Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 91
Trì Đường
30/09/2024
Giản Thời Ngọ bước lên lầu, nghe Tạ Phong giới thiệu về cách bày trí trong nhà.
Tạ Phong nói: "Đây là phòng ngủ của em, anh cứ thoải mái đến chơi. Chú Quý và mẹ em ở trên tầng ba, còn phòng của anh hai thì không thể vào..."
"Phòng đầu tiên ở phía nam" Giản Thời Ngọ bình thản đáp lời: "Không cần giới thiệu đâu, trước đây anh đã tới rồi."
Tạ Phong ngạc nhiên đứng yên, lúng túng gật đầu, có chút bối rối. Lúc này, có vài người hầu đi qua, vừa nhìn thấy họ liền chào hỏi: "Giản tiên sinh, Tạ tiên sinh."
Giản Thời Ngọ để ý, dù Tạ Phong cũng sống trong trang viên này, nhưng người hầu lại không xem hắn như chủ nhân. Cậu nhớ lại, khi Thẩm Thành trở về Quý gia, mọi người, kể cả quản gia, đều gọi hắn là đại thiếu gia. Nhưng Tạ Phong chỉ được gọi là Tạ tiên sinh.
Hơn nữa...
Giản Thời Ngọ lén nhìn Tạ Phong, nhận thấy mỗi khi đối diện với người hầu, ánh mắt hắn có phần né tránh, thậm chí hơi co rúm lại. Có lẽ vì tình cảnh của hắn trong trang viên này không được tốt, hoặc cũng có thể là do bản tính nhút nhát dẫn đến những hành vi như vậy.
Giản Thời Ngọ bèn hỏi thăm: "Tiếng Trung của em rất tốt, em học ở trong nước à?"
Tạ Phong như không ngờ rằng Giản Thời Ngọ sẽ bắt chuyện với mình, vội đáp: "Đúng vậy."
Cả hai tiếp tục lên lầu, hướng về phòng khách.
Tạ Phong đi bên trái Giản Thời Ngọ, nói: "Sau khi mẹ em sinh ra em, vì công việc, em sống với bà ngoại ở quê. Sau khi bà mất, em ở nhờ nhà người thân. Gần đây, mẹ em trở về nước định cư, nên mới đón em về đây."
Giản Thời Ngọ: "Thì ra là vậy."
Nghĩ lại, tình cảnh của Tạ Phong khá giống với Thẩm Thành.
Giản Thời Ngọ nhớ lại, trước đây Thẩm Thành lớn lên nhờ sự giúp đỡ của nhiều người, cuộc sống ăn nhờ ở đậu ấy chỉ ai đã từng trải qua mới thấu hiểu được hết nỗi khổ.
Khác biệt ở chỗ, có những người dù ở hoàn cảnh khó khăn thế nào vẫn giữ được sự kiêu hãnh, còn có người lại trở nên tự ti và nhạy cảm. Theo quan sát của cậu, Tạ Phong thuộc nhóm sau.
Giản Thời Ngọ hỏi tiếp: "Em đã quen với cuộc sống ở đây chưa?"
Tạ Phong nhỏ giọng đáp: "Lúc đầu em cũng lo lắng, sợ không thích nghi được vì nơi này khác xa chỗ em từng ở. Nhưng sau này, em thấy chú Quý rất tốt, còn anh hai... cũng không như lời đồn, anh ấy là người rất tốt."
Nói đến đây, Tạ Phong có chút ngượng ngùng.
Giản Thời Ngọ cảm thấy hơi khó chịu. Trong lòng nghĩ rằng Thẩm Thành đúng là người tốt, nhưng tại sao khi Tạ Phong khen như vậy cậu lại không thấy vui nhỉ?
Có lẽ khi trái tim đã có người, người ta thật sự trở nên hẹp hòi.
Cuối cùng, cả hai dừng lại trước phòng kháhc. Tạ Phong mở cửa nói: "Anh nghỉ ở đây nhé, đây là phòng dành cho khách."
Giản Thời Ngọ: "Cảm ơn."
Khi chuẩn bị vào phòng, cậu nghe thấy tiếng Tạ Phong ngượng ngùng gọi: "Thời ca."
Giản Thời Ngọ rùng mình vì cách gọi đó.
Tạ Phong đứng ở cửa, ánh mắt mang chút tò mò và lo lắng: "Anh và anh hai... có phải là bạn rất thân không?"
"......"
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng.
Giản Thời Ngọ thực sự cảm thấy khó xử khi phải trả lời câu hỏi này. Dù không muốn lắm, cậu chỉ có thể cố gắng mỉm cười và gật đầu: "Đúng vậy."
"Thế à!"
Tạ Phong thở phào nhẹ nhõm, mắt ánh lên vẻ vui mừng. Hắn xoay người lại nói: "Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi nhé. Em sẽ xuống lầu xem có giúp gì được không. Anh yên tâm, đồ ăn chắc chắn sẽ ngon. Em đã hầm canh gà rất kĩ ấy."
"......"
Giản Thời Ngọ đột nhiên không muốn ăn nữa.
___
Nếu không nhờ có chút rượu trợ giấc, cậu nghĩ rằng tối nay mình chắc hẳn sẽ không ngủ yên. Nhưng thực tế khi cậu nằm xuống giường, mở mắt ra đã là sáng hôm sau.
Mặt trời đã lên cao.
Bên ngoài vườn hoa, thỉnh thoảng vang lên tiếng người hầu trò chuyện nhỏ nhẹ. Phòng ngủ gần một cái ao nhỏ, mùa hè này hoa sen đang nở rộ, lá sen xanh mướt nối liền nhau, tạo nên cảnh đẹp nên thơ.
Bên kia vườn hoa, một bóng dáng quen thuộc đang cắt tỉa cây hoa hồng. Người đàn ông đã thay bộ vest, mặc đồ thường phục màu xám trắng, trông rất nhàn nhã.
"Anh hai!"
Tạ Phong không biết xuất hiện từ lúc nào, cầm theo ống nước, theo sát phía sau Thẩm Thành, miệng lẩm bẩm nói gì đó mà Giản Thời Ngọ không nghe rõ. Cậu đứng bên cửa sổ, đầu hơi đau sau cơn say, gió thổi qua khiến cậu hắt xì.
Giản Thời Ngọ cúi đầu hít mũi, lẩm bẩm: "Không lẽ bị Thẩm Thành lây bệnh?"
Vừa nghĩ đến Thẩm Thành thì hắn đã xuất hiện ngay dưới cửa sổ. Hắn ngẩng mặt lên, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời càng thêm quyến rũ: "Lây bệnh gì?"
!!
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên cúi đầu nhìn: "Anh biết dịch chuyển tức thời sao?"
Thẩm Thành không trả lời, chỉ nhìn cậu và nói: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh hôm trước."
"......"
Giản Thời Ngọ bị cặp mắt đen sâu thẳm kia nhìn chằm chằm, bỗng dưng cảm thấy chột dạ. Cậu sờ mũi, ấp úng đáp: "Lây bệnh cảm."
Thẩm Thành: "Em bị cảm sao?"
"Không chắc." Giản Thời Ngọ nói nhỏ: "em đoán thế?"
"Tại sao lại nghĩ là bị anh lây bệnh?"
Thẩm Thành nhướng mày nhìn cậu, khuôn mặt anh tuấn lại hiện vài phần gian tà, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức quyến rũ: "Vì tối qua anh hôn em sao?"
!!
Tai của Giản Thời Ngọ bỗng đỏ bừng.
Tại sao hắn lại có thể đùa giỡn một cách nghiêm túc như vậy chứ!!
Tối qua còn say rượu, nhưng bây giờ lại như thế này, Giản Thời Ngọ nắm chặt tay vào lan can cửa sổ, đầu óc cậu trở nên mơ màng: "Em... tối qua em uống say, chúng em... em... anh...."
"Ừ." Thẩm Thành đáp nhẹ, giọng trầm ấm: "Nhưng anh thì không say."
Anh hoàn toàn tỉnh táo.
Gió thổi qua, mang theo hương hoa hồng.
Giản Thời Ngọ đứng bên cửa sổ, nhìn nam nhân đang đứng cạnh vườn hoa, mặt đỏ bừng, đôi mắt như mang theo chút dịu dàng, định nói gì đó.
Đúng lúc này ——
"A!"
Một tiếng hét chói tai vang lên từ phía không xa. Tạ Phong đang tưới nước, không biết sao ống nước lại mất kiểm soát, dòng nước phun mạnh làm hắn ướt sũng. Trời mùa hè vốn đã nóng, giờ quần áo của hắn lại ướt hết.
Thẩm Thành xoay người, nhìn vườn hoa bị dòng nước làm loạn, nhíu mày: "Em cứ ở đây, anh qua xem một chút."
Giản Thời Ngọ khẽ gật đầu.
Thẩm Thành nhanh chóng bước đến, khóa vòi nước và tắt nó đi. Chiếc vòi nước loạn xạ trong tay Tạ Phong đã bị Thẩm Thành nhẹ nhàng giải quyết. Trên mặt đất đầy nước, Tạ Phong ngồi dưới đất một cách chật vật, giọng khẽ kêu lên đau đớn.
Thẩm Thành lạnh lùng liếc nhìn hắn, giọng nói đầy uy nghiêm: "Đứng lên."
Tạ Phong ngước mặt lên, mắt đỏ hoe: "Anh hai, chân em hình như bị trật rồi. Anh có thể giúp em một tay được không?"
Thẩm Thành hơi nhíu mày.
Bộ dạng đáng thương như vậy, lại không phải là yêu cầu quá đáng, người bình thường chắc chắn sẽ không từ chối.
"Nha!"
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát vang lên. Giản Thời Ngọ từ trong phòng bước ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Tạ Phong, sao em lại ngồi trên đất thế?"
Mặt Tạ Phong thay đổi, co rúm lại: "Chân em bị trật."
"Chân bị trật thì phải gọi bác sĩ chứ." Giản Thời Ngọ tỏ vẻ quan tâm, cúi xuống nhìn cổ chân trắng nõn đang sưng lên: "Nhìn có vẻ nghiêm trọng đấy, đừng di chuyển tùy tiện, cứ ngồi yên ở đây."
Khu vườn vào mùa hè thực ra không nóng, nhưng nước và bùn trên đất lại dơ và lạnh Tạ Phong không muốn ngồi trên đất, nhưng vì ngại với sự quan tâm của Giản Thời Ngọ, hắn đành cười miễn cưỡng: "Cảm ơn Thời ca, em biết rồi."
Giản Thời Ngọ vỗ vai hắn: "Không có gì, đừng khách sáo."
Khi Giản Thời Ngọ còn đang trò chuyện với "tình địch", một bàn tay mạnh mẽ kéo cậu ra, Thẩm Thành đẩy cậu lùi vài bước: "Đất ở đó lạnh, đừng ngồi xổm ở đó."
Giản Thời Ngọ bị cắt ngang, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Làm gì mong manh đến vậy."
Thẩm Thành liếc nhìn cậu: "Vừa rồi còn đang lo bị cảm, giờ lại nói người khác à."
"..."
Tức á!!!.
Hai người họ đấu khẩu, nhưng trong mắt người khác lại giống như đang đùa giỡn với nhau.
Tạ Phong hoàn toàn bị bỏ quên, mãi đến khi bác sĩ gia đình đến và đưa hắn đi.
Điều đáng châm chọc là, khi bác sĩ đến, ban đầu cứ tưởng Thẩm Thành bị thương nên mới gấp gáp như vậy. Khi biết người bị thương là Tạ Phong, bác sĩ lại thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói với Tạ Phong: "Không nghiêm trọng đâu, chiều nay nghỉ ngơi là ổn thôi. Vườn hoa này có thợ chuyên nghiệp chăm sóc, sau này đừng tự mình làm nữa. Việc này chỉ có thiếu gia và tiên sinh lâu lâu thấy thích thì mới tự tay làm thôi."
Tạ Phong cười nhạt: "Tôi biết rồi."
Không tưới hoa thì làm sao có cơ hội tiếp xúc với anh hai. Do hắn không phải là người trong nhà này, nên ai cũng có thể trách mắng hắn vài câu. Nhưng không sao, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ tìm cách hòa nhập vào gia đình này.
____
Chạng vạng.
Trang viên Quý gia hết sức náo nhiệt.
Lý do là Quý gia đã chính thức dọn về nước định cư. Dù Quý Viễn Sinh không tổ chức hôn lễ cho Julia, nhưng vẫn tổ chức một buổi tiệc để giới thiệu phu nhân này với mọi người.
Đây cũng là dịp để Thẩm Thành mở rộng thị trường trong nước, mời nhiều doanh nhân và tinh anh tham dự, coi như một buổi giao lưu tài nguyên.
Khi mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc, Giản Thời Ngọ lại nằm trên ghế trong thư phòng của Thẩm Thành đọc truyện tranh.
Điện thoại vang lên, Kim Triệt nói: "Cậu chắc không đoán được đâu."
Giản Thời Ngọ: "Chuyện gì?"
"Anh đây đã lấy được thư mời dự tiệc của Quý gia!" Giọng Kim Triệt không giấu được sự tự hào: "Còn lấy được hẳn hai vé."
"..."
Giản Thời Ngọ im lặng một lúc, rồi đáp khô khan: "Chúc mừng nhé."
Kim Triệt có vẻ không hài lòng với phản ứng của cậu.
Nhưng hắn cũng không mong đợi nhiều từ Giản Thời Ngọ. Hắn thở dài rồi nói: "Anh đây đã chuẩn bị một vé cho chú, để chú có cơ hội đến trang viên nhà họ Quý."
Giản Thời Ngọ: "A?"
Lúc này, cậu không chỉ đang ở trang viên, mà còn đang nằm trong thư phòng của thiếu gia trang viên. Nghe vậy, cậu ngẩn người.
Kim Triệt cười: "Cậu đừng hiểu lầm. Chuyện lần trước làm hỏng việc, tớ không mời cậu ăn cơm, lần này xem như xin lỗi."
Giản Thời Ngọ chần chừ: "Không sao đâu, không cần đâu, tớ đã hết giận rồi."
"Cậu coi thường tớ?"
"Không."
"Vậy thì nhận đi!" Kim Triệt nói thêm: "Cậu biết không, thư mời này khó có được lắm. Tớ đây phải nhờ cậy nhiều người mới có được, thậm chí Lê Mạn cũng muốn mà tớ còn chưa cho. Đừng bỏ lỡ cơ hội này, tớ sửa soạn rồi qua đón cậu, cậu ở đâu? Xa không?."
Giản Thời Ngọ im lặng, suy nghĩ cách nói thế nào. Thực ra, Kim Triệt cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Thành, nên nói thật cũng không sao. Hơn nữa, lãng phí một vé mời cũng không tốt, Lê Mạn và mọi người khác còn cần hơn.
Kim Triệt mất kiên nhẫn: "Cậu rốt cuộc ở đâu? Nói đi chứ!"
Giản Thời Ngọ thành thật: "Tớ đang ở trang viên nhà họ Quý."
"..."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Rồi Kim Triệt lẩm bẩm: "Xem như cậu giỏi."
Điện thoại tắt.
Giản Thời Ngọ ngẩn ngơ nhìn màn hình, lặng người một lúc rồi cười ngu. Ban đầu, khi còn là thực tập sinh chưa thân thiết, mọi người còn giữ khoảng cách với nhau. Sau khi trải qua nhiều chuyện cùng nhau, nhất là cùng bị tư bản bóc lột, dường như đã trưởng thành và gắn bó hơn nhiều.
"Cốc cốc"
Có người gõ cửa.
Là quản gia.
Hắn mang theo một bộ lễ phục mới đến và nói: "Giản tiên sinh, thiếu gia bảo chúng tôi mang đến cho ngài chọn."
Giản Thời Ngọ: "Đây là đồ của hắn, tôi mặc chắc không vừa đâu. Mặc bộ hôm qua cũng được."
"Đây là những bộ trang phục được làm theo số đo của ngài."
Trước khi quản gia kịp giải thích, Thẩm Thành đi vào đứng dựa vào cửa, cả người toát lên vẻ quý phái.
Hôm nay, hắn mặc một bộ vest màu xanh biển, chân dài tựa vào cửa, trông như đang đưa bạn gái đi mua sắm: "Chọn bộ nào em thích rồi thử đi."
Giản Thời Ngọ thắc mắc: "Sao ở đây lại có đồ vừa với em?"
Quản gia giải thích: "Trưa nay thiếu gia đã bảo chúng tôi đi chuẩn bị. Những bộ này đều do các thương hiệu lớn gửi đến."
Nhưng... Sao Thẩm Thành lại biết số đo của cậu?
Giản Thời Ngọ nghi ngờ nhìn Thẩm Thành, định hỏi nhưng khi chạm phải ánh mắt của hắn, cậu lại ngừng lại. Dù trong ánh mắt cậu đầy thắc mắc, Thẩm Thành chẳng tỏ ra chột dạ, thậm chí còn nhướng mày.
Giản Thời Ngọ bỗng dưng nghĩ rằng nếu hỏi, có lẽ Thẩm Thành sẽ thản nhiên nói trước mặt quản gia: "Làm sao lại không biết số đo của em được, chẳng phải đã ôm qua rồi sao."
Hù chết người!
Giản Thời Ngọ quyết định giữ im lặng.
Cậu nói: "Cảm ơn."
Quản gia đi ra ngoài rồi cầm quần áo đến cho Giản Thời Ngọ thử, Thẩm Thành cũng không làm phiền gì, thấy Giản Thời Ngọ đã chọn xong, hắn liền xoay người rời đi.
Khi trong phòng không còn ai, Giản Thời Ngọ định lấy trang phục đi thử. Nhưng khi đang tìm kiếm, cậu lại nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, lắng nghe kỹ hơn, có vẻ như là... Tạ Phong?
Cậu bước tới cửa, mở ra, quả nhiên thấy Tạ Phong ôm một chiếc áo khoác đứng trước mặt Thẩm Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn trông khá đáng thương.
Giản Thời Ngọ nhìn qua lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại ở Tạ Phong: "Có việc gì không?"
Tạ Phong cúi đầu, có vẻ ngượng ngùng: "Là... là thế này, lễ phục của em là của trước đây, dạo này có vẻ em lớn hơn hơn nên hơi chật. Mới mặc thử đã thấy không vừa, nên em nghĩ... có thể mượn anh một bộ không?"
Nói xong, hắn co rúm lại, trông thật sự ngượng ngùng: "Mặc xong em sẽ giặt sạch rồi trả lại."
Lại định mượn cớ để dây dưa nữa à?
Giản Thời Ngọ nói: "Em với Thẩm Thành số đo không giống nhau đâu."
Tạ Phong sửng sốt.
"Em còn lùn hơn anh mà." Giản Thời Ngọ thề rằng mình không có ý vũ nhục, nhưng sắc mặt Tạ Phong lại trắng bệch: "Mặc vào trông kỳ lắm."
Tạ Phong mấp máy môi: "Anh..."
Giản Thời Ngọ chỉ về phía phòng: "Được thì em mặc đồ của anh đi, có thể chỉnh sửa một chút."
Nói xong, cậu quay sang Thẩm Thành rồi nói: "Em có thể lấy đồ cho em ấy không?"
Thẩm Thành rất không muốn Tạ Phong mặc đồ mà hắn mua cho Giản Thời Ngọ, nhưng để tránh làm mất mặt Quý gia trong buổi tiệc, sau khi suy nghĩ, hắn gật đầu: "Được."
Giản Thời Ngọ nhường đường: "Vậy em vào chọn một bộ đi."
Tạ Phong chần chừ một chút, rồi mới bước vào nói: "Cảm ơn Thời ca."
Cửa phòng được đóng lại.
Giản Thời Ngọ tự mình chọn một bộ trang phục, rồi quay sang nói với Tạ Phong: "Em cũng coi như là con nuôi của chú Quý, chẳng lẽ không có nổi một bộ vest mới sao?"
Tạ Phong đang vuốt quần áo trên giá thì khựng lại.
Giản Thời Ngọ quay đầu: "Anh không có ý gì khác."
"Không sao."
Tạ Phong mím môi, nhẹ giọng nói: "Trước đây em rất hay bệnh, ít khi ra ngoài, nên không cần nhiều quần áo. Mẹ có cho tiền tiêu vặt, nhưng em đều tiết kiệm lại."
Giản Thời Ngọ: "Tiết kiệm để làm gì?"
Tạ Phong lại im lặng.
Giản Thời Ngọ không ép buộc hắn, vì ai cũng có khó khăn riêng, cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Có chút tiền trong người thì vẫn hơn, nhưng nếu ở đây mà còn ăn mặc hạn chế, người hầu sẽ nghĩ em là người dễ bị bắt nạt."
Tạ Phong hơi trợn mắt nhìn Giản Thời Ngọ: "Sao anh biết..."
Giản Thời Ngọ nhún vai, không muốn nói tiếp, liền bước vào phòng thay đồ.
Khi cậu ra ngoài, Tạ Phong ngước lên nhìn, thấy Giản thời Ngọ mặc lễ phục màu vàng kim rực rỡ, trên vai có đính huy hiệu nhỏ bằng vàng, trông giống như một vị hoàng tử trong truyện cổ tích.
Rõ ràng đều là cùng một một loại quần áo, nhưng khi anh ta mặc vào lại nổi bật hẳn lên, còn mình thì bình thường.
Giản Thời Ngọ tiến lại gần hắn.
Tạ Phong lùi lại theo bản năng, nhưng Giản Thời Ngọ chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho hắn, động tác cẩn thận và tỉ mỉ, thậm chí còn giúp hắn cài lại nút áo chưa cài đúng cách, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, em mặc cũng vừa đấy chứ."
Tạ Phong cứng đờ.
Có lẽ đã lâu rồi, ngay cả mẹ hắn cũng không quan tâm hắn nhiều như vậy. Từ khi bà ngoại mất, không ai dịu dàng sửa quần áo cho hắn nữa. Trong lòng hắn cảm thấy có chút chua xót, khẽ nói: "Cảm ơn Giản ca."
"Anh là người tốt." Tạ Phong cúi đầu nói nhỏ: "Hơn nữa, còn rất tốt bụng, cảm ơn anh..."
Trên đầu lại vang lên tiếng cười khẽ, Giản Thời Ngọ hơi cúi xuống, ghé sát tai Tạ Phong, giọng nhỏ nhẹ: "Không đúng."
Tạ Phong sững sờ.
"Có những thứ có thể mượn, nhưng có những thứ không thể." Giản Thời Ngọ hạ giọng: "Đừng có ý định tranh giành với anh, nếu không, em sẽ trở thành người xấu đấy, hiểu không?"
Tạ Phong cứng người, đối diện với ánh mắt của Giản Thời Ngọ, ánh mắt giao nhau mà chỉ hai người mới hiểu được.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Giản tiên sinh, ngài chuẩn bị xong chưa?"
Giản Thời Ngọ rút lại ánh mắt, trả lời: "Xong rồi."
Cậu mỉm cười với Tạ Phong rồi rời đi.
Không lâu sau, khách khứa đã đến khá đông. Giản Thời Ngọ thường tham dự những buổi tiệc thế này, nhưng hôm nay thì khác. Hầu Tử muốn dẫn cậu đi gặp một vài nhân vật lớn trong giới giải trí, xem có thể kết nối thêm tài nguyên không.
Đi một vòng, chân cậu cũng mỏi nhừ.
Người trong trang viên ngày càng đông, dù đã quen với những buổi tiệc lớn của các gia tộc, nhưng Giản Thời Ngọ vẫn cảm thấy những nơi xa hoa thế này luôn làm cậu thấy không thoải mái.
Hầu Tử hỏi: "Là gì cứ nhìn ra cửa hoài vậy?"
Ở cổng lớn, Julia đứng bên cạnh Thẩm Thành và Quý Viễn Sinh, khách khứa qua lại rất nhiều. Còn Tạ Phong dường như không mấy nổi bật, chỉ đứng cách Thẩm Thành một khoảng.
Giản Thời Ngọ thở dài: "Cậu không hiểu đâu."
"Sao tớ lại không hiểu?" Hầu Tử gãi đầu: "Chuyện này tớ thấy nhiều rồi, cả gia đình họ đều muốn làm thân. Nhưng Thẩm Thành còn hơn cả tớ, cậu không cần lo cho hắn. Cô gái đó và thằng bé kia đều không phải đối thủ của hắn."
Giản Thời Ngọ lại thở dài.
Cậu lo gì chuyện đó, Hầu Tử chẳng hiểu gì cả!
Cuối cùng cũng xong phần tiếp khách, Thẩm Thành và mọi người bước vào. Giản Thời Ngọ còn chưa đến gần, đã có không ít nhân vật lớn trong ngành đến chào hỏi Thẩm Thành. Họ đều rất hứng thú với người thừa kế của Quý gia và đứa con nuôi mới.
Nhưng Tạ Phong dường như có chút kháng cự với rượu, luôn tìm cách tránh né.
Giản Thời Ngọ thấy có chút chán, đang định dời mắt đi thì chú ý thấy Tạ Phong đang dựa vào giá rượu. Cái giá vốn rất vững chắc, nhưng vì Tạ Phong đẩy mạnh, một chai rượu cocktail trên cùng bắt đầu lung lay, sắp rơi xuống!
"Chết tiệt!"
Hầu Tử còn đang nói chuyện, Giản Thời Ngọ rủa thầm, rồi lao ra, chạy nhanh tới đẩy Thẩm Thành ra khỏi cái giá. Nhưng chai rượu đã rơi xuống, trong tình thế cấp bách, cậu chỉ kịp giơ tay đỡ chai rượu, vì nếu rơi trúng người, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.
"Lách cách!"
Chai rượu vỡ tan trên mặt đất, biến cố xảy ra trong chớp mắt. Lúc đó vốn rất ít người chú ý đến, càng không nghĩ sẽ có người lao ra đỡ. Cánh tay Giản Thời Ngọ tê dại, nhưng cậu không cảm thấy quá đau.
Theo bản năng, cậu nhìn về phía Thẩm Thành, lo lắng không biết hắn có bị thương hay không.
Khi tiếng "Oa oa" vang lên, người hoảng loạn không ai khác chính là Tạ Phong: "Giản ca!"
Giản Thời Ngọ giật mình đến mức màng tai cũng đau.
Rượu vang đỏ đổ tràn lan trên sàn, cậu hạ cánh tay xuống, bất ngờ bị ai đó kéo mạnh, tránh xa những mảnh pha lê vỡ. Ngẩng đầu lên, cậu đối diện với ánh mắt đầy tức giận của Thẩm Thành. Đôi mắt đen của hắn không còn sự điềm tĩnh như trước, mà dường như đang dậy sóng. Khi hai tay chạm nhau, Giản Thời Ngọ nhận ra Thẩm Thành đang run.
Lạ thật, rõ ràng người bị thương là cậu, nhưng Thẩm Thành lại run rẩy. Người đàn ông luôn cẩn trọng trong mọi thứ, giờ đây lại lộ ra vẻ hoảng loạn.
Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn: "Bị thương ở đâu?"
Tạ Phong tiến tới, định nói gì đó, nhưng bị Thẩm Thành tránh đi. Người đàn ông cao lớn kéo Giản Thời Ngọ ra xa, như một con thú dữ bảo vệ con non, lạnh lùng nhìn Tạ Phong và nói: "Gọi bác sĩ đến phòng tôi ngay lập tức."
Tạ Phong đứng đó, lời muốn nói như bị nghẹn lại.
Trước đây, khi thấy Thẩm Thành, hắn luôn thấy anh hai của mình là người bình tĩnh, trầm ổn, vững vàng và đáng tin cậy. Hắn tưởng rằng Thẩm Thành sẽ không bao giờ nổi giận hay thất thố.
Nhưng giờ đây, hắn bắt đầu sợ hãi, vì hắn thấy Thẩm Thành chỉ vì Giản Thời Ngọ bị thương mà trở nên nguy hiểm, như thể có thể cắn đứt cổ hắn bất cứ lúc nào.
Xung quanh, các khách mời cũng nhìn theo.
Thẩm Thành cố gắng được bình tĩnh, giọng nói kiềm chế: "Có người bị thương, tôi sẽ đưa người đi chữa trị. Mọi người đừng lo lắng, ngày khác có cơ hội tôi sẽ đến thăm."
Mọi người vội vàng bày tỏ sự quan tâm, nói rằng vết thương quan trọng hơn.
Khi Thẩm Thành rời đi, nhiều người càng khen ngợi sự chu đáo và trách nhiệm của vị thiếu chủ mới của Quý gia.
"Phanh!"
Cánh cửa phòng bị đá tung ra, Giản Thời Ngọ được đặt lên chiếc ghế mềm.
Bác sĩ còn chưa tới, bộ vest của cậu đã bắt đầu thấm đỏ, vải không còn thấm nước, máu theo tay cậu chảy xuống, vài giọt rơi trên sàn nhà.
Thẩm Thành nãy giờ không nói gì, mặt hắn đen lại, lấy hộp thuốc ra, yêu cầu Giản Thời Ngọ cởi áo khoác. Khi bắt đầu xử lý vết thương, mỗi động tác của hắn đều khiến cậu đau.
Khi Giản Thời Ngọ kéo áo khoác, mặt cậu trắng bệch, cậu khẽ kêu: "Đau... đau..."
Thẩm Thành thì nhanh chóng xử lý, nhưng khi thấy vết thương trên tay cậu, ánh mắt hắn trở nên âm u, còn trừng Giản Thời Ngọ một cái, giọng không mấy dễ chịu: "Đau cũng phải chịu."
Giản Thời Ngọ nghĩ thầm: "Em đây bị thương vì ai chứ?Anh đây là thái độ gì?"
Cậu bĩu môi, cảm thấy ấm ức, nhưng quyết định không cãi lại Thẩm Thành.
Thực ra, vết thương không sâu, nhưng có mảnh pha lê dính vào da, cần phải dùng nhíp để gắp ra. Mặt Thẩm Thành rất khó chịu, nhưng động tác lại rất cẩn thận, dẫu vậy, tay hắn vẫn run.
Giản Thời Ngọ khẽ nói: "Anh đừng run, thật ra em cũng không đau lắm..."
Lời chưa dứt, cậu lại bị Thẩm Thành trừng mắt nhìn, như thể người đang chịu đau không phải là cậu, mà là Thẩm Thành vậy.
Một mảnh pha lê nhỏ được gắp ra, Giản Thời Ngọ không thể không run lên, mồ hôi lạnh túa ra, đau đến mức không kiềm chế được: "Nhẹ... nhẹ chút... đau quá..."
Thẩm Thành thấy vậy cũng xót xa, nhưng lại càng bực mình: "Bây giờ mới biết đau, ai bảo em chạy lại chắn rượu cho Tạ Phong? Em với nó quen biết được mấy ngày? Thấy việc nghĩa hăng hái làm à? Sao, em muốn anh thưởng cho em sao?"
"......"
Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Giản Thời Ngọ mở to mắt, ngơ ngác nhìn Thẩm Thành, trong lòng dâng lên nỗi ấm ức mãnh liệt, cậu nhẹ nhàng thở dốc, cố gắng kiềm chế để không bị nỗi tủi thân xâm chiếm.
Cánh tay đau không thấm gì so với sự đau lòng vì bị oan uổng. Cậu xông tới chỉ vì lo chai rượu sẽ rơi trúng người Thẩm Thành, không phải mong được cảm ơn, mà chỉ là phản ứng tự nhiên vì không muốn người yêu bị thương.
Nhưng bây giờ, Thẩm Thành lại vì một người không đâu mà cáu gắt với cậu, vì Tạ Phong mà mắng cậu. Cậu đau đớn đến thế này, Thẩm Thành không an ủi, không ôm, không dỗ dành, lại còn hét vào mặt cậu!
......
Không khí trong phòng trở nên im lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ. Khi Thẩm Thành ngẩng đầu lên, hắn sững sờ, bởi vì Giản Thời Ngọ đang ngồi trên ghế, mắt đỏ hoe, mặt đầy nước mắt.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu dường như cố gắng nhịn lại, nhưng không ngăn nổi những giọt nước mắt từ từ rơi xuống.
Điều lạ lùng là, khi bị chai rượu đập vào người, cậu không khóc, lúc đau đớn cởi áo khoác cũng không khóc, thậm chí khi vết thương được xử lý cũng không khóc. Nhưng bây giờ, chỉ vì Thẩm Thành không kiềm chế được mà cáu gắt, vì cơn ghen vô lý với Tạ Phong, Giản Thời Ngọ lại khóc.
"Kẽo kẹt"
Cửa phòng bị đẩy ra.
Chân Mỹ Lệ nghe tin con trai bị thương, vội vàng chạyđến ngay. Vừa bước vào, cô thấy con trai mình khóc nức nở, vô cùng đau đớn, vô cùng thảm thương.
Tim Chân Mỹ Lệ như thắt lại, cô vội vàng bước đến bên Giản Thời Ngọ: "Giản Thời Ngọ, sao thế này?"
Giản Thời Ngọ nhìn cô với đôi mắt đẫm lệ, hít hít mũi, càng không thể kìm nén, như tìm được chỗ dựa, cậu ôm chầm lấy Chân Mỹ Lệ, ấm ức nghẹn ngào: "Mẹ."
Mẹ nhanh đưa con đi đi, con không muốn ở lại với tên Thẩm Thành này nữa.
___
Tạ Phong nói: "Đây là phòng ngủ của em, anh cứ thoải mái đến chơi. Chú Quý và mẹ em ở trên tầng ba, còn phòng của anh hai thì không thể vào..."
"Phòng đầu tiên ở phía nam" Giản Thời Ngọ bình thản đáp lời: "Không cần giới thiệu đâu, trước đây anh đã tới rồi."
Tạ Phong ngạc nhiên đứng yên, lúng túng gật đầu, có chút bối rối. Lúc này, có vài người hầu đi qua, vừa nhìn thấy họ liền chào hỏi: "Giản tiên sinh, Tạ tiên sinh."
Giản Thời Ngọ để ý, dù Tạ Phong cũng sống trong trang viên này, nhưng người hầu lại không xem hắn như chủ nhân. Cậu nhớ lại, khi Thẩm Thành trở về Quý gia, mọi người, kể cả quản gia, đều gọi hắn là đại thiếu gia. Nhưng Tạ Phong chỉ được gọi là Tạ tiên sinh.
Hơn nữa...
Giản Thời Ngọ lén nhìn Tạ Phong, nhận thấy mỗi khi đối diện với người hầu, ánh mắt hắn có phần né tránh, thậm chí hơi co rúm lại. Có lẽ vì tình cảnh của hắn trong trang viên này không được tốt, hoặc cũng có thể là do bản tính nhút nhát dẫn đến những hành vi như vậy.
Giản Thời Ngọ bèn hỏi thăm: "Tiếng Trung của em rất tốt, em học ở trong nước à?"
Tạ Phong như không ngờ rằng Giản Thời Ngọ sẽ bắt chuyện với mình, vội đáp: "Đúng vậy."
Cả hai tiếp tục lên lầu, hướng về phòng khách.
Tạ Phong đi bên trái Giản Thời Ngọ, nói: "Sau khi mẹ em sinh ra em, vì công việc, em sống với bà ngoại ở quê. Sau khi bà mất, em ở nhờ nhà người thân. Gần đây, mẹ em trở về nước định cư, nên mới đón em về đây."
Giản Thời Ngọ: "Thì ra là vậy."
Nghĩ lại, tình cảnh của Tạ Phong khá giống với Thẩm Thành.
Giản Thời Ngọ nhớ lại, trước đây Thẩm Thành lớn lên nhờ sự giúp đỡ của nhiều người, cuộc sống ăn nhờ ở đậu ấy chỉ ai đã từng trải qua mới thấu hiểu được hết nỗi khổ.
Khác biệt ở chỗ, có những người dù ở hoàn cảnh khó khăn thế nào vẫn giữ được sự kiêu hãnh, còn có người lại trở nên tự ti và nhạy cảm. Theo quan sát của cậu, Tạ Phong thuộc nhóm sau.
Giản Thời Ngọ hỏi tiếp: "Em đã quen với cuộc sống ở đây chưa?"
Tạ Phong nhỏ giọng đáp: "Lúc đầu em cũng lo lắng, sợ không thích nghi được vì nơi này khác xa chỗ em từng ở. Nhưng sau này, em thấy chú Quý rất tốt, còn anh hai... cũng không như lời đồn, anh ấy là người rất tốt."
Nói đến đây, Tạ Phong có chút ngượng ngùng.
Giản Thời Ngọ cảm thấy hơi khó chịu. Trong lòng nghĩ rằng Thẩm Thành đúng là người tốt, nhưng tại sao khi Tạ Phong khen như vậy cậu lại không thấy vui nhỉ?
Có lẽ khi trái tim đã có người, người ta thật sự trở nên hẹp hòi.
Cuối cùng, cả hai dừng lại trước phòng kháhc. Tạ Phong mở cửa nói: "Anh nghỉ ở đây nhé, đây là phòng dành cho khách."
Giản Thời Ngọ: "Cảm ơn."
Khi chuẩn bị vào phòng, cậu nghe thấy tiếng Tạ Phong ngượng ngùng gọi: "Thời ca."
Giản Thời Ngọ rùng mình vì cách gọi đó.
Tạ Phong đứng ở cửa, ánh mắt mang chút tò mò và lo lắng: "Anh và anh hai... có phải là bạn rất thân không?"
"......"
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng.
Giản Thời Ngọ thực sự cảm thấy khó xử khi phải trả lời câu hỏi này. Dù không muốn lắm, cậu chỉ có thể cố gắng mỉm cười và gật đầu: "Đúng vậy."
"Thế à!"
Tạ Phong thở phào nhẹ nhõm, mắt ánh lên vẻ vui mừng. Hắn xoay người lại nói: "Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi nhé. Em sẽ xuống lầu xem có giúp gì được không. Anh yên tâm, đồ ăn chắc chắn sẽ ngon. Em đã hầm canh gà rất kĩ ấy."
"......"
Giản Thời Ngọ đột nhiên không muốn ăn nữa.
___
Nếu không nhờ có chút rượu trợ giấc, cậu nghĩ rằng tối nay mình chắc hẳn sẽ không ngủ yên. Nhưng thực tế khi cậu nằm xuống giường, mở mắt ra đã là sáng hôm sau.
Mặt trời đã lên cao.
Bên ngoài vườn hoa, thỉnh thoảng vang lên tiếng người hầu trò chuyện nhỏ nhẹ. Phòng ngủ gần một cái ao nhỏ, mùa hè này hoa sen đang nở rộ, lá sen xanh mướt nối liền nhau, tạo nên cảnh đẹp nên thơ.
Bên kia vườn hoa, một bóng dáng quen thuộc đang cắt tỉa cây hoa hồng. Người đàn ông đã thay bộ vest, mặc đồ thường phục màu xám trắng, trông rất nhàn nhã.
"Anh hai!"
Tạ Phong không biết xuất hiện từ lúc nào, cầm theo ống nước, theo sát phía sau Thẩm Thành, miệng lẩm bẩm nói gì đó mà Giản Thời Ngọ không nghe rõ. Cậu đứng bên cửa sổ, đầu hơi đau sau cơn say, gió thổi qua khiến cậu hắt xì.
Giản Thời Ngọ cúi đầu hít mũi, lẩm bẩm: "Không lẽ bị Thẩm Thành lây bệnh?"
Vừa nghĩ đến Thẩm Thành thì hắn đã xuất hiện ngay dưới cửa sổ. Hắn ngẩng mặt lên, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời càng thêm quyến rũ: "Lây bệnh gì?"
!!
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên cúi đầu nhìn: "Anh biết dịch chuyển tức thời sao?"
Thẩm Thành không trả lời, chỉ nhìn cậu và nói: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh hôm trước."
"......"
Giản Thời Ngọ bị cặp mắt đen sâu thẳm kia nhìn chằm chằm, bỗng dưng cảm thấy chột dạ. Cậu sờ mũi, ấp úng đáp: "Lây bệnh cảm."
Thẩm Thành: "Em bị cảm sao?"
"Không chắc." Giản Thời Ngọ nói nhỏ: "em đoán thế?"
"Tại sao lại nghĩ là bị anh lây bệnh?"
Thẩm Thành nhướng mày nhìn cậu, khuôn mặt anh tuấn lại hiện vài phần gian tà, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức quyến rũ: "Vì tối qua anh hôn em sao?"
!!
Tai của Giản Thời Ngọ bỗng đỏ bừng.
Tại sao hắn lại có thể đùa giỡn một cách nghiêm túc như vậy chứ!!
Tối qua còn say rượu, nhưng bây giờ lại như thế này, Giản Thời Ngọ nắm chặt tay vào lan can cửa sổ, đầu óc cậu trở nên mơ màng: "Em... tối qua em uống say, chúng em... em... anh...."
"Ừ." Thẩm Thành đáp nhẹ, giọng trầm ấm: "Nhưng anh thì không say."
Anh hoàn toàn tỉnh táo.
Gió thổi qua, mang theo hương hoa hồng.
Giản Thời Ngọ đứng bên cửa sổ, nhìn nam nhân đang đứng cạnh vườn hoa, mặt đỏ bừng, đôi mắt như mang theo chút dịu dàng, định nói gì đó.
Đúng lúc này ——
"A!"
Một tiếng hét chói tai vang lên từ phía không xa. Tạ Phong đang tưới nước, không biết sao ống nước lại mất kiểm soát, dòng nước phun mạnh làm hắn ướt sũng. Trời mùa hè vốn đã nóng, giờ quần áo của hắn lại ướt hết.
Thẩm Thành xoay người, nhìn vườn hoa bị dòng nước làm loạn, nhíu mày: "Em cứ ở đây, anh qua xem một chút."
Giản Thời Ngọ khẽ gật đầu.
Thẩm Thành nhanh chóng bước đến, khóa vòi nước và tắt nó đi. Chiếc vòi nước loạn xạ trong tay Tạ Phong đã bị Thẩm Thành nhẹ nhàng giải quyết. Trên mặt đất đầy nước, Tạ Phong ngồi dưới đất một cách chật vật, giọng khẽ kêu lên đau đớn.
Thẩm Thành lạnh lùng liếc nhìn hắn, giọng nói đầy uy nghiêm: "Đứng lên."
Tạ Phong ngước mặt lên, mắt đỏ hoe: "Anh hai, chân em hình như bị trật rồi. Anh có thể giúp em một tay được không?"
Thẩm Thành hơi nhíu mày.
Bộ dạng đáng thương như vậy, lại không phải là yêu cầu quá đáng, người bình thường chắc chắn sẽ không từ chối.
"Nha!"
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát vang lên. Giản Thời Ngọ từ trong phòng bước ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Tạ Phong, sao em lại ngồi trên đất thế?"
Mặt Tạ Phong thay đổi, co rúm lại: "Chân em bị trật."
"Chân bị trật thì phải gọi bác sĩ chứ." Giản Thời Ngọ tỏ vẻ quan tâm, cúi xuống nhìn cổ chân trắng nõn đang sưng lên: "Nhìn có vẻ nghiêm trọng đấy, đừng di chuyển tùy tiện, cứ ngồi yên ở đây."
Khu vườn vào mùa hè thực ra không nóng, nhưng nước và bùn trên đất lại dơ và lạnh Tạ Phong không muốn ngồi trên đất, nhưng vì ngại với sự quan tâm của Giản Thời Ngọ, hắn đành cười miễn cưỡng: "Cảm ơn Thời ca, em biết rồi."
Giản Thời Ngọ vỗ vai hắn: "Không có gì, đừng khách sáo."
Khi Giản Thời Ngọ còn đang trò chuyện với "tình địch", một bàn tay mạnh mẽ kéo cậu ra, Thẩm Thành đẩy cậu lùi vài bước: "Đất ở đó lạnh, đừng ngồi xổm ở đó."
Giản Thời Ngọ bị cắt ngang, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Làm gì mong manh đến vậy."
Thẩm Thành liếc nhìn cậu: "Vừa rồi còn đang lo bị cảm, giờ lại nói người khác à."
"..."
Tức á!!!.
Hai người họ đấu khẩu, nhưng trong mắt người khác lại giống như đang đùa giỡn với nhau.
Tạ Phong hoàn toàn bị bỏ quên, mãi đến khi bác sĩ gia đình đến và đưa hắn đi.
Điều đáng châm chọc là, khi bác sĩ đến, ban đầu cứ tưởng Thẩm Thành bị thương nên mới gấp gáp như vậy. Khi biết người bị thương là Tạ Phong, bác sĩ lại thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói với Tạ Phong: "Không nghiêm trọng đâu, chiều nay nghỉ ngơi là ổn thôi. Vườn hoa này có thợ chuyên nghiệp chăm sóc, sau này đừng tự mình làm nữa. Việc này chỉ có thiếu gia và tiên sinh lâu lâu thấy thích thì mới tự tay làm thôi."
Tạ Phong cười nhạt: "Tôi biết rồi."
Không tưới hoa thì làm sao có cơ hội tiếp xúc với anh hai. Do hắn không phải là người trong nhà này, nên ai cũng có thể trách mắng hắn vài câu. Nhưng không sao, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ tìm cách hòa nhập vào gia đình này.
____
Chạng vạng.
Trang viên Quý gia hết sức náo nhiệt.
Lý do là Quý gia đã chính thức dọn về nước định cư. Dù Quý Viễn Sinh không tổ chức hôn lễ cho Julia, nhưng vẫn tổ chức một buổi tiệc để giới thiệu phu nhân này với mọi người.
Đây cũng là dịp để Thẩm Thành mở rộng thị trường trong nước, mời nhiều doanh nhân và tinh anh tham dự, coi như một buổi giao lưu tài nguyên.
Khi mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc, Giản Thời Ngọ lại nằm trên ghế trong thư phòng của Thẩm Thành đọc truyện tranh.
Điện thoại vang lên, Kim Triệt nói: "Cậu chắc không đoán được đâu."
Giản Thời Ngọ: "Chuyện gì?"
"Anh đây đã lấy được thư mời dự tiệc của Quý gia!" Giọng Kim Triệt không giấu được sự tự hào: "Còn lấy được hẳn hai vé."
"..."
Giản Thời Ngọ im lặng một lúc, rồi đáp khô khan: "Chúc mừng nhé."
Kim Triệt có vẻ không hài lòng với phản ứng của cậu.
Nhưng hắn cũng không mong đợi nhiều từ Giản Thời Ngọ. Hắn thở dài rồi nói: "Anh đây đã chuẩn bị một vé cho chú, để chú có cơ hội đến trang viên nhà họ Quý."
Giản Thời Ngọ: "A?"
Lúc này, cậu không chỉ đang ở trang viên, mà còn đang nằm trong thư phòng của thiếu gia trang viên. Nghe vậy, cậu ngẩn người.
Kim Triệt cười: "Cậu đừng hiểu lầm. Chuyện lần trước làm hỏng việc, tớ không mời cậu ăn cơm, lần này xem như xin lỗi."
Giản Thời Ngọ chần chừ: "Không sao đâu, không cần đâu, tớ đã hết giận rồi."
"Cậu coi thường tớ?"
"Không."
"Vậy thì nhận đi!" Kim Triệt nói thêm: "Cậu biết không, thư mời này khó có được lắm. Tớ đây phải nhờ cậy nhiều người mới có được, thậm chí Lê Mạn cũng muốn mà tớ còn chưa cho. Đừng bỏ lỡ cơ hội này, tớ sửa soạn rồi qua đón cậu, cậu ở đâu? Xa không?."
Giản Thời Ngọ im lặng, suy nghĩ cách nói thế nào. Thực ra, Kim Triệt cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Thành, nên nói thật cũng không sao. Hơn nữa, lãng phí một vé mời cũng không tốt, Lê Mạn và mọi người khác còn cần hơn.
Kim Triệt mất kiên nhẫn: "Cậu rốt cuộc ở đâu? Nói đi chứ!"
Giản Thời Ngọ thành thật: "Tớ đang ở trang viên nhà họ Quý."
"..."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Rồi Kim Triệt lẩm bẩm: "Xem như cậu giỏi."
Điện thoại tắt.
Giản Thời Ngọ ngẩn ngơ nhìn màn hình, lặng người một lúc rồi cười ngu. Ban đầu, khi còn là thực tập sinh chưa thân thiết, mọi người còn giữ khoảng cách với nhau. Sau khi trải qua nhiều chuyện cùng nhau, nhất là cùng bị tư bản bóc lột, dường như đã trưởng thành và gắn bó hơn nhiều.
"Cốc cốc"
Có người gõ cửa.
Là quản gia.
Hắn mang theo một bộ lễ phục mới đến và nói: "Giản tiên sinh, thiếu gia bảo chúng tôi mang đến cho ngài chọn."
Giản Thời Ngọ: "Đây là đồ của hắn, tôi mặc chắc không vừa đâu. Mặc bộ hôm qua cũng được."
"Đây là những bộ trang phục được làm theo số đo của ngài."
Trước khi quản gia kịp giải thích, Thẩm Thành đi vào đứng dựa vào cửa, cả người toát lên vẻ quý phái.
Hôm nay, hắn mặc một bộ vest màu xanh biển, chân dài tựa vào cửa, trông như đang đưa bạn gái đi mua sắm: "Chọn bộ nào em thích rồi thử đi."
Giản Thời Ngọ thắc mắc: "Sao ở đây lại có đồ vừa với em?"
Quản gia giải thích: "Trưa nay thiếu gia đã bảo chúng tôi đi chuẩn bị. Những bộ này đều do các thương hiệu lớn gửi đến."
Nhưng... Sao Thẩm Thành lại biết số đo của cậu?
Giản Thời Ngọ nghi ngờ nhìn Thẩm Thành, định hỏi nhưng khi chạm phải ánh mắt của hắn, cậu lại ngừng lại. Dù trong ánh mắt cậu đầy thắc mắc, Thẩm Thành chẳng tỏ ra chột dạ, thậm chí còn nhướng mày.
Giản Thời Ngọ bỗng dưng nghĩ rằng nếu hỏi, có lẽ Thẩm Thành sẽ thản nhiên nói trước mặt quản gia: "Làm sao lại không biết số đo của em được, chẳng phải đã ôm qua rồi sao."
Hù chết người!
Giản Thời Ngọ quyết định giữ im lặng.
Cậu nói: "Cảm ơn."
Quản gia đi ra ngoài rồi cầm quần áo đến cho Giản Thời Ngọ thử, Thẩm Thành cũng không làm phiền gì, thấy Giản Thời Ngọ đã chọn xong, hắn liền xoay người rời đi.
Khi trong phòng không còn ai, Giản Thời Ngọ định lấy trang phục đi thử. Nhưng khi đang tìm kiếm, cậu lại nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, lắng nghe kỹ hơn, có vẻ như là... Tạ Phong?
Cậu bước tới cửa, mở ra, quả nhiên thấy Tạ Phong ôm một chiếc áo khoác đứng trước mặt Thẩm Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn trông khá đáng thương.
Giản Thời Ngọ nhìn qua lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại ở Tạ Phong: "Có việc gì không?"
Tạ Phong cúi đầu, có vẻ ngượng ngùng: "Là... là thế này, lễ phục của em là của trước đây, dạo này có vẻ em lớn hơn hơn nên hơi chật. Mới mặc thử đã thấy không vừa, nên em nghĩ... có thể mượn anh một bộ không?"
Nói xong, hắn co rúm lại, trông thật sự ngượng ngùng: "Mặc xong em sẽ giặt sạch rồi trả lại."
Lại định mượn cớ để dây dưa nữa à?
Giản Thời Ngọ nói: "Em với Thẩm Thành số đo không giống nhau đâu."
Tạ Phong sửng sốt.
"Em còn lùn hơn anh mà." Giản Thời Ngọ thề rằng mình không có ý vũ nhục, nhưng sắc mặt Tạ Phong lại trắng bệch: "Mặc vào trông kỳ lắm."
Tạ Phong mấp máy môi: "Anh..."
Giản Thời Ngọ chỉ về phía phòng: "Được thì em mặc đồ của anh đi, có thể chỉnh sửa một chút."
Nói xong, cậu quay sang Thẩm Thành rồi nói: "Em có thể lấy đồ cho em ấy không?"
Thẩm Thành rất không muốn Tạ Phong mặc đồ mà hắn mua cho Giản Thời Ngọ, nhưng để tránh làm mất mặt Quý gia trong buổi tiệc, sau khi suy nghĩ, hắn gật đầu: "Được."
Giản Thời Ngọ nhường đường: "Vậy em vào chọn một bộ đi."
Tạ Phong chần chừ một chút, rồi mới bước vào nói: "Cảm ơn Thời ca."
Cửa phòng được đóng lại.
Giản Thời Ngọ tự mình chọn một bộ trang phục, rồi quay sang nói với Tạ Phong: "Em cũng coi như là con nuôi của chú Quý, chẳng lẽ không có nổi một bộ vest mới sao?"
Tạ Phong đang vuốt quần áo trên giá thì khựng lại.
Giản Thời Ngọ quay đầu: "Anh không có ý gì khác."
"Không sao."
Tạ Phong mím môi, nhẹ giọng nói: "Trước đây em rất hay bệnh, ít khi ra ngoài, nên không cần nhiều quần áo. Mẹ có cho tiền tiêu vặt, nhưng em đều tiết kiệm lại."
Giản Thời Ngọ: "Tiết kiệm để làm gì?"
Tạ Phong lại im lặng.
Giản Thời Ngọ không ép buộc hắn, vì ai cũng có khó khăn riêng, cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Có chút tiền trong người thì vẫn hơn, nhưng nếu ở đây mà còn ăn mặc hạn chế, người hầu sẽ nghĩ em là người dễ bị bắt nạt."
Tạ Phong hơi trợn mắt nhìn Giản Thời Ngọ: "Sao anh biết..."
Giản Thời Ngọ nhún vai, không muốn nói tiếp, liền bước vào phòng thay đồ.
Khi cậu ra ngoài, Tạ Phong ngước lên nhìn, thấy Giản thời Ngọ mặc lễ phục màu vàng kim rực rỡ, trên vai có đính huy hiệu nhỏ bằng vàng, trông giống như một vị hoàng tử trong truyện cổ tích.
Rõ ràng đều là cùng một một loại quần áo, nhưng khi anh ta mặc vào lại nổi bật hẳn lên, còn mình thì bình thường.
Giản Thời Ngọ tiến lại gần hắn.
Tạ Phong lùi lại theo bản năng, nhưng Giản Thời Ngọ chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho hắn, động tác cẩn thận và tỉ mỉ, thậm chí còn giúp hắn cài lại nút áo chưa cài đúng cách, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, em mặc cũng vừa đấy chứ."
Tạ Phong cứng đờ.
Có lẽ đã lâu rồi, ngay cả mẹ hắn cũng không quan tâm hắn nhiều như vậy. Từ khi bà ngoại mất, không ai dịu dàng sửa quần áo cho hắn nữa. Trong lòng hắn cảm thấy có chút chua xót, khẽ nói: "Cảm ơn Giản ca."
"Anh là người tốt." Tạ Phong cúi đầu nói nhỏ: "Hơn nữa, còn rất tốt bụng, cảm ơn anh..."
Trên đầu lại vang lên tiếng cười khẽ, Giản Thời Ngọ hơi cúi xuống, ghé sát tai Tạ Phong, giọng nhỏ nhẹ: "Không đúng."
Tạ Phong sững sờ.
"Có những thứ có thể mượn, nhưng có những thứ không thể." Giản Thời Ngọ hạ giọng: "Đừng có ý định tranh giành với anh, nếu không, em sẽ trở thành người xấu đấy, hiểu không?"
Tạ Phong cứng người, đối diện với ánh mắt của Giản Thời Ngọ, ánh mắt giao nhau mà chỉ hai người mới hiểu được.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Giản tiên sinh, ngài chuẩn bị xong chưa?"
Giản Thời Ngọ rút lại ánh mắt, trả lời: "Xong rồi."
Cậu mỉm cười với Tạ Phong rồi rời đi.
Không lâu sau, khách khứa đã đến khá đông. Giản Thời Ngọ thường tham dự những buổi tiệc thế này, nhưng hôm nay thì khác. Hầu Tử muốn dẫn cậu đi gặp một vài nhân vật lớn trong giới giải trí, xem có thể kết nối thêm tài nguyên không.
Đi một vòng, chân cậu cũng mỏi nhừ.
Người trong trang viên ngày càng đông, dù đã quen với những buổi tiệc lớn của các gia tộc, nhưng Giản Thời Ngọ vẫn cảm thấy những nơi xa hoa thế này luôn làm cậu thấy không thoải mái.
Hầu Tử hỏi: "Là gì cứ nhìn ra cửa hoài vậy?"
Ở cổng lớn, Julia đứng bên cạnh Thẩm Thành và Quý Viễn Sinh, khách khứa qua lại rất nhiều. Còn Tạ Phong dường như không mấy nổi bật, chỉ đứng cách Thẩm Thành một khoảng.
Giản Thời Ngọ thở dài: "Cậu không hiểu đâu."
"Sao tớ lại không hiểu?" Hầu Tử gãi đầu: "Chuyện này tớ thấy nhiều rồi, cả gia đình họ đều muốn làm thân. Nhưng Thẩm Thành còn hơn cả tớ, cậu không cần lo cho hắn. Cô gái đó và thằng bé kia đều không phải đối thủ của hắn."
Giản Thời Ngọ lại thở dài.
Cậu lo gì chuyện đó, Hầu Tử chẳng hiểu gì cả!
Cuối cùng cũng xong phần tiếp khách, Thẩm Thành và mọi người bước vào. Giản Thời Ngọ còn chưa đến gần, đã có không ít nhân vật lớn trong ngành đến chào hỏi Thẩm Thành. Họ đều rất hứng thú với người thừa kế của Quý gia và đứa con nuôi mới.
Nhưng Tạ Phong dường như có chút kháng cự với rượu, luôn tìm cách tránh né.
Giản Thời Ngọ thấy có chút chán, đang định dời mắt đi thì chú ý thấy Tạ Phong đang dựa vào giá rượu. Cái giá vốn rất vững chắc, nhưng vì Tạ Phong đẩy mạnh, một chai rượu cocktail trên cùng bắt đầu lung lay, sắp rơi xuống!
"Chết tiệt!"
Hầu Tử còn đang nói chuyện, Giản Thời Ngọ rủa thầm, rồi lao ra, chạy nhanh tới đẩy Thẩm Thành ra khỏi cái giá. Nhưng chai rượu đã rơi xuống, trong tình thế cấp bách, cậu chỉ kịp giơ tay đỡ chai rượu, vì nếu rơi trúng người, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.
"Lách cách!"
Chai rượu vỡ tan trên mặt đất, biến cố xảy ra trong chớp mắt. Lúc đó vốn rất ít người chú ý đến, càng không nghĩ sẽ có người lao ra đỡ. Cánh tay Giản Thời Ngọ tê dại, nhưng cậu không cảm thấy quá đau.
Theo bản năng, cậu nhìn về phía Thẩm Thành, lo lắng không biết hắn có bị thương hay không.
Khi tiếng "Oa oa" vang lên, người hoảng loạn không ai khác chính là Tạ Phong: "Giản ca!"
Giản Thời Ngọ giật mình đến mức màng tai cũng đau.
Rượu vang đỏ đổ tràn lan trên sàn, cậu hạ cánh tay xuống, bất ngờ bị ai đó kéo mạnh, tránh xa những mảnh pha lê vỡ. Ngẩng đầu lên, cậu đối diện với ánh mắt đầy tức giận của Thẩm Thành. Đôi mắt đen của hắn không còn sự điềm tĩnh như trước, mà dường như đang dậy sóng. Khi hai tay chạm nhau, Giản Thời Ngọ nhận ra Thẩm Thành đang run.
Lạ thật, rõ ràng người bị thương là cậu, nhưng Thẩm Thành lại run rẩy. Người đàn ông luôn cẩn trọng trong mọi thứ, giờ đây lại lộ ra vẻ hoảng loạn.
Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn: "Bị thương ở đâu?"
Tạ Phong tiến tới, định nói gì đó, nhưng bị Thẩm Thành tránh đi. Người đàn ông cao lớn kéo Giản Thời Ngọ ra xa, như một con thú dữ bảo vệ con non, lạnh lùng nhìn Tạ Phong và nói: "Gọi bác sĩ đến phòng tôi ngay lập tức."
Tạ Phong đứng đó, lời muốn nói như bị nghẹn lại.
Trước đây, khi thấy Thẩm Thành, hắn luôn thấy anh hai của mình là người bình tĩnh, trầm ổn, vững vàng và đáng tin cậy. Hắn tưởng rằng Thẩm Thành sẽ không bao giờ nổi giận hay thất thố.
Nhưng giờ đây, hắn bắt đầu sợ hãi, vì hắn thấy Thẩm Thành chỉ vì Giản Thời Ngọ bị thương mà trở nên nguy hiểm, như thể có thể cắn đứt cổ hắn bất cứ lúc nào.
Xung quanh, các khách mời cũng nhìn theo.
Thẩm Thành cố gắng được bình tĩnh, giọng nói kiềm chế: "Có người bị thương, tôi sẽ đưa người đi chữa trị. Mọi người đừng lo lắng, ngày khác có cơ hội tôi sẽ đến thăm."
Mọi người vội vàng bày tỏ sự quan tâm, nói rằng vết thương quan trọng hơn.
Khi Thẩm Thành rời đi, nhiều người càng khen ngợi sự chu đáo và trách nhiệm của vị thiếu chủ mới của Quý gia.
"Phanh!"
Cánh cửa phòng bị đá tung ra, Giản Thời Ngọ được đặt lên chiếc ghế mềm.
Bác sĩ còn chưa tới, bộ vest của cậu đã bắt đầu thấm đỏ, vải không còn thấm nước, máu theo tay cậu chảy xuống, vài giọt rơi trên sàn nhà.
Thẩm Thành nãy giờ không nói gì, mặt hắn đen lại, lấy hộp thuốc ra, yêu cầu Giản Thời Ngọ cởi áo khoác. Khi bắt đầu xử lý vết thương, mỗi động tác của hắn đều khiến cậu đau.
Khi Giản Thời Ngọ kéo áo khoác, mặt cậu trắng bệch, cậu khẽ kêu: "Đau... đau..."
Thẩm Thành thì nhanh chóng xử lý, nhưng khi thấy vết thương trên tay cậu, ánh mắt hắn trở nên âm u, còn trừng Giản Thời Ngọ một cái, giọng không mấy dễ chịu: "Đau cũng phải chịu."
Giản Thời Ngọ nghĩ thầm: "Em đây bị thương vì ai chứ?Anh đây là thái độ gì?"
Cậu bĩu môi, cảm thấy ấm ức, nhưng quyết định không cãi lại Thẩm Thành.
Thực ra, vết thương không sâu, nhưng có mảnh pha lê dính vào da, cần phải dùng nhíp để gắp ra. Mặt Thẩm Thành rất khó chịu, nhưng động tác lại rất cẩn thận, dẫu vậy, tay hắn vẫn run.
Giản Thời Ngọ khẽ nói: "Anh đừng run, thật ra em cũng không đau lắm..."
Lời chưa dứt, cậu lại bị Thẩm Thành trừng mắt nhìn, như thể người đang chịu đau không phải là cậu, mà là Thẩm Thành vậy.
Một mảnh pha lê nhỏ được gắp ra, Giản Thời Ngọ không thể không run lên, mồ hôi lạnh túa ra, đau đến mức không kiềm chế được: "Nhẹ... nhẹ chút... đau quá..."
Thẩm Thành thấy vậy cũng xót xa, nhưng lại càng bực mình: "Bây giờ mới biết đau, ai bảo em chạy lại chắn rượu cho Tạ Phong? Em với nó quen biết được mấy ngày? Thấy việc nghĩa hăng hái làm à? Sao, em muốn anh thưởng cho em sao?"
"......"
Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Giản Thời Ngọ mở to mắt, ngơ ngác nhìn Thẩm Thành, trong lòng dâng lên nỗi ấm ức mãnh liệt, cậu nhẹ nhàng thở dốc, cố gắng kiềm chế để không bị nỗi tủi thân xâm chiếm.
Cánh tay đau không thấm gì so với sự đau lòng vì bị oan uổng. Cậu xông tới chỉ vì lo chai rượu sẽ rơi trúng người Thẩm Thành, không phải mong được cảm ơn, mà chỉ là phản ứng tự nhiên vì không muốn người yêu bị thương.
Nhưng bây giờ, Thẩm Thành lại vì một người không đâu mà cáu gắt với cậu, vì Tạ Phong mà mắng cậu. Cậu đau đớn đến thế này, Thẩm Thành không an ủi, không ôm, không dỗ dành, lại còn hét vào mặt cậu!
......
Không khí trong phòng trở nên im lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ. Khi Thẩm Thành ngẩng đầu lên, hắn sững sờ, bởi vì Giản Thời Ngọ đang ngồi trên ghế, mắt đỏ hoe, mặt đầy nước mắt.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu dường như cố gắng nhịn lại, nhưng không ngăn nổi những giọt nước mắt từ từ rơi xuống.
Điều lạ lùng là, khi bị chai rượu đập vào người, cậu không khóc, lúc đau đớn cởi áo khoác cũng không khóc, thậm chí khi vết thương được xử lý cũng không khóc. Nhưng bây giờ, chỉ vì Thẩm Thành không kiềm chế được mà cáu gắt, vì cơn ghen vô lý với Tạ Phong, Giản Thời Ngọ lại khóc.
"Kẽo kẹt"
Cửa phòng bị đẩy ra.
Chân Mỹ Lệ nghe tin con trai bị thương, vội vàng chạyđến ngay. Vừa bước vào, cô thấy con trai mình khóc nức nở, vô cùng đau đớn, vô cùng thảm thương.
Tim Chân Mỹ Lệ như thắt lại, cô vội vàng bước đến bên Giản Thời Ngọ: "Giản Thời Ngọ, sao thế này?"
Giản Thời Ngọ nhìn cô với đôi mắt đẫm lệ, hít hít mũi, càng không thể kìm nén, như tìm được chỗ dựa, cậu ôm chầm lấy Chân Mỹ Lệ, ấm ức nghẹn ngào: "Mẹ."
Mẹ nhanh đưa con đi đi, con không muốn ở lại với tên Thẩm Thành này nữa.
___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.