Trọng Sinh Trở Về, Ta Dựa Làm Ruộng Nghịch Tập Phong Thần
Chương 15:
Thất Tiểu Cửu
09/06/2024
Nhìn cục lông trắng lơ lửng trên không trung đang khóc lớn, Vệ Thanh Y bỗng nhiên có chút tò mò, vì vậy...
"Oa... oa?"
221 bỗng nhiên sững sờ, nó giơ đôi tay giống như sợi dây buộc một quả bóng lông nhỏ lên sờ mắt đen láy của mình, đôi mắt nhỏ bé chứa đầy sự bối rối.
Nước mắt của nó đâu?
Một cục nước mắt to đùng của nó đâu?
Vệ Thanh Y nhìn vào quả cầu nước màu xanh trong tay, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, chuyện này... cô cũng không ngờ sẽ thành ra thế này.
221 nhanh chóng lần theo hơi thở nhìn thấy quả cầu nước màu xanh trong tay Vệ Thanh Y, đôi mắt đen láy của nó chứa đầy vẻ bối rối, tại sao nước mắt của nó lại ở trên tay ký chủ?
Bây giờ nó nên tiếp tục khóc hay là thu nước mắt lại rồi khóc tiếp?
Hay là thu nước mắt lại đi. 221 nghiêm túc suy nghĩ: Nếu khóc khô không còn nước mắt thì không thể biểu đạt hoàn hảo nỗi buồn của nó.
221 rơi xuống bàn tay đang cầm quả cầu nước màu xanh của Vệ Thanh Y, ngay sau đó cục lông trắng giống như một miếng bọt biển hút toàn bộ nước vào trong cơ thể, dưới đôi mắt đen láy lại xuất hiện nước mắt rộng, nước mắt chảy đến dưới cục lông thì lại bị hút hết vào trong.
Vệ Thanh Y: "..."
Hệ thống hỗ trợ này của cô trông có vẻ không thông minh lắm.
221: "Oa oa..."
Nó lại bị hệ thống chính cấm ngôn, hình như nó đã gặp phải loại ký chủ mà đàn anh 002 đã nói, sau này không biết liệu nó có bị nhốt vào phòng tối hay không... Oa oa, nó là một hệ thống hỗ trợ nhát gan, nó sợ bóng tối, huhuhu...
Nhìn 221 vô thức đâm vào lòng bàn tay cô rồi lại bị cô hất bay ra ngoài, Vệ Thanh Y thầm nghĩ: Bỏ đi chữ "Có vẻ" vừa nãy đi, trông nó quả thực không thông minh.
Nói về chuyện này, quả thực là cô không đúng, Vệ Thanh Y đưa tay lên đỡ lấy cục lông trắng, đôi mắt lạnh lùng nghiêm túc nhìn nó: "221, xin lỗi, vừa nãy tôi không nên vì tò mò mà trực tiếp lấy đi nước mắt của cậu, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa."
Không hỏi mà lấy là điều cô ghét nhất, kết quả, vừa nãy cô lại làm một chuyện mà chính mình rất ghét.
Vệ Thanh Y mím môi, tự cảnh cáo bản thân sau này không được phạm phải sai lầm như vậy nữa, nếu không thì giữa cô và đám người Giang Tử An có gì khác nhau?
221 ngây người nhìn Vệ Thanh Y, nó không ngờ ký chủ lại nghiêm túc xin lỗi mình như vậy, mặc dù nó chỉ là một hệ thống mới sinh, 221 vẫn có thể cảm nhận rõ ràng Vệ Thanh Y không phải đang lừa nó, mà là đang nghiêm túc hứa hẹn với nó.
Nó lập tức quên hết nỗi buồn và ấm ức vì bị cấm ngôn vừa nãy, bay đến bên mặt Vệ Thanh Y ,dùng cơ thể mềm mại xù xù nhẹ nhàng cọ cọ má cô, cuối cùng còn "chụt" một tiếng hôn lên mặt Vệ Thanh Y.
Nhìn cục lông bỗng nhiên chuyển sang màu hồng, Vệ Thanh Y sửng sốt một lúc, động tác rút đao khẽ dừng lại.
Cô giơ tay ra nhẹ nhàng chạm vào vị trí trên mặt dường như vẫn còn hơi ấm, khóe miệng không khỏi cong lên, trên mặt nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi trọng sinh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên như trăng khuyết.
Lúc này, Vệ Thanh Y không còn lạnh lùng băng giá, luôn tỏa ra hơi thở xa cách như lúc trước, trông cô có vẻ giống như tuyết mùa đông tan chảy, mùa xuân hoa nở, toát lên sức sống mãnh liệt.
221 nhìn Vệ Thanh Y như vậy, thầm nghĩ nó hình như đã hiểu tại sao đàn anh lại nói với nó mặc dù đối phương biết sẽ bị nhốt vào phòng tối nhưng vẫn nguyện ý tiết lộ thông tin mà ký chủ muốn biết.
"Oa... oa?"
221 bỗng nhiên sững sờ, nó giơ đôi tay giống như sợi dây buộc một quả bóng lông nhỏ lên sờ mắt đen láy của mình, đôi mắt nhỏ bé chứa đầy sự bối rối.
Nước mắt của nó đâu?
Một cục nước mắt to đùng của nó đâu?
Vệ Thanh Y nhìn vào quả cầu nước màu xanh trong tay, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, chuyện này... cô cũng không ngờ sẽ thành ra thế này.
221 nhanh chóng lần theo hơi thở nhìn thấy quả cầu nước màu xanh trong tay Vệ Thanh Y, đôi mắt đen láy của nó chứa đầy vẻ bối rối, tại sao nước mắt của nó lại ở trên tay ký chủ?
Bây giờ nó nên tiếp tục khóc hay là thu nước mắt lại rồi khóc tiếp?
Hay là thu nước mắt lại đi. 221 nghiêm túc suy nghĩ: Nếu khóc khô không còn nước mắt thì không thể biểu đạt hoàn hảo nỗi buồn của nó.
221 rơi xuống bàn tay đang cầm quả cầu nước màu xanh của Vệ Thanh Y, ngay sau đó cục lông trắng giống như một miếng bọt biển hút toàn bộ nước vào trong cơ thể, dưới đôi mắt đen láy lại xuất hiện nước mắt rộng, nước mắt chảy đến dưới cục lông thì lại bị hút hết vào trong.
Vệ Thanh Y: "..."
Hệ thống hỗ trợ này của cô trông có vẻ không thông minh lắm.
221: "Oa oa..."
Nó lại bị hệ thống chính cấm ngôn, hình như nó đã gặp phải loại ký chủ mà đàn anh 002 đã nói, sau này không biết liệu nó có bị nhốt vào phòng tối hay không... Oa oa, nó là một hệ thống hỗ trợ nhát gan, nó sợ bóng tối, huhuhu...
Nhìn 221 vô thức đâm vào lòng bàn tay cô rồi lại bị cô hất bay ra ngoài, Vệ Thanh Y thầm nghĩ: Bỏ đi chữ "Có vẻ" vừa nãy đi, trông nó quả thực không thông minh.
Nói về chuyện này, quả thực là cô không đúng, Vệ Thanh Y đưa tay lên đỡ lấy cục lông trắng, đôi mắt lạnh lùng nghiêm túc nhìn nó: "221, xin lỗi, vừa nãy tôi không nên vì tò mò mà trực tiếp lấy đi nước mắt của cậu, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa."
Không hỏi mà lấy là điều cô ghét nhất, kết quả, vừa nãy cô lại làm một chuyện mà chính mình rất ghét.
Vệ Thanh Y mím môi, tự cảnh cáo bản thân sau này không được phạm phải sai lầm như vậy nữa, nếu không thì giữa cô và đám người Giang Tử An có gì khác nhau?
221 ngây người nhìn Vệ Thanh Y, nó không ngờ ký chủ lại nghiêm túc xin lỗi mình như vậy, mặc dù nó chỉ là một hệ thống mới sinh, 221 vẫn có thể cảm nhận rõ ràng Vệ Thanh Y không phải đang lừa nó, mà là đang nghiêm túc hứa hẹn với nó.
Nó lập tức quên hết nỗi buồn và ấm ức vì bị cấm ngôn vừa nãy, bay đến bên mặt Vệ Thanh Y ,dùng cơ thể mềm mại xù xù nhẹ nhàng cọ cọ má cô, cuối cùng còn "chụt" một tiếng hôn lên mặt Vệ Thanh Y.
Nhìn cục lông bỗng nhiên chuyển sang màu hồng, Vệ Thanh Y sửng sốt một lúc, động tác rút đao khẽ dừng lại.
Cô giơ tay ra nhẹ nhàng chạm vào vị trí trên mặt dường như vẫn còn hơi ấm, khóe miệng không khỏi cong lên, trên mặt nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi trọng sinh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên như trăng khuyết.
Lúc này, Vệ Thanh Y không còn lạnh lùng băng giá, luôn tỏa ra hơi thở xa cách như lúc trước, trông cô có vẻ giống như tuyết mùa đông tan chảy, mùa xuân hoa nở, toát lên sức sống mãnh liệt.
221 nhìn Vệ Thanh Y như vậy, thầm nghĩ nó hình như đã hiểu tại sao đàn anh lại nói với nó mặc dù đối phương biết sẽ bị nhốt vào phòng tối nhưng vẫn nguyện ý tiết lộ thông tin mà ký chủ muốn biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.