Trọng Sinh Trở Về, Ta Dựa Làm Ruộng Nghịch Tập Phong Thần
Chương 11:
Thất Tiểu Cửu
09/06/2024
Hai người đều không biết quả này cụ thể là gì nhưng nhìn vào ánh sáng tỏa ra từ bề mặt của nó, hai người đều biết đây chắc chắn là thứ tốt, biết đâu có thể giúp mình thức tỉnh dị năng, đây chính là cơ hội duy nhất hiện ra trước mắt họ.
Lúc này suy nghĩ của hai người đều nhất trí đến lạ thường.
Còn về việc thứ này vốn là của Giang Tử An?
Hai người đều không nghĩ đến vấn đề này, theo quan điểm của bọn họ, Giang Tử An chỉ là một kẻ ngốc có thể dễ dàng lừa gạt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tay Vệ Thanh Y khẽ run, quả Chu Quả biến dị rơi xuống đất, lăn đến trước mặt hai người.
Có vẻ như sợ bị người ngoài cửa phát hiện, Vệ Thanh Y không đi nhặt quả Chu Quả, quay người rời đi từ ban công.
Tiếng bước chân ngoài cửa vẫn chưa dừng lại, Lục Linh và cô gái dễ thương mừng rỡ, chăm chú nhìn chằm chằm vào quả Chu Quả biến dị trước mặt, cố gắng di chuyển cơ thể lại gần nó.
Đến khi sợi dây nước trói mình được buông lỏng ra, hai người đồng thời đưa tay về phía quả Chu Quả biến dị.
...
Mãi đến khi ra khỏi phạm vi thị trấn nơi có tòa nhà nhỏ rồi đi vào trong rừng, Vệ Thanh Y mới bước chậm lại, lúc này, sợi dây căng thẳng vì lo lắng trên đường sẽ bỗng nhiên xuất hiện "tai nạn" cản trở cô rời đi mới dần chùng xuống.
Xem ra cô đoán không sai, một khi Giang Tử An còn tự lo cho mình chưa xong, hắn cũng không có cách nào tạo ra tai nạn cho cô.
Nhớ đến ba vết thương trên người hắn, lại nghĩ đến những vấn đề Giang Tử An sẽ phải đối mặt khi trở về, cảm giác bực bội vì biết mình là pháo hôi thanh mai trong một cuốn sách trong lòng Vệ Thanh Y bỗng nhiên tan biến đi không ít.
Không biết trong hai người đó, ai có thể giành được quả Chu Quả biến dị?
Bình thường, hai người nọ đều rất ăn ý khi nhắm vào cô, lần này trước mặt người khác liệu bọn họ có còn có thể duy trì sự hòa thuận hay không?
Vệ Thanh Y xoa cằm, theo hiểu biết của cô về hai người đó, cuối cùng mười phần tám chín là hai người chia nhau một nửa, tức là khi Giang Tử An trở về rất có thể sẽ phải đối mặt với hai hồng nhan tri kỷ có kết cục giống kiếp trước của cô.
Nghĩ như vậy, Vệ Thanh Y không khỏi có chút tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.
Lúc trước, dị năng của cô gần như mất hết, bây giờ đổi lại thành hai người đó không có dị năng... hẳn là bọn họ sẽ khó có thể thức tỉnh được dị năng gì đó?
Có hai người đó kéo chân, cộng thêm việc Giang Tử An bị thương lại không có cô vất vả tìm được trái cây biến dị để chữa trị, ngẫm lại có lẽ một thời gian tới hắn sẽ không có thời gian rảnh để tạo ra tai nạn cho cô.
Rất nhanh sau đó, Vệ Thanh Y liền tạm thời vứt mấy người này ra sau đầu, cô đã đi đến đích.
Vệ Thanh Y dừng lại trước một bức tường đá, trên tường phủ đầy dây leo xanh tươi, về phía bên phải cách đó không đến 10 mét có thể nhìn thấy có dòng suối chảy và một thác nước nhỏ, không khí ẩm ướt, phả vào mặt cô tạo ra cảm giác ẩm ướt.
Cây cối ở đây cũng phát triển vô cùng tươi tốt, đặc biệt là bức tường dây leo lay động theo gió trông vô cùng tĩnh lặng, không khác gì vùng ngoại ô tươi đẹp trước ngày tận thế.
Tất nhiên cũng chỉ là giống như vậy.
Lúc này, ở đây hoàn toàn không có gió.
Lúc này suy nghĩ của hai người đều nhất trí đến lạ thường.
Còn về việc thứ này vốn là của Giang Tử An?
Hai người đều không nghĩ đến vấn đề này, theo quan điểm của bọn họ, Giang Tử An chỉ là một kẻ ngốc có thể dễ dàng lừa gạt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tay Vệ Thanh Y khẽ run, quả Chu Quả biến dị rơi xuống đất, lăn đến trước mặt hai người.
Có vẻ như sợ bị người ngoài cửa phát hiện, Vệ Thanh Y không đi nhặt quả Chu Quả, quay người rời đi từ ban công.
Tiếng bước chân ngoài cửa vẫn chưa dừng lại, Lục Linh và cô gái dễ thương mừng rỡ, chăm chú nhìn chằm chằm vào quả Chu Quả biến dị trước mặt, cố gắng di chuyển cơ thể lại gần nó.
Đến khi sợi dây nước trói mình được buông lỏng ra, hai người đồng thời đưa tay về phía quả Chu Quả biến dị.
...
Mãi đến khi ra khỏi phạm vi thị trấn nơi có tòa nhà nhỏ rồi đi vào trong rừng, Vệ Thanh Y mới bước chậm lại, lúc này, sợi dây căng thẳng vì lo lắng trên đường sẽ bỗng nhiên xuất hiện "tai nạn" cản trở cô rời đi mới dần chùng xuống.
Xem ra cô đoán không sai, một khi Giang Tử An còn tự lo cho mình chưa xong, hắn cũng không có cách nào tạo ra tai nạn cho cô.
Nhớ đến ba vết thương trên người hắn, lại nghĩ đến những vấn đề Giang Tử An sẽ phải đối mặt khi trở về, cảm giác bực bội vì biết mình là pháo hôi thanh mai trong một cuốn sách trong lòng Vệ Thanh Y bỗng nhiên tan biến đi không ít.
Không biết trong hai người đó, ai có thể giành được quả Chu Quả biến dị?
Bình thường, hai người nọ đều rất ăn ý khi nhắm vào cô, lần này trước mặt người khác liệu bọn họ có còn có thể duy trì sự hòa thuận hay không?
Vệ Thanh Y xoa cằm, theo hiểu biết của cô về hai người đó, cuối cùng mười phần tám chín là hai người chia nhau một nửa, tức là khi Giang Tử An trở về rất có thể sẽ phải đối mặt với hai hồng nhan tri kỷ có kết cục giống kiếp trước của cô.
Nghĩ như vậy, Vệ Thanh Y không khỏi có chút tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.
Lúc trước, dị năng của cô gần như mất hết, bây giờ đổi lại thành hai người đó không có dị năng... hẳn là bọn họ sẽ khó có thể thức tỉnh được dị năng gì đó?
Có hai người đó kéo chân, cộng thêm việc Giang Tử An bị thương lại không có cô vất vả tìm được trái cây biến dị để chữa trị, ngẫm lại có lẽ một thời gian tới hắn sẽ không có thời gian rảnh để tạo ra tai nạn cho cô.
Rất nhanh sau đó, Vệ Thanh Y liền tạm thời vứt mấy người này ra sau đầu, cô đã đi đến đích.
Vệ Thanh Y dừng lại trước một bức tường đá, trên tường phủ đầy dây leo xanh tươi, về phía bên phải cách đó không đến 10 mét có thể nhìn thấy có dòng suối chảy và một thác nước nhỏ, không khí ẩm ướt, phả vào mặt cô tạo ra cảm giác ẩm ướt.
Cây cối ở đây cũng phát triển vô cùng tươi tốt, đặc biệt là bức tường dây leo lay động theo gió trông vô cùng tĩnh lặng, không khác gì vùng ngoại ô tươi đẹp trước ngày tận thế.
Tất nhiên cũng chỉ là giống như vậy.
Lúc này, ở đây hoàn toàn không có gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.