Chương 195
Cuồng Thượng Gia Cuồng
21/02/2023
Tuy là nướng, nhưng trước nay Quỳnh Nương rất tinh tế với đồ ăn, dù là thịt tươi cũng phải chế biến, thịt bò tốt nhất đập bằng gậy gỗ, dùng gắp nhỏ loại bỏ phần màng thịt thừa, lại ướp lòng trắng trứng với gia vị, bảo đảm vào miệng trơn mềm không quá chín.
Mà phủ mới nhận được một sọt trứng chim nhạn đã luộc nứt vỏ, cho lên xâu, lại quét dầu ớt đậu Quỳnh Nương ủ sau khi đến Giang Đông lên rồi nướng, cũng có một hương vị khác.
Lươn thái thành khúc khử đi mùi tanh bằng rượu gia vị, đầy đủ các món ăn thôn quê.
- -----
Không biết dụng ý của vạn tuế thế nào, lần này có người Sở gia và cả tôn bối hài đồng đến. Sau khi mẫu thân Sở Y Y qua đời, Sở Quy Hoà cưới thê tử, khai chi tán diệp cho ông.
Tiểu hài tử không biết hoàng đế là ai, ăn ngon rồi bắt đầu hò hét, người lớn thấp giọng quát cũng không ngăn được, không khí vô cùng sinh động.
Lâu rồi Hoàng đế chưa ăn một bữa tiệc nhà tuỳ ý như vậy. Nhìn như vỉ sắt nướng bình thường, nhưng nướng chín đồ ăn lại rất ngon miệng.
Lưỡi rồng bị đồ ăn ngự trù nấu làm cho nhạt nhẽo được nếm mùi vị khác.
Thế cho nên mọi người đều ăn rất náo nhiệt hăng hái, nhìn chằm chằm vỉ nướng, ai cũng không rảnh.
Ăn rất vui vẻ, rượu cũng uống xong, lúc này Gia Khang Đế mới nhận khăn ướt Văn Thái An đưa qua, lau miệng nói: “Phủ Vong Sơn có Thiều Dung công chúa, đồ ăn còn ngon hơn trong hoàng cung, cũng chẳng trách không muốn trở lại bên cạnh trẫm.”
Quỳnh Nương đang ngồi bên cạnh Lang Vương, tuy tay gắp thịt không dừng lại nhưng lòng lại trầm xuống. Vị hoàng đế Đại Nguyên triều này, mọi thứ đều tốt, nhưng có chút cố chấp với Sở Tà, hễ mở miệng là như pháo trúc, phá hỏng không khí yên lặng bốn phía. Ai cũng không biết câu này nên đáp lại thế nào mới tốt.
- -----
Nhưng Gia Khang Đế mở miệng rồi lại cảm thấy lời phải nói tiếp khá nhiều, uống một ngụm rượu, nói tiếp: “Hôm nay trẫm mời cả nhà tướng quân Sở Quy Hoà cùng đến, cảm thấy Sở gia cũng coi như là con cháu thịnh vượng, có điều nhà lão Lang Vương thì hơi ít ỏi, trẫm nghe nói lúc sinh thời biểu tỷ định nhận một người làm con thừa tự, chỉ tiếc nàng đi quá sớm, tâm nguyện này không thể thành. Hôm nay trẫm không ngại làm chủ, chọn một nhi tôn từ trong phủ Sở Quy Hoà làm thừa tự của Lang Vương phủ, cũng để tướng quân Sở Quy Nông có người kế tục…”
Hoàng đế đĩnh đạc mà nói, còn chưa nói xong, Lang Vương đã không nghe tiếp được nữa, lập tức muốn ném bếp lò trước mặt đi.
Quỳnh Nương nhìn sắc mặt của hắn suốt, thấy hắn muốn bùng lên, nàng lén đè chặt hắn lại.
Bây giờ hoàng đế chỉ đang nói vậy để thử thôi, ném bếp lò đi thì ăn thế nào?
Thật ra Gia Khang Đế gọi người Sở gia đến đơn giản là để điểm hóa Sở Tà, đừng cố chấp với vị trí Giang Đông Vương, sớm trả lại cho nhân tài Sở gia chân chính đi.
Quả thực chiêu này của Gia Khang Đế vô cùng xảo quyệt. Dù Sở Tà quyết tâm không nhận ông nhưng không thể không thừa nhận mình chiếm lấy Sở gia. Nó không phải người Sở gia nhưng lại không chịu trả vị trí cho con cháu Sở gia chân chính, nói như vậy, nó không thể phản bác được.
Chỉ cần người Sở gia làm khó dễ, theo tính Sở Tà, tuyệt đối sẽ không chiếm vị không bỏ, đến lúc đó, Giang Đông không có vị trí của nó, tự nhiên nó sẽ phải ngoan ngoãn trở về kinh thành bên cạnh mình.
Con cháu Sở gia cũng có suy nghĩ khác nhau, có điều lúc này hoàn toàn nghe theo lời Sở Quy Hoà.
Sở Quy Hoà chậm rãi buông đũa xuống, cúc lễ với thánh thượng: “Thần và huynh trưởng, một người là ‘Nông, một người là ‘Hòa’, đơn giản là vì tổ tiên đều không phải công hầu thế gia, chỉ là dân thường đào đồ ăn từ trong đất thôi. Từ thế hệ tổ phụ bắt đầu tòng quân, nhiều lần lập chiến công, thanh danh hiển đạt, cuối cùng được phong Lang Vương. Huynh trưởng theo phụ thân vào quân doanh từ khi còn bé, có thể hiển đạt dẫn binh kỳ tài, thời niên thiếu đã lập công lao sự nghiệp, còn ta vốn chỉ bình thường, đi theo đại ca, may mắn dính ánh sáng phù hộ, lúc này mới có thể hiển đạt thôi.”
Gia Khang Đế cho rằng Sở Quy Hoà khiêm tốn xong rồi đi chiêu chê trước khen sau, đang muốn mở miệng khen vài câu, Sở Quy Hoà lại mở miệng nói: “Mấy năm gần đây, Giang Đông nhiều lần gặp nạn, thiên tai nhân họa không ngừng, mới chỉ từ năm ngoái đến nay đã có nạn hải tặc, sau có tai ương khô hạn, đều là Sở Tà dốc hết sức diệt hải tặc, bình phục tình hình tai nạn. Giang Đông được hưởng yên ổn, người dân có thể lạc nghiệp, đều là công của Sở Tà. Ngày xưa đại tẩu muốn nhận con thừa tự, đại ca không đồng ý, có thể thấy được trong lòng đại ca, chỉ có Sở Tà mới là con của huynh ấy. Thân là đệ đệ, sao dám trái ngược với nguyện vọng của đại ca đã rời thế.”
Gia Khang Đế không ngờ Sở Quy Hoà không hiểu chuyện như vậy, nói lời này xong, sắc mặt ông trầm xuống. Có điều từ khi Nho gia trở thành học thuyết nổi tiếng, các triều các đại toàn lấy hiếu trị thiên hạ, Đại Nguyên triều không có ngoại lệ. Sở Quy Hoà làm theo di nguyện của đại ca đã rời thế, Gia Khang Đế cũng chẳng thể nói gì hơn.
Quỳnh Nương thấy không khí trầm trọng xuống, nàng vội vàng nói: “Người nướng thịt, lúc này tự tay nướng lấy, nghe tiếng này, dầu bắn tí tách; ngửi mùi này, mỡ thơm bốn phía; nhìn màu này, dần thành nâu thẫm, mới là thú vị. Nhưng mà ăn quá nhiều cũng sẽ tổn thương tì vị, không bằng uống trà dấm vỏ quýt rửa sạch dạ dày.”
Vì thế tiếp theo uống trà nói chuyện.
Trước đó Quỳnh Nương sợ tẻ nhạt nên mời gánh hát đến, gõ chiêng gõ trống, tự xướng ê ê a a, không còn rảnh thảo luận chuyện gia phả quy tông nữa.
Có điều rảnh rỗi, Quỳnh Nương vẫn nhẹ nhàng cảm tạ Sở Quy Hoà thay Lang Vương.
Sở Quy Hoà lại thật lòng cười nói: “Vong Sơn là hài nhi của đại ca, cũng là chất nhi của lão phu, người trong nhà, nói cảm ơn làm gì? Giang Đông to như vậy, nếu không có Vong Sơn trấn giữ, chẳng phải là sẽ hãm người dân với nước lửa sao? Đến lúc đó dưới chín suối đâu có mặt để gặp huynh trưởng?”
Còn Gia Khang Đế không có lòng ở lại nữa, mặt rồng nặng nề, uống một chén trà dấm vỏ quýt rồi khoanh tay lên kiệu rời đi.
Giang Đông bên này là xuân giang đêm trăng, từng tiếng hát muộn.
Nhưng bên kia sông lại là mười phần tiêu điều. Mây đen che trời, bóng đêm như mực, bốn phía tĩnh mịch, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập hỗn loạn.
Qua một lúc sau, mây tản trăng hiện, ánh trăng cong như mồi câu chiếu ra một cái bóng đen, cưỡi ngựa tồi liều mạng quất đi.
Qua một đồi núi, ánh trăng trắng sáng chiếu lên mặt ngựa, rọi ra một gương mặt tái nhợt thấp thỏm, đúng là Thượng Vân Thiên.
Đi theo Nhị hoàng tử và Tĩnh Mẫn Phi tiến triển thuận lợi, hiển nhiên Thượng Vân Thiên âm thầm để lại tâm nhãn, hắn ở chung với Nhị hoàng tử càng lâu, trong lòng càng không nắm chắc, hắn đã biết Nhị hoàng tử có quá nhiều bí mật không muốn để người biết, một khi Nhị hoàng tử thành công, sợ là mình sẽ có kết cục qua cầu rút ván.
Thượng Vân Thiên đã lên thuyền giặc rồi thì không thể xuống, chỉ có thể đi ngược dòng.
Hắn âm thầm chuẩn bị ngựa và vàng ở nơi khác. Từ lúc Nhị hoàng tử phái đội tàu qua sông tiếp ứng thánh thượng, hắn đã trộm rời khỏi chỗ ở, tìm hiểu tin tức bên ngoài, chuẩn bị hễ lúc nào không đúng sẽ tức khắc đào tẩu.
Đời này Nhị hoàng tử thành công sớm nhưng lại lấy cái giá giết cha hành thích vua. Mà hắn cũng thành đồng lõa, nghĩ đến đây, đọc kinh thư nhiều năm bỗng có tác dụng, khiến hắn khó có thể ngủ say, cuối cùng dứt khoát cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, rời xa quận thành náo động hỗn loạn.
Không lâu sau hắn nhìn thấy rất nhiều thị vệ tràn ra từ trong quận thành, tróc nã quan viên võ tướng bè cánh Nhị hoàng tử khắp nơi. Hắn liền biết Nhị hoàng tử thất bại, tuy không hiểu sao Nhị hoàng tử làm việc thuận lợi lại đột nhiên ngã ngựa, nhưng hắn vẫn đào tẩu theo kế hoạch ban đầu.
Lúc biết tin Nhị hoàng tử thất bại bị tù, cũng áp giải đến kinh thành đã là ba ngày sau đêm kinh biến hôm đó.
Mấy ngày nay, để trốn tránh sự truy đuổi của thị vệ, Thượng Vân Thiên cạo một ít lông mày, dùng mực tàu bôi đen làn da, lại thay y phục sĩ tử và lấy vàng đã chuẩn bị ra, giả trang sĩ tử du hành, ngày ngủ đêm trốn về kinh thành.
Đến kinh thành, nghe nói Nhị hoàng tử bị cầm tù ở Hoàng Tự, Thượng Vân Thiên chấn động, chuyện này rất khác những gì kiếp trước hắn biết.
Đời trước, Đại hoàng tử lên ngôi không lâu, Lang Vương khởi binh tạo phản ở Giang Đông, thế như chẻ tre một mạch đánh vào kinh thành, tàn sát Lưu Hi và vương đình trong cung, nổi bật vô song. Lúc ấy hắn kinh ngạc không biết vì sao nghịch thần Lang Vương lại thuận lợi như thế, sau đó mới mơ hồ nghe nói Lang Vương được Nhị hoàng tử trợ lực.
Lúc mọi người cho rằng phải thay đổi triều, biến động bất ngờ, Nhị hoàng tử triệu tâp trung thần nghĩa sĩ của Đại Nguyễn triều bất ngờ đánh úp Lang Vương, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, người người đều cho rằng Lang Vương là con chim sẻ kia, chẳng biết Nhị hoàng tử mới là người cầm cung cuối cùng.
Kiếp trước Thượng Vân Thiên cũng coi như là du tẩu quan trường, thuận lợi mọi bề, nhưng lại trước sau hầu hạ người máu chảy đầy tay, trái tính trái nết như Sở Tà.
Nhị hoàng tử bắt đầu đánh dẹp Lang Vương bạo ngược vừa mới đăng cơ, thề phải báo thù cho huynh trưởng, phá được cửa cung rồi lại không thấy bóng dáng Lang Vương.
Nhưng đúng vào đêm sau ngày Nhị hoàng tử đăng cơ, lúc ấy nhà của đại thần Thượng Vân Thiên đột nhiên bị mấy người bịt mặt xâm nhập.
Khi ấy Liễu Bình Xuyên đã chết, người bịt mặt ép Thượng Vân Thiên đi vào mộ địa, đào mộ quật người.
Dù cách một đời Thượng Vân Thiên cũng vẫn nhớ rõ, đêm đó kiếp trước, mèo kêu thảm thiết, ma trơi lấp lánh, xác chết hư thối lộ xương của Liễu Bình Xuyên bị đào ra.
Sau đó hắn và xác chết Liễu Bình Xuyên cùng bị đưa tới Hoàng Tự.
Ở nơi đó, Thượng Vân Thiên đang hoảng sợ chỉ kịp liếc mắt một cái, nhìn thấy Lang Vương mặc long bào, Đại Di hòa thượng và Lão hoà thượng gầy yếu râu bạc đứng trong đại điện, rồi hắn bị đá cho quỳ rạp xuống đất.
Bên cạnh là thi thể Liễu Bình Xuyên, tản ra mùi tanh tưởi sau khi chết.
Đại Di hòa thượng chắp tay trước ngực, âm u cười nói: “Vạn tuế nói vị nữ tử kia lúc rời thế oán khí quấn thân, nếu muốn chuyển thế tất phải tiêu hao đại phúc nguyên. Mà trời đất có lẽ thường, hoàn toàn quyết định số kiếp. Nếu cái này tăng một phần, cái kia sẽ giảm một phần. Ngươi vốn có phúc nguyên dày, để nàng ta chuyển thế, phúc nguyên của ngươi sẽ giảm đi, chỉ sợ kiếp sau có nhiều chuyện, chỉ sợ tâm nguyện không thể thành, không thể chết già!”
Lúc đó, Thượng Vân Thiên thấy Lang Vương cười mà mặt mày không động, nói: “Trải qua thay đổi nhanh chóng rồi mới biết phú quý trên tay cũng như mây bay, quyền thế chỉ là tầm thường, nhưng nếu không thể tùy tâm sở dục, vương quyền chí cao vô thượng này có tác dụng gì? Vượt qua ngũ hành, có nhân duyên sống chết mới là vui thú nhân gian. Nghĩ kỹ thì, cuộc đời trẫm chỉ có một tiếc nuối, trẫm thường nghĩ, nếu có kiếp sau tái ngộ, ta và nàng sẽ thế nào? Còn những tai họa thị phi bất ngờ…” Lang Vương cười lạnh một tiếng, nói, “Giặc tới thì đánh, nước lên đất lên, dốc hết sức phá.”
Mà phủ mới nhận được một sọt trứng chim nhạn đã luộc nứt vỏ, cho lên xâu, lại quét dầu ớt đậu Quỳnh Nương ủ sau khi đến Giang Đông lên rồi nướng, cũng có một hương vị khác.
Lươn thái thành khúc khử đi mùi tanh bằng rượu gia vị, đầy đủ các món ăn thôn quê.
- -----
Không biết dụng ý của vạn tuế thế nào, lần này có người Sở gia và cả tôn bối hài đồng đến. Sau khi mẫu thân Sở Y Y qua đời, Sở Quy Hoà cưới thê tử, khai chi tán diệp cho ông.
Tiểu hài tử không biết hoàng đế là ai, ăn ngon rồi bắt đầu hò hét, người lớn thấp giọng quát cũng không ngăn được, không khí vô cùng sinh động.
Lâu rồi Hoàng đế chưa ăn một bữa tiệc nhà tuỳ ý như vậy. Nhìn như vỉ sắt nướng bình thường, nhưng nướng chín đồ ăn lại rất ngon miệng.
Lưỡi rồng bị đồ ăn ngự trù nấu làm cho nhạt nhẽo được nếm mùi vị khác.
Thế cho nên mọi người đều ăn rất náo nhiệt hăng hái, nhìn chằm chằm vỉ nướng, ai cũng không rảnh.
Ăn rất vui vẻ, rượu cũng uống xong, lúc này Gia Khang Đế mới nhận khăn ướt Văn Thái An đưa qua, lau miệng nói: “Phủ Vong Sơn có Thiều Dung công chúa, đồ ăn còn ngon hơn trong hoàng cung, cũng chẳng trách không muốn trở lại bên cạnh trẫm.”
Quỳnh Nương đang ngồi bên cạnh Lang Vương, tuy tay gắp thịt không dừng lại nhưng lòng lại trầm xuống. Vị hoàng đế Đại Nguyên triều này, mọi thứ đều tốt, nhưng có chút cố chấp với Sở Tà, hễ mở miệng là như pháo trúc, phá hỏng không khí yên lặng bốn phía. Ai cũng không biết câu này nên đáp lại thế nào mới tốt.
- -----
Nhưng Gia Khang Đế mở miệng rồi lại cảm thấy lời phải nói tiếp khá nhiều, uống một ngụm rượu, nói tiếp: “Hôm nay trẫm mời cả nhà tướng quân Sở Quy Hoà cùng đến, cảm thấy Sở gia cũng coi như là con cháu thịnh vượng, có điều nhà lão Lang Vương thì hơi ít ỏi, trẫm nghe nói lúc sinh thời biểu tỷ định nhận một người làm con thừa tự, chỉ tiếc nàng đi quá sớm, tâm nguyện này không thể thành. Hôm nay trẫm không ngại làm chủ, chọn một nhi tôn từ trong phủ Sở Quy Hoà làm thừa tự của Lang Vương phủ, cũng để tướng quân Sở Quy Nông có người kế tục…”
Hoàng đế đĩnh đạc mà nói, còn chưa nói xong, Lang Vương đã không nghe tiếp được nữa, lập tức muốn ném bếp lò trước mặt đi.
Quỳnh Nương nhìn sắc mặt của hắn suốt, thấy hắn muốn bùng lên, nàng lén đè chặt hắn lại.
Bây giờ hoàng đế chỉ đang nói vậy để thử thôi, ném bếp lò đi thì ăn thế nào?
Thật ra Gia Khang Đế gọi người Sở gia đến đơn giản là để điểm hóa Sở Tà, đừng cố chấp với vị trí Giang Đông Vương, sớm trả lại cho nhân tài Sở gia chân chính đi.
Quả thực chiêu này của Gia Khang Đế vô cùng xảo quyệt. Dù Sở Tà quyết tâm không nhận ông nhưng không thể không thừa nhận mình chiếm lấy Sở gia. Nó không phải người Sở gia nhưng lại không chịu trả vị trí cho con cháu Sở gia chân chính, nói như vậy, nó không thể phản bác được.
Chỉ cần người Sở gia làm khó dễ, theo tính Sở Tà, tuyệt đối sẽ không chiếm vị không bỏ, đến lúc đó, Giang Đông không có vị trí của nó, tự nhiên nó sẽ phải ngoan ngoãn trở về kinh thành bên cạnh mình.
Con cháu Sở gia cũng có suy nghĩ khác nhau, có điều lúc này hoàn toàn nghe theo lời Sở Quy Hoà.
Sở Quy Hoà chậm rãi buông đũa xuống, cúc lễ với thánh thượng: “Thần và huynh trưởng, một người là ‘Nông, một người là ‘Hòa’, đơn giản là vì tổ tiên đều không phải công hầu thế gia, chỉ là dân thường đào đồ ăn từ trong đất thôi. Từ thế hệ tổ phụ bắt đầu tòng quân, nhiều lần lập chiến công, thanh danh hiển đạt, cuối cùng được phong Lang Vương. Huynh trưởng theo phụ thân vào quân doanh từ khi còn bé, có thể hiển đạt dẫn binh kỳ tài, thời niên thiếu đã lập công lao sự nghiệp, còn ta vốn chỉ bình thường, đi theo đại ca, may mắn dính ánh sáng phù hộ, lúc này mới có thể hiển đạt thôi.”
Gia Khang Đế cho rằng Sở Quy Hoà khiêm tốn xong rồi đi chiêu chê trước khen sau, đang muốn mở miệng khen vài câu, Sở Quy Hoà lại mở miệng nói: “Mấy năm gần đây, Giang Đông nhiều lần gặp nạn, thiên tai nhân họa không ngừng, mới chỉ từ năm ngoái đến nay đã có nạn hải tặc, sau có tai ương khô hạn, đều là Sở Tà dốc hết sức diệt hải tặc, bình phục tình hình tai nạn. Giang Đông được hưởng yên ổn, người dân có thể lạc nghiệp, đều là công của Sở Tà. Ngày xưa đại tẩu muốn nhận con thừa tự, đại ca không đồng ý, có thể thấy được trong lòng đại ca, chỉ có Sở Tà mới là con của huynh ấy. Thân là đệ đệ, sao dám trái ngược với nguyện vọng của đại ca đã rời thế.”
Gia Khang Đế không ngờ Sở Quy Hoà không hiểu chuyện như vậy, nói lời này xong, sắc mặt ông trầm xuống. Có điều từ khi Nho gia trở thành học thuyết nổi tiếng, các triều các đại toàn lấy hiếu trị thiên hạ, Đại Nguyên triều không có ngoại lệ. Sở Quy Hoà làm theo di nguyện của đại ca đã rời thế, Gia Khang Đế cũng chẳng thể nói gì hơn.
Quỳnh Nương thấy không khí trầm trọng xuống, nàng vội vàng nói: “Người nướng thịt, lúc này tự tay nướng lấy, nghe tiếng này, dầu bắn tí tách; ngửi mùi này, mỡ thơm bốn phía; nhìn màu này, dần thành nâu thẫm, mới là thú vị. Nhưng mà ăn quá nhiều cũng sẽ tổn thương tì vị, không bằng uống trà dấm vỏ quýt rửa sạch dạ dày.”
Vì thế tiếp theo uống trà nói chuyện.
Trước đó Quỳnh Nương sợ tẻ nhạt nên mời gánh hát đến, gõ chiêng gõ trống, tự xướng ê ê a a, không còn rảnh thảo luận chuyện gia phả quy tông nữa.
Có điều rảnh rỗi, Quỳnh Nương vẫn nhẹ nhàng cảm tạ Sở Quy Hoà thay Lang Vương.
Sở Quy Hoà lại thật lòng cười nói: “Vong Sơn là hài nhi của đại ca, cũng là chất nhi của lão phu, người trong nhà, nói cảm ơn làm gì? Giang Đông to như vậy, nếu không có Vong Sơn trấn giữ, chẳng phải là sẽ hãm người dân với nước lửa sao? Đến lúc đó dưới chín suối đâu có mặt để gặp huynh trưởng?”
Còn Gia Khang Đế không có lòng ở lại nữa, mặt rồng nặng nề, uống một chén trà dấm vỏ quýt rồi khoanh tay lên kiệu rời đi.
Giang Đông bên này là xuân giang đêm trăng, từng tiếng hát muộn.
Nhưng bên kia sông lại là mười phần tiêu điều. Mây đen che trời, bóng đêm như mực, bốn phía tĩnh mịch, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập hỗn loạn.
Qua một lúc sau, mây tản trăng hiện, ánh trăng cong như mồi câu chiếu ra một cái bóng đen, cưỡi ngựa tồi liều mạng quất đi.
Qua một đồi núi, ánh trăng trắng sáng chiếu lên mặt ngựa, rọi ra một gương mặt tái nhợt thấp thỏm, đúng là Thượng Vân Thiên.
Đi theo Nhị hoàng tử và Tĩnh Mẫn Phi tiến triển thuận lợi, hiển nhiên Thượng Vân Thiên âm thầm để lại tâm nhãn, hắn ở chung với Nhị hoàng tử càng lâu, trong lòng càng không nắm chắc, hắn đã biết Nhị hoàng tử có quá nhiều bí mật không muốn để người biết, một khi Nhị hoàng tử thành công, sợ là mình sẽ có kết cục qua cầu rút ván.
Thượng Vân Thiên đã lên thuyền giặc rồi thì không thể xuống, chỉ có thể đi ngược dòng.
Hắn âm thầm chuẩn bị ngựa và vàng ở nơi khác. Từ lúc Nhị hoàng tử phái đội tàu qua sông tiếp ứng thánh thượng, hắn đã trộm rời khỏi chỗ ở, tìm hiểu tin tức bên ngoài, chuẩn bị hễ lúc nào không đúng sẽ tức khắc đào tẩu.
Đời này Nhị hoàng tử thành công sớm nhưng lại lấy cái giá giết cha hành thích vua. Mà hắn cũng thành đồng lõa, nghĩ đến đây, đọc kinh thư nhiều năm bỗng có tác dụng, khiến hắn khó có thể ngủ say, cuối cùng dứt khoát cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, rời xa quận thành náo động hỗn loạn.
Không lâu sau hắn nhìn thấy rất nhiều thị vệ tràn ra từ trong quận thành, tróc nã quan viên võ tướng bè cánh Nhị hoàng tử khắp nơi. Hắn liền biết Nhị hoàng tử thất bại, tuy không hiểu sao Nhị hoàng tử làm việc thuận lợi lại đột nhiên ngã ngựa, nhưng hắn vẫn đào tẩu theo kế hoạch ban đầu.
Lúc biết tin Nhị hoàng tử thất bại bị tù, cũng áp giải đến kinh thành đã là ba ngày sau đêm kinh biến hôm đó.
Mấy ngày nay, để trốn tránh sự truy đuổi của thị vệ, Thượng Vân Thiên cạo một ít lông mày, dùng mực tàu bôi đen làn da, lại thay y phục sĩ tử và lấy vàng đã chuẩn bị ra, giả trang sĩ tử du hành, ngày ngủ đêm trốn về kinh thành.
Đến kinh thành, nghe nói Nhị hoàng tử bị cầm tù ở Hoàng Tự, Thượng Vân Thiên chấn động, chuyện này rất khác những gì kiếp trước hắn biết.
Đời trước, Đại hoàng tử lên ngôi không lâu, Lang Vương khởi binh tạo phản ở Giang Đông, thế như chẻ tre một mạch đánh vào kinh thành, tàn sát Lưu Hi và vương đình trong cung, nổi bật vô song. Lúc ấy hắn kinh ngạc không biết vì sao nghịch thần Lang Vương lại thuận lợi như thế, sau đó mới mơ hồ nghe nói Lang Vương được Nhị hoàng tử trợ lực.
Lúc mọi người cho rằng phải thay đổi triều, biến động bất ngờ, Nhị hoàng tử triệu tâp trung thần nghĩa sĩ của Đại Nguyễn triều bất ngờ đánh úp Lang Vương, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, người người đều cho rằng Lang Vương là con chim sẻ kia, chẳng biết Nhị hoàng tử mới là người cầm cung cuối cùng.
Kiếp trước Thượng Vân Thiên cũng coi như là du tẩu quan trường, thuận lợi mọi bề, nhưng lại trước sau hầu hạ người máu chảy đầy tay, trái tính trái nết như Sở Tà.
Nhị hoàng tử bắt đầu đánh dẹp Lang Vương bạo ngược vừa mới đăng cơ, thề phải báo thù cho huynh trưởng, phá được cửa cung rồi lại không thấy bóng dáng Lang Vương.
Nhưng đúng vào đêm sau ngày Nhị hoàng tử đăng cơ, lúc ấy nhà của đại thần Thượng Vân Thiên đột nhiên bị mấy người bịt mặt xâm nhập.
Khi ấy Liễu Bình Xuyên đã chết, người bịt mặt ép Thượng Vân Thiên đi vào mộ địa, đào mộ quật người.
Dù cách một đời Thượng Vân Thiên cũng vẫn nhớ rõ, đêm đó kiếp trước, mèo kêu thảm thiết, ma trơi lấp lánh, xác chết hư thối lộ xương của Liễu Bình Xuyên bị đào ra.
Sau đó hắn và xác chết Liễu Bình Xuyên cùng bị đưa tới Hoàng Tự.
Ở nơi đó, Thượng Vân Thiên đang hoảng sợ chỉ kịp liếc mắt một cái, nhìn thấy Lang Vương mặc long bào, Đại Di hòa thượng và Lão hoà thượng gầy yếu râu bạc đứng trong đại điện, rồi hắn bị đá cho quỳ rạp xuống đất.
Bên cạnh là thi thể Liễu Bình Xuyên, tản ra mùi tanh tưởi sau khi chết.
Đại Di hòa thượng chắp tay trước ngực, âm u cười nói: “Vạn tuế nói vị nữ tử kia lúc rời thế oán khí quấn thân, nếu muốn chuyển thế tất phải tiêu hao đại phúc nguyên. Mà trời đất có lẽ thường, hoàn toàn quyết định số kiếp. Nếu cái này tăng một phần, cái kia sẽ giảm một phần. Ngươi vốn có phúc nguyên dày, để nàng ta chuyển thế, phúc nguyên của ngươi sẽ giảm đi, chỉ sợ kiếp sau có nhiều chuyện, chỉ sợ tâm nguyện không thể thành, không thể chết già!”
Lúc đó, Thượng Vân Thiên thấy Lang Vương cười mà mặt mày không động, nói: “Trải qua thay đổi nhanh chóng rồi mới biết phú quý trên tay cũng như mây bay, quyền thế chỉ là tầm thường, nhưng nếu không thể tùy tâm sở dục, vương quyền chí cao vô thượng này có tác dụng gì? Vượt qua ngũ hành, có nhân duyên sống chết mới là vui thú nhân gian. Nghĩ kỹ thì, cuộc đời trẫm chỉ có một tiếc nuối, trẫm thường nghĩ, nếu có kiếp sau tái ngộ, ta và nàng sẽ thế nào? Còn những tai họa thị phi bất ngờ…” Lang Vương cười lạnh một tiếng, nói, “Giặc tới thì đánh, nước lên đất lên, dốc hết sức phá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.