Trọng Sinh Trở Về: Mộ Thiếu Quan Tâm Chút Đi
Chương 8: Tâm Tình Không Còn Như Xưa
Cố Dung Dung
27/04/2021
Trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, tâm tình sớm đã không còn như xưa nữa rồi.
Phịch một tiếng, Đường Mỹ Lăng ngã ngay ở chỗ ngồi, rồi tự đổ nhào vào cái bàn của mình.
Cô ta vốn dĩ đã béo, chiếc bàn viết này không thể chịu nổi sức nặng của cô ta.
Cô ta hét thảm lên một tiếng rồi cả người cả bàn đổ nhào xuống đất, thật là xấu hổ.
Đầu cô ta bị một cái chân dẫm lên, từ trên đỉnh dầu phát ra âm thanh thứ ma mị lạnh lẽo, không cảm xúc: “Từ hôm nay trở đi, chỉ có thể gọi tôi là nữ đế, nếu không nhớ kỹ thì coi như là mời tôi dẫm lên đầu cậu, hiểu chưa?”
Chết tiệt!
Thật điên rồ!
“Mọi người đang làm cái gì vậy?”
Chủ nhiệm lớp vừa bước vào đã thấy cảnh tượng lớp lộn xộn, bàn và sách bút nằm la liệt trên nền nhà liền tức giận.
“Diệp Tinh Quang, em đã trốn học mấy ngày rồi? Vừa đi học lại đã gây chuyện rồi, tôi vẫn chưa tính sổ với em về việc tụ tập đánh nhau 3 ngày trước đâu!”
Diệp Tinh Quang chỉ ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, nếu không phải trên gương mặt lãnh đạm cảm xúc quá rõ ràng thì thái độ thản nhiên ung dung thư thái này chỉ như cô đang xem một vở kịch.
"Thưa thầy, chuyện hôm nay không liên quan đến em."
Tất cả mọi người: "..."
Vừa rồi ai là người đã dẫm cả lên đầu người ta?
"Thưa thầy, Diệp Tinh Quang giờ đã hoàn toàn biến thành một tên côn đồ lưu manh. Đã ức hiếp Diệc Khả rồi giờ lại còn đánh người. Thầy nhất định phải báo chuyện này cho phòng giáo vụ!"
Đường Mỹ Lăng đứng dậy tiếp tục khuấy động thêm vào sự tức giận của những người xung quanh: "Thưa thầy, cậu ta là do đố kỵ với Diệc Khả học lực tốt lại xinh đẹp, còn không biết xấu hổ mà bảo Diệc Khả tự lăn xuống cầu thang! Em chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy. "
“Diệp Tinh Quang, em còn gì để nói nữa không?" Thầy chủ nhiệm tức giận đến mức đập bàn.
"Trong lớp sao lại có con sâu làm rầu nồi canh như vậy chứ? Lập tức xin lỗi Đường Mỹ Lăng và Diệc Khả cho thầy."
Lưu Diệc Khả là cô nàng có gia đình giàu và xinh đẹp, thầy chủ nhiệm đương nhiên sẽ ưu ái cô ta. Chẳng những thầy chủ nhiệm mà cả lớp đều thiên vị Lưu Diệc Khả.
Diệp Tinh Quang thuộc gia đình nghèo trong lớp, ngay cả khi thân thể sạch sẽ, cô vẫn luôn tạo cho mọi người một cảm giác bẩn thỉu và hôi hám, ai cũng biết rằng cha nuôi của cô là một người ăn xin!
Ngay sau khi Lưu Diệc Khả được nhắc đến, những người ủng hộ trong lớp liền phẫn nộ hơn nữa, liền mắng mỏ và ca ngợi Đường Mỹ Lăng có nghĩa khí.
"Hãy xin lỗi Diệc Khả ngay, xin lỗi ngay!"
“Bạn Mỹ Lăng thân mến của tôi, giá như tôi cũng có một người bạn thân chịu đòi lại công bằng cho mình như cậu thì tốt biết bao!"
Vẻ mặt của Diệp Tinh Quang rất bình tĩnh, như thể không quan tâm mọi lời chỉ trích xung quanh mình.
“Thưa thầy, vậy tại sao thầy không hỏi em tại sao bắt nạt Lưu Diệc Khả và tại sao lại đánh Đường Mỹ Lăng?”
“Còn gì để nói nữa? Không phải là cậu ghen tị với Diệc Khả là con nhà giàu, học tập tốt, xinh đẹp như vậy, còn là hoa khôi được mọi người công nhận sao? Cậu còn đố kỵ vì người mà Tiêu Tử thích lại là Diệc Khả của chúng tôi."
Đường Mỹ Lăng trừng mắt với cô tức giận nói: "Một kẻ ăn xin hèn mọn như cô có gì mà dám ghen tị với Diệc Khả?"
“Những gì cậu nói thật trôi chảy, xem ra là những lời thật lòng?” Lời nói của Diệp Tinh Quang có ám chỉ điều gì đó, sắc mặt Đường Mỹ Lăng lập tức xấu đi.
"Cậu bớt châm ngòi quan hệ giữa tôi và Diệc Khả đi! Cậu vừa đánh tôi trước mặt nhiều người như vậy. Nếu cậu không xin lỗi, tôi sẽ báo cảnh sát để cậu vào đồn cảnh sát mà ngồi!"
Diệp Tinh Quang không có cha mẹ nên không ai có thể bảo lãnh cho cô, Diệp Tinh Quang nhất định biết về lợi và hại của quan hệ này.
Đường Mỹ Lăng thực ra là ghen ghét Lưu Diệc Khả, không chỉ vì Lưu Diệc Khả là cô cả nhà họ Lưu, mà còn vì cô thích Tiêu Tử. Nhưng Lưu Diệc Khả là nữ thần, Diệp Tinh Quang là gì chứ?
Chỉ đáng là bùn ở dưới lòng bàn chân mà thôi!
Phịch một tiếng, Đường Mỹ Lăng ngã ngay ở chỗ ngồi, rồi tự đổ nhào vào cái bàn của mình.
Cô ta vốn dĩ đã béo, chiếc bàn viết này không thể chịu nổi sức nặng của cô ta.
Cô ta hét thảm lên một tiếng rồi cả người cả bàn đổ nhào xuống đất, thật là xấu hổ.
Đầu cô ta bị một cái chân dẫm lên, từ trên đỉnh dầu phát ra âm thanh thứ ma mị lạnh lẽo, không cảm xúc: “Từ hôm nay trở đi, chỉ có thể gọi tôi là nữ đế, nếu không nhớ kỹ thì coi như là mời tôi dẫm lên đầu cậu, hiểu chưa?”
Chết tiệt!
Thật điên rồ!
“Mọi người đang làm cái gì vậy?”
Chủ nhiệm lớp vừa bước vào đã thấy cảnh tượng lớp lộn xộn, bàn và sách bút nằm la liệt trên nền nhà liền tức giận.
“Diệp Tinh Quang, em đã trốn học mấy ngày rồi? Vừa đi học lại đã gây chuyện rồi, tôi vẫn chưa tính sổ với em về việc tụ tập đánh nhau 3 ngày trước đâu!”
Diệp Tinh Quang chỉ ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, nếu không phải trên gương mặt lãnh đạm cảm xúc quá rõ ràng thì thái độ thản nhiên ung dung thư thái này chỉ như cô đang xem một vở kịch.
"Thưa thầy, chuyện hôm nay không liên quan đến em."
Tất cả mọi người: "..."
Vừa rồi ai là người đã dẫm cả lên đầu người ta?
"Thưa thầy, Diệp Tinh Quang giờ đã hoàn toàn biến thành một tên côn đồ lưu manh. Đã ức hiếp Diệc Khả rồi giờ lại còn đánh người. Thầy nhất định phải báo chuyện này cho phòng giáo vụ!"
Đường Mỹ Lăng đứng dậy tiếp tục khuấy động thêm vào sự tức giận của những người xung quanh: "Thưa thầy, cậu ta là do đố kỵ với Diệc Khả học lực tốt lại xinh đẹp, còn không biết xấu hổ mà bảo Diệc Khả tự lăn xuống cầu thang! Em chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy. "
“Diệp Tinh Quang, em còn gì để nói nữa không?" Thầy chủ nhiệm tức giận đến mức đập bàn.
"Trong lớp sao lại có con sâu làm rầu nồi canh như vậy chứ? Lập tức xin lỗi Đường Mỹ Lăng và Diệc Khả cho thầy."
Lưu Diệc Khả là cô nàng có gia đình giàu và xinh đẹp, thầy chủ nhiệm đương nhiên sẽ ưu ái cô ta. Chẳng những thầy chủ nhiệm mà cả lớp đều thiên vị Lưu Diệc Khả.
Diệp Tinh Quang thuộc gia đình nghèo trong lớp, ngay cả khi thân thể sạch sẽ, cô vẫn luôn tạo cho mọi người một cảm giác bẩn thỉu và hôi hám, ai cũng biết rằng cha nuôi của cô là một người ăn xin!
Ngay sau khi Lưu Diệc Khả được nhắc đến, những người ủng hộ trong lớp liền phẫn nộ hơn nữa, liền mắng mỏ và ca ngợi Đường Mỹ Lăng có nghĩa khí.
"Hãy xin lỗi Diệc Khả ngay, xin lỗi ngay!"
“Bạn Mỹ Lăng thân mến của tôi, giá như tôi cũng có một người bạn thân chịu đòi lại công bằng cho mình như cậu thì tốt biết bao!"
Vẻ mặt của Diệp Tinh Quang rất bình tĩnh, như thể không quan tâm mọi lời chỉ trích xung quanh mình.
“Thưa thầy, vậy tại sao thầy không hỏi em tại sao bắt nạt Lưu Diệc Khả và tại sao lại đánh Đường Mỹ Lăng?”
“Còn gì để nói nữa? Không phải là cậu ghen tị với Diệc Khả là con nhà giàu, học tập tốt, xinh đẹp như vậy, còn là hoa khôi được mọi người công nhận sao? Cậu còn đố kỵ vì người mà Tiêu Tử thích lại là Diệc Khả của chúng tôi."
Đường Mỹ Lăng trừng mắt với cô tức giận nói: "Một kẻ ăn xin hèn mọn như cô có gì mà dám ghen tị với Diệc Khả?"
“Những gì cậu nói thật trôi chảy, xem ra là những lời thật lòng?” Lời nói của Diệp Tinh Quang có ám chỉ điều gì đó, sắc mặt Đường Mỹ Lăng lập tức xấu đi.
"Cậu bớt châm ngòi quan hệ giữa tôi và Diệc Khả đi! Cậu vừa đánh tôi trước mặt nhiều người như vậy. Nếu cậu không xin lỗi, tôi sẽ báo cảnh sát để cậu vào đồn cảnh sát mà ngồi!"
Diệp Tinh Quang không có cha mẹ nên không ai có thể bảo lãnh cho cô, Diệp Tinh Quang nhất định biết về lợi và hại của quan hệ này.
Đường Mỹ Lăng thực ra là ghen ghét Lưu Diệc Khả, không chỉ vì Lưu Diệc Khả là cô cả nhà họ Lưu, mà còn vì cô thích Tiêu Tử. Nhưng Lưu Diệc Khả là nữ thần, Diệp Tinh Quang là gì chứ?
Chỉ đáng là bùn ở dưới lòng bàn chân mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.