầu. Trong khi trả lời, cậu liếc nhìn về phía phòng thay đồ, nơi Hầu Tử và những người khác đang ở đó. Theo lý thì họ lẽ ra đã xong từ lâu rồi.
Giọng người đàn ông kéo cậu về thực tại:
"Vậy cậu nghĩ, nếu làm tình nhân thì hắn thế nào?"
!!
Giản Thời Ngọ giật mình, quay sang nhìn người đàn ông. Dù hắn vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt lại chứa đầy nguy hiểm. Cậu luống cuống, nhỏ giọng đáp:
"Ngài đừng đùa tôi nữa."
Người đàn ông cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu:
"Sao? Hay là cậu không thích tính cách của hắn?"
Giản Thời Ngọ lắc đầu:
"Không phải."
Người đàn ông hỏi tiếp, giọng đầy tò mò:
"Vậy cậu có thể chấp nhận con người của hắn không?"
......
Cậu cảm giác có điều gì đó không ổn.
Thấy Giản Thời Ngọ bắt đầu khó chịu, người đàn ông liền chuyển sang chủ đề khác.
Họ nói về văn hóa, phong cách sống. Hắn tỏ ra là người có kiến thức sâu rộng, khéo léo khai thác thông tin về thói quen, tính cách của cậu mà không làm cậu cảm thấy áp lực.
Khoảng năm phút trôi qua, Giản Thời Ngọ bắt đầu lo lắng khi Hầu Tử và những người khác vẫn chưa ra. Cậu đứng dậy, nói lời xin lỗi:
"Xin lỗi ngài, bạn tôi trong đó vẫn chưa ra, tôi đi xem thử. Rất tiếc vì không thể tiếp tục trò chuyện."
"Bạn cậu à?"
Người đàn ông vẫn cười, không hề tỏ ra khó chịu:
"Không cần đi đâu, tôi sẽ cho người đi tìm."
Nói xong, hắn giơ tay lên. Giản Thời Ngọ ngạc nhiên khi thấy từ sau một gốc cây gần đó, hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm bước ra. Họ cúi đầu chào người đàn ông rồi đi về phía phòng thay đồ.
Giản Thời Ngọ choáng váng. Trước đó, cậu hoàn toàn không nhận ra có người đứng ở đó.
Người đàn ông tiếp tục:
"Chúng ta đang nói đến đâu nhỉ?"
Giản Thời Ngọ lúng túng đáp:
"Ngài vừa nói về món điểm tâm."
"Đúng vậy. Vị đầu bếp đó cũng đang có mặt ở đây."
Người đàn ông đứng dậy, mời cậu:
"Cậu có muốn nếm thử không?"
Giản Thời Ngọ lắc đầu:
"Tôi còn phải làm việc, tôi đang đợi James đến để bàn về việc quay MV."
Người đàn ông mỉm cười:
"Tôi sẽ mời hắn cùng ăn tối với chúng ta, được chứ?"
Giản Thời Ngọ có chút cảnh giác trước sự nhiệt tình này. Cậu nhẹ nhàng từ chối:
"Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi nghĩ mình nên đi tìm bạn của tôi."
Người đàn ông đứng dậy, hắn cao hơn Giản Thời Ngọ. Trong khoảnh khắc đó, khí thế hắn trở nên áp đảo.
Giản Thời Ngọ thoáng giật mình, cảm thấy người này có nét quen thuộc với ai đó cậu từng biết.
Người đàn ông cười một nụ cười đầy lịch thiệp:
"Tôi đã cho người đi tìm rồi, cậu không tin tôi sao?"
Giản Thời Ngọ ngừng lại một chút rồi nói:
"Không phải tôi không tin, mà hình như ngài chưa nói tên cho tôi biết thì phải?"
Không khí chùng xuống trong giây lát. Người đàn ông cười như vừa nhớ ra điều gì:
"À, đúng rồi, tôi quên mất."
Gió nhẹ thổi qua, hắn cúi đầu nhìn Giản Thời Ngọ, giọng trầm đầy tự tin:
"Tên của tôi là Donald."
Giản Thời Ngọ sững người, không thể cử động trong giây lát, mắt cậu dần mở to, không giấu nổi sự kinh ngạc. Donald mỉm cười:
"Cậu nhận ra tôi rồi."
Cả người Giản Thời Ngọ cứng đờ, dù hắn chưa làm gì, nhưng mồ hôi lạnh của cậu đã rịn ra. Cậu lắc đầu, cố giữ bình tĩnh:
"Không, tôi không nhận ra ngài."
Donald nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên. Giản Thời Ngọ cúi người:
"Cảm ơn ngài đã trò chuyện với tôi. Giờ tôi phải đi tìm bạn. Tạm biệt ngài."
Donald không ngăn cản. Nhưng khi Giản Thời Ngọ đến trước cửa phòng nơi Hầu Tử và những người khác đã vào đó, cậu phát hiện các cửa đều bị khóa từ bên ngoài, cạnh đó có nhóm vệ sĩ đang đứng gác. Cậu liền hỏi:
"Bạn tôi đâu?"
Những người đàn ông im lặng nhìn cậu, không ai trả lời. Giản Thời Ngọ hít sâu, lấy điện thoại ra định gọi Hầu Tử, nhưng không có tín hiệu.
Trong tình huống này, cậu bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn. Liếc nhìn đồng hồ Thẩm Thành từng đưa, cậu hiểu đây có thể là hy vọng duy nhất. Cậu cố không tỏ ra lo lắng, Giản Thời Ngọ nhấn các nút trên đồng hồ, rồi ngẩng đầu nhìn vệ sĩ:
"Tôi có hẹn. Nếu họ không tìm thấy tôi, họ sẽ báo cảnh sát. Các anh nên đưa tôi đi gặp bạn tôi ngay."
Người đứng đầu cúi đầu:
"Mời cậu đi theo chúng tôi."
Giản Thời Ngọ không muốn, nhưng tình thế hiện tại không cho phép cậu do dự. Sau khi cân nhắc, cậu quyết định đi theo những người đó. Vệ sĩ dẫn cậu đến một ngôi đình nhỏ ở gần đó. Donald đang ngồi uống trà.
Thấy Giản Thời Ngọ, hắn vẫy tay:
"Lại đây, đây là điểm tâm do đầu bếp mới làm."
Giản Thời Ngọ không còn hoảng hốt. Cậu ngồi xuống đối diện Donald, lấy một miếng điểm tâm nếm thử, rồi nói:
"Cũng được."
Donald cười:
"Dĩ nhiên không thể sánh với tay nghề của cô Chân."
Giản Thời Ngọ mỉm cười:
"Mẹ tôi rất thích làm điểm tâm cho tôi."
Donald thản nhiên:
"Đã nghe danh từ lâu. Có dịp, tôi muốn học hỏi thêm."
Giản Thời Ngọ vẫn giữ nụ cười, nhấp một ngụm trà:
"Hồng trà?"
"Cậu thấy thế nào?"
"Trà không tệ."
Donald hài lòng:
"Tôi biết cậu thích trà. Thật vinh hạnh vì cậu thích."
Giản Thời Ngọ bắt đầu cảm thấy khó chịu, không còn giữ được nụ cười. Cậu chưa từng gặp Donald, nhưng hắn dường như hiểu rõ mọi thứ về cuộc sống của cậu.
Khi hai bên giằng co, một vệ sĩ tiến đến thì thầm vào tai Donald. Hắn nhìn Giản Thời Ngọ, rồi ra lệnh:
"Đưa đây."
Vệ sĩ lập tức đưa cho Donald một chiếc điện thoại.
Donald cầm điện thoại, giọng điềm đạm: "Thẩm tổng."
Thẩm Thành đáp lại, âm trầm ổn, như đang nói chuyện bình thường: "Dạo này Đường thúc thúc thế nào?"
"Cũng không tệ lắm."
Donald liếc mắt nhìn Giản Thời Ngọ một cái, cười nói: "Người lớn tuổi, thích sự náo nhiệt, gần đây có mấy đứa nhỏ tới chơi với tôi."
Thẩm Thành: "Mấy đứa nhỏ đó không hiểu chuyện, để tôi thay họ đến chơi với Đường thúc thúc."
Donald cười: "Sao có thể được, người lớn tuổi chỉ muốn hưởng chút niềm vui gia đình thôi. Cậu thì nên dành thời gian lo cho công việc."
Giọng Thẩm Thành trầm xuống vài phần: "Có vẻ Đường thúc thúc không muốn gặp tôi."
"Đừng nói thế."
Nụ cười của Donald chậm rãi biến mất: "Thúc thúc đang bận vui vẻ với mấy đứa nhỏ, lần sau gặp lại đi."
Điện thoại bên kia im lặng một chút, rồi giọng Thẩm Thành trở nên lạnh lùng: "Đưa máy cho cậu ấy."
Donald chờ đúng khoảnh khắc này. Trong suốt bốn năm giao đấu với Thẩm Thành, chàng trai này luôn tỏ ra cao ngạo, như chẳng có điều gì quan trọng với hắn.
Hắn đã giấu Giản Thời Ngọ rất kỹ, bốn năm không về nước, không liên lạc, không để lộ tung tích, bảo vệ kín đáo đến mức gần như khiến Donald không thể tìm được bất kì manh mối gì.
"Thẩm tổng," Donald chậm rãi nói, "Sao nóng vội vậy, lúc nuốt trọn 20% cổ phần của tôi thì sao không thấy vội? Giờ cậu định làm gì, triệu tập đại hội cổ đông, đá tôi ra khỏi cuộc chơi à?"
Thẩm Thành lên tiếng: "Cổ phần là Charles bán."
"Nhưng chính cậu âm thầm điều khiển, khiến hắn thua sạch ở sòng bạc, rồi mới bán 20% cổ phần đó, đúng không?" Donald cười khẩy: "Thẩm Thành, tôi thật sự xem thường cậu."
Thẩm Thành: "Tay của ngài đang vươn quá xa rồi."
Donald chậm rãi: "Thẩm Thành, để thúc thúc khuyên cậu một câu, ngay cả ba cậu cũng không dám làm gì tôi, thì cậu cũng không được đâu. Còn tiểu bảo bối của cậu, tôi sẽ chăm sóc thật là kỹ."
Điện thoại bị cắt ngang.
Giản Thời Ngọ đứng bên cạnh nghe mà trong lòng run sợ. Cậu đã đại khái hiểu rằng Donald định dùng cậu để uy hiếp Thẩm Thành.
Donald tắt máy, quay sang Giản Thời Ngọ, cười nói: "Xem ra, hắn coi trọng cậu hơn tôi tưởng."
Giản Thời Ngọ hỏi: "Rốt cuộc ông muốn gì, việc này là trái pháp luật."
"Trái pháp luật?" Donald mỉm cười: "Tôi chỉ muốn mời cậu uống trà thôi."
Giản Thời Ngọ nghẹn lời.
Ngay khi tình hình đang căng thẳng, một vệ sĩ vội vã chạy tới, hạ giọng báo cáo: "Tiên sinh, thiếu gia tới."
Sắc mặt Donald thay đổi.
Giản Thời Ngọ không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cậu nghe thấy tiếng xe hơi. Nhìn về phía xa, một chiếc xe việt dã lao tới với tốc độ bất chấp mọi luật lệ, phanh gấp ngay trước đình. Từ xe bước xuống một người đàn ông tóc đỏ mặc quân phục.
Các vệ sĩ bên cạnh thấy hắn cũng không dám cản, thậm chí có người còn bị hắn đá một cú.
Người đàn ông bước nhanh tới đình, không để Giản Thời Ngọ kịp phản ứng, hắn nhìn cậu một cái rồi buông lời châm chọc: "Ngu xuẩn."
"......"
Người đàn ông mỉm cười:
"Trước khi hỏi tên người khác, tôi nghĩ cậu cũng nên tự giới thiệu trước chứ?"
Lúc này, Giản Thời Ngọ mới nhận ra mình thất lễ, vội vàng nói:
"À, tôi họ Giản, tên Giản Thời Ngọ, làm việc trong giới nghệ sĩ."
"Diễn viên à."
Người đàn ông ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy khăn từ trong ngực ra lau mồ hôi trên trán, rồi mỉm cười nói:
"Tôi đã xem chương trình có cậu tham gia rồi."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên.
Dù chương trình "Nhân viên công sở cố lên" khá nổi tiếng trong nước, Giản Thời Ngọ không ngờ nó cũng được biết đến ở bên Mỹ. Điều này làm cậu hơi bất ngờ.
Vị quý ông hỏi tiếp:
"Sao thế, ngạc nhiên à?"
Giản Thời Ngọ gật đầu.
"Tôi rất thích xem một số gameshow của Trung Quốc, tôi cảm thấy chúng thường rất thú vị, cũng có nhiều cái để học hỏi."
Người đàn ông mời Giản Thời Ngọ ngồi xuống cạnh mình, giọng điệu ôn hòa:
"Cậu từng làm chung với Cố Đoan, phải không?"
Giản Thời Ngọ đáp:
"Đúng rồi, quản lý Cố là người rất tốt."
Người đàn ông cười, có chút ngạc nhiên:
"Cậu cảm thấy hắn là cấp trên tốt à?"
Giản Thời Ngọ nhẹ gật đầu. Trong khi trả lời, cậu liếc nhìn về phía phòng thay đồ, nơi Hầu Tử và những người khác đang ở đó. Theo lý thì họ lẽ ra đã xong từ lâu rồi.
Giọng người đàn ông kéo cậu về thực tại:
"Vậy cậu nghĩ, nếu làm tình nhân thì hắn thế nào?"
!!
Giản Thời Ngọ giật mình, quay sang nhìn người đàn ông. Dù hắn vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt lại chứa đầy nguy hiểm. Cậu luống cuống, nhỏ giọng đáp:
"Ngài đừng đùa tôi nữa."
Người đàn ông cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu:
"Sao? Hay là cậu không thích tính cách của hắn?"
Giản Thời Ngọ lắc đầu:
"Không phải."
Người đàn ông hỏi tiếp, giọng đầy tò mò:
"Vậy cậu có thể chấp nhận con người của hắn không?"
......
Cậu cảm giác có điều gì đó không ổn.
Thấy Giản Thời Ngọ bắt đầu khó chịu, người đàn ông liền chuyển sang chủ đề khác.
Họ nói về văn hóa, phong cách sống. Hắn tỏ ra là người có kiến thức sâu rộng, khéo léo khai thác thông tin về thói quen, tính cách của cậu mà không làm cậu cảm thấy áp lực.
Khoảng năm phút trôi qua, Giản Thời Ngọ bắt đầu lo lắng khi Hầu Tử và những người khác vẫn chưa ra. Cậu đứng dậy, nói lời xin lỗi:
"Xin lỗi ngài, bạn tôi trong đó vẫn chưa ra, tôi đi xem thử. Rất tiếc vì không thể tiếp tục trò chuyện."
"Bạn cậu à?"
Người đàn ông vẫn cười, không hề tỏ ra khó chịu:
"Không cần đi đâu, tôi sẽ cho người đi tìm."
Nói xong, hắn giơ tay lên. Giản Thời Ngọ ngạc nhiên khi thấy từ sau một gốc cây gần đó, hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm bước ra. Họ cúi đầu chào người đàn ông rồi đi về phía phòng thay đồ.
Giản Thời Ngọ choáng váng. Trước đó, cậu hoàn toàn không nhận ra có người đứng ở đó.
Người đàn ông tiếp tục:
"Chúng ta đang nói đến đâu nhỉ?"
Giản Thời Ngọ lúng túng đáp:
"Ngài vừa nói về món điểm tâm."
"Đúng vậy. Vị đầu bếp đó cũng đang có mặt ở đây."
Người đàn ông đứng dậy, mời cậu:
"Cậu có muốn nếm thử không?"
Giản Thời Ngọ lắc đầu:
"Tôi còn phải làm việc, tôi đang đợi James đến để bàn về việc quay MV."
Người đàn ông mỉm cười:
"Tôi sẽ mời hắn cùng ăn tối với chúng ta, được chứ?"
Giản Thời Ngọ có chút cảnh giác trước sự nhiệt tình này. Cậu nhẹ nhàng từ chối:
"Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi nghĩ mình nên đi tìm bạn của tôi."
Người đàn ông đứng dậy, hắn cao hơn Giản Thời Ngọ. Trong khoảnh khắc đó, khí thế hắn trở nên áp đảo.
Giản Thời Ngọ thoáng giật mình, cảm thấy người này có nét quen thuộc với ai đó cậu từng biết.
Người đàn ông cười một nụ cười đầy lịch thiệp:
"Tôi đã cho người đi tìm rồi, cậu không tin tôi sao?"
Giản Thời Ngọ ngừng lại một chút rồi nói:
"Không phải tôi không tin, mà hình như ngài chưa nói tên cho tôi biết thì phải?"
Không khí chùng xuống trong giây lát. Người đàn ông cười như vừa nhớ ra điều gì:
"À, đúng rồi, tôi quên mất."
Gió nhẹ thổi qua, hắn cúi đầu nhìn Giản Thời Ngọ, giọng trầm đầy tự tin:
"Tên của tôi là Donald."
Giản Thời Ngọ sững người, không thể cử động trong giây lát, mắt cậu dần mở to, không giấu nổi sự kinh ngạc. Donald mỉm cười:
"Cậu nhận ra tôi rồi."
Cả người Giản Thời Ngọ cứng đờ, dù hắn chưa làm gì, nhưng mồ hôi lạnh của cậu đã rịn ra. Cậu lắc đầu, cố giữ bình tĩnh:
"Không, tôi không nhận ra ngài."
Donald nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên. Giản Thời Ngọ cúi người:
"Cảm ơn ngài đã trò chuyện với tôi. Giờ tôi phải đi tìm bạn. Tạm biệt ngài."
Donald không ngăn cản. Nhưng khi Giản Thời Ngọ đến trước cửa phòng nơi Hầu Tử và những người khác đã vào đó, cậu phát hiện các cửa đều bị khóa từ bên ngoài, cạnh đó có nhóm vệ sĩ đang đứng gác. Cậu liền hỏi:
"Bạn tôi đâu?"
Những người đàn ông im lặng nhìn cậu, không ai trả lời. Giản Thời Ngọ hít sâu, lấy điện thoại ra định gọi Hầu Tử, nhưng không có tín hiệu.
Trong tình huống này, cậu bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn. Liếc nhìn đồng hồ Thẩm Thành từng đưa, cậu hiểu đây có thể là hy vọng duy nhất. Cậu cố không tỏ ra lo lắng, Giản Thời Ngọ nhấn các nút trên đồng hồ, rồi ngẩng đầu nhìn vệ sĩ:
"Tôi có hẹn. Nếu họ không tìm thấy tôi, họ sẽ báo cảnh sát. Các anh nên đưa tôi đi gặp bạn tôi ngay."
Người đứng đầu cúi đầu:
"Mời cậu đi theo chúng tôi."
Giản Thời Ngọ không muốn, nhưng tình thế hiện tại không cho phép cậu do dự. Sau khi cân nhắc, cậu quyết định đi theo những người đó. Vệ sĩ dẫn cậu đến một ngôi đình nhỏ ở gần đó. Donald đang ngồi uống trà.
Thấy Giản Thời Ngọ, hắn vẫy tay:
"Lại đây, đây là điểm tâm do đầu bếp mới làm."
Giản Thời Ngọ không còn hoảng hốt. Cậu ngồi xuống đối diện Donald, lấy một miếng điểm tâm nếm thử, rồi nói:
"Cũng được."
Donald cười:
"Dĩ nhiên không thể sánh với tay nghề của cô Chân."
Giản Thời Ngọ mỉm cười:
"Mẹ tôi rất thích làm điểm tâm cho tôi."
Donald thản nhiên:
"Đã nghe danh từ lâu. Có dịp, tôi muốn học hỏi thêm."
Giản Thời Ngọ vẫn giữ nụ cười, nhấp một ngụm trà:
"Hồng trà?"
"Cậu thấy thế nào?"
"Trà không tệ."
Donald hài lòng:
"Tôi biết cậu thích trà. Thật vinh hạnh vì cậu thích."
Giản Thời Ngọ bắt đầu cảm thấy khó chịu, không còn giữ được nụ cười. Cậu chưa từng gặp Donald, nhưng hắn dường như hiểu rõ mọi thứ về cuộc sống của cậu.
Khi hai bên giằng co, một vệ sĩ tiến đến thì thầm vào tai Donald. Hắn nhìn Giản Thời Ngọ, rồi ra lệnh:
"Đưa đây."
Vệ sĩ lập tức đưa cho Donald một chiếc điện thoại.
Donald cầm điện thoại, giọng điềm đạm: "Thẩm tổng."
Thẩm Thành đáp lại, âm trầm ổn, như đang nói chuyện bình thường: "Dạo này Đường thúc thúc thế nào?"
"Cũng không tệ lắm."
Donald liếc mắt nhìn Giản Thời Ngọ một cái, cười nói: "Người lớn tuổi, thích sự náo nhiệt, gần đây có mấy đứa nhỏ tới chơi với tôi."
Thẩm Thành: "Mấy đứa nhỏ đó không hiểu chuyện, để tôi thay họ đến chơi với Đường thúc thúc."
Donald cười: "Sao có thể được, người lớn tuổi chỉ muốn hưởng chút niềm vui gia đình thôi. Cậu thì nên dành thời gian lo cho công việc."
Giọng Thẩm Thành trầm xuống vài phần: "Có vẻ Đường thúc thúc không muốn gặp tôi."
"Đừng nói thế."
Nụ cười của Donald chậm rãi biến mất: "Thúc thúc đang bận vui vẻ với mấy đứa nhỏ, lần sau gặp lại đi."
Điện thoại bên kia im lặng một chút, rồi giọng Thẩm Thành trở nên lạnh lùng: "Đưa máy cho cậu ấy."
Donald chờ đúng khoảnh khắc này. Trong suốt bốn năm giao đấu với Thẩm Thành, chàng trai này luôn tỏ ra cao ngạo, như chẳng có điều gì quan trọng với hắn.
Hắn đã giấu Giản Thời Ngọ rất kỹ, bốn năm không về nước, không liên lạc, không để lộ tung tích, bảo vệ kín đáo đến mức gần như khiến Donald không thể tìm được bất kì manh mối gì.
"Thẩm tổng," Donald chậm rãi nói, "Sao nóng vội vậy, lúc nuốt trọn 20% cổ phần của tôi thì sao không thấy vội? Giờ cậu định làm gì, triệu tập đại hội cổ đông, đá tôi ra khỏi cuộc chơi à?"
Thẩm Thành lên tiếng: "Cổ phần là Charles bán."
"Nhưng chính cậu âm thầm điều khiển, khiến hắn thua sạch ở sòng bạc, rồi mới bán 20% cổ phần đó, đúng không?" Donald cười khẩy: "Thẩm Thành, tôi thật sự xem thường cậu."
Thẩm Thành: "Tay của ngài đang vươn quá xa rồi."
Donald chậm rãi: "Thẩm Thành, để thúc thúc khuyên cậu một câu, ngay cả ba cậu cũng không dám làm gì tôi, thì cậu cũng không được đâu. Còn tiểu bảo bối của cậu, tôi sẽ chăm sóc thật là kỹ."
Điện thoại bị cắt ngang.
Giản Thời Ngọ đứng bên cạnh nghe mà trong lòng run sợ. Cậu đã đại khái hiểu rằng Donald định dùng cậu để uy hiếp Thẩm Thành.
Donald tắt máy, quay sang Giản Thời Ngọ, cười nói: "Xem ra, hắn coi trọng cậu hơn tôi tưởng."
Giản Thời Ngọ hỏi: "Rốt cuộc ông muốn gì, việc này là trái pháp luật."
"Trái pháp luật?" Donald mỉm cười: "Tôi chỉ muốn mời cậu uống trà thôi."
Giản Thời Ngọ nghẹn lời.
Ngay khi tình hình đang căng thẳng, một vệ sĩ vội vã chạy tới, hạ giọng báo cáo: "Tiên sinh, thiếu gia tới."
Sắc mặt Donald thay đổi.
Giản Thời Ngọ không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cậu nghe thấy tiếng xe hơi. Nhìn về phía xa, một chiếc xe việt dã lao tới với tốc độ bất chấp mọi luật lệ, phanh gấp ngay trước đình. Từ xe bước xuống một người đàn ông tóc đỏ mặc quân phục.
Các vệ sĩ bên cạnh thấy hắn cũng không dám cản, thậm chí có người còn bị hắn đá một cú.
Người đàn ông bước nhanh tới đình, không để Giản Thời Ngọ kịp phản ứng, hắn nhìn cậu một cái rồi buông lời châm chọc: "Ngu xuẩn."
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.