Trọng Sinh Trở Về Quá Khứ Để Yêu Em
Chương 8
Vi Sa Tảo Trà
10/09/2022
Cố Dã hậm hực trở về nhà cũ của gia đình.
Lâm quản gia thấy khi đi khuôn mặt thiếu gia nguyên vẹn thế mà lúc về khuôn mặt đã bị băng bó rồi. Ông vội vàng hỏi: "Thiếu gia làm sao vậy? Cậu đi bệnh viện thay băng thế nào mà lại thêm vết thương trên mặt thế?"
Cố Dã trả lời: "Anh hùng cứu mỹ nhân!"
Lâm quản gia:...
Cố Dã hỏi Lâm quản gia về chuyện điều tra bạn trai của Cố Nguỵ.
Lâm quản gia nói rằng hình như bác sĩ Cố Nguỵ không có bạn trai. Chẳng qua gần đây có một người tự nhận là bạn học trung học của bác sĩ Cố Nguỵ liên lạc với anh, bắt đầu theo đuổi anh. Hai người đó có chút thân mật.
Lâm quản gia đưa tài liệu cho Cố Dã rồi làm động tác: "Thiếu gia, fighting!"
Cố Dã:...
Cố Dã xem xong tài liệu liền mất hứng, sau đó hắn vứt tài liệu sang một bên rồi lầu bầu: "Bạn học trung học cũng thật tốt. Kiếp trước mỗi ngày chúng ta còn làm việc cùng nhau mà."
Cố Dã cảm thấy hắn phải cảnh giác với người tiếp cận Cố Nguỵ. Nhỡ là người xấu thì sao? Nhỡ đâu Cố Nguỵ bị lừa thì phải làm sao giờ? Bạn học trung học ư? Nhìn là biết Mộc Hoá có ý xấu rồi.
Vậy nên vào những ngày tới, chỉ cần Mộc Hoá tới bệnh viện tìm Cố Nguỵ thì Cố Dã ngấm ngầm phá rối.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Cố Nguỵ, thế nhưng khi anh tan ca thì cũng đã tối muộn. Mộc Hoá đứng ở cổng bệnh viện chờ anh, Cố Nguỵ xuống tầng thấy người thì rất vui mừng, "Muộn thế này rồi mà cậu vẫn ở đây sao?"
Mộc Hoá dắt anh, "Hôm nay sinh nhật cậu, chúng ta cùng nhau tổ chức nhé."
Cố Nguỵ vô cùng cảm kích khi nghe thấy gã nói sẽ tổ chức sinh nhật cho anh. Dù sao thì cũng nhiều năm rồi không có tổ chức mừng sinh nhật cho anh, vậy nên anh mới quên mất hôm nay là ngày gì.
Mộc Hoá đưa Cố Nguỵ tới một cửa hàng bánh ngọt, mua một chiếc bánh ngọt nhỏ rồi tới nhà hàng đã đặt trước chỗ.
Trong nhà hàng không còn vị khác nào, Cố Nguỵ và Mộc Hoá còn tưởng đã đóng cửa. Mộc Hoá hỏi: "Đã đóng cửa rồi sao? Tôi có đặt trước chỗ ở đây cho tối nay đấy."
Người phục vụ nghe thấy vậy thì liền cung kính nói: "A! Là Cố Nguỵ tiên sinh đúng không ạ?" Cố Nguỵ liền gật đầu, người phục vụ dẫn hai người vào nhà hàng: "Ngài Cố, bên này thưa ngài."
Đợi hai người đều ngồi xong, người phục vụ nói tiếp: "Xin đợi một lát, đồ ăn sẽ sớm được dọn ra ạ. Nếu đói thì hai người có thể ăn trước món ăn vặt và món điểm tâm ngọt." Nói xong, người phục vụ bày ra món ăn vặt và món điểm tâm ngọt rồi rời đi.
Một lúc sau, các món ăn lần lượt được dọn lên. Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy nên Cố Nguỵ ngẩn người: "Mộc Hoá, cậu gọi nhiều đồ ăn quá rồi. Chúng ta ăn cũng không hết, thật lãng phí."
Mộc Hoá ngượng ngùng nở nụ cười, nói: "Không sao đâu, nếu ăn không hết cậu có thể mang về mà."
Cố Nguỵ: "Okay! Để trong tủ lạnh phòng bệnh cũng được, ngày mai hâm nóng lại là ăn được."
Nhà hàng còn tặng cả mì trường thọ cùng một chiếc bánh ngọt lớn. Cố Nguỵ nghĩ thầm, mình gặp may mắn sao? Mộc Hoá hoang mang, nhưng khi gã thấy bánh ngọt người ta tặng đẹp hơn bánh ngọt gã mua thì xấu hổ không nói nên lời.
Cố Nguỵ ăn nhiều tới mức no nê. Khi anh đứng dậy thanh toán tiền thì người phục vụ nói rằng đã thanh toán rồi. Cố Nguỵ tưởng Mộc Hoá trả tiền nên không nghĩ nhiều.
Cuối cùng, Cố Nguỵ đem theo đồ ăn chưa đụng đũa đã được đóng gói cẩn thận, chuẩn bị tới phòng bệnh. Nhìn thời gian lúc này xem, anh cũng không tính trở về, anh dự định sẽ ở trong phòng trực ban của bệnh viện qua đêm.
Mộc Hoá đưa Cố Nguỵ về bệnh viện. Cố Nguỵ cảm ơn Mộc Hoá, nói rằng sinh nhật này quá hoành tráng nhưng anh lại rất vui. Khi nào có thời gian anh sẽ mời lại Mộc Hoá một bữa.
Mộc Hoá nói không cần khách sáo, trước khi rời khỏi bệnh viện gã ngập ngừng thổ lộ với Cố Nguỵ.
Cố Nguỵ sững sờ một lúc, anh vẫn không đồng ý Mộc Hoá làm bạn trai mình. Anh nói rằng anh cần suy nghĩ kĩ rồi mới có thể đưa ra câu trả lời.
Mộc Hoá tức giận rời khỏi bệnh viện.
Cố Nguỵ nằm trên giường của phòng trực ban. Anh trằn trọc không ngủ được, có lẽ là do Mộc Hoá thổ lộ, cũng có thể là do anh ăn no nên mới vậy. Điện thoại anh rung lên, xuất hiện một tin nhắn chưa đọc. Cố Nguỵ mở ra liền thấy tin nhắn của Cố Dã: Sinh nhật vui vẻ! Anh thích chiếc bánh ngọt tối nay không?
Cố Nguỵ trả lời: ???
Giữa trưa ngày thứ hai, Cố Nguỵ đang định lấy đồ ăn đóng gói mang về từ tối qua hâm nóng lại làm đồ ăn trưa thì có y tá nhỏ kêu: "Bác sĩ Cố, bữa trưa hàng ngày của anh tới rồi đây. Bạn trai anh cũng chu đáo thật đấy, mỗi ngày đều gửi bữa trưa tới, tôi hâm mộ chết đi được."
Cố Nguỵ cười: "Cô đừng nói bừa. Đó không phải bạn trai tôi, chỉ là bạn học thôi."
Cố Nguỵ nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, còn cả đồ ăn đêm qua nữa. Anh thầm nghĩ, lẽ nào Mộc Hoá quên mất chính tay mình đã đóng gói đồ ăn vào đêm qua rồi sao? Cố Nguỵ bảo với những y tá là đừng ra ngoài ăn, cùng anh giải quyết chỗ đồ ăn này đi, không nên lãng phí. Vì thế nên mọi người vui vẻ cùng nhau ăn trưa, nhóm y tá nói chuyện đều tỏ ra hâm mộ vô cùng.
Ăn cơm xong, Cố Nguỵ gửi tin nhắn cho Mộc Hoá: Cảm ơn bữa trưa của cậu, nhưng mà không cần gửi nữa đâu.
Mộc Hoá nhìn tin nhắn thì tưởng nói đến đồ ăn của đêm qua, trả lời Cố Nguỵ: Không có gì.
Lâm quản gia thấy khi đi khuôn mặt thiếu gia nguyên vẹn thế mà lúc về khuôn mặt đã bị băng bó rồi. Ông vội vàng hỏi: "Thiếu gia làm sao vậy? Cậu đi bệnh viện thay băng thế nào mà lại thêm vết thương trên mặt thế?"
Cố Dã trả lời: "Anh hùng cứu mỹ nhân!"
Lâm quản gia:...
Cố Dã hỏi Lâm quản gia về chuyện điều tra bạn trai của Cố Nguỵ.
Lâm quản gia nói rằng hình như bác sĩ Cố Nguỵ không có bạn trai. Chẳng qua gần đây có một người tự nhận là bạn học trung học của bác sĩ Cố Nguỵ liên lạc với anh, bắt đầu theo đuổi anh. Hai người đó có chút thân mật.
Lâm quản gia đưa tài liệu cho Cố Dã rồi làm động tác: "Thiếu gia, fighting!"
Cố Dã:...
Cố Dã xem xong tài liệu liền mất hứng, sau đó hắn vứt tài liệu sang một bên rồi lầu bầu: "Bạn học trung học cũng thật tốt. Kiếp trước mỗi ngày chúng ta còn làm việc cùng nhau mà."
Cố Dã cảm thấy hắn phải cảnh giác với người tiếp cận Cố Nguỵ. Nhỡ là người xấu thì sao? Nhỡ đâu Cố Nguỵ bị lừa thì phải làm sao giờ? Bạn học trung học ư? Nhìn là biết Mộc Hoá có ý xấu rồi.
Vậy nên vào những ngày tới, chỉ cần Mộc Hoá tới bệnh viện tìm Cố Nguỵ thì Cố Dã ngấm ngầm phá rối.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Cố Nguỵ, thế nhưng khi anh tan ca thì cũng đã tối muộn. Mộc Hoá đứng ở cổng bệnh viện chờ anh, Cố Nguỵ xuống tầng thấy người thì rất vui mừng, "Muộn thế này rồi mà cậu vẫn ở đây sao?"
Mộc Hoá dắt anh, "Hôm nay sinh nhật cậu, chúng ta cùng nhau tổ chức nhé."
Cố Nguỵ vô cùng cảm kích khi nghe thấy gã nói sẽ tổ chức sinh nhật cho anh. Dù sao thì cũng nhiều năm rồi không có tổ chức mừng sinh nhật cho anh, vậy nên anh mới quên mất hôm nay là ngày gì.
Mộc Hoá đưa Cố Nguỵ tới một cửa hàng bánh ngọt, mua một chiếc bánh ngọt nhỏ rồi tới nhà hàng đã đặt trước chỗ.
Trong nhà hàng không còn vị khác nào, Cố Nguỵ và Mộc Hoá còn tưởng đã đóng cửa. Mộc Hoá hỏi: "Đã đóng cửa rồi sao? Tôi có đặt trước chỗ ở đây cho tối nay đấy."
Người phục vụ nghe thấy vậy thì liền cung kính nói: "A! Là Cố Nguỵ tiên sinh đúng không ạ?" Cố Nguỵ liền gật đầu, người phục vụ dẫn hai người vào nhà hàng: "Ngài Cố, bên này thưa ngài."
Đợi hai người đều ngồi xong, người phục vụ nói tiếp: "Xin đợi một lát, đồ ăn sẽ sớm được dọn ra ạ. Nếu đói thì hai người có thể ăn trước món ăn vặt và món điểm tâm ngọt." Nói xong, người phục vụ bày ra món ăn vặt và món điểm tâm ngọt rồi rời đi.
Một lúc sau, các món ăn lần lượt được dọn lên. Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy nên Cố Nguỵ ngẩn người: "Mộc Hoá, cậu gọi nhiều đồ ăn quá rồi. Chúng ta ăn cũng không hết, thật lãng phí."
Mộc Hoá ngượng ngùng nở nụ cười, nói: "Không sao đâu, nếu ăn không hết cậu có thể mang về mà."
Cố Nguỵ: "Okay! Để trong tủ lạnh phòng bệnh cũng được, ngày mai hâm nóng lại là ăn được."
Nhà hàng còn tặng cả mì trường thọ cùng một chiếc bánh ngọt lớn. Cố Nguỵ nghĩ thầm, mình gặp may mắn sao? Mộc Hoá hoang mang, nhưng khi gã thấy bánh ngọt người ta tặng đẹp hơn bánh ngọt gã mua thì xấu hổ không nói nên lời.
Cố Nguỵ ăn nhiều tới mức no nê. Khi anh đứng dậy thanh toán tiền thì người phục vụ nói rằng đã thanh toán rồi. Cố Nguỵ tưởng Mộc Hoá trả tiền nên không nghĩ nhiều.
Cuối cùng, Cố Nguỵ đem theo đồ ăn chưa đụng đũa đã được đóng gói cẩn thận, chuẩn bị tới phòng bệnh. Nhìn thời gian lúc này xem, anh cũng không tính trở về, anh dự định sẽ ở trong phòng trực ban của bệnh viện qua đêm.
Mộc Hoá đưa Cố Nguỵ về bệnh viện. Cố Nguỵ cảm ơn Mộc Hoá, nói rằng sinh nhật này quá hoành tráng nhưng anh lại rất vui. Khi nào có thời gian anh sẽ mời lại Mộc Hoá một bữa.
Mộc Hoá nói không cần khách sáo, trước khi rời khỏi bệnh viện gã ngập ngừng thổ lộ với Cố Nguỵ.
Cố Nguỵ sững sờ một lúc, anh vẫn không đồng ý Mộc Hoá làm bạn trai mình. Anh nói rằng anh cần suy nghĩ kĩ rồi mới có thể đưa ra câu trả lời.
Mộc Hoá tức giận rời khỏi bệnh viện.
Cố Nguỵ nằm trên giường của phòng trực ban. Anh trằn trọc không ngủ được, có lẽ là do Mộc Hoá thổ lộ, cũng có thể là do anh ăn no nên mới vậy. Điện thoại anh rung lên, xuất hiện một tin nhắn chưa đọc. Cố Nguỵ mở ra liền thấy tin nhắn của Cố Dã: Sinh nhật vui vẻ! Anh thích chiếc bánh ngọt tối nay không?
Cố Nguỵ trả lời: ???
Giữa trưa ngày thứ hai, Cố Nguỵ đang định lấy đồ ăn đóng gói mang về từ tối qua hâm nóng lại làm đồ ăn trưa thì có y tá nhỏ kêu: "Bác sĩ Cố, bữa trưa hàng ngày của anh tới rồi đây. Bạn trai anh cũng chu đáo thật đấy, mỗi ngày đều gửi bữa trưa tới, tôi hâm mộ chết đi được."
Cố Nguỵ cười: "Cô đừng nói bừa. Đó không phải bạn trai tôi, chỉ là bạn học thôi."
Cố Nguỵ nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, còn cả đồ ăn đêm qua nữa. Anh thầm nghĩ, lẽ nào Mộc Hoá quên mất chính tay mình đã đóng gói đồ ăn vào đêm qua rồi sao? Cố Nguỵ bảo với những y tá là đừng ra ngoài ăn, cùng anh giải quyết chỗ đồ ăn này đi, không nên lãng phí. Vì thế nên mọi người vui vẻ cùng nhau ăn trưa, nhóm y tá nói chuyện đều tỏ ra hâm mộ vô cùng.
Ăn cơm xong, Cố Nguỵ gửi tin nhắn cho Mộc Hoá: Cảm ơn bữa trưa của cậu, nhưng mà không cần gửi nữa đâu.
Mộc Hoá nhìn tin nhắn thì tưởng nói đến đồ ăn của đêm qua, trả lời Cố Nguỵ: Không có gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.