Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 115
Trì Đường
30/09/2024
Giờ phút này, sắc mặt của Donald quả thực rất khó coi, từ đầu hắn đã hỏi: "Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?" Dần dần, sự ngỡ ngàng hiện rõ trên mặt hắn.
Ngay sau đó, hắn như muốn tìm sự xác nhận từ Thẩm Thành. Ánh mắt hắn chuyển đến người đàn ông đang đứng trong phòng. Thẩm Thành vẫn điềm tĩnh nhìn hắn, toát ra một sự tin tuyệt đối, như thể mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay.
Rõ ràng đây là địa bàn của Donald, nhưng Thẩm Thành lại đứng đó với phong thái mạnh mẽ và đầy tự tin. Tựa như ở bất kỳ nơi nào Thẩm Thành đứng, nơi đó chính là sân nhà của hắn.
Có một khoảnh khắc, Donald bỗng nhớ lại bốn năm trước, tại Mỹ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thẩm Thành, không phải qua ảnh, cũng không phải qua lời kể của thuộc hạ Đó là một cuộc gặp thực sự, ngay bên giường bệnh của Quý Viễn Sinh, hắn gặp được Thẩm Thành.
Khi ấy, Thẩm Thành chỉ là một cậu học sinh trung học chưa tốt nghiệp, còn Donald đã là một thương nhân thành đạt, nổi danh khắp nơi. Dù chênh lệch về tuổi tác lẫn thành tựu, nhưng trong lần đầu gặp mặt, cậu trai trẻ ấy không hề tỏ ra yếu thế, hiên ngang đối diện với hắn.
"Tôi là Thẩm Thành."
Hắn đứng trước cửa đại hội cổ đông, cất lời: "Tương lai tôi sẽ tiếp quản tốt Quý thị."
Thái độ của Thẩm Thành không hề kiêu ngạo, cũng không xu nịnh, nhưng khí thế của hăn lại vô cùng ngạo nghễ.
Trong ánh mắt chờ đợi sự chế giễu của những người xung quanh, thiếu niên ấy đứng vững trước áp lực như núi, ra tay quyết liệt và nhanh gọn.
Chính lúc đó, Donald đã cảm nhận được mình đã gặp phải một đối thủ thực sự.
Phía sau, vệ sĩ vẫn đang thúc giục: "Thưa ngài, người của gia tộc Khải Đặc vẫn đang chờ, họ nói..."
"Bốp."
Tiếng chát vang lên rõ ràng trong phòng.
Donald tát mạnh một cái, trên gương mặt vẫn giữ vẻ hung dữ, nhưng giọng nói lại vô cùng lịch thiệp: "Làm việc kiểu gì mà lại để khách mời phải đứng chờ, mau đưa họ tới đây, đừng để thiếu gia nhà Khải Đặc phải chờ lâu."
Vệ sĩ nhận một cái tát nhưng không dám phản kháng, chỉ lẳng lặng nhận lệnh rồi cung kính nói: "Vâng, tôi sẽ đi ngay."
Căn phòng vốn đông đúc lập tức tản ra.
Donald mỉm cười, quay đầu về phía hai người nói: "Vậy chúng ta ra ngoài thôi, khách đã chờ lâu rồi."
Giản Thời Ngọ vẫn cẩn trọng nhìn Donald. Thẩm Thành vỗ nhẹ vào tay cậu, rồi cùng Giản Thời Ngọ bước ra ngoài.
Khi họ ra đến bên ngoài, Giản Thời Ngọ nhìn thấy vài chiếc xe đen đã chờ sẵn ở đó. Dù không rõ trên xe có bao nhiêu người, nhưng Kiều An đang dựa vào xe hút thuốc, có người che ô cho hắn.
Khi thấy họ bước ra, Kiều An ngay lập tức nhìn về phía Thẩm Thành.
Thẩm Thành trao cho hắn một ánh mắt, Kiều An liền hiểu ý ngay.
Donald mỉm cười nói: "Khải Đặc thiếu gia, cơn gió nào đã đưa ngài đến đây?"
"Chắc là cơn gió từ nhà họ Đường rồi." Kiều An cười đáp: "Tôi đến đón vị hôn thê của mình."
Donald nói: "Thất lễ, thất lễ. Đều là do thuộc hạ của tôi không đảm bảo chu toàn, ban đầu chỉ là mời họ tới làm khách, chắc giữa chừng có chút hiểu lầm, thật phiền ngài phải đến tận nơi thế này."
Kiều An nói: "Không có hiểu lầm gì đâu, tính tôi đi đâu cũng thích làm lớn chuyện một chút thôi."
Trong lòng Donald thầm chửi thề không ngớt.
Đoàn người đội mưa, tiến đến một căn nhà nhỏ cách đó không xa. Căn nhà này thậm chí còn nhỏ hơn nơi Giản Thời Ngọ từng bị giam giữ, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy có người bên trong. Họ vào phòng, rồi đi lên lầu.
Hầu Tử từ căn phòng trên tầng ba bước xuống, cậu không có vẻ gì là bị thương, thậm chí trông còn rất hiên ngang.
Cậu thiếu gia này đã quen với những cảnh tượng như thế này, giờ đây chẳng tỏ ra chút sợ hãi nào, ngược lại còn hùng hổ đe dọa: "Mấy người cứ đợi đấy, tôi ra ngoài được sẽ báo cảnh sát còng đầu..."
Giản Thời Ngọ vui mừng tiến lên, gọi lớn: "Hầu Tử!"
Hầu Tử sững sờ, nhìn về phía này, khi thấy Giản Thời Ngọ thì vô cùng xúc động, nở nụ cười chạy tới: "Thời ca!"
Một người chạy xuống dưới, một người chạy lên, Kiều An và Thẩm Thành đứng đó, nhìn hai cậu nhóc không thèm để ý đến ai, cứ chạy ào vào ôm nhau, suýt chút nữa bật khóc vì quá mừng rỡ.
Giản Thời Ngọ thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao!"
Hầu Tử run rẩy sờ vào mặt Giản Thời Ngọ, xác định không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may mặt cậu không bị gì, nếu không thì biết làm sao đây..."
Giản Thời Ngọ khẽ giật khóe miệng.
Không hổ danh là Hầu Tử, đúng là có tư chất của một người đại diện hàng đầu.
Hầu Tử nắm lấy tay Giản Thời Ngọ, cẩn thận nhìn quanh một lượt, rồi nói: "Chúng ta mau về đi."
Giản Thời Ngọ gật đầu, rồi quay sang Thẩm Thành: "Thẩm Thành... Chúng ta về thôi."
Thẩm Thành vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Quả nhiên, Donald quay sang Giản Thời Ngọ nói: "Giản tiên sinh, nếu cậu và bạn cậu muốn về thì tôi cũng không giữ lại, nhưng tôi còn vài chuyện muốn nói với cậu Thẩm, cậu không phiền chứ?"
Giản Thời Ngọ thoáng sững sờ, suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của Donald. Thẩm Thành đến đây, chẳng lẽ phải dùng một người đổi một người sao?
Nếu mình đi rồi, Thẩm Thành sẽ phải ở lại? Nhớ lại những lời Donald nói lúc ban ngày, Giản Thời Ngọ không dám để Thẩm Thành ở lại một mình.
Nhưng Thẩm Thành lại nhìn cậu bằng ánh mắt trấn an.
Xoay người lại, Thẩm Thành đối diện với Donald, bình tĩnh nói: "Cháu nghĩ chú nên dành thời gian để ôn chuyện với Charles thì hơn."
Donald hơi khựng lại.
Ngay sau đó, Thẩm Thành quay sang Kiều An hỏi: "Người đã mang đến chưa?"
Kiều An thở dài, ra hiệu cho người ở dưới lầu. Chỉ một lát sau, một người đàn ông bước vào với dáng vẻ loạng choạng, là một người ngoại quốc tóc vàng, trông rất tiều tụy.
Khi nhìn lên lầu và bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thành, hắn thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Thẩm Thành cúi đầu nói với Donald: "Người đã đưa đến rồi."
"Đưa đến?" Donald liếc nhìn người đàn ông với vẻ khinh thường, cười lạnh: "Tôi cần một kẻ vô dụng như thế này để làm gì?"
Thẩm Thành đáp thản nhiên: "Hắn ra như thế này là do cờ bạc, không liên quan gì đến tôi."
"A." Donald cười lạnh một tiếng.
Đến lúc này, hắn không buồn che giấu vẻ mặt của mình nữa.
Donald lạnh lùng nói: "Thẩm Thành, 20% cổ phần đó, cậu có thể lấy, nhưng đừng tưởng rằng cậu có thể nuốt trọn nó. Cậu còn trẻ, tôi không trách cậu, nhưng kinh nghiệm của cậu còn ít. Cậu nghĩ rằng Đường gia mấy năm nay chỉ ngồi không nhìn sao? Các điểm yếu của cổ đông, tất cả đều nằm trong tay tôi. Cậu đã quá coi thường tài lực và thế lực của Đường gia. Cho dù cậu có tổ chức lại đại hội cổ đông, tôi vẫn có thể khiến mọi người phản bội cậu và mua lại toàn bộ cổ phần đó!"
Charles, người vừa được đưa đến, nhìn thấy Donald thì vô cùng kích động. Hắn gần như lao tới, dù là một người đàn ông trưởng thành nhưng lại khóc nức nở, nước mắt và nước mũi tuôn trào: "Cha."
"Hắn đã làm hại con." Charles kích động, nhìn Thẩm Thành với ánh mắt chứa đầy hận thù: "Là hắn..."
Hắn vẫn đang chờ đợi Donald đòi lại công bằng cho mình.
Nhưng Thẩm Thành không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ thản nhiên nói: "Chú đã tự tin như vậy, có thể thao túng cổ đông và tiếp tục khống chế Quý thị, vì Charles mà cố gắng đến cùng, vậy tôi sẽ đợi xem điều đó ở đại hội cổ đông."
Mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng rồi...
Donald lại cười, nói: "Ai nói tôi phải đứng ra giúp đỡ cho một thằng ngu như Charles."
Mọi người đều quay sang nhìn hắn, lúc này Donald gõ nhẹ cây gậy, lập tức có người mang một xấp tài liệu ra.
Hắn nói: "Thẩm Thành, cậu mới nhậm chức chưa được hai năm, mọi thứ vẫn chưa ổn định. Tôi thừa nhận cậu có tài năng, nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở cậu rằng các cổ đông ở đây không dễ dàng để thao túng như cậu nghĩ. Đây là tất cả tài liệu mà cậu cần, nó sẽ giúp cậu giữ vững vị trí tổng giám đốc của mình."
Thẩm Thành nhướng mày.
Mặc dù trước mắt là một sự cám dỗ lớn, người đàn ông vẫn không hề bị dao động, hắn vẫn bình tĩnh nhìn Donald, như thể đang chờ đợi lời tiếp theo từ hắn.
Donald thấy Thẩm Thành điềm tĩnh như vậy, khẽ thở dài, sau đó nói: "Tôi già rồi, không còn sức lực để đấu đá thêm nữa. Đây là thế giới của các cậu, tôi vốn không nên can thiệp. Tôi biết Charles là người không thành công được, nhưng điều kiện duy nhất của tôi là cậu phải hứa không làm hại Thụy Nhi."
Charles ngây người.
Hắn không tin vào mắt mình khi nhìn người đàn ông trước mặt, như thể người đó không còn là người hắn từng quen biết.
Mặc dù không phải con ruột của Donald, nhưng Donald vẫn vô cùng yêu thương hắn, cả thế giới bên ngoài đều biết đến sự tồn tại của hắn.
Donald chưa từng để mắt tới Cố Đoan, nên hắn càng trở nên kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, chính hắn lại trở thành một quân cờ?
Thẩm Thành bình tĩnh nói: "Tôi và Cố Đoan không hề có ân oán gì."
Donald đáp: "Ý của tôi là, cậu phải giữ Thụy Nhi lại ở vị trí trong Quý Thị, cho hắn trở thành phó tổng giám đốc."
Đây được coi như là một cuộc giao dịch.
Chỉ cần Thẩm Thành đồng ý nhượng bộ, Donald sẽ sẵn lòng từ bỏ quyền kiểm soát Quý Thị, không can thiệp nữa.
Thẩm Thành chưa kịp trả lời thì bên ngoài cánh cửa đã bị đá tung ra. Giữa cơn mưa lớn, một người đàn ông tóc đỏ bước vào, không kiên nhẫn ném chiếc ô xuống.
Trong tay hắn có thứ gì đó, Giản Thời Ngọ thoáng thấy một hộp nhựa trong suốt, hình như là thịt kho tàu hay thứ gì đó. Không lẽ hắn biến mất để đi làm mấy món này?
Cố Đoan bước từng bước lên cầu thang, cuối cùng đứng trước mặt Donald, giọng điệu không vui: "Ai bảo ông tự ý quyết định? Tôi khi nào nói muốn làm phó tổng?"
Donald sững sờ.
Ông không ngờ rằng con trai mình lại không hề nể mặt mình ở bất kỳ đâu.
"Còn việc vào Quý Thị làm việc cũng là do ông ép tôi đi, từ lâu tôi đã không muốn làm việc ở đó." Cố Đoan trách móc Donald khiến ông không biết phải nói gì.
Ông đứng trước con trai mình trông có vẻ luống cuống. Trước khi ông kịp thất vọng, Cố Đoan tiếp tục nói: "Ngoài Quý Thị, ông còn có bao nhiêu tài sản khác, sao ông lại nhất quyết bám vào Quý Thị không chịu buông?"
Donald ngẫm nghĩ, chậm rãi hiểu ra ý nghĩa của câu nói này.
Chẳng lẽ... con trai mình thực sự sẵn sàng tiếp quản những sản nghiệp khác sao?
Cố Đoan không kiên nhẫn vuốt tóc, hắn vốn lười bận tâm đến mấy chuyện phiền phức này. Lúc nào hắn cũng nghĩ rằng Donald thích Charles hơn, nhưng sau khi Charles gặp chuyện, Donald lại lo lắng chu toàn cho chính mình, điều này khiến hắn cảm thấy có chút động lòng.
"Thả mọi người về đi." Cố Đoan nói thêm: "Đêm khuya thế này, ngồi đây chơi mạt chược à?"
Dù không khí có căng thẳng đến đâu, thì chỉ cần vài lời hùng hổ của người đàn ông này, mọi thứ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Donald trầm ngâm một lát, cuối cùng nhượng bộ trước ánh mắt của Cố Đoan. Ông bảo người đưa tài liệu cho Thẩm Thành, rồi nói: "Xin lỗi đã làm phiền mọi người, khuya rồi, tôi không tiễn xa được."
Thẩm Thành nhận lấy tài liệu, thoáng nhìn Cố Đoan đầy ẩn ý, sau đó quay người định dẫn Giản Thời Ngọ rời đi.
Nhưng ngay khi họ chuẩn bị xuống cầu thang, Donald lại lên tiếng: "Giản tiên sinh, xin dừng bước."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên dừng lại, không ngờ rằng Donald lại gọi mình, nhưng cậu vẫn quay lại nhìn ông. Donald mở lời: "Giản tiên sinh, thật ra lần này tôi mời cậu tới còn có một ý nghĩa khác..."
Giản Thời Ngọ cảm thấy có chút bất an: "Ý ông là gì?"
"Chương trình thực tế kia của cậu, tôi đã xem rồi. Cậu và con trai tôi rất hòa hợp, trông rất vui vẻ." Donald cười, nhìn Giản Thời Ngọ: "Tôi rất hài lòng về cậu."
?
Giản Thời Ngọ chớp mắt khó hiểu: "Ý ông là gì?"
Donald tiến thêm một bước, dò hỏi: "Ý tôi là, cậu thấy Thụy Nhi thế nào?"
Ngay sau đó, hắn như muốn tìm sự xác nhận từ Thẩm Thành. Ánh mắt hắn chuyển đến người đàn ông đang đứng trong phòng. Thẩm Thành vẫn điềm tĩnh nhìn hắn, toát ra một sự tin tuyệt đối, như thể mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay.
Rõ ràng đây là địa bàn của Donald, nhưng Thẩm Thành lại đứng đó với phong thái mạnh mẽ và đầy tự tin. Tựa như ở bất kỳ nơi nào Thẩm Thành đứng, nơi đó chính là sân nhà của hắn.
Có một khoảnh khắc, Donald bỗng nhớ lại bốn năm trước, tại Mỹ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thẩm Thành, không phải qua ảnh, cũng không phải qua lời kể của thuộc hạ Đó là một cuộc gặp thực sự, ngay bên giường bệnh của Quý Viễn Sinh, hắn gặp được Thẩm Thành.
Khi ấy, Thẩm Thành chỉ là một cậu học sinh trung học chưa tốt nghiệp, còn Donald đã là một thương nhân thành đạt, nổi danh khắp nơi. Dù chênh lệch về tuổi tác lẫn thành tựu, nhưng trong lần đầu gặp mặt, cậu trai trẻ ấy không hề tỏ ra yếu thế, hiên ngang đối diện với hắn.
"Tôi là Thẩm Thành."
Hắn đứng trước cửa đại hội cổ đông, cất lời: "Tương lai tôi sẽ tiếp quản tốt Quý thị."
Thái độ của Thẩm Thành không hề kiêu ngạo, cũng không xu nịnh, nhưng khí thế của hăn lại vô cùng ngạo nghễ.
Trong ánh mắt chờ đợi sự chế giễu của những người xung quanh, thiếu niên ấy đứng vững trước áp lực như núi, ra tay quyết liệt và nhanh gọn.
Chính lúc đó, Donald đã cảm nhận được mình đã gặp phải một đối thủ thực sự.
Phía sau, vệ sĩ vẫn đang thúc giục: "Thưa ngài, người của gia tộc Khải Đặc vẫn đang chờ, họ nói..."
"Bốp."
Tiếng chát vang lên rõ ràng trong phòng.
Donald tát mạnh một cái, trên gương mặt vẫn giữ vẻ hung dữ, nhưng giọng nói lại vô cùng lịch thiệp: "Làm việc kiểu gì mà lại để khách mời phải đứng chờ, mau đưa họ tới đây, đừng để thiếu gia nhà Khải Đặc phải chờ lâu."
Vệ sĩ nhận một cái tát nhưng không dám phản kháng, chỉ lẳng lặng nhận lệnh rồi cung kính nói: "Vâng, tôi sẽ đi ngay."
Căn phòng vốn đông đúc lập tức tản ra.
Donald mỉm cười, quay đầu về phía hai người nói: "Vậy chúng ta ra ngoài thôi, khách đã chờ lâu rồi."
Giản Thời Ngọ vẫn cẩn trọng nhìn Donald. Thẩm Thành vỗ nhẹ vào tay cậu, rồi cùng Giản Thời Ngọ bước ra ngoài.
Khi họ ra đến bên ngoài, Giản Thời Ngọ nhìn thấy vài chiếc xe đen đã chờ sẵn ở đó. Dù không rõ trên xe có bao nhiêu người, nhưng Kiều An đang dựa vào xe hút thuốc, có người che ô cho hắn.
Khi thấy họ bước ra, Kiều An ngay lập tức nhìn về phía Thẩm Thành.
Thẩm Thành trao cho hắn một ánh mắt, Kiều An liền hiểu ý ngay.
Donald mỉm cười nói: "Khải Đặc thiếu gia, cơn gió nào đã đưa ngài đến đây?"
"Chắc là cơn gió từ nhà họ Đường rồi." Kiều An cười đáp: "Tôi đến đón vị hôn thê của mình."
Donald nói: "Thất lễ, thất lễ. Đều là do thuộc hạ của tôi không đảm bảo chu toàn, ban đầu chỉ là mời họ tới làm khách, chắc giữa chừng có chút hiểu lầm, thật phiền ngài phải đến tận nơi thế này."
Kiều An nói: "Không có hiểu lầm gì đâu, tính tôi đi đâu cũng thích làm lớn chuyện một chút thôi."
Trong lòng Donald thầm chửi thề không ngớt.
Đoàn người đội mưa, tiến đến một căn nhà nhỏ cách đó không xa. Căn nhà này thậm chí còn nhỏ hơn nơi Giản Thời Ngọ từng bị giam giữ, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy có người bên trong. Họ vào phòng, rồi đi lên lầu.
Hầu Tử từ căn phòng trên tầng ba bước xuống, cậu không có vẻ gì là bị thương, thậm chí trông còn rất hiên ngang.
Cậu thiếu gia này đã quen với những cảnh tượng như thế này, giờ đây chẳng tỏ ra chút sợ hãi nào, ngược lại còn hùng hổ đe dọa: "Mấy người cứ đợi đấy, tôi ra ngoài được sẽ báo cảnh sát còng đầu..."
Giản Thời Ngọ vui mừng tiến lên, gọi lớn: "Hầu Tử!"
Hầu Tử sững sờ, nhìn về phía này, khi thấy Giản Thời Ngọ thì vô cùng xúc động, nở nụ cười chạy tới: "Thời ca!"
Một người chạy xuống dưới, một người chạy lên, Kiều An và Thẩm Thành đứng đó, nhìn hai cậu nhóc không thèm để ý đến ai, cứ chạy ào vào ôm nhau, suýt chút nữa bật khóc vì quá mừng rỡ.
Giản Thời Ngọ thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao!"
Hầu Tử run rẩy sờ vào mặt Giản Thời Ngọ, xác định không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may mặt cậu không bị gì, nếu không thì biết làm sao đây..."
Giản Thời Ngọ khẽ giật khóe miệng.
Không hổ danh là Hầu Tử, đúng là có tư chất của một người đại diện hàng đầu.
Hầu Tử nắm lấy tay Giản Thời Ngọ, cẩn thận nhìn quanh một lượt, rồi nói: "Chúng ta mau về đi."
Giản Thời Ngọ gật đầu, rồi quay sang Thẩm Thành: "Thẩm Thành... Chúng ta về thôi."
Thẩm Thành vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Quả nhiên, Donald quay sang Giản Thời Ngọ nói: "Giản tiên sinh, nếu cậu và bạn cậu muốn về thì tôi cũng không giữ lại, nhưng tôi còn vài chuyện muốn nói với cậu Thẩm, cậu không phiền chứ?"
Giản Thời Ngọ thoáng sững sờ, suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của Donald. Thẩm Thành đến đây, chẳng lẽ phải dùng một người đổi một người sao?
Nếu mình đi rồi, Thẩm Thành sẽ phải ở lại? Nhớ lại những lời Donald nói lúc ban ngày, Giản Thời Ngọ không dám để Thẩm Thành ở lại một mình.
Nhưng Thẩm Thành lại nhìn cậu bằng ánh mắt trấn an.
Xoay người lại, Thẩm Thành đối diện với Donald, bình tĩnh nói: "Cháu nghĩ chú nên dành thời gian để ôn chuyện với Charles thì hơn."
Donald hơi khựng lại.
Ngay sau đó, Thẩm Thành quay sang Kiều An hỏi: "Người đã mang đến chưa?"
Kiều An thở dài, ra hiệu cho người ở dưới lầu. Chỉ một lát sau, một người đàn ông bước vào với dáng vẻ loạng choạng, là một người ngoại quốc tóc vàng, trông rất tiều tụy.
Khi nhìn lên lầu và bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thành, hắn thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Thẩm Thành cúi đầu nói với Donald: "Người đã đưa đến rồi."
"Đưa đến?" Donald liếc nhìn người đàn ông với vẻ khinh thường, cười lạnh: "Tôi cần một kẻ vô dụng như thế này để làm gì?"
Thẩm Thành đáp thản nhiên: "Hắn ra như thế này là do cờ bạc, không liên quan gì đến tôi."
"A." Donald cười lạnh một tiếng.
Đến lúc này, hắn không buồn che giấu vẻ mặt của mình nữa.
Donald lạnh lùng nói: "Thẩm Thành, 20% cổ phần đó, cậu có thể lấy, nhưng đừng tưởng rằng cậu có thể nuốt trọn nó. Cậu còn trẻ, tôi không trách cậu, nhưng kinh nghiệm của cậu còn ít. Cậu nghĩ rằng Đường gia mấy năm nay chỉ ngồi không nhìn sao? Các điểm yếu của cổ đông, tất cả đều nằm trong tay tôi. Cậu đã quá coi thường tài lực và thế lực của Đường gia. Cho dù cậu có tổ chức lại đại hội cổ đông, tôi vẫn có thể khiến mọi người phản bội cậu và mua lại toàn bộ cổ phần đó!"
Charles, người vừa được đưa đến, nhìn thấy Donald thì vô cùng kích động. Hắn gần như lao tới, dù là một người đàn ông trưởng thành nhưng lại khóc nức nở, nước mắt và nước mũi tuôn trào: "Cha."
"Hắn đã làm hại con." Charles kích động, nhìn Thẩm Thành với ánh mắt chứa đầy hận thù: "Là hắn..."
Hắn vẫn đang chờ đợi Donald đòi lại công bằng cho mình.
Nhưng Thẩm Thành không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ thản nhiên nói: "Chú đã tự tin như vậy, có thể thao túng cổ đông và tiếp tục khống chế Quý thị, vì Charles mà cố gắng đến cùng, vậy tôi sẽ đợi xem điều đó ở đại hội cổ đông."
Mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng rồi...
Donald lại cười, nói: "Ai nói tôi phải đứng ra giúp đỡ cho một thằng ngu như Charles."
Mọi người đều quay sang nhìn hắn, lúc này Donald gõ nhẹ cây gậy, lập tức có người mang một xấp tài liệu ra.
Hắn nói: "Thẩm Thành, cậu mới nhậm chức chưa được hai năm, mọi thứ vẫn chưa ổn định. Tôi thừa nhận cậu có tài năng, nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở cậu rằng các cổ đông ở đây không dễ dàng để thao túng như cậu nghĩ. Đây là tất cả tài liệu mà cậu cần, nó sẽ giúp cậu giữ vững vị trí tổng giám đốc của mình."
Thẩm Thành nhướng mày.
Mặc dù trước mắt là một sự cám dỗ lớn, người đàn ông vẫn không hề bị dao động, hắn vẫn bình tĩnh nhìn Donald, như thể đang chờ đợi lời tiếp theo từ hắn.
Donald thấy Thẩm Thành điềm tĩnh như vậy, khẽ thở dài, sau đó nói: "Tôi già rồi, không còn sức lực để đấu đá thêm nữa. Đây là thế giới của các cậu, tôi vốn không nên can thiệp. Tôi biết Charles là người không thành công được, nhưng điều kiện duy nhất của tôi là cậu phải hứa không làm hại Thụy Nhi."
Charles ngây người.
Hắn không tin vào mắt mình khi nhìn người đàn ông trước mặt, như thể người đó không còn là người hắn từng quen biết.
Mặc dù không phải con ruột của Donald, nhưng Donald vẫn vô cùng yêu thương hắn, cả thế giới bên ngoài đều biết đến sự tồn tại của hắn.
Donald chưa từng để mắt tới Cố Đoan, nên hắn càng trở nên kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, chính hắn lại trở thành một quân cờ?
Thẩm Thành bình tĩnh nói: "Tôi và Cố Đoan không hề có ân oán gì."
Donald đáp: "Ý của tôi là, cậu phải giữ Thụy Nhi lại ở vị trí trong Quý Thị, cho hắn trở thành phó tổng giám đốc."
Đây được coi như là một cuộc giao dịch.
Chỉ cần Thẩm Thành đồng ý nhượng bộ, Donald sẽ sẵn lòng từ bỏ quyền kiểm soát Quý Thị, không can thiệp nữa.
Thẩm Thành chưa kịp trả lời thì bên ngoài cánh cửa đã bị đá tung ra. Giữa cơn mưa lớn, một người đàn ông tóc đỏ bước vào, không kiên nhẫn ném chiếc ô xuống.
Trong tay hắn có thứ gì đó, Giản Thời Ngọ thoáng thấy một hộp nhựa trong suốt, hình như là thịt kho tàu hay thứ gì đó. Không lẽ hắn biến mất để đi làm mấy món này?
Cố Đoan bước từng bước lên cầu thang, cuối cùng đứng trước mặt Donald, giọng điệu không vui: "Ai bảo ông tự ý quyết định? Tôi khi nào nói muốn làm phó tổng?"
Donald sững sờ.
Ông không ngờ rằng con trai mình lại không hề nể mặt mình ở bất kỳ đâu.
"Còn việc vào Quý Thị làm việc cũng là do ông ép tôi đi, từ lâu tôi đã không muốn làm việc ở đó." Cố Đoan trách móc Donald khiến ông không biết phải nói gì.
Ông đứng trước con trai mình trông có vẻ luống cuống. Trước khi ông kịp thất vọng, Cố Đoan tiếp tục nói: "Ngoài Quý Thị, ông còn có bao nhiêu tài sản khác, sao ông lại nhất quyết bám vào Quý Thị không chịu buông?"
Donald ngẫm nghĩ, chậm rãi hiểu ra ý nghĩa của câu nói này.
Chẳng lẽ... con trai mình thực sự sẵn sàng tiếp quản những sản nghiệp khác sao?
Cố Đoan không kiên nhẫn vuốt tóc, hắn vốn lười bận tâm đến mấy chuyện phiền phức này. Lúc nào hắn cũng nghĩ rằng Donald thích Charles hơn, nhưng sau khi Charles gặp chuyện, Donald lại lo lắng chu toàn cho chính mình, điều này khiến hắn cảm thấy có chút động lòng.
"Thả mọi người về đi." Cố Đoan nói thêm: "Đêm khuya thế này, ngồi đây chơi mạt chược à?"
Dù không khí có căng thẳng đến đâu, thì chỉ cần vài lời hùng hổ của người đàn ông này, mọi thứ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Donald trầm ngâm một lát, cuối cùng nhượng bộ trước ánh mắt của Cố Đoan. Ông bảo người đưa tài liệu cho Thẩm Thành, rồi nói: "Xin lỗi đã làm phiền mọi người, khuya rồi, tôi không tiễn xa được."
Thẩm Thành nhận lấy tài liệu, thoáng nhìn Cố Đoan đầy ẩn ý, sau đó quay người định dẫn Giản Thời Ngọ rời đi.
Nhưng ngay khi họ chuẩn bị xuống cầu thang, Donald lại lên tiếng: "Giản tiên sinh, xin dừng bước."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên dừng lại, không ngờ rằng Donald lại gọi mình, nhưng cậu vẫn quay lại nhìn ông. Donald mở lời: "Giản tiên sinh, thật ra lần này tôi mời cậu tới còn có một ý nghĩa khác..."
Giản Thời Ngọ cảm thấy có chút bất an: "Ý ông là gì?"
"Chương trình thực tế kia của cậu, tôi đã xem rồi. Cậu và con trai tôi rất hòa hợp, trông rất vui vẻ." Donald cười, nhìn Giản Thời Ngọ: "Tôi rất hài lòng về cậu."
?
Giản Thời Ngọ chớp mắt khó hiểu: "Ý ông là gì?"
Donald tiến thêm một bước, dò hỏi: "Ý tôi là, cậu thấy Thụy Nhi thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.